Chương 7
Shelby nhảy bổ tới chỗ A.J. đang bị vùi dưới đống đất.Cô cầm càng xe, ráng sức lôi nó ra. "' A.J. Anh không sao chứ?", cô gào to, tay cuống cuồng bới đất phía đầu anh.Nhỡ anh bị chết ngạt thì sao? Đất rất tơi,nó có thể xộc vào mũi và mồm anh. Ôi sao trước đây cô không theo học khóa cứu thương hoặc cấp cứu tại Hội chữ thập đỏ cơ chứ? Cô nghe tiếng rên tắc nghẹn, rồi đất động đậy và nứt ra như trong trận động đất. Shelby lấy tay gạt đất, giúp A.J. xoay ngửa người lên. Trời tối đen, cô không phân biệt được người anh lúc ấy như một khối đất. " Chào anh", cô ngớ ngẩn nói." Anh không sao chứ?" A.J. nhìn cô với ánh mắt mà cô rất mừng là không nhìn thấy rõ, rồi gắng gượng ngồi dậy. Anh đã kìm lại được khi mở miệng nói, song Shelby biết là anh đang cáu. Anh vuốt mặt cho sạch đất cát, lôi nụ giọt băng dính sau tai vất đi. "Nếu không kể cả hai chục pound đất cát đổ trên lưng thì nói chung tôi bình thường. Đừng bảo tôi...", anh thận trọng nói tiếp, "là cô đã tìm được chỗ thích hợp hơn, như ở Timbuktu chẳng hạn, và cô tới để trả lại tôi chìa khoá cửa hàng ở Spanish Court." Anh kết thúc với giọng đầy hy vọng. "Ồ, không phải thế". " Thì ra cô tiện đường ghé qua..." Cô cắn môi, cố nén tiếng cười khúc khích cứ chực bật ra. " Tôi đâu dám dùng những lời sáo rỗng vào lúc như thế này." " Thế là khôn đấy." " A.J. Anh có thể đứng dậy nổi không?"
" Chỉ khi cô không còn ngồi đè lên chân phải tôi nữa." "Ấy chết, xin lỗi anh!". Shelby nói, nhún chân đứng bật dậy.Cô vừa phủi mấy chỗ đất bẩn trên chiếc váy hồng, vừa nhìn anh lồm cồm bò dậy. Anh lắc đảo đầu và người như con chó sau khi tắm. Đất cát rơi rào rào nhưng vẫn còn vô khối bám trên người anh. "Bây giờ tôi vào nhà". Giọng anh lạnh như băng. " Tôi sẽ đi tắm, rồi ăn tối và cô sẽ cho tôi biết cô đến đây có việc gì." Shelby mắt nhìn anh, lùi dần trên đám cỏ mà hai người vừa xéo nát. "Thôi được", cô lắp bắp. "Không sao đâu. Tôi chỉ định tìm Lynn thôi mà.Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy sau cũng được. Tôi sẽ gọi điện về nhà cô ấy, hoặc gọi tới văn phòng của anh, hẹn trước với cái cô tên là gì ấy..." " Việc gì cô phải làm thế?", anh làu bàu tiến đến phía sau cô. Bàn tay to tướng của anh nắm chặt lấy tay cô." Ồ không cần thế đâu. Cô vào trong này với tôi." "Anh không muốn dọn chỗ này cho sạch ư?", cô cố níu lại hỏi. Anh chẳng buồn nhìn xuống." Cô là người có trách nhiệm dọn cho sạch," anh trả lời, lôi cô về phía cửa hậu." Tôi đã cố làm xong trước khi trời tối, nhưng..." Tới phía sau bếp, anh cởi chiếc áo phông ra và dùng nó để lau đất cát trên người. Anh cúi đầu thấp xuống, lấy tay vò tóc. Đất văng tung toé và Shelby bước lùi lại. A.J. liếc mắt thấy vậy, liền túm ngay lấy tay cô." Nếu cô bỏ về, tôi sẽ tới tận nhà lôi lại", anh gầm ghè." Nhớ rằng tôi biết cô ở đâu. Nào đi." Anh lôi cô vào trong nhà. Vào đến bếp, anh buông cô ra, chỉ tay vào chiếc ghế cạnh bàn gỗ sồi. "Ngồi yên ở đó chờ tôi tắm xong hẵng hay." Anh nhìn cô với vẻ giễu cợt. "Trừ phi cô muốn xem tôi tắm." Shelby vênh mặt, phớt lờ cái lối anh cợt nhả về lần cô mò tới văn phòng anh. Để cho anh thấy cô có ý định ngồi nguyên tại chỗ anh chỉ, cô ngồi ngay ngắn vào chiếc ghế ấy. Anh nhìn cô làm việc đó, khụt khịt mũi rồi ra khỏi phòng, chân nện thình thịch. Anh vừa đi khuất, Shelby liền đảo mắt nhìn quanh.Từ bé đến giờ cô chưa từng nhìn thấy căn phòng nào mà vừa mới nhìn một cái đã mê ngay như căn phòng này. Phòng bếp của A.J. thật sự là một nhà kính trồng cây. Trên trần là một khoảng trống rộng có kính, nhưng không phải hình vuông hay hình chữ nhật mà lại là hình quạt. Trục của quạt nằm ngay trên bồn rửa trong bếp, còn các cánh toả về các phía của căn phòng. Các chậu cây được treo trên trần. để trên các giá, thậm chí còn buông rũ xuống từ nóc tủ lạnh. Shelby hiểu rằng ban ngày hàng chục chậu cây trong phòng cần có ánh sáng mặt trời.
Có một điều cô đã đoán đúng.Anh là người thích trồng trọt cây cỏ, nhưng lại sai khi cho rằng nhà anh chắc cũng có nhiều đồ dùng bằng pha lê. Ở đây chỉ toàn thấy các loại chuông xếp dài ngang với tầm mắt trên các giá chạy suốt căn phòng. Chuông đủ các loại kích cỡ, có loại trơn, có loại hình thù kỳ dị, nhiều cái còn nhỏ hơn cả đầu ngón tay cô, có cái chỉ nhỉnh hơn cái đê khâu vá một chút. Cô không nghe lời A.J. dặn, cứ đứng dậy xem xét bộ sưu tập chuông, rồi đi một vòng quanh phòng mà từ góc nọ cách góc kia quãng độ hai chục bước. Mẹ cô chắc thích có được gian bếp rộng như thế này lắm, khu bàn cứ như thể rộng hàng mẫu, còn chỗ nấu nướng cũng phải bằng cả một hòn đảo nhỏ. Cô tự hỏi không biết A.J. có sử dụng đến tất cả các dụng cụ xếp thành hàng trên bàn kia không, hay anh mua những thứ đó để dạy Lynn học nấu nướng. Háo hức muốn khám phá phần còn lại, cô bắt đầu đi về phía phòng ăn. "Tôi biết ngay cô không thể ngồi ấm chỗ được mà", cô nghe giọng càu nhàu phía sau. A.J. đang đứng ngay trên bậc cửa. Anh mặc quần bò, sơ mi trắng, đi chân đất và tóc hãy còn ướt. Anh xắn tay áo lên nhanh thoăn thoắt. Cô quyết định tảng lờ như không nghe thấy câu anh nói. "Phòng này đẹp thật. Anh tự thiết kế à?" A.J. xoay người đi về phía tủ lạnh, không giấu nổi vẻ kiêu hãnh thoáng trên nét mặt. "Cùng với một tay kiến trúc nữa" "Này, anh định sống ở đâu khi cây cối lan ra khắp nhà?" Anh mở tủ lạnh, lưng quay về phía cô. " Cô không thích à?" " Thích lắm chứ", cô thừa nhận, làm anh sướng ra mặt. Khi anh quay lại phía tủ lạnh, cô nhìn xuống tay mình, hít một hơi dài và bảo: " A.J. Xin lỗi là lúc nãy đã làm anh giật mình. Tôi chỉ nghĩ..." Anh lại ngoái đầu nhìn lại. "Cái đó tựa như đã thành thói thâm căn cố đế ở cô rồi mà." Cô rúm người, mặc dù không trách anh vì đã bực bội với cô. Một lần nữa cô đã lại lao đầu vào chuyện lẽ ra cô nên tránh." Vâng, anh cũng biết bố tôi luôn dạy tôi phải làm theo cảm xúc của mình rồi mà", cô vui vẻ đáp. " Theo tiếng gọi của trái tim chứ gì?", Anh hỏi, lôi chiếc đĩa thuỷ tinh chịu nhiệt từ trong ngăn đá tủ lạnh ra và đặt nó vào chiếc lò vi ba. Anh vặn núm hẹn giờ rồi quay lại phía cô. "Thế nào, cái triết lý ấy làm cô gặp chuyện rắc rối với nhiều người khác, hay tôi là kẻ may mắn duy nhất?" Shelby lấy mu bàn tay dụi dụi mũi: "Gần đây thì anh là người duy nhất", cô thừa nhận.
"Thôi được. Niềm vui rạo rực hay nỗi buồn tê tái nào đã đưa cô tối nay đến đây thế? Nhưng mà thôi, đừng nói vội.Đây có lẽ cũng là một ví dụ nữa về Carpe duem. Tôi nghĩ trước hết tôi nên ăn đã.Cần ăn cho có sức.Cô cùng ăn với tôi chứ?" Phải mất một lúc Shelby mới nhận ra rằng anh không nói về sức khoẻ của anh mà là về món ăn mà lúc này cô có thể ngửi thấy mùi thơm lan toả khắp phòng. "Thôi cảm ơn anh. Tôi vừa ăn ở nhà." Anh cười với vẻ như giăng bẫy. "Món gà hầm này tôi tự nấu lấy." "Tôi có nghe là anh biết nấu nướng, thậm chí còn đang dạy cho Lynn nữa." "Cô ngạc nhiên à?" anh hỏi giọng giễu cợt. "ai dám bảo chủ nghĩa sô vanh đã chết?" " Tôi đâu phải kẻ sô vanh. Tôi chỉ ngạc nhiên là anh lại dạy cho Lynn thôi" "Sao vậy? Tôi biết nấu nướng. Cô ấy không biết. Cô ấy muốn học, nghĩ rằng con đường đến trái tim người đàn ông là qua dạ dày của anh ta." "Với anh thì không chứ?", Shelby hỏi thận trọng, biết rằng cô đang kéo dài câu chuyện vì không biết có nên kể cho anh biết về cuộc viếng thăm của Carlo hay không. A.J. nhún vai không trả lời câu hỏi của cô, nên cô cũng không nói gì về chuyện trên, chờ nói với Lynn đã. Chuông hẹn giờ của lò vi ba réo vang, A.J. cầm hai miếng lót tay bê món ăn tối đang bốc khói ra bàn. Anh mở tủ lạnh lấy bia. Thấy vậy Shelby mỉm cười. Trông anh không có vẻ là dân uống bia. Cô nghĩ rượu vang hoặc sâm banh hợp với loại người như anh hơn. "Anh chẳng cần phải nấu nướng làm gì. Anh có thể ăn ở hiệu Erica." " Hiện giờ thì chưa". anh nói ngay, rồi bắt đầu ăn liền. "Tôi muốn trì hoãn càng lâu càng tốt việc phải giải thích tại sao tôi có tới hai cô vợ chưa cưới cùng một lúc." Cô cười nghe anh nói, ngả người trên ghế. Cô thích thú nhớ tới mấy người bạn của anh, cũng như tình cảm của họ đối với anh. Họ trung thành đối với anh và anh cũng trung thành với họ. Có một cái gì đó nhất quán trong tính cách của anh mà cô thấy hấp dẫn chẳng kém gì nụ cười nửa miệng đầy khêu gợi và đầu óc nhanh nhạy của anh. Shelby cũng thích nhìn anh ăn. Các cử động của anh rất tiết kiệm và chính xác. Anh không mất nhiều thời gian để thêm các loại gia vị và trộn đều. Đơn giản là anh chỉ việc ăn. Cô không biết đã ngồi đó ngắm A.J. bao lâu cho tới khi A.J. bỏ đĩa ăn xuống và nhìn, anh cũng nhìn cô rất lâu như cô đã nhìn anh. Mắt anh lướt khắp người cô, từ khuôn mặt trái xoan hoàn hảo, đôi mắt to đầy vẻ tò mò, cặp môi bắt đầu run run khi anh nhìn. Những đường nét đẹp và khắc khổ trên mặt anh dịu đi, lúm đồng tiền trên má trái xuất hiện khi anh nhoài người về phía trước. Chuôi dĩa vẫn chĩa về phía cô. Anh vít nó nằm ngang xuống, tựa như đánh dấu đường eo trên người cô. Shelby rùng mình cảm thấy một làn sóng nóng rực chạy dọc giữa hai bầu vú. A.J. nó giọng trầm, đều đều và đầy ý bóng gió mà cô không thể lầm vào đâu được. "Shelby! Nếu có điều gì cô muốn biết về tôi thì cô cứ việc hỏi." Những lời anh nói và cái giọng khêu gợi ấy làm cô nghĩ tới những hình ảnh thấm đượm dục tình, đến nỗi má cô đỏ ửng, miệng nói lắp bắp như nghẹn thở. "Tại sao anh lại làm thế?" Anh ngồi thẳng lại, hơi có vẻ ngạc nhiên: "Làm gì cơ?" Anh đang chơi trò mèo vờn chuột với cô. Nhưng tại sao? Thái độ của anh không hợp với cái cách của anh mà cô đã biết. Chơi trò này, ve vãn cô, anh có thể làm tổn thương tình cảm của Lynn. Shelby không thể tin anh có thể làm điều đo với Lynn, thế như hình như anh chẳng quan tâm đến việc Lynn có bị tổn thương hay không. Không giải đáp được tại sao anh lại hành động như vậy càng làm cô bực tức. Nếu anh đã không thể hối lộ để cô thôi không nhận chuẩn bị cho đám cưới, anh có thể làm cô hoảng bằng thái độ khêu gợi trắng trợn ấy. Cùng với ý nghĩ tức giận ấy, cô lại nhận ra rằng chắc rằng cô đã mê anh ra mặt, nếu không anh đã không thể giở trò như thế. Vừa giận mình, vừa giận anh, cô run rẩy đứng dậy, vẻ đanh đá che dấu nỗi đau đớn và bàng hoàng. "Tôi phải đi đây. Tôi cứ tưởng Lynn ở đây. Tôi muốn nói chuyện với cô ấy." Mắt anh vẫn không rời khỏi cô khi cô đứng dậy, mặt sáng lên niềm hy vọng. "Vậy là cô sẽ bảo Lynn tìm người khác chuẩn bị cho đám cưới chứ?" "Tại sao anh cứ cố chấp như vậy? Anh muốn tin thế nào tuỳ anh, nhưng tôi sẽ làm việc đó!" Anh quăng dĩa xuống đĩa đánh choang một cái, giơ tay sờ gáy của mình. Mặt anh cau lại, nhưng cô thoáng thấy vẻ lo lắng trong mắt anh. "Tôi đã nói với cô trước rồi, Shelby ạ. Làm việc ấy không phải là hay đâu." Tiếng thở dài mệt mỏi bật khỏi cặp môi mím chặt. "Mẹ kiếp! Tôi không muốn làm tổn thương tình cảm của cô."
**
" Cô có biết hiện giờ Lynn ở đâu không?" Cánh cửa rung lên trên hèm cửa khi A.J. ào vào. Anh sập mạnh đến nỗi kính kêu loảng xoảng, rồi rảo bước lại bàn Shelby. Cô nhảy bật dậy, làm dây mực ra tờ giấy cô đang tính toán chuẩn bị đám cưới một khách hàng mới. "Lynn ở đâu ư?" Tối qua cô ra khỏi nhà A.J. buồn bực về việc anh bảo không muốn cô bị tổn thương. Điều gì làm cô tổn thương và tại sao anh lại quan tâm tới điều đó? Điều quan tâm duy nhất của anh là cô không dính vào chuyện đám cưới. Tối qua anh đã nói toạc ra điều đó.Trừ khi đây lại là một mánh khoé mới kiểu như bữa ăn tối trên bãi biển mấy hôm trước. " Ừ. Tối qua cô có tìm thấy cô ấy không? Cô ấy không về nhà và bà Moran đang lo lắng." Lập tức cô nghĩ tới Carlo. Cô bỗng lo không biết anh ta có làm gì Lynn không, nhưng rồi cô gạt ý nghĩ ấy đi ngay. Anh ta có vẻ nóng tính nhưng không đến nỗi điên rồ. Mà cũng có thể Lynn đang trốn ở đâu đó, tránh mặt anh ta.Vậy tại sao cô ta lại không tìm A.J. nhờ giúp đỡ. " Không", Shelby trả lời, cẩn thận tránh ánh mắt anh trong khi cô thấm chỗ mực dây trên giấy. "Tôi không biết cô ấy hiện ở đâu. Tối qua tôi không tìm thấy cô ấy." Cô ngập ngừng rồi thở dài bảo." Nhưng có lẽ... một người khác đã tìm thấy cô ấy." Rồi cô từ từ kể cho A.J. nghe về chuyến viếng thăm của Carlo, biết rằng lẽ ra cô phải nói với anh từ trước. Nghe cô kể, mặt A.J. càng cau có, tựa như có điều gì đang giằng xé trong anh. Mép anh xệ xuống, đôi lông mày giận dữ nhíu lại. "Chuyện này xảy ra hôm qua à?", anh hỏi, tay phanh rộng vạt áo, cằm nhô ra. "Vâng", shelby trả lời, tay mân mê chuỗi hạt đeo ở cổ.
"Và cô tìm Lynn để báo cho cô ấy?", A.J. xỉa tay vào không khí, chỉ cách mũi Lynn một vài phân. Mắt Shelby gần như lác xệch đi khi nhìn cái ngón tay to bè kia như sắp làm bẹp mũi cô. "Vâng", cô trả lời, ngước nhìn anh. Anh vung tay với vẻ sốt ruột và bắt đầu đi lại trong phòng. Shelby nhìn chân anh bước đúng đường mà Carlo đã bước đi hôm trước. "Tại sao tối qua cô chẳng nói gì với tôi cả?" "Vì tôi biết anh sẽ có phản ứng đúng nghư bây giờ!", cô đốp lại. "Anh luôn nghĩ xấu về tôi", Shelby bào chữa cho mình. Cô từ sau bàn đi ra và bắt đầu bước quanh phòng. "Tôi sợ rằng anh lại nghĩ tôi nhúng mũi vào việc người khác vì tôi... đôi lúc hành động rất tuỳ hứng". Anh cười có vẻ đồng tình, song cô lờ đi. "Tôi không định dính vào chuyện của anh làm gì, nhưng tôi bị lôi vào tình huống như hiện nay". "Đúng thế thật", A.J. bước qua trước mặt Shelby, lẩm bẩm nhìn cô với ánh mắt sa sầm. "Tôi đang cố tìm cách báo trước cho Lynn!", cô nói, xoãi bước từ bàn ra phía cửa số, trong khi anh đi từ cửa trước về phía cửa phòng sau. Họ gặp nhau gần chiếc ghế xô pha. "Tôi không nghĩ xấu về cô", anh lẩm bẩm. "Tôi chỉ không muốn cô bị vướng chân vào chuyện này. Mẹ kiếp, tôi mong giá Lynn đừng..." "Thế mà tôi bị lôi vào chuyện này, dù đó là chuyện gì. Giá đừng gì?" Shelby hỏi, xoay người trên gót đôi giày da màu xám. "À, không có gì đâu". anh dừng lại ngay trước cửa. Nếu có ai mở cửa, chắc chắn anh sẽ bị cánh cửa đập thẳng vào mặt. Shelby khoái chí với ý nghĩ ác độc đó. "Tôi mong giá anh nói nốt câu ấy. Anh luôn nói những điều khó hiểu và không bao giờ chịu nói hết những điều anh định nói". "Cô đâu muốn biết, vả lại cô cứ cắt ngang lời tôi". "Nếu không muốn biết, tôi đã không hỏi". Khi thấy anh không trả lời Shelby bực tức nghiến răng. "Anh có nghĩ Carlo tìm thấy cô ấy không?" A.J. thở dài, ngước nhìn trần nhà. "Nếu vậy thì tôi đã may." Shelby đứng tay chống nạnh. " Anh cho rằng gặp lại Carlo lần này, cô ấy sẽ đoạn tuyệt hẳn với anh ta ư?" "Ta chỉ nên nói rằng nó có thể giải quyết được nhiều chuyện", anh nói với giọng bí ẩn. "Nào, chúng ta phải đi tìm cô ấy". "Chúng ta ư?", Shelby thận trọng hỏi lại. Anh quay người, lại bắt đầu cất bước. "Ừ, chùng ta phải cùng vắt óc suy nghĩ xem cô ấy ở đâu. Tôi có trách nhiệm với cô ấy." "A.J., cô ấy lớn rồi", Shelby nói, đút tay vào túi áo da màu xám cùng màu với chiếc váy đang mặc. "Tự cô ấy lo liệu được". Anh bồn chồn đi lại trong phòng, mắt nhìn xuống chân. Cô cũng thấy lo lắng không hiểu Lynn đang nghĩ gì trong lúc này. "Có chỗ nào cô ấy thường hay tới mỗi khi có việc cần suy nghĩ không?", anh hỏi. "Có thể là nhà nghỉ hè của gia đình Altman chăng?" Shelby gợi ý, cắn môi với vẻ đăm chiêu.
Anh dừng lại hỏi ngay: "Có phải nhà nghỉ trên đảo Maui không?" " Không, mà là một căn nhà cũ kỹ, nơi gia đình thường hay tới lúc Lynn còn nhỏ. Cậu ấy rất thích đến đó, song tôi nghĩ từ lâu lắm rồi gia đình cô ấy không đến đấy nữa. Ít nhất cũng là từ năm ngoái." " Tôi chưa bao giờ nghe nói tới chỗ ấy." Anh lấy trong túi áo chiếc bút và tập giấy nhỏ." Chỗ ấy gần đây không? Cô vẽ đường cho tôi xem nào." Shelby nhíu mày, cặp mắt xanh ra dáng ngẫm nghĩ. Rất lạ là anh không biết có căn nhà đó. Anh đã giúp đỡ bà Altman về các vấn đề tài chính từ sau khi chồng bà qua đời. Có thể là không ai nhắc tới căn nhà nhỏ đó. "Nó ở khu rừng quốc gia Los Angeles, mạn San Bernardio, xa lắm. Mãi tận gần núi Gấu Lớn cơ. Từ đây tới đó mất khoảng bốn tiếng." A.J. bực dọc thở dài qua hàm răng nghiến chặt. "Cô đã đến đó bao giờ chưa?" "Lâu lắm rồi. Chúng tôi trượt tuyết ở đấy." "Tại sao cô lại nghĩ lúc này cô ấy tới đó?" Shelby nhún vai." Cô ấy bao giờ cũng thích chỗ đó. Vùng núi là nơi cô ấy ưa thích. Có lần cô ấy bảo tôi cô ấy thích sống ở đấy cả năm luôn cũng được." "Cô có số điện thoại chỗ ấy không?", anh vừa hỏi vừa đi lại chỗ để điện thoại. "Ở đó không có điện thoại. Tôi đã nói rồi, chỗ ấy xa xôi và cũ kỹ lắm. Nhưng mà anh định nói với cô ấy thế nào khi anh tới đó?" "Cô đúng là người tính khí thất thường. Tôi sẽ xé một trang đời của cô và sẽ nói một điều thích hợp với lúc này nhé." Nụ cười đầy ác ý bỗng nở trên mặt anh. "Carpe diem, cô nhớ chứ?" Nghe anh nhay đi nhay lại mãi câu đó làm cô phát ốm lên được, song trước khi cô kịp nghĩ ra câu ác độc để đối lại, nụ cười ấy biến mất, anh gật đầu quả quyết. "Thôi được rồi. Cô sẽ dẫn đường cho tôi đến căn nhà đó". Anh vòng qua bàn tới chỗ đặt máy điện thoại. "Tôi sẽ gọi báo cho văn phòng biết tôi đi vắng cả ngày hôm nay. Cô có thể kiếm ai tới trông cửa hàng trong lúc cô đi vắng, hay là cô muốn đóng cửa tiệm cả ngày? Tôi biết kể cũng bất tiện cho cô vì mới hai giờ chiều, song không còn cách nào khác." "Dẫn đường ư?", cô lắp bắp." Đóng cửa hàng à?" "Chính thế", anh trả lời, cặp mắt xanh nhìn cô tựa như anh đã đưa ra lời đề nghị hoàn toàn hợp tình hợp lý. "Đi một mình có thể tôi không tìm ra được chỗ ấy, và nếu có đến nơi thì trời cũng tối mất." "Nhưng tôi không thể đi được, khách hàng đã hẹn tôi đến...." "Thì đổi lại giờ hẹn đi", anh nói như ra lệnh, tay ấn số điện thoại văn phòng của anh. Shelby nghe anh nói chuyện với cô Simmons, lòng thấy buồn bực. Thôi đành phải đi vậy, cô nghĩ. Anh sẽ chẳng để cô yên thân mà ở lại. Vả lại cô cũng lo lắng cho Lynn, và chắc chắn bà Moran cũng lo không kém. Thế quái nào mà cô lại dính sâu vào chuyện này chứ?, cô tự hỏi trong khi tìm số điện thoại của cô bác sĩ là khách hàng hẹn gặp cô lúc ba giờ chiều. "Nếu tôi làm ăn thua lỗ do chuyện này, tất cả là lỗi của anh đấy, A.J. Court ạ.", cô càu nhàu. "Tôi sẵn sàng trả xứng đáng với thời gian của cô bỏ ra", anh nói, tay đưa ống nói cho cô, miệng cười rất điệu nghệ. Cô những muốn ném ống nói vào mặt anh. Cô nhanh chóng dàn xếp nhờ Lindy coi hàng hộ và cũng hẹn được cô khách gặp vào lúc khác. Trong khi cô khoá cửa, A.J. dậm chân với vẻ sốt ruột, rồi lôi tuột cô ra khỏi chỗ chiếc Jaguar đang đậu. Họ tới được San Bernardio với thời gian kỷ lục, mặc dù xe cộ trên đường rất đông. Suốt đoạn đường, Shelby trộm liếc về phía sau, chỉ sợ cảnh sát xa lộ có thể tóm cổ họ bất cứ lúc nào. Cho đáng đời, cô thầm nghĩ. Nhưng kẻ lái bạt mạng đã gặp may, A.J. không gặp chuyện gì trong suốt thời gian phóng xe như điện trên xa lộ. Khi họ tới được khu núi cao,mây đen kéo đến và Shelby lo lắng nhìn trời. Cô hy vọng trời đừng đổ mưa, nếu không đêm đó đoạn xe quay về nhà sẽ rất khó khăn. A.J. cho xe chạy chậm trong khi cô chỉ đường tới căn nhà nằm trên một dải đất cao cách thị trấn trong núi Gấu Lớn độ vài dặm. Sương mù lan toả làm họ khó tìm đường. Tuy nhiên với một gia đình chi tiêu phải dè xẻn từng xu, hiếm khi được đi nghỉ trên núi như gia đình cô, nên Shelby nhớ rõ từng giây phút cô được ở trong căn nhà ấy cùng gia đình Altman, kể cả lối đi dọc theo những con đường quanh co khúc khuỷu. Cả hai mệt rũ người trong khi chiếc xe chồm như ngựa tế trên con đường mấp mô, rồi dừng trước căn nhà có tấm biển đề tên Altman gắn cạnh cửa trước. Không thấy xe Lynn đậu trước nhà, cũng không có ánh đèn sáng trong ánh chiều chạng vạng và sương mù càng dày đặc thêm. "Giờ thì tính sao đây?" Shelby hỏi. A.J. đã rời tay lái chui ra khỏi xe. "Bây giờ ta tìm đường vào nhà xem có cô ấy trong đó không?" "Anh bảo phá khoá vào ư?" Shelby đâm hoảng. "Làm như thế là phạm pháp". "Sáng mai, việc đầu tiên tôi làm là mời ông thợ rèn tới sửa lại những chỗ ta phá". "Ái chà, hay hớm quá nhỉ", Shelby bực bội đay lại, chui ra khỏi xe và theo anh tới cửa trước. "Xem ra anh lôi tôi khỏi cửa hàng, tham gia vào cuộc kiếm tìm hú họa thế mà vẫn còn chưa đủ, nay anh còn biến tôi thành kẻ đồng loã trong việc làm tội lỗi của anh nữa."
"Tôi biết nấu nướng, nhớ chứ? Nếu cô bị tống vào ngục, tôi sẽ gửi cho cô một chiếc bánh bên trong dấu một chiệc dũa.", A.J. tỉnh bơ trong khi tay sờ núm cửa và chiếc khoá đúc khoá cửa." Nghĩ xem, so với việc làm xe đất vùi lên người tôi, thì việc cô có cơ sự nào cũng chỉ đáng là chuyện vặt". Shelby lườm anh một cái, rồi đứng nhìn anh lần tay dọc theo mép cửa. Anh kêu lên với vẻ hài lòng khi phát hiện ra chiếc chìa khoá dấu dưới miếng gỗ long đinh ở bậu cửa. " Tôi phải nói với Sharon Altman về việc này. Ai lại cẩu thả đến thế cơ chứ." "Đúng đấy", Shelby nói ngay. "Bác ấy cần phải cẩn thận hơn. Phải đề phòng bọn cà chớn có thể tìm cách lẻn vào chứ." A.J. cau có nhìn cô, xoay chìa mở khoá và đẩy cửa mở ra. Shelby bước vào, hăm hở nhìn quanh phòng, nhưng A.J. vẫn đứng ngoài, nhíu mày nhìn sương mù dày đặc. Shelby bỏ áo khoác, để cùng với ví xách trên chiếc bàn gần cửa. Cô thích thú thấy trong phòng vẫn hệt như cô còn nhớ. Bao giờ cũng vậy, bà Altman giữ đúng thị hiếu tuyệt vời của mình ngay cả trong căn nhà ít khi bà dùng đến. Đồ đạc trong nhà- chiếc xô pha đối diện với cái lò sưởi rất lớn và mấy chiếc ghế mềm tuy trông nặng nề nhưng đơn giản. Trần nhà đầy vết đen được lấp đi bằng những miếng thảm dày màu vàng và các bức tường trắng sần sùi. Căn nhà chỉ có một buồng ngủ và một phòng tắm nhỏ, tất cả toát lên vẻ ấm cúng và khiêm tốn, khác hẳn ngôi nhà của gia đình Altman ở Santa Barbara. "Công tắc đèn ở chỗ nào ấy nhỉ?", A.J. hỏi, sờ tay dọc bức tường. "Đoán lại đi", Shelby trả lời, rờ rẫm tìm đường trong ánh sáng mờ mờ, tới chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ. "Cô nói vậy là sao?" Cô cầm chiếc đèn dầu hoả, bao diêm và giơ lên. "Tôi đã bảo nhà này cổ lắm rồi mà. Anh có biết cách thắp đèn loại này không?" "Cô không đùa đấy chứ?", anh cộc cằn bảo, giằng lấy chiếc đèn từ tay cô. "Mãi cho đến lúc sáu tuổi tôi vẫn còn chưa biết điện là thế nào." Shelby bối rối quay mặt đi. Vừa nhìn quanh tìm dấu hiệu có người ở không, cô vừa sờ vào mép lò, rồi cửa lò sưởi. Lò được lau sạch muội, các khúc gỗ xếp ngay ngắn bên trong. Chỉ cần bật diêm trông là đống củi ấy bắt lửa nổ tí tách ngay. Bụi phủ một lần mỏng trước cửa lò, chứng tỏ gần đây không có ai dùng. Cô cho rằng đống củi chắc được xếp ở đó từ lần gia đình Altman ở đây khi trước. Trong góc phòng có chiếc bếp dầu nhỏ, cùng hộp đựng đá đủ sức chứa được cả một tảng đá lớn. Cả hai thứ đều mở nắp và rỗng không. Trong khi A.J. thắp đèn và điều chỉnh bấc, cô thấy chạn đựng thức ăn đóng chặt và không thấy có vỏ đồ hộp ném trong thùng rác. " Chà, tôi nghĩ thế là đã rõ", cô thở dài quay lại phía anh nói. "Lynn không đến đây. Chúng ta nên... Anh làm gì vậy?", cô hỏi khi thấy anh lom khom trước cửa lò sưởi. "Nhóm lò chứ còn làm gì nữa." "Nhưng chúng ta còn phải quay về. Trời sắp tối rồi!" Anh thở dài, mồm nhành ra trên khuôn mặt nhăn nhó vì buồn bã. "Tôi e rằng lúc này ta không còn có thể đi đâu được nữa. Cô hãy nhìn sương mù xem. "Anh hất hàm về phía cửa sổ. Cô lập tức nhìn theo. Một màn trắng dày đục bao trùm khắp không gian.