Gửi bài:

Chương 6

Hình ảnh một chiếc áo linh mục, hoặc âm thanh của một chiếc chuông, buộc [những con tinh] phải bỏ chạy.

Trích từ The Fairy Mythology của Thomas Keightley (1870)

 

Ngày thứ Hai, Aislinn tỉnh dậy từ trước khi đồng hồ báo thức reo. Sau khi tắm thật nhanh, cô mặc đồng phục và vào bếp. Bà đang đứng ở bếp lò, làm món trứng và thịt xông khói.

Nghiêng người hôn nhẹ lên má Bà, Aislinn hỏi, "Nhân dịp đặc biệt gì thế hả bà?"

"Láo thật". Bà đập tay vào cô. "Bà chỉ muốn làm cho con một bữa sáng ngon lành thôi".

"Bà có khỏe không thế ạ?" Aislinn đặt một bàn tay lên trán Bà.

Bà mỉm cười uể oải. "Dạo này trông con có vẻ mệt lắm. Bà nghĩ con nên ăn thêm thứ gì khác ngoài sữa chua đi".

Aislinn rót một cốc càphê nhỏ từ chiếc bình đầy một nửa trên bàn và cho thêm 2 thìa đường đầy tú hụ, rồi đến đứng cạnh Bà.

"Sắp đến kỳ thi SAT bà ạ, mà bài luận tiếng Anh lần trước thì con làm không được tốt như mong muốn" – Aislinn đảo mắt khi Bà cau mày vẻ không tin – "thực ra, con làm không tốt. Không phải là quá tệ, chỉ là lẽ ra con có thể làm tốt hơn".

Bà xúc trứng vào đĩa rồi cầm ra chiếc bàn nhỏ. "Vậy chỉ là chuyện học hành thôi à?"

"Hầu như là thế ạ". Aislinn ngồi xuống và cầm dĩa. Cô đẩy món trứng vòng vòng, mắt nhìn chăm chăm xuống chiếc dĩa.

"Còn gì nữa?" Bà hỏi bằng giọng lo lắng. Tay Bà siết chặt cứng cốc cà phê của mình.

Aislinn không thể kể cho Bà nghe được. Cô không thể nói rằng những con tinh hoàng gia đang đi theo cô, rằng một trong số chúng còn hóa thành người để nói chuyện với cô, rằng cô phải cố hết sức mình để không chạm vào anh ta khi anh ta đứng bên cô. Nên cô chỉ nói đến một người duy nhất mà cũng khiến cô bị quyến rũ như thế. "Umm, có một anh bạn..."

Tay Bà nới lỏng chiếc cốc ra một chút.

Aislinn nói thêm, "Anh ấy rất tuyệt, đúng như những gì con mong muốn, nhưng anh ấy chỉ là bạn thôi".

"Con thích cậu ta không?"

Aislinn gật đầu.

"Thế thì cậu ta là một thằng ngốc. Con thông minh và xinh đẹp, và nếu cậu ta từ chối con..."

Aislinn ngắt lời, "Thực ra con chưa rủ anh ấy đi chơi".

"Ồ, thế thì đó là vấn đề của con". Bà gật đầu với ánh mắt hài lòng. "Cứ mời cậu ta đi chơi. Đừng lo lắng nữa. Khi bà còn trẻ, bà không có được tự do như con đâu, nhưng..." Và Bà bắt đầu nói lan man về một trong những chủ đề ưa thích – sự tiến bộ của nữ quyền.

Aislinn ăn bữa sáng, thỉnh thoảng gật đầu đúng lúc và đặt vài câu hỏi để khơi cho Bà nói chuyện cho đến tận giờ phải đi học. Tốt nhất là cứ để Bà nghĩ rằng các cậu con trai và bài vở là lý do khiến cô lo lắng. Bà đã phải chịu nhiều lo lắng trong đời mình rồi: Ông đã mất khi Bà còn là một người mẹ trẻ, và Bà phải tự mình nuôi một cô con gái, rồi một cô cháu gái, đều có Khả Năng Nhìn Thấy. Và nếu Bà biết những con tinh đang hành động kỳ lạ ra sao..., thế thì, mọi cơ hội để giữ lấy tự do của Aislinn sẽ bị dập tắt ngay lập tức.

Và đến lúc Carla gõ cửa rủ Aislinn đi học, thì cả Aislinn và Bà đều đang mỉm cười được rồi.
Thế rồi Aislinn mở cửa và thấy ba con tinh đang đứng ở hành lang, phía sau Carla. Chúng đứng cách xa cái cửa – rõ ràng là không khoái lắm vì những vòng xoắn trang trí bằng sắt ở bên ngoài cánh cửa. Bà đã phải xin giấy phép đặc biệt để được lắp cánh cửa mới này, nhưng thật đáng đồng tiền bát gạo.
"Wow", Carla châm chọc khi nụ cười của Aislinn tắt ngóm, "Không định làm cậu mất vui đâu".

"Không phải tại cậu. Chỉ là" – cô cố gắng kìm sự khó chịu của mình – "Hôm nay thứ Hai mà, cậu biết đấu".

Carla ngó nghiêng để đảm bảo Bà không nghe thấy và hỏi bằng giọng nói thì thầm, "Cậu muốn bùng à?"

"Để mà môn Toán học lại tụt dốc thêm nữa hả?" Aislinn khịt mũi. Cô chộp lấy cái túi và vẫy tay chào Bà trước khi bước ra hành lang.

Carla nhún vai. "Nếu cậu muốn thì mình làm gia sư cho. Ở cửa hàng đồ điện tử đang có giảm giá đấy..."

"Không phải hôm nay. Đi nào". Aislinn chạy xuống cầu thang, ngang qua vài con tinh nữa. Thường thì chúng không vào hẳn trong các tòa nhà chung cư. Đó là một trong những thanh sắt thép bảo vệ trên các cửa sổ - không phải là một nơi xấu xí, nhưng cách xa những cái cây và bụi rậm nguy hiểm ở vùng ngoại ô.

Khi đi bộ qua vài khối nhà để tới trường, thì tâm trạng phấn khởi của Aislinn đã hoàn toàn biến mất. Những con tinh luồn lách trong các hốc tường, đi đằng sau họ, rì rầm khi họ đi ngang. Thật là loạn!
Và giống như một tiếng vang, Aislinn nhớ đến lời của Cô Gái Chết: "Chạy đi, khi mi còn có thể". Aislinn không nghĩ mình có thể chạy trốn thật, nhưng nếu cô biết được mình phải chạy trốn vì cái gì, thì ít nhất nó còn làm dịu đi nỗi sợ hãi có vẻ như không thể kết thúc.

Rồi một con tinh người sói khụt khịt đánh hơi cô, bộ lông pha lê kêu lách cách như những chiếc chuông thủy tinh tí xíu mỗi khi nó di chuyển, và Aislinn run bắn lên. Có thể chỉ biết thôi cũng không đủ để làm dịu nỗi sợ hãi này

Trong ngày hôm đó, Aislinn dẹp những nỗi lo sợ buổi sáng sang bên. Không đời nào cô có thể nói với Cha James rằng cô không tập trung chú ý vì những con tinh đang đi theo cô. Nhà Thờ có thể khuyến cáo ta chống lại những mối nguy hiểm ẩn giấu, nhưng tìm được một vị linh mục hiện đại tin vào bất kỳ điều gì siêu nhiên – ngoài Đức Chúa – thì chẳng khác gì tìm một người đề nghị rằng phụ nữ cũng nên được làm linh mục.

Thực ra, Aislinn nghĩ với một nụ cười châm biếm khi đi tới lớp học tiếng Anh vào tiết cuối, rằng có thể ở đâu đó có một số vị linh mục sẵn sàng đề nghị quyền bình đẳng cho nữ giới, nhưng không phải ở trường Giám Mục O.C. mà thôi.

"Cậu đọc xong bài đọc chưa?" Leslie hỏi khi giật cái túi ra khỏi ngăn tủ của mình rồi đóng sầm cửa tủ lại.

"Rồi". Aislinn đảo mắt. "Othello đúng là ngốc".

Leslie nháy mắt và nói, "Tất cả bọn họ đều thế, nàng ạ. Tất cả đều thế".

"Buổi tiệc thế nào?" Aisnlinn hỏi khi họ cùng vào buổi học.

"Như mọi khi, nhưng" Leslie vươn người qua lối đi giữa hai dãy ghế - "bố mẹ Dominic sẽ không có nhà suốt cả tuần. Tha hồ vui, tha hồ đi chơi, tha hồ tới các anh chàng..."

"Không phải những thứ mình thích".

"Thôi nào, Ash". Leslie ngó quanh để chắc chắn không có ai không nên nghe câu chuyện này đứng gần đó – lén lút liếc lên xuống giữa hai hàng ghế - trước khi nói thêm, "Người bạn của Ri ở cửa hàng đĩa nhạc đã kiếm được thêm cái bưu phẩm mà Ri đặt rồi đấy".

Đôi khi Aislinn ước giá như mình cũng có thể hút thuốc một chút, uống một chút, nhưng cô không thể làm thế. Thỉnh thoảng cô cũng tự cho phép mình xã láng một chút nếu cô nghĩ sẽ nằm luôn trên ghế sofa nhà Seth, chứ cô không thể mạo hiểm đi bộ qua Huntsdale trong tình trạng mất cảnh giác và không có gì phòng thủ.

"Mình không đến được", cô nói kiên quyết hơn.

"Đến chơi thôi mà. Cậu không cần phải tiệc tùng, chỉ đến chơi với bọn mình thôi. Chả phải là dụ cậu đâu. Chỉ đi chơi cho thư giản tí thôi". Leslie cố nài thêm một chút. "Có mấy người anh em họ của Dom cũng đến đấy".

"Cứ tưởng bọn họ toàn là một hội ngốc ngếch?" Aislinn hỏi với nụ cười châm biếm.

"Tất nhiên, nhưng anh em họ của cậu ấy là lũ ngốc nghếch có phom cực ngon. Nếu cậu không định làm gì với Seth" – Leslie nhe răng cười lẳng – "con gái cũng có nhu cầu chứ, đúng không? Cậu cứ nghĩ mà xem".

Sơ Mary Louise bước vào, giúp Aislinn khỏi phải từ chối thêm lần nữa.

Với điệu bộ mạnh mẽ như mọi khi, sơ Mary Louise đi ngang qua phía trước phòng học, quan sát cả lớp từ sau cặp kính rõ là chẳng đẹp đẽ gì. "Nào, các em có gì để nói cho tôi nghe?"

Đây là một trong nhiều lý do mà Aislinn thích tiết học này: sơ Mary Louise không chỉ tung ra bài giảng ngay lập tức. Sơ khuyến khích học sinh nói, và rồi sơ gài thêm các quan điểm của mình vào, vẫn cung cấp đủ thông tin, nhưng có phong cách hơn bất kỳ giáo v iên nào khác.

Trước khi có ai lên tiếng, Leslie toang toác, "nếu Othello tin tưởng Des thì mọi chuyện đã khác ạ".
Sơ Mary Louise tặng cho cô nàng một nụ cười khích lệ rồi quay sang Jeff, người chuyên phản đối hầu hết các phát biểu của Leslie. "Em có đồng ý không?"

Cả lớp nhanh chóng biến thành một trận tranh luận với một bên là Aislinn và Leslie còn bên kia là giọng nam độc diễn của Jeff. Thỉnh thoảng có vài bạn khác cũng góp mấy câu, nhưng hầu hết là Aislinn và Leslie đối kháng với Jeff.

Sau đó, Aislinn bỏ Leslie lại chổ tủ đựng đồ và nhập vào đám đông ùa ra cổng. Nói chung là tâm trạng cô bây giờ đang tốt. Giá như mở đầu một ngày bằng tiết học ưa thích, thay vì màn tra tấn của môn Toán học, thì dễ chịu hơn, nhưng dù sao kết thúc một ngày bằng tiết học đó cũng thú lắm rồi.
Rồi Aislinn bước ra ngoài cổng chính. Nỗi sợ hãi mà cô đã dẹp yên vào buổi sáng đó chợt ùa quay trở lại: bên ngoài, ngồi trên lưng con sói, là Cô Gái Chết – trông cũng đáng kinh hãi y như nam tinh kia, Keenan, lúc ở tiệm Comix.

Ngày đăng: 24/03/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?