Chương 27
- Được, con sư tử đáp, nhưng không đơn giản như ở các tòa nhà thông thường. Vì chỉ có một ước mơ thật sự mới đưa anh qua được mê cung nghìn cửa. Ai không có được ước mơ thật sự kia sẽ cứ phải loanh quanh luẩn quẩn trong đó cho tới khi biết mình muốn gì. Đôi khi lâu lắm.
- Tìm cổng vào cách nào?
- Phải ước mơ thôi.
Bastian ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói:
- Thật lạ khi ta không thể ước mơ dễ dàng như ý muốn. Ước mơ từ đâu đến với ta? Mà ước mơ là gì mới được chứ?
Graógramán mở to mắt nhìn cậu bé nhưng không trả lời.
Vài giây sau Bastian lại có một buổi trò chuyện rất quan trọng với Graógramán.
Bastian cho con sư tử xem mặt sau "Bảo vật".
- Thế này nghĩa là gì? Nó hỏi. "LÀM ĐIỀU BẠN MUỐN" hẳn có nghĩa tôi được làm mọi điều tôi thích, đúng không?
Gương mặt Graógramán đột nhiên nghiêm nghị đến phát sợ, mắt nó rực lên.
- Không, nó nói ồm ồm như gầm rống, câu đó có nghĩa là cậu cần làm điều cậu muốn đích thực. Không gì khó bằng!
- Điều tôi muốn đích thực ư? Bastian băn khoăn lặp lại. Là cái gì mới được chứ?
- Đó chính là điều bí ẩn sâu thẳm của riêng cậu mà cậu không biết.
- Làm cách nào tôi tìm ra được?
- Bằng cách cậu theo con đường mà ước mơ của cậu chỉ dẫn, hết ước mơ này đến ước mơ khác, cho tới cuối cùng. Con đường đó sẽ chỉ dẫn cậu tới điều cậu muốn đích thực.
- Tôi thấy có gì khó đâu nào, Bastian nói.
- Đó là con đường khó nhất trong mọi con đường, con sư tử đáp.
- Tại sao? Bastian hỏi, tôi đâu có ngán.
- Vấn đề không phải thế, Graógramán gầm, mà nó đòi hỏi chân thật nhất và chú tâm nhất. Không có con đường nào dễ lạc lối cho bằng.
- Ý bạn muốn nói rằng không phải lúc nào ý muốn của người ta cũng tốt chứ gì?
Bastian hỏi dò.
Con sư tử chỉ đập đuôi trên nền cát nó đang nằm, vểnh tai, nhăn mũi, mắt tóe lửa. Bỗng dưng Bastian co rúm lại khi Graógramán cất tiếng gầm rung chuyển cả đất cát.
- Cậu biết thế nào là ước mơ! Cậu biết thế nào là tốt!
Những ngày kế tiếp Bastian ngẫm nghĩ nhiều về điều "Cái chết sặc sỡ" đã nói với nó. Nhưng có nhiều thứ người ta không thể trầm tư mà tìm hiểu được, phải trải nghiệm thôi. Cho nên mãi về sau, khi đã trải nghiệm nhiều, Bastian nhớ lại và mới dần dà hiểu ra lời Graógramán.
Trong thời gian này lại có thêm thay đổi xảy ra với Bastian. Trong những tài năng có được từ khi gặp gỡ Nguyệt Nhi nó có thêm lòng dũng cảm. Và như mọi lần, để đổi lại, nó cũng bị mất đi chút gì đấy, lần này là ký ức về tính cả sợ của nó ngày trước.
Vì giờ đây chẳng còn gì để phải sợ nữa nên Bastian manh nha một ước mơ mới, thoạt tiên còn lờ mờ, càng về sau càng rõ nét: nó không muốn một thân một mình nữa. Dù ở chung với "Cái chết sặc sỡ" thì trong một nghĩa nào đó vẫn là một thân một mình. Mà nó lại muốn trổ tài trước người khác, muốn được ái mộ và vinh quang.
Cho nên một tối kia, nhìn ngắm Perelin phát triển, Bastian chợt thấy đây là lần cuối cùng nó phải từ biệt cảnh trí tuyệt vời của cánh rừng-đêm lung linh sáng. Một tiếng gọi trong thâm tâm thúc giục nó lên đường.
Bastian nhìn một lần cuối cảnh sắc tuyệt vời rực rỡ rồi đi xuống hang, cũng là nấm mộ của Graógramán, ngồi trên bậc thềm trong bóng tối. Nó không thể nói được còn chờ đợi gì, nhưng nó biết rằng đêm nay không được phép ngủ.
Bastian có ngủ gà gật một chút nhưng đột nhiên bật dậy như có ai vừa gọi tên nó.
Cánh cửa dẫn vào phòng ngủ nứt ra. Một luồng sáng đỏ hồng xuyên qua khe nứt rọi vào hang tối.
Bastian nhỏm dậy. Phải chăng đúng khoảnh khắc này cánh cửa kia đã biến thành cửa vào "Ngôi đền nghìn cửa"? Nó lưỡng lự tiến gần khe nứt thử ngó ra ngoài. Nó không thấy được gì. Rồi khe nứt kia đang từ từ khép lại. Chỉ chút nữa thôi nó sẽ mất cơ hội duy nhất để ra đi!
Một lần nữa Bastian ngoái nhìn Graógramán đang nằm bất động trên bệ đá với đôi mắt hóa đá vô hồn. Luồng sáng từ khe nứt trên cánh cửa rọi thẳng vào con sư tử.
- Vĩnh biệt, Graógramán, cám ơn về tất cả! Bastian nói khẽ. Tôi sẽ quay lại, chắc chắn tôi sẽ quay lại.
Rồi Bastian lách ra ngoài. Khe nứt trên cửa liền khít lại ngay.
Bastian không ngờ rằng sẽ không giữ được lời vừa mới hứa. Mãi lâu lắm sau này mới có một người đến để thay nó hoàn thành lời hứa.
Nhưng đó là một chuyện khác, để kể vào một dịp khác.
XVI. Thành phố bạc Amargánth
Phủ lên trên nền và các bức tường của căn phòng sáu góc giống một bọng ong lớn là những làn ánh sáng đỏ màu huyết dụ nom tựa các đợt sóng chậm rãi trải ra. Cứ hai bức tường lại có một cửa, còn ba bức tường xen kẽ kia vẽ đầy những bức tranh kỳ lạ. Đó là những cảnh trong mơ với những sinh linh nửa thú, nửa cây cỏ. Bastian bước vào phòng này qua một cửa, hai cửa kia nằm bên phải và trái nó. Ba cửa giống hệt nhau, khác chăng là cửa bên trái màu đen, còn bên phải màu trắng. Bastian chọn cửa trắng.
Căn phòng kế bên có ánh sáng màu vàng. Các bức tường cũng bố trí như phòng trước. Các hình ở đây vẽ đủ thứ thiết bị Bastian mù tịt, không biết là dụng cụ hay vũ khí. Hai cửa dẫn sang bên phải và trái cùng một màu vàng, nhưng cửa trái cao hẹp, còn cửa phải thấp rộng. Bastian đi qua cửa trái.
Căn phòng kế tiếp này cũng sáu góc như hai phòng trước, nhưng ánh sáng xanh da trời. Các bức hình trên tường chẳng biết vẽ hoa văn xoắn vào nhau hay những chữ cái kỳ dị. Hai cửa ở đây cùng hình dạng nhưng khác chất liệu, một cái bằng gỗ, cái kia bằng kim loại. Bastian chọn cửa gỗ.
Không thể nào tả hết được đủ mọi cửa với phòng Bastian đã đi qua trong "Ngôi đền nghìn cửa". Có những cửa trông như lỗ khóa to, cửa khác giống lối vào địa ngục, có cửa bằng vàng, lại có cửa gỉ sét hết trơn hết trọi, có cửa được đệm thêm, có cửa chỉ đóng đinh, có cửa mỏng như giấy, lại có cửa dày như cửa kho tàng, có cửa trông như miệng một người khổng lồ, lại có cửa như cầu rút[1] phải thả xuống mới qua được, có cửa như cái tai thật to, lại có cửa trông như bánh mật, có cửa hình dạng giống như cái lò, lại có cửa phải mở như mở khuy áo. Nghĩa là hai cửa dẫn ra khỏi phòng luôn luôn có điểm chung - hình dạng, chất liệu, độ lớn hay màu sắc - nhưng cơ bản lại khác nhau thế nào đấy.
[1] Loại cầu bắc qua hào sâu ở các thành cổ, thả xuống hay rút lên (nghĩa là cho vào thành hay không) tùy người trong thành quyết định.
Bastian đã đi từ phòng sáu góc này sang phòng sáu góc khác không biết bao lần. Mỗi quyết định nó phải chọn lại đưa đến quyết định mới, rồi quyết định mới này lại dẫn đến quyết định mới khác. Nhưng mọi quyết định này đều không thay đổi được hiện trạng nó vẫn kẹt trong "Ngôi đền nghìn cửa" và có lẽ sẽ còn kẹt nữa. Trong lúc đi hoài đi hủy như thế Bastian ngẫm nghĩ xem sự thể nằm ở đâu. Lòng mong muốn của nó tuy đủ để dẫn nó vào mê cung, nhưng xem ra lại không đủ để nó tìm được đường ra. Nó đã ước mơ gặp được người này người nọ. Nhưng bây giờ nó mới vỡ lẽ ra rằng điều nó ước chẳng chính xác gì cả, thành ra chẳng giúp được gì nó khi phải chọn cửa kính hay cửa bằng mây đan. Cho đến lúc này nó chọn tùy hứng thôi, chứ chẳng cân nhắc gì. Ừ, thì nó chọn các cửa khác cũng được vậy. Nhưng kiểu này thì nó sẽ chẳng bao giờ tìm được lối ra.
Bastian đang đứng trong một căn phòng được chiếu ánh sáng xanh lá cây. Ba trong sáu bức tường vẽ hình các đám mây. Cửa bên trái óng ánh xà cừ trắng, cửa bên phải bằng gỗ mun. Chợt nó biết mơ ước gì mới là đúng: gặp Atréju!
Cửa xà cừ gợi nó nhớ đến con Phúc long Fuchur với vảy lóng lánh màu xà cừ trắng, nên nó chọn cửa này.
Phòng kế bên có hai cửa, một bện bằng cỏ, cửa kia bằng lưới sắt. Bastian chọn cửa bằng cỏ, vì nó nghĩ tới Biển Cỏ, quê hương của Atréju.
Trong phòng kế tiếp Bastian đứng trước hai cửa chỉ khác nhau ở chỗ một cái bằng da thuộc, cái kia bằng nỉ. Tất nhiên Bastian đi qua cửa da thuộc.
Nó lại đứng trước hai cửa. Lần này nó phải cân nhắc. Một cửa đỏ màu huyết dụ, cửa kia xanh ô-liu. Atréju là người bộ tộc Da xanh, có áo khoác bằng da trâu đỏ màu huyết dụ. Trên cửa xanh ô-liu có vẽ mấy dấu hiệu đơn giản bằng sơn trắng, giống những dấu hiệu trên trán và má Atréju lúc lão Cairon tìm tới. Trên cửa đỏ màu huyết dụ cũng có những dấu hiệu y như vậy - nhưng theo Bastian thì trên áo choàng của Atréju không có những trang trí kiểu ấy. Có nghĩa là cửa đỏ hẳn sẽ dẫn tới đâu khác chứ không phải tới Atréju.
Bastian bèn mở cửa xanh ô-liu - và đã ra khỏi được "Ngôi đền nghìn cửa"!
Nó ngạc nhiên thấy không tới Biển Cỏ như đã tưởng mà tới một cánh rừng-mùa-xuân thưa thớt. Ánh nắng xuyên qua đám lá non, nghịch ngợm thoắt tối thoắt sáng trên nền đất rêu phong. Bầu không khí ấm áp đầy tiếng chim hót, thơm mùi đất và mùi nấm.
Bastian quay nhìn, thấy mình vừa mới từ một nhà nguyện nhỏ trong rừng bước ra. Vào khoảnh khắc đó thì cửa nhà nguyện kia là cổng ra của "Ngôi đền nghìn cửa". Bastian mở cửa ngó vào một lần nữa nhưng chỉ thấy trước mặt một nhà nguyện nhỏ hẹp. Mái nhà nguyện chỉ gồm dăm ba thanh xà ruỗng mọt chĩa lên bầu trời, còn mấy bức tường đầy rêu phủ.
Chân Bastian cứ bước mà không biết đi đâu. Nó chắc chắn sớm muộn gì cũng sẽ gặp Atréju. Và nó thích thú khôn cùng trước buổi tao ngộ này. Nó huýt sáo với chim chóc để nghe lũ chim hót trả lời, nó hào hứng hát to những gì chợt nghĩ ra.
Sau một lúc lang thang nó thấy một nhóm người đang cắm trại trên một quãng rừng trống. Khi tới gần nó nhận thấy có mấy người đàn ông mang giáp trụ thật bảnh. Trong nhóm còn có một cô nàng xinh xắn nữa. Nàng ngồi trên cỏ, bật những tiếng rời rạc trên cây đàn luýt[2]. Phía sau là mấy con ngựa mang yên cương đắt tiền. Một tấm khăn trắng bày biện nhiều món ăn đồ uống và ly tách trải trước mặt mấy người đàn ông đang nằm trò chuyện trên bãi cỏ.
[2] Đàn luýt: đàn gồm 6 hay 11 dây; khi chơi, người ta bật chứ không gảy hay kéo.
Bastian bước lại gần họ để làm quen, nhưng giấu kỹ tấm bùa của Nữ-thiếu-hoàng để không ai thấy, khỏi gây chú ý.
Thấy nó đến gần, cánh đàn ông đứng cả dậy lễ phép cúi đầu chào hỏi. Hẳn họ tưởng nó là hoàng tử một nước phương Đông nào đấy hay đại loại như thế. Cả cô nàng xinh xắn kia cũng mỉm cười cúi chào trong lúc vẫn tiếp tục bật đàn. Trong đám đàn ông có một anh chàng cao lớn hơn người, ăn mặc rất diêm dúa. Y còn trẻ, tóc vàng xõa vai.
- Tôi là Held Hynreck, y nói, còn đây là công chúa Oglamár, ái nữ của vua Lunn. Và đây là các bạn tôi, Hýkrion, Hýsbald và Hýdorn. Thế còn anh bạn trẻ tên gì?
- Tôi không được xưng tên mình - chưa được, Bastian đáp.
- Một lời thề ư? Công chúa Oglamár hỏi với vẻ hơi giễu cợt. Còn trẻ thế mà đã lập thệ rồi sao?
- Chắc cậu từ xa đến? Held Hynreck hỏi.
- Vâng, từ xa lắm, Bastian đáp.
- Cậu là hoàng tử? Công chúa hài lòng ngắm nhìn Bastian và lên tiếng hỏi.
- Tôi không tiết lộ được, Bastian trả lời.
- Thôi được, dẫu sao cũng cứ mời cậu vào bàn với chúng tôi! Held Hynreck lên tiếng, cậu bằng lòng cùng ngồi ăn để ban cho chúng tôi niềm vinh dự chứ, chàng tuổi trẻ?
Bastian cám ơn, nhận lời ngồi vào bàn tiệc.
Qua câu chuyện giữa công chúa và bốn chàng trai kia Bastian biết được rằng rất gần đây có một thành phố bạc tuyệt vời tên là Amargánth. Ở đó đang diễn ra một cuộc tranh tài. Từ khắp xa gần những bậc anh hùng dũng cảm nhất, những nhà săn bắn thiện xạ nhất, những chiến sĩ can trường nhất đều đến dự - nhưng cũng có cả những kẻ phiêu lưu, những tay liều lĩnh. Chỉ ba người tài ba và dũng cảm nhất đánh bại hết những người kia được vinh dự tham gia vào một cuộc truy tìm lâu dài và gian khổ, với mục đích tìm cho ra một nhân vật được gọi là "cứu tinh" hiện đang ở đâu đó trong muôn vàn vùng đất của vương quốc Tưởng Tượng. Không ai biết tên thật của nhân vật đó. Nhờ có y mà vương quốc Tưởng Tượng lại - hay đúng hơn: tiếp tục tồn tại. Không biết từ thuở nào một tai họa khủng khiếp đã giáng xuống vương quốc Tưởng Tượng khiến vương quốc này suýt bị diệt vong. Vào phút chót vị "cứu tinh" kia đã cứu được vương quốc, khi y đến và đặt cho Nữ-thiếu-hoàng cái tên Nguyệt Nhi mà hiện nay mọi sinh linh của vương quốc Tưởng Tượng đều biết. Từ đó y lang thang trong vương quốc mà không ai nhận ra. Nhiệm vụ của đoàn này là tìm cho ra y và theo bảo vệ y được an toàn. Cho nên mới phải tuyển chọn những người tài ba và dũng cảm nhất, vì có thể họ sẽ phải vượt qua một cuộc phiêu lưu gian truân không tưởng tượng nổi.
Cuộc tranh tài để tuyển chọn này tuy là do Ông lão bạc[3] Quérquobad tổ chức - vì thành phố Amargánth xưa nay vẫn do một người cao tuổi nhất cai trị, Quérquobad hiện nay đã một trăm lẻ bảy tuổi - nhưng không phải chính ông ta chọn người trong số những kẻ thi đấu, việc này lại do một gã mọi rợ trẻ tuổi tên là Atréju, một thằng nhỏ thuộc bộ tộc Da Xanh đang là khách của Quérquobad, quyết định. Gã Atréju rồi đây sẽ dẫn đầu đoàn thám hiểm kia. Nghe nói gã là người duy nhất có thể nhận ra vị "cứu tinh", vì gã đã có lần thấy mặt y trong một tấm gương thần.
[3] Đúng ra phải dịch là "Ông lão bằng bạc" (Silbergreis).
Bastian chỉ im lặng nghe. Mà điều này thật không dễ, vì nó biết ngay vị "cứu tinh" kia chính là nó. Rồi khi nghe đến tên Atréju thì nó như mở cờ trong bụng, phải cố lắm mới không để lộ tung tích. Nó quyết định tạm thời cứ giấu tên đã.
& ;STENT: .luv-ebook
Nhân đây nói thêm: trong chuyện này Held Hynreck chẳng tha thiết gì mấy đến đoàn thám hiểm và mục đích của nó mà chỉ muốn chinh phục trái tim công chúa Oglamár. Bastian thấy ngay Held Hynreck yêu cô gái đến chết mê chết mệt. Y thỉnh thoảng lại thở dài khi chẳng đáng thở dài và không ngớt nhìn kẻ y ái mộ với đôi mắt buồn rầu. Còn nàng làm như thể không hề nhận thấy. Hóa ra trong một dịp nào đó nàng đã thề chỉ lấy người anh hùng bậc nhất thắng hết mọi người. Kém hơn là không được. Thế mới khó cho Held Hynreck, vì làm sao y chứng tỏ được với nàng rằng y là anh hùng vô địch. Y đâu thể tự dưng đánh chết kẻ nào đó chẳng đụng gì tới y. Còn chiến tranh thì lâu rồi không có. Nếu được thì y vui lòng đánh nhau với quái vật hay ác quỷ, nếu được thì y sẵn lòng mỗi sáng bày lên bàn điểm tâm của nàng một đuôi rồng đẫm máu, nhưng khắp nơi biết tìm đâu ra rồng hay quái vật. Cho nên khi kẻ đưa tin của Ông lão bạc Quérquobad tới mời Held Hynreck tham dự cuộc tranh tài thì dĩ nhiên y nhận lời ngay. Công chúa Oglamár đòi đi theo, vì muốn tận mắt chứng kiến y tài cán đến đâu.
- Ai cũng biết, công chúa Oglamár mỉm cười nói với Bastian, rằng chẳng thể tin được những điều các anh hùng tường thuật lại. Họ luôn thích thêm mắm thêm muối.
- Chẳng cần biết có thêm mắm thêm muối không, Held Hynreck nói xen vào, chứ tôi đây gấp trăm lần vị cứu tinh hoang đường kia.
- Làm sao anh biết? Bastian hỏi.
- À, Held Hynreck nói, nếu gã ranh kia chỉ khỏe bằng nửa tôi thôi thì gã chẳng cần đến vệ sĩ canh chừng và chăm sóc gã như con nít. Theo tôi thì gã cứu tinh này chỉ là một thằng nhóc khốn khổ.
- Sao anh dám nói những lời như thế! Công chúa Oglamár phẫn nộ. Chẳng gì thì ông ta cũng đã giữ cho vương quốc Tưởng Tượng khỏi bị diệt vong!
- Thì đã sao! Held Hynreck khinh mạn đáp. Để làm chuyện đó cần gì một hành động anh hùng.
Bastian quyết định khi có dịp sẽ cho y một bài học.
Còn ba anh chàng kia tình cờ gặp Held Hynreck và công chúa Oglamár trên đường đi nên nhập bọn. Hýkrion - có bộ râu mép rậm rạp - tuyên bố y khỏe nhất và là chiến sĩ vĩ đại nhất vương quốc Tưởng Tượng. Hýsbald - tóc đỏ và trông thanh tú hơn cả - cho rằng không ai sử dụng kiếm tài giỏi bằng anh ta. Sau hết, Hýdorn tin chắc rằng thi đấu dai sức thì không ai bằng mình. Vóc dáng của y chứng minh được lời y vừa nói: gầy, cao, như chỉ toàn gân với xương.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49 - Hết