Chương 38 - Và thế là thời gian trôi đi
Bóng tối rón rén bò qua tai tôi như dầu. Ai đó đang cố dùng một cây búa đồ sộ đập vỡ quả cầu trái đất đã bị đóng băng. Chiếc búa bổ lên quả đất đúng tám lần. Nhưng quả đất không chịu vỡ. Nó chỉ bị rạn một chút.
Đã tám giờ, tám giờ tối.
Tôi lắc đầu hốt hoảng thức dậy. Có thể tôi tê dại đi, đầu tôi đau nhức. Liệu có phải ai đó đã đặt tôi vào một cái bình trộn rượu cocktail với đá nghiền rồi lắc qua lắc lại như điên để khiến tôi thức tỉnh?
Không có gì tồi tệ hơn là thức dậy trong bóng tối hoàn toàn. Giống như phải quay lại sống từ đầu. Khi tôi mới mở mắt ra, cứ như thể tôi đang sống cuộc đời của một người khác. Sau một lúc thật lâu, cuộc đời ấy mới bắt đầu khớp với cuộc đời của tôi. Thật là một sự chồng chéo kỳ cục, cuộc đời tôi như cuộc đời của một ai đó. Tôi thậm chí còn không chắc là một người như bản thân tôi lại đang tồn tại.
Tôi đi đến bên chậu rửa trong bếp, vã nước lên mặt, rồi uống nhanh vài ly nước. Nước lạnh như đá, nhưng mặt tôi vẫn nóng rẫy. Tôi ngồi xuống xô pha trong bóng tối, yên lặng, rồi từ từ bắt đầu tập hợp lại những mảnh đời mình. Tôi không thu thập được nhiều lắm, nhưng ít ra đó là cuộc đời tôi. Tôi trở về với chính mình một cách chậm rãi. Thật khó giải thích trở về với chính mình là thế nào, và chắc chắn có giải thích thì rồi cũng sẽ làm người ta mất hết hứng thú.
Tôi có cảm giác ai đó đang quan sát mình, nhưng tôi không thèm để ý. Đó là cảm giác người ta có khi một mình trong căn phòng rộng lớn.
Tôi nghĩ về tế bào. Như vợ cũ tôi nói, rốt cuộc thì mọi tế bào cuối cùng trong ta sẽ mất đi. Thậm chí chính bản thân ta cũng biến mất. Tôi áp lòng bàn tay lên má. Tôi nghĩ khuôn mặt mà bàn tay tôi đang chạm vào trong bóng tối không phải khuôn mặt tôi. Đó là khuôn mặt của một người khác mang hình dáng khuôn mặt tôi. Nhưng tôi không thể nhớ được chi tiết. Mọi thứ – tên, cảm giác nơi chốn – tan biến và bị nuốt chửng vào bóng tối.
Trong bóng tối đồng hồ điểm tám giờ rưỡi. Tuyết đã ngừng, nhưng màn mây dầy đặc vẫn còn bao phủ bầu trời. Không ở đâu có ánh sáng. Một lúc lâu, tôi nằm vùi trong xô pha, miệng ngậm ngón tay. Tôi không thể thấy tay mình. Máy sưởi đã tắt nên căn phòng lạnh giá. Nằm cuộn tròn trong chăn, tôi thẫn thờ nhìn chằm chằm ra ngoài. Tôi đang thu mình dưới đáy giếng sâu.
Thời gian. Những hạt bóng tối sắp xếp nên những mẫu hình bí ẩn trên võng mạc mắt tôi. Những mẫu hình tan biến không một tiếng động, rồi lại được thay thế bằng những mẫu hình mới. Bóng tối và chỉ có bóng tối mà thôi đang chuyển dịch, như thủy ngân trong không gian bất động.
Tôi thôi không nghĩ ngợi gì và để thời gian trôi qua. Hãy để thời gian mang tôi đi. Mang tôi đến nơi mà một bóng tối mới đang sắp xếp nên những mẫu hình mới hơn nữa.
Đồng hồ điểm chín giờ. Khi hồi chuông thứ chín lắng dần, sự yên lặng len vào thế chỗ nó.
"Cho phép tớ nói một lời được không?" Chuột nói.
"Được thôi." tôi nói.
- Phần I - Khúc dạo đầu - Chương 1 - Picnic chiều thứ tư
- Phần II - Tháng bảy, tám năm sau - Chương 2 - Mười sáu bước
- Chương 3 - Chiếc váy ngủ
- Phần III - Tháng chín hai tháng sau - Chương 4 - Dương vật cá voi và người đàn bà làm ba nghề
- Chương 5 - Đôi tai không bịt kín
- Chương 6 - Những cuộc phiêu lưu tiếp theo của đôi tai không bịt kín
- Phần IV - Cuộc săn cừu hoang I - Chương 7 - Trước người đàn ông lạ mặt
- Chương 8 - Giờ là người đàn ông lạ mặt
- Chương 9 - Ông chủ
- Chương 10 - Đếm cừu
- Chương 11 - Chiếc Limousine và người lái xe
- Chương 12 - Nơi vũ trụ loài sâu
- Phần V - Những lá thư của chuột và các kỷ niệm tạp nham - Chương 13 - Lá thư thứ nhất của chuột
- Chương 14 - Lá thư thứ hai của chuột
- Chương 15 - Bài hát đã chấm dứt
- Chương 16 - Cô ta uống một ly Salty Dog, nói chuyện về tiếng sóng
- Phần VI - Cuộc săn cừu hoang II - Chương 17 - Câu chuyện kỳ lạ của người đàn ông kỳ lạ
- Chương 18 - Câu chuyện kỳ lạ của người đàn ông kỳ lạ tiếp diễn
- Chương 19 - Lại chuyện chiếc xe Limousine và người lái xe
- Chương 20 - Cuối hè, đầu thu
- Chương 21 - Một trong số năm ngàn
- Chương 22 - Buổi picnic chiều chủ nhật
- Chương 23 - Tư tưởng hạn chế nhưng ngoan cường
- Chương 24 - Một chương cho cá trích
- Phần VII - Công cụ ở khách sạn cá heo - Chương 25 - Dịch chuyển hoàn thành tại rạp chiếu phim; đến khách sạn cá heo
- Chương 26 - Giáo sư cừu xuất hiện
- Chương 27 - Giáo sư cừu ăn hết, kể hết
- Chương 28 - Tạm biệt khách sạn cá heo
- Phần VIII - Cuộc săn cừu hoang III - Chương 29 - Sự ra đời, hưng thịnh và suy vong của huyện Junitaki
- Chương 30 - Lần suy vong tiếp theo của Junitaki và lượng cừu của nó
- Chương 31 - Đêm ở Junitaki
- Chương 32 - Một khúc ngoặt không may trên đường
- Chương 33 - Nàng rời núi, cơn đói hành hạ
- Chương 34 - Khám phá trong gara, những ý nghĩ giữa đồng cỏ
- Chương 35 - Người cừu tới
- Chương 36 - Con đường lớn rất riêng của gió
- Chương 37 - Những điều gương phản chiếu, những điều không
- Chương 38 - Và thế là thời gian trôi đi
- Chương 39 - Những kẻ sống trong bóng tối
- Chương 40 - Chuột, người lên dây đồng hồ
- Chương 41 - Dây xanh với dây đỏ; những con mòng biển lấp lánh
- Chương 42 - Thăm lại khúc ngoặt không may
- Chương 43 - Cuộc hẹn lúc mười hai giờ
- Phần kết - Hết