Chương 12
Mariel thức dậy trước. Trời đã tối hẳn, ánh đèn nhấp nháy của thành phố hắt những vệt sáng lờ mờ dọc tường. Tự giận mình ngủ thiếp đi mất, cô quay sang ngắm Dane. Cô đã muốn thức như thế mà suy nghĩ. Để nằm cạnh anh và nghe hơi thở đều đặn của anh trong khi sắp xếp những điều dự định nói với anh.
Dường như cảm nhận được cô tỉnh giấc, đôi mắt anh hé mở trong căn phòng tranh tối tranh sáng. "Em à".
"Anh dậy rồi à".
Anh quờ tay rồi ngừng lại. Sau đó kéo ra một bộ váy ngủ bằng lụa từ dưới người, sung sướng cầm đung đưa trước mặt cô. "Cái gì đây?"
"Ơ..." Mariel cảm thấy cả người mình chín lựng đi. "Em..."
Khỉ thật, cô không nghĩ anh trở về vào đêm nay, và giờ cái thú bí mật ngủ trên giường anh, cảm nhận anh thật gần đã bị phơi bày trước ánh nhìn chăm chú của Dane.
"Em nằm ngủ trên giường anh". Đấy không phải là một câu hỏi.
"Dạ. Như thế có phạm vào lỗi nào không anh?"
Anh hôn lên đầu mũi cô. "Anh nghĩ là không. Em đợi ở đây nhé". Anh trượt khỏi giường và biến mất ở cầu thang dẫn xuống lầu.
Anh đi chưa đầy một phút đã quay lại cùng một chiếc túi nhỏ. Anh bật đèn ngủ cạnh giường lên, phủ khắp căn phòng thứ ánh sáng dìu dịu. "Quà cho em từ Alice Springs đây". Tấm đệm lún xuống khi anh trèo trở lại giường với cô.
Những ngón tay run run, cô mở quà là một chiếc áo ngực màu đen gợi cảm và dây áo đi kèm. Tim cô đập rộn lên, rồi bất chợt chùng xuống khi chạm vào chất áo mỏng mảnh. Cô sẽ mặc chiếc này được bao lâu đây? "Cảm ơn anh, áo đẹp quá. Làm sao anh biết được cỡ áo mà mua vậy?"
Mắt anh long lanh, tay anh chạm một bên ngực cô. "Em nghĩ là đến giờ mà anh còn không rõ cỡ áo em sao?"
"Em đoán là anh biết thừa ý chứ. Kiểu áo rất đáng yêu". Cũng may, anh không đề nghị cô thử. Cô đặt chiếc áo sang bên. Những ngón tay cô run rẩy nhiều hơn. "Dane..."
"Ơi?" Anh tiến lại gần hơn, mơn trớn vai cô. "Anh thấy đói quá. Em có đói không?'
Cô thở ra nhẹ nhõm một phần. Ít ra cũng còn nấn ná được thêm một lúc nữa. Cả cô và anh đều cần lấp đầy dạ dày trước khi cô chịu khuất phục và kể cho anh nghe. "Em sẽ dọn thịt băm pho mát và khoai tây chiên".
Đôi lông mày anh nhướng lên. "Em muốn ăn đồ ăn nhanh sao? Trước đây em không bao giờ đụng đến món đó".
"Có chứ. Chỉ là không thường xuyên".
"Thế còn múi thức ăn thơm nức anh ngửi thấy từ bếp ngay khi bước vào nhà thì sao?"
"Em không biết là anh về; chỗ đó chỉ đủ cho một người ăn thôi".
"Em và anh ăn chung".
"Cũng được. Nhưng anh sẽ vẫn thấy đói. Mà em thì lại chưa nấu cơm. Sẽ chỉ mất..."
"Được rồi, được rồi, anh hiểu ý em rồi. Nào mặc áo quần vào và chúng ta chuẩn bị gọi đồ ăn thôi".
Dane muốn mang đồ ăn ra ngồi bên sông Torrens, nơi không khí mát mẻ hơn và ngắm nhìn ánh đèn phản chiếu trên mặt nước. Nhưng có vẻ Mariel chẳng thiết tha lắm, thế nên họ cùng ăn tối ở nhà, trên chiếc sofa đặt trước tivi.
Khi Dane đã giải quyết gọn ghẽ phần của mình và ăn thêm nửa chiếc bánh mà Mariel ăn dở, anh nhét chiếc hộp các tông vào trong túi, quẳng lên bàn. Anh xoay người một góc bốn mươi lăm độ để có thể nhìn cô trực diện. "Thôi nào, Mariel, có chuyện gì vậy?"
Cô cắn môi rồi ngẩng mặt lên, hít một hơi dài. "Anh sẽ không thích chuyện em sắp kể đâu..."
Bụng anh thót lại, nhưng anh vẫn tỏ vẻ bình thản. "Nói anh nghe nào".
Cô hít thêm một hơi nữa, như để lấy thêm tinh thần. "Em có thai rồi".
Bộ não anh mất đến vài giây để xử lý thông tin cô vừa thông báo. Thêm một vài giây nữa lưỡi anh mới hoạt động mà thốt ra cái từ anh chưa từng nghĩ sẽ xuất hiện trong cuộc sống của anh và cô. Cuộc đời anh. "Có thai".
Mắt anh mờ dần, âm thanh duy nhất anh nghe thấy là tiếng mòng mòng của không khí, như thể không khí đã nhảy bổ vào họng anh trên đường tìm đến lá phổi đột ngột xẹp xuống.
"Có thai". Anh chớp chớp mắt xua đi nỗi hoang mang vừa vây phủ toàn thân và nhìn thấy Mariel, mặt trắng bệch, mắt mở trừng trừng, tổn thương quá mức, đôi tay cô dúm dó trên vạt áo.
"Đúng vậy". Cô khẽ cắn môi dưới lần nữa. "Hôm qua em mới biết".
Lý trí bắt đầu ngoi lên, cùng với ý nghĩ chối bỏ. "Sao lại thế được? Anh cứ nghĩ em đã uống thuốc rồi? Em đã bảo anh thế còn gì". Anh nghe ra âm điệu kết tội trong giọng của chính mình.
Déjà vu (*). Anh mường tượng ra một phụ nữ khác, vào một khoảng thời gian khác. Mariel sắp đặt chuyện này chăng? Anh rũ bỏ ý nghĩ đó ngay lập tức.
(*) : thuật ngữ do nhà nghiên cứu tâm linh học người Pháp, Émile Boirac (1851 – 1917) đưa ra trong cuốn L'Avenir des sciences psychiques (Tạm dịch: tương lai của ngành khoa học tâm linh). Déjà vu, nghĩa đen là "đã nhìn thấy", dùng để chỉ ký ức ảo giác, tức cảm giác quen thuộc như đã từng thấy, từng trải nghiệm một môi trường, một khung cảnh mới chưa từng biết trước đó hoặc không nhớ rõ lúc nào. Bản thân người mắc cảm thấy chắc chắn rằng đã từng chứng kiến hay đã sống qua một hoàn cảnh xảy ra trước đây. Déjà vu có đặc tính "kỳ quái", "lạ lẫm" và đầy "huyền bí", diễn ra thường xuyên nhất trong các giấc mơ, cả trong hiện thực khi chắc chắn một hình ảnh "đã xảy ra" trong quá khứ.
"Em đã uống thuốc..." cô chà xát cánh tay mình như đang lạnh. "Em định uống tiếp vỉ nữa nhưng em nhớ kỹ chu kỳ hàng tháng của em. Vì vậy em đến Stirling gặp bác sĩ Judy để hỏi ý kiến bà".
Không thể ngồi tiếp được, anh bật dậy nhảy lùi lại. "Vậy ra đêm qua khi em nói đang bị nhiễm cúm chỉ là lời dối trá?"
"Em không thể thông báo tin này với anh qua điện thoại. Anh sẽ không muốn em kể anh nghe qua điện thoại. Thông tin quan trọng thế này phải được nói trực tiếp".
Anh thừa nhận lời cô bằng cái gật đầu cứng nhắc. "Vậy, kế hoạch của em là gì nào?"
"Kế hoạch của em sao?" Cô nheo mắt. "Ôi chao, tuyệt lắm. Vậy ra có vẻ khi mọi thứ trở nên khó nhằn thì rốt cuộc anh lại là thứ đàn ông vô trách nhiệm điển hình đấy. Đứa bé này còn là con anh nữa, cho nên sẽ là kế hoạch của chúng ta. Dù anh có muốn hay không thì đây vẫn là chuyện của chúng ta".
"Em hiểu nhầm ý anh rồi. Anh đang cho em cơ hội lựa chọn. Tùy quyết định của em. Dù thế nào thì anh vẫn ủng hộ em hoàn toàn".
Cô nhìn anh chằm chằm. "Anh... Anh..." Cô bật dậy khỏi sofa, khuôn mặt trắng bệch giận dữ tột độ, cô đứng trước anh, những ngón tay cô hết mở ra lại gập vào bên hông. "Nếu anh đang nghĩ điều em nghĩ anh đang nghĩ đến..."
"Em chẳng thể biết được anh đang nghĩ điều gì", anh đáp trả. "Làm sao em biết được khi mà chính anh còn không biết anh đang nghĩ cái quái quỷ gì nữa?" Tại sao cô lại nhìn anh theo kiểu đó, đôi mắt cô ngân ngấn lệ và nỗi trách cứ? "Ôi, không... Không, Mariel, anh không có ý nói..."
Bất chợt có gì đó nhá lên trong anh – một tia chớp từ bầu trời, một cơn sóng thần, một cơn cuồng phong, tất cả hòa làm một.
Con anh.
Một phần máu thịt anh.
Đang tượng hình trong Mariel.
Hóc môn adrenaline tăng vọt trong mạch máu anh, ào ạt như lửa trong từng đường gân thớ thịt. Tim anh gõ nhịp mạnh liên hồi đến độ anh nghĩ mình đang gặp vấn đề ở van tim.
Dường như chỉ tuân theo ý muốn độc lập của riêng chúng, đôi mắt anh len lén nhìn vào vùng bụng phẳng lỳ của Mariel. Ẩn dưới bộ váy ngắn màu hồng kẹo ngọt kia... con của anh.
Phần bản năng điên loạn trong anh muốn dứt xé lồng ngực mà hét lên đến tận cùng thế giới. Anh lê mắt quanh phòng rồi quay người chằm chằm hướng về ô cửa sổ tối màu bóng đêm mà chẳng nhìn thấy gì, tâm trí anh dồn dập bị viễn cảnh mình đang làm cái thứ quái quỷ gì thế này? tấn công dữ dội.
Anh có thể cảm nhận được đôi mắt cô gieo trên lưng anh. Cô đã đợi chờ nhiều hơn ở anh, mong đợi nhiều hơn ở anh. Đáng ra cô nên trông đợi nhiều hpn nữa. "Anh phải suy nghĩ".
Vùi tay vào mái tóc rồi khóa tay sau đầu, anh chăm chú nhìn vào bóng đêm. "Anh cần phải để cho đầu óc mình thẩm thấu dần việc này".
Anh nghe tiếng vải sột soạt quay đi, bước chân nhẹ bẫng trên sàn nhà bóng loáng. Có điều gì đó như cơn hoảng loạn kìm chặt người anh với ý nghĩ cô sẽ bỏ đi không một lời từ biệt, mà tệ hơn là anh chấp nhận để chuyện đó xảy ra.
"Mariel..." Anh sải bốn bước chóng vánh đến nắm lấy mấy ngón tay cô. Tay cô lạnh toát, xương ngón tay mỏng mảnh vô cùng. Anh miêt ngón cái của mình dọc chúng rồi nhìn vào đôi mắt sáng quắc của cô. "Khi anh đưa ra lời đề nghị về thỏa thuận này, anh cứ nghĩ là sẽ giúp được em".
Mariel thấy nỗi đau của anh hiện rõ trên từng nếp nhăn, từng múi cơ mặt, cảm thấy nó đang vang vọng trong chính trái tim cô. Cô biết anh đang choáng váng nặng. Biết anh còn lâu nữa mới hiểu hết toàn bộ tin cô vừa báo. Nhưng anh đã không nói với cô những lời cô muốn nghe. Chúng ta sẽ kết hôn nhé. Hay thậm chí Anh sẽ không bỏ rơi em hoặc Chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dưỡng con. Mà việc gì anh phải nói thế chứ? Anh và cô chưa từng đồng ý về điều khoản này. Và giờ đây anh sắp rời bỏ không chỉ một mà là hai người.
Mím chặt môi vào nhau, cô gật đầu, không thể cất nên lời vì sợ mình sẽ òa khóc – cô không muốn mình thổn thức và để lộ cho anh thấy lúc này cô cần anh đến mức nào. Cô muốn đến cháy lòng được anh kéo cô lại gần hơn, hôn cô và nói với cô rằng mọi chuyện sẽ ổn thỏa cả.
Những sẽ chẳng có gì ổn thỏa cả. Bởi vì cho dù anh và cô có gần gũi đến bao nhiêu chăng nữa, cho dù cô yêu anh đến mức nào chăng nữa, khi đến thời điểm ra quyết định có ý nghĩa cô cùng quan trọng, anh và cô hoàn toàn mâu thuẫn về quan điểm.
Anh nắm chặt tay cô thêm lần nữa, hôn nhẹ lên môi cô và thì thầm. "Em đi ngủ đi. Giờ em cần phải chăm sóc bản thân nhiều hơn. Sáng mai anh sẽ gặp em".
Nụ hôn của anh vẫn vậy, ngọt ngào đến mê đắm, lời của anh nghe vẫn chân thành như muôn thuở, nhưng có một vực thẳm vừa lộ ra giữa anh và cô, cô biết rồi đây quan hệ giữa anh và cô sẽ chẳng bao giờ trở lại như cũ được nữa.
Sáng hôm sau Dane rời khỏi nhà trước khi Mariel tỉnh giấc. Có lẽ anh đã mở cửa vào phòng xem cô ngủ yên chưa nhưng cô không nghe thấy. Cô cố tập trung hoàn toàn vào công việc. Cô cần phải rạo ra đôi chút thu nhập mới mong duy trì được khả năng độc lập của mình. Cô không biết được rồi đây mình sẽ chuyển đến sống ở đâu, Dane muốn gì ở cô – nếu có – bởi vậy cô chẳng thể đưa ra cho mình một dự định nào.
Anh vẫn hoàn toàn ủng hộ em. Những lời của anh. Nhưng cái sự hoàn toàn đó tồn tại trong giới hạn nào? Cô tự hỏi. Anh nói thế là có ý gì? Ủng hộ tài chính? Hay ủng hộ mặt tình cảm?
Dường như việc hé lộ cho anh bí mật cô đang mang thai đã làm bừng lên bản năng làm mẹ trong cô. Cô nghĩ về mẹ của Dane, người đã bỏ rơi anh. Chẳng lẽ bà không nhận ra tất cả những gì bà sẽ đánh mất?
Tất nhiên, Mariel chẳng hề do dự lấy một giây về việc nuôi nấng đứa con mình. Cô luôn ao ước có được những đứa con của mình, có một người đàn ông yêu cô cùng chia sẻ niềm vui với cô. Nhưng nếu cha đứa bé không thể ở cạnh, cũng chẳng sao. Cô vẫn còn có điều gợi nhớ về Dane để có thể yêu anh mãi mãi.
Mọi thứ đều treo lủng lẳng, như tình trạng chết lâm sàn. Cô ghét thế này, nhưng bản thân cô cũng dậm chân tại chỗ. Cô phải đợi. Có thể là đêm này. Liệu anh có sang bảo cô anh đã quyết định rằng anh muốn thử gặt hái thành quả không?
Nhưng khi anh từ văn phòng về nhà đã là tám giờ tối, cô đã yên vị trên giường, cả thân thể lẫn tinh thần đều mệt nhoài. Cô nghe tiếng bước chân của anh ngần ngại ngừng lại bên ngoài cửa phòng cô, rồi anh đi tiếp.
Không. Cô sẽ không chấp nhận để bản thân nhỏ nước mắt khóc cho người đàn ông cô yêu, cô sẽ cất bước ra đi. Cô không cần phải đợi chờ anh ra quyết định nữa. Ít ra cô còn lòng tự tôn. Cô sẽ không để mình trở thành nạn nhận lần nữa.
Trườn khỏi giường, cô mở cửa phòng. Ánh đèn từ phòng làm việc của anh hắt một vệt dài trên sàn gỗ bóng loáng của hành lang. Nhón từng bước chân một, cô tiến về phòng anh.
Điện thoại của anh dồn dập đổ chuông khi cô vừa tới cửa.
"Huntington nghe đây". Yên lặng. "Đúng. Tôi định gọi lại cho anh. Có một..." – Anh quay đầu lại, vơ vẩn nhìn trần nhà. "Tối nay sao?" Từ phía sau anh, Mariel thấy anh xoa xoa thái dương. "Được rồi". Anh nhìn đồng hồ. "Hai mươi phút nữa. Đừng lo. Tôi sẽ đến đó".
Tiếng cót két khe khẽ của ván sàn báo cho anh biết Mariel đang ở đó. Tay anh thình lình giật mạnh – dường như có vẻ đầy tội lỗi, cô nghĩ – rồi anh ngắt máy, nhét chiếc điện thoại vào túi. "Anh cứ nghĩ em đã ngủ. Anh không muốn đánh thức em".
"Anh không phải đánh thức em. Em muốn nói chuyện".
"Anh sẽ nói, nhưng anh xin lỗi, giờ không phải thời điểm thích hợp. Anh có việc rất gấp cần phải giải quyết".
Cô cảm thấy miệng trở nên khô khốc, lưỡi dính chặt cứng đơ ở cuống họng, nhưng cô cố thốt nên mấy lời, "Bây giờ luôn sao? Có điều gì quan trọng hơn con của chúng ta sao?"
Dane đứng bất động, nhưng hình như có điều gì ánh lên sau ánh mắt bất động của anh. "Chúng ra sẽ nói chuyện. Chắc chắn là thế. Nhưng đây là công chuyện làm ăn. Một khách hàng".
"Một khách hàng".
"Đừng cư xử như thế này, Mariel". Anh quay người tắt máy vi tính rồi lật nhanh một chồng giấy tờ xộc xệch. "Về vấn đề này em phải tin ở anh".
Tin anh sao? Tin như cô từng tin Luc? Anh ta cũng từng có "cuộc hẹn công chuyện làm ăn". Cô cố ngăn những giọt nước mắt của mình.
Anh đứng dậy, vẫn gập trong tay thứ giấy tờ gì đó vừa tìm kiếm. Anh bước về phía cô. Anh nâng cằm cô lên, giữ chặt nó bằng mấy ngón tay thật dịu dàng. "Em có tin anh không?"
Cô nghĩ về những phụ nữ trong đời anh, về cuộc sống như dân chơi của anh. Cô nhớ về thời thơ ấu của cả anh và cô, nhớ về những bí mật sẻ chia cùng nhau, nhớ lại mấy tuần vừa qua gắn bó cùng nhau ở đây, trong ngôi nhà của anh. Tranh cãi, yêu đương. Cô rất muốn tin tưởng anh.
Cô muốn tin anh biết bao nhiêu. Anh là cha của con cô; không gì có thể thay đổi thực tế đó. Anh và cô sẽ được gắn kết với nhau suốt phần còn lại của cuộc đời nhờ thực tế đó.
"Nào?" anh chờ đợi câu trả lời. Đôi mắt anh cuộn xoáy những dấu hiệu cảm xúc mà cô không tài nào giải mã được.
"Dane, nếu chúng ta không tin tưởng nhau thì sẽ chẳng có gì cả". Cô không thể phủ nhận điều này. Cô không thể tước đi của anh cơ hội chứng tỏ sự thực kia. Nếu cô không làm thế, rốt cuộc sẽ chẳng có chút tương lai nào cho cả anh và cô cả.
Đôi vai anh thư thái hẳn khi một phần trạng thái căng thẳng bị xóa đi. "Em về giường đi. Cố mà ngủ một chút. Trông em có vẻ đói ngủ". Nụ hôn anh đặt trên môi cô vô cùng ngọt ngào nhưng chóng vánh.
Có lẽ anh đã ra đi không một tiếng động hoặc cũng có lẽ cô ngủ say quá – dù cô chắc mẩm rằng cô chẳng hề chợp được tí giấc ngủ nào – Mariel không hề nghe thấy tiếng anh về nhà.