Chương 3
[Những con tinh ] có thể biến mình thành vô hình hoặchữu hình tùy ý. Và khi chúng bắt con người, chúng bắt cả thể xác và linh hồn cùng với nhau.
- TRích từ The Fairy Faith in Celtic Countries của W Y. Evans-Wentz (1911)
Aislinn nhắm mắt lại khi cô miêu tả xong về những con tinh đã săn đuổi cô. "Bọn họ là những con tinh hoàng gia; em chỉ biết đến thế. Họ chuyển động trong những vòng tròn của vua và hoàng hậu, đủ uy lực để hành động mà không cần quan tâm đến hậu quả. Bọn họ quá mạnh, quá quá kiêu ngạo để có thể là bất kỳ cái gì khác". Cô nhớ đến sự khinh bỉ và coi thường của bọn họ đối với những con tinh khác. Đây chính là kiểu tinh nguy hiểm nhất: những con tinh có quyền năng.
Cô run lên và nói thêm, "Em không biết bọn chúng muốn gì. Đó là cả mọtt thế giới khác mà không ai nhìn thấy. Nhưng em thấy.... Em quan sát bọn chúng nhưng chúng chưa để ý đến em- không chú ý hơn gì những người khác".
"Vậy là em nhìn thấy cả những con tinh không đuổi theo em?"
Đó là một câu hỏi quá đơn giản, quá hiển nhiên. Cô nhìn anh và cười phá lên, không phải vì chuyện đó có gì hài hước, mà vì quá kinh khủng. Nước mắt lại tuân rơi trên khuân mặt cô.
Anh chỉ đợi, bình tĩnh, thản nhiên, cho đến khi cô ngưng cười. "Anh đoán rằng như thế tức là đúng ?".
"Vâng" . Cô lau má. "Bọn chúng có thật đấy, Seth. Không phải em bị ảo giác đâu. Có những con tinh, là những sinh vật hẳn hoi, ở hầu như khắp nơi. Những kẻ khủng khiếp. Cả những kẻ dẹp đẽ. Một số kẻ thì vừa khủng khiếp vừa đẹp đẽ. Đôi khi bọn chúng đối xử với nhau rất tệ, hành động rất tệ " – cô rùng mình khi nghĩ đến những hình ảnh mà cô không muốn chia sẻ với anh – "những kẻ xấu xa, bệnh hoạn".
Anh vẫn chờ đợi.
"Còn nam tinh đó, tức là Keenan , anh ta tiếp cận em, tự biến mình trông cho giống người thật và cố gắng lôi kéo em đi cùng anh ta". Cô nhìn ra xa, cố tập trung lấy lại sự bình tĩnh mà cô vẫn cậy nhờ mỗi khi những thứ cô nhìn thấy trở nên quá kỳ dị. Nhưng làn này không ăn thua.
"Thế còn về cái vấn đề hoàng gia? Em có thể nói chuyện với vua của bọn chúng hay cái gì đó không?" Seth lật sang trang.
Aislinn lắng nghe tiếng sột soạt nhẹ nhàng của tờ giấy rơi xuống đất, cô nghe thấy thành một âm thanh rất to trong phòng bất kể rằng vẫn đang có nhạc, bất kể cái thực tế rằng bình thường người ta không thể nghe thấy một âm thanh nào nhẹ đến thế. Mình có nghe thấy tiếng một tờ giấy rơi xuống từ bao giờ vậy?
Cô nghĩ tới Keenan , nghĩ về việc làm sao giải thích được cái cảm giác của sức mạnh mà anh ta tỏa ra. Anh ta có vẻ miễn nhiễm với sắt thép ở khu trung tâm- một khả năng rợn người; ít nhất, anh ta cũng đủ mạnh để vẫn giữ nguyên hình dáng khi đứng gần sắt thép. Sắt thép có vẻ khiến Cô Gái Chết bị yếu đi, nhưng nó cũng không đẩy lùi được cô ta. "Không. Bà em nói rằng những con tinh hoàng gia là những kẻ hung bạo nhất. Em không nghĩ rằng mình có thể đối mặt với bất cứ cái gì mạnh hơn, cho dù em được tiết lộ về bản thân mình, mà điều đó thì em không thể. Bọn họ sẽ không được biết rằng em nhìn thấy bọn họ. Bà đã nói bọn họ sẽ giết, hoặc khiến chúng ta mù mắt nếu biết ta nhìn được bọn họ".
"Em có nghĩ chúng là cái gì khác không, Ash?" Seth di chuyển, đứng ngay trước mặt cô. "Liệu có một cách giải thích nào khác cho những gì em thấy?"
Cô co bàn tay thành một nắm đấm hờ khi nhìn anh, cảm thấy móng tay bấm nhẹ vào lòng bàn tay. "Em cũng mong được tin rằng có một cách giải thích khác. Em đã nhìn thấy chúng từ khi em sinh ra. Bà em cũng thấy chúng. Đó là sự thật. Bọn họ là thật".
Cô không thể nhìn anh nữa; nên cô đành nhìn chăm chăm xuống phía Boomer – lúc này đã xoắn títcả than mình lại thành một vòng cuộn khít trên lòng cô. Cô nhẹ nhàng di ngòn tay dọc dọc theo bên cạnh đầu nó.
Seth khum bàn tay ôm lấy cằm cô và xoay cô lại để để cô nhìn anh. "Phải có điều gì chúng ta có thể làm được chứ".
"Mai chúng ta nói chuyện tiếp được không? Em cần..." Cô lắc đầu "Chỉ là tối nay em không chịu được thêm chút nào nữa". Seth cúi xuống và nhấc Boomer ra. Con trăn chẳng thèm duỗi mình khi Seth mang nó về nhà kính và khẽ đặt nó lên tảng đá sưởi.
Cô không nói gì thêm khi Seth cái nắp để Boomer khỏi bò đi lung tung. CHỉ cần một nửa cơ hội thôi là Boomer sẽ tìm đường lê la ra ngoài nếu nó ở nhà một mình, mà trong hầu hết thời gian thì nhiệt độ ngoài trời có thể là cả một tai họa đối với nó.
"Đi nào, anh sẽ đưa em về", Seth nói.
"Không cần đâu".
Anh nhíu lông mày và giơ tay ra.
"Nhưng anh có thể". Cô nắm lấy tay anh.
Seth dẫn cô đi qua các con phố, và cũng như tất cả mọi người khác, anh chẳng hề biết đến những con tinh. Nhưng có cánh tay anh ôm quanh người cô khiến cô cảm thấy đỡ nặng nề hơn.
Họ đi trong im lặng qua gần một khối nhà. Rồi anh hỏi, "Em có muốn rẽ vào nhà Rianne không?"
"Tại sao?" Aislinn đi nhanh hơn một chút khi cô gái người sói đã đuổi theo cô lúc nãy giờ đây lại bắt đầu bay vòng vòng một cách dữ tợn.
"Buối tiệc của cô ấy? Buổi tiệc mà em đã kể với anh ấy mà?" Seth cười toét, hành xử như thể mọi việc đều bình thường, như thể tất cả câu chuyện về những con tinh chưa hề diễn ra.
"Trời ơi, không. Đó là điều em ít cần đến nhất." Cô rùng mình khi nghĩ về điều đó. Cô đã đưa Seth đến vài buổi tiệc với tụi bạn ở trường Giám Mục O.C,; và ngay ở buổi tối thứ hai thì cô đã thấy khá rõ ràng rằng sự pha trộn giữa hai thế giới khác biệt này là một ý tưởng tồi.
"Em cần áo khoác không?" Seth kéo cô lại gần hơn, như mọi khi, anh chú ý đến từng chi tiết nhỏ nhất.
Cô lắc đầu, nhưng ngả gần anh hơn, thích thú tận hưởng cái lý do để được anh ôm trong tay.
Anh không phản đối, nhưng cũng không chạm tay vào bất kỳ chỗ nào mà anh không nên đụng đến. Anh có thể tán tỉnh cô một chút, nhưng anh không bao giờ có hành động gì quá mức tình bạn.
"Qua tiệm Pins & Needles với anh không?" anh hỏi.
Tiệm xăm mình đó cùng cùng đường, và cô cũng chẳng vội gì để rời khỏi Seth. Nên cô gật đầu, và hỏi, "Cuối cùng anh đã chọn được hình nào chưa?"
"Chưa, nhưng Glenn bảo có một anh chàng mới toanh vừa vào làm việc tuần này. Anh nghĩ anh sẽ xem thử các tác phẩm của cậu ta, xem theo phong cách nào ấy mà."
Cô cười phá. "Phải rồi, chẳng ai muốn có hình xăm không đúng với phong cách của mình."
Giả vờ giận, anh kéo một lọn tóc của cô. "Chúng ta có thẻ tìm một hình xăm mà cả hai đều thích. Làm hình xăm đôi."
"Hẳn rồi, em sẽ xăm - ngay sau khi anh gặp Bà em và thuyết phục Bà ký giấy đồng ý."
"Thế thì thôi, không bao giờ có một chấm mực nào lên người em cả. Không đời nào."
"Bà em dễ mà." Vấn đề này đã được tranh luận nhiều lần lắm rồi, nhưng cô vẫn chưa bỏ cuộc - và cũng chưa có chút tiến triển nào.
"Không. Anh không mạo hiểm đâu." Anh hôn lên trán cô. "Khi nào Bà em vẫn con chưa gặp anh thì Bà sẽ không thể soi anh và bảo, 'Tránh xa cháu tôi ra'."
"Trông anh có gì không ổn đâu."
"Thế hả?" Anh cười nhẹ. "Bà em có nghĩ thế không?"
Aislinn nghĩ vậy, nhưng cô vẫn chưa thể thuyết phục được Seth về điều đó.
Họ tiếp tục đi trong im lặng cho tới khi tới tiệm. Mặt tiền của tiệm xăm mình hầu như toàn cửa sổ, khiến nó trông ít có vẻ đe dọa hơn đối với những kẻ thích mực xăm tò mò. Nhưng khác với những tiệm xăm mình mà cô từng nhìn thấy khi họ tới Píttburgh, đây không phải là một cửa hiệu hào nhoáng cho lắm. Pins & Needles vẫn còn giữ một chút tính nghệ thuật, chứ không thỏa mãn cho đám ngươi chạy theo mốt - mà Huntsdale cũng chẳng có nhiều đám người chạy theo mốt.
Chiếc chuông treo trên cửa kêu lanh canh khi họ bước vào. Rabbit, chủ tiệm, ló ra từ một trong những căn phòng, vẫy tay chào, rồi biến mất.
Seth bước tới một chiếc bàn cà phê dài kê áp vào tường, trên đó chất hàng chống căp giấy. Anh tìm được một tập mới và ngồi xuống xem. "Em muốn ngó qua với anh không?"
"Không ạ." Aislinn đi qua chỗ tủ kính trưng bài các loại khuyên móc, khuyên tròn và cả những chiếc khuyên trông như những cái đinh. Đó là thứ cô muốn. Cô chỉ có một lỗ xỏ khuyên ở mỗi bên tai, nhưng mỗi lần vào đây, cô lại nghĩ đến việc xỏ thêm lỗ. Tuy nhiên, không xỏ khuyên gì trên mặt cả, ít nhất là không phải năm nay: trường trung học Giám Mục O'Çonnell có những quy định rất nghiêm ngặt về việc xỏ khuyên trên mặt.
Một trong hai người xỏ khuyên đứng lên phía sau tủ. "Em đã sẵn sàng xỏ một cái khuyên môi chưa nào?"
"Không ạ, em phải tốt nghiệp đã."
Anh ta nhún vai và quay đi lau các bề mặt kính.
Chuông cửa lại kêu leng keng. Leslie, một cô bạn cùng trường, đi vào cùng một anh chàng xăm trổ đầy mình, khác xa những kiểu người mà cô ấy từng hẹn hò. Anh ta đẹp trai: tóc cắt sát, các nét trên khuôn mặt thật hoàn hảo, đôi mắt xanh đen. Và anh ta cũng là một nam tinh.
Aislinn như đóng băng, quan sát anh ta, cảm thấy mặt đất như đang tròng trành dưới chân. Tối nay có quá nhiều con tinh mang mặt người. Quá nhiều con tinh mạnh.
Nhưng nam tinh này hầu như chẳng buồn nhìn về phía cô khi anh ta đi về phía cuối phòng, miết tay lên một trong những tủ đựng đồ trang sức có khung thép mà anh ra đi ngang.
Cô không thể quay đi. Chưa thể. Hầu hết các con tinh không đến khu trung tâm; chúng không chạm vào sắt thép, và chúng chắc chắn không đi lung tung trong lối người rồi chạm vào thứ kim loại nguy hiểm nữa. Có các nguyên tắc mà. Cô đã sống với những nguyên tắc đó. Cũng có vài ngoại lệ - những con tinh mạnh hiếm hoi - nhưng không phải nhiều đến thế này, cùng lúc thế này, và không phải ở nơi an toàn của cô thế này.
"Ash?" Leslie giơ tay ra. "Này, cậu ổn chứ?"
Aislinn lắc đầu. Không có gì ổn nữa rồi. Không gì cả.
"Ổn." Cô nhìn về góc phòng, nơi nam tinh đang đứng đợi. "Bạn cậu là ai thế?"
"Trông ngon không?" Leslie tạo ra một âm thanh nửa như rên nửa nhe thở dài. "Tớ vừa gặp anh ấy ngoài kia."
Seth đặt cuốn sách xuống và băng ngang phòng.
"Đi chưa em?" Anh vòng một cánh tay chắc khỏe quanh eo Aislinn. "Anh có thể..."
"Đợi em một giây." Cô liếc nhìn nam tinh đang đứng với Rabbit; giọng của họ chẳng to hơn tiếng thì thầm là mấy. Cố dẹp những tưởng tượng sang một bên, cô quay sang Leslie. "Cậu không dãn anh ấy đến nhà Ri đấy chứ?"
"Irial ấy hả? Sao, cậu không nghĩ rằng anh ấy sẽ là trung tâm chú ý à?"
"Anh ấy rõ là khác với những nạn nh..." - cô cắn môi và cố cư xử như thể mọi thứ đều bình thường - "ý tớ là những đối tượng cậu thường cặp."
Leslie ném một cái nhìn khao khát về phía anh ta. "Tệ một nỗi là có vẻ anh ấy không có hứng."
Aislinn kìm một tiếng thở phào nhẹ nhõm khi biết rằng Leslie không định theo đuổi nam tinh. Cuộc sống đã đủ phức tạp lắm rồi.
"Em muốn hỏi xem anh có tới dự buổi tiệc không?" Leslie cười nhăn - hơi có vẻ ác ý - về phía Seth. "Cả hai người."
"Không." Seth không nói thêm một lời nào. Anh chịu đựng được Leslie, nhưng chịu đựng là điều tốt nhất mà anh có thể làm được. Hầu hết các cô nàng học ở trường Giám Mục O.C. đều không phải là mẫu người mà anh sẵn sàng giao lưu.
"Có gì hay hơn à?" Leslie hỏi bằng giọng đầy ẩn ý.
"Lúc nào cũng có. Anh chỉ tới những chỗ ngớ ngẩn đó nếu Aislinn nhất định muốn thôi." Seth ra hiệu về phía Aislinn. "Em xong chưa?"
"Chờ em năm phút," Aislinn lầm bầm, rồi lai cảm thấy tội lỗi ngay lập tức: như thế này thật chẳng giống hai người hẹn hò hay bất cứ điều gì tương tự.
Cô không muốn bắt Seth phải đợi, nhưng cô cũng không muốn bỏ bạn lại một mình với một con tinh đủ mạnh để chạm vào sắt thép. Cô thật tình không thể để một người bạn lại với một con tinh trong hình hai con người tuyệt với đến mức ngay cả những cô gái rụt rè nhất cũng phải mê mẩn. Mà Leslie thì dứt khóat chẳng phải kiểu người rụt rè.
Aislinn liếc lại phía Seth. "Nếu anh muốn đi ra trước, thì em có thể đi cùng với Leslie..."
"Không." Anh nhìn cô hơi bực bội trước khi bỏ đi xem mấy cái đèn trên tường.
"Thế là hai người đang đinh làm gì vậy?" Leslie hỏi.
"Gì?" Aislinn nhìn lại Leslie - lúc này đang nhe răng cười. "Nào, không có gì, thật đấy. Anh ấy chỉ đưa tớ về."
"Hmm." Leslie gõ móng tay lên mặt kính của quầy, khiến anh xỏ khuyên nhìn khó chịu.
Aislinn gạt tay Leslie xuống khỏi mặt quầy. "Sao?"
"Chỉ có thế mà thú vị hơn cả một buổi tiệc cơ à?" Leslie vòng một tay quanh người Aislinn và thì thầm. "Lúc nào thì cậu mới tha cho anh chàng tội nghiệp kia đây, hả Ash? Cái kiểu cậu dắt dây anh ấy trông thật thê thảm."
"Mình không... bọn mình chỉ là bạn. Anh ấy sẽ nói ra nếu anh ấy" - cô hạ giọng và liếc về phía Seth - "cậu biết rồi đấy."
"Anh ấy đang nói đấy, nàng ạ. Tai cậu dày quá nên không nghe thấy thôi."
"Anh ấy chỉ tán tỉnh vớ vẩn thôi. Mà dù anh ấy có ý định thật thì tớ cũng không muốn có mối tình một đêm đâu, đặc biệt là với anh ấy."
Leslie lắc đầu và thở dài rất kịch. "Cậu cần thực tế hơn một chút, cô nương ơi. Yêu đương tí chút thì có làm sao, nếu như họ tốt. Mà mình nghe nói là anh ấy cũng tốt."
Aislinn không muốn nghĩ đến điều đó, về anh ấy và những cô gái khác. Cô biết Seth có "ra ngoài"; và dù cô chưa bao giờ gặp những cô gái đo, nhưng cô chắc chắn là có. Tốt nhất cứ là bạn bè, còn hơn là một trong những cô nàng mà anh ấy sẽ quẳng đi. Cô không muốn nói về Seth nữa, nên hỏi Leslie, "Tối nay có những ai đến?"
Cố dẹp những ý nghĩ khó chịu, Aislinn dành một nửa sự tập trung để nghe Leslie nói liên miên về buổi tiệc. Anh họ của Rianne đã mới thêm mấy anh chàng từ hội nam sinh đại học của anh ấy.
May mà bọn mình không đi, Seth sẽ ghét những người đó lắm.
Khi anh trai Leslie bước vào, Seth quay lại và vòng tay qua vai Aislinn, gần như sở hữu, khi họ nói chuyện.
Leslie chu mồm, "Tôi điếc rồi nhé, không nghe gì đâu."
Aislinn dựa vào Seth, phớt lờ Leslie, rồi những nhận xét của anh trai cô ấy về việc kiếm được cái này cái nọ, phớt lờ cả nam tinh ở cuối phòng, tất cả. Khi Seth ở bên, cô có thể yên ôn. Tội gì cô phải mạo hiểm đánh đối cả những gì họ đã có, đánh đối cả anh ấy để bám theo một ám ảnh mơ hồ.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Phần kết - Trận tuyết rơi đầu tiên