Gửi bài:

Chương 2.2

Bàn ăn không trang trọng. Sau một ngày dài, nóng bức trên trang trại, một người đàn ông muốn một bữa ăn chứ không phải một dịp giao tế xã hội. Quyết định mặc một cái váy đầm của Cathryn là một việc bất thường, nhưng lúc này cô nhận thấy rằng Ricky cũng đã từ bỏ chiếc quần jean, thay vào đó là mặc một chiếc váy đầm vải sa trắng, chiếc váy không thích ứng với nơi nào hơn một bữa tiệc. Cô biết chắc chắn rằng Ricky không có một cuộc hẹn tối đó, vậy cô ta chắc đã mặc chiếc váy đầm vì lợi ích của Rule.

Ánh mắt Cathryn lang thang tới chỗ Rule khi anh ta ngồi vào chiếc ghế Ward Donahue vẫn luôn ngồi. Lần đầu tiên cô nhận thấy rằng anh ta đã thay một cái quần nhung kẻ và một cái áo sơmi trắng bảnh bao, với tay áo không cài khuy và xắn ngược lên để lộ cánh tay rắn chắc rám nắng. Hơi thở cô nghẹn lại khi cô quan sát anh ta, trải nghiệm những nét đặc trưng vẫn thường xuất hiện trong các giấc mơ cô. Mái tóc của anh ta dày và tơ mềm như tóc trẻ con, chỉ hơi loăn quăn; cả mái tóc và đôi mắt anh ta đều có điểm đặc biệt đó, có sắc thái giữa màu đen và nâu, nhưng một màu cô có thể xác định chính là đen. Trán anh ta rộng, lông mày thẳng và nặng nề bắt ngang trên sống mũi cao, mảnh, và lỗ mũi sinh động.

Đôi môi anh ta được chạm khắc, đầy nhục dục, nhưng có thể nén lại thành một đường cay nghiệt hay xoắn lại trong một tiếng gầm gừ điên tiết. Đôi vai rộng của anh ta căng ra dưới làn vải trắng, trong khi từ cái cổ áo sơ mi để mở cô có thể thấy những lọn lông cứng trang điểm khuôn ngực và chạy dài xuống bụng anh ta. Cô biết tất cả những điều đó về anh ta, biết chính xác cảm giác của lớp lông đó dưới những ngón tay cô ...

Chậm chạp cô trở nên nhận thức về sự thích thú trong đôi mắt anh ta và cô nhận thấy rằng cô vẫn đang nhìn chằm chằm một cách công khai, hầu như ngấu nghiến anh ta bằng mắt mình. Cô đỏ bừng mặt và bồn chồn không yên với cái nĩa trên tay, không dám nhìn cả Monica và Ricky vì sợ họ cũng đã nhận thấy.

"Chuyến bay thế nào?" Monica hỏi một cách tầm phào, nhưng Cathryn thấy biết ơn bà và hăm hở vớ lấy cái cớ thoát thân.

"Đông đúc, nhưng đúng giờ, chỉ một lần thôi. Tôi đã không hỏi anh có phải chờ không" cô nói với Rule, nỗ lực một cách chủ tâm nói chuyện với anh ta để chứng minh rằng cô không hề phiền khi bị bắt gặp đang nhìn chằm chằm anh ta.
Anh ta lưỡng lự và bắt đầu nói gì đó, nhưng Ricky đã chen vào với một tiếng cười tàn nhẫn, cay đắng "Điều đó không làm phiền anh ta chút nào" cô nói xiên xỏ "Anh ta đã đi từ chiều hôm qua và đã dành một đêm ở Houston để chắc chắn là anh ta không bị nhỡ việc đón cô. Không có gì là quá tốt đối với nữ hoàng nhỏ bé của Bar D, phải không Rule?"

Khuôn mặt u ám của anh ta khép kín, cái nhìn chai đá mà Cathryn luôn liên tưởng đến những ngày đau đớn khi anh ta mới đến nông trại, và cô phải nắm tay lại để chế ngự sự thúc giục đột ngột, mạnh mẽ được bảo vệ anh ta. Nếu có bất cứ người đàn ông nào ít cần bảo vệ hơn Rule, anh ta hẳn phải là anh chàng thật sự mạnh mẽ. Rule đã chứng tỏ điều đó bằng việc trao cho Ricky một nụ cười không gì hơn một cái nhe răng khi anh ta đồng ý với sự có vẻ thoải mái. "Đúng vậy.

Tôi ở đây để cho cô ấy bất cứ cái gì cô ấy muốn, bất cứ khi nào cô ấy muốn có nó."
Monica nói lạnh nhạt "Vì Chúa, chúng ta không thể ăn một bữa cơm mà không có việc hai người châm chọc lẫn nhau sao? Ricky, cố hành động đúng với tuổi mình đi, con đã 27 rồi chứ không phải mới 17"

Trong khoảng im lặng tiếp theo, Monica tiếp tục với một tình huống có vẻ hoàn toàn vô tình về phía bà, nhưng lại tác động đến Cathryn với tất cả sức mạnh của một cái búa khoan. "Rule nói rằng con về nhà để ở lại luôn à, Cathryn."
Cathryn bắn một cái nhìn giận dữ vào Rule, và gặp vẻ ôn tồn của anh ta, nhưng lời phủ nhận còn trên môi cô chưa kịp thốt lên lời khi Ricky đánh rơi cái nĩa trên tay với một tiếng loảng xoảng. Tất cả những cái đầu đều quay sang cô ấy, cô ấy trắng nhợt, run rẩy. "Anh là đồ khốn" cô nói yếu ớt, nhìn chằm chặp Rule với vẻ căm ghét hoàn toàn trong mắt. "Tất cả những năm qua, khi mẹ tôi còn kiểm soát nông trại này, anh đã xoay quanh bà ấy và dùng những lời đường mật để dụ bà làm bất cứ điều gì anh muốn, nhưng bây giờ khi Cathryn đã 25 tuổi và đã hết tuổi phải giám hộ theo pháp luật, anh bỏ rơi mẹ tôi như thể bà ấy không có nghĩa gì hơn món đồ giặt ngày hôm qua. Anh đã lợi dụng bà ấy! Anh không muốn bà ấy và cả tôi ..."

Rule ngả người ra trên ghế, đôi mắt anh ta nheo lại và không thể dò đoán được. Anh ta không nói gì cả, mà chỉ nhìn và chờ đợi, và Cathryn có một ấn tượng đột ngột về con báo sư tử nằm xoài trên triền núi, chờ một con cừu cả tin đi lại phía mình. Ricky có lẽ cũng cảm thấy nguy hiểm, vì giọng cô ấy nghẹn lại giữa chừng.

Monica nhìn chằm chằm con gái và nói lạnh nhạt, "Con không biết con đang nói cái gì hết! Với thành tích yêu đương lãng mạn của con, làm thế nào con có được sự trơ tráo để phê bình hay khuyên bảo ai?"

Ricky quay ngoắt sang mẹ mình "Làm thế nào mà mẹ vẫn còn phụ thuộc vào anh ta thế?" cô hét lên "Mẹ không thấy anh ta đang làm gì sao? Anh ta nên cưới mẹ nhiều năm trước, nhưng anh ta đã lừa phỉnh mẹ và chờ cho đến khi cô ý đủ tuổi quay về! Anh ta biết chị ấy sẽ nắm quyền quản lý trang trại này! Có phải không?" cô nói to, quay sang đối mặt với Rule.

Cathryn thấy quá đủ rồi. Run lên vì giận, cô vứt bỏ việc giữ lại cách xử sự lịch sự và ném món đồ bạc xuống bàn trong khi cô cố gắng để sắp xếp những từ ngữ nóng giận trong đầu thành những câu mạch lạc.

Rule không gặp khó khăn như thế. Anh ta gạt đĩa của mình sang một bên và đứng lên. Băng giá tràn ra từ giọng nói của anh ta khi nói, " Chưa bao giờ có khả năng nào dù nhỏ nhất rằng tôi sẽ cưới Monica" Anh ta để lại lời lưu ý tàn bạo đó, và đôi chân mang bốt sải những bước dài mang anh ta ra khỏi phòng, trước khi ai đó có thể kịp nhóm thêm lửa.
Cathryn nhìn chằm chằm Monica. Mẹ kế cô tái nhợt trừ những chấm tròn có màu không tự nhiên được trang điểm trên má bà. Monica cay nghiệt nói cáu kỉnh "chúc mừng con, Ricky! Con lại phá hỏng một bữa ăn khác thành công rồi!"
Cathryn hỏi trong cơn giận đang gia tăng, "Cảnh vừa rồi có nghĩa gì vậy"

Ricky chống khuỷu tay lên bàn một cách duyên dáng và đỡ đôi tay dưới cằm trong tư thế thiên thần, cố lấy lại tư thế tự chủ, dù giống như mẹ, cô ta cũng tái nhợt. "Chắc chắn là chị không đần độn như thế" cô ta giễu cợt. Cô ta có vẻ hoàn toàn hài lòng với bản thân, đôi môi đỏ cong lên thành một nụ cười mỉm độc ác. "Không cần thiết phải giả vờ là chị không biết Rule đã sử dung mẹ thế nào tất cả những năm qua. Nhưng cuối cùng ... cuối cùng thì anh ta cũng nhận ra rằng chị đã đến tuổi, tiện lợi là lại goá chồng, và có thể nắm toàn quyền quản lý nông trại bất cứ lúc nào chị quyết định dành quyền lợi. Mẹ không còn giá trị gì với anh ta bây giờ nữa; chị ấy sẽ sớm nắm hầu bao thôi. Đó là tình huống đơn giản thôi, rũ bỏ người cũ, thay bằng người mới"

Cathryn ném cho cô ta một cái nhìn khinh miệt "Cô là đồ xuyên tạc!"

"Còn chị là kẻ làm trò!"

"Tôi chắc chắn là một kẻ như thế nếu tôi xem bất cứ điều gì cô nói có giá trị bề ngoài!" Cathryn hét lại. "Tôi không biết cô có gì chống lại Rule. Có lẽ cô chỉ cáu kỉnh với đàn ông ..."

"Đúng đấy!" Ricky rít lên. "Cứ ném nó vào tôi đi bởi vì tôi đã bị ly hôn đấy!"

Cathryn muốn kéo tóc cô ta trong nỗi thất vọng. Cô biết Ricky quá rõ để nhận ra cái trò thương cảm này, nhưng cô cũng biết rằng khi tinh thần kích động, Ricky không bám sát sự thật cho lắm. Vì vài lý do, Ricky đang cố làm Rule xuất hiện trong trạng thái tồi tệ nhất có thể hình dung được, và ý nghĩ đó đã làm cô phát cáu. Rule đã có đủ những tiếng tăm xấu chống lại anh ta mà không cần ai đó tạo thêm những tiếng tăm sai lầm nữa. Có một điều chưa bao giờ bị quên đó là anh ta đã hành động thế nào khi quay về từ Việt Nam, và cô cũng biết là anh ta chưa bao giờ làm hòa với cha mình.

Ông Jackson đã mất vài năm trước, nhưng cô chưa bao giờ nghe thấy Rule đề cập đến thực tế đó, vì vậy cô đoán là căng thẳng giữa anh ta với cha mình vẫn còn tồn tại lúc ông Jackson mất.

Không sẵn sàng xem xét những động cơ của cô thêm cụ thể hơn, với sự nhận biết nhỏ hơn về việc khao khát được đặt Ricky trở lại vị trí[1] của mình, Cathryn nói "Rule đã yêu cầu tôi ở lại, nhưng, sau rốt thì đây là nhà tôi cơ mà, phải không? Chẳng còn gì giữ tôi lại Chicago bây giờ nữa vì David đã chết rồi." Với câu nói thiếu thân thiện đó, cô đứng lên và rời khỏi phòng mặc dù có vẻ duyên dáng hơn nhiều so với Rule đã phô bày.

Cô bắt đầu đi về phòng mình, bởi vì cô đang cảm thấy ảnh hưởng của chuyến bay và cuộc cưỡi ngựa dài. Các cơ bắp căng cứng của cô, bị lãng quên trong sức nóng của cuộc tranh cãi, bây giờ đang khẩn khoản lưu ý cô, và cô khẽ nhăn mặt khi cô bước lên những bậc thang gác. Dừng một chân trên bậc thang đầu tiên, cô quyết định tìm Rule trước, bị thúc giục bởi thôi thúc mơ hồ nào đó là muốn nhìn thấy anh ta. Cô không biết tại sao lại thế khi mà cô đã mất nhiều năm để tránh anh ta, nhưng cô không thể ngừng lại để phân tích suy nghĩ và cảm xúc của mình. Đó là một điều gì đó đối với cô để giũ sạch khỏi anh ta; đó cũng là điều gì đó hoàn toàn khác đối với bất cứ ai đó khác để dành lấy sự tự do đó! Cô để mình đi ra cửa trước và đi vòng quanh nhà, hướng những bước chân đến khu chuồng ngựa non. Rule sẽ ở nơi nào khác ngoài việc kiểm tra một trong những con ngựa quý giá của anh ta?

Mùi quen thuộc của cỏ khô và ngựa, dầu xoa bóp và da thuộc chào đón cô khi cô bước vào khu chuồng và đi trong bóng tối của lối đi tới vùng ánh sáng mờ soi tỏ hai người đàn ông đang đứng trước ngăn của con ngựa đang mang thai. Rule quay lại khi cô hiện ra dưới ánh đèn. "Cat, đây là Floyd Stoddard, người nuôi ngựa non của chúng ta. Floyd, hãy làm quen với Cathryn Ashe."

Floyd là một người đàn ông có tầm vóc khỏe mạnh và chắc nịch với làn da như da thuộc và mái tóc nâu dầy. Anh ta đáp lại lời giới thiệu bằng cái gật đầu và lè nhè "Chào bà" với 1 giọng nói mềm mại hoàn toàn trái ngược với ngoại hình.

Cathryn chào hỏi lịch sự, nhưng không có cơ hội nói chuyện nhiều hơn. Rule nói ngắn gọn "Hãy nói với tôi nếu có điều gì xảy ra" và nắm lấy cánh tay cô. Cô thấy mình bị dẫn đi, ra khỏi vòng tròn của ánh đèn và bước vào vùng tối của khu chuồng ngựa. Cô không có thị lực tốt lắm trong đêm, và cô bước đi một cách thiếu chắc chắn, không tin tưởng vào những bước chân mình.

Một tiếng cười trầm thấp phía trên đầu cô và cô cảm thấy mình bị kéo lại gần một thân hình ấm áp và rắn chắc. "Vẫn không thể nhìn rõ trong đêm sao em? Đừng lo, anh sẽ dẫn em đi. Chỉ cần dựa vào anh thôi." (ôii ngọt ngào quá ^_^).
Cô không cần phải ôm lấy anh ta. Anh ta ôm đủ chặt cho cả hai người (có người lợi dụng nè ^_^). Để tạo một cuộc nói chuyện, cô hỏi "Liệu con ngựa cái có đẻ sớm không?"

"Có lẽ tối nay, sau khi mọi thứ yên tĩnh xuống. Những con ngựa cái thường hay xấu hổ. Chúng chờ cho đến khi chúng nghĩ không còn ai ở quanh nữa, vì vậy Travis sẽ phải thật sự lặng lẽ và không để nó nghe thấy anh ta. Có sự thích thú trong giọng nói của anh ta. "Giống như tất cả giống cái, chúng thường trái thói."

Sự tức giận nhân danh giới tính của cô bùng lên thoáng chốc, nhưng cô kiềm chế nó. Cô nhận ra là anh ta đang chế giễu cô, hy vọng làm cô phản ứng lại một cách nóng nảy, vì thế cho anh ta một lý do hoàn hảo để hôn cô lần nữa - nếu anh ta thậm chí phải cần đến một lý do. Khi nào thì anh ta lại để một điều nhỏ nhặt, như có được một lý do, ngăn anh ta làm điều anh ta muốn? Thay vì vậy cô nói ôn tồn, "Anh có lẽ cũng sẽ trái thói, nếu anh đối mặt với việc mang thai và sinh nở đấy"

"Cưng ơi, anh còn hơn cả trái thói ý chứ. Anh sẽ hoàn toàn bị ngạc nhiên!"

Họ cùng cười khi rời khu chuồng ngựa và bắt đầu quay lại ngôi nhà chính. Lúc này, cô có thể nhìn rõ bởi ánh sáng yếu ớt của vầng trăng đang lên, nhưng anh ta vẫn giữ tay mình vòng quanh eo cô và cô không phản đối. Một khắc yên lặng tiếp theo trước khi anh ta thì thầm, "Em có đau nhiều không?"

"Khá đau. Có chút dầu xoa bóp nào tôi dùng được không?"

"Anh sẽ mang một chai đến phòng em" anh ta hứa. "Em còn ngồi đó với Monica và Ricky bao lâu?"

"Không lâu" Cô thừa nhận, "Tôi cũng chưa ăn xong."

Yên lặng lại đến và không bị phá vỡ cho đến khi họ đến gần nhà. Cái ôm của anh ta chặt hơn cho đến khi những ngón tay của anh ta ấn lên làn da mềm mại trên eo cô.

"Cat."

Cô dừng lại và nhìn lên. Khuôn mặt anh ta hoàn toàn khuất bóng dưới mũ, nhưng cô có thể cảm thấy xúc cảm mãnh liệt trong cái nhìn chằm chằm của anh ta. "Monica không phải là nhân tình của anh" anh ta nói trong tiếng hít vào nhè nhẹ

"Bà ấy chưa bao giờ là thế, mặc dầu không thiếu các cơ hội. Cha em là một người bạn quá tốt đối với anh để mà nhảy vào giường với vợ goá của ông ấy". Hiển nhiên là giới hạn đó không áp dụng với con gái của Ward, cô nghĩ, bị choáng váng đến không thể nói trong một lúc bởi sự bày tỏ táo bạo của anh ta. Trong một khắc, đơn giản là cô chỉ nhìn chằm chặp anh ta trong ánh sáng bàng bạc, yếu ớt khi cô đứng đó với khuôn mặt ngước lên nhìn anh ta.
Cuối cùng cô thầm thì "Tại sao phải giải thích với tôi?"

"Vì em tin điều đó, chết tiệt!"

Một lần nữa sững sờ, cô tự hỏi phải chăng cô đã mặc nhiên thừa nhận mà không thực sự nghĩ về điều đó, rằng Rule đã là người tình của Monica. Chắc chắn đó là điều mà Ricky đã ám chỉ lúc nãy, nhưng có cái gì đó bên trong Cathryn đã kịch liệt bác bỏ chỉ riêng ý nghĩ này. Mặt khác, cô cũng xấu hổ một cách bản năng vì đang trong vòng tay anh hoàn toàn tin tưởng. Bị giằng xé bởi hai điều này, cô nói nhỏ, "Mọi thứ đều chứng tỏ điều đó mà. Tôi có thể hiểu vì sao Ricky lại sai lầm đến vậy. Bất cứ cái gì anh muốn, anh chỉ cần gợi ý với Monica và bà ý chắc chắn sẽ đưa tiền để anh làm điều đó."

"Tiền tôi có được từ Monica đều là dùng cho trang trại cả!" anh ta cáu kỉnh, "Ward đã tin tưởng để tôi điều hành trang trại này cho ông ấy, và cái chết của ông ấy không làm thay đổi điều đó."

"Tôi biết điều đó. Anh đã làm việc chăm chỉ cho trang trại này ... chăm chỉ ... hơn bất cứ người công nhân nào sẽ làm cho chính trang trại của anh ta." Tuân theo một bản năng khác, cô đặt tay mình lên ngực anh, duỗi dài những ngón tay và cảm thấy thân hình ấm áp, mạnh mẽ dưới lớp vải áo sơ mi. "Tôi đã phẫn nộ với anh, Rule. Tôi thừa nhận điều đó. Khi

Bố mới mất, có vẻ như anh đã lợi dụng và chiếm lấy mọi thứ đã từng là của ông ấy. Anh điều hành trang trại, anh chuyển vào ở trong căn nhà của ông, anh sắp xếp mọi thứ trong cuộc sống của chúng tôi. Vậy cũng có khả năng để nghĩ rằng anh sẽ chiếm cả vợ của ông ấy nữa chứ?" Chúa ơi, tại sao cô lại nói thế? Cô thậm chí còn không tin điều đó, nhưng lúc này cô vẫn cảm thấy bị lôi kéo bởi cách này hay cách khác để rủa xả anh ta.

Anh ta trở nên cứng nhắc và hơi thở của anh ta rít lên giữa hai hàm răng. "Tôi sẽ thích úp sấp em lên đầu gối tôi vì lời nói đó đấy!"

"Như anh đã nói vài lần, bây giờ tôi đã thật sự lớn rồi, vì vậy tôi sẽ không khuyên anh làm thế đâu. Tôi sẽ không để bị đối xử như một đứa trẻ nữa." cô cảnh cáo, xương sống cô cứng lại khi cô nhớ đến tình huống đã xảy ra nhiều năm trước.

"Vậy thì em muốn anh đối xử với em như một người đàn bà ư?" anh ta nghiến răng.

"Không, Tôi muốn anh đối xử với tôi như địa vị của tôi ..." cô ngừng lại rồi nói toạc ra "Người chủ của anh!"

"Em đã là thế nhiều năm rồi" anh ta lưu ý một cách châm chọc. "Nhưng điều đó không ngăn tôi phát vào mông em, và điều đó cũng không ngăn tôi làm tình với em."

Nhận ra sự vô ích của việc đứng đó tranh luận với anh ta, Cathryn giật người lại và bắt đầu đi về phía ngôi nhà. Cô chỉ mới đi được vài bước khi những ngón tay dài nắm chặt lấy cánh tay cô và kéo cô đứng lại. "Em sẽ luôn bỏ chạy khi tôi gợi ý đến việc làm tình sao?"Những từ của anh ta như thể cú đánh vào dây thần kinh căng thẳng của cô, và cô run run trong cái nắm chặt của anh ta, đấu tranh với cơn bão của sự khiếp đảm và cảnh giác lẫn lộn đang làm cô bối rối.

"Em đã không bỏ chạy vào cái ngày ở bên sông đó" anh ta nhắc nhở cô một cách cục cằn. "Em đã sẵn sàng, và em thích điều đó, dù cho đó là lần đầu tiên của em. Em gợi cho tôi nhớ đến một con ngựa cái đang căng thẳng và không quá mệt mỏi, đá những gót chân của em vào con ngựa đực, nhưng tất cả những gì em cần chỉ là một chút bình tĩnh lại thôi."

"Đừng có ví tôi với một con ngựa cái!" những từ ngữ giận dữ trào ra từ cổ họng cô và cô không còn bối rối tí nào nữa; cô chỉ nhạy cảm và giận dữ.

"Đó là thứ mà em đã luôn gợi đến - một cô ngựa cái non chân dài với đôi mắt to đen, quá bất kham để chịu đựng một bàn tay thân thiện. Anh không nghĩ là em đã thay đổi nhiều lắm. Em vẫn có đôi chân dài, em vẫn có đôi mắt to đen, và em vẫn bất kham. Anh luôn thích những con ngựa màu hạt dẻ" anh ta nói, giọng anh ta đã hạ xuống thấp đến nỗi nó gần như là một tiếng lầm bầm. "Và anh luôn có ý định dành cho mình một người đàn bà có mái đầu hạt dẻ"
Cơn thịnh nộ điên cuồng rung động suốt cả cơ thể mảnh mai của cô, và trong một lúc cô không thể trả lời. Khi cuối cùng cô cũng có thể nói được, giọng cô khàn khàn và rung rung vì cơn giận của mình. "oh, đó sẽ không phải là tôi! Tôi gợi ý anh nên tự đi tìm một con ngựa cái màu hạt dẻ. Đó mới đúng là gu của anh!"

[1] Nguyên văn: set Ricky back on her heels

Anh ta cười vào mặt cô.Cô có thể nghe thấy tiếng khùng khục trầm thấp trong ngực anh ta. Cô giơ bàn tay nắm chặt lên đánh anh ta, và anh dịch chuyển với phản xạ nhanh như cắt, bắt lấy nắm tay mảnh mai của cô trong lòng bàn tay to lớn và cứng cáp của mình và giữ lấy nó. Cô cố để giật nó ra, nhưng anh ta đã kéo cô lại gần hơn cho đến khi cô gần đến nỗi cơ thể họ vừa sát vào nhau. Anh ta cúi đầu xuống cho đến khi hơi thở của mình phả nóng hổi trên môi cô, và với sự đụng chạm nhẹ nhàng nhất anh ta để miệng mình mơn man trên miệng cô khi anh ta nói "Em chính là người đó, được rồi. Em là người đàn bà có mái đầu hạt dẻ của tôi. Chúa biết là tôi đã chờ em đủ lâu"
"Không ..." cô mở đầu, chỉ để lời phản đối vô thức của cô bị cắt ngang khi anh ta di chuyển lên trước thêm một chút vì cần tạo liên kết giữa miệng họ. Cô run rẩy và vẫn đứng dưới nụ hôn của anh ta. Từ sáng hôm đó, khi anh ta hôn cô ở sân bay, dường như cô chưa làm gì trừ việc cho phép anh ta hôn cô bất cứ khi nào anh ta thích, một tình huống mà thậm chí cô chưa từng mơ sẽ nảy sinh. Với một cú sốc, cô nhận ra là cách hành xử của anh ta trong cả ngày nay rõ ràng giống như một người tình vậy, và lần đầu tiên cô tự hỏi cái gì ẩn dưới những hành động này của anh ta.
Sự thiếu đáp trả của cô làm anh ta nổi cáu và anh ta kéo cô lại gần sát hơn nữa, miệng anh ta đòi hỏi nhiều và nhiều hơn cho đến khi cô thốt ra một tiếng rên đau đớn bị bóp nghẹt khi các cơ bắp của cô phản đối lại kiểu đối đãi cô đang nhận. Ngay lập tức đôi tay anh ta nới lỏng và anh ta ngẩng đầu len. "Anh quên mất" anh ta thừa nhận khàn khàn "chúng ta tốt hơn là đi vào nhà và chăm sóc em trước khi anh lại quên".
Cathryn đã định phản đối rằng cô có thể tự chăm sóc nhưng giữ lại những từ ngữ đó, sợ kéo dài tình huống này. Với sự ngoan ngoãn giả vờ, cô chịu đựng cánh tay đầy tính sở hữu nằm quanh eo cô khi họ vào nhà. Chẳng có dấu hiệu gì của Monica hay Ricky, vì thế cô thấy biết ơn sâu sắc, khi Rule đi lên gác với cô, cánh tay anh ta vẫn bao quanh cô. Cô có thể tưởng tượng những bình phẩm về họ sẽ như thế nào và điều đó làm cô cảm thấy bất lực kỳ lạ vì kiểu đối đãi vừa rồi.
Rule làm cô lo lắng, anh ta luôn thế. Cô đã nghĩ giờ đây bản thân đã đủ trưởng thành để đối mặt với anh ta với sự bình tĩnh dễ dàng. Cô ghét anh ta, cô cực kỳ phẫn nộ với anh ta, và bên dưới tất cả những cái đó tồn tại những nhận thức về thể xác nóng bỏng đã ám ảnh cô trong cuộc hôn nhân với David và làm cô cảm thấy như thể cô không chung thủy với Rule, chứ không phải với chính chồng cô! Thật là ngu ngốc. Cô yêu David chân thành và đã đau khổ sau cái chết của anh, vậy mà ... cô luôn nhận thức thấy rằng, trong khi David có thể đưa cô tới mặt trăng, thì Rule lại làm cô vươn tới tận những vì sao.
Với sự ngạc nhiên của cô, Rule bỏ cô lại bên cửa phòng ngủ của cô và tiếp tục xuôi theo hành lang tới phòng của anh ta. Không nghi ngờ vận may tốt đẹp của mình, Cathryn nhanh chóng vào phòng và đóng cửa lại. Cô hy vọng được ngâm mình trong bốn nước nóng để làm dịu các cơ bắp cứng đờ của mình, nhưng chỉ có một nhà tắm có bồn nằm, thay vì ngăn tắm có vòi sen, ở dưới hành lang, nằm giữa phòng ngủ của Rule và Monica, và cô không muốn mạo hiểm chạm trán với cả một trong hai người. Thở dài vì tiếc nuối, cô bắt đầu cởi nút váy đầm. Cô đã tuột được ba chiếc khuy thì một tiếng gõ cửa mạnh, ngắn vang lên, tiếng gõ chỉ xuất hiện trước Rule một phần mười giây, và cô quay lại trong một cử chỉ đột ngột làm chính cô nhăn nhó vì đau.
"Xin lỗi vì điều đó" Rule thì thầm, "đây là dầu xoa bóp"
Cô với lấy chai chất lỏng trong vắt và thấy mắt anh ta rớt xuống cổ áo không cài khuy của cô. Trong phản ứng tức thì, cô cảm thấy ngực mình thít lại và hơi nóng tăng lên trong sự hưởng ứng cay đắng, không kiểm soát nổi của cô đối với anh ta. Cô hít vào một hơi rời rạc, phản đối và đôi mắt anh ta chậm rãi rời lên khuôn mặt cô. Đôi đồng tử của anh ta mở rộng, làn da căng ra khi anh ta cảm nhận, như một con thú hoang dã, con đường nó đi là hướng đến cô. Trong một giây, cô đã nghĩ rằng anh ta sẽ đáp theo tiếng gọi nguyên thủy; nhưng, với một tiếng rủa cứng nhắc, anh ta giúi cái chai vào tay cô.
"Anh có thể đợi" anh ta nói, và rời đi cũng đột ngột như lúc bước vào.
Cathryn cảm thấy như thể chân cô sụp xuống và cô lê đến giường, nhẹ nhàng ngã lên tấm trải giường viền trắng. Nếu đó không phải là cuộc viếng thăm gần gũi, cô không biết nó là cái gì nữa!
Sau khi cẩn thận chà xát chân và mông cô với dầu xoa bóp cay xộc, cô mặc áo ngủ và cứng ngắc bò lên giường, nhưng dù đã mặc áo ngủ, cô vẫn chẳng thể ngủ nổi. Mọi thứ đã xảy ra trong ngày hôm đó trôi giạt trong tâm trí mệt mỏi của cô với sự dai dẳng làm cô tức điên lên.
Rule. Mọi thứ đều quay về anh ta. Cathryn đã nghĩ cô biết đủ về đàn ông nói chung, và Rule nói riêng, để nhận ra niềm đam mê, và Rule không làm gì để che dấu sự khuấy động của mình khi anh ta hôn cô. Nhưng Rule là người đàn ông khó lường, và cô không cảm thấy rằng anh ta chỉ bị thúc đẩy bởi ham muốn đơn thuần. Anh ta như là một tảng băng trôi chỉ cho phép một khe nhỏ lộ ra. Anh ta giữ mình gần như chìm khuất, che dấu mọi ánh nhìn, và cô chỉ có thể phỏng đoán về động cơ của anh ta. Phải chăng là vì trang trại này? Phải chăng Ricky đã đúng sau tất cả đánh giá của cô ấy? Phải chăng anh ta đang cố dành trang trại một cách hợp pháp bằng việc lấy người chủ của nó?
Cô lật lại những suy nghĩ của mình của mình một cách sắc bén. Kết hôn! Cái gì làm cô nghĩ rằng Rule sẽ quan tâm đến hôn nhân? Cô đã bắt đầu hiểu rằng anh ta có thể điều khiển cô dễ dàng bởi các phương tiện khác, và nhận thức đó thực là bẽ mặt. Trừ phi anh ta muốn trang trại này một cách hợp pháp? Anh ta là một người đàn ông có quá khứ đen tối, và có thể phỏng đoán về sự quan trọng của trang trại đối với anh ta? Cô có thể dễ dàng tưởng tượng điều đó đối với anh ta, nó hiện là cứu thân của anh ta, cả thể xác và tinh thần.
Bất cứ điều gì xảy ra, cô không muốn để mình bị lôi kéo vào lộn xộn với anh ta.
Và dù động cơ của anh ta là cái gì, cô chắc chắn rằng cô sẽ không thể bảo vệ mình khỏi sự thương tổn. Cô kinh sợ có thể bị tổn thương vì anh ta.

Ngày đăng: 02/04/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?