Chương 9.2
Cảm thấy cả bị dồn ép lẫn bối rối, Cathryn tìm lấy một chỗ ẩn náu trong nhà bếp với Lorna. Cô cuộn mình trong cái ghế và chống khủy tay lên bàn.
"Ricky đã nói vói Rule là cháu sắp sửa bán nông trại," cô thẳng thắn nói. "Rule đã nhảy ngay đến kết luận là câu chuyện đó là thật. Bọn cháu đã có tranh cãi và cháu nói anh ấy tự đi mà bón cơm cho mình; anh ấy có lẽ đã ném cái khay vào tường. Sau đó cháu có một cuộc cãi vã với Ricky về Rule, và đúng lúc giữa chừng thì Monica nói cho Ricky biết là bà có kế hoạch rời khỏi Bar D, và Ricky nhìn như thể bị ai đó đánh cô ấy. Cháu không biết điều gì đang diễn ra nữa!" cô than vãn.
Lorna cười. "Hầu hết chuyện đang xảy ra là do cô quá mệt khi cô đang điều hành công việc một mình và không có gì có thể làm cho cô có nhiều cảm xúc như lúc này. Monica và Ricky đã tranh luận suốt về cuộc sống của họ; không có gì là bất thường cả. Và Monica luôn luôn nói là nếu cô quay lại bà ấy sẽ rời đi. Ricky ... Ồ, điều mà Ricky cần là một người đàn ông tốt, khỏe mạnh yêu thương cô ấy và làm cho cô ấy cảm thấy cô ấy có giá trị."
"Cháu lấy làm tiếc cho cô ấy," Cahthryn chậm rãi nói. "Thậm chí khi cháu muốn làm cô ấy tức chết, cháu vẫn cảm thấy tiếc cho cô ấy."
"Tiếc đủ để cho phép cô ấy có được Rule sao?" Lorna ranh mãnh khiêu khích.
"Không!" Sự đáp lại của Cathryn là ngay tức khắc và bùng phát, và Lorna cười.
"Tôi không nghĩ vậy." bà lau tay vào cái tạp dề. "Tôi cho là tôi tốt hơn nên đi lên lầu và xem Rule thế nào, dù nếu cậu ấy không ném cái khay thức ăn vào tường thì cậu ấy chắc chắn sẽ ném nó vào tôi khi cậu ấy nhìn thấy tôi không phải là cô. Cô sẽ lên gặp cậu ấy chứ?"
"Cháu cho là cháu sẽ phải làm thế," Cathryn thở dài. "Nhưng không phải ngay lúc này. Hãy để anh ấy trấn tĩnh lại đã, và có lẽ sau đó chúng cháu có thể nói chuyện mà không phải hét lên với nhau."
Sau khi Lorna lên lầu, Cathryn ngồi ở bàn một lúc, quan sát nhà bếp ấm cúng dễ chịu này. Không chỉ có Rule cần bình tĩnh lại; tâm trạng của cô ít nhất cũng nóng như anh ấy, và nếu cô đang thành thực với bản thân, cô phải thừa nhận là anh ấy thường kiểm soát bản thân tốt hơn cô kiểm soát chính mình.
Cánh cửa phía sau mở ra và Lewis Stovall dựa thân hình cao lớn của anh vào cánh cửa ra vào. "Lại đây nào, Cathryn," anh tán tỉnh cô. Anh đã đánh mất từ "bà Ashe," trong suốt một vài ngày trước và bắt đầu gọi tên thân mật của cô, điều mà là thứ duy nhất hợp lý để cân nhắc xem họ đã làm việc gần với nhau như thế nào. "Có việc cần được làm."
"Có phải Rule đã nói với anh là giữ cho tôi bận đến mức tôi không còn có năng lượng để làm bất cứ việc gì khác trừ làm việc, ngủ và chăm sóc anh ấy không?" cô nghi ngờ hỏi.
Đôi mắt cứng rắn của anh nheo lại nơi khoé mắt khi một nụ cười nhỏ bé xuất hiện trên gương mặt anh. "Em mệt mỏi lắm đúng không?"
"Say đòn rồi," cô nói.
"Chuyện đó sẽ không kéo dài lâu hơn được đâu. Rule nên đứng dậy và đi loanh quanh vào tuần tới, và anh ấy có lẽ sẽ quay lại với cái yên ngựa một tuần sau đó. Anh đã thấy anh ấy làm việc đó trước đây rồi."
"Với một vết thương ở chân sao?" cô nghi ngờ hỏi.
"Hay tay anh ấy, hay xương sườn bị băng bó, hay xương cổ bị gẫy. Không gì giữ anh ta lâu được. Sự chấn động này đã đặt buộc anh ta nằm lâu hơn bất cứ thứ gì khác.
Cô đứng lên và đi tới chỗ cánh cửa, thở dài khi cô kéo một cái tất sạch lên và cho chân vào giầy của cô. Lewis đứng nhìn cô với một sự biểu hiện là lạ trong mắt anh, và cô nhìn lên đúng lúc để bắt gặp cái nhìn lướt nhanh của anh. "Lewis?" cô hỏi một cách không chắc chắn.
"Tôi vừa mới nghĩ rằng dưới vẻ quyến rũ của gái thành phố lớn, cô thật sự không có vẻ gì của một cô gái nông thôn."
"Quyến rũ?" cô cười to, cảm thấy buồn cười với ý nghĩ đó. "Tôi sao?"
"Cô sẽ hiểu tôi đang nói về gì nếu như cô là một người đàn ông," anh nói lè nhè.
"Nếu tôi là một người đàn ông tôi thậm chí sẽ không nghĩ đến điều đó."
Tiếng cười của anh thừa nhận sự thật của điều đó. Khi họ đi bộ ngang qua sân, Cathryn đã lấy hết tinh thần để hỏi anh một câu hỏi vẫn ở trong đầu cô từ lần đầu tiên cô gặp Lewis. "Anh đã từng ở Việt Nam với Rule phải không?" cô hỏi bình thường.
Anh nhìn xuống cô. "Tôi đã từng ở Việt Nam, nhưng không phải với Rule. Tôi không gặp anh ấy cho đến bảy năm trước."
Cô không nói gì thêm, và khi họ tiến gần đến chuồng ngựa anh hỏi, "Sao?"
"Anh dường như trông giống thế," cô chậm rãi đáp lại, không chắc là tại sao họ có vẻ giống nhau như đúc. Họ đều là những người đàn ông nguy hiểm, những người đàn ông cứng rắn đã nhìn thấy quá nhiều chết chóc và đau đớn.
"Anh ấy chưa từng đề cập đến Việt Nam với tôi." Một lời giải thích khó nghe thoát ra từ giọng nói của Lewis. "Và tôi cũng không nói về nó, – không một chút nào. Những người duy nhất biết về điều mà tôi đang nói cũng ở đó, và họ có những rắc rối của riêng họ. Cuộc hôn nhân của tôi tan vỡ bởi vì vợ tôi không thể chịu được nó, không thể kiểm soát được tôi khi lần đầu tiên tôi quay lại."
Cái nhìn mà cô nhìn anh là đau đớn và cảm thông, và anh cười toe toét – và thật sự là cười toe toét. "Đừng kéo dài những vĩ âm" anh trêu chọc. "Tôi đang khá ổn. Ngày nào đó tôi có lẽ sẽ lại kết hôn. Hầu hết đàn ông than vãn và rên rỉ về hôn nhân, nhưng có cái gì đó ở người phụ nữ giữ họ hồi tỉnh nhiều hơn."
Cathryn kìm không được, cười to lên. "Tôi tự hỏi đó là cái gì."
Cảm nhận mới về sự gần gũi với Lewis giúp cô trải qua hết phần còn lại của một ngày, với một buổi sáng sôi động và rắc rối. Một trong những con ngựa đực giống bị đau bụng, và hai con ngựa cái có dấu hiệu chúng sắp sinh con trước khi đêm xuống. khi cô cuối cùng cũng lê bước về nhà thì cũng đã hơn bẩy giờ, và Lorna thông báo rằng bà đã sẵn sàng mang khay thức ăn của Rule lên cho anh.
"Cậu ấy đang trong tâm trạng tồi tệ," bà thông báo.
"Vậy thì anh ấy sẽ phải ở đó," Cathryn mệt mỏi nói. "Cháu không cảm thấy nên an ủi anh ấy tối nay. Cháu sẽ đi tắm và ngã vào giường ngủ đây."
"Cô không định ăn sao?"
Cô lắc đầu. "Cháu quá mệt rồi. Cháu sẽ ăn vào sáng ngày mai, cháu hứa đó."
Sau khi tắm cô ngã ngang ra giường, quá mệt để mà thậm chí là lăn xuống dưới chăn. Cô buồn ngủ ngay tức thì, điều khá là may mắn, bởi vì dường như chỉ vài phút sau cô đã bị lay thức dậy.
"Cathryn, dậy đi." Đó là giọng của Ricky, và Cathryn buộc phải mở mắt ra.
"Chuyện gì thế?" cô nghiêng ngả hỏi, chú ý rằng Ricky vẫn mặc đồ như vậy. "bây giờ là mấy giờ?"
"Mười một giờ ba mươi. Đi nào. Cả hai con ngựa cái đang sắp đẻ, và Lewis cần có sự giúp đỡ." Giọng của Ricky hoàn toàn thiếu mất sự thù địch, nhưng cô luôn luôn quan tâm đến công việc của nông trại. Không có gì là lạ khi Lewis cầu cứu hai người phụ nữ thay vì đánh thức một vài người công nhân khác tới giúp anh; cả hai bọn họ đều đã giúp ngựa đẻ con trước đây, dù đã là nhiều năm từ khi Cathryn làm như vậy. Nhưng nông trại là của cô, và đó là trách nhiệm của cô.
Cô nhanh chóng mặc đồ và vội vã đi đến nơi chuồng ngựa non, nơi chỉ có một vài tia sáng lờ mờ chiếu sáng nơi những con ngựa cái nằm. Họ phải đi nhẹ nhàng để tránh làm kích động những bà mẹ đang được mong đợi, nên họ không nói gì ngoại trừ những âm thanh nhỏ. Lewis và một người đàn ông đỡ đẻ, Floyd Stoddard, đang đợi ở một ngăng chuồng ngựa trống không.
Lewis nhìn lên khi hai người phụ nữ bước vào. "Chắc sẽ không lâu nữa với Sable," anh nói. "Andalusia thì sẽ lâu hơn, tôi nghĩ thế."
Nhưng dù cho họ đợi, Sable vẫn chưa đẻ, và Floyd bắt đầu lo lắng. Đã gần hai giờ sáng khi anh kiểm tra lại nó và quay lại căn phòng nơi mà họ vẫn đợi, khuôn mặt anh căng thẳng. "Sable đang kiệt sức," anh thông báo. "Nhưng ngựa con đã xoay sang bên. Chúng ta sẽ phải giúp nó. Mọi người rửa tay đi."
Hai người đàn ông thắt áo đến tận eo và rửa tay trong nước xà phòng ấm, sau đó chạy tới ngăn chuồng của Sable. Ricky và Cathhryn kéo ống tay áo lên cao hết mức và cũng rửa tay. Mặc dù họ sẽ không thật sự giúp xoay con ngựa con được. Con ngựa cái nâu đen đáng yêu đó đang nằm xoài, chỗ mang thai của nó phình lên một cách lố bịch. "hãy giữ lấy đầu nó," Folyd hướng dẫn cho Ricky, sau đó quỳ gối xuống phía sau con ngựa cái.
Một tiếng hí to đau đớn phát ra từ cái ngăn còn lại, họ ngẩng đầu lên nhìn quanh. Lewis nói. "Cathryn, hãy xem con Andalusia đi."
Andalusia cũng đã kiệt sức, nhưng nó không phải ở trong tình trạng áp lực quá mức. Cathryn thông báo lại, sau khi cân nhắc tình huống. Ricky đang sử dụng tất cả sức lực của cô để giữ cái đầu của con Sable; Lewis đang tiếp những áp lực bên ngoài để giúp cho Folyd quay đầu cái thai.
"Audalusia khá tốt, nhưng nó cũng đang sẵn sàng. Tôi sẽ ở đó cùng với nó."
Mồ hôi chảy trên khuôn mặt của Lewis. "Cô biết phải làm gì phải không?" anh càu nhàu.
"Có, đừng lo. Tôi sẽ gọi nếu có bất cứ rắc rối nào."
Andalusia nâng cái đầu xám ngọc của nó lên và hí lên một tiếng mềm mại khi Cathryn bước vào chuồng của nó, sau đó lại rơi đầu xuống đống cỏ khô. Cathryn quỳ gối xuống bên cạnh nó, sự vuốt ve nhẹ nhàng của cô nói cho con ngựa cái biết nó không ở một mình. Đôi mắt đen to của con vật nhìn vào Cathryn đang vuốt ve nó, hầu như có được sự thanh thản của con người.
Hai bên sườn của con ngựa cái phập phồng với sự co thắt, rồi những cái móng cứng nhỏ bé xuất hiện. Andalusia không cần bất cứ sự trợ giúp nào. Chỉ trong vòng vài phút con ngựa con đã đang đi loạng choạng trên đống cỏ khô, vẫn bị bọc trong cái túi mờ mờ. Cathryn nhanh chóng xé toạc cái vỏ bọc ra và giải thoát cho con vật nhỏ bé, sau đó lấy một tấm vải mềm khô và bắt đầu lau cho nó với những cái vuốt ve dài, nhịp nhàng. Cô cúi mình trên đống cỏ khi con ngựa cái cố gượng trên chân nó đứng lên với cái đầu cúi xuống, hai bên sườn của nó phập phồng. Cathryn căng thẳng, sẵn sàng túm lấy con ngựa con và chạy đi nếu như con ngựa mẹ không chấp nhận con nó. Nhưng Andalusia nhẹ nhàng thở qua miệng nó và đi đến để xem xét con vật nhỏ bé đang run lên trên đống cỏ. Nó liếm láp con đầy yêu thương thay cho miếng vải lau của Cathryn.
Con ngựa non nhỏ bé màu hạt dẻ chiến đấu để chống chân trước lên, nhưng ngay khi nó chống chúng lên được và cố buộc chân sau tuân theo, hai chân trước lại phản bội nó và nó lại ngã ra. Sau vài cố gắng non nớt, nó đã xoay sở để đứng lên, sau đó nhìn xung quanh với sự bối rối của một đứa trẻ, không chắc nó định làm gì tiếp theo. Andalusia, may mắn thay, là một kẻ từng trải với chuyện này; nó nhẹ nhàng thúc khủy chân vào con ngựa con để chỉ dẫn phù hợp theo bản năng mách bảo nó làm thế. Chỉ trong vòng có vài giây được chăm sóc một cách chu đáo, những chiếc chân nhỏ bé gầy gò của nó đã đặt choãi rộng ra hai bên khi nó lấy thăng bằng một cách cẩn thận ở phía trên chúng. (bé ngựa này yêu thế : x)
Khi Cathryn quay lại ngăn chuồng ngựa kia, Ricky đang quỳ gối bên cạnh một con ngựa non nhỏ bé một cách bất thường, lau người nó và ngâm nga hát với nó. Lewis và Floyd vẫn đang làm giúp con ngựa cái và Cathryn nhìn thấy ngay lập tức rằng đó là một ca sinh đôi. Tim cô run lên một chút, bởi vì thường thì với những ca sinh đôi, một hoặc cả hai con ngựa non sẽ khó sống nổi. Từ những cái nhìn của con vật nhỏ bé với Ricky, mọi lợi thế đều chống lại nó.
Chẳng bao lâu sau, một con ngựa con khác đã ở trên đống cỏ khô và nó to hơn con vừa nãy, dù có vẻ ngoài gần như giống hệt. Đó là một con ngựa cái non nhỏ bé, hoạt bát, nó đã chiến đấu để đứng trên chân mình ngay lập tức và nâng cái đầu kiêu hãnh nhỏ bé lên để quan sát sự mới mẻ của thế giới mới mà nó đang sống.
Floyd đang chăm sóc con Sable, nên Lewis đi đến để kiểm tra con ngựa non còn lại. "Tôi không nghĩ là nó đủ khỏe để sống sót," anh nghi ngờ nói, đi đến chỗ con ngựa non đang nằm. Nhưng không ai ở Bar D bỏ mặc một con ngựa chết. Họ làm việc suốt cả đêm với con ngựa non này, giữ cho cơ thể nó ấm, chà xát người nó để giữ sự lưu thông máu, nhỏ vài giọt sữa mẹ nó vào cổ họng nó. Nhưng nó rất yếu, và ngay sau khi mặt trời mọc, nó chết mà chưa kịp đứng vững trên đôi chân. (tội nghiệp quá )
Nước mắt chan chứa trên mắt Cathryn, dù cô biết ngay từ đầu là kết quả có lẽ sẽ như thế. Không có gì để nói. Mọi người trong chuồng ngựa im lặng, nhìn vào những sinh vật vẫn đang còn nhỏ. Nhưng khi họ nhìn theo hướng khác họ không thấy chết chóc mà là một cuộc đời tươi sáng, hạnh phúc khi hai con ngựa non mới chào đời còn lại đang dụi những cái mõm xinh xắn vào những lãnh địa vừa được mở rộng của chúng.
Lewis nhún vai, giũ tung nút thắt áo. "Cả một đêm dài," anh thở dài. "Và chúng ta còn một ngày dài phía trước. Đi rửa mặt và ăn sáng nào."
Cathryn đến gần nhà khi cô nhận ra rằng Ricky không đi cùng cô. Nhìn quanh, cô thấy Ricky đang đứng cùng với Lewis. Cô mở miệng định gọi, khi đột nhiên nhận ra bàn tay của Lewis tóm lấy tay của Ricky. Rõ ràng là họ đang tranh cãi, dù họ chỉ vừa làm thế trước đó một giây. Sau đó Lewis trượt tay quanh eo của Ricky và buộc cô đi theo khi anh sải bước đến một ngôi nhà nhỏ là chốn riêng tư của anh. Không đến mức Ricky cần bị ép buộc, Cathryn nghĩ một cách hài hước, quan sát cánh cửa đóng lại phía sau họ.
Ố, ồ. Vậy Lewis là chàng cao bồi mà Monica đã đề cập tới. Cô thận chí đã không nghĩ đến, dù nếu cô ít bận rộn hơn với Rule, có lẽ cô sẽ chú ý đến cách mà Lewis nhìn Ricky. Anh ấy đã quan sát Ricky cái hôm đó Cathryn nhìn thấy cô ấy ôm Rule. Có lẽ Ricky chưa biết chuyện đó, nhưng Lewis Stovall là một người đàn ông biết anh ấy muốn gì và làm thế nào để đạt được nó. Ricky tốt hơn là nên tận hưởng những ngày cuối cùng tự do của mình, Cathryn ngẫm nghĩ, và mỉm cười. Điều đó chắc chắn phải là mối quan tâm đeo đuổi tiếp sau Rule của Ricky .
"Mọi việc diễn ra thế nào?" Lorna hỏi khi Cathryn chầm chậm di chuyển vào nhà bếp, rên rỉ với từng bước chân.
"Sable sinh đôi, nhưng một con đã chết một vài phút trước. Nhưng con của Andalusia thì là một con ngựa to, đỏ như lửa, vì thế điều đó chắc làm Rule hài lòng. Anh ấy thích ngựa đỏ."
"Nhắc đến Rule ..." Lorna nói đầy hàm ý.
Cathryn do dự, "Oh, Chúa ơi. Lorna, cháu không thể. Không phải ngay giờ. Cháu tê dại cả chân và anh ấy sẽ đập nát cháu ra mất."
"Ồ, tôi sẽ cố giải thích." Nhưng Lorna có vẻ nghi ngờ, và Cathryn gần như nhượng bộ. Nếu cơ thể cô không phải đang rộn lên với sự mệt mỏi, có lẽ cô đã chiều theo sự thôi thúc đến gặp anh, nhưng cô đã quá mệt mỏi để đối mặt với anh lúc này.
"Hãy nói với anh ấy về những con ngựa con," cô hướng dẫn, vừa nói vừa ngáp. "Và hãy nới cho anh ấy biết là cháu vừa vào thẳng giường để ngủ lấy một vài giờ, và cháu sẽ lên gặp anh ấy khi cháu ngủ dậy."
"Cậu ấy sẽ không thích thế đâu. Cậu ấy muốn gặp cô ngay bây giờ". Đột nhiên Cathryn cười khúc khích. "Nói với cô gì đây. Hãy nói với anh ấy là cháu đã tha thứ cho anh ấy. Điều đó sẽ làm cho anh ấy điên lên đến nỗi nếu cô may mắn anh ấy thậm chí sẽ không nói gì."
"Nhưng cô sẽ không gặp cậu ấy bây giờ phải không?"
"Không, không phải bây giờ. Cháu thật sự quá mệt rồi." Sau đó, nằm xuống một cách mệt mỏi trên giường của mình, cô ước cô đã đi đến nói chuyện với anh. Cô có thể kể với anh về những con ngựa con và anh sẽ hiểu nếu cô khóc một chút trên vai anh. Cô đang dạy anh một bài học, nhưng cô ước rằng cô đã không phải học nó cùng anh. Cô muốn bên cạnh anh, để chạm vào anh và chăm sóc anh. Thật tốt khi cô đã hứa gặp anh sau, bởi một ngày không ở cùng anh thì hầu như hơn cả sự chịu đựng của cô.
Lorna đánh thức cô vào buổi chiều để nhận một cuộc điện thoại. Cô lảo đảo lê tới chỗ điện thoại. "Xin chào," Glenn Lacey nói hào hứng. "Anh chỉ muốn nhắc em về cuộc hẹn của chúng ta tối nay. Đoán xem chúng ta sẽ đi đâu?"
Cathryn chết điếng người. Cô đã quên tuốt về việc có một cái hẹn với Gleen vào tối hôm đó. "Đi đâu?" cô hỏi yếu ớt.
"Anh kiếm được vé tới trận đấu của Astro ở Houston vào tối nay. Anh sẽ đón em lúc bốn giờ và chúng ta sẽ bay tới thành phố và ăn tối sớm trước khi trận đấu bắt đầu. Nghe thế nào?"
"Điều đó thật tuyệt," Cathryn đáp lại, buồn bã nghĩ đến người đàn ông trên lầu.
- Chương 1.1
- Chương 1.2
- Chương 2.1
- Chương 2.2
- Chương 3.1
- Chương 3.2
- Chương 3.3
- Chương 3.4
- Chương 4.1
- Chương 4.2
- Chương 4.3
- Chương 4.4
- Chương 5.1
- Chương 5.2
- Chương 5.3
- Chương 6.1
- Chương 6.2
- Chương 6.3
- Chương 7.1
- Chương 7.2
- Chương 8.1
- Chương 8.2
- Chương 9.1
- Chương 9.2
- Chương 10.1
- Chương 10.2
- Chương 11.1
- Chương 11.2