Chương 76
Tôi đợi cô gái người Hoa từ hơn một tiếng đồng hồ.
Khi còn là lính trơn, tôi rất thích khi đến phiên được canh gác. Tôi ôm súng trước ngực và chú tâm nghe từng tiếng động nhỏ suốt đêm dài. Khi trời mưa, một chiếc áo choàng rộng tách biệt tôi hẳn khỏi thế giới bên ngoài và tôi như một bào thai cuộn mình trong tư duy của chính mình. Khi trời đổ tuyết, từng bông tuyết lớn rơi xoay tròn như hàng nghìn âm tiết, như mực trắng trên nền giấy đen. Mắt mở to và toàn thân bất động, tôi như hoá thân thành chim, thành cây. Tôi quên thân hình tôi, nguồn gốc của tôi, tôi trở thành một phần của thiên nhiên bất biến.
Cô gái người Hoa cuối cùng đã tới. Em mỉm cười mơ hồ thay lời chào. Tôi đứng dậy cúi gập người. Em hơi còng lưng xuống một chút. Dường như một giấc ngủ trưa nặng nề làm sưng mọng mi mắt em, làm nét mặt em phờ phạc. Hai nếp hằn vạch sâu bên khoé miệng. Em vén những lọn tóc tuột khỏi bím ra phía sau tai. Em mơ màng và như thất thần, trông giống mẹ tôi khi người gấp áo kimônô cho tôi.
Em mời tôi đi trước. Sau nước đi thứ hai trăm, quân trắng và quân đen tạo thành những cái bẫy chằng chịt, nơi nhiều vòng vây lại bị vây lại vào trong. Chúng tôi chiến đấu trên những trục đường hẹp, những khoảng trống chật chội. Em đi nước đánh trả sau vài phút, tiếng quân cờ vang lên như tiếng một cây kim rơi trong căn phòng lặng lẽ.
Thời gian ngắn ngủi em dành để nghĩ nước đi khiến tôi ngạc nhiên. Sự nóng nẩy mà tôi để lộ ra trong buổi chơi trước đã khiến tôi bực mình đến độ tôi đã chuẩn bị sẵn sàng đối phó với mọi kiểu tác động từ bên ngoài. Tôi suy nghĩ hẳn nửa tiếng trước khi đi quân tiếp theo. Ba phút sau, quân trắng đã lại đi xong. Tôi quá ngạc nhiên trước sự thô bạo này và ngẩng nhìn em.
Em đột ngột nhìn sang phía khác và giả vờ theo dõi các người chơi khác qua vai tôi. Tim tôi đập mạnh hơn. Tôi cúi mặt và cố gắng tập trung. Điều kỳ lạ là tôi nhìn thấy trên bàn cờ, các nét trắng và các nét đen lại chính là hình gương mặt em!
Tôi vừa đi một quân đen, quân trắng đã lại chiếm một ô sát bên. Chưa bao giờ em đi cờ nhanh như vậy. Và nước cờ rất chuẩn xác. Tôi lại ngẩng đầu lên. Mắt tôi gặp mặt em. Tôi rùng mình. Để che giấu nỗi lúng túng, tôi giả vờ suy nghĩ.
Em vẫn nhìn tôi chằm chằm. Tôi cảm thấy trán mình như phải bỏng dưới mắt em. Đột nhiên, giọng em tách bạch:
- Anh giúp tôi một việc có được không?
Tim tôi đập thìch thịch.
- ... Vâng.
Im lặng một lát, em thì thầm:
- Tôi trông cậy vào anh.
- Tôi có thể giúp gì được?
- Đi khỏi đây rồi tôi sẽ nói.
Tôi giúp em ghi lại thế cờ và xếp quân cờ vào hộp. Sau khi cho tất cả vào túi, em bảo tôi đi theo.
Em đi trước. Tôi theo sau. Vài lọn tóc phất phơ trong gió. Em đi rất chậm.
Tim tôi thắt lại, tôi cảm thấy một nỗi lo lắng kỳ lạ xâm chiếm lòng mình. Em định đưa tôi đi đâu? Cây cối rẽ ra trước bóng dáng nhỏ bé của em và khép lại sau lưng tôi. Phố phường như một mê cung lớn. Và tôi đang lạc lối.
Đôi khi em quay lại và mỉm cười. Vẻ lạnh lùng đã mất đi trong ánh mắt em. Em vẫy gọi một chiếc xe tay và cho tôi ngồi cạnh.
- Đến đồi Bảy Kỳ quan đổ nát nhé.
Rèm xe kéo xuống, nắng ban ngày hắt lên mặt em ánh sáng vàng óng. Những hạt bụi bé li ti như ánh sáng nhảy múa rơi từ nóc xe và đậu trên lông mi em. Tôi tuyệt vọng nép mình sát phía bên kia băng ghế mà không xong. Xe rẽ ngoặt, cánh tay tôi chạm tay em. Da em lạnh mát để lại cảm giác trên tay tôi như một vết đốt nóng rực. Em giả vờ không để ý. Cổ em toát mùi hương con gái, mùi lá chè xanh và mùi xà phòng. Xe tay vấp phải một hòn đá, đùi tôi xiết vào đùi em.
Tôi vừa bị kích thích vừa xấu hổ, người tôi như nghẹn lại.
Tôi chết đi được vì thèm khát được ôm em vào lòng! Nếu như không được vòng tay quanh vai em, kéo đầu em ngả xuống ngực mình, tôi cũng sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc nếu được chạm vào các ngón tay em. Tôi đưa mắt nhìn em, sẵn sàng lao như thiêu thân vào lửa. Nhưng nét mặt em vẫn kín như bưng, lông mày nhíu lại, em nhìn lưng anh xe đang chạy phía trước.
Tôi cương quyết giữ chặt hai tay mình trên gối.
Anh xe dừng lại và chúng tôi xuống. Tôi ngửa đầu nhìn dõi lên một đồi cây rợp bóng. Trên đỉnh, lẫn trong nắng chói, tôi cảm thấy hình dáng của một ngôi chùa ngự trên một vùng cây cổ um tùm.
Trước mặt chúng tôi, một lối mòn lát đá ngoằn nghèo đi sâu vào các bụi cây đầy hoa, cỏ cao dầy, và khuất dần trong bóng cây và lau sậy trên đồi.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92