Chương 4
" Chắc các bạn đều đã gặp vợ chưa cưới của tôi?" Khách khứa quanh bàn tiệc đều quay lại chúc mừng Lynn. Rất cẩn thận, Shelby đặt chiếc đĩa đầy thức ăn xuống một bàn gần đấy và chuẩn bị tư thế nói lời mừng. Sau lời thông báo của A.J., cô nhào ngay tới bàn để đồ ăn. Những người khác xô nhau đến bàn có thể vì họ đói, còn cô là vì cơn giông tố của những cảm giác trái ngược đang nổi lên trong lòng. Chuyện này bắt đầu từ bao giờ?Lynn và A.J. biết nhau đã bao lâu? Cô tự hỏi. Lòng tò mò, sự bối rối của cô còn pha thêm chút giận dỗi với cả hai người. Lynn chẳng gì cũng là bạn của cô,không hề hé răng lấy một lời về việc đính hôn.Việc Shelby giận A.J. ít có lý hơn. Anh chẳng cần phải cho cô biết và việc cô thấy mê anh đâu phải lỗi tại anh. Nhưng quái lạ, Marla Gaines là ai? Và chiếc nhẫn kim cương ấy đâu? Cố giữ vẻ mặt mà cô hy vọng là thản nhiên, cô xoay người lại. Lynn ngước mắt nhìn người đàn ông da ngăm ngăm cao lớn đang đứng cạnh cô, miệng cười rạng rỡ.. Họ thật đẹp đôi, Shelby nghĩ.Cả nước da lẫn vẻ mặt mỗi người đẹp một kiểu khác nhau. Khổ người họ cao trên trung bình nom lại càng dễ thấy và dễ nhìn. Con cái họ hẳn cũng sẽ cao to và xinh đẹp, Shelby chua chát nghĩ. Tự nhiên cô thẳng người lại." À,chào ông Court." Cặp mắt nâu dịu dàng của Lynn có vẻ ngơ ngác. Những lọn tóc hung mềm mại óng ánh khi cô xoay người lại. "Vậy ra hai người đã biết nhau?"
" Bọn anh đã gặp nhau", A.J. trả lời, vòng tay qua người Lynn kéo cô nép sát vào anh. Mắt anh tiếp tục nhìn Shelby. Cô tự hỏi có phải anh đang cảnh cáo cô không? Chắc hẳn anh không nghĩ cô muốn hại bạn mình bằng cách nhắc tới cảnh trong khách sạn? Hay cuộc viếng thăm tệ hại trong văn phòng anh? Hoặc vụ mất nắp lốp của cô? Có thể thế, cô tự nhủ. Anh rõ ràng không biết cô là bạn thân của Lynn. Cũng như cô không biết anh và Lynn yêu nhau. Đời sao lắm chuyện phức tạp vậy,cô thầm thở dài nghĩ. " Chúng mình mới biết nhau gần đây", Shelby bảo. "Ồ, vậy thì tốt quá. Có nghĩa là Alex cũng biết về công việc của cậu." Biết nhiều hơn là anh ta muốn, Shelby giễu cợt nghĩ, ngước nhìn vẻ mặt dè chừng của anh, "Chúng mình cũng có bàn chuyện đó!" " Tuyệt! Bởi vì mình muốn cậu lo chuyện chuẩn bị cho đám cưới của mình". Shelby nghẹt thở, còn A.J. giật mình. Anh buông tay khỏi người Lynn, ngạc nhiên nhìn cô, nhưng Lynn hăm hở nói tiếp: "Đám cưới phải thật to. Tớ muốn có sáu phù dâu, trong đó có cậu." " Gượm đã nào, Lynn..." " Tớ cho rằng cậu nghĩ thế không hay", Shelby nói thêm. Lynn im bặt, nụ cười mất vẻ tươi vui." Có chuyện gì thế?" " Anh nghĩ em nên từ từ đã",A.J. nói." Em đâu muốn quá vội vàng". Những lời anh nói hình như có ẩn ý, song Shelby còn đang quá bận tâm nghĩ cách phản đối ý kiến của Lynn nên không để ý. Cú sốc sau lời thông báo của A.J., tiếp đó lại là yêu cầu của Lynn quá sức chịu đựng của Shelby. Vì tâm thần bất định, cô thò tay lấy miếng sandwich nhỏ trong chiếc đĩa mà cô để xuống bàn lúc trước. Chẳng cần cắn thử, cô bỏ tọt vào mồm và hầu như nuốt chửng luôn. "Tớ cũng chẳng biết nữa Lynn ạ.", Shelby bảo. " Công việc vẫn chưa đâu vào đâu. Có lẽ cần phải nhờ người khác thôi". Vô tình cô bắt gặp ánh mắt của A.J. Anh cau mày, ba nếp nhăn hằn sâu trên trán. " Thế mà tớ cứ tưởng mọi việc đâu vào đấy cả rồi. Hôm trước tớ gọi điện, mẹ cậu bảo cậu đã tìm được cửa hàng và đã thu xếp xong xuôi". Cái miệng rất xinh của Lynn xệ xuống. "Ồ,mọi việc không theo đúng như mình tính". A.J. nhìn cô, mặt nhợt nhạt như xác chết. Thốt nhiên Shelby muốn tự bảo vệ mình. Cô không cần phải xin lỗi ai. Cô nhất quyết không muốn lo chuẩn bị đám cưới của họ, cho dù đó có thể là một trong những sự kiện lớn trong năm và là dịp quảng cáo tuyệt vời cho La Grande Affairs." Mình vẫn chưa tìm được chỗ thích hợp", cô nói như kẻ chết đuối vớ phải cọc mục. "Mình hiện vẫn còn đang để ý tìm". Lynn quay lại nhìn A.J. với vẻ nài nỉ." Anh không giúp được cậu ấy sao? Anh không thấy có chỗ nào được à?"
"À..." Anh lưỡng lự và Shelby có thể thấy anh đang ngần ngừ giữa việc làm vui lòng Lynn và đáp ứng yêu cầu của Shelby. Dù cô có hay không có cửa hiệu, anh cũng như Shelby đều không muốn cô chuẩn bị cho đám cưới của anh. " Thế mà em biết đấy". Lynn để tay lên cánh tay A.J. "Ở Spanish Court vẫn còn cửa hiệu chưa cho thuê. Cậu biết không, Shelby, anh ấy là chủ sở hữu khu ấy đấy. Nào, em thấy ở đấy vẫn còn chỗ trống. Mở cửa hàng ở đấy thì tuyệt, phải không Alex?" Cảm thấy như có người vỗ rất mạnh vào lưng mình, Shelby cố thở mạnh và nghĩ phải nói thế nào đây. A.J. chẳng buồn che dấu vẻ bực bội khi anh bảo:" Ừ tuyệt! Cô muốn chỗ đó chứ, Shelby? Tôi tin chắc chỗ đó thật tuyệt vời đối với công việc của cô." Vì cô chẳng có gì sai, Shelby tỏ vẻ bất bình trước vẻ giận dữ của anh. Ngay cả Lynn cũng tò mò nhìn anh, ngơ ngác trước cái giọng bực tức ấy. "Được thế còn gì bằng", Shelby trả lời với giọng khinh khỉnh chẳng kém. " Vậy thì được. Tôi sẽ cho người báo cô về các chi tiết cụ thể". A.J. cầm tay Lynn và bắt đầu kéo cô đi. Lynn hết nhìn chồng cưa cưới lại nhìn cô bạn thân. Sự đố kị giữa hai người như tia chớp xé không gian mùa hạ. Shelby thấy vẻ thắc mắc trong ánh mắt của Lynn. " Cậu nên đi nhận lời chúc mừng của mọi người", cô vui vẻ nói, quên rằng cô vẫn chưa chúc mừng bạn. Hình như Lynn không nghe thấy cô nói gì, hớn hở mỉm cười bảo: "Thứ hai chúng mình đi ăn trưa và bàn kế hoạch cụ thể." Shelby không muốn ăn trưa với Lynn. Cô chỉ muốn rúc vào đâu đó, vùi mặt trong bàn tay, song cô cố gượng cười trước vẻ nhiệt tình của Lynn. "Ờ... mình sẽ gọi điện cho cậu." A.J. khoác tay Lynn kéo đi, chẳng buồn nhìn lại. "Em chớ vội vàng, Lynn ạ", anh bảo, " chẳng có gì bảo đảm..." Shelby nhăn mặt, cô hầu như có thể nói nốt câu đó của anh. "Chẳng có gì bảo đảm là La Grande Affaire sẽ đủ sức lo liệu cả." Được rồi, cô sẽ cho anh ta biết! Cô thầm rủa,lại nhét miếng sandwich nhỏ vào miệng. Cô đang nghĩ gì? Cô không muốn nhận chuẩn bị đám cưới cho họ! Nhìn xuống đĩa cô cũng thấy khiếp trước khối lượng đồ ăn cô chất lên đấy. Cô mang chúng vào bếp, để trên chiếc bàn gần nhất, rồi ra ngoài sau khi gật đầu xin lỗi bà Moran lúc ấy đang nhìn đĩa đồ ăn với vẻ tiếc rẻ. Ra tới ngoài vườn, cô ngồi xuống chiếc ghế dài quan sát A.J. và Lynn đang nói chuyện với anh chàng nhà báo phụ trách trang về giới thượng lưu. A.J. tỏ ra rất âu yếm với Lynn. Khi cô nói, anh mỉm cười chăm chú nhìn. Tay anh lúc thì khoác ngang lưng, lúc thì ôm vai Lynn. Vẻ mặt chăm chú ấy làm cho Shelby nghĩ tới cách đối xử của anh với Erica và Carmen- hớn hở và đầy vẻ thân tình. Nhưng đây không phải là Erica và Carmen. Đây là cô gái mà anh sắp lấy làm vợ, cô tự bảo. Có lúc A..J. cúi xuống hôn lên má Lynn và Shelby rùng mình nhớ lại cảm giác của cô lúc hôn anh lần ấy. Và rồi cô rùng mình khi nhận ra rằng cú điện thoại của vợ chưa cưới của anh gọi tới nhà hàng Erica chính là của một trong những người bạn thân nhất của cô. Nhìn cảnh anh lắng tai nghe, khuôn mặt đẹp trai nhìn như dán chặt vào Lynn, Shelby thú nhận cô rất thích anh. Tất cả những gì cô thích đều hiện diện ở anh mặc dù cô cho rằng anh là người khó chịu. Anh đang thành đạt trong đời, mạnh khoẻ, nhạy cảm- nhưng anh lại đã thuộc về Lynn, người bạn cô yêu quý và ngưỡng mộ mất rồi. Chuyện này thật rắc rối. Đầu óc cô vương vấn mãi câu hỏi: Chuyện gì đã xảy ra với anh chàng Carlo Rosetti? Mới vài tuần trước đó, Lynn đang yêu anh ta đến phát rồ lên được cơ mà. Vậy đã xảy ra chuyện gì, và A.J. xuất hiện lúc nào? Shelby thầm ước gì thời gian vừa rồi cô và Lynn năn gặp nhau hơn thì chuyện đính hôn này chắc cũng đỡ bất ngờ với cô hơn. Cô biết tự dằn vặt mình cũng chẳng giải quyết được gì, vì vậy cô tới bàn để rượu lấy một cốc vang. Cô lững thững đi lại chỗ đám người cô quen, quyết định trò chuyện vui vẻ cho đến lúc có thể chuồn được. Lát sau cô thấy A.J. và Lynn mỗi người đi một nơi và Lynn còn nhảy với mấy vị khách. Nửa tiếng sau, Shelby cho rằng cô ở lại thế đã đủ nên bắt đầu tiến về phía cửa. A.J.Court chặn ngang lối trước khi cô ra khỏi khu vực sân. " Về sớm thế, cô Featherstone?" Dù rất muốn đẩy anh qua bên để về, Shelby tự nhủ không nên làm như thế. "Vâng, tôi hứa với mẹ tôi không đi chơi khuya quá." Anh nhướn cao lông mày. Cả hai đều hiểu cô đã qua cái tuổi phải về trước giờ giới nghiêm của cha mẹ. Anh nhún vai,làm hai vai áo màu kem nhô cao hẳn lên. "Tôi hiểu rồi- xem ra cô cần gì ở lại thêm một khi cô đã đạt được mục đích của mình." Cơn giận từ từ sôi lên trong người cô. Tay chống nạnh, mặt cô vênh lên dữ tợn chẳng kém gì anh. "Mục đích của tôi?" " Cô chẳng còn cách nào thuyết phục nổi tôi, cho dù cô đã đâm bổ vào văn phòng, rồi lại đón đường tôi, vì vậy cô tìm cách lấy lòng Lynn rồi cho cô ấy biết việc cô cần thuê cửa hàng. Làm thế nào cô biết tôi đến chỗ Lynn? Chắc lại moi từ cô Simmons chứ gì?"
Cơn giận làm cặp mắt xanh của cô long sòng sọc. "Lấy lòng ư? Chà, nếu vậy chắc tôi phải có khả năng thấu thị từ khi còn ở mẫu giáo." Anh nheo mắt nhìn cô. "Sao cô lại nói thế?" " Tại vì tôi biết Lynn Altman từ khi chúng tôi mới năm tuổi." " Thế cơ đấy!" Cái giọng diễu cợt ấy của anh càng làm cô điên tiết." Anh không nghe Lynn bảo đã nói chuyện với mẹ tôi à? Nếu có anh hẳn phải biết chúng tôi quen nhau đã lâu chứ." " Không nhất thiết phải là như vậy." Ôi, anh ta mới ngoan cố chứ! Cô quay gót đi trở vào nhà. "Hãy đi với tôi." Anh không còn cách nào khác, đành phải theo cô mở cánh cửa thông qua gian chính của ngôi nhà. Trước khi bước vào phòng riêng của ông Altman cô dừng lại, ngoái đầu nhìn anh. "Có lẽ anh chưa bao giờ bước chân vào phòng này..." Cô cố ý kéo dài giọng. " Nhiều rồi chứ." Anh lẩm bẩm. Cô mở cửa bước vào, tin rằng phòng vẫn y nguyên như cô nhớ. Ngôi nhà không có gì thay đổi từ sau cái chết đột ngột của ông Altman. Sau khi chôn cất chồng xong, bà Altman không còn lòng dạ đâu mà trở lại nhà nữa, bà đi luôn tới nhà chị gái bà ở gần bờ biển. "Vậy thì chắc là anh đã thấy ảnh của gia đình." Cô vung vẩy tay chỉ vào bức tường trong căn phòng ấm cúng. " Gia đình Altman sắp xếp những tấm ảnh này có hệ thống, nhất là vì Lynn là con một. Đây là ảnh Lynn hồi mới đẻ. Còn đây là hồi ở trường tiểu học..." Cô chỉ tay vào tấm ảnh của một nhóm trẻ con trố mắt nhìn thẳng về phía ống kính, phía sau là mấy cái đu dây và chiếc thang chơi hình cầu vồng. "Đây là Lynn." Cô chỉ vào một cô bé xinh xinh đầu buộc hai cái nơ trắng,mặc áo kiểu xưa. " Còn đây là tôi". Ngón tay cô chỉ sang cô bé bên cạnh, đầu tóc rối bù, áo bỏ ngoài váy, đầu gối dán miếng băng to tướng." Tôi vừa mới choảng nhau với Billy Mudane vì cái hộp đựng cát. "Shelby nhíu mày nhìn bức ảnh, nói thêm: "Billy thua." Cô liếc nhìn thoáng A.J. lúc này đang ngắm các bức ảnh trên tường với vẻ nghiêm trang. "À mà năm lớp sáu chúng tôi còn đóng kịch nữa chứ, Lynn đóng vai Mary, nữ hoàng xứ Scốt, tôi đóng vai lính gác ở tháp London" Cô chỉ đám trẻ trong trang phục kiểu Anh thế kỷ XVI." Mẹ tôi may đấy". " Chúng ta xem tiếp nhé," Shelby nói tiếp với giọng của người hướng dẫn tham quan. "Chúng ta thấy Lynn Altman trong vai Nữ hoàng trên đường về nước cùng với Đức vua đẹp trai, còn Featherstone trong vai người hầu, bên cạnh là Billy Muldane", cô thở dài. Cô bắt đầu cảm thấy khoái chí có dịp trả miếng A.J.
"Không, không, đừng có ghen. Ông vua ấy bây giờ đã lấy vợ và sắp sửa có con. Còn đây"... " Thôi được! Thôi được. Tôi hiểu rồi", A.J. xen vào màn độc thoại ấy. Đôi mắt xanh của anh tối sầm, trán hằn sâu tựa như anh đang đấu tranh tư tưởng dữ lắm. "Tôi có lời xin lỗi." Tim cô nhói lên vì sung sướng. "Chấp nhận!" Họ im lặng một chút trong khi A.J. nghiên cứu các bức ảnh. Anh quay nhìn cô, bất giác nhếch mép mỉm cười: "Rồi sau Billy Muldane thế nào?" Câu hỏi là lời cầu hoà, tạm thời ngưng chiến. Cơn giận của Shelby cũng nhanh chóng tiêu tan như khi nó bùng lên. Cô cảm thấy người mệt mỏi rã rời trước bao điều ngạc nhiên." Anh ta là vận động viên lướt ván chuyên nghiệp. Anh ta không thể bỏ qua được việc đã thua vì cái hộp cát." A.J. gật gật đầu cười miễn cưỡng, rời chỗ cô xem tiếp các ảnh khác treo trên tường. Shelby quan sát anh. Có đến hàng triệu câu cô muốn hỏi. Anh quen Lynn từ bao giờ? Chiếc nhẫn có vừa tay Lynn không? " Marla Gaines là ai vậy?" " Cô bảo gì?" anh xoay đầu hỏi lại. " Marla Gaines là ai thế? Cô gái chụp ảnh với anh trên báo ấy." Nụ cười của anh có vẻ giễu cợt. "Kiếm tôi cả trên báo nữa cơ đấy?" Shelby hất hàm, nhún vai với vẻ không quan tâm. "Crieg chỉ cho tôi xem. Tôi cứ tưởng cô ta là vợ chưa cưới của anh." Anh lắc đầu,trở lại chỗ cô. "Người ở nhà bảo tàng. Tôi nghĩ cô ta tình cờ đứng cạnh tôi trong kỳ dạ hội gây quỹ từ thiện khi tay thợ ảnh bấm máy. Tôi không quen cô ta." Chẳng hiểu sao Shelby cảm thấy nhẹ cả người. Vậy là anh không đính hôn với cô gái đó. Liền sau đó cô có cảm giác tội lỗi. Nhưng anh lại sắp cưới Lynn. Giá như cô quen thân anh hơn, hoặc giả họ mới vừa gặp nhau và không gặp những chuyện rắc rối như thời gian vừa rồi, chắc cô đã hỏi anh nghĩ về Lynn thế nào.
Ngay cả nếu cô không được dạy phải nói thật điều mình nghĩ đi nữa, với tính cách của cô chắc cô cũng sẽ hỏi tại sao anh lại lấy bạn cô. Thì có yêu mới lấy chứ còn sao nữa? Hình như anh có thái độ đùm bọc, che chở đối với Lynn thì đúng hơn. Sắc đẹp của Lynn có lẽ là yếu tố chính. Đàn ông ai chả muốn có vợ đẹp như thế? Lynn tính xuề xoà, hay giúp đỡ người khác và trầm tĩnh, toàn những cái mà Shelby không có. Cô không thể không tự hỏi sự tình sẽ thế nào nếu cô và A.J. gặp gỡ nhau sớm hơn hoặc trong những hoàn cảnh khác hơn, song cô cố chôn chặt những ý nghĩ nguy hiểm này trong đầu. Anh đã đính hôn và sẽ cưới cô bạn thận nhất của cô. Vì Lynn, cô cũng phải đối xử với A.J. như chỗ bạn bè. A.J. thôi không xem ảnh nữa, đứng nhìn cô với ánh mắt rất lạ. "Cô đã nói thật." " Anh đã xin lỗi rồi mà." Anh nhăn mặt. "Cứ theo cái cách chúng ta gặp nhau, rồi nhảy bổ vào văn phòng, tôi không thể không nghĩ rằng-" " A.J., đừng xát muối vào vết thương nữa," cô nói giọng ráo hoảnh. "Vả lại làm sao tôi lại không chạy bổ đến người bác đơn của tôi sau khi anh ta đã hứa là sẽ xem xét lại cơ chứ?" Anh trố mắt nhìn cô, hai tay chống nạnh chăm chú lắng nghe. "Cô nói chuyện gì vậy? Tôi chưa có thời gian xem lại nó." Đến lượt Shelby há hốc miệng nhìn anh. "Tôi nhận được một thư giống hệt cái trước bác đơn của tôi. Anh định bảo lá thư sau là nhầm ư?" Anh cười ngượng ngùng làm nổi lúm đồng tiền bên má trái. "Có vẻ thế. Tôi sẽ xem lại. Có lẽ ai đó ở văn phòng tiếp tục gửi lại lá thư bác đơn của cô khi trước." " Mà tôi chạy bổ đến chỗ anh trong khi anh..." Núm đồng tiền càng rõ hơn: "đang trong trạng thái tự nhiên?" " Tôi xin lỗi", cô nói, tránh ánh mắt của anh. " Lần sau tôi phải kiểm tra khoá cửa thật kỹ trước khi cởi bỏ quần áo." Những lời anh nói làm má cô nóng bừng. Cô không thể nhìn anh mà lại không nhớ tới cái lưng rộng sạm nắng vẫn còn ướt đẫm nước. Cô cũng nhớ cả mùi xà phòng anh dùng theo làn hơi nước thoảng thơm đến tận chỗ cô dứng. Tự nhiên cô thè lưỡi liếm đôi môi đột nhiên khô rát. Cặp mắt xanh của anh ánh lên vẻ hiểu biết rất đàn ông khi anh nhìn cô. Thật sai lầm khi nhắc tới những chuyện ấy. Hình như cả hai người cùng một lúc nhận ra điều đó. Cô xoay người bước lại phía cửa. Theo cô, tiệc vui chắc đã tàn. "À, Shelby này." Cô miễn cưỡng quay lại, tay vẫn đặt lên núm cửa." Sao cơ?" Anh nhìn cô một lát. Đôi mắt anh tối sầm như Thái Bình Dương trước cơn giông tố.Mặt anh như cố nén không biểu hiện những cảm xúc bên trong. Cô thấy hiện trên đó vẻ nghi kị, tò mò và không còn nhuệ khí. Anh nheo mắt, khép chặt những tình cảm mà cô đã thấy. Khi anh nói, cô hiểu rằng sự nghi ngờ đã thắng thế.
" Tôi vẫn nghĩ không phải vô tình mà cô có mặt ở đây tối nay." Cuộc đình chiến kể như chấm dứt. Cô chán nản trước việc sự nghi ngờ trở lại trong anh nhanh đến thế. " Anh biết không. Tôi đọc ở đâu đó rằng mỗi người ít nhất cũng biết khoảng một ngàn người ở mức có thể chào nhau bằng tên", cô nói, giận sôi lên." Santa Barbara là một thành phố lớn thật, song không đến mức để chúng ta không bao giờ gặp nhau. Chuyện tình cờ, ngẫu nhiên xảy ra thường xuyên hơn là anh nghĩ," cô nói tiếp, lòng đau vì tiếc.
**
Quầy salad trong khách sạn gần như đã vãn khách khi Shelby và Lynn chọn xong và mang hai đĩa đầy có ngọn tới bàn ngồi. Sau buổi liên hoan hôm trước Lynn gọi điện rủ cô hôm sau cùng ăn trưa, nhưng Shelby từ chối.Lynn có vẻ phật ý lắm nên cuối cùng Shelby đồng ý sẽ tới. Họ sẽ gặp nhau tại nhà hàng Alfa nơi có món salad họ ưa thích. " Gần đây mình ăn uống như lợn ấy," Lynn thở dài nói, ngồi vào ghế và cầm đĩa. Shelby cố nén tiếng thở dài, nhìn thân hình thon thả của bạn. Lynn mặc áo màu trắng láng bóng, cổ luồn dây rất rộng và chiếc váy giả da màu xanh nhạt càng làm nổi cái eo bé tí. "Ôi dào, nếu cậu quả có ăn nhiều cũng chẳng thấy béo thêm tí nào. Tớ nghĩ số calo thừa của cậu chạy hết cả sang mông tớ đây này." Lynn cười thật trong sáng dễ thương." Cậu lúc nào cũng tuyệt vời." Làm sao cô có với Lynn được. Cậu ta có tội tình gì đâu." Cậu ăn nhiều có lẽ vì cậu bằng lòng với hạnh phúc của cậu." Shelby thầm ước giá cô cũng có thể nói như thế về mình. Sự thèm ăn của cô có lẽ lại vì những lý do ngược lại. Chiếc nĩa xiên miếng cà rốt cùng salad lá xoăn của Lynn đang đưa lên miệng bỗng dừng lại nửa chừng. Cô chớp chớp mắt với vẻ ngạc nhiên. " Có lẽ thế," cô trả lời rồi ngồi nhai với nét mặt đăm chiêu." Tớ cũng chưa bao giờ nghĩ đến điều đó." Lynn bỏ đĩa ăn xuống, nhoài hẳn người qua bàn. "Chúng mình nên bắt đầu tính đi. Tớ nghĩ lo xong mọi chuyện cũng mất nhiều thời gian đấy." Lynn chống tay lên cằm, miệng cười với vẻ mơ màng. "Tớ muốn tổ chức đám cưới thật hoàn hảo."
" Vậy cậu định ngày nào? Ngay mùa đông này à?" Shelby lại thầm ước họ đang bàn chuyện gì đó chứ không phải bàn chuyện đàm cưới. " Tớ vẫn chưa quyết định." " Cậu chưa quyết định?", Shelby trố mắt nhìn cô." A.J. không có ý kiến gì sao?" Lynn chớp chớp mắt, như vừa ra khỏi màn sương hồng." Ai cơ?" Shelby đỏ mặt." A.J. Tớ gọi anh ấy như vậy.Theo tớ gọi như vậy thích hợp với anh ấy hơn." Đôi mắt nâu nheo nheo trước vẻ bối rối của Shelby." Ừ nhỉ. Tớ đã nghe cậu Alex như vậy hôm liên hoan, có lẽ hợp với anh ấy hơn thật." Cô ngồi im lặng một lát rồi tiếp." Tớ được tự do lo liệu cho đám cưới. Suy cho cùng, mình trả tiền cưới mà.." Shelby không biết nói thế nào trước lời nhận xét lạ lùng ấy. Ngày nay những đám cưới mà cả cô dâu, chú rể đều đi làm đều do hai người cùng đóng góp tài chính. Rất hiếm trường hợp cô dâu và nhà gái phải cung đốn tất cả. "Ý cậu muốn nói là mẹ cậu chi tiền tổ chức cưới à?" " Không", Lynn trả lời dứt khoát, vẻ mặt cương quyết mà cô chưa từng thấy ở Lynn bao giờ." Mẹ tớ sẽ không được biết cho đến lúc cuối. Cụ vẫn chưa bình tâm lại được sau khi cha mình mất, cậu biết đấy. Tớ không hy vọng cụ trở về đây giúp tớ lo liệu được." Lynn bận rộn phết bơ lên bánh mỳ. "Ờ, đúng vậy," Shelby tán thành. Cô lại từ từ nhai tiếp. Cô thực không hiểu cái lối lý giải của Lynn, song ông bà Altman bao giờ cũng nâng niu chiều chuộng con gái đến mức làm cậu ta chết ngạt. Có thể Lynn cần cảm thấy cậu ấy cần tự lo lấy việc này. " Thế nhé", Lynn hớn hở nói. "Khi nào tớ có thể bàn với bà cụ cậu và Lyndy về áo cưới của tớ?" "Ồ, Lynn...". Shelby lo lắng nhìn bạn. Cô biết nhận làm chuyện này chẳng hay hớm gì nếu xét đến việc cô mê A.J. một cách vô lý và thái độ không tin của anh đối với cô." Tớ cũng không biết nữa." " Sao? Có chuyện gì vậy?",Lynn lo lắng hỏi. Shelby lắc đầu. "Chuyện chưa đâu vào đâu... cửa hàng, trang thiết bị ấy." Trong khi Lynn chăm chú theo dõi nét mặt của cô, Shelby cảm thấy mặt đỏ bừng. " Tớ nghĩ cậu và Alex đang bàn chi tiết về việc khai triển cửa hàng." "Ừ. Sáng nay văn phòng của anh ấy có gọi điện cho tớ. Tớ sẽ phải đến xem rồi ký hợp đồng thuê cửa hàng." Mặc dù đang khốn khổ vì các kế hoạch của Lynn, Shelby vẫn không che giấu nổi vẻ hãnh diện trong giọng nói của cô. " Vậy thì còn gì phải lo nữa?" " Sắp xếp cửa hàng cũng mất khối thời gian."
Lynn phẩy tay bảo." Đừng lo. Tớ cũng không vội lắm đâu." Đột nhiên cô mỉm cười tinh quái." Chính tớ cũng cần thời gian lo lại cuộc sống của tớ. Vả lại cậu là người thừa biết tớ muốn đám cưới kiểu nào. Từ hồi còn bé chúng mình chẳng thường bàn chuyện ấy là gì." Shelby gật đầu, nhấp ngụm trà đá để có thời gian nghĩ tiếp. Tất nhiên cô còn nhớ chứ. Lynn là cô gái rất lãng mạn, lãng mạn hơn Shelby nhiều. Lynn muốn đám cưới của cô phải thật hoàn hảo, không cần lo chuyện chi phí tốn kém. Là người chuyên về việc này, Shelby coi đó là một thách thức hết sức hào hứng. Với tư cách là bạn của Lynn- đồng thời cũng là kẻ phản bội vì đã mê chồng chưa cưới của cậu ta- Shelby coi đó là cơn ác mộng tội lỗi và ân hận tiềm tàng. Lynn theo dõi diễn biến tình cảm trên nét mặt Shelby. Cô bỗng ngồi thẳng người, mắt nhìn đi chỗ khác, nỗi đau ẩn sâu tận đáy mắt nâu mịn như nhung. "Nếu cậu không muốn chuẩn bị cho đám cưới của tớ thì thôi", cô nói với giọng phật ý. "Shelby này. Tớ làm điều gì sai trái à? Xúc phạm cậu ư?" Shelby với qua bàn cầm tay Lynn. "Không, tất nhiên là không," cô nói chân thành, biết rằng chính cô mới là người làm điều sai trái. Cô làm điều đó hoàn toàn không cố ý, nhưng cô không muốn chối bỏ sai lầm ấy. Thấy vẻ phật ý của Lynn, Shelby biết cô sẽ phải làm gì. Đơn giản là cô không thể làm bạn cô đau lòng. Cô cần nhận chuẩn bị cho đám cưới của Lynn, tránh xa chú rể để tránh chuyện còn đau lòng hơn. Cái đó dễ thôi, cô gượng gạo nghĩ, vì anh ta hình như cũng không ưa cô. "Tớ sẽ lo đám cưới của cậu,Lynn ạ", cô dịu dàng bảo." Mọi việc sẽ đúng như ý cậu muốn." Sung sướng đến thần người, Lynn cầm tay Shelby bóp mạnh." Cám ơn. Việc này rất có ý nghĩa đối với mình." Mắt Lynn lại đầy vẻ mơ màng khao khát. Trông cô giống như cô gái đang yêu. " Cậu gặp anh ấy ở đâu?", Shelby đột nhiên hỏi. Lynn giật mình, ngước mắt nhìn Shelby. "Gặp Alex ư?" Shelby bối rối lắc đầu. Cô chưa bao giờ thấy Lynn mơ màng như lúc này." Ừ, chồng chưa cưới của cậu ấy, nhớ chứ...?" " Anh ấy là một trong những người được cha tớ bảo trợ. Cụ giúp Alex khởi nghiệp làm ăn, và hai người cùng chung vốn đầu tư vào một số ngành. Tớ tin cậu còn nhớ tớ đã từng nói tới anh ấy. Anh ấy vẫn thường đến nhà. Thực ra tớ không thể tin là hai người trước kia chưa gặp nhau ở nhà tớ." Shelby cố nhớ lại. Cô lờ mờ nhớ có lần Lynn đã nói bạn cha cô là Alex, song cô lại nghĩ chắc đó là bạn đồng niên của ông Altman. "Năm vừa rồi anh ấy giúp nhà mình rất nhiều," Lynn nói tiếp. "Anh ấy rất tốt đối với mình."
Shelby không nghi ngờ việc đó. Mọi người bao giờ cũng đối xử tốt với Lynn. "Chắc chắn phải thế", cô lẩm bẩm. "Anh ấy giúp làm việc với luật sư... sao chứng chúc thư... giúp mọi việc. Anh ấy mang giấy tờ đến San Diego cho mẹ mình ký vì cụ không muốn quay lại đây. Chúng mình có thể tin cậy anh ấy." Lynn chậm rãi nhai salad. "Mình có thể dựa vào anh ấy. Với anh ấy, mình cảm thấy an toàn." Cô kết luận. An toàn? Shelby suýt nghẹn bánh mì. An toàn với cái vẻ nam tính đến phát khiếp ấy của anh ư? An toàn với cái ranh ma sắc xảo của anh sao? An toàn với nhà doanh nghiệp cứng rắn có thể là địch thủ nguy hiểm ấy ư? Cảm giác của cô lại hoàn toàn ngược lại. Cô thấy anh hay hay và làm cô bối rối, nhưng không thể dựa dẫm với tư cách bạn bè được. Tay trái Lynn giơ lên. "Anh ấy tặng tớ chiếc nhẫn này hôm qua", cô nói, mắt nhìn viên kim cương lóng lánh. "Anh ấy thuê nới rộng nó ra- tớ không biết tại sao anh ấy lại biết nó nhỏ hơn tay tớ." Shelby biết. Dưới gầm bàn, tay cô gập lại, ngón tay cái sờ vào chỗ đeo chiếc nhẫn mà bấy giờ anh đã tặng Lynn. Cô tự hỏi liệu có bao giờ A.J. kể cho Lynn nghe về chuyện cái nhẫn ấy không. Nếu không, chắc Erica và Carmen cũng sẽ kể. Rõ ràng họ rất quý mến anh, song cô không nghĩ họ sẽ bỏ qua cơ hội để trêu anh về việc đó. Có lẽ Lynn cũng chỉ coi đó là chuyện vặt thôi. Cô cũng thuộc loại thích những chuyện vui nhộn. Nhưng nếu đó chỉ là chuyện vặt dễ dàng bỏ qua, Shelby biết rằng có một chuyện, đúng ra là một người trong quá khứ mà Lynn không dễ gì quên ngay được. " Lynn này. Trước nay tớ chưa hỏi, và nếu giờ cậu muốn cậu có thể bảo tớ hãy lo chuyện của mình cũng được, nhưng chuyện gì đã xảy ra giữa cậu với anh chàng Carlo Rosetti?" Lynn cẩn thận tránh ánh mắt của Shelby, bỏ dĩa xuống, đẩy đĩa salad qua bên." Carlo? Cậu hỏi để làm gì?" Shelby quan sát ngón tay Lynn cứng đờ bên mép đĩa." Vì tò mò. Mới cách đây hai tháng cậu vẫn còn yêu anh ta cơ mà?" " Anh ấy chưa muốn lập gia đình." " Còn cậu lại muốn." "Ừ, Lynn trả lời rất nhỏ." Lái xe đua là cuộc đời anh ấy." Cô ngước nhìn, mặt sinh động hẳn lên. "Đua xe là việc đầy hứng thú. Xem anh ấy đua xe thật tuyệt vời nhưng cũng thật đáng sợ. Tim mình cứ thót cả lên, không biết anh ấy sẽ thắng hay thua, hay là..." Shelby gật đầu, ra ý khuyến khích bạn kể tiếp. Vẻ buồn buồn tan biến trên nét mặt Lynn, thay vào đó là ánh mắt long lanh vì say mê. "Bố mẹ mình không thích anh ấy, còn anh ấy lại cho rằng mình có quá nhiều tiền. Anh ấy xuất thân trong một gia đinh nghèo khổ," cô nói thêm. Shelby gật đầu." Tớ có thể thấy vấn đề là ở chỗ đó." " Không hẳn như vậy," Lynn sẵng giọng. "Chúng mình có thể vượt qua đuợc cái đó, nếu anh ấy chịu nhượng bộ và cam kết chắc chắn với mình." Bàn tay nhỏ nhắn của cô lại nắm lại. "Nhưng anh ấy lại không chịu làm thế." " Còn A.J. thì chịu." Mắt Lynn chớp chớp. "Ồ, ừ, Alex chịu làm như vậy!" Nếu cô không biết hết tính nết của Lynn hẳn cô đã nghĩ Lynn lấy A.J. vì cậu ta không lấy được người mà cậu ta thực lòng yêu thương. Shelby không nghĩ chỉ vì tự ái mà Lynn chịu lấy A.J. Tất cả những điều Lynn nói về anh đều thầm đượm lòng thương mến và cảm phục. Lynn nói có lý và không dễ gì cậu ta chịu làm như thế. Cậu ta chắc phải yêu anh ấy lắm, Shelby thầm nghĩ. Để biết chắc, cô nắm tay bạn hỏi: "Cậu yêu anh ấy lắm phải không?" Lynn nhìn thẳng vào mắt cô, nói giọng hết sức thành thực. "Ừ, rất yêu."