Chương 58
Thật giống như một loại tác phẩm điện ảnh Hollywood chết tiệt ấy, thiếu tướng Roy Wallace thầm nghĩ, trong đó tù nhân của mình lạí là ngôi sao điện ảnh.
Phòng họp lớn tại căn cứ tư lệnh hải quân Mỹ chứa đầy các kỹ thuật viên thuộc đội phụ trách ánh sáng đang đi đi lại lại để sắp xếp máy quay, các thiết bị âm thanh ánh sáng và dùng những từ ngữ khó hiểu.
Tắt cái quái vật đó và bôi đen đi. Mang đứa trẻ lại đây
Họ đang chuẩn bị để đưa những chứng cớ của Thomas Colfax lên phim.
- Để đảm bảo cho chắc ăn, - ông chưởng lý khu vực Di Silva lập luận - Chúng tôi biết rằng không ai có thể đến gần hắn, nhưng đằng nào thì lưu những chứng cớ đó lại vẫn tốt hơn. - Và những người khác đã đồng tình với ông ta.
Người duy nhất vắng mặt là Thomas Colfax. Đến phút cuối khi mọi việc đã chuẩn bị xong xuôi thì hắn sẽ được đưa vào.
Thật giống như một ngôi sao điện ảnh chết tiệt ấy.
Trong nhà tù, Thomas Colfax đang gặp David Terry thuộc Bộ tư pháp, người chịu trách nhiệm làm căn cước mới cho những nhân chứng muốn mai danh ẩn tích.
- Để tôi giải thích một chút về chương trình an ninh Liên bang dành cho nhân chứng - Terry nói - Khi vụ án kết thúc, chúng tôi sẽ đưa ông đến bất cứ nước nào ông chọn. Đồ đạc và các thứ khác của ông sẽ được chở đến một nhà kho ở Washington với mã số riêng. Sau đó chúng tôi sẽ gửi nó cho ông. Bất cứ ai muốn lần theo dấu vết ông đều không thể làm được. Chúng tôi sẽ cung cấp cho ông căn cước và lý lịch mới, và nếu ông muốn, cả hình dạng mới nữa.
- Tôi sẽ tự lo việc đó. - Hắn không tin vào ai và không muốn cho ai biết hắn sẽ thay đổi hình dạng bên ngoài của mình như thế nào.
- Thông thường khi chúng tôi làm cho mọi người căn cước mới, thì chúng tôi cũng tìm kiếm công việc cho họ trong bất kỳ lĩnh vực nào họ thấy phù hợp và sẽ cho họ ít tiền. Trong trường hợp ông, ông Colfax ạ, tôi hiểu rằng tiền bạc không thành vấn đề.
Thomas Colfax tự hỏi David Terry sẽ nói gì nếu như anh ta biết bao nhiêu tiền được cất giấu bí mật trong các tài khoản của hắn ở Đức, Thuỵ Sĩ và Hồng Kông.
Thậm chí Thomas Colfax cũng không thể theo dõi được hết, nhưng tính sơ sơ, hắn đoán khoảng 9 đến 10 triệu đô la.
- Không, - Colfax đáp. - Tôi cũng không cho rằng tiền bạc là quan trọng.
- Vậy thì được. Điều đầu tiên phải quyết định là ông thích đi đâu. Ông có suy nghĩ về nơi nào đó không?
Câu hỏi đó thật đơn giản, vậy mà có nhiều ý nghĩa bên trong. Người đàn ông này thực sự muốn hỏi là: ông muốn sống quãng đời còn lại ở đâu? Bởi vì Colfax biết rằng khi hắn đến nơi định đến thì hắn sẽ không bao giờ có thể rời đó được nữa. Đấy sẽ trở thành nơi ở, nơi ẩn trú của hắn và hắn sẽ không còn được an tòan nữa ở bất cứ nơi nào khác trên thế giới.
- Brazil.
Đó là sự lựa chọn hợp lý. Hắn đã có đồn điền 80000 héc ta ở đó, đứng tên một công ty Panama đã xoá sạch dấu vết liên quan đến hắn. Ngay đồn điền này cũng giống như một pháo đài rồi. Hắn có thể tự lo sắm cho mình đầy đủ mọi phương tiện bảo vệ, đến mức nếu như rốt cuộc Michael Moretti biết được nơi hắn ở, thì cũng không ai có thể đụng chạm đến hắn. Hắn có thể mua mọi thứ, kể cả mọi đàn bà mà hắn muốn. Thomas Colfax thích gái Mỹ la tinh. Mọi người cho rằng khi đàn ông đến tuổi 65 ông ta sẽ kết thúc sinh hoạt tình dục, rằng ông ta không thấy thích thú nữa, nhưng Colfax lại thấy rằng khi hắn già hơn thì ham muốn càng tăng hơn. Trò chơi ưa thích nhất của hắn là có được hai hoặc ba cô gái trẻ cùng nằm trên giường với hắn một lúc, ân ái cùng hắn. Càng trẻ càng tốt.
- Brazil thì dễ thu xếp thôi! - David Terry đáp. - Chính phủ sẽ mua cho ông một ngôi nhà nhỏ ở đó, và...
Điều đó không cần thiết, - Colfax suýt nữa phá lên cười khi nghĩ mình phải sống trong một ngôi nhà nhỏ xíu - Những điều tôi đòi hỏi anh là cấp cho tôi một thẻ căn cước mới và đưa tôi đi an tòan. Tôi sẽ tự lo các việc khác.
- Tùy ông muốn, ông Colfax ạ. - David Terry nhỏm dậy. - Tôi nghĩ rằng chúng ta đã làm hết mọi việc. - Anh ta mỉm cười cố làm yên lòng. - Đây là một trong những trường hợp dễ nhất. Tôi sẽ bắt đầu thu xếp mọi công việc. Ngay khi làm chúng xong, ông sẽ có mặt trên máy bay đi Nam Mỹ.
- Cám ơn anh!
Thomas Colfax nhìn người khách của hắn ra cửa và tràn ngập cảm giác hoan hỉ. Hắn đã làm được điều đó! Michael Moretti đã phạm sai lầm vì đánh giá thấp hắn, và đây sẽ là sai lầm cuối cùng của Michael. Colfax sẽ chôn sâu y để y sẽ không bao giờ có thể dậy được nữa.
Nhưng chứng cớ của hắn sẽ được quay phim lại.
Điều đó thật là thú vị. Hắn tự hỏi liệu họ có hoá trang cho hắn không. Hắn ngắm nghía mình trong gương nhỏ trên tường. - Không tồi lắm, - hắn nghĩ thầm - đối với người ở tuổi như mình. Mình vẫn còn vóc dáng đấy chứ. Những cô gái trẻ Nam Mỹ thích những ông già tóc bạc lắm.
Hắn nghe thấy tiếng cửa buồng giam mở và quay lại. Một viên trung sĩ hải quân mang bữa ăn trưa của Colfax vào. Còn khá đủ thì giờ để ăn uống trước khi bắt đầu quay phim.
Ngày đầu tiên, Thomas Colfax đã phàn nàn về thức ăn phục vụ hắn và kể từ sau đó tướng Wallace đã thu xếp để nấu riêng các bữa ăn cho Colfax. Trong những tuần Colfax bị giam hãm tại pháo đài, những đề nghị dù là nhỏ nhất của hắn cũng trở thành mệnh lệnh. Họ muốn làm mọi việc có thể được để cho hắn hài lòng, và Colfax đã tận dụng mọi việc. Hắn có đầy đủ đồ đạc, vô tuyến và nhận được các báo hàng ngày và tạp chí số mới nhất.
Viên trung sĩ đặt khay thức ăn xuống bàn dành cho hai người ăn và bình phẩm như mọi ngày: "Trông cũng ngon đáo để đấy, thưa ngài".
Colfax mỉm cười xã giao và ngồi xuống bàn. Thịt bò rán qua theo cách hắn thích, khoai tây nghiền và bánh pudding Yorkshire. Hắn đợi khi viên trung sĩ hải quân kéo ghế và ngồi đối diện. Viên trung sĩ nhắc dao và dĩa lên, cắt miếng thịt và bắt đầu ăn. Đó là sáng kiến của tướng Wallace. Thomas Colfax có người nếm thức ăn riêng. Giống như vua của các thời đại xa xưa, hắn thầm nghĩ. Hắn nhìn khi viên trung sĩ ăn thử thịt bò rán, khoai tây và bánh pudding Yorkshire.
- Ngon không?
- Nói thật với ông, tôi thích thịt bò rán chín hơn.
Colfax cầm dao và dĩa bắt đầu ăn. Viên trung sĩ đã lầm. Thịt nấu rất tuyệt vời, khoai tây đầy kem và nóng hổi, còn bánh pudding Yorkshire vừa chín tới.
Colfax với lọ bột củ cải ngựa và rác nhẹ lên thịt bò.
Đến miếng thứ hai Colfax mới biết có chuyện gì đó kinh khủng xảy ra. Mồm hắn cảm thấy bỗng nóng bỏng và dường như lan suốt cả cơ thể. Hắn cảm thấy người như bốc lửa. Cổ họng hắn khép lại, như tê liệt và hắn bắt đầu thở hổn hển. Viên trung sĩ hải quân ngồi đối diện đang nhìn hắn chằm chằm. Thomas Colfax nắm chặt lấy cổ họng và cố nói cho viên trung sĩ biết chuyện gì đang xảy ra nhưng không thốt được ra lời. Ngọn lửa trong người hắn giờ lan nhanh hơn, làm hắn tức giận không chịu nổi. Người hắn cứng lại trong cơn co thắt đau đớn và ngã ngửa xuống sàn.
Viên trung sĩ nhìn hắn giây lát, sau đó cúi xuống vén mi mắt Thomas Colfax lên để biết chắc rằng hắn đã chết.
Rồi anh ta kêu cứu.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63 - Kết thúc