Gửi bài:

Chương 33

Sau khi thơ thẩn một vài phút trong đám hành khách hoảng loạn và thích thú với cuộc biến động mà hắn gây ra, Larkin trượt vào lối đi bên cạnh nhà hàng, The Club, nơi những ngọn đèn phụ trợ được treo trên tường. Hắn đi qua những chiếc bàn trống, nơi vẫn còn cho thấy bằng chứng của những hành khách đang ngồi ở đó cho đến cách đây một lúc, hướng thẳng đến bếp. Ẩn sâu bên dưới tủ thực phẩm trong bếp, một trong những trái bomb cháy đã được cài để nổ, hắn liếc nhìn đồng hồ, hai mươi ba phút.

Tiếng la thét của hành khách xuyên qua tường, đáng tiếc chúng là những tiếng thét chủ yếu vì sợ hãi, không phải đau đớn.

Vẫn chưa.

Hắn đi vào gian bếp vắng vẻ, qua khu vực chuẩn bị thực phẩm. Những hành khách đang ăn hoặc đang chờ thức ăn của họ khi chuông báo động vang lên. Gian bếp bị bỏ rơi khi thủy thủ thực hiện cuộc đào thoát của họ. Lò nướng đã tắt nhưng không ai bận tâm đến việc lấy thức ăn ra khỏi lò, và cũng không còn ai trong phòng ăn tối để tiêu thụ thức ăn đã nấu xong.

Có vài sự sỉ nhục khi chết trong một buồng kho, nhưng cuối cùng việc đó không còn quan trọng. Hơn nữa, ở đây thậy yên tĩnh. Không có sự lưu thông vào và ra nào hết. Hắn có thể chết trong yên bình.
Cơn đau đầu đã nhạt phai trong một lúc bỗng trở lại với một mức độ dữ dội, giống như những móng sắc cào cấu xuyên qua não hắn. Cảm tạ Ơn Trên, còi báo động đã yên lặng.

Hắn biết thủ tục về những tình huống khẩn cấp như thế. Và vì lẽ những sự kiện đã không xảy ra đúng như kế hoạch, không nghi ngờ gì thuyền trưởng đã liên lạc với đội tuần tra bờ biển qua hệ thống Amver*. Sự cứu viện sẽ đến sớm như thế nào? Có khả năng chưa tới hai mươi ba phút. Hắn liếc nhìn đồng hồ đeo tay lần nữa. Hai mươi hai, bây giờ. Thái bình Dương là một đại dương bao la, với hàng dặm, hàng dặm và hàng dặm bao pủ trước khi ai đó tìm đến được với con tàu Silver Mist khốn khổ.

(*Amver system : Hệ thống cảnh báo khẩn cấp toàn cầu, được công ty Amver nghiên cứu và hoàn thiện kể từ sau thảm họa của tàu Titanic.)

Vậy, nhiều hơn vài người sẽ thoát khỏi kế hoạch của hắn. Dù vậy, không ai sẽ thoát được bằng xuồng cứu sinh. Những kẻ ngốc đang hoảng loạn, đang tranh thủ thời gian quý báu. Hắc tự hỏi những thứ xảy ra bên dưới ra sao. Isaac có ở gần vụ nổ không? Ông ta đã chết? Bị thương? Dốt nát đến mức ông chủ của hắn phải chịu trách nhiệm sao? Hắn có thể hình dung ra ngay sự ngạc nhiên của bọn nhân viên an ninh, những kẻ lúc này đang trông chờ một vụ cướp không bao giờ là một phần của kế hoạch chính.

Trong nhiều năm, Larkin đã thành công trong mọi việc hắn khởi động. Hắn thực hiện những giao dịch tình cờ. Hắn đã tác động đến chính trị và thị trường tài chính, hắn bí mật môi giới những thỏa thuận mua bán vũ khí ảnh hưởng đến toàn thế giới. Có gì sai với cái thế giới khốn kiếp để hắn không thể làm trọn kế hoạch tự vẫn theo cách của hắn vậy?
Hắn nhìn đồng hồ lần nữa. hai mươi mốt phút.
...

Jenner theo sát Cael nhưng cô không làm điều gì cản đường anh. Cô không nói một từ khi Ryan tìm thấy họ và thông báo cho Cael rằng Fail đã rời khỏi tàu, tham dự một trong loạt xuống cứu sinh đầu tiên, và anh không có dịp để chọc tức cô vì Fail rất hợp tác và cô ấy không cần.

Có lẽ là sau đó.

Thuyền trưởng Lambrini tìm thấy hai người đàn ông trong đám đông. Gương mặt uy nghiêm của ông đầy quả quyết. "Đội tuần tra bờ biển đã được thông báo." Ông nói. "Mọi con tàu trong vùng , nếu có thể, sẽ đến và cứu nguy cho chúng ta." Không cho biết về loại tàu nào ở gần, tàu đánh cá, tàu chở hàng, tàu du lịch khác. Vấn đề là, hiện thời họ ở trong địa ngục, và phải thoát ra để đến với bất kỳ con tàu nào khác. Sẽ mất nhiều thời gian quí báu chờ sự giải cứu đến. Lamberti không chần chừ. Có lẽ những trái bomb không làm đắm tàu như đã dự định, nhưng người ta đã bị giết – và ông vẫn không biết chắc thiệt hại tệ đến thế nào. Không ai biết.

Sau khi thuyền trưởng đi khỏi, Cael và Ryan chụm đầu lại với nhau. "Chúng ta cần tìm Sanchez." Cael nói.
"Nếu anh ấy ở bên dưới khi quả bomb nổ..." Ryan nói, rồi ngừng lời và nhún vai.Họ không có cách nào biết được anh ta ở đâu. Nhân viên an ninh có thể ở bất kỳ nơi nào trên tàu vào lúc vụ nổ xảy ra, vì vậy cái chết của anh ta không chắc chắn xảy ra. Larkin vẫn chưa được tìm thấy, và Tiffany đang theo sát hắn cũng vậy. Cả Matt và Bridget đều đang ở tầng dưới khi những quả bomb phát nổ, và với tháp truyền thông đã bị đổ, không có cách nào để liên lạc được với họ.

Cael quay người một lần nữa nhìn vào cô, và cô nhận ra một dấu hiệu khẩn nài trong đôi mắt anh.
"Em không thể bỏ đi cho đến khi anh cũng làm thế." Cô nói, ôn hòa nhưng kiên định.

Một cặp cô biết chạy vượt qua, trong trang phục buổi tối và mặc PFDs. Họ chạy gần Jenner đến mức gần như xô ngã cô, không ai trong họ đủ tử tế nhìn vào Jenner để nhận ra cô. Sự chú ý của họ là những chiếc xuống cứu sinh.
"Sanchez!" Ryan đột ngột la lên, và đầu của Cael đảo quanh. Anh phát hiện ra ngay lập tức người đàn ông gốc La Tinh cao hơn những người xung quanh anh ta cả một cái đầu, cố làm cho anh hướng về phía họ. Anh ta thật khó bỏ qua. Với bờ vai rộng, anh ta có thể dễ dàng rẽ đường xuyên qua đám đông, nhưng anh tử tế di chuyển những hành khách đang hoảng loạn sang một bên, và dẫn một số đến những chiếc xuồng.

Khi cuối cùng Sanchez đến được bên Cael. Anh ta với tay vào bên dưới áo khoác và lôi ra một khẩu súng, anh chuyền nó cho Cael, giữ sự di chuyển lén lút. Những hành khách sẽ hoảng loạn lần nữa nếu như họ nhìn thấy vũ khí được trao tay quanh họ. "Các anh thật dễ tìm thấy trong đám đông." Anh ta nói với một tiếng thở dài kỳ lạ, và Jenner nhận ra đó là sự thật. Họ là những người duy nhất không chạy đến chỗ xuồng cứu sinh.

"Tucker đã chết." Sanchez nói với giọng thấp để chỉ có họ mới có thể nghe thấy được. Không ai xung quanh quan tâm đến điều họ đang thảo luận. Người ta chỉ quan tâm đến việc làm sao thoát khỏi tàu nhanh nhất có thể. "Hắn bị giết trong vụ nổ. Đây là vũ khí của hắn. Tôi trên đường xuống dưới trước vụ nổ nhưng bị hoãn lại. Tôi không ở gần vụ nổ, như Tucker."

"Còn những người khác?" Cael thúc giục.

"Asker và Zadias được buông lỏng, trong chừng mực tôi có thể nói."

"Tức là?" Ryan hỏi, "Ai đó khác ngoài Larkin và hai người đó dính líu vào?"

"Ở ngoài hiểu biết của tôi."

Cael gật đầu với Sanchez. "Cám ơn sự giúp đỡ của anh. Anh có thể đến trạm xuồng cứu sinh."

"Đừng cám ơn tôi, thưa ngài." Người nhân viên an ninh đáp. "Tôi muốn theo vụ này đến cùng, nếu tôi có thể."

Cael gật đầu đồng ý, rồi một giọng giận dữ khiến tất cả bọn quay đầu lại, "Các anh đây rồi." Tiffany có một khẩu súng trong một tay, nhưng nó nằm xuôi theo sườn cô và trong sự xô đẩy không ai có vẻ chú ý – hoặc quan tâm. Đôi mát đẹp kỳ lạ của cô đang long lên với cơn giận. "Larkin ở đâu đó trên khoang này, ít ra là lần cuối tôi thấy hắn, và theo lời của Mills có nhiều bomb và nhiều người trong đống phân này."

"Chúng tôi biết về người," Cael đáp, "Nhưng không có manh mối nào về những quả bomb. Dean ở đâu?"

"Mills đã chết, vì thế hắn sẽ không thể giúp ích gì nữa." Tiffany nhìn vào Jenner, "Tại sao cô không lên xuồng cứu sinh?"
Jenner đáp không lưỡng lự. "Cô trước."

Cô thoáng nghiên cứu những người đang tụ tập lại cùng nhau, khả năng kiểm soát vô bờ giữa trung tâm của sự hỗn loạn. Cael, Ryan, Sanchez, Tiffany và cô, họ là một đội quân nhỏ trong sự nỗ lực. Jenner hết sức phiền lòng để thừa nhận rằng cô không phải là một phần của đội quân này, trừ việc cô luôn dính líu vào. Cô muốn trở thành một trong số họ, một người có ích trong cơn khủng hoảng, và nếu họ thoát khỏi chuyện này thì trong một dịp nào đó có lẽ cô có thể.

Nhưng bây giờ...

"Chúng ta có thể thừa nhận phỏng đoán từ lúc đầu của Fail là đúng, có nghĩa là chúng ta còn ít hơn hai mươi phút." Cael nói, "Chúng ta có thể chắc chắn trong khoảng mười lăm phút. Chúng ta phải tách nhau ra. Tôi cũng muốn đặt tay lên Larkin nhiều như các bạn, nhưng những trái bomb phải là ưu tiên số một. Hắn biết nơi đặt chúng, vì vậy Asker và Zadias cũng phải biết. Tất cả chúng ta đều đã biết họ trông như thế nào rồi chứ?"

Mọi người gật đầu, trừ Jenner. Cô đã không có sự chỉ dẫn tường tận của họ cho đến thời điểm này. Cô thậm chí chưa từng nghe về Asker và Zadias trước lúc này.

"Jenner!" Cô quay người về hướng phát ra giọng nói đó, đối diện với một Nyna đẫm lệ.
"Nyna, sao bà chưa lên xuồng cứu sinh?"

"Tôi không thể tìm được Linda." Nyna nói. Bà không mặc trang phục buổi tối giống như phần lớn những người khác, mà xuềnh xoàng trong bộ đồ thể dục của bà. Nước mắt chảy dài trên gương mặt bà. "Tôi nghĩ có thể gặp bà ấy trong phòng của Penny và Buttons, nhưng họ đã phong kín cầu thang không cho ai xuống đó."
Jenner cầm tay người phụ nữ và nhìn vào mắt bà với sự kiên quyết, dù cô không hề kiên quyết chút nào. "Linda chắc chắn đã di tản rồi."

Nyna lắc đầu. "Tôi không nghĩ vậy. Bà ấy không có khả năng nhận định phương hướng một chút nào."
Jenner nhìn Cael. Cô không thích điều đó. Cô không thích nó một chút nào, nhưng anh có việc phải làm và cô không thể giúp đỡ anh. Cô phải thừa nhận rằng, nếu cô ở lại, cô sẽ làm theo cách của anh. Cô sẽ làm anh sao lãng trong khi anh không cần sự sao lãng. Cô muốn là người hữu ích, muốn làm điều có ý nghĩa trong cơn khủng hoảng này, và cô không thể làm điều đó bằng cách bám vào đuôi áo của Cael.

Điều cô có thể làm là đưa Nyna rời khỏi tàu trước khi nhiều quả bomb hơn bắt đầu công phá. Ít hơn hai mươi phút! Có lẽ cô có thể tìm kiếm Linda và chắc chắn Penny và Buttons đã ở trong xuồng cứu sinh.

Mắt họ gặp nhau. Cael nhận ra điều cô đang nghĩ. Anh biết cô định chăm sóc Nyna và rời khỏi để anh làm điều anh phải làm. Cô không giải thích, nhưng cô đến bên anh, nhón chân hôn anh và thì thầm, "Trạm tập trung số ba, mười lăm phút. Cứ để cho bản thân anh bị thương xem và em sẽ đá vào mông anh."

...

Trang phục của cô không có chỗ nào để che dấu khẩu súng.
Với Sanchez sát ngay phía sau, Tiffany đi theo hướng của Cael lên cầu thang đến khoang thể thao. Không giống như cầu thang dẫn đến phòng ngủ và nhà hát ở tầng bên dưới, nơi đây không một bóng người. Có thừa thời gian cho ai đó lên đây khi còi hiệu vàng lên yêu cầu đến trạm tập trung của họ.

Larkin có khả năng không ở trong khoang Lido cũng như khoang thể thao. Hắn sẽ không mạo hiểm đi xuống thang khi quá nhiều người đổ xô tới và các thủy thủ đang làm điều tốt nhất để chắc chắn rằng mọi người đã di chuyển lên trên.
Cô không lo sợ khi làm việc phải làm, nhưng thành thật mà nói thì đây không phải điều cô được cho biết khi tham gia phận sự. "Nó là một chuyến hải hành." Cô nói bằng một giọng êm ái, sôi nổi, nhại lời Cael cho dù cô không bao giờ nói bằng một giọng the thé như thế. "Nó sẽ là một trò vui."

Tiffany bước vào một vùng lộ thiên, đôi mắt đảo quanh tìm kiếm những động thái ở nơi lẽ ra không có ai. Sanchez ở ngay sau cô. Theo bản năng, họ tách ra. Cô tiến đến vùng trung tâm thể thao, anh ta hướng đến thảm cỏ mềm để chơi golf.
Vì có quá nhiều không gian mở trên khoang này, và không có vị trí ngụy trang nào, nó dễ rà soát hơn khoang Lido. Không phải là không có nhiều chỗ cho một người ẩn nấp. Cô đã quyết tóm cho được Larkin, nhưng cô cũng không phiền nếu chộp được Asker và Zadian. Theo Cael, chúng ở trong kế hoạch, chắc chắn chúng phải lắp đặt những trái bomb.
Còn bao nhiêu trái nữa, và khi nào thì chúng nổ?

Dù trong khoang không được sáng lắm, cô cảnh giác, trong tình trạng bực tức, và khi cô nhìn thấy một chút chuyển động qua góc mắt của cô, cô lộn vòng, tay cầm súng của cô thình lình vung lên, và tay kia yểm trợ nó vững vàng. Hai bóng người đứng trong bóng tối, nên cô không bắn. Có thể là những hành khách đi lạc, hoang mang, người đã quá hoảng sợ đến nỗi quyết định trốn trên đây thay vì di tản. Không có gì chắc chắn, nhưng trước khi cô kéo cò súng cô phải chắc chắn.

Một người đàn ông, không phải Larkin, hét lên. "Cô ta có súng" và khai hỏa.
Tiffany bắn trả khi cô di chuyển nhanh để núp sau khối bê tông trang trí của dãy thang máy. Hai người đàn ông di chuyển vào trong vùng tối khi cô thoát khỏi tầm nhìn của họ. Asker và Zadias trông rất giống những bức hình mà Fail lấy từ trên mạng, sau khi Sanchez trao cho họ những cái tên mà anh nghĩ có dính líu với Mills.

Tiếng súng nổ đẩy Sanchez vào hành động, anh kéo vũ khí của anh ra. Anh khai hỏa, Tiffany chộp lấy thời cơ nhắm vào người đàn ông tóc sẫm đang bắn Sanchez. Cú bắn của cô khiến Asker đổ gục. Sanchez bắn Zadias.

Vì cả hai người đã ngã gục, Tiffany rời khỏi chỗ núp và tham gia cùng Sanchez. Asker đã chết, phát đạn chính giữa đôi mắt, nhưng Zadias vẫn còn thoi thóp. Sanchez thu thập vũ khí của họ trong lúc Tiffany đứng bên trên họ và nhìn trừng trừng. "Ông ta ở đâu?"

"Ai?"

Y như hắn không biết ấy. "Larkin."

Người đàn ông lắc đầu và phun phì phì. "Larkin đã dối gạt chúng tôi. Ông ta không có ý định để cho chúng tôi thoát đi trước khi hắn cho nổ những trái bomb. Tại sao ông ta..." Anh ta ngừng lại, thở nặng nhọc. Nếu có bệnh viện ở gần, anh ta có thể sống sót với cú bắn vào bụng. Thật không may cho anh ta, không thể có được.

Tiffany hỏi. "Anh có thấy Larkin lên đây không?" Cô vạch mặt chúng như là loại người xô đẩy những bà lão ra khỏi thứ tự để thoát khỏi con tàu chìm, trừ phi có thứ gì đó vô cùng quan trọng làm trì hoãn chúng.

"Vâng" Zadias đặt một tay lên vết thương của anh ta, nhưng không nhìn vào đó. "Ông ta không lên đây. Có lẽ ông ta đã trốn đi, bỏ chúng tôi lại..."

"Larkin không đi đến nơi nào hết." Quá nhiều người đang tìm kiếm hắn. Cael và thuyền trưởng quan tâm đến điều đó. Hơn nữa, theo bức e-mail, Larkin có ý định chết tại đây đêm nay, và kéo theo nhiều người nhất có thể cùng với hắn. Hắn không nghĩ đếm việc trốn thoát.

"Những quả bomb ở đâu?"

Zadias thở hổn hển rồi lắc đầu. "Tôi lắp đặt một quả trong tầng kiểm soát bên dưới, và một cái khác trong kho thực phẩm. Tôi không biết những trái bomb ở khoang trên được đặt ở đâu."

"Ai lắp đặt chúng?"

"Mills và Jonhson."

Hai kẻ đã chết. Tuyệt thật. Larkin là cơ hội duy nhất của họ để tìm ra những trái bomb trước khi quá trễ.

"Larkin phải ở trên khoang Lido." Tiffany nói khi cô quay lưng hướng về phía cầu thang. "Chúng ta cần lấy những vũ khí đó cho Ryan và..."

"Hãy giết tôi đi." Zadias nói, thu hút sự chú ý của cô. "Làm ơn, hãy giết tôi đi."
Cô liếc ra sau nhìn hắn, rồi khịt mũi. Làm như cô sẽ thực hiện bất kỳ ân huệ nào cho một gã khốn như thế ấy.

...

Cael càng lúc càng bực bội khi anh tìm kiếm những quầy bar và những quán café trên khoang Lido.
Tiến trình di tản đã đạt được mức độ lắng dịu, nhưng những thành viên thủy thủ đoàn vẫn đang bốc dỡ những chiếc xuồng và hạ chúng xuống không hề nhận thức về việc có nhiều vụ nổ hơn sắp xảy ra. Bởi lẽ họ đang làm hết công suất, nên chẳng ích lợi gì để nói với họ. Thực ra mà nói thì họ sẽ bị hoảng loạn và tiến trình chắc chắn sẽ không còn suôn sẻ.
Anh nghe vẳng trong không trung tiếng súng bắn hàng loạt. Larkin hoặc những người bào vệ ở trong sự buông thả chăng? Linh cảm của anh cho biết Lakin ở gần đây.

Khốn kiếp. Anh và đội của anh không ở đây vì những việc vô tích sự, họ là một nhóm giám sát. Giám sát! Tất cả những cảm giác này hết sức thân thuộc với anh, nhưng đội của anh không được tuyển dụng cho điều này. Cả anh cũng không, nhưng quái quỷ, có ai được lựa chọn điều xảy đến cho họ đâu cơ chứ. Trong vài phút, theo kế hoạch anh đã sắp đặt với những người khác trong nhóm trước khi họ chia nhau ra, họ sẽ tự mình thoát khỏi con tàu. Vì khi đó, có khả năng đã quá trễ để tìm thấy và vô hiệu hóa những trái bomb. Cứ để cho Lakin thổi tung bản thân hắn lên.

Có quá nhiều chỗ trên chiếc tàu này có thể che dấu những trái bomb, quá nhiều khả năng. Vì những trái bomb này có vẻ thuộc về thường dân, IEDs* có thể có bất kỳ kích thước hoặc cấu trúc nào, anh thậm chí còn không biết nó trông giống cái gì.

(*IEDs : Improvised Explosive Devices – Thiết bị nổ chế tác.)

Chỉ mình Larkin biết, và họ định bỏ qua cơ hội mà ở đó, sự am hiểu làm được cho họ bất kỳ điều tốt đẹp nào.
Anh đá vào một cánh cửa bếp, giơ cao vũ khí, và gã khốn, đang ngồi trên sàn, tựa vào khung cửa của một loại chạn thức ăn. Có đôi chút ánh sáng trong bếp, nhưng đủ để thả một cái bóng ngang qua mặt Larkin.
Cael giương súng, nhắm vào Larkin. "Đứng lên."

"Không." Larkin nói bằng một giọng bình thản.

Hắn quá tự tin, Cael nghĩ. Hắn phải biết không còn nhiều thời gian. "Những trái bomb ở đâu?" Cael hỏi. "Có bao nhiêu trái? Khi nào chúng sẽ nổ?"

Larkin nhìn vào đồng hồ đeo tay của hắn, di chuyển ra chỗ ánh sáng để đọc nó. "Tao không nói cho mày biết đâu." Hắn nói, nghe như vẻ một đứa trẻ hờn dỗi. Trong ánh đèn huyền bí, đôi mắt hắn sáng lên lạ thường. "Có rất nhiều, dù cho mày có tìm ra chúng, mảy cũng không đủ thời gian để vô hiệu chúng. Tao cho mày biết mày còn ít hơn năm phút. Bỏ qua hoặc nắm lấy cơ hội."

Cael cân nhắc nhanh chóng. Lần cuối cùng anh nhìn thấy Jenner, cô đang đứng bên trạm xuồng cứu sinh với một người thủy thủ bị hoảng sợ, đang giúp những người khác vào trong xuồng. Cô nên rời khỏi tàu lúc đó – anh hy vọng, Chúa ơi, anh hy vọng.

"Mày là một trong những đứa làm rối tung điều này lên, đúng không?" Larkin hỏi, khi hắn ghép những mảnh ghép lại cùng nhau. "Mày là đứa quái nào thế?" Không đợi trả lời, hắn nhấc một tay, lộ ra khẩu súng nhỏ.

Bản năng lão luyện thúc Cael khai hỏa – và với khoảng cách này, anh không thể bỏ lỡ. Phát đạn xuyên qua cánh tay Larkin và khẩu súng bị văng ra. Anh bắn lần nữa, nhắm vào đầu gối. Anh không muốn gã khốn được lựa chọn vào phút cuối cùng và lấy một chiếc xuồng cứu sinh. Larkin thét lên và ngã xuống, quằn quại trong đau đớn.
Và thời gian đã hết. Kệ xác Larkin. Anh phải đưa Jenner và phần còn lại của nhóm vào xuống cứu sinh, ngay bây giờ.
...

Jenner muốn phát cuồng, cô đã đưa Nyna vào một chiếc xuồng cứu sinh, nhưng không có dấu hiệu nào về Linda, Penny hay Buttons. Có thể những người phụ nữ đã rời khỏi tàu trước khi Jenner đến trạm cứu hộ, giống như nhiều hành khách đã làm, nhưng cô và Cael đã lên khoang Lido từ rất sớm, điều đó có vẻ không có khả năng. Để chắc chắn, cô sẽ đi tìm họ, dù giữa đám đông.


Có quá nhiều thứ để lo lắng đến, quá nhiều mối bận tâm rất thực tế, đến nỗi cô cảm thấy một vài hạn chế khi cô tập trung cho mỗi lần một vấn đề.

Diana, một thành viên thủy thủ đoàn rất trẻ, người dũng cảm ở lại trạm cứu hộ cho dù cô rõ ràng muốn thoát đi một cách tuyệt vọng, đang bắt đầu tỏ ra suy sụp vào phút cuối cùng kinh khủng... còn bao lâu? Nửa giờ? Một giờ? Cô đã hoàn toàn mất ý thức về thời gian. Những chiếc xuồng cứu sinh đã chở đầy, lắc lư rời khỏi con tàu và hạ thấp xuống mặt biển, ở đó chúng sẽ tự động tách rời ra, và tiến trình lại bắt đầu lập lại. Tiến trình diễn tiến nhanh, trôi chảy chỉ cần mọi người hợp tác. Chỉ vài người còn ở lại trên tàu, và Diana đã trở nên mụ mẫm.

Những chiếc xuồng cứu sinh lớn chở đầy người nổi trên nước, đang từ từ rời xa khỏi tàu Silver Mist, chờ đợi sự giải cứu sẽ đến không trễ hơn buổi sáng. Sẽ là một khoảng thời gian dài trong bóng đêm kinh hoàng.
"Có nhiều hành khách hơn, và nhiều thủy thủ hơn." Diana nói, khi cô nhìn quanh, hỏi câu hỏi không lời với người đàn ông đang trợ giúp cô. Có những trạm cứu hộ khác, những thành viên thủy thủ đoàn khác – và thuyền trưởng Lamberti, tại trạm cứu hộ ở đuôi tàu – đang hỏi những câu hỏi tương tự. Những người còn lại ở đâu?

Jenner nghi ngờ rằng vụ nổ vừa rồi đã lấy đi nhiều sinh mạng hơn bất kỳ ai từng biết cho đến bây giờ. "Thật khó để theo đường lối của ai đó trong lúc khẩn cấp." Cô nói điềm tĩnh khi trong ngực cô, trái tim cô đang đập dồn dập và cô muốn thét lên trong nỗi sợ hãi cùng cực. Cael ở đâu? Họ không còn nhiều thời gian cho cuộc hẹn đã định trước. Cô không thể rời đi mà không có anh.

"Hãy lấy một chiếc xuồng cứu sinh." Cô nói với Diana. Không còn hành khách nào khác đang đợi trong phạm vi trạm cứu hộ này nữa.
"Nhưng..."

"Tôi ở ngay phía sau cô." Jenner hứa, không nói thêm ngay khi Cael đến. Cô dứt khoát không muốn nói cho Diana biết sự thật, rằng có nhiều trái bomb khác trên con tàu này và không còn nhiều thời gian để rời đi nữa.
Cô nghe tiếng bước chân và quay lại. Tiffany đang chạy nước rút vào trong tầm nhìn, vẫn đang mang đôi giày cao gót đó, vẫn cầm theo khẩu súng. Sanchez theo sát phía sau cô ấy, sải chân mạnh mẽ của anh được điều chỉnh cho phù hợp với của cô ấy. Ryan tiến tới từ một hướng khác. Cael ở chỗ quái nào chứ?

"Đi thôi." Tiffany nói cộc cằn khi cô vươn tới chiếc xuồng cứu sinh.

"Không, cho đến khi Cael..."

"Sanchez!" Tiffany nói sẵng. "Giúp quý cô Redwine vào trong xuồng."

Jenner xua tay. "Điều đó không cần thiết." Tình trạng buồn nôn chụp lấy cô khi cô trèo vào trong xuồng cứu sinh, và cô cảm thấy yếu đuối đến nỗi vào phút cuối cùng cô gần như ngã nhào. Anh ở đâu? Tiffany và những người khác theo sát ngay sau cô, và Diana đã sẵn sàng hạ thủy chiếc xuồng được sắp xếp từ lúc đầu dành cho thủy thủ đoàn, những người cuối cùng di tản theo trạm này.

"Đợi đã." Jenner nói dứt khoát khi Diana bắt đầu hạ xuồng xuống. "Có người đang đến."
Cael đang đến, đúng không? Larkin đã không bắt được anh, không bắn anh, không lẻn đến phía sau anh và đánh vào đầu anh, và...

Tiffany nắm lấy tay cô và siết chặt. "Anh ấy ở đây" Cô ấy thì thầm
"Tôi biết." Nhưng cô không biết. Cô không chắc chắn. Cô có thể cảm nhận được nếu có điều gì xảy ra với anh không? Hay sẽ không? Hơi thở của cô tắc lại. Cô không thể mất anh lúc này. Quỷ tha ma bắt anh, cô chỉ vừa tìm thấy anh được hơn một tuần qua và họ đã phí phạm quá nhiều thời gian để chiến đấu với nhau...

Rồi cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập gần như chạy đua, và lấy một hơi thở sâu. Nhưng khi một bộ đồng phục thủy thủ và mái tóc vàng hiện ra trong tầm nhìn, cô gần như khóc thét.

"Tạ ơn Chúa!" Tiffany đứng lên, và khi Matt tiến lại bên chiếc xuồng cô đưa tay để giúp cậu.
"Không, đừng chạm vào tôi." Cậu hổn hển. Một cánh tay đặt trong một cái băng đeo được chế tạo từ thứ có vẻ giống như một mảnh của khăn trải bàn. Cậu đã bị va chạm khá tệ, bị chảy máu và thâm tím, quần áo của cậu rách nát.
"Bridget đâu?" Ryan hỏi và Matt lắc đầu.

"Cô ấy không thoát được." Giọng cậu quá lớn, cậu la to mặc dù cậu đứng gần Ryan. "Tôi đã tìm kiếm lâu như tôi có thể..."

"Chúng ta phải đi." Diana nói, và đó là sự thật. Họ đã vượt quá thời gian.

"Tôi đã nói tôi sẽ không rời khỏi mà không có anh ấy." Jenner nói và chụp lấy thành xuồng khi cô bắt đầu trèo ra ngoài.
Tiffany túm lấy cô và lôi cô trở vào bên trong. "Giữ nguyên mông cô ở đây." Cô nói gay gắt. "Chúng ta không còn thời gian cho cái đống phân này nữa."

Tiếng nổ từ khoang thể thao khiến mọi người hụp xuống né tránh. Diana thét lên và một khối lửa bắn vào trong không trung. Từ cuối đuôi tàu của khoang, một vụ nổ khác đã thổi tung trạm cứu hộ cũng như những người đang có mặt ở đó. Sức nóng của lửa vươn tới chỗ họ trong một làn sóng khủng khiếp và chiếc xuồng họ đang ở tròng trành dữ dội.

Diana bắt đầu tiến trình hạ thủy.

"Đừng." Jenner nói, thổn thức. "Đợi đã." Diana nhìn cô, lưỡng lự trong vài giây, rồi bắt đầu hạ thủy chiếc xuồng lần nữa. Jenner nhảy lên nhưng Ryan đã chụp lấy tay cô và kéo cô xuống. Bàn tay anh siết chặt. Cô không biết cái siết mạnh mẽ đó là để giữ cô ở nguyên chỗ hay trao cho cô sự an ủi.

Chiếc xuồng từ từ hạ xuống trong chuyển động giật cục. Ngay khi nó chìm khuất dưới lan can tàu, cô nhìn thấy anh, đang chạy bán sống bán chết. "Anh ấy đây rồi." Cô hét lên và Diana lưỡng lự lần nữa. Chiếc xuồng xóc lên để ngừng lại.
Cael không do dự. Anh thật sự đâm bổ qua lan can vào trong chiếc xuồng, nhìn cả thế giới giống như kiểu James Bond (điệp viên 007) điên rồ, mặc lễ phục, bị cháy xém, nhễ nhại mồ hôi. Jenner ôm choàng lấy anh và giữ anh thật chặt, cúi thấp người nhất có thể để né một vụ nổ khác nữa làm rung chuyển những khoang trên cao của con tàu.

...

Larkin cố hít không khí, nhưng dường như không có đủ oxy. Cảm giác thiêu đốt trên cánh tay hắn đã đủ tệ, nhưng đầu gối hắn, hoặc thứ đã từng là đầu gối của hắn, đang hành hạ khổ sở. Dù vậy, hắn không còn phải chịu đựng sự đau đớn lâu nữa. Ngồi dựa trên sàn của buồng kho, hắn lắng nghe trong sự thỏa mãn nhiều hơn niềm vui thích với vụ nổ đầu tiên. Hắn đã cài đặt những thiết bị định giờ riêng rẽ có thời gian cách nhau vài giây, thậm chí vài phút giữa các vụ nổ, nhưng hắn không có thời gian để chờ đợi.

Thêm một vụ nổ khác vang lên, và hắn hình dung ngọn lửa liếm qua khoang tàu, được nuôi dưỡng bằng hóa chất gây cháy, hủy diệt mọi thứ và mọi người trên đường chúng đi qua. Hắn nhắm mắt. Đã có vụ nổ thứ ba, và thứ tư, dường như ở một trong những nhà hát tầng dưới, nghe như xa hơn nhiều, ầm ì ngay bên dưới chỗ ngồi của hắn trong buồng bếp. Hắn có thể cảm thấy sức nóng từ ngọn lửa đang xâm lăng, nghe được tiếng răng rắc và tiếng lốp bốp của con tàu đang bị thiêu cháy, và quả bomb hắn đang ngồi bên trên vẫn còn chưa nổ.

Hắn đợi. Một phút. Hai. Và rồi, trong cơn thịnh nộ, hắn di chuyển những chiếc hộp bên dưới, nơi hắn che dấu quả bomb. Nó không ngừng kêu tic tắc, chậm chạp, thiết bị định giờ chỉ rõ còn một giờ nữa mới thực hiện. Một giờ! Hắn nhìn chằm chằm không tin. Hắn không thể cài đặt sai. Ai đó đã nhìn thấy hắn, đã trở lại và thay đổi thời gian. Hắn không phạm sai lầm giống như thế này được.

Nếu hắn ở lại quán Fog Bank, bây giờ hắn đã chết, bị thổi tung lên ngay lúc đó như hắn đã lên kế hoạch. Thay vì thế hắn mắc kẹt ở đây, gần như nôn mửa trong đau đớn, chờ đợi một sự giải thoát sẽ không xảy ra. Hắn giật mạnh những sợi dây của trái bom ở bên dưới hắn, hy vọng sẽ làm nó phát nổ. Thay vì thế, thiết bị định giờ chỉ đơn giản ngừng nhấp nháy. Không có điều gì xảy ra.

Sức nóng bao quanh hắn đang tiến tới mức độ ngột ngạt. Nguyền rủa, hắn nâng hắn lên, cố gắng đứng dậy, nhưng cái đầu gối khốn khổ của hắn đổ sập bên dưới hắn. Hắn rú lên đau đớn, lăn lộn trên sàn. Cuối cùng, thở hổn hển, hắn bắn đầu kéo lê bản thân. Hắn tìm thấy khẩu súng của hắn và nhét vào túi. Cơn đau nóng hổi bò liếm qua chân hắn và hắn nhìn quanh trong nỗi kinh hoàng khi phát hiện giày của hắn đã bắt lửa. Thét lên, hắn đập liên tục vào đôi giày, rồi cuối cùng lột nó ra và quăng đi. Tay hắn bị phỏng, bàn chân hắn bị phỏng. Cẳng chân và cánh tay hắn không sao nhưng cực kỳ đau đớn.

Với mục tiêu duy nhất đầy giận dữ, hắn kéo lê bản thân ra khỏi bếp và đi vào khoang tàu, nơi những ngọn lửa đang nhảy múa vào trong bầu trời. Hắn xoay sở đến bên lan can và nhìn xuống dưới, nơi một số lượng lớn xuồng cứu sinh chở đầy người đang nổi trên mặt biển tối đen như mực. Không phải mọi người đều thoát được, hắn đã có sự thỏa mãn, nhưng đây không phải là sự kiện ngoạn mục mà hắn lên kế hoạch.

Ngọn lửa liếm ngang qua khoang phía đuôi tàu tiến thẳng về phía hắn. Hắn quay đi, đột ngột sợ đối mặt với ngọn lửa phi tự nhiên, nhưng ngọn lửa vẫn táp vào hắn từ hướng đó.

Đồ con hoang. Đồ con hoang khốn kiếp. Chúng sẽ sống. Sau tất cả kế hoạch kỹ lưỡng của hắn, chúng vẫn sống và thay vì biến mất trong vụ nổ hắn lại bị thiêu cháy. Hắn ghét chúng, hắn ghét tất cả bọn chúng. Kéo súng ra khỏi túi, hắn tỳ bản thân vào lan can và bắt đầu bắn bừa vào những chiếc xuồng, vào nước, vào bất kỳ thứ gì và mọi thứ. Ngọn lửa táp vào hắn lần nữa, và hắn thét lên.

Đau đớn. Đau đớn ở mọi chỗ, tệ hại hơn nhiều so với hắn từng hình dung, và dường như là một khoảng thời gian rất dài... hắn phải chịu đựng.

Ngày đăng: 29/03/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?