Chương 31
- Phải có quái vật, Hýkrion vừa nói vừa vuốt bộ ria rậm đen sì, thì một anh hùng mới có thể chứng tỏ tài cán thật của mình, để xứng đáng là anh hùng. Vừa nói y vừa nháy mắt với Bastian.
Bastian liền hiểu ra.
- Anh Held Hynreck hãy nghe này, Bastian nói, hồi nãy tôi đề nghị anh đem tặng trái tim ột cô gái khác chỉ để thử lòng anh thôi. Sự thật là lúc nãy công chúa Oglamár đang rất cần sự giúp đỡ của anh, ngoài anh ra không ai cứu được nàng.
Held Hynreck vểnh tai nghe.
- Cậu nói nghiêm chỉnh chứ, cậu Bastian?
- Hoàn toàn nghiêm chỉnh, rồi anh sẽ tự thấy ngay thôi. Số là công chúa Oglamár mới bị tấn công và bắt cóc đi cách đây vài phút.
- Kẻ nào to gan?
- Một trong những quái vật ghê gớm nhất vương quốc Tưởng Tượng. Chính nó là con rồng Smrg đấy. Nàng đang cưỡi ngựa qua một khoảng rừng thưa thì tên ác ôn trông thấy, liền từ trên không sà xuống chụp nàng ngay trên lưng ngựa đem đi mất.
Hynreck đứng phắt dậy. Mắt y long lanh, má y nóng bừng. Y thích thú vỗ tay. Nhưng rồi y ngồi xuống, mắt sầm lại.
- Không thể được, y rầu rĩ, khắp nơi, không đâu còn rồng nữa.
- Held Hynreck, Bastian giải thích, anh quên rằng tôi từ một nơi rất xa tới đây, xa hơn những nơi anh đã từng đặt chân tới rất nhiều.
- Đúng đấy, Atréju xác nhận. Lần đầu tiên gã xen vào.
- Có thật nàng bị con quái vật này bắt cóc không? Held Hynreck lớn tiếng hỏi. Rồi y áp hai tay lên tim, thở dài: Ôi, Oglamár tôn sùng của ta, giờ đây nàng đau khổ biết bao nhiêu. Nhưng đừng sợ, hiệp sĩ của nàng đang tới đây, y đang trên đường! Hãy cho biết tôi phải làm gì? Tôi phải tìm tới đâu? Nơi ấy như thế nào?
- Rất xa đây, Bastian kể, có một nước tên là Morgul hay là nước "Lửa lạnh", vì ở đó lửa lạnh hơn cả băng tuyết. Làm cách nào tìm ra nước này thì tôi không thể nói được, anh phải tự tìm lấy. Ngay giữa nước này có một khu rừng hóa thạch tên là Wodgabay. Mà chính giữa khu rừng hóa thạch này là cái thành lũy bằng chì tên Ragar. Nó có ba con hào bao quanh. Trong con hào thứ nhất là thứ thuốc độc màu xanh lục, trong con hào thứ hai nghi ngút khói axit nitric, trong con hào thứ ba đầy nhóc bọ cạp to bằng bàn chân anh. Không có cầu bắc qua hào, vì chủ nhân cái thành lũy bằng chì Ragar này chính là con quái vật có cánh Smrg kia. Cánh của nó bằng màng nhầy, sải cánh rộng đến ba mươi hai mét. Khi không bay thì nó đứng thẳng như một con Kanguru[4] khổng lồ. Thân nó giống một con chuột ghẻ lở, đuôi lại giống đuôi bọ cạp. Chỉ chạm nhẹ phải nọc độc của nó là chắc chắn chết. Hai chân sau của nó giống chân cào cào khổng lồ, còn hai chân trước trông nhỏ xíu như bị teo, giống bàn tay trẻ con. Nhưng chớ bị lừa, vì chính sức mạnh ghê gớm nằm ở hai bàn tay nhỏ xíu này đấy. Cái cổ dài ngoẵng của nó rụt vào được như râu ốc sên, trên đó có ba cái đầu. Một đầu to giống đầu cá sấu. Từ mõm của đầu này nó phun ra lửa lạnh như băng. Còn ở chỗ lẽ ra là mắt trên đầu cá sấu lại là hai cục bướu - chính là hai cái đầu nữa. Đầu bên phải trông như đầu một ông lão. Nó nghe và nhìn được bằng cái đầu này. Còn để nói thì nó có đầu bên trái, trông như khuôn mặt nhăn nhúm của một bà lão.
[4] Chuột túi sống ở châu Úc.
Nghe tả đến đây Held Hynreck hơi tái mặt.
- Nó tên gì nhỉ? Y hỏi.
- Smrg, Bastian nhắc lại. Nó làm những việc đốn mạt từ cả nghìn năm rồi, vì nó đã nghìn tuổi. Nó vẫn luôn bắt cóc gái đẹp mang về bắt lo nấu nướng cho nó mãn đời. Cô gái này chết, nó bắt cô khác.
- Sao tôi chưa hề nghe nhỉ?
- Smrg có thể bay nhanh và xa không tưởng tượng nổi. Cho đến nay nó luôn chọn những nước khác nhau trong vương quốc Tưởng Tượng để cướp người. Với lại cứ năm mươi năm mới xảy ra một lần.
- Cho đến nay chưa từng có ai giải thoát được một nạn nhân nào ư?
- Chưa, vì muốn làm được chuyện này cần phải có người anh hùng có một không hai.
Nghe thế hai má Held Hynreck lại ửng đỏ.
- Smrg có chỗ nào dễ bị thương không? Y hỏi một câu nhà nghề.
- A! Bastian đáp. Tí nữa tôi quên điều quan trọng nhất. Dưới hầm sâu trong thành Ragar có một cây rìu bằng chì. Chắc chắn anh có thể hình dung rằng Smrg canh giữ chiếc rìu này như con ngươi của mắt nó, khi tôi tiết lộ rằng đó là vũ khí duy nhất người ta có thể dùng giết nó. Phải dùng rìu chặt bay hai cái đầu nhỏ của nó.
- Làm sao cậu biết hết những điều này? Held Hynreck hỏi.
Bastian không cần trả lời, vì ngay lúc đó ngoài đường phố inh ỏi những tiếng kêu sợ hãi:
- Một con rồng! Một con quái vật! Xem kìa, trên trời ấy! Kinh hoàng quá! Nó bay về hướng thành phố! Trốn nhanh lên! Không, không, nó bắt được một người rồi!
Held Hynreck lao ra đường, mọi người ùa hết theo. Atréju và Bastian ra sau chót.
Trên bầu trời có một vật gì đó đang vỗ ào ào, giống một con dơi khổng lồ. Khi nó bay tới gần thì chẳng khác nào cả thành phố bạc bị một cái bóng lạnh chụp lên trong chốc lát. Đó chính là Smrg và nó y hệt như Bastian vừa tưởng tượng ra. Với đôi bàn tay teo tóp mà cực nguy hiểm nó nắm chặt một cô gái đang giãy giụa gào thất thanh.
- Hynreck! Tiếng kêu nghe xa dần. Cứu em với, Hynreck! Cứu em với, người anh hùng của em!
Rồi thôi không còn nghe thấy nữa.
Hynreck đã lôi con ngựa ô của y từ trong tàu ra và đang đứng trên một chiếc phà bạc chở y lên bờ.
- Nhanh lên! Người ta nghe y kêu to với người lái phà. Anh muốn gì ta cũng sẽ cho hết, nhưng nhanh lên!
Bastian nhìn theo y, lẩm bẩm:
- Mình chỉ mong rằng đã không gây quá nhiều khó khăn cho y.
Atréju liếc nhìn nó rồi khẽ nói:
- Ta cũng nên lên đường là hơn.
- Đi đâu?
- Vì mình mà bạn đã tới vương quốc Tưởng Tượng này, Atréju nói, bởi vậy mình nghĩ cũng nên giúp bạn tìm ra đường về. Chắc chắn bạn muốn một dịp nào đó sẽ về lại thế giới của bạn, đúng không?
- Ô! Bastian nói. Tớ chưa hề nghĩ tới chuyện đó. Nhưng bạn nói đúng đấy, Atréju ạ. Phải, tất nhiên bạn nói đúng.
- Bạn đã cứu vương quốc Tưởng Tượng, Atréju nói tiếp, và theo mình thấy thì bạn cũng đã nhận được nhiều thứ đền đáp lại. Mình đoán là bây giờ bạn muốn trở về để làm cho thế giới của bạn lành mạnh hơn. Hay còn gì nữa níu chân bạn?
Bastian - đã quên mất rằng trước đây nó không khỏe, đẹp, dũng cảm và có thể lực - đáp:
- Không, nếu có thì tớ thật không biết.
Atréju lại trầm ngâm nhìn bạn rồi nói thêm:
- Có thể sẽ là một con đường dài và gian truân đấy, ai biết được nhỉ?
- Ừ, ai biết được, Bastian nhất trí. Nếu bạn muốn thì ta lên đường ngay.
Rồi ba chàng hiệp sĩ tranh nhau, ngắn và thân mật thôi, nhường ngựa cho Bastian. Nhưng Bastian giải quyết gọn bằng cách yêu cầu họ tặng cho nó con la cái Jicha. Ba chàng hiệp sĩ bảo rằng một con vật thồ như thế quá không xứng với danh tiếng của cậu Bastian, nhưng vì nó cứ nhất quyết nên cuối cùng họ phải nhượng bộ.
Trong lúc bộ ba chuẩn bị mọi thứ để khởi hành thì Bastian và Atréju quay lại lâu đài của Quérquobad để cám ơn Ông lão bạc về lòng hiếu khách và giã từ. Con Phúc long Fuchur chờ Atréju trước lâu đài. Nó rất hài lòng khi nghe nói mọi người lên đường. Thành phố không phải là nơi để rồng ở, cho dù rất đẹp như Amargánth.
Ông lão bạc Quérquobad đang mê mải đọc một quyển sách đã mang từ thư viện Bastian Balthasar Bux về.
- Tôi muốn giữ các cậu ở lại chơi lâu hơn, ông mơ màng nói, đâu phải ngày nào cũng có được một người khách là nhà kể chuyện lớn thế này. Nhưng mà thôi, dẫu sao chúng tôi cũng có được các tác phẩm của y làm điều an ủi.
Bastian và Atréju chào từ giã rồi đi ra.
Lúc ngồi lên lưng Fuchur, Atréju hỏi bạn:
- Bạn không muốn cùng cưỡi Fuchur sao?
- Ngay thôi mà, Bastian đáp, bây giờ con Jicha đang chờ tớ mà tớ đã hứa với nó rồi.
- Vậy tụi này chờ các bạn trên bờ nhé, Atréju kêu.
Con Phúc long bay bổng lên không, chỉ nháy mắt đã biến mất dạng.
Khi Bastian quay lại nhà trọ thì ba chàng hiệp sĩ đã sẵn sàng chờ khởi hành với ngựa và la trên một chiếc phà. Họ đã gỡ cái yên gắn túi chứa đồ trên lưng con la, thay vào bằng một yên khác trang hoàng rất đẹp. Jicha chỉ được biết lý do của hành động này sau khi Bastian lại gần thì thầm vào tai nó:
- Jicha, bây giờ bạn là của tôi đấy nhé.
Rồi trong khi chiếc phà nhổ neo rời thành phố bạc thì tiếng reo mừng của con la cái già vẫn vang dài trên mặt nước đắng của hồ Nước mắt Murhu.
Về phần Held Hynreck xin nói thêm: quả thật y đã đến được Morgul, nước "Lửa lạnh". Y cũng đã tiến vào được trong khu rừng hóa thạch Wodgabay, vượt được ba con hào quanh thành lũy Ragar. Y tìm thấy cái rìu bằng chì và đánh bại con rồng Smrg. Rồi y đưa công chúa Oglamár về với vua cha của nàng, cho dù bây giờ nàng sẵn sàng lấy y làm chồng. Song, y lại không muốn nữa.
Nhưng đây là một chuyện khác, sẽ kể vào một dịp khác.
XVIII. Người Acharai
Rào rào cơn mưa nặng hạt đổ xuống từ những đám mây đen bay gần như sát trên đầu các kỵ sĩ. Rồi những bông tuyết to, nhớp nháp bắt đầu rơi, sau đó vừa tuyết lại vừa mưa. Gió bão quá mạnh khiến lũ ngựa cũng phải chạy nương theo chiều gió. Những tấm áo khoác ướt sũng của các kỵ sĩ đập lên lưng lũ vật nghe rõ mồn một.
Sau bao ngày ròng rã, ba ngày vừa qua họ chạy trên cao nguyên này. Thời tiết mỗi lúc một xấu hơn; đường sá toàn bùn lẫn đá cục sắc cạnh khiến việc đi đứng càng thêm mệt nhọc. Thỉnh thoảng mới thấy vài bụi rậm hay vạt cây nhỏ gió thổi ngả nghiêng. Ngoài ra chẳng còn gì nữa để nhìn.
Bastian cưỡi trên lưng con la cái Jicha dẫn đầu. Nó tương đối may mắn có được chiếc áo khoác bằng bạc lóng lánh, nhẹ và mỏng nhưng lại rất ấm và nước trôi tuột đi chứ không thấm. Thân hình chắc nịch của Hýkrion "lực sĩ" như biến mất trong cái áo khoác len xanh dày. Anh chàng Hýsbald chân tay thanh tú kéo cái mũ liền lớn của áo choàng nỉ che sùm sụp mái tóc đỏ. Còn chiếc áo khoác vải bố xám của Hýdorn thì dính sát vào tay chân khẳng khiu của y.
Tuy nhiên bộ ba này vẫn lạc quan theo kiểu thô hào của họ, vì họ không hề chờ đợi rằng chuyến phiêu lưu này cùng với cậu Bastian sẽ như dạo chơi vào một ngày Chủ nhật. Nên thỉnh thoảng họ lại lớn tiếng hát, khi đơn ca lúc đồng ca - giọng họ khỏe chứ không hay - chống lại tiếng gió bão. Hình như họ ưa thích nhất bài được mở đầu thế này:
"Thuở còn bé tí hon,
Tuyết, mưa... ồ, chuyện cỏn con, sá gì!"
Họ bảo rằng bài này là của một người đã đến thăm vương quốc Tưởng Tượng thời xa xưa lắm, tên làSchexpir[1] đâu đó.
[1] Nói trại tên William Shakespere (1564 - 1616): nhà viết kịch, nhà thơ vĩ đại Anh.
Người duy nhất trong nhóm xem ra chẳng quản nắng mưa là Atréju. Ngay từ những ngày đầu mới khởi hành, gã đã cưỡi Fuchur bay xuyên qua những áng mây, phóng ào tới thám sát vùng đất trước mặt rồi quay lại báo cáo.
Ai nấy, kể cả con Phúc long, đều nghĩ rằng họ đang tìm đường cho Bastian trở về thế giới của nó. Cả Bastian cũng tin như thế. Nhưng chính nó lại không hề biết rằng mình đã tán thành đề nghị của Atréju chẳng qua vì nể bạn, chứ thật lòng không muốn tí nào. Mà đường đi lối lại trên vương quốc Tưởng Tượng là do ý muốn quyết định, dù có ý thức hay không. Nghĩa là ý muốn của Bastian sẽ quyết định đoàn đi hướng nào, nên mới xui khiến họ cứ tiến sâu vào trong vương quốc Tưởng Tượng, nghĩa là hướng về điểm trung tâm: nơi có Tháp Ngà. Việc này sẽ có ý nghĩa như thế nào với Bastian thì sau này nó mới được biết. Còn tạm thời thì nó cũng như mọi người trong đoàn đều không thắc mắc gì.
Bastian còn đang mải suy nghĩ đến chuyện khác.
Ngay ngày thứ hai sau khi rời Amargánth họ đã thấy trên những cánh rừng quanh hồ Murhu vết tích rành rành của con rồng Smrg: một số cây ở đây đã bị hóa thạch. Chắc con quái vật đã đáp xuống đó, phun lửa lạnh vào đám cây này. Những vết chân như chân cào cào khổng lồ của nó rất dễ nhận ra. Atréju, rất rành về dấu vết, còn tìm thấy những dấu vết khác nữa: dấu chân ngựa của Held Hynreck. Nghĩa là Hynreck đã theo bén gót con rồng quỷ quái.
- Tôi không vui mấy, Fuchur vừa nói nửa đùa nửa thật vừa đảo đôi tròng mắt hồng ngọc, vì dẫu Smrg vô lại hay không thì nó vẫn là bà con của tôi - tuy rất xa.
Nhưng họ không đi theo dấu vết của Held Hynreck mà rẽ hướng khác, vì mục đích của họ là tìm ra đường về cho Bastian.
Từ lúc đó Bastian cứ thắc mắc không biết khi tưởng tượng ra chuyện con rồng cho Held Hynreck thì nó thật sự nghĩ gì. Tất nhiên Held Hynreck cần có một địch thủ để trổ tài. Nhưng đâu chắc gì y thắng. Nhỡ y bị Smrg giết thì sao? Hơn nữa bấy giờ công chúa Oglamár lại đang ở trong thế kẹt ghê gớm. Phải, nàng ta có hơi kênh kiệu thật đấy, nhưng chẳng lẽ vì thế mà Bastian có quyền đẩy nàng vào cảnh bất hạnh? Thôi, cứ tạm bỏ qua những chuyện đó đi, nhưng ai biết được Smrg sẽ còn gây ra những tai họa nào khác ở vương quốc Tưởng Tượng này? Do cạn nghĩ, Bastian đã tạo ra một mối nguy hại khôn lường, có thể sẽ gây thảm họa khôn xiết cho bao người vô tội. Bastian biết rằng Nguyệt Nhi không phân biệt đối xử, dù thiện hay ác, đẹp hay xấu trong vương quốc của nàng, vì theo nàng thì mọi sinh linh trong vương quốc Tưởng Tượng đều được quyền tồn tại ngang nhau. Nhưng nó, Bastian này, có được phép hành xử y như nàng không? Nhất là nó có muốn như thế không?
"Không," Bastian tự nhủ, nó hoàn toàn không muốn đi vào lịch sử vương quốc Tưởng Tượng như một kẻ tạo tác ra lũ quái vật ác ôn. Nếu được nổi tiếng vì lòng tốt và hy sinh, nếu được là tấm gương sáng ọi người, nếu được người đời ca tụng là "người hảo tâm" hay "ân nhân vĩ đại" thì hay hơn nhiều. Phải, đó chính là điều nó mong ước.
Trong lúc đó họ đã đến một vùng lởm chởm đá. Atréju cưỡi Fuchur bay về sau một chuyến thám sát báo rằng đã phát hiện phía trước mặt vài dặm một thung lũng lòng chảo che gió khá tốt. Nếu đúng như gã thấy thì có cả nhiều hang động tránh được mưa và tuyết.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49 - Hết