Chương 10.2
Cô nuốt vội. Chỉ sau một cái liếc mắt, cô biết rằng con quỷ cứ làm phiền cô trong những cơn ác mộng chính là Nikolas; con quỷ cũng có cùng những đặc điểm đen tối mạnh mẽ ấy. Cô nhớ là anh đã cúi xuống người cô đêm hôm đó, cái đêm đám cưới cô, và cô bất chợt rùng mình.
"Anh – anh trông thật khủng khiếp," cô cố thì thầm. "Anh cần phải đi ngủ đi. Mẹ và bác sĩ nói anh không hề đi ngủ--"
"Hãy nhìn anh đi," anh nói, và giọng của anh nghe như thể anh đang tự xé nát cổ họng mình ra.
Cô không thể. Cô không muốn nhìn thấy anh; khuôn mặt anh là khuôn mặt của con quỷ trong những cơn ác mộng và cô vẫn còn lơ lửng giữa thực tại và cái đêm mơ màng đó..
"Jessica, lạy Chúa, hãy nhìn anh đi."
"Em không thể," cô thở hổn hển. "Hãy đi đi, Nikolas. Hãy đi ngủ một lúc đi. Em sẽ ổn thôi. Em chỉ - em chỉ là chưa thể nói chuyện với anh được."
Cô cảm nhận anh vẫn đứng ở đó bên cạnh cô, mong muốn cô nhìn vào anh, nhưng cô lại nhắm mắt và một dòng nước mắt cay xè trào ra, và với một tiếng kêu gào mong anh rời khỏi phòng.
Hai ngày sau anh lại đến thăm cô và cô biết ơn sự trì hoãn ấy. Quý bà Constantinos đã cẩn trọng giải thích là Nikolas đã đi ngủ và cô tin điều đó. Trông anh hoàn toàn kiệt sức. Theo như mẹ anh cho biết, anh đã ngủ 36 tiếng, và khi bà thông báo với vẻ hài long là Niko cuối cùng cũng đã tỉnh dậy, Jessica bắt đầu gắng hết mình. Cô biết anh sẽ quay lại, và cô biết rằng lần này cô không thể bảo anh ra ngoài được nữa. Anh đã chịu thua cô lần trước chỉ vì cô vẫn quá yếu và anh thì mệt mỏi; giờ thì cô sẽ không thể dung lí do đó để tự bảo vệ mình. Nhưng ít nhất cô có thể suy nghĩ rõ ràng, mặc dù cô vẫn không biết cô sẽ phải làm gì. Cô chỉ biết những cảm xúc của cô; cô chỉ biết rằng cô rất bực mình với anh vì anh đã phá hủy hôn lễ của mình, thật trẻ con mặc dù cô biết là cô đã như thế. Cô còn tức giận, với anh và với chính mình, bởi sự thất bại trong đêm tân hôn. Tức giận, tủi nhục, bực mình và niềm tự hào bị đánh đổ tất cả giằng xé trong cô, và cô không biết liệu cô có thể tha thứ cho anh được hay không.
Cô đã bình phục đủ để có thể cho phép mình ra khỏi giường bệnh, cho dù cô không đi xa hơn cái ghế gần nhất. Đầu cô vẫn đau nếu cô cố gắng cử động nhanh hơn, và trong bất cứ trường hợp nào những gót chân đau đớn của cô vẫn không được phép đi lại quá nhiều. Cô thấy cái ghế thật thoải mái sau một thời gian nằm quá dài, và cô nói nhờ các y tá để cô ngồi ở đó cho đến khi cô mệt; cô vẫn đang ngồi ở đó khi Nikolas đến.
Mặt trời buổi chiều xuyên qua cửa sổ và chiếu lên mặt anh, làm nổi bật khung xương mạnh mẽ, những biểu hiện dữ dội. Anh nhìn cô trong im lặng một lúc lâu, và cô cũng im lặng nhìn lại, không thể nghĩ ra bất cứ điều gì để nói. Sau đó anh quay ra ngoài và treo tấm biển ĐỪNG LÀM PHIỀN ở trước cửa, hoặc ít nhất cô nghĩ cái biển đó có nghĩa như vậy vì cô không thể đọc được tiếng Hy lạp.
Anh đóng cửa đằng sau lưng lại một cẩn thận và đi vòng quanh chân giường để đến trước ghế của cô, nhìn xuống cô. "Lần này anh sẽ không để em đuổi anh ra khỏi đây," anh dữ tợn nói.
"Không," cô đồng ý, nhìn vào những ngón tay đang đan vào với nhau.
"Chúng ta có nhiều chuyện để nói."
"Em không biết tại sao," cô bình tĩnh nói. "Chẳng có gì để nói cả. Chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi. Có nói về chúng cũng không thay đổi được gì."
Da mặt anh căng ra trên xương gò má và bất ngờ anh ngồi xuống trước mặt cô để anh có thể nhìn thẳng vào mặt cô. Đôi môi quyến rũ của anh mím lại thành một đường mỏng dính và đôi mắt đen nhìn như thiêu đốt mặt cô. Cô hầu như nao núng trước anh; sự giận dữ và khao khát cùng hiện lên trong mắt ánh và cô sợ cả hai. Nhưng cô đã kiểm soát được bản thân và nhìn nhìn thẳng vào anh.
"Anh muốn biết về cuộc hôn nhân của em," anh yêu cầu ngắn gọn. "Anh muốn biết làm thế nào mà em vẫn còn là một trinh nữ khi em đến với anh, và mẹ kiếp, Jessica, anh muốn biết cái lý do chết tiệt nào khiến em không nói cho anh biết!"
"Em đã cố," cô cũng cụt lủn đáp lại. "Mặc dù em không biết tại sao. Em không cần giải thích với anh," cô tiếp tục, không muốn đàu hang cơn tức giận của anh. Cô đã chịu đựng quá nhiều vì Nikolas; cô không thể chịu thêm được nữa.
Mạch máu đập mạnh một cách nguy hiểm trên trán anh. "Anh phải biết," anh nói, giọng rất trầm, gần như bị nén lại. "Có chúa chứng giám, Jessica – làm ơn đi!"
Cô run lên khi nghe thấy những từ đó phát ra từ miệng anh, nghe thấy Nikolas Constantinos nói làm ơn với bất kỳ ai. Anh cũng đang rất căng thắng; bờ vai rắn chắc của anh, những đường nét mạnh mẽ trên vai và cằm đã hé lộ điều đó. Cô thở ra sau một cái rùng mình.
"Em đã kết hôn với Robert bởi vì em yêu anh ấy," cô cuối cùng cũng thì thầm, những ngón tay vô thức nắm chặt cái áo choàng cô đang mặc. "Em vẫn yêu anh ấy. Anh ấy là người đàn ông tốt nhất trên thế gian này mà em từng biết đến. Và anh ấy yêu em!" Cô khẳng định điên cuồng, ngẩng mái đầu đen lộn xộn lên để nhìn anh. "Anh và những người khác có ném tôi vào chỗ dơ dáy thế nào đi chăng nữa, anh cũng không thể thay đổi được thực tế là chúng tôi yêu nhau. Có lẽ - có lẽ đó là một loại tình yêu hơi khác, bởi vì chúng tôi không hề ngủ chung, không cố gắng làm tình, nhưng tôi sẽ giao phó cuộc đời mình cho người đàn ông ấy, và anh ấy biết điều đó."
Cánh tay anh nâng lên, và thậm chí khi cô dựa lưng vào ghế, anh đặt tay lên cổ cô, mơn trớn làn da mềm mại của cô và đặt những ngón tay trượt một cách nhẹ nhàng lên vai cô, sau đó đi xuống khum lại ở một bên ngực đang nhô lên qua lớp áo choàng. Mặc dù một lời cảnh báo đang aln khắp làn da cô, cô không chống lại sự động chạm của anh, bởi vì cô đã biết rằng anh có thể rất nguy hiểm khi anh bị phá ngang như thế nào. Thay vì vậy, cô nhìn vào sự them khát hoang sơ đang hiện hữu trong đôi mắt anh.
Ánh mắt của anh ngước lên khỏi nơi mà ngón tay trái trêu chọc và khuấy động cơ thể cô lên để thăm dò khuôn mặt cô. "Và chuyện này nữa thì sao, Jessica?" anh khàn khàn hỏi cô. "Ông ta đã từng làm như thế này với em chưa? Ông ta không thể phải không? Ông ta đã cố gắng làm tình với em và thất bại phải không?"
"Không! Chẳng làm gì cả!" giọng cô lạc đi vì mất kiểm soát và cô hít thở sâu, lấy lại sự thăng bằng, nhưng thật khó để bình tĩnh khi chỉ sự động chạm của ngón tay cái của anh trên ngực cô cũng khiến cho cơ thể cô nổ tung. "Anh ấy chưa từng thử. Anh ấy đã từng nói rằng tình yêu sẽ ngọt ngào thế nào khi nó không bị quấy rầy bởi những ham muốn cơ bản."
"Ông ta đã già rồi," Nikolas thì thào, đột nhiên mất kiên nhẫn với cái áo khoác của cô và giật mạnh nó ra, để lộ ra chiếc áo ngủ bằng lụa ở bên trong. Những ngón tay anh trượt sâu vào trong cổ áo để vuốt ve, mơn trớn những đường cong dưới lớp vải lụa, làm cho cô run lên với sự đáp lại và từ chối xen lẫn nhau. "Quá già," anh tiếp tục, nhìn vào ngực cô. "Ông ta đã quên là những ngọn lửa có thể thiêu rụi cả sự đúng mực của một người đàn ông. Nhìn vào tay anh dây này, Jessica. Hãy nhìn vào cơ thể của em. Nó làm anh phát điên lên khi nghĩ rằng cái bàn tay run rẩy của một ông già chạm vào em như thế này. Điều đó thậm chí còn tồi tệ hơn cả ý nghĩ em ở cùng một người đàn ông khác."
Cô vô tình nhìn xuống và một cơn run rẩy hoang dại chảy tràn khắp người cô phản ứng lại với những ngón tay rắn rỏi, rám nắng đặt trên cơ thể cô. "Đừng nói về anh ấy như vậy," cô yếu ớt chống đối. "Tôi yêu anh ấy! Và một ngày nào đó anh cũng sẽ già đi mà thôi, Nikolas".
"Đúng, nhưng bàn tay CỦA TÔI sẽ vẫn chạm vào em như vậy." anh nhìn lên lần nữa và bây giờ hai chấm đỏ bừng đang lan rộng trên gò má khi anh bị khuấy động hơn. "Chuyện đó không có gì khác biệt dù cho anh ấy bao nhiêu tuổi," anh thừa nhận một cách đau đớn. "Anh không thể chịu đựng với ý nghĩ về bất cứ một người đàn ông nào khác chạm vào em, và khi em không để anh làm tình với em, anh nghĩ anh đã phát điên lên vì thất vọng."
Cô không thể nghĩ ra bất cứ điều gì để nói và cô lùi lại để tay anh trượt ra khỏi ngực cô. Sự tức giận lóe lên trong mắt anh và cô nhận ra rằng Nikolas sẽ không bao giờ có thể chấp nhận ý chí của cô đã thắng anh, kể cả vấn đề lien quan tới cơ thể cô. Ý nghĩ ấy đã làm tan biến đi hơi nóng phản ứng yếu ớt trong cô và cô lạnh lùng phủ nhận, "Giờ thì chẳng có vấn đề gì nữa cả; nó đã kết thúc rồi. Tôi nghĩ cách tốt nhất là để tôi quay lại Luân Đôn --"
"Không!" anh ngắt lời một cách gay gắt, đứng lên và đi đến một căn phòng nhỏ với những bước sải dài của một con báo. "Anh sẽ không để em chạy trốn khỏi anh một lần nữa. Em đã chạy trốn cái đêm đó và hãy xem chuyện gì đã xảy ra. Tại sao vậy, Jessica?", anh hỏi, giọng anh đột nhiên khản đi. "Em đã quá sợ anh đến nỗi em không thể nằm trên giường phải không? Anh biết rằng anh – chúa ơi, tại sao em không nói cho anh biết? Tại sao em không buộc anh lắng nghe? Lúc mà anh nhận ra, anh không thể dừng lại được. Chuyện đó sẽ không như vậy nữa, em yêu, anh hứa. Anh cảm thấy có lỗi; sau đó, khi anh nhìn thấy em nằm trên bãi đá, anh nghĩ rằng em đã - " anh ngừng lại, khuôn mặt anh đanh lại dữ tợn, và Jessica bất ngờ nhớ lại giọng nói mà cô nghỉ chỉ là sự tưởng tượng đơn thuần, đã gọi tên cô. Chắc chắn là Nikolas đã tìm ra cô.
Nhưng những lời nói của anh khiến toàn bộ cảm xúc của cô đông cứng lại trong lồng ngực. Anh cảm thấy có lỗi. Cô có thể nghĩ đến vô số lý do anh có thể đưa ra vì muốn cô ở lại, nhưng rất ít trong số chúng lại xú phạm đến lòng tự hào của cô. Cô có lẽ sẽ bơi trở lại nước Anh trước khi cô sẽ ở lại với anh chỉ để giúp anh bớt cảm thấy có lỗi! Cô muốn nổi xung lên với anh trong đau khổ và nhục nhã, nhưng thay vì thế cô lấy lại được vẻ ngoài bình tĩnh giả tạo của mình và đấu tranh với cái mặt nạ lạnh lung đã được cô tạo ra nhiều năm. "Tại sao tôi lại nên nói với anh chư?" cô hỏi lại với giọng xa vời, lờ đi thực tế là cô đã cố gắng làm việc đó trong nhiều tuần lễ. "Anh sẽ tin tôi sao?"
Anh nhanh chóng di chuyển tay, như thể chuyện đó không quan trọng. "Em nên để một vị bác sĩ khám cho em, đưa ra cho tôi bằng chứng," anh gầm lên. "Em nên để tôi tự mình tìm ra, nhưng theo một cách ít tàn bạo hơn cái em đã phải chịu đựng. Nếu em nói với tôi, nếu em không chống lại..."
Trong một lúc cô chỉ nhìn anh, ngạc nhiên với sự kiêu ngạo không thể tin được của anh. Bất chấp anh là một tỷ phú và sự ngụy tạo bên ngoài, bản chất bên trong của anh vẫn là một người Hy Lạp và lòng tự trọng của một người phụ nữ không là gì cả.
"Tại sao tôi nên chứng minh bất cứ chuyện gì với anh?" cô cười nhạo trong sự khổ sở khôn cùng. "Anh có phải là một người trong trắng không? Ai cho phép anh đánh giá nhân cách của tôi?"
Sự tức giận làm anh tối sầm mặt lại và anh bước một bước dài đến chỗ cô, đưa tay ra như thể anh ao ước được lắc người cô, nhưng sau đó anh nhớ đến những vết thương của cô và anh buông tay xuống. Cô nhìn anh lạnh lùng khi anh hít thở sâu, rõ ràng cố gắng kiềm chế cơn nóng giận của mình. "Em đã tự chuốc lấy," cuối cùng anh nói nhanh, "Nếu đó là thái độ của em."
"Đó là lỗi của tôi khi anh là một kẻ hay ngược đãi và tàn bạo hay sao?" cô thách thức, nghe thấy giọng của mình cao hơn vì tức giận. "Tôi đã cố nói với anh từ cái ngày chúng ta gặp nhau là anh hiểu sai về tôi, nhưng anh rõ ràng đã từ chối lắng nghe, nên tôi không cố đề cập đến vấn đề đó với anh nữa! Đáng lẽ tôi không nên quay trở lại từ Cornwall."
Anh đứng đó nhìn cô, khuôn mặt cứng nhắc của anh không nói lên điều gì, sau đó miệng anh mím chặt lại. "Anh sẽ theo em đến đó,"anh nói.
Cô gạt bỏ những từ phiền phức đó và cố kiềm chế cơn giận của mình. Khi cô có thể nói mà không còn nóng giận nữa, cô lạnh nhạt nói, "Đằng nào đi nữa thì mọi chuyện cũng đã qua rồi; thật vô ích khi tranh cãi về những chuyện có thể xảy ra. Tôi gợi ý một vụ ly hôn yên lặng, nhanh chóng—"
"Không!" anh hung bạo hét lên. "Em là vợ tôi, và em sẽ luôn là vợ tôi. Tôi là một người đàn ông có tính chiếm hữu, và tôi không để cho những gì là của mình ra đi đâu. Em là của tôi, Jessica, trên thực tế cũng như trên danh nghĩa, và em sẽ ở trên hòn đảo này thậm chí nếu tôi buộc phải giam giữ em."
"Thật là một viễn cảnh quyến rũ làm sao!" cô gào lên trong tuyệt vọng bất ngờ. "Hãy để tôi đi, Nikolas. Tôi sẽ không sống với anh đâu."
"Em sẽ phải làm thế," anh nói với cô, đôi mắt đen của anh lóe sáng. "Hòn đảo này là của tôi, và không ai rời khỏi mà không có sự cho phép của tôi. Mọi người đều trung thành với tôi; họ sẽ không giúp em bọ trốn dù cho em có quyến rũ họ thế nào."
Cô nhìn anh bất lực. "Tôi sẽ biến anh thành trò cười đó," cô cảnh báo.
"Cứ thử xem, em yêu, và em sẽ thấy quyền lực của một ông chồng Hy Lạp với vợ mình là như thế nào." Anh đe dọa. "Tôi sẽ không biến thành trò cười như vậy khi em nằm trên gối đâu."
"Anh tốt nhất đừng có đụng vào người tôi!" cô bực mình nói. "Anh có thể là một người Hy Lạp nhưng tôi thì không, và anh không thể trừng phạt tôi được."
"Tôi nghi ngờ liệu chuyện đó có cần thiết hay không," anh nói lè nhè, và cô biết anh đã hơn một lần đề cập đến tình huống này và hiểu được là anh sẽ làm gì. "Bây giờ em sẽ cẩn thận hơn về việc đẩy tôi ra, có phải không, em yêu?"
"Ra khỏi đây!" cô hét lên, đứng dậy vì tức giận khiến cô quên cả cái đầu vẫn còn đau của mình, và cô buộc phải nhớ đến những vết thương khi những cơn đau gây buồn nôn nhói lên trong đầu và cô lảo đảo trên đôi chân chưa đứng vững. Anh ngay lập tức đến bên cạnh cô, bế cô lên tay, đặt cô nằm xuống gối. Vượt qua sự mơ hồ về cơn đau cô lại nói, "Anh cút đi!"
"Anh sẽ đi, khi nào em bình tĩnh lại đã," anh nói với cô, cúi xuống cô giống như con quỷ trong những giấc mơ của cô. "Nhưng anh sẽ quay trở lại, và anh sẽ đưa em quay lại hòn đảo với anh. Dù thích hay không, giờ em là vợ anh và em sẽ mãi là vợ anh." Sau khi nói những lời đó anh để cô ở lại, và cô nhìn lên trần nhà qua màn nước mắt, tự hỏi làm thế nào cô có thể chịu đựng được cuộc chiến đang mở ra trong chính cuộc hôn nhân của mình.
- Chương 1.1
- Chương 1.2
- Chương 2.1
- Chương 2.2
- Chương 3.1
- Chương 3.2
- Chương 3.3
- Chương 4.1
- Chương 4.2
- Chương 5.1
- Chương 5.2
- Chương 5.3
- Chương 6.1
- Chương 6.2
- Chương 6.3
- Chương 6.4
- Chương 7.1
- Chương 7.2
- Chương 8.1
- Chương 8.2
- Chương 9.1
- Chương 9.2
- cHƯƠNG 10.1
- Chương 10.2
- Chương 11.1
- Chương 11.2
- Chương 12.1
- Chương 12.2
- Chương 13