Gửi bài:

Chương 36

- Xin lỗi, thưa cô. Đây là nơi ở của Tony. Tôi không biết ông Mike Moretti nào cả.

- Đợi đã! - Jennifer gào lên - Đừng bỏ máy - Cô cố hết sức giữ giọng nói bình tĩnh. - Việc này rất khẩn cấp.

- Tôi là một người bạn của anh ấy. Tên tôi là Jennifer Parker. Tôi cần nói chuyện với anh ấy ngay bây giờ.

- Này, thưa quý cô, tôi đã nói...

- Hãy báo cho anh ấy biết tên tôi và số điện thoại này.

Cô nói cho ông ta biết số điện thoại. Jennifer chợt lắp bắp mãi đến nỗi cô khó có thể nói ra lời.

- Bảo... bảo anh... anh... ấy.

Đường dây câm bặt.

Jennifer lặng người đi và đặt ống nghe xuống. Cô trở lại với một trong hai lựa chọn đầu tiên của cô. Hoặc là cả hai. Không có lý do gì khiến Robert Di Silva và FBI lại không thể cùng phối hợp lựe lượng cố tìm kiếm Joshua. Vấn đề làm cô điên đầu là cô biết rằng họ khó có cơ hội tìm thấy được Frank Jackson. Không còn thời giờ nữa. Hãy đọc báo chí ngày mai nhé. Sự dứt khoát trong những lời nóỉ cuối cùng của hắn đã làm cho Jennifer tin chắc rằng hắn sẽ không gọi điện lại cho cô nữa, sẽ không để ai có dịp tìm được dấu vết hắn.

Nhưng cô cần phải làm điều gì đó chứ. Cô sẽ cố gọi Di Silva. Cô lại với máy điện thoại. Cô vừa chạm tới thì máy đã réo lên làm cô giật mình.

- Michael Moretti đây.

- Ồ, Michael! Michael, giúp tôi với! Tôi...

Cô bắt đầu khóc nức lên. Cô đánh rơi điện thoại, sau đó nhặt vội lên, lo sợ rằng y đã gác máy.

- Michael phải không?

- Tôi đây. - Giọng y điềm tĩnh. - Hãy trấn tĩnh lại và kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra vậy.

- Tôi.Tôi sẽ...

Cô hít vài hơi thở sâu, cố lấy lại bình tĩnh, cố không để run nữa.

- Về việc con trai tôi, bé Joshua. Nó... Nó đã bị bắt cóc. Chúng sắp sửa... giết nó.

- Cô biết ai bắt nó không?

- Có... có... Tên hắn là Frank... Frank Jackson. - Tim cô đập dữ dội.

- Hãy nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra vậy.

Giọng y trầm lặng và đầy tự tin.

Jennifer cố buộc mình nói chậm rãi, nhắc lại từng sự việc.

- Cô có thể miêu tả Jackson trông như thế nào không? - Jennifer mường tượng lại hình ảnh hắn trong đầu. Cô miêu tả hình ảnh đó thành lời, và Michael nói:

- Cô tả tốt đấy. Cô có biết hắn đã ở tù ở đâu không?

- Ở Joliet. Hắn bảo tôi là hắn sẽ giết...

- Trạm ga mà hắn đã làm việc ở đâu?

Cô báo địa chỉ cho Michael.

- Cô có biết tên nhà trọ hắn đang ở không?

- Có à, không. - Cô không thể nhớ được. Cô bấm chặt ngón tay vào trán đến chảy máu, buộc óc phải nghĩ. Y vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Bỗng nhiên cô nhớ lại được.

- Đó là nhà trọ Travel Well ở đại lộ Mười. Nhưng tôi tin chắc là giờ hắn không còn ở đó nữa.

- Chúng tôi sẽ xem sau.

- Tôi muốn con trai tôi được trả về còn sống.

Michael Moretti không trả lời và Jennifer đã hiểu vì sao.

- Nếu chúng tôi tìm thấy Jackson?

Jennifer hít một hơi dài, khẽ rùng mình.

- Giết chết hắn đi!

- Hãy ở bên điện thoại của cô nhé.

Đường dây bị ngắt, Jennifer đặt máy. Cô cảm thấy thanh thản lạ lùng, như thể đã hoàn thành được một việc gì đó. Không có lý do gì khiến cô cảm nhận được lòng tin vào Michael Moretti. Theo quan điểm hình thức đó là một điều điên rồ mà cô đã làm ; nhưng cái hình thức đó thì liên quan gì ở đây cơ chứ. Tính mạng con trai cô đang treo trên đầu sợi tóc. Cô đã chủ định cử một tên giết người đi bắt một tên giết người khác. Nếu như không làm được. Cô chợt nghĩ về cô bé bị cưỡng hiếp và bạo dâm.

Jennifer quay ra chăm sóc bà Mackey. Cô băng bó các vết thương và bầm tím trên người bà và đưa bà lên giường. Jennifer bảo bà uống thuốc an thần, nhưng bà Mackey đã gạt đi.

- Tôi không thể ngủ được, - Bà kêu khóc - Ôi, bà Parker! Hắn đã cho cậu bé uống thuốc ngủ.

Jennifer kinh hoàng nhìn bà.

Michael Moretti ngồi tại bàn, đối diện với bảy người y triệu tập đến. Y đã chỉ thị cho ba người đầu tiên.

Y quay sang Thomas Colfax.

- Tôm này, tôi muốn ông sử dụng đường dây của ông. Hãy vào trung tâm Đại uý Notaras và yêu cầu anh ta rút cho tập hồ sơ về Flank Jackson. Tôi muốn biết mọi thứ mà họ đã có được về hắn ta.

- Chúng ta đang phí phạm đường dây tốt đấy, Mike ạ Tôi không nghĩ là...

- Đừng tranh luận nữa? Hãy làm theo tôi.

Colfax miễn cưỡng đáp:

- Được thôi.

Michael quay về phía Nick Vito.

- Hãy kiểm tra trạm ga nơi Jackson làm việc. Tìm xem liệu hắn đã la cà ở quán bar nào ở đó không, liệu hắn có bạn bè ở đó không?

Y bảo Salvatore Fiore và Joseph Colella:

- Hãy tới quán trọ của Jackson. Đến lúc này có thể hắn đã biến rồi, nhưng hãy tìm xem liệu hắn đã kết bạn với ai. Tôi muốn biết bạn thân hắn là ai. - Y liếc nhìn đồng hồ. - Đã nửa đêm rồi. Tôi cho các anh tám tiếng để tìm Jackson.

Mọi người lần lượt ra khỏi cửa.

Michael gọi với theo:

- Tôi không muốn có chuyện gì xảy ra với đứa bé cả. Hãy gọi điện báo về thường xuyên nhé. Tôi sẽ luôn đợi đấy.

Michael Moretti nhìn họ ra khỏi phòng, sau đó nhấc một trong những chiếc máy điện thoại trên bàn và quay số.

Một giờ sáng.

Phòng ở nhà trọ không rộng rãi nhưng rất ngăn nắp. Frank Jackson thích mọi thứ ngăn nắp. Y cảm thấy đó một phần là do được nuôi dưỡng đúng cách.

Màn mành đã được buông xuống và nghiêng đi để không ai có thể nhìn được vào phòng. Cánh cửa ra vào đã khoá và xích lại, nhưng y chắn thêm một chiếc ghế để chèn. Y bước đến bên giường Joshua nằm. Frank Jackson đã ấn ba viên thuốc ngủ vào họng cậu bé, nên bây giờ nó vẫn còn đang ngủ ngon lành. Thế nhưng vì Jackson luôn tự hào là một người không sơ hở một chút nào, nên y đã trói chặt chân tay của Joshua cũng bằng loại dây điện đã dùng để trói bà già tại nhà. Jackson nhìn xuống ngắm cậu bé đang ngủ và tràn ngập một cảm giác buồn rầu.

Vì sao mọi người lại nhân danh Chúa cứ buộc hắn phải làm những việc kinh khủng như thế này. Hắn là một người tính tình nhẹ nhàng ưa trầm tĩnh, nhưng khi mọi người đều chống lại hắn, khi mọi người đều tấn công hắn, thì hắn đành phải tự vệ thôi. Vấn đề rắc rối của mọi người là họ đều đánh giá hắn quá thấp. Họ đã không nhận ra được cho đến khi đã quá muộn rồi, rằng hắn tinh ranh hơn tất cả bọn họ.

Hắn đã biết cảnh sát sẽ đến tìm hắn trước khi họ có mặt nửa giờ. Hắn đang bơm xăng vào chiếc Chevrolet Camaro và thấy chủ hắn bước vào văn phòng để trả lời điện thoại. Jackson không thể nghe lỏm được câu chuyện nhưng điều đó không cần thiết. Hắn đã trông thấy ông chủ nhìn trộm hắn khi ông ta thầm thì vào điện thoại. Frank Jackson biết ngay chuyện gì đang xảy ra. Cảnh sát đang đến bắt hắn. Con chó đẻ Parker đã giở trò hai mặt với hắn, đã báo cảnh sát vây bắt hắn. Con mụ ấy cũng giống như tất cả bọn chúng nó thôi. Khi ông chủ hắn vẫn còn đang nói chuyện trên điện thoại thì Frank Jackson đã vơ vội áo khoác và chuồn thẳng. Hắn chỉ mất chưa đến ba phút để tìm được một chiếc ô tô không khoá đậu trên phố, và dấu tắt dây điện nên chỉ một lúc sau hắn đã lao theo hướng về nhà Jennifer Parker.

Jackson thực sự phải phục sự thông thái của mình.

Ai nữa đã nghĩ ra được phải theo sát cô để tìm ra nơi cô ở? Hắn đã làm việc đó ngay từ hôm cô trả tiền bảo lãnh tạm tha hắn. Hắn đã đỗ xe ở phố đối diện nhà cô và ngạc nhiên khi thấy một cậu bé đón cô ở cổng. Hắn đã quan sát cả hai và lúc đó thậm chí đã có cảm giác là cậu bé có thể được sử dụng khi cần thiết. Cậu bé đó là phần thưởng không mong đợi như các thi sĩ thường gọi là đứa con tin của số mệnh.

Jackson cười thầm khi thấy mụ quản gia già chó chết kinh hãi ra sao. Hắn thích thú cuốn dây điện quanh cổ tay và cổ chân bà ta. Không, thực sự không thích thú lắm. Hắn đang quá khắt khe với bản thân đấy. Điều đó là cần thiết mà. Bà quản gia đã nghĩ rằng hắn sắp sửa hiếp bà. Bà ta đã ghê tởm hắn. Tất cả đàn bà đều vậy, chỉ trừ người mẹ tôn kính của hắn thôi.

Chỉ có trẻ con là trong trắng thôi.

Hắn nghĩ về cô bé gần đây hắn đã bắt cóc. Cô bé xinh đẹp có tóc xoăn vàng óng, mượt mà, nhưng cô bé đã phải trả giá cho tội lỗi của mẹ cô. Mẹ cô bé đã làm cho Jackson bị đuổi việc. Mọi người đều cố không cho hắn kiếm sống trung thực, và sau đó lại trừng phạt khi hắn phá bỏ những luật lệ ngu xuẩn của họ. Đàn ông đã đủ xấu xa rồi, nhưng đàn bà còn tồi tệ hơn.

Giống như ả hầu bàn Clara mà hắn sắp sửa đưa đi Canada, Ý. Ả đang yêu say đắm hắn. Ả nghĩ rằng hắn là một người quân tử, bởi vì hắn chưa bao giờ đụng chạm đến ả. Giá mà ả biết được nhỉ? Ý nghĩ phải làm tình với ả đã làm cho hắn muốn lộn mửa. Nhưng hắn sẽ phải đưa ả ra khỏi đất nước này cùng hắn, bởi vì cảnh sát đang tìm kiếm một mình người đàn ông thôi.

Hắn sẽ cạo sạch râu quai nón, tỉa bớt tóc và đến khi vượt qua được biên giới, hắn sẽ tìm cách rũ bỏ Clara.

Điều đó sẽ đem lại cho hắn nhiều vui sướng.

Frank Jackson đến gần chiếc valy bằng bìa méo mó đặt trên giá hành lý, mở va ly và lấy ra một hộp dụng cụ. Hắn rút một chiếc búa và vài cái đinh ra từ hộp đó. Hắn đặt chúng lên trên bàn, cạnh giường sát với cậu bé đang ngủ. Sau đó hắn đi vào buồng tắm và nhấc một can hai ga lông xăng từ bồn tắm. Hắn mang can xăng vào phòng ngủ và đặt lên sàn. Joshua sẽ bị trùm trong ngọn lửa. Nhưng điều đó sẽ xảy ra sau lễ đóng đinh vào thánh giá.

Hai giờ sáng.

Khắp New York và trên cả nước Mỹ, lệnh đang lan truyền. Nó bắt đầu trong các quán bar và quán trọ.

Lệnh truyền thận trọng đó đây, rót vào tai những người muốn nghe. Nó bắt đầu lộ dần và bắt đầu lan rộng tới những tiệm ăn rẻ tiền, những sàn nhảy ồn ào và các quầy bán báo thâu đêm. Nó được loan tới những người lái xe taxi, lái xe tải và các cô gái làm việc trên phố xá lúc nửa đêm. Nó tựa như hòn sỏi thả và hồ nước sâu thăm thẳm với những làn sóng lăn tăn, bắt đầu toả rộng và lan ra. Trong vòng vài giờ mọi người trên phố xá đều biết được rằng Michael Moretti muốn có một vài thông tin và muốn biết nhanh. Không phải ai cũng có dịp làm vừa lòng Michael Moretti. Đó là cơ hội ngàn vàng cho ai đó, bởi vì Michael Moretti là một người biết cách tỏ lòng cảm kích như thế nào. Lệnh truyền rằng y đang tìm một gã đàn ông tóc vàng, gầy gò trông như chúa Giê-su. Mọi người bắt đầu lục tìm trí nhớ của mình.

Hai giờ 15 phút sáng.

Joshua Adam Parker trở mình và Frank Jackson đến gần bên cậu bé. Hắn vẫn chưa cởi bỏ bộ quần áo ngủ của cậu bé. Jackson kiểm tra chắc chắn xem búa và đinh vẫn ở chỗ cũ và sẵn đó. Điều quan trọng là phải biết tỉ mỉ về mọi việc. Hắn sẽ đóng đinh chân tay cậu bé xuống sàn trước khi đốt cháy căn phòng. Lẽ ra hắn có thể làm điều đó trong khi cậu bé còn đang ngủ nhưng có lẽ không nên. Điều quan trọng là cậu bé phải thức giấc để xem có việc gì đang xảy ra để biết cậu bị trừng phạt là do tội lỗi của người mẹ. Frank Jackson nhìn đồng hồ. Clara sẽ đến nhà trọ lúc 7 giờ 30 để đón hắn. Còn 5 tiếng 15 phút nữa. Khá đủ thì giờ.

Frank Jackson ngồi xuống ngắm nghía Joshua, và hắn đã một lần vuốt ve nhẹ nhàng mớ tóc loà xoà của cậu bé.

Ba giờ sáng.Những cú điện thoại đầu tiên bắt đầu đổ về.

Trên bàn Michael Moretti có hai chiếc máy và dường như là lúc y nhấc máy này thì máy kia lại bắt đầu réo.

- Tôi đã lần được dấu vết của thằng cha đó rồi, Mike ạ. Hai năm trước hắn làm một vụ ở thành phố Kansas cùng Joe Ziegler lớn và Mel Conhen.

- Việc hắn làm hai năm trước đây thì biết làm cái quái gì. Giờ hắn ở đâu?

- Joe lớn nói nó không nghe được tin tức gì về gã ấy khoảng sáu tháng nay rồi. Tôi sẽ cố liên hệ với Mel Conhen.

- Thì làm đi!

Cú điện thoại tiếp cũng chẳng có ích gì hơn.

- Tôi đã đến phòng trọ của Jackson. Hắn đã trả tiền phòng và chuồn rồi. Hắn mang theo một va ly màu nâu và can loại chứa hai ga-lông có thể có xăng trong đó.

Nhân viên ở đây không hề biết hắn đã đi đâu.

- Thế còn tại các quán quanh đó thì sao?

- Một trong những bồi bàn đã nhận ra hắn qua miêu tả, nhưng hắn không phải là khách hàng thường xuyên. Hắn đã đến đó hai, ba lần sau giờ làm.

- Đến một mình à?

- Theo gã hầu bàn đó thì như vậy. Hắn dường như không thích gái ở đó lắm.

- Hãy kiểm tra ở các quán dành cho người tình dục đồng giới vậy.

Chuông điện thoại lại reo ngay khi Michael vừa gác máy. Salvatore Fiore gọi về.

- Colfax đã nói chuyên với đại uý Notaras. Nhân viên lưu trữ của cảnh sát thấy tờ biên lai cầm đồ dùng vật dụng cá nhân của Frank Jackson. Tôi đã lấy được số biên lai và tên tiệm cầm đồ. Chủ tiệm là người Hy Lạp tên Gus Staros, kẻ buôn bán đá quý bị lấy cắp.

Anh đã kiểm tra điều đó chưa?

- Đến sáng chúng tôi mới có thể kiểm tra được. Mike ạ. Cửa hàng đã đóng cửa. Tôi...

Michael Moretti gầm lên.

- Chúng ta không thể đợi đến sáng được! Đồ ngu, xuống đấy ngay đi.

Có điện thoại gọi từ Joliet. Michael khó theo được câu chuyện vì người gọi bị viêm thanh quản và giọng anh ta nghĩ như thể phát ra từ ống bơ gi.

- Bạn tù của Jackson tên là Mickey Nicola. Chúng khá thân thiết với nhau.

- Có biết giờ Nicola ở đâu không?

- Lần cuối tôi nghe được là khi hẳn đã trở lại một nơi nào đó phía đông. Hắn là bạn của em gái Jackson. Chúng tôi không có địa chỉ của ả đó.

- Nicola bị tù về việc gì?

- Họ tóm hắn về tội cướp hiệu kim hoàn.

3 giờ 30 sáng.Tiệm cầm đồ ở Kem Harlem của người Tây Ban Nha tại góc Đại lộ số hai và phố 124. Nó nằm trong tòa nhà hai tầng trông gớm ghiếc, có cửa hàng ở tầng trệt và phòng ở phía trên.

Gus Stavros thức giấc do ánh đèn pin dọi vào mặt.

Hắn theo bản năng định với nút báo động đặt bên giường.

- Tao sẽ không làm như thế đâu một giọng nói cất lên.

Ánh đèn pin quay đi chỗ khác và Gus Stavros ngồi dậy trên giường. Hắn nhìn hai gã đàn ông đứng hai bên hắn và nhận ra rằng lời khuyên đó là thích hợp.

Một gã to lớn và một gã nhỏ thó. Stavros như cảm thấy cơn hen suyễn sắp đến.

- Xuống nhà và lấy bất cứ thứ gì các anh muốn, - Hắn nói khò khè. - Tôi sẽ không động đậy gì đâu.

Gã cao lớn, Joseph Colella nói:

- Dậy đi. Từ từ thôi.

Gus Stavros nhỏm dậy khỏi giường, cố gắng không làm gì quá đột ngột.

Gã nhỏ thó, Salvatore Fiore ấn mẩu giấy vào dưới mũi hắn. - Đây là số biên lai cầm đồ. Bọn tao muốn vật cầm đó.

- Vâng, thưa ông.

Gus Stavos bị hai gã đàn ông đó kèm xuống cầu thang. Stavros mới lắp một hệ thống báo động tinh vi cách đây sáu tháng. Hắn có thể bấm chuông ở nhiều chỗ và dẫm chân lên những nơi bí mật trên sàn để mọi người đến trợ giúp ngay. Hắn đã không dám làm điều đó, vì giác quan ngầm bảo hắn rằng hắn sẽ bị chết trước khi mọi người kịp đến. Hắn biết cơ hội duy nhất của hắn là làm những điều mà hai gã đàn ông này muốn. Hắn chỉ cần cầu nguyện cho mình khỏi chết vì cơn hen suyễn chết tiệt, cho đến khi hắn thoát được khỏi tay bọn chúng.

Hắn bật đèn cầu thang và cả ba người tiến về phía trước cửa hiệu. Gus Stavros không hề biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng hắn biết sự việc có thể còn tồi tệ hơn. Giá những gã này chỉ đến cướp bóc hắn thì lúc này chúng đã khua khoắng sạch tiệm và chuồn rồi. Dường như chúng chỉ quan tâm đến một vật cầm thôi. Hắn tự hỏi làm sao mà chúng đã vô hiệu hoá được hệ thống báo động tinh vi mới ở cửa ra vào và cửa sổ, nhưng hắn lại quyết định thôi không hỏi nữa.

- Làm đi chứ đồ con lừa, - Joseph Colella bảo.

Gus nhìn lại vào số biên lai và bắt đầu lục lại chồng hoá đơn. Hắn đã tìm được cái cần tìm, gật đầu với vẻ hài lòng, rồi đi đến bên chiếc tủ sắt to lớn và mở tủ ra trong khi hai gã đàn ông vẫn theo sát sau. Stavros tìm kiếm dọc một chiếc giá cho đến khi thấy chiếc phong bì nhỏ. Quay lại hai gã đàn ông, hắn mở phong bì đó và lấy ra chiếc nhẫn kim cương lớn lấp lánh dưới ánh đèn.

- Vật ký gửi đây, - Gus Stavros nói. - Tôi đã đưa cho y 500 khi cầm cái này. - Chiếc nhẫn đáng giá ít nhất là 20.000 đô la.

- Mày đưa 500 cho ai vậy? - Salvatore Fiore bé nhỏ hỏi.

Gus Stavlos nhún vai.

- Hàng trăm khách hàng đến đây mỗi ngày. Tên trên phong bì là John Doe.

Fiore bỗng rút ra một đoạn ống chì và quật mạnh không thương tiếc vào mũi Gus Stavros. Hắn ngã xuống sàn la hét trong cơn đau, mặt đầm đìa máu.

Fiore lặng lẽ hỏi tiếp:

- Mày nói là đứa nào đã mang nó đến đây vậy?

Gus Stavros há hốc mồm, cố để thở:

- Tôi không biết tên nó. Nó không nói cho tôi mà. Tôi thề có Chúa trời?

- Nó trông thế nào?

Máu tràn vào cổ họng Gus Stavros nhanh đến mức hắn không thể nói ra lời được. Hắn sắp sửa ngất xỉu, nhưng hắn biết rằng nếu như bất tỉnh trước khi nói, thì hắn sẽ không bao giờ dậy được nữa.

- Để tôi nghĩ đã, - hắn van xin.

Stavros cố tập trung trí nhớ, nhưng điều đó rất khó vì cơn đau làm cho hắn choáng váng. Hắn buộc mình cố nhớ người khách hàng đã bước vào tiệm, lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp và cho hắn xem. Trí nhớ hắn dần dần hồi phục.

- Nó... Nó là dạng người tóc vàng gày gò... - Hắn khẽ ho ra ít máu - Hãy giúp tôi đứng dậy với.

Salvatore Fiore đá vào sườn hắn.

- Nói tiếp đi.

- Nó có râu quai nón, màu vàng...

- Hãy kể cho chúng tao nghe về hạt kim cương đó. Nó được lấy từ đâu vậy?

Thậm chí phải chịu đau đớn kinh khủng nhưng Gus Stavros vẫn ngập ngừng. Nếu hắn tiết lộ thì sau này hắn sẽ bị chết. Nhưng nếu không thì hắn phải chết ngay bây giờ. Hắn quyết định nên kéo dài cái chết càng lâu càng tốt.

- Viên kim cương lấy được qua vụ cướp Tiffany.

- Ai cùng tham gia vụ đó với gã đàn ông tóc vàng?

Gus Stavros cảm thấy khó thở hơn.

- Mickey Nicola.

- Bọn tao có thể tìm thấy Nicola ở đâu?

- Tôi không biết. Nó... nó đang ở cùng với gái tại Brooklyn.

Fiore nhấc chân và thúc nhẹ vào mũi Stavros, Gus Stavros kêu la đau đớn.

Joseph Colella hỏi:

- Tên thằng cha đó là gì?

- Jackson. Blanche Jackson.

4 giờ 30 phút sáng.

Ngôi nhà nằm cách xa phố bao bọc bởi hàng cọc rào nhỏ màu trắng, có vườn được chăm sóc cẩn thận phía trước mặt. Salvatore Fiore và Joseph Colella dẫm qua những khóm hoa và tiến về phía cửa sau. Chúng chỉ mất chưa đầy năm giây để mở cửa. Chúng bước vào trong nhà và tiến về phía cầu thang. Từ căn phòng ngủ phía trên chúng nghe thấy vọng đến âm thanh. Giường kêu keo kẹt và giọng một người đàn ông xen lẫn tiếng đàn bà. Hai gã đàn ông rút súng ra và bắt đầu lặng lẽ leo lên cầu thang. Giọng người đàn bà nói:

- Ô, chúa ơi!

- Anh tuyệt vời lắm. Mickey ơi! Mạnh thêm chút nữa, anh yêu.

- Tất cả cho em đó cưng ạ, cho em hết cả. Đừng vội ra nhé.

- Chà, em không đâu... - Người đàn bà rên rỉ. - Chúng ta hãy cùng...

Ả ngước lên và la thất thanh. Gã đàn ông quay ngoắt lại. Hắn định với tay xuống dưới gối nhưng lại quyết định thôi.

- Được thôi, - hắn nói - Ví của tao ở trong quần vắt trên ghế. Hãy cầm lấy và cuốn xéo khỏi đây ngay. Tôi đang bận.

Salvatore Fiore đáp:

- Chúng tao không muốn ví của mày, Mickey ạ.

Cơn giận dữ trên khuôn mặt Mickey Nicola vụt biến đổi Hắn ngồi dậy trên giường, cử động rất thận trọng, cố đoán ra được tình thế hiện tại. Ả đàn bà đã kéo chăn lên phủ kín ngực, khuôn mặt ả xen lẫn giận dữ và sợ hãi.

Nicola thận trọng thả chân xuống một bên giường, ngồi ghé lên thành sẵn sàng bật dậy. Hắn quan sát hai gã đàn ông, chờ cơ hội thoát thân.

- Chúng mày muốn gì?

- Mày làm việc với Frank Jackson phải không?

- Cút mẹ chúng mày đi.

Joseph Colella quay sang người đi cùng, bảo:

- Bắn rụng dái nó đi.

Salvatore Fiore nâng súng ngắm.

Mickey hét ầm lên:

- Đợi một phút đã? Bọn mày chắc điên rồi? - Hắn nhìn vào đôi mắt gã đàn ông nhỏ bé và nói nhanh. Tao đã làm việc cùng với Jackson.

Ả đàn bà gào khóc giận dữ:

- Mickey!

Hắn man rợ quay sang nhìn ả.

- Câm miệng đi! Mày nghĩ rằng tao muốn trở thành gã hoạn quan khốn kiếp à?

Salvatore Fiore quay sang ả đàn bà hỏi:

- Mày là em gái Jackson phải không?

Mặt ả đầy giận dữ.

- Tao chưa hề nghe thấy tên nó.

Fiore nâng súng và tiến đến gần giường hơn.

- Cho phép bọn mày hai giây để nói hoặc cả hai sẽ bị tan xác, mảnh văng đầy tường đấy.

Giọng nói của y đã làm cho ả ớn lạnh. Y nâng súng vào ả, mặt cắt không còn hạt máu.

- Hãy nói cho chúng điều cần biết đi, - Mickey Nicola gào lên.

Họng súng nhấc lên ấn vào ngực ả đàn bà.

- Đừng! Vâng! Frank Jackson là anh trai tôi.

- Bọn tao có thể tìm nó ở đâu?

- Tôi không biết. Tôi không gặp anh ấy. Thề có Chúa trời tôi không biết! Tôi...

Ngón tay y khẽ nhích cò súng.

Ả la toáng lên:

- Clara. Clala có lẽ biết! Hãy hỏi Clara.

Joseph Colella nói:

- Ai là Clara?

- Cô ta là... cô ta là người hầu bàn mà Frank Jackson biết.

- Bọn tao có thể tìm nó ở đâu được?

Lần này không còn ngập ngừng gì hết. Lời nói tự bật ra.

- Cô ta làm ở một quán tên là The Shakers in Queens. - Người ả bắt đầu run lên.

Salvatore Fiore nhìn cả hai đứa và nói rất lịch sự:

- Bây giờ chúng mày có thể quay lại tiếp tục làm tình được đấy! Chúc một ngày vui vẻ.

Và hai gã đàn ông bỏ đi.

5 giờ 30 phút sáng.Clala Thomas (tên khai sinh là Thomachevsky) sắp sửa đạt ước mơ lâu đời của mình. Cô ta khe khẽ hát vui vẻ một mình trong khi sắp xếp quần áo cần dùng ở Canada vào chiếc va ly bằng các tông. Trước đấy cô đã đi du lịch với những người bạn hào hoa, nhưng lần này khác hẳn. Lần này sẽ là chuyến đi trăng mật của cô. Frank Jackson không giống như những người đàn ông khác mà cô từng biết. Những kẻ đã từng đến quán, mân mê và cấu véo mông cô, không khác gì hơn là thú vật. Frank Jackson khác hẳn. Anh ấy thực sự là một người quân tử đứng đắn. Clara ngừng sắp xếp giây lát để nghĩ về từ đó. Người quân tử. Trước đây không bao giờ cô nghĩ theo cách đấy, nhưng đó chính là Frank Jackson. Cô chỉ mới gặp anh ấy có bốn lần trong cuộc đời, nhưng cô biết rằng cô đang yêu anh. Cô có thể nói rằng anh ấy đã cuốn hút cô ngay từ đầu, bởi vì anh luôn ngồi tại bàn của cô. Và sau lần thứ hai khi quán đóng cửa, anh ấy đã tiễn cô về nhà.

- Mình vẫn còn có giá, - Clara thầm nghĩ đầy tự mãn, - Nếu như mình có thể kiếm được một gã trai trẻ đẹp mã như thế. Cô ta ngừng sắp xếp và bước đến bên chiếc gương đặt gần nhất tự ngắm nghía mình. Có thể mình hơi quá nặng nề một chút và một vài lọn tóc quá đỏ nhưng ăn kiêng sẽ làm mình gầy bớt đi vài pounds và mình sẽ cẩn thận hơn khi nhuộm tóc lần sau. Nói tóm lại cô không quá phiền lòng với hình dáng mình. - Mụ già này trông còn khá ngon đấy chứ? - Cô tự nhủ. Cô biết rằng Frank Jackson muốn được ngủ cùng mình, mặc dù anh ấy chưa bao giờ đụng chạm đến người cô. Anh ấy thực sự rất đặc biệt. Anh ấy gần như có tài năng về... Clara khẽ nhăn trán, cố tìm ra từ - về mặt tinh thần. Clara được nuôi dưỡng theo kiểu tín đồ Thiên chúa giáo và cô ta biết có ý nghĩ như vậy là báng bổ thần thánh nhưng Frank Jackson gợi cho cô nhớ đôi nét về hình ảnh chúa Giê-su. Cô tự hỏi liệu Frank như thế nào trên giường ngủ nhỉ. Được thôi, nếu như anh ấy e dè thì cô sẽ bảo cho anh biết một vài thủ thuật. Anh ấy đã nói đến chuyện cưới xin ngay khi họ tới Canada. Giấc mơ của cô sẽ trở thành hiện thực.

Clara nhìn đồng hồ đeo tay và quyết định cô cần làm nhanh hơn. Cô đã hứa sẽ đón Frank tại quán trọ vào lúc 7 giờ 30.

Cô chợt thấy chúng trong gương khi đang bước vào phòng ngủ của cô. Chúng như từ trên trời rơi xuống.

Một gã khổng lồ và một gã nhỏ thó. Clara lặng nhìn trong khi hai tên đến gần cô.

Gã đàn ông bé nhỏ nhìn vào chiếc va ly.

- Mày chuẩn bị đi đâu vậy, Clara.

- Không phải việc các người. Muốn lấy gì thì lấy và ra khỏi đây ngay. Nếu có trong cái ổ này đáng giá hơn mười cò thì tôi sẽ phải nuốt nó ngay.

- Tao có thứ mày có thể ăn được đấy, - gã Colella to lớn đáp.

- Biến mẹ chúng mày đi, - Clara cáu kỉnh. - Nếu đây là một vụ hiếp dâm thì tao báo cho chúng mày biết rằng, bác sĩ đang điều trị bệnh lậu cho tao đấy.

Salvatore Fiore nói:

- Bọn tao sẽ không làm hại mày đâu. Bọn tao chỉ muốn biết Frank Jackson ở đâu thôi.

Chúng có thể thấy được sự thay đổi ở cô ta. Người cô bỗng thẳng lên và mặt cô trông như đeo mặt nạ.

- Flank Jackson à? - Có sự lo lắng rõ nét trong giọng nói của cô. - Tôi chẳng biết Frank Jackson nào cả?

Salvatore Fiore rút chiếc ống chì ra khỏi túi và bước về phía cô.

- Mày đừng có doạ dẫm tao! - Clara nói - Tao...

Tay gã vụt ngang mặt cô và trong cơn đau khủng khiếp cô vẫn có thể cảm thấy được răng mình vỡ vụn trong mồm như những hạt sỏi nhỏ. Cô cố mở mồm ra nói và máu tuôn ra đầm đìa. Gã to lớn lại nâng ống chì lên.

- Không, xin đừng làm thế nữa? - Clara nôn oẹ.

Joseph Colella nói lịch sự:

- Bọn tao có thể tìm thằng Frank Jackson này ở đâu được?

- Frank ở... ở...

Clara hình dung ra cảnh người tình lịch thiệp, ngọt ngào của cô ở trong tay của hai con quỷ này. Chúng sẽ làm anh ấy đau đớn và cô có cảm giác rằng Frank sẽ không thể chịu đựng được sự đau đớn. Anh ấy quá nhạy cảm. Nếu như mình có thể tìm được cách cứu anh ấy thì anh ấy sẽ biết ơn mình suốt đời.

- Tao không biết.

Salvatore Fiore vung lên và Clara nghe thấy tiếng xương cẳng chân cô bị gẫy cùng với cơn đau khôn xiết.

Cô ngã xuống sàn, nhưng không thể kêu lên được vì mồm đầy máu.

Joseph Colella đứng trên nhìn xuống mặt cô và nói nhẹ nhàng:

- Có thể mày không hiểu được. Bọn tao sẽ không giết mày đâu. Bọn tao chỉ muốn làm gãy hết xương thôi. Khi bọn tao xong việc với mày, thì mày sẽ trông giống như mớ ruột gan mà con mèo ăn thừa ấy. Mày có tin tao không?

Clara tin y. Frank Jackson sẽ không bao giờ muốn thấy lại cô nữa. Cô đã mất anh ấy vì hai gã chó đẻ này rồi. Không còn giấc mơ nào thành hiện thực được, không còn cưới xin gì hết. Gã đàn ông nhỏ bé lại đến gần với ống chì trên tay.

Clara rên rỉ:

- Đừng. Xin đừng thế. Frank đang ở... ở nhà trọ Brookside trên đại lộ Prospect. Anh ấy...

Cô ta ngất xỉu đi.

Joseph Colella đến bên điện thoại và quay số.

Michael Moretti trả lời:

- Gì thế.

- Nhà trọ Brookside trên đại lộ Prospect. Có muốn bọn tôi bắt hắn không?

- Không. Tôi sẽ gặp các anh ở đó. Phải đảm bảo không để nó chuồn.

- Hắn sẽ không chuồn được đi đâu cả.

6 giờ 30 sáng.

Cậu bé bắt đầu trở giấc. Gã đàn ông ngắm nhìn khi Joshua mở mắt. Cậu bé nhìn xuống dây rợ buộc quanh chân tay mình, sau đó ngước lên và thấy Frank Jackson, trí nhớ cậu vụt trở lại.

Đây chính là kẻ đã nhét những viên thuốc ngủ vào cổ họng cậu và bắt cóc cậu. Joshua đã biết những điều về các vụ bắt cóc qua vô tuyến. Cảnh sát sẽ đến cứu cậu và đưa gã này vào nhà tù. Joshua quyết không tỏ ra sợ hãi, vì cậu muốn có thể kể lại cho mẹ biết là cậu đã dũng cảm như thế nào.

- Mẹ tôi sẽ mang tiền đến đây, - Joshua khẳng định với gã đàn ông, - Nên ông không phải đánh đập gì tôi đâu.

Frank Jackson đến bên giường, mỉm cười với cậu bé. Cậu thực sự là một đứa trẻ đẹp. Hắn thầm mong có thể đưa cậu bé sang Canada, chứ không phải là đưa Clala. Frank Jackson miễn cưỡng nhìn đồng hồ. Đã đến lúc chuẩn bị mọi việc.

Cậu bé giơ cổ tay bị trói. Máu đã két khô.

- Xin ông làm ơn cởi hộ tôi ra được không? - Cậu bé lịch sự hỏi. - Tôi sẽ không chạy trốn đâu.

Frank Jackson rất thích cậu bé đã nói từ "xin". Việc đó cho thấy tư cách tốt. Ngày nay, hầu như tất cả trẻ con không hề có tư cách. Chúng chạy lung tung trên phố như những con thú hoang.

Frank Jackson đi vào phòng tắm nơi hắn đã đặt can xăng lại vào bồn để cho không dây ra thảm trong phòng khách. Hắn tự hào về những việc làm tỉ mỉ như vậy.

Hắn mang can xăng vào phòng ngủ và đặt xuống. Hắn đến bên cậu bé, nhấc thân hình cậu đang bị trói chặt và đặt xuống sàn. Sau đó hắn nhặt búa và hai chiếc đinh to rồi quỳ xuống bên cậu bé.

Joshua Parker ngắm nhìn hắn, mắt mở to.

- Ông sẽ dùng các thứ đó làm gì vậy?

- Làm điều sẽ khiến cho mày rất hạnh phúc, mày đã từng nghe về chúa Giê-su chưa?

Joshua gật đầu.

- Vậy mày biết Chúa đã chết như thế nào không?

- Trên thánh giá.

- Tốt lắm. Mày là đứa trẻ thông minh đấy. Chúng ta không có thánh giá ở đây, bởi thế chúng ta sẽ cố làm mọi cách tốt nhất có thể được.

Đôi mắt cậu bé bắt đầu ngân ngấn lệ.

Frank Jackson nói tiếp:

- Không có gì phải lo sợ cả chúa Giê-su đã không sợ. Mày cũng không được sợ.

- Tôi không muốn làm Chúa Giê-su, Joshua thì thào đáp - Tôi muốn về nhà thôi.

- Tao sẽ đưa mày về nhà, - Flank Jackson hứa. - Tao sẽ đưa mày về nhà cho Chúa Giê-su.

Frank Jackson lấy khăn mùi soa ra khỏi túi sau và đưa đến gần mồm cậu bé. Joshua nghiến chặt răng lại.

- Đừng làm tao cáu lên.

Frank Jackson dùng ngón tay cái và trỏ bóp hai má Joshua buộc cậu há mồm. Hắn nhét khăn mùi soa vào mồm Joshua và buộc mẩu dây quanh đó để giữ nguyên chiếc khăn. Joshua vặn căng sợi dây điện quấn quanh tay khiến cậu lại bị chảy máu. Frank Jackson xoa tay lên những vết đứt mới.

- Máu của Đức Chúa, - hắn nói nhỏ nhẹ.

Hắn nhấc một tay cậu bé, lật ngửa lên và gắn xuống sàn nhà. Sau đó hắn nhặt một chiếc đinh. Đặt chiếc đinh vào lòng bàn tay Joshua, Frank Jackhon dùng tay kia cầm chiếc búa lên. Hắn đóng chiếc đinh qua tay cậu bé xuống sàn.

Chiếc xe hòm đen của Michael Moretti chết dí trên xa lộ Brooklyn - Queens vào lúc giao thông buổi sáng, bị tắc nghẽn do một chiếc xe tải chở rau quả lật nghiêng và làm vương vãi hàng hoá ra đường. Giao thông đã bị đình trệ.

- Lái sang bên kia đường và vượt qua nó đi, - Michael Moretti ra lệnh cho Nick Vito.

- Có xe cảnh sát ở phía trên đấy, Mike ạ.

- Đi lên đấy và bảo thằng cha nào đó đang làm nhiệm vụ, rằng tôi muốn nói chuyện với hắn.

- Vâng, thưa ông chủ.

Nick Vito ra khỏi xe và chạy vội về phía chiếc xe tuần tiễu. Một lúc sau hắn quay trở lại cùng với một viên trung sĩ cảnh sát. Michael Moretti mở cửa sổ xe và chìa tay ra. Trên đó có 5 tờ 100 đô la.

- Tôi đang vội, ngài sĩ quan ạ. - Hai phút sau, chiếc xe cảnh sát đèn đỏ nhấp nháy dẫn đường cho chiếc xe hòm vượt qua bãi ngổn ngang trên đường. Khi họ thoát khỏi được chỗ tắc, viên trung sĩ ra khỏi xe cảnh sát và bước lại chiếc xe hòm.

- Tôi có thể dẫn ông đi đâu được nữa, ông Moretti?

- Thôi cám ơn anh, - Michael đáp - Đến gặp tôi vào thứ hai nhé! – rồi bảo Nick Vito:

- Đi đi!

7 giờ 30 phút sáng.

Biển bằng đèn nê-ông phía trước viết:

NHÀ TRỌ BROOKSIDE

CHO THUÊ PHÒNG ĐƠN, PHÒNG ĐÔI

GIÁ HÀNG NGÀY HOẶC HÀNG TUẦN

CHO CÁ NHÂN HOẶC CÁC CẶP HẾT SỨC ĐẶC BIỆT.

Joseph Colella và Salvatore ngồi trong xe ô tô đối diện với căn nhà số 7. Vài phút trước chúng đã nghe thấy tiếng lạch cạch bên trong, nên chúng biết rằng Frank Jackson còn ở đó.

- Chúng mình phải nhảy vào và làm hắn câm đi, - Fiore thầm nghĩ. Nhưng Michael Moretti đã ra lệnh.

Ngồi xuống và đợi.

7 giờ 45 phút sáng.

Bên trong căn nhà số 7, Frank Jackson đang sửa soạn lần cuối nhìn cảnh thằng bé thật đáng thất vọng.

Nó đã ngất xỉu rồi. Jackson muốn đợi cho đến khi Joshua tỉnh lại trước khi đóng đinh tiếp, nhưng đã muộn rồi. Hắn nhấc can xàng lên và rẩy khắp người cậu bé, cẩn thận không để rây vào khuôn mặt xinh xắn.

Hắn cố hình dung ra thân thể cậu bé bên trong bộ đồ ngủ và thầm mong hắn có thời gian để... nhưng, không được rồi, điều đó thật là dại dột. Clara sẽ đến đây bất kỳ lúc nào. Hắn phải sẵn sàng rời khỏi đây khi ả đến.

Hắn cho tay vào túi lấy ra một bao diêm và đặt nó ngăn nắp bên cạnh can xăng, chiếc búa và đinh. Người ta không biết đánh giá sự ngắn nắp quan trọng biết nhường nào.

Frank Jackson lại nhìn đồng hồ và tự hỏi không biết chuyện gì đang giữ Clara lại.

7 giờ 50 sáng.

Phía ngoài căn nhà số 7 chiếc xe hòm xịch đến và Michael Moretti nhảy ra khỏi xe. Hai gã đàn ông trong chiếc xe mui kín chạy lại gặp y.

Joseph Colella chỉ vào căn nhà số 7.

- Nó ở trong đó.

- Thế còn cậu bé thì sao?

Gã đàn ông to lớn nhún vai:

- Không rõ. Jackson đã kéo rèm xuống rồi.

- Bây giờ chúng ta nên vào bắt nó chứ? - Salvatore Fiore hỏi.

- Ở lại đây.

Hai gã đàn ông ngạc nhiên nhìn y. Y là thủ lĩnh. Y có tay chân để trừ khử giúp y trong khi y, có thể ngồi lại an toàn. Vậy mà y lại muốn tự mình vào. Như thế thật không đúng.

Joseph Colell nói:

- Ông chủ, Sal và tôi có thể...

Nhưng Michael Moretti đã tiến đến cánh cửa căn nhà số 7 với khẩu súng có gắn giảm thanh trong tay.

Y dừng lại một giây nghe ngóng, sau đó bước lùi lại và đạp mạnh bật cửa ra.

Moretti sững người trong giây lát khi nhìn thấy quang cảnh: một gã đàn ông râu quai nón quỳ trên sàn bên cạnh một cậu bé; một ta cậu bé bị đóng đinh vào sàn nhà, căn phòng nồng nặc mùi xăng.

Gã đàn ông râu quai nón đã quay ra phía cửa và đang nhìn chằm chằm vào Michael. Những âm thanh cuối cùng hắn thốt ra là:

- Mày không phải là Cl...

Viên đạn đầu tiên của Michael trúng thẳng vào giữa trán hắn. Viên thứ hai xẻ nát cổ họng hắn và viên thứ ba trúng vào tim. Đến lúc đó hắn không còn cảm thấy gì nữa.

Michael Moretti bước ra phía cửa và vẫy hai gã đàn ông bên ngoài. Chúng lao vội vào phòng. Michael Moretti quỳ xuống bên cậu bé và bắt mạch. Mạch đập rất mong manh, nhưng cậu bé vẫn còn sống. Y quay sang Joseph Colella.

- Hãy gọi điện thoại cho bác sĩ Petrone. Bảo với ông ấy chúng ta đang trên đường đến.

9 giờ 30 sáng.

Ngay khi điện thoại vừa réo, Jennifer đã vội chộp lấy, nắm chặt ống nghe.

- Ai đấy?

Giọng Michael Moretti cất lên:

- Tôi đang mang con trai cô về nhà đây.

Joshua đang thút thít trong giấc ngủ mê. Jennifer cúi xuống, vòng tay qua người nó bế nhẹ nhàng. Nó vẫn ngủ rất ngon khi Michael bế vào nhà. Khi Jennifer thấy hình hài bất tỉnh của Joshua, chân tay bị băng bó kín, người quấn đầy băng trắng, thì hầu như cô rối loạn hết tâm trí. Michael đã đưa theo một ông bác sĩ, và ông ta đã mất nửa giờ để thuyết phục Jennifer tin rằng Joshua rồi sẽ bình phục hoàn tòan.

- Tay nó sẽ lành thôi, - bác sĩ khẳng định với cô.

- Sẽ có sẹo nhỏ ở đó, nhưng thật may là không bị hỏng dây thần kinh hoặc gân nào cả. Những vết bỏng xăng chỉ nhẹ bên ngoài thôi. Tôi đã rửa người nó bằng dầu khoáng vật. Tôi sẽ ghé qua thăm nó vài ngày tới. Hãy tin tôi đi, nó sẽ khoẻ thôi mà.

Trước khi bác sĩ đi khỏi, Jennifer đã yêu cầu ông chăm sóc cho bà Mackey.

Joshua đã được đặt lên giường và Jennifer ngồi bên cạnh, chờ đợi để nói cho con yên tâm khi nó thức giấc.

Bây giờ nó khẽ trở mình và mở mắt.

Khi nhìn thấy mẹ, nó nói giọng mệt mỏi:

- Con biết là mẹ sẽ đến, mẹ ạ. Mẹ đã trả tiền chuộc cho gã đàn ông đó chưa?

Jennifer gật đầu, không còn tin vào giọng mình nữa.

Joshua mỉm cười:

- Con hy vọng là hắn sẽ dùng tiền đó mua quá nhiều kẹo và bị đau bụng. Thế thì buồn cười lắm nhỉ!

Cô thì thầm đáp:

- Buồn cười lắm bé yêu ạ. Con có biết là mẹ con mình sẽ làm gì tuần sau không? Mẹ sẽ đưa con đi...

Joshua lại ngủ tiếp.

Sau hàng giờ Jennifer mới quay trở lại phòng khách. Cô ngạc nhiên khi thấy Michael Moretti vẫn còn đó. Điều đó đã làm cho cô phần nào nhớ đến lần đầu được gặp Adam Warner, khi anh đã đợi cô trong căn hộ bề nhỏ của cô.

- Michael... Thật khó có thể tìm được từ diễn đạt. Tôi... tôi không thể nói với anh là... là tôi biết ơn anh biết chừng nào.

Y nhìn cô và gật đầu.

Cô buộc mình phải đặt tiếp câu hỏi:

- Còn... còn Frank Jackson thì sao?

- Nó sẽ chẳng còn làm phiền toái ai được nữa.

Thế là đã kết thúc. Joshua được an tòan. Không còn gì đáng để ý nữa.

Jennifer nhìn Michael Moretti và thầm nghĩ:

- Mình nợ anh ta quá nhiều. Làm thế nào mà mình có thể trả hết nợ anh ta được?

Michael ngắm nhìn cô, chìm đắm trong im lặng.

Ngày đăng: 29/10/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?