Chương 1.2
Cô không biết mình đã ngủ được bao lâu rồi, nhưng khi tỉnh dậy cô thấy mình chỉ có một mình. Cô cảm thấy lo lắng băn khoăn và mệt mỏi khủng khiếp nữa. Cô nhìn xuống bàn tay phải đang đặt trên giường và nhận thấy, khá bất ngờ, rằng trong khi các ngón tay của cô mảnh mai, thực tế là khá đẹp thì các móng tay đáng lẽ phải dài ra trong khi cô ở bệnh viện. Có lẽ họ đã cắt tỉa nó cho cô.
Hy vọng bắt đầu lấp đầy trong cô rằng kí ức của cô có thể sớm quay trở lại, bởi vì, theo một cách nào đó, cô nhớ đã lâu lắm rồi mình không chăm sóc móng tay.
Cô tiếp tục nâng bàn tay trái của mình từ dưới lên để kiểm tra và với một sự ngạc nhiên không thể tin được, cô thấy mình đang đeo một chiếc nhẫn kim cương cực kì xinh đẹp trên ngón áp út. Cô đã đính hôn! Đính hôn rồi kết hôn!
Với ai? Không phải là với người đàn ông cao lớn có mái tóc đen kia chứ? Cô lờ mờ nhớ ra anh ta đã ngồi bên cạnh giường mình hôm qua – và hôm trước nữa?
Cô bắt đầu hoang mang trở lại, cô cuống cuồng nhìn xung quanh, tìm cái chuông để gọi y tá. Nhưng trước khi làm vậy, cô cố gắng giữ lại một chút bình tĩnh và nghĩ các nhân viên y tá chắc hẳn có nhiều việc khác cần phải làm hơn là xông vào đây, nắm lấy tay cô và nói không sao, không sao.
Sự hoang mang tiếp tục tăng cao khi cô không thể nhớ mình đã từng đính hôn. Không thể nhớ một điều gì cả. Giả sử cô không bao giờ lấy lại được trí nhớ của mình thì sao?
Trong khi cô đang có một khoảng thời gian khó khăn để trấn áp sự thôi thúc phải nhấn chuông thì cô nghe thấy tiếng một ai đó đang đứng trước cửa phòng. Một giây sau, người đó bước vào. Cô cảm thấy nhẹ nhàng, cô có thể có một vị khách mà sẽ làm cô bớt hoang mang hơn, nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng biến đi khi cô nhận ra người đó chính là người đàn ông cao lớn, tóc đen, người mà cô nghĩ mình đã đính hôn cùng.
"Anh đáng sợ lắm à?" Anh ta hỏi, bước đến giường cô chỉ với một vài bước chân dài, khiến cô nhận ra rằng chắc cô đã trông cực kì sợ hãi. Anh ta cười, và cô bắt đầu phản ứng tốt hơn.
"Tôi...tôi đã đính hôn với anh à?" cô hỏi.
Anh ta mang một cái ghế lại gần giường cô và ngồi xuống bên cạnh cô.
"Chính anh đã đeo nó vào tay em," anh trả lời từ tốn.
Cô nhìn anh chằm chằm. Đính hôn với anh nghĩa là cô yêu anh nhưng cô không cảm thấy tí gì khi nhìn anh, ngoại trừ cảm giác thoải mái khi anh chào cô bằng một nụ hôn. "Tôi không biết tên của anh," cô nói với anh. Anh có một đôi mắt màu xám và cô dường như không thể thôi nhìn anh.
"Tye," anh nói, và với một nụ cười tươi, "Cho phép anh giới thiệu về mình, anh là Tyerus Kershaw."
Cô thấy mình đang cười. "Em nghĩ em có thể đã thích anh," cô nói mà không suy nghĩ và nhanh chóng nhận ra. Ôi, người đàn ông tội nghiệp. Anh muốn cô yêu anh, không phải là thích anh. "Tôi xin lỗi," Cô lập tức xin lỗi. Tôi không biết gì nhiều, mặc dầu..." Cô ngập ngừng.
"Em không nhớ được một vài điều gì à?" Đột nhiên anh trở nên nghiêm túc, gần như là lạnh lùng.
Cô lắc đầu. "Hôm nay là lần đầu tiên em để ý thấy bàn tay mình. Móng tay của em đã được cắt. Em có cảm giác, thực tế là em chắc chắn mình không cắt chúng. Em-" Cô đột ngột ngừng lại khi cô chợt nhận ra một điều gì khác. " Em không biết mình trông như thế nào." Cô hổn hển nói. Và nhìn anh tha thiết, "Em trông như thế nào?" cô liền hỏi.
Miệng anh cong lên. "Em đẹp," anh bảo đảm với cô. "Khá đẹp."
"Có phải anh nói vậy vì anh đã đính hôn với em và vì vẻ đẹp là ở trong mắt của người nhìn?" lần này cô không đợi anh trả lời, cô cần một thứ gì đó để biết mình trông như thế nào. "Ở đây có gương không?"
Để trả lời, anh rời khỏi ghế và đi đến mở cửa căn phóng tắm nhỏ bên cạnh. "Bác sĩ của em bảo anh chiều nay ông ta muốn em rời khỏi giường một chút,"
Anh thông báo và quay trở lại, trong khi cô nhận thấy anh chắc hẳn đã gặp ngài Phipps rất thường xuyên. Tye cúi xuống, kéo tấm mền ra, cố không chạm vào những vết thương trên người cô, bồng cô một cách nhẹ nhàng lên tay mình. "Chúng ta sẽ làm một cuộc thử nghiệm nho nhỏ," anh nói một cách bí ẩn.
Cô đỏ mặt khi cô nhìn gười đàn ông xa lạ mà cô đã đính hôn, mang cô vào phòng tắm và xoay người để cô có thể nhìn thấy mình trong cái gương trên chậu rửa.
"Anh nói – đẹp," cô vừa từ tốn nhận xét, vừa quan sát cô gái có mái tóc vàng, đôi mắt xanh và một nước da mịn màng.
"Cũng như những vết xước, vết trầy và những cơ bắp bị tổn thương nặng, toàn bộ cơ thể em đang bị chấn thương đấy, vì thế hãy bỏ những thứ đó ra khỏi cái đầu đáng thương của em," Tye trả lời. "Giờ em đẹp và em sẽ hoàn toàn kinh ngạc khi em lấy lại sắc diện tự nhiên của mình.
Cô nhìn hình ảnh của mình và khuôn mặt của anh. Sắc diện tự nhiên hơn ư? Anh đã nhìn thấy cô đỏ mặt rồi chăng? Anh có một cái miệng hấp dẫn, cô quan sát rồi vội vàng quay đi chỗ khác. Cô đã đính hôn với anh, vì thế chắc họ đã hôn nhau. Màu sắc đỏ ấm áp bao phủ mặt cô một lần nữa khi cô nghĩ đến điều đó.
Cô vuốt những ngón tay lo lắng vào mái tóc vàng hoe của mình. "Em muốn quay trở lại giường!" cô bất ngờ nói. Cô cảm thấy xấu hổ, run rẩy, gần như muốn khóc.
Anh nhìn xuống cô và để ý thấy hai má đỏ bừng của cô, cô biết. "Hãy thư giãn nào," anh thân mật bảo cô, nhẹ nhàng mang cô trở lại giường. "Bây giờ mọi thứ với em chỉ hơi rối rắm một chút thôi. Rồi nó sẽ tốt hơn, anh hứa." Anh cam đoan với cô khi anh phủ tấm chăn lên người cô.
"Có phải em luôn cảm thấy xấu hổ với " cô hỏi, và, làn sóng hoảng loạn bắt đầu tấn công cô lần nữa, "Em thậm chí không biết rằng – liệu em có bao giờ xấu hổ với anh!" cô kêu lên. "Em nên thoải mái với anh?"
"Tại sao em lại nên? Trong khi em đang hồi phục, anh chắc là anh một người hoàn toàn xa lạ đối với em."
Claire tìm thấy một nụ cười sau đó. "Cảm ơn vì đã hiểu em."
Anh lại cười. "Em thật đáng yêu," anh nói, và cô đột nhiên phát hiện ra rằng cô đã thật sự cảm thấy thoải với anh.
Cô ngáp nhẹ. "Dạo này, em dường như không thể giữ mắt mình mở lâu hơn mười phút,' cô xin lỗi.
"Đó là một gợi ý tuyệt vời," anh trêu, " Anh sẽ đến văn phòng và làm cho xong một số việc."
Anh đã đi. Anh đi mà không hôn chào tạm biệt cô, hay thậm chí là một cái hôn vội vào má. Cô rất biết ơn anh vì điều đó. Anh là một người đàn ông xa lạ tuyệt vời của cô.
Cô nhận ra Tye Kershaw làm mình xáo trộn rất nhiều. Cô đã nằm trên giường với một cái đầu trống rỗng, vậy mà chỉ sau mười phút ở cùng anh, cô đã đi từ e thẹn đến căng thẳng và lo lắng, và giờ là thoải mái. Cô vẫn còn nhớ cảm giác trên đôi tay mạnh mẽ của anh. Cô đã đỏ mặt hai lần. Cô luôn dễ dàng đỏ mặt đến như vậy ư?
Cô nhớ lại các đặc điểm của người phụ nữ trẻ trong trong gương: đôi mắt to màu xanh, cái mũi thon nhỏ và một cái miệng dễ thương. Có lẽ cô trông khoảng chừng hai mươi tuổi. Cô phải hỏi Tye...Cô lại thấy buồn ngủ rồi.
Cô thức dậy với những suy nghĩ rời rạc. Tye đã quay trở lại văn phòng của anh ấy. Anh đã bỏ hết thời gian để đến và thăm cô. Cô không biết anh làm gì. Cô phải hỏi anh. Làm thế nào mà anh biết được cô đang ở bệnh viện? Cô nghĩ chắc là mình đã không xuất hiện trong ngày hẹn của cô và anh. Có lẽ cô gặp tai nạn khi đang ở gần chỗ gặp mặt, anh đã nghe được và đến tìm cô. Tye...
Tye ra khỏi đầu cô khi cô y tá mang đến cho cô cái túi được tìm thấy ở hiện trường tai nạn. Nó được làm bằng một chất liệu tốt, nhưng khi cô kiểm tra bên trong thì chỉ có một cây son môi, một hộp phấn sáp, một chiếc ví, cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì có thể kích hoạt trí nhớ của mình cả.
- Chương 1.1
- Chương 1.2
- Chương 1.3
- Chương 1.4
- Chương 1.5
- Chương 2.1
- Chương 2.2
- Chương 2.3
- Chương 2.4
- Chương 2.5
- Chương 3.1
- Chương 3.2
- Chương 3.3
- Chương 4.1
- Chương 4.2
- Chương 4.3
- Chương 5.1
- Chương 5.2
- Chương 5.3
- Chương 6.1
- Chương 6.2
- Chương 7.1
- Chương 7.2
- Chương 7.3
- Chương 7.4
- Chương 8.1
- Chương 8.2
- Chương 9.1
- Chương 9.2
- Chương 9.3
- Chương 9.4