Chương 8
Atréju tuyệt vọng kéo dây cương nhưng con ngựa cứ tiếp tục lún thêm. Gã không làm gì được. Cuối cùng, khi chỉ còn đầu con vật nhô trên làn nước đen gã bèn ôm lấy nó.
- Mình giữ chặt bạn, Artax ơi, gã thì thầm, mình không để bạn chìm đâu.
Con ngựa khẽ hí lên lần nữa.
- Cậu không thể giúp tôi được nữa, cậu chủ ạ. Đời tôi thế là xong. Hai chúng ta đều không biết chuyện gì chờ đón ở đây. Bây giờ thì chúng ta biết do đâu mà có cái tên Đầm-lầy-phiền-muộn. Chính nỗi phiền muộn đã làm tôi nặng nề, khiến phải chìm. Không thoát được.
- Nhưng mình cũng ở đây, Atréju nói, mà sao mình không cảm thấy gì hết?
- Vì cậu chủ đeo "Hào quang", Artax đáp, nên cậu được che chở.
- Vậy thì mình đeo "Biểu trưng" này cho bạn, Atréju nói, biết đâu nó cũng che chở bạn.
Gã định tháo dây chuyền khỏi cổ.
- Đừng, con ngựa phì phò, cậu không được phép làm thế, cậu chủ ạ. Tấm bùa được trao cho cậu, và cậu không được phép tùy tiện trao tiếp. Cậu phải tiếp tục đi thôi, không có tôi.
Atréju áp mặt vào má con ngựa.
- Artax..., gã nghẹn ngào thì thầm, ôi, Artax của tôi!
- Cậu sẵn lòng đáp ứng lời yêu cầu cuối cùng của tôi không, cậu chủ? Con ngựa hỏi.
Atréju lặng lẽ gật đầu.
- Vậy thì tôi yêu cầu cậu đi đi. Tôi không muốn cậu nhìn tôi thả hơi cuối cùng. Cậu sẵn lòng làm vừa ý tôi chứ?
Atréju từ từ đứng lên. Một nửa đầu con ngựa đã chìm trong làn nước đen.
- Vĩnh biệt cậu chủ Atréju! Artax nói. Cám ơn cậu!
Atréju mím chặt môi, không nói nên lời. Gã gật đầu với Artax một lần nữa rồi quay đi.
Bastian thổn thức. Nó không kìm nổi. Mắt nó nhòe lệ, không đọc tiếp được nữa. Nó phải móc khăn xỉ mũi rồi mới tiếp tục đọc được.
Atréju không biết mình đã lội bì bõm thế này bao lâu rồi. Gã như mù và điếc. Sương mù cứ dày đặc thêm và Atréju có cảm tưởng mình quần thảo nơi đây cả tiếng đồng hồ rồi. Gã không còn để ý xem mình đặt chân xuống chỗ nào, song chưa hề bị lún quá đầu gối. "Biểu trưng" của Nữ-thiếu-hoàng đã hướng dẫn gã đi đúng đường bằng cái cách mà gã không hiểu nổi.
Rồi đột nhiên gã thấy mình đứng trước một vách núi cao, khá dốc. Gã bám vào những mỏm đá nứt nẻ, leo lên đỉnh núi tròn. Chỉ sau khi đã lên tới tận trên cùng, đưa mắt nhìn quả núi gã mới thấy đó là những phiến sừng khổng lồ đầy rêu giữa những kẽ nứt.
Gã đã tìm thấy Núi Sừng!
Nhưng gã không thấy hả dạ. Cái chết của con ngựa trung thành đã khiến gã gần như thờ ơ.
Bây giờ gã còn phải tìm cho ra bà cố Morla là ai, ở đâu trong ngọn núi này.
Còn đang cân nhắc gã chợt cảm thấy trái núi khẽ động đậy, rồi nghe có tiếng thở phù phù và nhai tóp tép như vẳng lên từ lòng đất sâu:
- Này mụ, có cái gì đang bò quanh tụi mình đấy.
Atréju chạy ào lại cuối mặt sau trái núi, nơi vẳng lên tiếng nói kia. Gã đạp phải một bãi rêu dày nên bị trượt chân. Vì không bám lại được nên cứ tuột xuống mãi. May sao gã rơi trúng một cái cây nên được cành cây đỡ lại.
Atréju thấy trước mặt một hang núi tối đen khổng lồ, từ trong vẳng ra tiếng lõm bõm. Rồi một tảng đá to tựa ngôi nhà động đậy ló ra. Chỉ sau khi tảng đá nọ lộ hết ra thì Atréju mới nhận thấy đó là cái đầu với cái cổ dài nhăn nhúm của một con rùa cái. Đôi mắt nó to như hai hồ nước đen ngòm. Miệng nó nhểu ra toàn bùn với rêu. Cả trái Núi Sừng này - bây giờ Atréju chợt hiểu - là một quái vật duy nhất, một con rùa khổng lồ sống nơi đầm lầy: đó chính là bà cố Morla!
Rồi gã lại nghe thứ tiếng nói phù phù, lúng búng:
- Này nhỏ, cháu làm gì ở đây vậy?
Atréju nâng tấm bùa trên ngực để đôi mắt to như hồ nước của mụ phải nhìn thấy.
- Cụ Morla, cụ biết cái này chứ?
Mãi một lúc sau mụ mới đáp:
- Này mụ, AURYN đây này. Lâu rồi bọn ta không được thấy "Biểu trưng" của Nữ-thiếu-hoàng, lâu rồi.
- Nữ-thiếu-hoàng bị bệnh, Atréju nói, cụ biết chứ?
- Bọn ta mặc kệ, phải thế không, mụ? Morla đáp. Chừng như mụ quen với lối nói khác thường này - nói với chính mình - có thể vì, ai biết được từ bao lâu rồi, mụ không có bạn để trò chuyện.
- Nếu chúng ta không cứu thì Nữ-thiếu-hoàng sẽ chết, Atréju khẩn khoản nói.
- Đã sao nào, Morla đáp.
- Nhưng cả vương quốc Tưởng Tượng sẽ diệt vong cùng với Nữ-thiếu-hoàng, Atréju kêu lên, sự tàn phá đã tràn lan khắp nơi rồi. Chính mắt cháu thấy.
Morla đăm đăm nhìn gã với đôi mắt vô hồn khổng lồ.
- Bọn ta mặc xác, phải thế không, hở mụ? Mụ lúng búng.
- Thế thì tất cả chúng ta sẽ bị hủy diệt! Atréju kêu lên. Tất cả chúng ta!
- Này nhỏ, Morla đáp, bọn ta còn bận tâm đến điều ấy làm gì nữa? Mọi sự chẳng quan trọng gì với bọn ta nữa. Như nhau cả thôi, như nhau cả thôi.
- Cụ Morla, cả cụ cũng sẽ bị hủy diệt! Atréju giận dữ hét. Cả cụ nữa! Hay cụ tưởng vì quá già nên cụ sẽ sống sót khi vương quốc Tưởng Tượng bị hủy diệt?
- Nghe này, Morla lúng búng, bọn ta già rồi, nhỏ ạ, quá già. Bọn ta sống đủ thọ rồi, thấy đã quá nhiều chuyện rồi. Với những kẻ trải đời như bọn ta thì chẳng có gì là quan trọng nữa cả. Mọi sự lặp đi lặp lại hoài hoài, ngày và đêm, mùa hè và mùa đông, thế giới trống vắng và vô nghĩa. Mọi sự cứ xoay vần. Có thành thì có hoại, có sinh thì có tử. Mọi sự cân bằng lẫn nhau, thiện và ác, khờ dại và sáng suốt, đẹp và xấu. Tất cả đều trống rỗng. Chẳng có gì là thật. Chẳng có gì quan trọng.
Atréju không biết trả lời sao. Đôi mắt tối đen khổng lồ và vô hồn của bà cố Morla làm tê liệt mọi ý nghĩ của gã. Một lúc sau gã lại nghe mụ nói:
- Nhỏ ạ, cháu còn trẻ. Bọn ta già rồi. Khi nào cháu già như bọn ta thì cháu sẽ thấy chẳng có gì khác hơn sự phiền muộn. Cháu nghĩ mà xem. Tại sao chúng ta - cháu, ta, Nữ-thiếu-hoàng, tất cả, tất cả - lại không chết? Tất cả chỉ là giả, chỉ là một trò chơi trong cõi Hư Không. Như nhau cả thôi. Cháu đi đi, để bọn ta yên.
Atréju hết sức chống lại sự tê liệt gây ra từ đôi mắt mụ.
- Cụ biết nhiều thế, gã nói, thì cụ cũng phải biết tật bệnh của Nữ-thiếu-hoàng do đâu mà ra và có thuốc chữa không chứ?
- Bọn ta biết chứ, mụ nhỉ, bọn ta biết chứ, mụ Morla phì phò, nhưng có cứu được Nữ-thiếu-hoàng không thì cũng vậy thôi. Bởi vậy bọn ta nói ra làm gì?
- Nếu cụ thật không quan tâm, Atréju khẩn khoản, thì cụ cho cháu biết có sao đâu.
- Bọn ta nói được chứ, mụ nhỉ?, Morla lúng búng, nhưng bọn ta không thích.
- Vậy là, Atréju kêu to, không phải cụ không thật sự quan tâm! Vậy là cụ không tin chính điều mình nói!
Yên lặng một lúc lâu rồi Atréju nghe có tiếng ợ ùng ục. Nhất định đó phải là một kiểu cười, nếu như bà cố Morla còn biết cười là gì. Rồi mụ đáp:
- Giỏi, xem kìa, thằng bé giỏi. Lâu lắm rồi bọn ta không còn được vui đùa nhiều thế, phải không mụ? Xem này. Thật tình bọn ta cho cháu biết cũng được thôi. Đâu có khác gì. Bọn ta nói cho nó, mụ nhé?
Lại một lúc yên lặng. Atréju căng thẳng chờ câu trả lời của mụ Morla, chứ không hỏi sợ gián đoạn luồng tư tưởng chậm chạp và rầu rĩ của mụ. Cuối cùng mụ nói tiếp:
- Cháu mới sống chưa được bao lâu, nhỏ ạ. Bọn ta sống lâu rồi. Quá lâu. Nhưng chúng ta đều sống trong thời gian. Cháu ít. Bọn ta nhiều. Nữ-thiếu-hoàng còn sống trước cả ta nữa cơ. Nhưng bà không già. Bà luôn luôn trẻ. Sự hiện hữu của Nữ-thiếu-hoàng không đo bằng thời gian mà bằng tên của bà. Bà cần một cái tên mới, bà thường xuyên cần một tên mới. Cháu có biết tên Nữ-thiếu-hoàng không, nhỏ?
- Không, Atréju thú nhận, cháu chưa từng nghe.
- Cũng phải thôi, mụ Morla đáp, ngay bọn ta cũng không nhớ nữa là. Bà có nhiều tên lắm. Nhưng quên hết cả rồi. Không có tên thì bà không sống nổi. Nữ-thiếu-hoàng chỉ cần một tên mới là sẽ bình phục. Nhưng bà bình phục hay không chẳng quan hệ gì đến ta.
Mụ khép đôi mắt to như hồ nước rồi từ từ rụt đầu lại.
- Khoan! Atréju gọi. Nữ-thiếu-hoàng lấy tên từ đâu? Ai có thể đặt tên cho bà? Cháu tìm tên ấy ở chỗ nào?
- Không ai trong chúng ta, gã nghe tiếng mụ Morla khùng khục, không sinh linh nào trong vương quốc Tưởng Tượng có thể đặt cho bà tên mới. Thành ra vô ích hết. Đừng buồn cháu ạ. Tất cả đều không quan trọng,
- Ai? Atréju tức giận hét lên. Ai có thể đặt tên cho Nữ-thiếu-hoàng để cứu bà và cứu tất cả chúng ta?
- Đừng ồn lên thế! Mụ Morla nói. Đi đi và để bọn ta yên. Bọn ta cũng không biết ai làm được chuyện này.
- Nếu cụ không biết, Atréju hét lớn hơn nữa, thì ai có thể biết?
Mụ Morla lại mở mắt.
- Nếu mày không đeo "Hào quang", mụ phì phò, thì bọn ta sẽ ăn thịt mày để được yên thân.
- Ai? Atréju bướng bỉnh. Cụ nói cho cháu người nào biết, rồi cháu sẽ để cụ được yên mãi mãi!
- Đành vậy, mụ đáp, có thể là Uyulala ở Đền Tiên tri phía Nam. Có lẽ Uyulala biết đấy. Việc này chẳng liên quan gì đến bọn ta.
- Cháu tới đó bằng cách nào?
- Mày không tới đó nổi đâu, nhỏ ạ. Mày đi một vạn ngày cũng không tới. Đời mày quá ngắn ngủi. Mày sẽ chết trước khi tới nơi. Xa lắm. Tận dưới miền Namcơ. Quá xa. Thành ra tất cả đều vô ích. Bọn ta đã nói ngay từ đầu rồi, phải thế không, mụ? Thôi bỏ chuyện đó đi, nhỏ ạ. Nhất là hãy để bọn ta yên!
Nói xong mụ dứt khoát nhắm đôi mắt vô hồn và rụt đầu vào hang. Atréju biết rằng sẽ không hỏi mụ thêm gì được nữa.
Cùng giờ ấy, cái bóng cô đặc từ bóng đêm âm u của cánh đồng hoang đã tìm ra dấu vết Atréju và nó đang trên đường đi tới vùng Đầm-lầy-phiền-muộn. Không gì và không ai trong vương quốc Tưởng Tượng có thể làm nó đi chệch khỏi dấu vết này.
Bastian đưa tay chống cằm, trầm ngâm nhìn mông lung.
"Không sinh linh nào trong vương quốc Tưởng Tượng có thể cho Nữ-thiếu-hoàng một tên mới thì thật kỳ lạ."
Nếu chỉ cần nghĩ ra một cái tên mới thì nó có thể giúp bà dễ ợt. Nó rất tài mấy chuyện này. Nhưng tiếc thay nó lại không ở vương quốc Tưởng Tượng, nơi những khả năng của nó có thể được cần tới và biết đâu còn đem lại cho nó sự cảm mến và danh tiếng. Mặt khác nó lại rất mừng không ở đó, vì một vùng như những Đầm-lầy-phiền-muộn thì, lạy Chúa, nó thật chẳng dám vào. Lại còn cái bóng ghê gớm đang đuổi theo Atréju - mà gã không biết - nữa chứ! Bastian rất muốn cảnh báo gã, nhưng không được. Thành ra chỉ còn cách hy vọng và đọc tiếp thôi.
IV. Ygramul - Mụ Nhiều
Dần dà đói và khát bắt đầu hành hạ Atréju. Sau khi đi khỏi Đầm-lầy-phiền-muộn được hai ngày, gã bị lạc trong một sa mạc toàn đá khối, tuyệt không có một sinh vật hay cây cỏ nào. Chút thức ăn mang đi đường đã chìm xuống đầm nước đen cùng với con Artax mất rồi. Atréju hoài công lấy tay đào bới giữa những hòn đá mong tìm ít ra cũng được chút rễ cây, nhưng chẳng có gì mọc ở đây, kể cả rêu hay địa y.
Mới đầu gặp sa mạc gã thấy mừng vì ít ra chân gã lại được đạp trên đất cứng, nhưng dần dần gã thấy tình hình trở nên xấu đi. Gã đã lạc đường. Ngay đến xác định phương hướng gã cũng bó tay không biết phải dựa vào đâu, vì hướng nào thì ánh sáng cũng đều lờ mờ như nhau. Gió lạnh căm căm thổi không ngừng quanh những tảng đá nhọn như kim chồng chất bốn phía chung quanh gã.
Gã trèo lên những sống núi và rìa đá, leo lên rồi lại leo xuống, nhưng không lần nào thấy cảnh gì khác hơn là những rặng núi cứ kéo dài xa mãi tới tận chân trời, về mọi hướng. Không hề thấy bóng một sinh vật, không một con bọ hung, một con kiến, ngay cả chim kên kên - loài chim kiên nhẫn bám theo kẻ lạc đường cho đến khi y quỵ xuống - cũng không nốt.
Không còn nghi ngờ gì nữa: vùng đất gã đang lạc đường lạc lối này là những Núi Chết. Không mấy người được nhìn thấy chúng và không một ai từ đây sống sót trở về. Trong chuyện cổ tích của dân tộc gã có nói đến những núi này. Gã nhớ lại một đoạn trong một bài hát xưa:
"Người đi săn nào,
cũng thà chết trong những đầm lầy,
hơn trong vùng đất của những Núi Chết
vì ở nơi Vực Thẳm nọ,
có Ygramul, còn gọi là mụ Nhiều, trú ngụ
là kẻ khủng khiếp nhất trong những kẻ đáng sợ..."
Ngay cả nếu Atréju biết hướng quay ra thì cũng không còn kịp nữa rồi vì gã đã đi vào quá sâu. Gã chỉ còn có thể đi tiếp thôi. Nếu chỉ vì gã thôi thì có lẽ gã sẽ vào ngồi trong một hang đá, thản nhiên chờ chết, như những người săn bắn của dân tộc gã vẫn thường làm trong những hoàn cảnh như thế này. Nhưng gã đang làm cuộc đại tìm kiếm liên quan đến mạng sống của Nữ-thiếu-hoàng và của toàn vương quốc Tưởng Tượng. Gã không được phép bỏ cuộc.
Thành ra gã cứ hết leo lên rồi lại leo xuống núi, gã biết đôi khi mình chạy một lúc lâu như kẻ mộng du mà hồn vơ vẩn tận đâu đâu phải miễn cưỡng quay lại chốn này.
Bastian giật thót người. Tháp đồng hồ điểm một giờ trưa. Buổi học bữa nay thế là chấm dứt.
Bastian lắng nghe tiếng ồn ào, tiếng la ó của lũ trẻ từ những lớp học dưới kia tuôn ào qua hành lang, tiếng nhiều cái chân giậm trên cầu thang. Rồi nhiều tiếng gọi ơi ới từ dưới đường vọng lên một chặp nữa. Cuối cùng yên ắng ngự trị trên ngôi trường.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49 - Hết