Chương 9.2
Quý bà Constantinos há hốc mồm khi cuối cùng bà nhận ra ý nghĩa của chiếc váy. "Con yêu! Nhưng Robert – không, đương nhiên là không rồi. Robert không phải là một người đàn ông cưới một cô gái trẻ chỉ vì ham muốn thể xác. Đúng vậy, cuối cùng ta nghĩ ta phải nghe tất cả những chuyện này đã diễn ra như thế nào!"
Một cách lặng lẽ Jessica kể cho bà nghe cô còn trẻ và cô đơn như thế nào và rằng Robert đã muốn bảo vệ cho cô ra sao, và về những lời đồn đại mà cô đã phải chịu đựng. Cô chẳng bỏ sót chút gì, không kể cả chuyện Nikolas đã cầu hôn cô ra sao, và quý bà Constantinos thật sự bồn chồn khi câu chuyện kết thúc.
"Có đôi lần," bà nói chậm rãi, "ta muốn ném một cái lọ hoa vào đầu Niko, ngay cả khi nó là con trai ta!" Bà nhìn vào chiếc váy cưới. "Con không có cái gì khác để mặc hay sao? Không có cái gì màu trắng à?"
Jessica lắc đầu. "Không, con chẳng có cái gì màu trắng cả. Con sẽ phải mặc nó thôi."
Petra mang tới một ít đá cục và gấp nó lại trong một chiếc khăn tắm để cô chườm lên mắt cô, và nửa giờ sau tất cả những vết tích của những giọt nước mắt đã biến mất, nhưng trông cô vẫn xanh xao không tự nhiên. Cô di chuyển rất chậm chạp, tất cả sức lực dường như đã mất hết, tất cả sự rạng rỡ đều không còn. Nhẹ nhàng quý bà Constantinos và Petra mặc cho cô chiếc váy màu đào và đặt lên đầu cô một chiếc mạng che mặt, sau đó họ đưa cô ra khỏi căn phòng.
Nikolas không có ở đó; anh đã ở trong nhà của cha đỡ đầu của anh, nhưng căn biệt thự vẫn có đầy những người họ hàng, những cô dì chú bác và các anh em họ đang mỉm cười, nói chuyện và khẽ vỗ nhẹ cô khi cô đi ngang qua họ. Không có người bạn nào của cô ở đây cả, cô bắt đầu nhận ra, nhưng sau đó, cũng chỉ có hai người: Charles và Sallie. Điều đó càng khiến cô cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo hơn, như thể cô sẽ không bao giờ ấm áp được nữa.
Andros đã hộ tống cô đi dọc con đường dẫn tới làng, và giờ anh đang đợi cô, cao và tối trong bộ lễ phục, và thi thoảng trông giống Nikolas khiến cô thở hổn hển. Andros mỉm cười và đưa cho cô cánh tay của anh; hành động của anh đã làm cô thấy ấm áp những ngày qua và giờ anh thật sự quan tâm khi anh nhận ra cô đang run rẩy thế nào, đôi tay cô đang lạnh ra sao.
Những người họ hàng nữ của Nikolas vội ra khỏi nhà để tạo thành một lối đi từ trên đình đồi xuống làng, đứng cả hai bên lối đi. Khi cô và Andros đi tới chỗ họ, họ bắt đầu tung những bông hoa màu cam xuống lối đi phía trước cô, và những người phụ nữ trong làng cũng ở đó trong trang phục truyền thống của họ, tung những bông hoa nhỏ thơm ngát màu trắng và hồng. Họ bắt đầu hát, và cô bước trên những bông hoa xuôi xuống làng để gặp người đàn ông mà cô sẽ lấy, nhưng cô vẫn cảm thấy bên trong mình đóng băng.
Tại cửa ra vào của nhà Chú rể Palamas, Andros trao cô vào cánh tay cha đỡ đầu của Nikolas, ông dẫn cô đi tới bàn thờ, nơi Nikolas và Cha Ambrose đang đứng đợi. Bàn thờ, toàn bộ căn phòng, lung linh ánh nến, và mùi hương trầm ngọt ngào khiến cô cảm thấy như thể cô đang nằm mơ Cha Ambrose chúc phúc những vòng hoa màu cam được đặt lên đầu họ khi họ quỳ trước bàn thờ, và kể từ giây phút đó tất cả đối với cô cứ mơ mơ màng màng. Cô đã được học những gì cô phải nói và chắc chắn là cô đã thực hiện đúng; khi Nikolas đọc lời thề, giọng nói trầm sâu của anh dội lại trong đầu cô và cô nhìn quanh hơi hoảng loạn. Sau đó, mọi chuyện kết thúc, và Cha Ambrose đặt hai bàn tay họ lại với nhau và họ bước đi xung quanh bàn thờ ba lần trong khi Kostis bé nhỏ, một trong vô số những người anh em họ của Nikolas, bước phía trước họ vẫy vẫy chiếc lư hương, vì vậy họ đi qua làn hương.
Hầu như ngay lập tức căn phòng chật kín người bùng nổ với những lời chúc mừng, mọi người cười với nhau và hôn nhau, trong khi những tiếng hét "Ly đâu! Ly đâu!" vang lên. Cặp đôi mới cưới bị xô đẩy tới bệ lò sưởi nơi những ly rượu vang đang được xếp úp xuống. Jessica nhớ cô phải làm gì, nhưng phản ứng của cô bị sự đau khổ trong cô làm mờ đi và Nikolas dễ dàng thắng cô, chân anh đập vỡ những ly vang trong khi dân làng hớn hở rằng Chú rể Constantinos của họ sẽ là người chủ trong gia đình của anh. Jessica lặng người nghĩ thầm, cứ như thể là còn có bất cứ cách nào khác vậy, quay đi tránh tia nhìn xấu xa trong đôi mắt đen của Nikolas.
Nhưng anh buộc cô quay lại phía anh, hai bàn tay anh đặt lên eo cô và mắt anh lấp lánh khi anh buộc cô ngẩng đầu lên. "Giờ thì em đã là của anh một cách hợp pháp," anh nói khẽ khi anh cúi đầu xuống và chiếm lấy môi cô.
Cô không chống trả lại anh, nhưng phản ứng mà anh luôn biết thì lại không có. Anh ngẩng đầu lên hơi nhăn mặt khi anh nhìn thấy những giọt nước mắt dính trên mi mắt cô. "Jessica?" anh dò hỏi, nắm lấy tay cô, cái nhăn mặt của anh càng rõ hơn khi anh cảm nhận thấy cái giá lạnh của đôi bàn tay, mặc dù trời rất nóng và nhiều nắng.
Không hiểu sao, mặc dù sau đó cô tự hỏi phải chăng là nhờ sức chịu đựng của cô, mà cô đã trải qua một ngày dài với yến tiệc và nhảy múa. Cô có sự giúp đỡ của quý bà Constantinos, Petra và Sophia, những người đã rất nhẹ nhàng làm rõ rằng cô dâu mới rất yếu thần kinh và không thể nhảy. Nikolas tự ném mình vào việc chúc mừng với sự nhiệt tình khiến cô ngạc nhiên mãi cho tới khi cô nhớ ra anh là người Hy Lạp bằng xương bằng thịt, nhưng ngay cả với tất cả những tiếng cười và nhảy múa và những cốc rượu ouzo mà anh đã uống, anh vẫn thường xuyên quay lại với cô dâu của anh và cố gắng dụ dỗ sự thèm ăn của cô với những món ăn mà anh mang cho cô. Jessica cố gắng để đáp lại, cố gắng để cư xử thật tự nhiên, nhưng sự thật là cô không thể ép bản thân nhìn vào chồng mình. Mặc cho cô đã tự đấu tranh với bản thân, cô không thể thoát khỏi sự thật rằng cô là một người phụ nữ và trái tim phụ nữ của cô dễ dàng bị đau. Nikolas đã phá hủy tất cả niềm vui trong ngày cưới của cô với một chiếc váy màu đào và cô không nghĩ là có bao giờ cô có thể tha thứ cho anh vì điều đó.
Đã khá muộn; những ngôi sao đã xuất hiện trên trời và ánh nến là những thứ duy nhất thắp sáng ngôi nhà khi Nikolas tiến về phía cô và nhẹ nhàng bế cô lên trên tay.
Không ai nói gì; không có lời trêu chọc nào được phát ra khi người đàn ông với đôi vai rộng rời khỏi ngôi nhà của cha đỡ đầu của anh và mang theo cô dâu của mình lên đồi hướng tới căn biệt thự, và sau khi anh đã biến mất khỏi tầm mắt, buổi chúc mừng lại bắt đầu trở lại, vì đây không phải là một đám cưới thông thường. Không, chú rể cuối cùng cũng đã kiếm được một cô dâu, và giờ họ có thể mong chờ một người thừa kế.
Khi Nikolas bế cô lên lối đi mà không cần chút nỗ lực nào, Jessica cố gắng thâu tóm tất cả sự thông minh của mình lại và đẩy nỗi buồn của cô sang một bên, nhưng nỗi đau khổ lạnh giá vẫn cứ nằm một đống trong ngực cô. Cô bám dính lấy anh với cánh tay cô vòng quanh cổ anh và ước rằng đường tới căn biệt thự cứ kéo dài mãi và có lẽ khi đó cô có thể kiểm soát được bản thân khi họ tới nơi. Không khí mát lạnh ban đêm vuốt ve mặt cô và cô có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ khi chúng đập vào những phiến đá, và những điều này đó dường như còn thật với cô hơn là người đàn ông bằng da bằng thịt đang bế cô trên tay.
Sau đó họ đã tới căn biệt thự và anh bế cô đi quanh một bên hiên nhà cho tới khi anh tới cánh cửa đôi kính trượt của phòng anh. Chúng mở ra lặng lẽ khi anh chạm vào và anh bước vào bên trong, để cô trượt nhẹ nhàng lên sàn.
"Quần áo của em đã được mang vào trong này rồi," anh êm ái nói với cô, hôn lên tóc trên thái dương cô. "Anh biết em sợ hãi, em yêu; em đã cư xử lạ lùng cả ngày hôm nay. Hãy thư giãn đi; anh sẽ tự lấy cho mình một ly rượu trong khi em thay váy ngủ. Thật ra em không cần đến váy ngủ, nhưng em thật sự cần thời gian để bình tĩnh lại," anh nói, cười toe toét, và cô chợt băn khoăn không biết anh đã uống bao nhiêu cốc rượu ouzo.
Anh để cô lại và cô nhìn quanh căn phòng. Cô không thể làm được; cô không thể chia sẻ cái giường rộng lớn đó với anh khi cô cảm thấy như thế này. Cô muốn hét lên, khóc và cào cho mắt cô rớt ra, và trong khi bật khóc với một chút tức giận cô xé chiếc váy màu đào và nhìn quanh tìm một cái kéo để phá hỏng nó. Tuy nhiên cô không tìm thấy chiếc kéo nào trong phòng ngủ, vì thế cô xé ở những đường may cho tới khi chúng rời ra từng mảnh, sau đó cô ném chiếc váy xuống sàn nhà và đá nó.
Cô hít một hơi thở sâu, run rẩy vào trong phổi và lau những giọt nước mắt giận dữ khỏi má. Cô biết cử chỉ đó thật trẻ con, nhưng cô cảm thấy khá hơn. Cô ghét chiếc váy đó, và cô ghét Nikolas vì đã phá hỏng ngày cưới của cô!
Anh sẽ sớm quay trở lại, và cô không muốn đối diện với anh trong khi chẳng mặc gì ngoài đồ lót, nhưng cô cũng chẳng có ý định khoác lên người một chiếc váy ngủ khêu gợi dành cho anh. Cô kéo mở cánh cửa tủ đồ và lôi ra một chiếc quần mà cô mang theo và một chiếc áo phông chui đầu. Vội vàng cô tròng chiếc áo qua đầu vừa đúng lúc cánh cửa mở ra.
Sự im lặng nặng nề bao trùm khi Nikolas chứng kiến cảnh tượng cô đang đứng đó nắm chặt chiếc quần và nhìn anh với sự giận dữ và sợ hãi trong đôi mắt mở to. Cái nhìn đen tối của anh lang thang đến chiếc váy cưới giờ đã biến thành từng mảnh trên sàn, sau đó quay lại phía cô.
"Yên tâm đi," anh nói êm ái, gần như thì thầm. "Anh không định làm em đau, em yêu, anh hứa – "
"Anh có thể giữ lời hứa của anh," cô hét lên giọng khàn khàn, đánh rơi chiếc quần trên sàn nhà và đưa tay lên má khi những giọt nước mắt bắt đầu lăn ra khỏi mắt. "Tôi ghét anh, anh có nghe thấy không? Anh – anh đã phá hủy ngày cưới của tôi! Tôi đã muốn có một chiếc váy trắng, Nikolas, và anh bắt họ dùng cái màu đào kinh khủng đó! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh vì điều đó! Tôi đã thật sự rất hạnh phúc buổi sáng nay, và khi tôi mở cái túi ra và nhìn thấy cái thứ màu đào ghê tởm đó và tôi – tôi – Ôi, chết tiệt anh đi, tôi đã khóc vì anh đủ rồi; tôi sẽ không bao giờ cho phép anh làm cho tôi khóc lần nữa, anh có nghe không? Tôi ghét anh!"
Ngay lập tức anh băng ngang căn phòng về phía cô và đặt tay lên vai cô, nắm cô thật chặt không làm cô đau nhưng giữ cô đứng yên một chỗ. "Chẳng lẽ điều đó lại quan trọng với em vậy sao?" anh gầm gừ. "Có phải đó là lí do em không nhìn vào mặt anh cả ngày hôm nay, tất cả chỉ vì cái váy ngớ ngẩn đó?"
"Anh chẳng hiểu gì cả," cô chống chế qua làn nước mắt. "Tôi muốn có một chiếc váy trắng, và tôi muốn giữ nó và trao nó cho con gái chúng ta vào ngày cưới của con bé –" Giọng cô vỡ òa ra và cô bắt đầu khóc nức nở, cố gắng ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Với một tiếng chửi thầm nhỏ anh kéo cô về phía anh và ôm cô thật chặt trong vòng tay anh, mái đầu đen thẫm cúi xuống trên mái đầu hung của cô. "Anh xin lỗi," anh thì thầm vào tóc cô. "Anh không biết chuyện đó. Đừng khóc nữa em yêu; làm ơn đừng khóc nữa mà."
Lời xin lỗi của anh, thật không thể ngờ tới, có tác dụng khiến cô ngạc nhiên đến nỗi quên mất chuyện khóc lóc của mình, và trong một giây ngừng thở cô ngước đôi mắt vẫn còn sũng nước lên nhìn anh. Trong giây phút đó, mắt họ gặp nhau; ngay sau đó tia nhìn đen tối của anh di chuyển xuống cái miệng của cô, và cũng nhanh như vậy anh hôn cô, kéo cô vào gần anh hơn nữa như thể anh có thể biến cô thành một phần trong anh, cái miệng của anh đói khát và ngấu nghiến hơn trước đây rất nhiều. Cô nếm cả vị rượu ouzo mà anh đã uống trước đó, và nó khiến cô bị say, vì thế cô bám vào anh để có thể đứng vững.
Không còn kiên nhẫn nổi anh xốc cô lên hai cánh tay và bế cô vào giường và cho tới lúc đó cô cứng người với lời cảnh báo khi cô nhớ lại là cô vẫn chưa nói cho anh biết sự thật. "Nikolas .... đợi đã!" cô nói không ra hơi.
"Anh đã chờ đợi rất lâu rồi," anh nói một cách khó khăn, cái miệng không ngừng nghỉ của anh tiếp tục trút những cơn mưa hôn lên khắp khuôn mặt cô, lên cổ cô. "Anh đã chờ đợi em tới mức anh tưởng mình có thể phát điên lên được. Đừng đẩy anh đi đêm nay, em yêu – không phải đêm nay."
Trước khi cô có thể nói bất cứ điều gì, cái miệng anh lại khóa chặt miệng cô lần nữa. Khi đam mê quét qua cơ thể cô với sự đụng chạm của đôi môi ấy, cô gần như quên mất nỗi sợ hãi của mình, và khi đó đã quá trễ. Anh đã vượt xa khỏi khả năng nghe cô nói, xa khỏi tấm với của bất cứ lời biện hộ nào khi anh chỉ đáp lại đam mê của anh.
Thế nhưng cô vẫn cố gắng tiếp cận anh. "Không, đợi đã", cô nói nhưng anh lờ cô đi khi anh kéo chiếc áo của cô qua đầu, chợt ngây người ngắm nhìn cơ thể cô trước khi anh giải thoát cô khỏi chúng và xé bỏ đồ lót trên người cô. Đôi mắt anh lấp lánh khi anh tuột quần lót của cô ra và những lời biện hộ của cô bị mắc nghẹn trong cổ họng khi anh tháo bỏ chiếc áo choàng của mình và bao phủ lên cô với cơ thể to lớn của anh. Nỗi kinh hoảng trào dâng trong cô, và cô cố gắng kiểm soát nó, buộc bản thân cô nghĩ về những chuyện khác cho tới khi cô lấy lại được một chút bình tĩnh, nhưng chẳng có tác dụng gì cả. Một cơn nức nở nhỏ thoát ra khỏi cổ họng cô khi Nikolas kéo cô xuống với cái giếng sâu đầy đam mê của anh, và cô bám dính lấy anh như một cái tháp duy nhất còn đứng vững mạnh mẽ trong thế giới đang rung chuyển dữ dội.
- Chương 1.1
- Chương 1.2
- Chương 2.1
- Chương 2.2
- Chương 3.1
- Chương 3.2
- Chương 3.3
- Chương 4.1
- Chương 4.2
- Chương 5.1
- Chương 5.2
- Chương 5.3
- Chương 6.1
- Chương 6.2
- Chương 6.3
- Chương 6.4
- Chương 7.1
- Chương 7.2
- Chương 8.1
- Chương 8.2
- Chương 9.1
- Chương 9.2
- cHƯƠNG 10.1
- Chương 10.2
- Chương 11.1
- Chương 11.2
- Chương 12.1
- Chương 12.2
- Chương 13