Gửi bài:

Chương 1

Bảy năm về trước ...

Điện thoại di động của Jenner Redwine reo vang khi cô lê bước ngang qua bãi đậu đến xe của cô. Đó phải là Dylan, cô nghĩ với một thoáng bực bội khi cô lôi chiếc điện thoại từ dưới đáy của cái túi xách bằng vải denim của cô ra; cô vừa mới có chiếc điện thoại được năm tuần; chưa chi anh ta đã khai thác được một kiểu khủng bố rồi. Cô dám cá là cô cũng biết điều anh ta muốn nữa. Cô bấm ngón cái vào nút Talk, nói "Hello," và đợi xem liệu cô có thắng cuộc đánh cá với chính mình không.
"Hey, bé cưng!" Anh ta nói, như anh ta vẫn luôn thế.
"Hey," Nếu anh ta có một chút xíu nhạy cảm nào, anh ta sẽ nhận thấy sự thiếu niềm nở rõ rệt trong giọng cô, nhưng "nhạy cảm" và "Dylan" là hai thứ hoàn toàn đối nghịch với nhau.
"Em tan ca chưa?"

Cứ làm như anh ta không nhìn đồng hồ ấy, cô nghĩ, nhưng không nói ra. " Hãy dừng lại ở tiệm Seven-Eleven và kiếm lốc bia, nhé ? anh sẽ thanh toán lại cho em."
Anh ta vẫn sẽ không cho mà xem. Cô nghĩ gắt gỏng, cô đã trở nên mệt mỏi với chuyện đó rồi. Công việc luẩn quẩn của anh ta được trả lương cao hơn của cô, nhưng anh ta đang xoay sở bia cho anh ta từ cô. Lần cuối cùng, Jenner tự hứa với chính mình khi cô nói "Okay." và tắt máy. Nếu như anh ta không trả cho cô lần này, thì đây là lượt bia cuối cùng của cô.

Cô vừa mới bấm thẻ làm việc kết thúc ca hai ở công ty bao bì thực phẩm Harvest, cô đã mệt bã người, và chân cô run run vì đứng trên sàn bê tông trong suốt tám giờ qua. Công việc của Dylan ở cửa hàng bán máy móc là ca đầu tiên, nghĩa là anh ta đã tan ca xấp xỉ tám tiếng đó, nhưng anh ta không thèm bận tâm đến việc mua bia cho mình. Thay vì thế, anh ta ngồi xem ti vi của cô và ăn thức ăn của cô.

Việc có một chàng trai đứng đắn có vẻ là một thoả thuận tốt vào lúc đầu, nhưng Jenner không chịu đựng nổi bất kỳ trò ngu xuẩn nào, thậm chí cả những trò ngu xuẩn của chính cô. Trừ phi Dylan bật ra được một sự hồi phục phi thường, cô đang sớm đưa anh vào danh sách "sai lầm". Cô trao cho anh ta cơ hội cuối cùng này – không phải vì cô nghĩ rằng anh ta sẽ trở nên thông suốt, mà bởi vì dù sao chăng nữa cô cũng cần một chút chứng cứ cộng thêm này để đẩy quá khứ của cô vào chỗ không quay trở lại được nữa. Việc bám riết lấy một người khi cô không còn nghĩ đến nữa là một sai lầm điển hình, nhưng cô tự biết bản thân khá nhiều đủ để chấp nhận rằng cô có trao cho anh ta một cơ hội cuối cùng, hoặc để sự bấp bênh vẫn tiếp tục ăn mòn cô.

Vươn tới chiếc Dodge màu xanh tả tơi của mình, cô mở khoá và kéo mạnh tay nắm cửa – cánh cửa phía bên người lái hay bị kẹt cứng. Sau một lúc chống lại nỗ lực của cô, cánh cửa thình lình nhượng bộ với một tiếng két từ những chiếc bản lề bị han gỉ, và Jenner loạng choạng lùi ra sau. Kềm nén sự cáu kỉnh, cô vào trong xe, đóng sầm cánh cửa lại, và cắm chìa khoá vào bộ phận khởi động. Máy xe nổ lên ngay lập tức. Con Ngỗng xanh này không ra vẻ cho lắm, nhưng đáng tin cậy, và đó là tất cả những gì cô yêu cầu. Ít ra cô cũng còn có thứ gì đó để cô có thể dựa vào, cho dù nó chỉ là chiếc xe xác xơ, han gỉ.

Tiệm 7-Eleven gần nhất cách căn hộ đôi của cô vài khối nhà, nhưng chắc chắn đủ gần để Dylan có thể đến đó với chút ít cố gắng. Cửa tiệm thắp đèn rực rỡ, và bãi đậu xe chật ních bất chấp đêm đã khuya. Jenner chen chiếc Dodge vào một chỗ trống chật khít như chiếc quần bó quá nhỏ, nhưng chết tiệt gì đâu, một vết lõm khác nữa trên chiếc xe gần như là một vết lõm lớn thì có quan trọng không ?

Cô đẩy vai vào cánh cửa và, không nghi ngờ gì, nó đung đưa mở ra với quá nhiều sức mạnh và va vào chiếc xe bên cạnh. Nhăn mặt, cô cau có với bản thân, rồi cô trượt nhẹ nhàng qua cánh cửa mở hé, xoa xoa ngón tay lên chỗ lõm của chiếc xe kia trong nỗ lực làm phẳng nó lại – không chắc chủ xe có thể chú ý thêm một vết lõm nữa hay không, vì xét ra thì chiếc xe này cũng tệ gần bằng chú Ngỗng của cô.

Sự kết hợp những mùi hôi của khói thải, xăng, và nhựa đường nóng phả vào mặt cô. Mùi đặc thù của mùa hè, và nhìn chung cô có phần nào thích mùi của xăng hơn. Dầu cũng vậy. Kỳ lạ, nhưng không phải là thứ làm cô phí thời gian lo nghĩ đến.

Đế giày của cô mắc vào lớp hắc ín mềm của bãi đậu xe khi cô lê bước ngang qua nó. Sự mát mẻ của máy điều hoà trong gian hàng tiện dụng vây bọc quanh cô ngay khi cô bước qua cửa. Cô muốn đứng lại một lúc, đắm chìm trong bầu không khí mát mẻ. Đợt nắng nóng đang nung nấu vùng Chicago dường như đã hút đi mọi mảnh của sức chịu đựng ra khỏi cô. Thật quá đáng, cô đã mệt. Cô muốn ở nhà, nơi cô có thể đá tung giày ra khỏi đôi chân đau đớn, cởi bỏ quần Jeans và áo thun đẫm mồ hôi ra, và nằm phịch ngang qua chiếc gường để làn gió mát từ chiếc quạt treo trên cao thổi qua tấm thân trần. Thay vì thế, cô lại đang mua bia cho Dylan. Vậy ai là kẻ thất bại đây ? Dylan, hay chính cô ?

Cô nhìn vào hàng dài khác thường tại quầy thu ngân, và, aha! mất một thoáng để thình lình hiểu ra : Xổ số. Cô phải rất mệt mỏi nên không nhận ra ngay lập tức điều gì đang xảy ra. Một giải thưởng lớn đã được tạo lập, và cuộc rút thăm sẽ được thực hiện vào đêm mai. Đó là lý do vì sao bãi đậu xe chật kín và có một hàng dài tại quầy tính tiền như thế. Thỉnh thoảng cô cũng chơi trò đoán số và đôi lần cô thắng được dăm đồng, nhưng phần lớn thời gian cô không bận tâm đến. Đêm nay, dù vậy... Quỷ thật! Sao lại không cơ chứ ? Cứ để Dylan đợi bia của anh ta đi.

Cô túm lấy lốc bia, rồi đứng nối vào hàng người chờ tính tiền rồng rắn giữa lối đi của hai dãy kệ đến tận phía sau cửa hàng, rồi uốn lượn ngược lên một lối đi khác. Cô giết thời gian bằng cách phân tích tỷ lệ đánh cược, ngắm nhìn hộp kẹo, và cố gắng quyết định xem nên chọn những số nào. Cô bị kẹp giữa hai gã, cả hai đều bốc mùi giống như bia bị ôi thiu và mùi mồ hôi chua hơn nữa, và cả hai đang tiếp tục đưa ra những lời bình phẩm nhát gừng mà hầu hết cô phớt lờ đi cho xong. Phải chăng có vài thứ vô hình trong đầu cô đang nói : "Tất cả những kẻ thất bại đều tập trung ở đây." ?

Trái lại, có lẽ họ chỉ muốn bia của cô. Vào một đêm hè nóng nực, bia phải được đánh giá khá cao – có lẽ còn cao hơn cả cô nàng tóc vàng Clairon* mệt mỏi trong chiếc áo thun xanh xấu xí với dòng chữ "Bao bì thực phẩm Harvest" được thêu trên túi. Mặc dù khi cô làm việc, cô phải mặc quần áo lao động và một chiếc nón phủ đầu bằng nhựa, công ty bao bì đòi hỏi nhân viên của họ mặc áo của công ty khi đến chỗ làm và trở về nhà, với toan tính là họ sẽ được quảng cáo miễn phí. Người nhân viên thậm chí phải mua chiếc áo đáng ghét đó – nhưng ít ra, khi cô bỏ việc, cô có thể cất những chiếc áo thun đó ... cho đến khi cô ném chúng đi ở cơ hội đầu tiên mà cô có được.

(*Clairol : Một thương hiệu thuốc nhuộm tóc màu vàng nổi tiếng ở Mỹ)

Mặt khác, hai cha nội này có lẽ đã nhìn vào chiếc áo và nghĩ : "Hey, Cô nàng có một công việc. Và bia !" Cô ghét việc nghĩ rằng cái áo này có thể là một nét quyến rũ.
Cuối cùng, sự kéo lê chậm chạp của dãy người xếp hàng cũng đem cô đến quầy tính tiền. Cô thảy tiền xuống và mua ba vé, chủ yếu vì số ba được cho là một số may mắn. Cô lựa chọn ba nhóm số ngẫu nhiên, về ngày sinh, số điện thoại, địa chỉ và bất kỳ con số nào hiện đến trong trí cô. Rồi thả những chiếc vé vào trong túi xách. Cô lết trở lại xe của mình. Chiếc xe đậu bên cạnh xe cô đã đi mất và một chiếc bán tải thay thế vào đó. Chiếc xe tải đậu quá gần, không cách nào cô có thể mở được cánh cửa bên phía người lái. Lầm bầm một từ nguyền rủa dưới hơi thở, cô mở khoá cửa bên phía hành khách và cố xoay sở để trườn vào trong, rồi phải trèo qua bộ phận điều khiển gắn trên sàn xe. Chí ít thì cô cũng còm nhom và mềm dẻo, nếu không thì cô sẽ chẳng thể nào xoay sở được.

Điện thoại của cô reo vang khi cô lèn được bản thân vào chỗ người lái. Cô giật nảy người, va mạnh đầu cô, và nguyền rủa lần nữa. Lần này không phải dưới hơi thở. Moi chiếc điện thoại ra, cô bật nút và cáu kỉnh. "Gì nữa ?"

"Có việc gì mà em đi lâu thế ?" Dylan hỏi gặng.

"Mua đống bia chết tiệt chứ gì. Đó là việc phải lâu thế đấy. Cả hàng người."

"Vậy à, nhanh lên, nhé?"

"Cũng còn tuỳ !" Dù giọng cô dấm dẳng, Dylan hoàn toàn bỏ qua chi tiết đó, nhưng Dylan có vẻ cũng đã bỏ qua nhiều dấu hiệu rồi.

Mỗi bên căn hộ đôi nơi cô sống có một lối vào riêng bé xíu, một sự xa xỉ được cô đánh giá cao khi cô không phải đậu xe trên đường. Ít ra là không thường xuyên. Đêm nay, chiếc Mustang của Dylan đậu trên lối vào của cô, vì thế cô phải kiếm một chỗ đậu khác. Lúc cô tìm thấy một chỗ, rồi lê bước về lại chỗ ở của cô – nơi mọi bóng đèn được bật sáng – cô gần như thở ra lửa.

Chẳng nghi ngờ gì, khi cô vào bên trong, điều đầu tiên cô nhìn thấy là Dylan nằm ườn trên chiếc ghế dài của cô, đôi ủng lao động của anh ta gác trên bàn cà phê của cô, một pha đấu vật đang om sòm trên ti vi của cô. "Hey, bé cưng." Dylan nói với một nụ cười khi anh ta đứng dậy, phân nửa sự chú ý của anh ta vẫn còn hướng về màn hình tivi. Anh ta nhận lấy lốc bia từ tay cô và kéo một chai ra khỏi hộp. "Cứt thật! Không lạnh gì cả !"

Cô quan sát khi anh ta nhặt lên đồ khui nắp chai mà anh ta đã tìm trong bếp sẵn rồi – thế nên anh ta chẳng gặp vấn đề gì với việc chờ đợi để pha chế - bật nắp, và nhấc chai bia lên miệng. Anh ta thả nắp chai trên bàn cà phê, và buông bản thân trở lại chiếc ghế dài.

"Hãy đặt những chai đó vào trong tủ lạnh trên đường em đi thay quần áo nhé." Anh ta đề nghị. Cô luôn thay quần ao ngay khi cô vừa về nhà bởi vì cô không thể chịu đựng việc mặc chiếc áo thun polyester xấu xí thêm một giây nào nữa.

"Chắc vậy rồi." Cô nói, nhặt cái thùng lên. Cô cho anh ta biết số tiền mua bia hết bao nhiêu.
Anh ta há hốc miệng ra nhìn cô. "Hử!"

"Bia." Cô giữ cho giọng cô cực kỳ bình thản. "Anh đã nói là anh sẽ thanh toán lại tiền cho tôi mà."

"Oh, phải rồi. Nhưng anh không mang tiền theo cùng. Anh sẽ trả cho em vào ngày mai."

Ding. Cô nghe thấy tiếng chuông nhỏ nhoi nói rằng anh ta đã vượt quá giới hạn, không còn quay trở lại được nữa. Cô chờ đợi một cảm giác về việc được tự do, nhưng thay vì thế, tất cả những gì cô cảm thấy là mệt mỏi. "Đừng bận tâm." Cô nói. "Chỉ biến đi, và đừng quay lại nữa."

"Hử." Anh ta nói lần nữa. Rõ ràng anh ta đang có vấn đề với tai của anh ta, cả vấn đề về việc suy nghĩ nữa. Dylan có mã bề ngoài đẹp trai - rất đẹp trai – nhưng vẻ ngoài đẹp trai còn lâu mới đủ bù đắp cho tất cả khuyết điểm của anh ta. Cô đã lãng phí gần bốn tháng của đời cô cho anh ta; thế nên cô phải hiểu biết tốt hơn cho lần kế tiếp. Dấu hiệu gian lận đầu tiên, và chàng trai phải biến.

"Cút đi. Chúng ta kết thúc. Anh đã gian lận cả lần cuối cùng này." Cô mở cửa và đứng ở đó, đợi anh ta rời khỏi.
Anh ta nâng bản thân đứng lên, sắp đặt trên mặt anh ta một nụ cười quyến rũ đã làm loá mắt cô trong lần gặp đầu tiên. "Bé cưng, em chỉ mệt..."
"Đúng vậy, mệt mỏi với anh. Đi đi !" Cô làm một cử chỉ xua đuổi. "Biến đi"
"Jen, thôi nào..."
"Không, Anh không có ý định trả tiền bia, nên tôi không có ý định trao cho anh cơ hội khác nữa."
"Nếu điều đó có ý nghĩa nhiều với em, tất cả những gì em phải làm là nói như thế à. Em đừng chết vì vũng nước sâu chứ ( # giận quá mất khôn)." Anh ta chỉ trích, nụ cười quyến rũ biến mất, và vẻ cau có thế chỗ.
"Phải, tôi làm thế đấy. Tôi thích vũng nước sâu. Nước rất dễ chịu và mát mẻ ở đó. Đi đi."
"Chúng ta có thể làm..."
"Không, tôi không thể, Dylan. Đây đã là cơ hội cuối cùng của anh." Cô liếc nhìn anh ta. "Hoặc anh đi khỏi cánh cửa này, hoặc tôi gọi cảnh sát."
"Được rồi. Được rồi." Anh ta bước ra hiên trước, rồi quay lại đối diện với cô, "Tôi cũng đã phát mệt với cô, đồ chồn cái."

Cô đóng cánh cửa vào mặt anh ta, rồi giật nảy lên khi anh ta dộng mạnh nắm đấm của anh ta vào gỗ. Đó hiển nhiên là cử chỉ giã biệt của anh ta, vì khoảng mười giây sau cô nghe tiếng xe của anh ta khởi động, và cô nhìn xuyên qua tấm màn cửa mở hé khi anh ta lùi khỏi lối vào và rời khỏi.
Được rồi. Kết thúc rồi. Cô đã không còn bạn trai, và điều đó dường như tốt. Còn hơn cả tốt nữa. Ý thức nhẹ nhõm và tự do cuối cùng cũng xuất hiện và cô hít một hơi thở sâu, cảm thấy như thể cả tấn gánh nặng đã được nhấc khỏi vai cô. Cô lẽ ra nên dũng cảm đương đầu với bản thân sớm hơn, tránh cho chính cô dăm ba phiền toái. Một bài học khác nữa đã thông suốt.

Những thứ quan trọng cần ưu tiên làm trước. Cô trở lại nơi đã đậu chú Ngỗng, và kéo nó về chỗ của nó trên lối vào nhà cô. Rồi, ngay khi cô cẩn thận đi vào bên trong nơi ở của cô và khoá cửa, kéo màn cửa lại cho kín, cô gọi điện thoại cho người bạn tốt nhất, Michelle, cô trở về phòng ngủ và bắt đầu cởi bỏ quần áo. Chia tay bạn trai dứt khoát là điều mà người bạn thân nhất phải nghe ngay lập tức.

"Dylan đã là quá khứ rồi." Cô nói ngay khi Michelle trả lời. "Tớ vừa mới đá anh ta."
"Điều gì xảy ra vậy?" Michelle nghe có vẻ hoảng hốt. "Anh ta coi thường cậu sao?"
"Làm sao tớ biết được, nhưng không có nghĩa là anh ta không làm vậy. Tớ đã mệt mỏi vì trò gian lận của hắn rồi."
"Chết tiệt. Anh ta quá đẹp trai." Sự hoảng hốt đã nhạt phai thành niềm thương tiếc, và một tiếng thở dài vang lên qua đường điện thoại.
Jenner ngồi xuống trên giường để lột bỏ chiếc quần jeans đẫm mồ hôi của cô, giữ chiếc điện thoại kẹp giữa đầu và vai. "Phải, nhưng ngu ngốc. Chúng ta đừng bỏ sót sự ngu ngốc chứ."

Michelle im lặng trong một giây - chỉ khoảng đó - rồi giọng cô ấy hồi phục sự nhiệt tình. "Sao nào! Đêm chưa khuya, và cậu tự do. Muốn ra ngoài chơi không?"
Đó là lý do tại sao cô gọi Michelle, Jenner nghĩ. Michelle luôn đề nghị tiệc tùng, và Jenner cần thoát khỏi cái khe mương Dylan mà cô đã để bản thân chìm sâu vào trong đó. Cô quên mất đôi chân đang đau đớn của mình. Cô đã hai mươi ba, cô vừa vứt bỏ một gã tồi, và cô đã vượt qua tình trạng mệt mỏi. Cô muốn ăn mừng. "Chắc chắn rồi. Để tớ tắm táp một chút đã. Tớ sẽ gặp cậu ở Bird." Cô nói, nêu tên quán bar ưa thích trước khi gặp Dylan của họ.
"Woo hoo!" Michelle reo hò. "Bird! Hãy đợi đấy! Chúng tôi sẽ trở lại!"

Cô và Michelle trở thành một đội nóng bỏng xinh đẹp, cho dù cô tự nói với mình như thế chăng nữa. Michelle chỉ cao hơn năm feet chút ít, với một mái tóc đen dày loăn xoăn, đôi mắt nâu to tròn, và toàn bộ những đường cong đều đúng nơi đúng chỗ. Jenner có chiều cao trung bình và gầy nhom, nhưng khi cô bỏ chút thời gian với mái tóc và trang điểm, và mặc vào vài thứ ngắn và ôm sát, cô hoàn toàn tự tin. Một giờ sau, họ đập cửa Bird, hò reo trong thích thú và hát "Hit the Road, Jack", lôi cuốn tất cả những người phụ nữ có mặt ở đó cùng hát theo đoạn điệp khúc. Jenner đổi "Jack" thành "Dylan", việc đó không hoàn toàn đúng đắn, nhưng ai thèm quan tâm cơ chứ? Cô đang vui chơi, và không thiếu những chàng trai muốn nhảy với cô.

Cuối cùng, cô cũng loạng choạng về đến nhà vào lúc rạng đông, lần đầu tiên cám ơn là cô đã làm ca hai và có thể ngủ nghê được chút ít. Cô không uống nhiều, chỉ đôi chai bia trong năm giờ qua, nhưng sự mệt mỏi đã nện vào cô. Có lẽ tuổi hai mươi ba không còn trẻ trung như cô nghĩ, bởi vì trong lúc cô cần thời gian hồi phục, sự phấn khích hầu như không còn ở mức cao nữa và bây giờ cô chỉ vừa vặn lần từng bước chân.

Cô nhớ được việc cài đồng hồ báo thức, ngã úp mặt ngang qua giường và không động đậy cho đến khi chuông báo thức reng ầm ầm vào tám tiếng sau đó. Cô nằm trên giường nhìn lên trần nhà và cố nhớ ra hôm nay là thứ mấy. Cuối cùng, mọi thứ ùa về - Oh, phải rồi, là thứ Sáu – và suy nghĩ đầu tiên tiếp nối theo sau là việc Dylan đã biến, biến, biến. Suy nghĩ thứ hai là cô phải đi làm. Cô nhảy lên vào lao vào phòng tắm, ngân nga một bài hát vui vẻ tán dương tự do của cô, và với tâm trạng đặc biệt tốt cô mặc vào chiếc áo thun xanh xấu xí sạch sẽ. Chiếc áo thun hôm nay thậm chí còn không thể làm cô phiền muộn.

Sao cô không nhận ra trước đây cô và Dylan đã như thế nào ? Sao cô lại để yên cho hắn giữ cô quanh quẩn ? Phải thừa nhận, thật ra đó không phải là thời gian dài, nhưng cô đã để tình thế đó trôi qua lâu hơn cô có thể đến bốn hoặc năm tuần, phần nào hy vọng nó sẽ cải thiện dù cô biết rõ nó hoàn toàn chẳng có điều tốt đẹp chết tiệt nào. Không bao giờ có. Cô phải rút kinh nghiệm từ tình thế hết sức mù quáng đó. Well, không hoàn toàn là tình thế mù quáng. Cô biết Dylan không phải là người cô muốn, cũng giống như cha cô không phải là người cha mà cô muốn, cô đã từ bỏ người cha già tốt bụng từ rất lâu rồi, nhưng thoạt đầu, trong đôi tuần, Dylan đã tỏ ra thật sự hứa hẹn.
Rồi chân tướng lộ ra, và chẳng còn gì thú vị nữa.

Cô đã vượt qua ca làm việc của cô, và hướng về kỳ nghỉ cuối tuần với cảm giác thảnh thơi tương tự. Cô có thể làm điều cô muốn vào khi cô muốn. Và điều cô muốn là ra ngoài vui chơi lần nữa với Michelle, họ sẽ có một đêm vui khác và đàn áp Bird lần nữa.

Cô không nghe về cuộc sổ số cho đến giờ nghỉ ăn tối giữa ca vào ngày thứ Hai. Cô ở trong phòng nghỉ giải lao cáu bẩn với bạn đồng nghiệp, trệu trạo nhai bánh mì sandwich kẹp thịt và lùa chúng xuống cùng với Pepsi, lắng nghe họ kháo nhau về việc đã có một người thắng giải độc đắc lần này, nhưng không thấy ai mang tấm vé trúng thưởng đến. "Nó được bán ở cửa hàng tiện dụng đường số hai mươi bảy" Margo Russell nói. "Điều gì xảy ra nếu tấm vé đó bị mất ? Tôi sẽ tự đá mình nếu tôi làm mất tấm vé trị giá ba trăm triệu!"

"Hai trăm chín mươi lăm triệu." Ai đó chỉnh lại.
"Thì cũng gần gần vậy rồi. Năm triệu nữa chứ mấy ?" Margo đùa bỡn.
Jenner gần như mắc nghẹn. Cô ngồi đông cứng, không thể nuốt nổi mẩu sandwich trong miệng. Cổ họng của cô gần như tê liệt cùng với phần còn lại của cơ thể cô. Cửa hàng tiện dụng trên đường số hai mươi bảy ư? Đó là cửa hàng cô đã mua bia.

Có khả năng là, sự suy nghĩ tự nó hình thành được đôi chút, cô có thể nào...? Hoàn toàn kinh hoảng, cảm giác như đang đứng trên rìa vách đá và loạng choạng đi tới đi lui, làm vã mồ hôi men theo chân tóc cô.

Rồi ý thức chung trỗi dậy, và thế giới quanh cô trôi trở lại trạng thái bình thường. Cô nhai và nuốt. Không. Những điều giống như điều đó không xảy đến với những người như cô. Cô nghi ngờ cô có thể thắng được đến năm đồng bạc cắc. Có nhiều người ở đó cũng mua vé số. Tỉ lệ thắng cược của cô ít ra cũng là một phần ngàn, có lẽ hai hoặc ba phần ngàn. Cô đã chẳng chú ý đến cuộc rút thăm vào đêm thứ sáu, không kiểm tra trên báo, không theo dõi tin tức, vì cô quá bận vui chơi với Michelle. Những tấm vé vẫn nằm đúng nơi cô thả chúng vào, dưới đáy chiếc túi vải của cô.

Vài tờ báo phát hành ngày hôm đó nằm rải rác quanh phòng nghỉ giải lao, cô nhặt lên và bắt đầu lật qua các trang, tìm kiếm kết quả xổ số. Cuối cùng cô tìm thấy bản yết thị và làm dấu khoanh tròn quanh nó. Nhìn đồng hồ trên tường, cô biết cô còn năm phút trước khi phải trở lại làm việc.

Trái tim cô đập dồn dập khi cô vội vã đến ngăn tủ có khoá của cô và xoay ổ khoá với bàn tay run rẩy. Bình tĩnh nào, cô tự quở trách mình. Hy vọng càng cao thì thất vọng càng lớn. Lợi thế thường chống lại cô. Điều này được làm chỉ để chắc chắn thôi, để cô không tiêu tốn suốt phần còn lại của ca làm việc băn khoăn về nó - phần nào giống với việc cô đã làm để chắc chắn Dylan là một kẻ cà chớn và ngu ngốc, để cô không tốn phần còn lại của đời cô tự hỏi liệu cô có phạm sai lầm trong việc vứt bỏ anh ta không. Sau khi cô kiểm tra tấm vé và thoả mãn với bản thân rằng cô không thắng giải, cô sẽ bỡn cợt về nó với Margo và những người khác, giống như cô đã bỡn cợt về Dylan với Michelle.

Túm lấy cái túi, cô trút nó xuống bề mặt của hộc tủ, hoàn toàn làm rỗng nó. Hai tấm vé rơi ra, và cô chộp lấy chúng. Cái thứ ba ở đâu? Điều gì xảy ra nếu cô không tìm thấy cái thứ ba? Điều gì xảy ra nếu cô không bao giờ tìm thấy nó và không ai đến lãnh giải thưởng? Cô sẽ phải bỏ cả phần đời còn lại của cô để tự hỏi có lẽ cô đã bỏ lỡ cơ hội có được hai trăm chín mươi lăm triệu sao?"

Bình tĩnh lại nào! Mày có thắng đâu cơ chứ! Cô chưa từng mong thắng cuộc khi cô mua những tấm vé, cô chỉ mua nó vì khả năng cô có được một chút háo hức, một chút khoảnh khắc băn khoăn "Điều gì xảy ra nếu...?" (What if?)

Cô hít một hơi thở sâu và bắt đầu bới tung đống đồ, thốt ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng tấm vé thất lạc đã nằm trong tay cô. Cô so sánh những con số trên tấm vé với những con số được khoanh tròn trên mẩu báo, và gần như bật cười khi sự thực tát vào mặt cô. Không có số nào tương xứng hết. Quá nhiều cho nỗi hoang mang của cô, chỉ vì đã không ngay lập tức xem xét tấm vé.

Cô nhìn vào tấm vé kế tiếp và nhìn lại lần nữa. 7,11,23,47 ... Ánh mắt cô ngập ngừng, cô không thể xem tiếp những số còn lại. Cô nghe thấy bản thân thở nặng nhọc. Đầu gối cô trở nên yếu ớt, và cô ngả người dựa vào hộc tủ mở. Tấm vé tuột khỏi những ngón tay đột ngột không còn cảm giác của cô, và nỗi hoảng loạn thuần chất đổ tràn qua cô, mặc cho tấm vé rơi trên sàn không xa. Quỳ sụm xuống, cô nhặt tấm vé lên và bắt đầu so sánh những con số một lần nữa, cần mẫn tập trung dò từng số : 7,11,23,47,53,67.

Cô kiểm tra mẩu báo lần nữa, rồi lần nữa, nhìn đi nhìn lại giữa nó và tấm vé. Những con số không thay đổi.
"Quỷ thần ơi!" Cô thì thầm. "Quỷ thần ơi!"
Thận trọng cô thả tấm vé và mảnh báo vào trong túi trước của chiếc quần jeans, gượng đứng lên, đóng hộc tủ và bấm khoá, lẳng lặng trở lại chỗ làm, mặc vào bộ đồ lao động xấu xí và chụp chiếc nón trắng lên đầu. Điều gì xảy ra nếu cô lầm lẫn ? Điều gì xảy ra nếu đây chỉ là trò đùa ? Cô có vẻ giống một kẻ ngốc nếu cô nói ra với bất kỳ ai.
Cô sẽ kiểm tra nó vào ngày mai. Có lẽ cô sẽ bật đài nghe tin tức vào buổi sáng, và tìm ra giải thưởng đã được khẳng định, và khi cô nhìn vào tấm vé lần nữa, cô sẽ thấy cô đã đọc một trong những con số bị sai.
"Cô có sao không?" Margo hỏi khi Jenner trượt vào chỗ của cô. "Cô có vẻ xanh xao quá!"
"Tôi chỉ quá nóng thôi." Bản năng giữ kín mọi thứ quá mạnh, giúp cô phớt lờ, ngay cả với người tốt bụng như Margo.
"Phải rồi. Cơn nắng nóng này thật khốn khổ. Cô cần uống nhiều nước hơn."

Không biết làm sao cô vượt qua được phần còn lại của ca làm việc, làm sao để xoay sở lái xe về nhà, dù cô nắm tay lái của chú Ngỗng xanh chặt đến mức làm tay cô đau đớn, cô đang thở quá nhanh, hớp lấy không khí, và môi cô tê liệt, đầu cô quay mòng mòng. Cô thở phào một hơi dài nhẹ nhõm khi cuối cùng cô cũng đưa được chú Ngỗng đến lối vào, tắt đèn pha, khoá động cơ. Cứ như trái tim cô vừa chạy cả trăm dặm một giờ. Cô bước ra khỏi xe và cẩn thận khoá cửa của Ngỗng, đi lên bậc cấp đến hàng hiên kẽo kẹt của cô, mở khoá cửa và bước vào bên trong sự an toàn của ngôi nhà. Vẫn chưa, cho đến lúc này, sau khi cô khoá lại cánh cửa phía sau cô và cô đã an toàn, cô mới kéo tấm vé và mẩu báo từ trong túi quần jeans của cô, đặt chúng nằm cạnh nhau trên chiếc bàn cà phê, và ép buộc bản thân nhìn vào những con số lần nữa.
7,11,23,47,53,67.
Chúng tương tự trên cả hai mẫu báo và tấm vé.

Cô kiểm tra chúng thêm một lần nữa, rồi một lần nữa. Cô lấy một cây viết chì, viết những con số trong tấm vé xuống mảnh báo, rồi đối chiếu chúng với mảnh báo. Không có gì thay đổi. Trái tim cô bắt đầu chạy đua trở lại.
"Quỷ thần ơi!" Cô nuốt khó nhọc. "Mình đã thắng giải xổ số."

Ngày đăng: 27/03/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?