Chương 41
Hôm sau đến trường, tôi tự hào nhìn các bạn. Nỗi đau ngày hôm qua vẫn dai dẳng trong tôi, khiến tôi bứt rứt. Quấn mình trong chiếc váy xanh như đám bạn bè, tôi biết rằng từ nay tôi đã khác rồi.
Sau buổi học, tôi vòng qua thăm chị gái. Nguyệt Châu ngồi bên cửa sổ đang đan len. Tôi duỗi người trên chiếc đi văng đan bằng mây trước mặt chị.
Em chồng Nguyệt Châu vừa có thai và chị tôi than vãn về nỗi bụng vẫn phẳng lì. Để bà chị bớt nói về chủ đề bụng, tôi hỏi:
- Làm sao biết được mình đang yêu hả chị?
Nguyệt Châu chùi mắt và lăn ra cười:
- Này, đã có đứa nào chưa đấy? Sao lại hỏi chị thế?
Tôi giả vờ tự ái:
- Nếu chị không nói thì em đi đây.
- Thế mà đã dỗi à? Em có ăn bánh ga tô mật ong không?
Nguyệt Châu rung chuông gọi người hầu và đan tiếp:
- Em cần gì nào?
Tôi rúc đầu xuống gối:
- Làm sao biết được là mình đang yêu? Mình cảm thấy như thế nào?
Thứ nhất là em sẽ quên hết thiên hạ xung quanh, bạn bè gia đình cứ như là biến sạch. Đêm ngày chỉ nghĩ đến có một người thôi, khi thấy anh ta thì mắt em như tràn ngập ánh sáng, khi không gặp anh ta, nỗi nhớ gặm mòn tim em. Lúc nào em cũng tự hỏi không biết anh đang làm gì, anh đang ở đâu. Em bịa cho anh ta một cuộc đời, em sống thay anh ta trong cuộc đời đó: mắt em nhìn thấy, tai em nghe thấy...
Nguyệt Châu hớp một ngụm nước chè rồi tiếp:
- Lúc đầu, người này chẳng biết tình cảm của người kia với mình như thế nào. Đấy là lúc đau khổ nhất. Rồi họ bộc bạch với nhau và hạnh phúc vô bờ trong một thời gian ngắn ngủi.
Chị tôi dừng tay đan và mắt lại mơ màng:
- Hết đẹp trời là đến kỳ giông bão và đột nhiên đôi người yêu chìm trong bóng tối, họ bò rạp để mò mẫm tiến lên. Họ già đi. Rồi em sẽ biết em ạ. Khi em yêu và được yêu, em sẽ biết thế nào là nỗi đau phải sống trên một lò than hồng rực, em sẽ chẳng tin chắc vào cái gì nữa hết.
Môi chị tôi nẻ nứt như đất ruộng hoang. Ánh mắt chị hằn học nhìn trong không trung như muốn tìm những kẻ gây ra nỗi bất hạnh của chị. Chị tiếp:
- Em sẽ sướng hơn chị. Em mạnh mẽ hơn. Em sẽ biết thách thức đau khổ và làm dịu nỗi tức giận của thần linh vốn hay ghen tị với hạnh phúc của con người.
- Thế thì lấy chồng để làm gì?
- Hôn nhân ấy à? - Chị cười - Lạnh lẽo, nhạt nhẽo lắm. Như là một thứ nghi thức bày đặt ra để vừa lòng cha mẹ thôi. Xem chị bây giờ chỉ như cái bóng của chị ngày trước đây này. Gia đình chị xây nên nay lại đè nặng lên chị. Có nhưng ngày chị chỉ ước được biến thành cái tủ, chẳng phải nghĩ ngợi, chẳng có cảm xúc gì cả, chị sẽ chờ đợi anh ấy, phục vụ anh ấy, làm vật kê chắn nhà cửa cho anh ấy, an ủi tổ tiên nhà anh ấy.
Nguyệt Châu đứng dậy hái một chùm hoa đậu tía và bóp nát trong các ngón tay run rẩy:
- Chị nói cho em biết sự thật. Trước đây chị yêu chồng chị, chị đã cho anh tất cả. Như một con tằm, chị rút ruột cho anh những gì đẹp nhất của chị. Chỉ còn lại xác tằm vơ vật. Chị biết phải làm gì tiếp rồi, chị sẽ trao cả mạng sống của chị. Chị chết đi để cho anh ấy sống!
Tôi cảm thấy choáng và khó chịu. Viện một cái cớ vớ vẩn, tôi bèn xin về. Ra đến đường là tôi chạy. Tôi cần phải được hít thở cuộc sống, cây cỏ, hơi ấm của thành phố này. Tôi sẽ biết cách làm chủ số phận của mình và sẽ hạnh phúc. Hạnh phúc là một cuộc bao vây, như chơi cờ vây. Tôi sẽ giết được nỗi đau bằng cách bóp nghẹt nó.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92