Gửi bài:

Chương 42

Trời nóng quá nên luyện tập khó khăn. Sau các bức tường thành, đất đai đen xì trở thành các tấm tôn nóng bỏng. Sĩ quan chỉ huy cho binh lính tập hành quân, nhảy, chạy, bò, bắn súng, xọc cho hàng ngàn lần mũi lưỡi lê vào bù nhìn rơm. Kẻ nào ngất sẽ được đổ cho một xô nước kèm theo một đôi bạt tai. Đối với lính mới người Trung Quốc, chúng tôi còn phạt nặng hơn. Đàn ông là loại thép phải tôi mới rèn được thành vũ khí.

Ngay từ ngày đầu tiên, mặt trời đã hun cháy tôi và môi tôi bong da. Phải gào nhiều quá nên tôi bị mất giọng và cổ họng đau rát. Cơm nuốt vào tựa như nuốt cát. Đêm đến nhiệt độ xuống nhưng cơ thể chúng tôi vẫn còn mang hơi nóng của ban ngày. Khổ vì cả nóng lẫn lạnh, tôi trằn trọc trong giường chẳng thể nào ngủ được.

Tuy nhiên tôi hài lòng được ở đây. Trại lính như một cấm thành với quán rượu, nhà hàng, thư viện riêng của mình, với các cô y tá xinh đẹp và các phòng tắm có thùng nước bẵng gỗ thật. Em gái tôi và Akitô gửi sách và tạp chí văn học. Mẹ gửi túi đầy sôcôla, bột đậu đỏ, tất và quần lót mới. Mẹ thật chiều tôi.

Các tạp chí khiêu dâm lan tràn khiến mọi người có tính đồng loã thật vui vẻ. Tối đến, từ phòng này sang phòng khác, các giọng say nhừa nhựa bộp bạp hát những bài dân ca Nhật. Đây đó, người ta đánh bài ăn tiền.

Binh lính thèm thuồng còn sĩ quan không bị cấm trại. Từng nhóm dân ăn đêm kết lại với nhau. Cứ chớm lặn mặt trời là chúng tôi say sưa trong phố và làm một tua qua các nhà thổ cho tiêu cơm.

Vì tôi nói được tiếng của họ nên quan hệ của tôi với phụ nữ bản xứ trở nên đặc biệt. Cảm thông khiến những kẻ chai đá nhất cũng trở nên âu yếm. Lan bỗng thành ra gắn bó với tôi. Xác thịt tôi đã chế ngự được cô ta và cô ta dành cho tôi một niềm si mê không kiềm chế.

Trí tưởng tượng của Lan đã biến cuộc gặp gỡ bình thường giữa một người lính và một ả điếm thành một chuyện tình. Cô ta cho rằng đã để ý tới tôi ngay từ ngày đầu tiên mới đến. Trong đoàn quân diễu hành hôm ấy, chỉ có ánh mắt của tôi thu hút được cô.

Nghe mãi là mình được yêu nên tôi cũng trở nên trung thành với Lan. Tôi mê cô vì nhiệt tình giường chiếu và sự thẳng thắn mà các kỹ nữ xứ tôi không có. Lan tặng tôi nào khăn mùi xoa, bít tất của cô, các món tóc kỷ niệm và một chiếc đệm nhỏ bằng xa tanh có thêu các hình chăn gối lứa đôi. Các món quà mọn đó cũng khiến tôi thích thú và tự mãn ngang với nỗi khát khao cuồng nhiệt của cô.

Ngày đăng: 25/03/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc