Chương 9.1
"Cat!"
"Bà Ashe, bà nghĩ sao về ..."
"Cathryn, chúng ta cần ..."
"Cat, anh cần cạo râu ..."
"Vì Chúa, Cathryn, sao cô không thể làm gì đó với ..."
"Cathryn, tôi xin lỗi, nhưng Rule không cho tôi làm gì cho anh ấy ..."
Chưa bao giờ Cathryn bị quá nhiều người gọi tên cô và yêu cầu thời gian cũng như sự chú ý của cô như vậy. Dường như mọi nơi cô quay sang, đều có một người với vấn đề gì đó cần được cô quan tâm ngay lập tức. Có một trăm lẻ một thứ phải được thực hiện mỗi ngày ở nông trại này, dù Lewis Stovall thì rất cần thiết, nhưng anh không thể đưa ra quyết định nào và Rule không trong tình trạng được đề cao. Monica dường như luôn muốn có gì đó, và Ricky thì đóng góp những lời phàn nàn của cô ta. Lorna cố gắng để gánh vác Rule từ đôi vai của Cathryn, nhưng chính Rule laạiphá ngang bà. Không ai ngoài Cathryn có thể cạo râu cho anh, cho anh ăn, tắm cho anh, đáp ứng những nhu cầu cá nhân của anh. Không ai ngoài Cathryn có thể giúp anh vui vẻ (khiếp, anh làm nũng thấy ghê :D)
Trong tất cả những giọng nói gọi cô mỗi ngày, giọng Rule vang lên thường xuyên nhất. Cô chạy lên chạy xuống cầu thang không biết bao lần mỗi ngày để đáp ứng nhu cầu của anh. Không phải anh là một bệnh nhân khó chịu, đơn giản là anh muốn cô - và chỉ cô thôi - chăm sóc anh.
Cô đã mua một máy điều hòa sau khi anh ra viện một ngày, và anh đã nghỉ ngơi tốt hơn khi căn phòng có nhiệt độ dễ chịu hơn. Hơn nữa, tiếng rì rì êm ru của động cơ còn át đi những âm thanh khác có thể quấy rầy anh. Anh ngủ là chủ yếu, nhưng khi anh thức dậy anh không hề kiên nhẫn nếu như Cathryn không đến ngay lập tức.
Cô không thể nổi giận với anh, không thể khi cô có thể tận mắt thấy anh trở nên tái nhợt đi thế nào nếu anh cố gắng di chuyển quá nhiều. Chân anh vẫn đau, và đang bắt đầu ngứa ngáy dưới lớp băng, thêm nữa anh lại không thể làm gì để thoải mái với tình trạng đó. Cô không ngạc nhiên khi anh nóng nảy; bất cứ ai trong tình trạng anh cũng sẽ như thế thôi. Với một người đàn ông nóng tính, anh đang cư xử tốt hơn cô mong đợi.
Tuy nhiên, sự thông cảm cũng không ngăn cô khỏi đau đớn sau hàng trăm lần chạy lên chạy xuống cầu thang. Cô đang không ngủ đủ hay ăn đủ, và thời gian duy nhất cô nghỉ ngơi là khi cô ngồi trên lưng một con ngựa hoặc là lúc cho Rule ăn. Chỉ sau có hai ngày cô đã sẵn sàng ngã khụy.
Tối đó cô thật sự buồn ngủ ở bên cạnh Rule. Cô có thể nhớ là đã cho anh ăn, và khi anh ăn xong cô đặt đĩa lại cái khay và dựa người xuống một lát dựa đầu vào vai anh. Điều tiếp theo mà cô nhớ là sáng hôm sau, và Rule đang rên rỉ vì chứng chuột rút trên tay anh. Anh đã giữ cô cả đêm dài và cả đêm dựa người vào gối của anh, cánh tay phải của anh vòng quanh người cô. Anh hôn cô và mỉm cười, nhưng có vẻ không thoải mái trên mặt anh, và cô biết rằng anh đã phải ngủ một cách khó khăn, nếu có ngủ.
Cả buổi sáng đó thật sôi động, hết vấn đề này nối tiếp vấn đề khác. Cô vừa ra khỏi khu chuồng ngựa, đang quay lại cho Rule ăn trưa, thì một xe tải dừng lại ở sân và một gương mặt quen thuộc xuất hiện.
"Ông Vernon," Cathryn thân mật gọi, đi xuống để chào đón người bạn già của cô. Một người đàn ông khác ra khỏi chiếc xe và cô nhìn một cách tò mò trước khi cô nhận ra anh ta . Anh ta là người đã ở cùng với Paul Vernon cái ngày cô gặp ông trước cửa hiệu thuốc, nhưng cô không thể nhớ được tên của anh ta.
Paul Vernon giải quyết vấn đề đó bằng cách chỉ vào người đàn ông với một cái vung tay và nói, "Cháu có nhớ Ira Morris không? Cháu đã gặp anh ta một tuần trước hay khoảng đó."
"Vâng, dĩ nhiên là có rồi," Cathryn nói, chìa tay ra với người đàn ông.
Anh ta bắt tay, nhưng anh ta không nhìn cô. Mắt anh ta đang lướt qua những cái chuồng ngựa và nhà kho, cuối cùng dừng lại ở chỗ những con ngựa đang yên lặng nhai cỏ trên cánh đồng.
"Tôi đã được nghe nhiều về nơi này," anh nói, "và không có chuyện gì xấu cả. Những con ngựa tốt, chắc nịch và cư xử tốt, một phần tư số ngựa tốt nhất được tìm thấy ở khu vực này. Nhưng tôi nghe nói, lúc này cô đang đẩy nhanh việc gây giống. Mở rộng việc kinh doanh ngựa thuần chủng phải không? Việc đó chạy tốt chứ?"
Một vài ngày trước, Cathryn sẽ không biết liệu chúng có tốt hay không, nhưng cô đã quan tâm nhiều đến hoạt động kinh doanh do điều kiện bắt buộc. "Năm ngoái, chúng tôi đã bán một con ngựa đực còn non cho người đã thắng lớn ở Canifornia mùa này."
"Tôi có nghe về anh ta," Ira Morris nói. "Irish Venture, do Irish Gale cưỡi, loại cả con Wanderer. Từ ngữ được nhắc đến rằng con ngựa cái đã bị bỏ rơi bởi một con ngựa non Irish Gale cưỡi; tôi mong dành vị trí đứng đầu trong cuộc mua bán đó."
"Không con ngựa nào trong danh sách sẽ được bán cho đến ngày giao dịch," Cathryn nói chắc chắn.
"Được thôi, tôi có thể hiểu điều đó," anh ta vui vẻ đồng ý. "Liệu có ổn không nếu như tôi xem con ngựa đực đó?"
Cô nhún vai và mỉm cười. "Tôi nghĩ không sao, nhưng con ngựa non là một cô ngựa cái chứ không phải ngựa đực. Tên của cô nàng là Little Irish, nhưng Rule gọi nó là Hooligan."
"Nó có bướng bỉnh không?" Paul Vernon hỏi.
Nụ cười của Cathryn lại rộng hơn và cô giơ tay chỉ đến chỗ một con ngựa non xinh xắn đang nhảy tung tăng trên bãi cỏ. "Hooligan thì khác đây," cô nói. Họ nhìn những chuyển động uyển chuyển trong im lặng khi con ngựa non nhẹ nhàng nhảy trên bãi cỏ xanh. Chỉ khi con ngựa non đi dọc theo bên một con ngựa khác thì người ta mới có thể có ý tưởng về kích cỡ của cô nàng. Bởi vì nó quá duyên dáng, nên ấn tượng đầu tiên không phải đó là một con ngựa khỏe và cao. Dáng người duyên dáng của nó đã che dấu hiệu quả cơ bắp mạnh mẽ của của nó; một người quan sát lần đầu sẽ chú ý đến vẻ đẹp bóng bẩy của nó, đường dốc sinh dộng của cổ nó và sự duyên dáng thanh nhã với mỗi bước mà nó chạy. Sau đó, giống như bình minh lên chầm chậm, sẽ đi đến nhận thức rằng con ngựa non đó có tốc độ thiêu hủy, và đôi chân thon của nó thì cứng như thép vậy.
"Nó không dành để bán," Cathryn nói. "Ít nhất không phải năm nay. Rule muốn giữ nó lại."
"Nếu cô không phiền, tôi muốn nói chuyện với anh ta."
"Tôi rất tiếc," Cathryn nói, tiết lộ sự thật một chút. Cô không thích Ira Morris lắm. anh ta có vẻ là một người đàn ông lạnh lung, tính toán. "Rule đã gặp một tai nạn đầu tuần này và anh ấy buộc phải ở trên giường; anh ấy không thể bị quấy rầy."
"Bác rất tiếc khi nghe chuyện đó," Ông Vernon nói ngay "Chuyện gì đã xảy ra?"
"Con ngựa của anh ấy trượt chân và ngã xuống cùng với anh ấy, sau đó lăn lên chân của Rule."
"Bị gẫy chân sao?"
"Cháu e là vậy. anh ấy còn bị một chấn động nữa, và chúng cháu phải giữ cho anh ấy được yên tĩnh."
"Thật là điều đáng tiếc khủng khiếp, khi mà cuộc mua bán đang đến gần."
1"Ồ, anh ấy sẽ không bỏ lỡ chuyện mua bán đó đâu," Cathryn khẳng định với ông. "Nếu cháu hiểu Rule Jackson, thì anh ấy sẽ tập tễnh đến đó trước cơ. Cháu chỉ hi vọng là cháu có thể giữ cho anh ấy nằm nghỉ ngơi hết tuần này."
"Cậu ta bướng bỉnh lắm phải không?" Ông Vernon cười.
"Như con la ấy," Cathryn nhiệt tình đồng ý.
Ira Morris đổi tư thế một cách thiếu kiên nhẫn và cô nhận ra rằng anh không thích thú gì lắm với chuyện sức khỏe của Rule. Anh ta chỉ thích thú với những con ngựa thôi, cho đến lúc cô đề cập rằng họ không có con ngựa nào để bán cho đến tận ngày giao dịch. Rule sẽ biết ngay con ngựa nào anh đã được đưa vào danh sách, nhưng vì danh sách vẫn chưa được nhà in gửi đến, Cathryn không có cách nào biết mà không phải chạy đến hỏi anh, điều mà cô từ chối thực hiện.
Morris nhìn qua một lượt chuồng ngựa. "Chỉ có một thứ, bà Ashe à," anh nói một cách cộc cằn. "Tôi đến đây để nói chuyện làm ăn, nhưng bây giờ tôi không chắc là tôi nên nói chuyện với ai. Ai quản lý nơi đây, bà hay Jackson?"
Cathryn do dự một chút, cân nhắc chuyện đó. "Tôi sở hữu nông trại này," cuối cùng cô nói với một giọng đều đều. "Nhưng ông Jackson quản lý nó giúp tôi, và ông ấy biết về ngựa nhiều hơn tôi."
"Nên quyết định của anh ta là cuối cùng?"
Cô đang bắt đầu cảm thấy bực mình. "Ông đang hỏi cái gì vậy, ông Morris? Nếu ông muốn mua ngựa ngay bây giờ, vậy thì câu trả lời của tôi là, tôi rất tiếc, nhưng không có chuyện đó cho đến ngày giao dịch. Hay là có điều gì khác trong suy nghĩ của anh?"
Anh ta mỉm cười khó chịu, lạnh nhạt, đôi mắt lạnh lùng của anh ta chiếu thẳng vào cô. "Điều gì xảy ra nếu tôi muốn mua tất cả? Mọi thứ - ngựa, đất, những tòa nhà."
Điều đó làm cô mất bình tĩnh. Đẩy một lọn tóc bướng bỉnh ra khỏi mắt cô, cô nhìn quanh. Bán Bar D sao? Ngôi nhà cũ đó là nơi mà cô sinh ra. Cô biết đến từng ich của mảnh đất này, mọi chỗ lên, xuống, mọi mùi hương và âm thanh của nó. Đó là nơi cô khởi đầu biết yêu Rule, nơi cô đã nhận biết chính mình như một người đàn bà. Sẽ không thể bán nó ... Cô mở miệng ra để nói với anh như vậy, nhưng sau đó một ý nghĩ bỗng nhiên xuất hiện rằng nếu cô không sở hữu Bar D, cô sẽ không phải lo lắng liệu Rule có muốn đất đai của cô nhiều hơn là anh muốn cô không. Cô sẽ biết chắc chắn ...
Nếu cô muốn biết. Một nỗi đau buốt nhói lướt qua cô với ý nghĩ rằng câu trả lời có lẽ còn đau đớn hơn cả câu hỏi. Rule sẽ không bao giờ tha thứ cho cô nếu cô bán nông trại đi.
Hướng sang Morris, cô nặn ra nụ cười miễn cưỡng. "Đó là một chữ "nếu" to tướng," cô nói. "Và nó là một điều mà tôi chưa từng nghĩ đến trước đây. Tôi không thể đưa ra một quyết định vội vàng với chuyện đó."
"Nhưng cô sẽ nghĩ về chuyện đó phải không?" anh ta nhấn mạnh.
"Ồ, có," cô gắng gượng khẳng định. "tôi sẽ nghĩ tới chuyện đó." Thật khó cho cô để nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác. Lối vặn vẹo của ông Morris, đã đảo ngược vai trò của cô và Rule. Cô muốn điều gì nhiều hơn, trang trại hay Rule Jackson? Nếu cô giữ trang trại, cô có lẽ sẽ không bao giờ biết anh thật sự cảm nhận thế nào về cô; mặt khác, nếu cô bán nó cô có lẽ sẽ mất anh mãi mãi, nhưng cô lại sẽ biết chính xác vị trí của mình trong trái tim anh.
Có một gợi ý mà cô biết là cô nên thảo luận với Rule, cho dù cô biết trước phản ứng của anh sẽ thế nào. Anh sẽ phản đối quyết liệt chuyện bán trang trại. Nhưng anh là một người quản lý và anh có quyền biết chuyện gì đang diễn ra, thậm chí, dù cô khiếp sợ cái ý tưởng làm anh bực mình.
Cô cho anh ăn trưa muộn hơn so với thường lệ. đầu tiên, cô bị cản trở bởi Paul Vernon và Ira Morris; sau đó cô bẩn đến nỗi phải tắm vội trước khi cô có thể làm bất cứ chuyện gì khác. Trong khi Lorna chuẩn bị khay ăn trưa cho Rule, Cathryn dựa người vào tủ và ngấu ngiến một chiếc sandwich, tự hỏi tại sao Rule đã không gọi cô. Có lẽ anh đang chợp mắt...
Anh không ngủ. khi cô mở cửa phòng anh cẩn thận quay đầu sang nhìn cô và cô bị choáng bởi biểu hiện sắt đá trong đôi mắt anh. Cái nhìn của anh trượt chầm chậm qua cô, đánh giá vẻ ngoài đã cọ rửa sạch sẽ của cô từ đỉnh đầu, nơi cô bện tóc thành một lọn dài, xuống qua chiếc áo côttông không tay mát mẻ, chiếc quần jean bạc màu, và cuối cùng là đôi chân trần của cô. Cẩn thận đặt chiếc khay lên bàn, cô hỏi, "Có chuyện gì sao? Đầu anh đang đau à?"
"Anh nghe nói em đang cân nhắc việc bán nông trại," anh khắc nghiệt nói, cố gắng nâng người lên bằng khủy tay. Chuyển động vội vàng đó đã làm cái chân gẫy của anh rơi khỏi cái nệm nơi nó được đặt lên và anh ngã lại gối với một tiếng rên khó nhọc, được nối tiếp bởi vài câu nguyền rủa khủng khiếp. Cathryn lao đến phía cuối giường và nhẹ nhàng nâng cái chân của anh kê lại gối, đặt nó an toàn hơn. Tâm trí của cô đang loạn lên. Làm thế nào anh có thể nghe thấy chuyện đó nhanh đến vậy? Ai đã nói cho anh biết? Cái sân và khu chuồng ngựa lúc đó rất đông đúc. Bất cứ ai trong số hai mươi người đàn ông cũng có thể nghe thấy lời đề nghi mua chuồng ngựa, nhưng cô không nghĩ là bất cứ ai trong số họ đã làm một chuyến đi đặc biệt đến ngôi nhà để nói cho Rule về chuyện đó. Lewis ở trong nhà rất lâu, nhưng cô biết là lúc này anh đang ở bãi cỏ tận phía nam.
"Ricky đã nói cho anh biết," Rule cáu kỉnh, đọc chính xác những suy nghĩ của cô.
"Cô ấy đã vô ích khi làm thế," Cathryn bình tĩnh đáp lại, ngồi xuống bên cạnh anh và với đến chỗ cái khay thức ăn. "Em đã định chính mình nói cho anh biết."
"Khi nào? Sau khi những tờ giấy đó được ký sao?"
"Không, em định sẽ nói với anh khi anh đang dùng bữa."
Anh giận dữ đẩy cái thìa sang một bên khi cô đưa nó đến trước miệng anh. "Mẹ kiếp, đừng cố đút cái thìa đó vào miệng anh giống như anh là một đứa trẻ. Điều này sẽ giải quyết tất cả các vấn đề của em đúng không? Tống khứ nông trại đi, tống khứ anh đi, kiếm thật nhiều tiền để sống được ở Chicago."
Với sự khó khăn, Cathryn kìm nén cơn nóng mặt muốn phản công lại anh. Cô không nói gì và đặt lại cái khay về chỗ cũ. "Rõ ràng Ricky đã tự mình cho thêm một vài chi tiết vào câu chuyện ban đầu. Thứ nhất, em không đồng ý bán trang trại. Thứ hai, anh sẽ được hỏi ý kiến trong bất kỳ quyết định nào em đưa ra liên quan đến nông trại. Và thứ ba, em mệt phát khiếp vì anh cứ nhảy vào chặn họng em, thế nên em cho rằng anh có thể tự xúc ăn lấy rồi!" cô đứng lên và đi ra ngoài, đóng sập cửa trước lời yêu cầu giận dữ của anh đòi cô quay lại.
Ricky đứng ở đầu cầu thang, một nụ cười hài lòng hiển hiện trên khuôn mặt cô ta, và Cathryn nhận ra rằng tất cả cô ta đã lắng nghe từng từ một. Mắt cô nheo lại, cô dừng lại trước mặt cô em kế và nói qua kẽ răng, "nếu tôi thấy cô trong phòng của Rule lần nữa, hay nghe nói cô ở đó, tôi sẽ ném cô ra khỏi nơi đây nhanh đến mức cô sẽ bị gió cuốn đi."
Ricky nhướn mày châm chọc "Chị sẽ sao, chị gái bé nhỏ? Chị và ai khác chứ?"
"Tôi nghĩ là tôi có thể làm được việc đó, nhưng nếu tôi không thể, thì đã có rất nhiều công nhân nông trại để giúp tôi."
"Thế điều gì làm cho chị nghĩ là họ sẽ ở bên cạnh chị? Chị là một người lạ đối với họ. Em mới luôn ở bên cạnh họ, làm việc với họ, gần gũi ... như bạn bè ... với một vài người trong số họ."
"Tôi chắc là cô thế rồi," Cathryn nói cay độc. "Lòng trung thành chưa bao giờ là một trong những tính cách của cô."
"Và đó là tính cách của chị sao? Chị vẫn nghĩ đó là một bí mật được giữ kín chuyện chị là món thứ đồ chơi nho nhỏ của Rule khi chị chỉ là một đứa trẻ à?"
Kinh hoàng, Cathryn nhận ra rằng Ricky có lẽ đã lan những lời thêu dệt ác tâm đó nhiều năm rồi. Chỉ có Chúa mới biết người đàn bà này đã nói gì về cô. Sau đó cô vươn thẳng vai và thậm chí còn mỉm cười, nghĩ rằng cô không phải hổ thẹn khi yêu Rule. Anh không phải là người đàn ông dễ dãi nhất trên thế giới để yêu, nhưng anh là của cô, và cô không quan tâm liệu cả thế giới có biết điều đó không.
"Đúng thế, tôi là thế đó," cô thoải mái thừa nhận. "Tôi yêu anh ấy, và tôi sẽ tiếp tục yêu anh ấy."
"Chị yêu anh ấy nhiều đến mức chị có thể chạy trốn và kết hôn với một người đàn ông khác sao?"
"Đúng, đúng thế. Tôi không phải tự mình giải thích cho cô, Ricky. Chỉ muốn chắc chắn là cô tránh xa Rule ra, bởi đó là cơ hội cuối cùng của cô."
"Ồ, Ricky, con không thể nói nếu con chưa được cảnh báo," Monica nói từ phía sau họ, giọng bà thích thú. "Và trừ khi con chuẩn bị được để tìm được một công việc và bắt đầu tự nuôi sống bản thân con, mẹ gợi ý con nên lắng nghe cô ấy."
Ricky quay đầu lại. "Con đã giúp đỡ nông trại này nhiều năm rồi, nhưng con chưa bao giờ thấy mẹ làm vì tốt hơn là dọn dẹp giường cho riêng mẹ. Mẹ thì sao? Mẹ cũng sống dựa vào nông trại này mà"
" Không lâu nữa đâu," Monica nói nhanh nhẩu. "mẹ sẽ không bao giờ tìm thấy một người chồng khác trong khi mẹ đang bị mắc kẹt ở đây nơi miền quê này."
Một cách kỳ lạ, Ricky tái mặt. "Mẹ định rời khỏi Bar D sao?" cô ta thì thầm.
"Ồ, chắc chắn là con biết là mẹ sẽ không ở đây mãi mãi," Monica nói, nhẹ nhàng giải đáp. "Nông trại này thuộc về Cathryn, và có vẻ như là cô ấy về nhà để ở lại. Đã đến lúc mẹ tạo một ngôi nhà cho chính mình, và mẹ chưa bao giờ muốn nó nằm trên một nông trại. Mẹ chịu đựng cuộc sống nơi nông trại, nhưng chỉ là vì Ward Donahue." Bà nhún vai duyên dáng. "Đàn ông như ông ấy không còn xuất hiện thường xuyên nữa. Mẹ sẽ sống trong một lều tuyết nếu đó là nơi ông ấy muốn."
"Nhưng ... Mẹ ... còn con thì sao?" Ricky thốt lên tuyệt vọng đến mức Cathryn đột nhiên cảm thấy tiếc cho cô ta, thậm chí dù cô ta là một mụ phù thủy đầy hằn học.
Monica mỉm cười. "Tại sao chứ, con yêu, con có thể tìm được một ông chồng của riêng con. Dầu sao, không phải là con hơi quá già dặn để sống với mẹ hay sao? Cathryn đã gợi ý cho mẹ sử dụng nhà của cô ấy ở Chicago và mẹ có lẽ nhận lời cô ấy về điều đó. Ai biết chứ? Mẹ có lẽ sẽ kiếm được một người Mỹ nào đó thích giọng của mẹ."
Hờ hững một cách kiêu kỳ, Monica tiếp tục đi xuống cầu thang, sau đó dừng lại và quay lại nhìn con gái bà. "Gợi ý của mẹ với con, Ricky, là dừng cái trò chơi với chàng cao bồi mà con đang trêu chọc. Con có thể làm nhiều việc tồi tệ hơn là dựng anh ta dậy vì những thứ mà anh ta sẽ cho con." Bà tiếp tục đi xuống, bỏ lại sự im lặng đặc quánh phía sau bà.
Cathryn nhìn Ricky, người vừa ngồi xụp xuống dựa vào dãy lan can như thể cô ta đã bị đánh vào đầu. Có lẽ cô ấy bị thế thật, bởi vì Monica có thể không bao giờ kết tội một cách khôn khéo như vậy. "Bà ấy đang nói về điều gì thế?" Cathryn hỏi. "Chàng cao bồi nào?"
"Không phải ai quan trọng," Ricky nói lầm bầm, và chậm chạp đi xuôi hành lang tới phòng cô ta.
- Chương 1.1
- Chương 1.2
- Chương 2.1
- Chương 2.2
- Chương 3.1
- Chương 3.2
- Chương 3.3
- Chương 3.4
- Chương 4.1
- Chương 4.2
- Chương 4.3
- Chương 4.4
- Chương 5.1
- Chương 5.2
- Chương 5.3
- Chương 6.1
- Chương 6.2
- Chương 6.3
- Chương 7.1
- Chương 7.2
- Chương 8.1
- Chương 8.2
- Chương 9.1
- Chương 9.2
- Chương 10.1
- Chương 10.2
- Chương 11.1
- Chương 11.2