Chương 5
Những Kẻ bí mật này có Xung đột, Nghi ngờ, Cãi vã, Thù hận và Chia bè phái
Trích từ The Secret Commonwealth của Robert Kirk và Andre Lang (1893)
Donia biết Beira đến gần khi gió đổi hướng, thổi một làn hơi lạnh cắt da vào nhà. Cứ làm như còn có ai khác vậy.
Chẳng có ai tới thăm, dù căn nhà của Donia nằm bên ngoài cái thành phố nhiều sắt thép, ở một trong những khi ít ỏi có nhiều câu cối tại Huntsdale. Khi Keenan chọn Huntsdale, tất cả họ đều đi theo anh và định cư trong những ngôi nhà của mình để chờ đợi. Khi chọn căn nhà này, cô nghĩ – hy vọng – rằng những con tinh sẽ tụ tập tiệc tùng giữa những cái cây đó, nhưng bọn họ không hề. Bọn họ sẽ không làm thế. Chẳng con tinh nào tới quá gần cô, như thể Keenan vẫn còn áp một lời tuyên bố sở hữu. Ngay cả đại diện của những vương triều khác trong giới tinh cũng không đến gần cô: chỉ những kẻ đứng đầu của Vương triều Mùa Hè và Mùa Đông mới dám tiếp cận mà thôi.
Donia mở cửa và bước lui. Cô giả vờ rằng mình không biết bà ấy đến đây thì cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Beira luồn qua lối vào, đứng như một nữ diễn viên già đóng vai ma cà rồng trên ngưỡng cửa. Sau nụ hôn gió và vài câu lịch sự giả tạo, bà duỗi người trên sofa bắt chéo ở mắt cá chân, đung đưa đôi bàn chân được trau chuốt kỹ ở mép ghế. Hình ảnh tuyệt mỹ quyến rũ đó bị làm hỏng chỉ bởi cây quyền trượng thô thiển mà bà nắm hờ trong tay. "Ta nghĩ đến con đấy, con dấu yêu ạ".
"Tôi biết". Cây quyền trượng chẳng gây nguy hiểm gì cho cô – không phải bây giờ - nhưng Donia vẫn bước tránh ra. Cô tựa vào bức tường đá cạnh lò sưởi. Hơi ấm thấm vào da cô, không đủ để xua đi cái giá rét đang nuốt gọn cơ thể, nhưng vẫn còn đỡ hơn là ngồi gần nguồn hơi lạnh khủng khiếp kia.
Cái lạnh chẳng bao giờ làm Beira phiền lòng; bà ấy là cái lạnh và vì thế có thể điều khiển nó. Donia mang cái lạnh bên trong cô, nhưng không phải là tự nguyện hay thoải mái, không phải là cô không mong mỏi có được hơi ấm. Beira thì không đi tìm sự ấm áp; bà ấy mê thích cái lạnh choàng nó vào người như một đám nước hoa băng giá – đặc biệt khi nó khiến người khác phải đau đớn.
"Tối nay con trai ta có ghé qua", Beira nói bằng cái giọng vốn dễ đánh lừa của mình.
"Tôi cũng nghĩ anh ấy sẽ làm vậy". Donia cố gắng giữ giọng thản nhiên, nhưng dù luyện tập hàng thập kỷ nay, một chút quan tâm vẫn buột ra. Cô khoanh tay lên trước ngực, thấy xấu hổ vì cô vẫn còn nghĩ về Keenan.
Beira mỉm cười trước phản ứng của Donia và dừng lại lâu một cách khó chịu. Thế rồi, vẫn mỉm cười, bà vươn bàn tay không ra như như thể sẽ có một chiếc ly hình thành trong đó. Nhưng chẳng có gì được tạo thành. Thở dài vẻ chịu đựng, bà nhìn quanh. "Vẫn không có đứa hầu nào à?"
"Không ạ"
"Thật tình, con yêu dấu... Con phải kiếm vài đứa.
Mấy con yêu gỗ là loại rất biết nghe lời. Nhưng ta không thể chịu được bọn phúc thần". Bà làm một vẻ mặt khó chịu. "Thích độc lập kinh khủng, hả? Ta có thể cho con mượn vài con yêu của ta, để giúp con"
"Và theo dõi tôi?"
"Ừ, tất nhiên, nhưng đó chỉ là tiểu tiết thôi". Bà hời hợt phẩy tay. "Chỗ này thật... dơ dáy, thật đấy. Còn tệ hơn chỗ hồi trước. Cái thành phố nho nhỏ ấy... hay đó là một cô người yêu khác bị con trai ta bỏ mặc nhỉ? Thật khó mà nhớ hết"
Donia không mắc mưu. "Ở đây rất sạch mà".
"Nhưng vẫn vớ vỉn lắm. Chả có phong cách gì cả".
Beira lướt những ngón tay qua các hình khắc sa thạch trên chiếc bàn thô kệch ghế sofa. "Những cái này không phải từ thời của con"
Beira nhấc một hình thần gấu lên – bàn chân phải của mô hình giơ cao, trưng ra những cái móng như thu nhỏ: "Đây là tác phẩm của Liseli, đúng không?"
Donia gật đầu, dù một câu trả lời là không cần thiết. Beira biết rõ cái đó là của ai. Beira thường bực bội vì Liseli vẫn tới thăm Donia – và Keenan. Cô ấy đã không làm thế suốt mấy năm nay, nhưng rồi cô ấy sẽ lại ghé tới. Mà vì cô ấy đã được giải thoát khỏi cái ách mang theo hơi lạnh của Beira, nên cô ấy chu du khắp thế giới – thường chọn những vùng sa mặc để không có cơ hội nào gặp Beira hay thuộc hạ của bà. Cứ vài năm một lần, cô ấy lại xuất hiện để nhắc Donia rằng hơi lạnh sẽ không kéo dài mãi mãi, dù suốt bao nhiêu lâu nay nó vẫn có vẻ như thế.
"Thế còn cái quần rách rưới kinh tởm mà con cứ mặc suốt đó?"
"Của Rika. Chúng tôi mặc cùng cỡ".
Rika đã không ghét thăm suốt hơn hai thập kỷ qua, nhưng đó là một cô gái lạ lùng; hài lòng với việc mang theo hơi lạnh còn hơn là cái ý tưởng phải làm hoàng hậu của Keenan. Họ rất khác nhau, mỗi người một vẻ. Điểm chung duy nhất của các Cô Gái Mùa Đông là sức mạnh ý chí. Thà là thế còn hơn mang chung những đặc điểm của các Cô Gái Mùa Hè vô vị, lẽo đẽo theo Keenan như bọn trẻ con.
Beira chờ đợi trong khi Donia cố gắng không thể hiện ra sự thiếu kiên nhẫn của mình. Cuối cùng, Donia nhượng bộ và hỏi, "Bà có lý do gì cho chuyến viếng thăm này không ạ?"
"Ta có lý do cho tất cả mọi việc" Beira lại đứng cạnh cô; đặt một bàn tay lên tấm lưng thon nhỏ của Donia.
Donia chẳng buồn bảo Beira bỏ tay; làm như thế chỉ khuyến khích bà ấy thường xuyên đặt tay vào đó hơn. "Vậy bà có thể nói cho tôi biết lý do được không?"
"Sùy sùy, con còn tệ hơn cả con trai ta. Nhưng không thất thường bằng". Beira lại gần hơn, trượt bàn tay qua eo Donia, cắm những móng tay vào hông cô. "Con sẽ xinh đẹp hơn nhiều nếu con biết ăn mặc hơn. Có thể làm thêm gì đó cho mái tóc nữa".
Donia bước tránh ra, làm như chống cái cửa sau mở lên và cho hơi lạnh đang tăng dần được thoát ra ngoài. Cô thầm ước mình cũng "thất thường" được như Keenan – nhưng đó là bản chất của Vua Mùa Hè. Anh ấy đột ngột như những cơn bảo mùa hè, u trầm và khó đoán, dễ tươi cười cũng dễ nổi cơn thịnh nộ. Nhưng không phải là quyền năng lạnh lẽo của Beira đã tràn lấp Donia khi cô nhấc cây quyền trượng đó, từ rất lâu về trước. Nếu không thể nếu cô kháng cự được cái lạnh giá của Nữ Hoàng Mùa Đông, thì cô đã ở bên Keenan, đã chia sẻ cả vĩnh hằng cùng anh ấy. Nhưng cái giá buốt nằm trong cây quyền trượng của Nữ Hoàng Mùa Đông đã bủa vây cô – đã nuốt chửng cô cho đến khi cô chẳng hơn gì một làn hơi của cây quyền trượng đó. Donia vẫn không chắc rằng mình hận ai hơn: Keenan, vì đã thuyết phục cô yêu anh, hay Beira, vì đã cướp đi của cô giấc mơ đó. Nếu anh thực sự yêu cô đủ nhiều liệu cô có trở thành người đó không? Liệu cô có trở thành hoàng hậu của anh không?
Donia bước ra ngoài. Những cái cây vươn về phía bầu trời xám xịt, với cành cây xương xẩu đi tìm những tia nắng cuối cùng. Đâu đó ở phía xa, cô nghe thấy tiếng xì xào của những con hươu đi lang thang qua khu bảo tồn thiên nhiên nho nhỏ tiếp giáp với khu vườn của cô. Những cảnh vật quen thuộc. Những âm thanh dịu êm. Lẽ ra đây đã là một nơi bình yên, nhưng lại không phải. Chẳng có gì yên ổn được khi trò chơi đã bắt đầu.
Trong bóng tối, cô nhìn thấy một đám cận vệ của Keenan. Những vệ binh thanh hương trà, những con tinh cáo, và những tên lính hoàng gia khác – ngay cả những con tinh trong gần như người không hiểu sao vẫn có vẻ gì đó kỳ lạ đối với cô dù bọn họ đã có mặt hàng thập kỷ nay. Họ luôn ở đó quan sát cô, kể lể nhất cử nhất động của cô với anh ấy. Bất kể việc cô đã bảo với anh không biết bao nhiêu lần rằng cô muốn bọn họn biến đi. Bất kể rằng cô cảm thấy mình như bị đánh bẫy vì họ cứ theo dõi và chờ đợi.
"Đó là luật lệ, Don ạ. Cô Gái Mùa Đông nằm trong trách nhiệm của anh. Đã luôn như thế". Anh cố cầm lấy tay co, bao bọc những ngón tay giờ đây đang đau nhói quanh những ngón tay của cô.
Cô bỏ đi. "Không thể nữa. Em nói thật đấy, Keenan. Bảo họ biến đi, nếu không em sẽ tự làm".
Anh đã không ở lại để nhìn thấy cô khóc, nhưng cô biết là anh đã nghe thấy. Tất cả đều đã nghe thấy. Nhưng anh không lắng nghe. Anh đã quá quen với sự hợp tác của Rika, quá quen với việc mọi người đều phải quỵ lụy anh. Vì vậy, trong thập kỷ đầu tiên, Donia đã làm đóng băng một số vệ binh. Nếu kẻ nào đến quá gần cô, cô sẽ tung ra một màn sương muối dày đặc phủ lên chúng cho đến khi chúng cử động được nữa. Nhiều kẻ cũng đã hồi phục, nhưng không phải tất cả.
Keenan chỉ đơn giản là cử thêm người đến. Anh ấy thậm chí không than phiền gì. Dù cô tệ bạc với anh đến đâu, anh vẫn khăng khăng gửi thêm lính tới canh gác cô. Cô thì tiếp tục mắng nhiếc, làm đóng băng bọn họ cho đến khi, cuối cùng anh đành bảo đợt lính tiếp theo phải đứng ở vị trí an toàn ở chỗ những cái cây xa nhất, hoặc đậu trên những cành cây thủy tùng hoặc cây sồi. Dù gì đó cũng là một sự tiến bộ.
Beira bước tới để đứng kề vai với cô. "Chúng vẫn quan sát hả! Những tên tốt đen ngoan ngoãn mà Keenan đã cử đến canh gác con"
"Họ đã thấy bà đến. Keenan sẽ biết". Cô không nhìn Beira, mà chỉ nhìn chăm chú một vệ binh thanh hương trà trẻ tuổi không bao giờ biết giữ khoảng cách như những người khác.
Anh ta nháy mắt. Trong những thập kỷ trước, anh ta hiếm khi rời khỏi vị trí phía bên ngoài nhà cô. Những kẻ khác thì thay phiên nhau, luôn giữ một quân số bất biến, nhưng những khuôn mặt thì có thay đổi. Chỉ có chàng vệ binh thanh hương trà này là khác. Dù chẳng bao giờ nói chuyện với nhau nhiều hơn vài từ, nhưng cô gần như coi anh ta là bạn.
"Khỏi phải nghĩ! Nhưng không phải là bây giờ" – Beira cười phá, tạo thành một âm thanh kinh dị nghe như tiếng những con quạ cãi vã để tranh nhau một xác chết – "thằng bé tội nghiệp dang ở bên ngoài lạnh giá".
Giả vờ rằng cô không lo lắng là cách chẳng bao giờ hiệu quả; tỏ ra quan tâm cũng chẳng bao giờ hiệu quả nên Donia nhìn về phía bụi cây, cô gắng đổi chủ đề trước khi cô bật ra hỏi rằng mọi chuyện với Keenan đã tệ đến mức nào. "Thế tối nay thì bọn tay sai của bà đâu?"
Beira làm một cử chỉ ra hiệu "lại đây" về phía bãi cây.
Chúng đến ngay: một bộ ba con dê đen to lớn bờm xờm vòng quanh góc quanh, cưỡi trên lưng chúng là ba mụ phù thủy trung thành của Beira. Dù chỉ là những thứ bị làm cho héo mòn – trông chỉ như những vỏ đàn bà khô quắt – nhưng những mụ phù thủy đó lại mạnh một cách kỳ dị, có thể xé xác cả những tên khổng lồ núi lão làng nhất. Bọn họ khiến Donia khiếp hãi khi cất tiếng cười khúc khích như những con gà phát điên và duyệt binh quanh khu vườn, như thể thách thức những vệ binh của Keenan đến gần hơn.
Donia bước đến chỗ lan can của hàng hiên, cách xa Beira, gần hơn với những mụ già khốn khổ phải phục vụ Nữ Hoàng Mùa Đông. "Trông đáng yêu đấy, Agatha".
Agatha phun nước bọt về phía cô.
Chế nhạo bọn họ là một việc ngốc ngếch, nhưng cứ mỗi lần họ tới là Donia lại làm vậy. Cô phải chứng minh, cho bản thân mình và cho bọn họ, thấy rằng cô chẳng sợ những trò đe dọa. "Bà đã nhận ra rằng không phải bà khiến cho những vệ binh kia không dám lại cần chưa, hả bà?"
Tất nhiên, cũng chẳng phải do sợ cô mà những vệ binh đó giữ khoảng cách. Nếu Keenan bảo họ tiếp cận, thì họ sẽ làm vậy. Ý muốn của cô chẳng là cái gì. Việc họ bị thương hay chết cũng chẳng là gì. Mệnh lệnh của Keenan mới là điều duy nhất quan trọng đối với họ.
Những mụ phù thủy quắc mắt nhìn cô, nhưng không trả lời. Giống như những vệ binh của Keenan, bọn hầu cận của Beira cũng giữ khoảng cách với cô. Không ai muốn chọc Beira, trừ Keenan.
Đúng là kiểu gia đình bất thường. Cả Keenan và Beira đều bảo vệ cô, như thể người kia mới là mối đe dọa tồi tệ hơn.
Khi mấy mụ phù thủy không nói gì, Donia quay lại phía Beira. "Tôi mệt rồi. Bà muốn gì đây?"
Trong một khoảnh khắc, Donia nghĩ rằng mình đã quá lỗ mãng, rằng Beira sẽ chửi rủa cô. Thường thì cái tính khôn khéo của Nữ Hoàng Mùa Đông cũng nhiều như tính thất thường của Keenan, nhưng con giận của bà thực sự đáng sợ một khi nó bùng nổ.
Beira chỉ mỉm cười, một nụ cười đe dọa đặc trưng, nhưng còn ít nguy hiểm hơn sự tức giận. "Có những người muốn nhìn thấy Keenan hạnh phúc, những người muốn nó tìm thấy cô gái co thể chia sẻ ngôi vị với nó. Nhưng ta thì không".
Bà đã để cho toàn bộ sức nặng của băng giá trôi ra khỏi mình; nó đập thẳng vào Donia, khiến cô có cảm giác như mình bị nhấn chìm giữa một dòng sông băng. Nếu cô vẫn là người thường thì nó đã giết chết cô rồi.
Beira nhấc một bàn tay gần như không còn sinh khí của Donia lên và quấn quanh cây quyền trượng, bên dưới bàn tay giá lạnh của chính bà. Nó không phản ứng gì, chẳng thay đổi điều gì, nhưng chỉ chạm vào cây quyền trượng đó thôi cũng đủ khơi dậy kỷ niệm về những năm đầu tiên, khi vết thương của cô còn nhức buốt.
Khi Donia vật lộn với từng hơi thở, Beira nói tiếp: "Đừng để con bé đó cầm vào cây quyền trượng, rồi ta sẽ rút hơi lạnh của ta khỏi con – và con sẽ được tự do. Keenan không thể cho con sự tự do đó. Nhưng ta có thể. Hoặc là" – Beira lần một mống tay xuống giữa ngực Donia, giả vờ âu yếm một cách tai ác – "nếu con không chịu, thì chúng ta sẽ cùng xem ta có thể dồn bao nhiêu hơi lạnh vào con, cho đến khi nó nuốt chửng con"
Donia có thể định hướng hơi lạnh, nhưng cô không chứa đựng được hơi lạnh. Cái lạnh giá tràn ra, như trả lời cho bàn tay Beira đang chạm vào người cô, khiến cho sự thể trở nên thật rõ ràng rằng ai đang nắm quyền ở đây.
Bằng giọng rời rạc, Donia nói "Tôi biết vị trí của mình. Tôi phải thuyết phục cô ấy không tin Keenan. Tôi đã đồng ý với điều đó khi tôi nắm lấy cây quyền trượng".
"Không được thất bại. Hãy nói dối. Lừa lọc. Gì cũng được. Không được để cô ta chạm vào cây quyền trượng". Beira áp lòng bàn tay vào ngực Donia, các ngón tay hơi cong lại, khiến móng tay bà cào lên da qua lớp áo của cô.
"Sao cơ ạ?" Donia vấp chân chúi về phía trước, cố thoát khỏi Beira mà không khiến bà giận dữ hơn, cố gắng tập hợp các suy nghĩ của mình.
Vẫn có các nguyên tắc. Tất cả mọi người đều biết. Chúng rất tồi tệ đối với Keenan, nhưng chúng vẫn tồn tại. Điều mà Beira đề nghị khác xa những nguyên tắc.
Beira buông cây quyền trượng, vòng tay quanh Donia, kéo cô lên, và thì thầm, "Nếu con lừa ta, thì ta hoàn toàn đủ sức để lấy đi cả cái cơ thể này của con. Keenan cũng chẳng ngăn được ta. Con cũng chẳng ngăn được ta. Con sẽ trở thành một cái bóng, lang thang, lạnh lẽo hơn cả mức mà chính con có thể tưởng tượng được. Cứ nghĩ đi". Rồi bà thả tay.
Donia lảo đảo, còn đứng được chỉ nhờ cây quyền trượng mà cô vẫn nắm. Cô thả rơi cây quyền trượng, thấy ghê sợ cái cảm giác cầm nó trong tay, và nhớ lại nỗi đau khi lần đầu tiên cô chạm vào nó, và cả sự tuyệt vọng mỗi lần một con người mới không chịu cầm lấy nó. Donia siết chặt tay vào lan can và cố đứng thẳng. Nhưng không ăn thua.
"Chào nhé". Beira vẫy những vệ binh của Keenan bằng mấy ngón tay và biến mất vào bóng tối cùng những mụ phù thủy.
Khi Keenan tỉnh giấc, Beira đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh bên cạnh giường – dưới chân là một chiếc giỏ đựng vải vụn và trong tay là chiếc kim khâu.
"Mẹ khâu chăn?" Anh ho cho đỡ khản giọng. Chính là do tuyết giá mà anh nuốt vào khi Beira làm anh đóng băng. "Như thế có phải là hơi quá lố không, ngay cả đối với mẹ?"
Beira giơ những mảnh vải đã được khâu lại với nhau lên. "Con nghĩ thế à? Mẹ khâu cũng giỏi đấy chứ".
Anh ngồi thẳng dậy. Những bộ lông dày cộp – một số vẫn còn dính máu – chất đống trên người anh. "Thật là một cảnh tượng dễ chịu hơn nhiều với những sở thích thật của mẹ".
Beira vẫy tay theo một điệu bộ không thèm chấp, buông cây kim. Nó vẫn tiếp tục tự khâu trên miếng vải. "Nó không phải là người đó đâu, con bé mới ấy".
"Cô ấy có thể là người đó chứ". Anh nghĩ đến khả năng kiểm soát cảm xúc rất rõ rệt của Aislinn. "Cô ấy là người con đã mơ thấy..."
Một cô hầu cáo mang vào chiếc khay có đồ uống nóng và súp còn đang bốc hơi. Cô ta để chúng lên chiếc bàn thấp bên cạnh giường.
"Những cô khác cũng thế, con thân yêu". Beira thở dài và ngồi ngả vào ghế. "Con biết là mẹ không muốn tranh cãi với con mà. Nếu mẹ mà biết rồi thì chuyện gì sẽ xảy ra... Con đã được thụ thai vào chính ngày hôm đó. Làm sao mẹ biết chuyện này sẽ xảy ra khi mẹ giết ông ta cơ chứ? Lúc đó mẹ thậm chí còn chẳng biết là có con".
Điều đó chẳng giải thích được lý do tại sao Beira kiềm chế sức mạnh của anh, tại sao bà dùng dòng máu chung của hai mẹ con để buộc Vương triều Bóng Tối nguyền rủa anh. Bà không bao giờ nói cho anh nghe lời giải thích nào về điều đó, chỉ nói về nguồn gốc của anh, chứ không nói về cách mà bà chế ngự anh.
Keenan lấy một cốc sôcôla nóng bốc khói. Hơi ấm tạo cảm giác dễ chịu trong bàn tay anh, và còn dễ chịu hơn khi nó lan vào trong cổ họng. "Vậy mẹ hãy nói cho con biết cô ấy là ai", anh nói.
Khi Beira không đáp, Keenan nói tiếp, "Chúng ta có thể dàn xếp. Chia thời gian ra, chia lãnh thổ ra, như Cha từng làm". Anh uống cạn cốc sôcôla và lấy một cốc khác, chỉ để cảm thấy hơi ấm trong tay mình.
Bà phá lên cười, tạo ra một cơn gió tuyết nho nhỏ cuộn xoắn ốc quanh phòng. "Bỏ hết mọi thứ ư? Tàn tạ như một mụ phù thủy ư? Vì cái gì chứ?"
"Vì con? Vì đó là điều đúng? Vì..." Anh thả chân xuống sàn, nhăn mặt khi chân xọc ngay phải một đống tuyết nhỏ. Đôi khi những truyền thống cũ kỹ là tệ nhất, những câu này họ đã nói với nhau như học thuộc một kịch bản trong hàng thế kỷ nay rồi. "Con phải hỏi. Mẹ biết thế mà".
Beira cầm lại cây kim, thọc nó vào miếng vải "Mẹ biết. Cha con cũng hỏi suốt. Làm đúng theo các nguyên tắc đến từng chi tiết một. Ông ấy là người như thế" – bà cau có và nhặt thêm một miếng vải vụn từ chiếc giỏ - "quá là dễ đoán".
"Loài người mỗi năm càng thêm đói kém. Lạnh giá... những vụ mùa khô héo. Nhiều người phải chết". Keenan hít một hơi thở sâu và lại ho. Không khí trong phòng lạnh buốt. Giờ đây khi đã bị làm yếu đi, thì càng ở lâu bên cạnh Beira, anh sẽ càng mất nhiều thời gian để phục hồi. "Họ cần nhiều ánh nắng hơn. Họ lại cần một vụ Vua Mùa Hè thực sự".
"Đó không phải là điều mẹ quan tâm". Bà thả rơi miếng vải chắp vá của mình vào giỏ và quay người để bỏ đi. Nhưng bà dừng lại ở cửa. "Con biết các nguyên tắc mà".
"Phải. Các nguyên tắc..." Các nguyên tắc được tạo ra để có lợi cho bà, các nguyên tắc đã kìm kẹp anh suốt hàng thế kỷ. "Phải, con biết các nguyên tắc".
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Phần kết - Trận tuyết rơi đầu tiên