Chương 4.1
Cô trở mình trong giấc ngủ. Cô cảm thấy ấm áp và an toàn. An toàn hơn những gì cô có thể nhớ. Nhưng cái cảm giác đó không kéo dài lâu! Cô chậm rãi cựa quậy chân và đụng vào chân của người khác! Mắt cô mở to. Cô nhận ra là chiếc đèn ngủ vẫn sáng, nhưng nếu để ý kỹ đến những âm thanh báo động đang kêu ầm ĩ thì rõ ràng là cô không nằm trên giường một mình!
Hai cánh tay đàn ông chắc khỏe đang ôm lấy cô, giữ cô rất gần! Cô nuốt xuống khó khăn, và sau đó cô biết tại sao mình lại cảm thấy ấm áp và thoải mái như vậy: lưng cô đang dựa vào một bộ ngực trần, và cùng lúc đó da anh nóng bừng lên qua lớp vải váy ngủ rất mỏng của cô. Tất cả mọi thứ trong cô náo động dữ dội, ngay lúc đó cô trượt ra khỏi cái ôm của người đàn ông.
Ngay lập tức anh mở mắt, và khi cô, cơ thể cô phản ứng với chuyển động nhanh như vậy, trượt ra khỏi giường, nên anh, ngay lập tức cảnh giác và quan sát cô, ra khỏi giường và với lấy áo choàng.
"Ông là ai?" cô kêu lên, choáng váng khiến cho giọng cô nghe khàn khàn. Sau đó cô nhận ra rằng cho tới một tháng trước đây cô chưa từng nhìn thấy người đàn ông này.
"Em không nhớ sao?" anh hỏi, giọng dịu dàng, đôi mắt lo lắng. Anh trông như thể anh có thể đi về phía cô, nhưng anh không làm thế.
"Đầu tôi vẫn nhớ mà!" cô kêu lên.
"Trí nhớ của em quay lại rồi à?" anh hỏi, và dường như lại muốn tới gần cô để an ủi và trấn an cô, nhưng lại một lần nữa đứng ở chỗ mà anh vẫn đứng. "Em không nhớ anh sao?"
"Tôi nhớ. Có chứ, tôi nhớ." Cô trả lời.
Cô bắt đầu thoát khỏi cú sốc và nhìn anh, chiếc áo choàng ngắn của anh để lộ ra đôi chân rắn chắc, một phần bộ ngực rộng lộ ra qua lớp vải để mở. Và đó là lúc cô bắt đầu quan tâm là trông cô như thế nào khi đừng đó đối diện với anh. Đột ngột cô sợ hãi nhận ra là cái váy đắt tiền mà cô đang mặc gần như là trong suốt.
Mặt cô ửng dần lên và cô vôi đưa tay lên che trước ngực mình. "Oh!" cô kêu lên, nhưng được giải thoát khỏi sự ngượng ngùng khi Tye, tỉnh táo trước hành động của cô, nhìn vào khuôn mặt đỏ lựng của cô và anh nhận trách nhiệm đó.
"Quay lại phòng em đi," anh hướng dẫn cô nhẹ nhàng. "Em nhớ nó ở đâu chứ?" anh hỏi, nhăn trán như thể anh đang lo rằng với việc lấy lại trí nhớ trước kia thì dường như cô lại mất đi trí nhớ hiện tại. Cô gật đầu, những vẫn đề quan trọng khác bắt đầu xuất hiện nhiều hơn. "Về phòng và đi ngủ đi. Anh sẽ ngủ cùng em, nghĩa là, anh sẽ đến phòng thăm em – một vài phút nữa."
Cô không để lỡ giây phút nào. Cô muốn nhìn thấy anh. Những câu hỏi cứ traod dâng như thể pháo hoa trong đầu cô, bắn về mọi hướng. Nhưng chỉ khi đó thì dường như cô thật sự nên mặc thêm quàn áo. Với cái đầu vẫn quay cuống, cô đi nhanh về phòng, có lẽ là quá nhanh.
Dù sao chăng nữa, khi cô về đến phòng mình cô nhận ra rằng đầu cô đang bị tấn công dữ dội, những ký ức cứ chợt hiện ra rồi lại biến mất, bị che lấp bởi những ký ức khác, những ý nghĩ buồn bực, cô chẳng còn tâm trí cũng như năng lượng để tìm quần áo sạch. Dù sao giờ cô biết rằng cô sẽ không bao giờ mặc quàn áo mà không đi tắm trước.
Ý nghĩ đó giúp cô thấy nhẹ nhàng hơn. Ý nghĩ đó tạo ra một nhận thức vô cùng tuyệt vời rằng, vâng, cô nhất định đã lấy lại được trí nhớ của mình rồi.
Cảm xúc của cô bắt đầu xáo trộn. Trong khi cô bắt đầu cảm thấy hồ hởi là cô có thể nhớ lại những chuyện nhỏ nhặt kiểu như tắm mỗi buổi sáng, cô cũng bắt đầu sợ rằng trí nhớ của cô có thể ngay lập tức biến mất lần nữa. Cô cố gắng hết sức để không hoảng loạn với ý nghĩ đó khi cô nghe thấy Tye đang đến gần hành lang.
Chú ý lại cái váy mỏng của mình và không có thời gian để mặc quàn áo, cô vội vàng trèo lên giường ngay khi vị hôn phu của cô đến cửa phòng. Hôn phu? Về vấn đề này trí nhớ của cô vẫn là một khoảng trống. Cô nhìn nghiêm nghị vào anh khi mà giờ đã mặc quần áo, người đàn ông cao lớn đi tới phía giường và đứng đó nhìn xuống cô.
"Tên anh là gì?" anh hỏi cô, thái đọ khá là nghiêm nghị.
"Tye," cô trả lời khàn khàn. "Xin hân hạnh được phục vụ Tyerus Kershaw."
Đôi môi anh bĩu ra giễu cợt với điều cô vừa nói. "Em đã tỉnh táo với khiếu hài hước của mình rồi đấy," anh nhấn mạnh nhẹ nhàng, nhớ ra là khi cô làm vậy cũng giống như khi anh tự giới thiệu bản thân anh với cô ở bệnh viện Roselands.
"Và tên em là gì?" anh kiểm tra.
Cô không gặp vấn đề gì với câu hỏi đó. "Larch Burton," cô nói với anh.
"Trí nhớ của em đã quay trở lại rồi à?"
"Hầu như là thế, em nghĩ vậy. Ai là Claire Farley?" Câu hỏi dường như không còn quan trọng nữa khi cô nói ra.
"Em ở quận Farley, và ai đó nghĩ là Claire có vẻ hợp với em," Tye trả lời, và tiếp tục với cái mà cô cho là thích hợp với anh theo quan điểm của anh. "Em nhớ vụ tai nạn chứ?"
Cô cố gắng hết sức nghĩ ngợi, nhưng chẳng thế nào nhớ ra bất cứ điều gì về vụ tai nạn. Cô lắc đầu, và , cảm thấy bắt đầu hoảng loạn, "Trí nhớ của em có biến mất lần nữa không nhỉ?" cô hỏi giọng nài nỉ.
"Anh không nghĩ thế," anh trả lời thẳng thắn. "Nhưng, cho đến khi ông ấy có thể đến đây, Mr Phipps muốn em nghỉ ngơi thật yên tĩnh."
"Anh vẫn giữ liên lạc với Mr Phipps?" cô kêu lên ngạc nhiên.
"Ông ấy đang trên đường tới đây."
"Từ Luân Đôn ư?" cô hổn hển hỏi, cảm thấy ngạc nhiên tột độ.
"Ông ấy sống cách đây khoảng 10 dặm."
"Chắc chắn là anh đã lôi ông ấy ra khỏi giường!"
"Ông ấy là bác sĩ nên ông ấy quen với việc đó rồi." Tye cười với cô. "Anh sẽ kiếm cho em cái gì đó để uống..."
Cô không muốn thế. "Đừng đi!" cô hét lên, thêm vào kha khá liều lĩnh, "Trong trường hợp em mất trí nhớ lần nữa, em sống trong một ngôi làng tên là Warren End; nó ở gần High Wycombe ở Buckinghamshire."
"Em không sống ở Luân Đôn à?" Tye hỏi, đi đến ngồi lên một bên giường cô.
Cô lắc đầu, di chuyển chân để giúp anh có thêm khoảng trống. "Đó là nơi em đang ở khi vụ tai nạn xảy ra phải không?"
Anh gật đầu. "Em có nhớ tại sao mình lại ở Luân Đôn không?"
"Em..." Đó là một câu hỏi mà cô không muốn trả lời. Nó mang lại cho cô những ký ức về một thứ mà cô không muốn nhớ lại. "Không" cô bướng bỉnh trả lời.
Nếu Tye nghi ngờ còn nhiều thứ hơn thế thì anh cũng không hề tỏ dấu hiệu nào, nhưng thay đổi cách đặt câu hỏi, như thể câu hỏi đó còn quan trọng hơn, "Em đã kết hôn chưa? Một vài người phụ nữ đã kết hôn không thích đeo nhẫn đính hôn."
"Chưa hề kết hôn," cô trả lời, nhắc nhở trí nhớ rằng cô đang đeo chiếc nhẫn đính hôn của người đàn ông này. "Tại sao-" cô bắt đầu, nhưng anh gạt phăng nó đi với những cau hỏi quan trọng khác của anh.
"Em có sống với một người đàn ông nào đó không? Em có người bạn trai nào đặc biệt không?"
"Em sống với chị gái em và chồng của chị ấy," cô lẩm bẩm. "Tại sao em lại đeo nhẫn đính hôn của anh? Chúng ta không thể nào đã đính hôn được hoặc là anh không cần phải hỏi về những người đàn ông khác trong cuộc sống của em."
"Em yêu, em đã tỉnh táo sắc bén thật đấy," Tye bình phẩm, nhưng nói khá nghiêm túc, "Anh không nên hỏi em như thế. Chúng ta sẽ bỏ qua nó cho đến khi Miles đã khám cho em xong được không?"
"Miles?" cô thắc mắc, những câu hỏi về vấn đề đính hôn tạm thời được cất vào một góc trong đàu cô.
"Miles Phipps," Tye trả lời. "Anh cùng cha khác mẹ của anh."
"Mr Phipps là...?" Larch đoán rằng hôm nay có lẽ là một ngày đầy những ngạc nhiên của cô.
"Em đang làm cho anh gặp rắc rối nghiêm trọng rồi đấy," Tye ngắt lời cô. "Anh cho là nên để cho em được bình tĩnh." Anh mỉm cười khuyến khích. "Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Giờ thì em nên nghỉ ngơi trong khi chúng ta đợi Miles tới."
Từ những gì cô thấy thì Larch không thể nào nhận ra bất cứ lí do nào khiến cho Tye nhờ anh cùng cha khác mẹ của mình vội vàng đến Shipton Ash để khám cho cô. "Nhưng..." cô bắt đàu phản đối, nhưng bất kỳ điều gì sâu hơn mà cô có thể hỏi anh đều bị tắc lại trong cổ họng cô trước cái nhìn nghiêm khắc của Tye.
"Em có tin anh không?" Anh hỏi thẳng thừng.
Cô không thể nào thích giọng nói của anh được. "Làm sao mà em có thể không tin được chứ? Cô kêu lên giọng gây gổ. "Em vừa mới trải qua nửa đêm ở trên giường anh mà chằng để làm gì sao!"
Anh cười, và cô nhận ra là cô thích nụ cười đó của anh. Nó ngay lập tức xua đi cái cảm giác chua chát mới xuất hiện trong cô. "Em có thể đã chết ngay tại chỗ nếu như anh cố thử làm gì đó," anh trêu chọc cô, và nhắc nhở cô, "Em biết rõ là anh đã hứa với Miles rằng anh sẽ không đụng một ngón tay nào lên người em còn gì."
- Chương 1.1
- Chương 1.2
- Chương 1.3
- Chương 1.4
- Chương 1.5
- Chương 2.1
- Chương 2.2
- Chương 2.3
- Chương 2.4
- Chương 2.5
- Chương 3.1
- Chương 3.2
- Chương 3.3
- Chương 4.1
- Chương 4.2
- Chương 4.3
- Chương 5.1
- Chương 5.2
- Chương 5.3
- Chương 6.1
- Chương 6.2
- Chương 7.1
- Chương 7.2
- Chương 7.3
- Chương 7.4
- Chương 8.1
- Chương 8.2
- Chương 9.1
- Chương 9.2
- Chương 9.3
- Chương 9.4