Chương 9.1
"Đây rồi!" Andros hét lên với Jessica xuyên qua tiếng gầm rú của những chiếc cánh trên nóc chiếc trực thăng. "Đây là Zenas."
Cô thẳng người lên để hớn hở nhìn khi một chấm nhỏ giữa màu xanh của biển Aegean dần trở nên lớn hơn, sau đó nó xuất hiện đột ngột trước mặt và họ không còn ở trên biển nữa mà là ở trên một ngọn đồi trọc với bóng của chiếc trực thăng đang bay là là bên dưới họ như một con muỗi khổng lồ. Jessica nhìn Nikolas đang điều khiển chiếc trực thăng, nhưng anh chỉ thể hiện là anh biết đến sự có mặt của cô bằng một cái nháy mắt. Cô muốn anh cười với cô, chỉ cho cô những điểm mốc trên hòn đảo của anh, nhưng chỉ có Andros là chạm vào cánh tay cô và hướng sự chú ý của cô vào ngôi nhà mà họ đang hướng thẳng tới.
Đó là một ngôi nhà nằm trải dài, được xây dựng trên một vách đá với thềm nhà lát đá nối liền cả ba phía của tòa nhà. Mái được lợp ngói đỏ tươi; toàn bộ ngôi nhà màu trắng và được bao bọc bởi bóng mát của những cây cam và chanh. Nhìn xuống dưới cô có thể thấy nhiều người đang rời khỏi nhà và đi bộ lên bãi đỗ trực thăng, được xây phía bên phải của tòa nhà trên đỉnh một ngọn đồi nhỏ. Một con đường lát đá nối liền ngôi nhà với bãi đỗ trực thăng, nhưng Andros đã nói với cô trước đó là chỉ có một phương tiện đi lại trên đảo, một chiếc xe jeep quân đội cũ kỹ, là vật sở hữu của trưởng làng.
Nikolas đậu chiếc trực thăng xuống nhẹ nhàng đến nỗi cô không hề cảm thấy xóc, sau đó anh tắt động cơ và bỏ tai nghe xuống. Anh quay bộ mặt không hề cười sang Jessica. "Đi thôi," anh nói bằng tiếng Pháp. "Anh sẽ giới thiệu em với mẹ - và Jessica, hãy nhớ là em không được làm cho bà buồn."
Anh trượt mở cánh cửa và đi ra, cúi đầu xuống tránh cơn gió đang quất mạnh do những cánh quạt vẫn đang quay. Jessica hít một hơi thở sâu để làm giảm nhịp đập của trái tim đang dộng thình thình trong lồng ngực và Andros nói lặng lẽ. "Đừng có lo lắng quá. Dì tôi là một người phụ nữ rất nhẹ nhàng; Nikolas chẳng có vẻ gì giống dì ấy cả. Cậu ấy là hình ảnh của cha cậu ấy, và giống như cha mình trước đó cậu ấy quá bảo vệ cho dì ấy."
Cô nở một nụ cười biết ơn với anh ta, sau đó Nikolas vẫy tay ra hiệu vẻ mất bình tĩnh và cô trèo ra khỏi trực thăng, đánh liều nắm lấy bàn tay Nikolas đã đưa ra để giúp cô. Anh hơi cau mày khi nhận thấy tay cô lạnh ngắt, sau đó anh dẫn cô đến nhóm người đang đã tụ tập ở một bên của bãi đỗ.
Một người phụ nữ nhỏ nhắn với phong thái của một nữ hoàng bước lên phía trước. Bà vẫn rất xinh đẹp mặc dù mái tóc đã bạc được bà quấn theo kiểu cô gái Gibson, và đôi mắt màu xanh sáng rất mềm mượt nhìn thẳng như mắt của một đứa trẻ. Bà trao cho Jessica một cái nhìn sắc nhọn thẳng vào mắt cô, sau đó bà quay sang nhìn con trai.
Nikolas cúi xuống và ấn một nụ hôn yêu thương lên đôi má hồng của mẹ sau đó là một nụ hôn khác lên môi. "Mẹ, con nhớ mẹ lắm," anh nói, ôm chặt lấy bà.
"Mẹ cũng rất nhớ con," bà đáp lại giọng ngọt ngào. "Mẹ rất vui vì con đã về nhà."
Với cánh tay vẫn đang ôm lấy mẹ, Nikolas gật đầu về phía Jessica và cái nhìn mà anh trao cho cô khi cô bước lại gần họ hơn cảnh báo cô phải cư xử cho đúng mực. "Mẹ, con muốn giới thiệu mẹ với hôn thê của con, Jessica Stanton. Jessica à, đây là mẹ anh, Madelon Constantinos."
"Con rất vui vì cuối cùng cũng được gặp mẹ," Jessica thì thầm, đáp trả lại cái nhìn trong sáng đó bình tĩnh hết mức có thể, và cô rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng cô và quý bà Constantinos gần như là cùng một dáng người. Người phụ nữ lớn tuổi hơn trông có vẻ mảnh dẻ đến nỗi Jessica cảm thấy mình như là một nữ chiến binh, nhưng giờ thì cô nhận ra rằng đôi mắt của họ ngang tầm nhau và đó rõ ràng là một cú sốc với cô.
"Ta cũng rất vui khi được gặp con," quý bà Constantinos nói, bước ra khỏi vòng tay của Nikolas để đặt tay của bà quanh người Jessica và hôn lên má cô. "Ta chắc chắn là đã rất ngạc nhiên khi nhận được cú điện thoại của Nikolas thông báo về dự định của nó! Nó thật ... ngoài mong đợi."
"Dạ vâng, đó là một quyết định đột ngột," Jessica đồng ý, nhưng trái tim cô bị vùi trong giọng nói lạnh lẽo của người phụ nữ lớn tuổi. Rõ ràng là bà ta không hề vui vẻ gì với lựa chọn cô dâu của con trai bà. Tuy nhiên, Jessica vẫn cố gắng nở một nụ cười ngập ngừng, và phong thái của quý bà Constantinos thật quá tốt đã giúp bà không biểu lộ thêm bất cứ sự không hài lòng nào. Bà nói chuyện bằng tiếng Anh, một thứ tiếng Anh rất tốt với cách nói hơi kéo dài giọng mà rõ ràng bà đã nhiễm từ Nikolas, nhưng khi bà quay sang giới thiệu Jessica với những người khác bà chuyển sang dùng tiến Pháp và Hy Lạp. Jessica chẳng hiểu tí tiếng Hy Lạp nào, nhưng tất cả bọn họ có nói được một chút tiếng Pháp.
Có một người tên là Petra, một phụ nữ cao, khá mập mạp với mái tóc ,đôi mắt màu đen và một cái mũi điển hình của người Hy Lạp, nụ cười làm sang bừng lên khuôn mặt bà. Bà là người giúp việc và là bạn tâm sự của bà chủ nhà, vì họ đã ở cùng nhau kể từ khi quý bà Constantinos đến hòn đảo này. Có một sự ưu đãi và tự hào tự nhiên về người phụ nữ to béo này và chính nó làm cho bà trông xinh đẹp hơn mặc dù trông bà có vẻ khá nam tính, và có một ánh nhìn thương yêu của người mẹ ánh lên trong mắt bà khi bà nhìn thấy nỗi sợ hãi và lo lắng trên mặt của Jessica.
Một người đàn bà khác thì khá thấp và đầy đặn, khuôn mặt tròn trĩnh của bà trông có vẻ dịu dàng hơn bất kỳ khuôn mặt nào Jessica từng biết. Bà tên là Sophia, đầu bếp, và bà vỗ nhẹ vào cánh tay Jessica với sự yêu mến cởi mở, sẵn sàng chấp nhận ngay lập tức bất kỳ người phụ nữ nào mà Chú rể Nikolas đã đưa về nhà để làm cô dâu của anh.
Con trai của Sophia, Jason Kavakis là một anh chàng thấp bé với đôi mắt tối sắc xảo, và anh ta là người trông giữ sân vườn. Anh ta và Sophia sống trong ngôi nhà nhỏ của họ ở trong làng, nhưng Petra là một góa phụ và bà có phòng của riêng bà trong căn biệt thự. Chỉ có ba người này là người làm ở biệt thự, mặc dù những người phụ nữ trong làng sẽ giúp đỡ với việc chuẩn bị cho đám cưới.
Sự chào đón cởi mở và nồng nhiệt mà cô nhận được từ những người làm đã giúp Jessica cảm thấy thoải mái hơn và cô mỉm cười tự nhiên hơn khi quý bà Constantinos khoác tay Nikolas và bắt đầu chỉ đạo việc chuyển hành lí của họ về căn biệt thự. "Andros, làm ơn giúp Jason mang những cái túi đó xuống đồi." Sau đó bà bỏ tay ra đẩy nhẹ Nikolas. "Và cả con nữa! Tại sao con lại không giúp đỡ họ luôn? Mẹ sẽ đưa cô Stanton về phòng của cô ấy; chắc chắn là cô ấy đã mệt gần chết rồi. Con không bao giờ học được cách biến một cuộc hành trình trở nên dễ dàng hơn."
"Vâng, thưa mẹ," anh nói với cái lưng đang quay đi của mẹ anh, nhưng đôi mắt đen của anh lại chiếu một tia nhìn cảnh cáo cho Jessica.
Mặc cho sự đón tiếp khá lạnh lẽo của quý bà Constantinos, Jessica vẫn cảm thấy khá hơn. Quý bà không phải là một người phụ nữ độc đoán, và Jessica cảm thấy đằng sau sự dè dặt đó, bà là một người phụ nữ rất dịu dàng nhanh nhẹn và bà đối xử với con trai mình như thể cậu chỉ đơn giản là con trai của bà chứ không phải là một tỷ phú. Và tự bản thân Nikolas cũng ngay lập tức mềm mỏng hơn, trở thành cậu bé Niko đã lớn lên ở đây và biết tất cả những người dân ở đây từ khi còn bé. Cô không thể nào tưởng tượng được cảnh anh dọa dẫm Petra, có lẽ bà là người quấn tã cho anh và đã ngắm nhìn anh chập chững những bước đầu tiên, cũng thật khó cho Jessica hình dung ra cảnh Nikolas còn ẵm ngửa hay chập chững tập đi. Chắc chắn là anh đã luôn luôn cao lớn và khỏe mạnh, với ánh nhìn sắc xảo trong đôi mắt đen.
Căn biệt thự rất mát mẻ, với những bức tường trắng dầy đã ngăn cản hầu hết cái nắng tàn bạo của Hy Lạp, nhưng hệ thống điều hòa đang chạy êm ru bảo cho cô biết rằng Nikolas muốn chắc chắn rằng nhà của anh luôn luôn có nhiệt độ dễ chịu.
Cô đã nhận ra là sở thích của Nikolas đúng là sở thích của người Hy Lạp, và căn biệt thự thể hiện rất rõ điều đó. Nội thất rất ít, phần lớn là khoảng trống , nhưng mọi thứ đều có giá trị lớn và được làm để sử dụng lâu dài. Màu sắc chủ yếu là các màu nâu đất, đá lát sàn là những tông màu đỏ nhạt, phía trên là những tấm thảm Ba Tư vô giá, màu xanh lá và những mảnh vải bọc nội thất bằng lanh tự nhiên. Những bức tượng nhỏ được làm bằng đá hoa cương với những màu sắc khác nhau được để trong các hốc tường, và đây đó là những lọ hoa đẹp tinh xảo, được đặt cùng với đồ gốm do người dân trong làng làm ra.
"Phòng ngủ của con," quý bà Constantinos nói, mở cánh cửa một căn phòng trắng vuông với những khung cửa sổ khum vòm và đồ đạc với các sắc màu hồng và vàng. "Nó có một phòng tắm liền kề," bà tiếp tục, băng ngang qua căn phòng để mở một cánh cửa và chỉ ra phòng tắm lát đá. "A, Niko, con nên đưa Jessica đi xem toàn cảnh căn biệt thự trong khi Petra dỡ đồ đạc cho con bé," bà nói mà không dừng lại khi Nikolas xuất hiện với túi hành lý của Jessica và đặt nó vào giữa phòng.
Nikolas mỉm cười, đôi mắt anh sáng lấp lánh. "Jessica chắc chắn là sẽ thích đi tắm hơn; con biết mà vì con cũng thế! Sao hả, em yêu?" anh hỏi, quay sang Jessica với nụ cười vẫn còn trong mắt anh. "Em có quyền lựa chọn, sẽ là một chuyến thăm quan căn nhà với anh hay là đi tắm đây?"
"Cả hai," cô trả lời ngay lập tức. "Tuy nhiên, tắm trước."
Anh gật đầu và rời khỏi phòng mà không chú ý cùng với câu nói "vậy thì anh sẽ gặp em sau nửa giờ nữa," được ném qua vai anh. Quý bà Constaninos cũng rời khỏi phòng ngay sau đó, bỏ Jessica đứng giữa sàn ngắm nhìn xung quanh căn phòng đáng yêu và cảm giác trống trải. Cô lột bỏ bộ quần áo đi đường và đi tắm một cách thoải mái, quay trở lại phòng và nhận ra là Petra đã tháo dỡ đồ đạc của cô ra trong lúc cô đang tắm. Cô mặc một chiếc váy mùa hè tươi mát và đợi Nikolas, nhưng thời gian dần trôi qua và sau một lúc cô nhận ra là anh không có ý định quay trở lại với cô. Anh chỉ đơn giản gợi ý đưa cô đi thăm quan ngôi nhà để làm vừa lòng mẹ anh mà thôi; anh không có ý định dành ngần đấy thời gian để đi cùng cô. Cô ngồi yên lặng trên giường và băn khoăn tự hỏi liệu cô có nên cầu nguyện để có thể có được tình yêu của anh hay không.
Khá lâu sau đó, sau một bữa ăn tối nhẹ với cá và soupa avgolemono, đó là một món súp gà hương chanh mà Jessica cảm thấy rất ngon, Nikolas mới tiến về phía cô khi cô đứng ngoài hiên nhà ngắm nhìn những con sóng đang cuộn lên trên bãi biển khá xa phía dưới. Cô muốn tránh mặt anh hơn, nhưng như vậy có vẻ kỳ quặc, nên cô vẫn đứng dựa vào bức tường ở hiên nhà. Những ngón tay cứng rắn của anh siết chặt lấy cánh tay cô và kéo cô về phía anh; đầu anh cúi xuống đầu cô và chắc chắn là người ngoài nhìn váo trông sẽ giống như anh đang thì thầm những điều ngọt ngào vào tai cô, nhưng thật ra những điều anh nói lại là, "Em có nói điều gì làm mẹ buồn không?
"Đương nhiên là không rồi," cô đáp trả dữ dội, đầu hàng sức ép của những ngón tay của anh và dựa vào ngực anh. "Từ lúc mẹ đưa em vào phòng cho tới khi ăn tối em đâu có gặp mẹ nữa. Bà không thích em, đương nhiên là thế. Chẳng phải đó là những điều anh muốn hay sao?"
"Không," anh nói, cái miệng anh uốn cong vẻ nghiêm khắc. "Anh không muốn em ở đây chút nào, Jessica."
Cằm cô hướng lên một cách tự hào. "Vậy thì cho em về nhà đi," có thách thức anh.
"Em biết là anh cũng không thể làm được điều đó mà," anh ngắt lời cô. "Anh đang sống trong sự dằn vặt, và anh không thể thoát ra khỏi nó hay là kéo em xuống cùng với anh." Sau đó anh thả cô ra và bỏ đi, và cô bị bỏ lại với cái ý thức đau khổ về việc bị anh ghét bỏ.
Ngày diễn ra đám cưới của cô khá trong sáng với sự sáng sủa đặc biệt mà chỉ có Hy Lạp mới có. Cô đứng ở chỗ cửa sổ và nhìn ra ngoài những ngọn đồi trọc, mỗi chi tiết đều rõ ràng như thể cô chỉ cần với tay ra là có thể chạm tới. Những tia nắng lung linh như pha lê khiến cô có cảm giác nếu cô mở mắt ra đủ lớn cô có thể nhìn ngắm mãi mãi. Cô cảm thấy cô đang ở nhà, ở đây, trên một hòn đảo có núi với những ngọn đồi trọc và cùng với sự bầu bạn yên lặng của hàng nghìn năm lịch sử, sự chào đón nồng nhiệt và không có thắc mắc gì của những con người với đôi mắt đen, những người ôm cô vào lòng như thể cô cũng là một trong số họ. Và ngày hôm nay cô có thể cưới người đàn ông sở hữu tất cả những điều này.
Mặc dù thái độ thù địch của Nikolas vẫn là rào cản giữa họ, ngày hôm nay cô cảm thấy khả quan hơn, vì sự chờ đợi kinh khủng cuối cùng cũng kết thúc. Lễ cưới truyền thống và những tập tục chúc mừng theo sau đó có lẽ sẽ làm cho anh dịu đi; anh có thể sẽ lắng nghe lời cô nói tối nay, khi họ chỉ còn có một mình trong phòng ngủ của anh, và anh có thể biết được sự thật cuối cùng khi cô trao cho anh món quà vô giá là sự trong trắng của cô. Vẫn còn mỉm cười, cô bước khỏi cánh cửa sổ và bắt đầu lễ nghi dễ chịu là tắm gội và trang trí mái tóc.
Trong một vài ngày ở trên đảo cô đã quen dần với những phong tục của người dân ở đây. Cô đã tưởng tượng là họ sẽ làm đám cưới trong một nhà thờ trắng nhỏ với những khung cửa sổ và mái vòm, những tia nắng xuyên qua lớp kính màu, nhưng Petra đã cho cô biết thực tế là như thế nào. Buổi lễ theo truyền thống hiếm khi được tổ chức trong nhà thờ, mà là trong nhà của cha đỡ đầu của chú rể, hay còn gọi là koumbaros, ông cũng sẽ tổ chức những trò chơi cho đám cưới. Cha đỡ đầu của Nikolas là Angelos Palamas, một người đàn ông rất tốt với giọng nói oang oang, thái độ nhẹ nhàng, tóc và lông mày đã bạc phía trên đôi mắt đen như than. Một cái bàn thờ đã được dựng lên ở giữa căn phòng rộng nhất trong ngôi nhà của Chú rể Palamas, và cô cùng với Nikolas sẽ đứng trước cái bàn thờ đó cùng với vị linh mục, Cha Ambrose. Cô và Nikolas sẽ đội những vòng hoa màu vàng trên đầu, những vòng hoa được vị linh mục chúc phúc và được nối với nhau bằng một dải ruy băng, nghĩa là cuộc sống của họ cũng được chúc phúc và nối liền như vậy
Với những cử động nhịp nhàng và mơ mộng, cô tết tóc cô thành một bím tóc lớn và cuộn xung quanh đầu theo kiểu tóc thể hiện sự trong trắng. Trong một lúc nữa quý bà Constantinos và Petra sẽ đến giúp cô mặc váy, và cô đi đến tủ quần áo và lôi xuống chiếc vali nhựa trắng khóa kín trong đó có chiếc váy cưới của cô. Cô chưa hề nhìn vào trong nó trước đó, thử trải nghiệm sự háo hức trẻ con khi để dành thứ tốt nhất đến lúc cuối cùng, và bây giờ những ngón tay cô thật nhẹ nhàng khi cô đặt chiếc túi xuống giường và mở khóa, thật cẩn thận để không làm cho chiếc váy bị mắc vào khóa.
Nhưng khi cô lôi chiếc váy rất đẹp rất mềm mại ra khỏi túi, trái tim và hơi thở của cô ngưng lại, và cô đánh rơi nó như thể nó đã biến thành một con rắn, quay ngay đi với những giọt nước mắt nóng hổi đang rơi xuống má. Anh đã làm điều đó! Anh đã hủy bỏ những chỉ dẫn của cô khi cô ở trong phòng thay đồ để lấy các số đo, và thay vì một chiếc váy màu trắng mà cô đã mơ ước từ lâu, cái tạo vật nằm nhăn nhúm trên giường là màu hồng nhạt. Cô biết là cửa hàng không hề nhầm lẫn; cô đã quá chủ quan với những yêu cầu của cô về màu trắng. Không, đó chính là những gì Nikolas đã làm, và cô có cảm tưởng như thể anh đã xé nát trái tim cô ra vậy.
Điên tiết cô muốn phá tan chiếc váy, và có lẽ cô đã làm như thế nếu như cô có bất cứ cái gì đó phù hợp để cô có thể thay thế, nhưng cô không có. Cô cũng không thể ép bản thân mặc nó được; cô đứng ra cạnh cửa sổ với những giọt nước mắt nóng hổi làm mắt cô mờ đi và dính chặt trong cổ họng của cô, và đó chính là tình trạng khi Petra tìm thấy cô.
Những cánh tay nhẹ nhàng, mạnh mẽ đưa ra phía trên cô và cô bị kéo về phía ngực của bà và được ôm nhẹ. "À, luôn là như vậy mà," Petra ngâm nga với chất giọng trầm của bà. "Con đã khóc trong khi lẽ ra con nên cười."
"Không phải," Jessica cố gắng nói với cái giọng đã bị bóp nghẹt lại, chỉ về phía chiếc giường. "Vấn đề là chiếc váy của con cơ."
"Cái váy cưới ư? Nó bị rách, bị bẩn à?" Petra đi về phía chiếc giường và nhặt chiếc váy lên, xem xét cái váy.
"Lẽ ra nó phải là màu trắng," Jessica thì thầm, quay khuôn mặt nhỏ nhắn đầm đìa nước mắt ra ngoài cửa sổ.
"Ah!" Petra thốt lên, và rời khỏi phòng. Bà quay trở lại ngay sau đó với quý bà Constantinos, bà đi ngay về phía Jessica và đặt tay lên trên vai cô với cử chỉ ấm áp đầu tiên mà bà đã dành cho cô.
"Ta biết là con đang buồn, con yêu, nhưng nó vẫn là một chiếc váy rất đẹp mà và con không nên để cái lỗi nhỏ nhặt này làm hỏng cả hôn lễ của con. Con vẫn sẽ rất đẹp trong chiếc váy –"
"Nikolas đã đổi màu của chiếc váy," Jessica giải thích một cách căng thẳng, tự chế ngự những dòng nước mắt của bản thân. "Con đã nài nỉ màu trắng – con đã cố gắng để làm cho anh ấy hiểu, nhưng anh ấy không nghe con nói. Anh ấy để con nghĩ rằng cái váy sẽ là màu trắng, nhưng trong khi con ở trong phòng thay đồ, anh ấy đã đổi màu sắc."
Quý bà Constantinos vừa cười vừa thở. "Con nài nỉ - con đang nói gì thế?"
Kiệt sức Jessica xoa bóp trán, biết rằng giờ là lúc cô phải giải thích tất cả. Có lẽ Quý bà Constantinos cũng phải được biết toàn bộ câu chuyện. Cô xem xét cách để có thể bắt đầu và cuối cùng thốt ra, "Con muốn mẹ biết, thưa mẹ - những gì mẹ nghe về con chẳng có gì là đúng hết."
Chậm rãi Quý bà Constantinos gật đầu, đôi mắt xanh của bà ánh buồn. "Ta nghĩ ta đã nhận ra điều đó," bà dịu dàng nói. "Một người phụ nữ đã đi qua rất nhiều nơi và nổi tiếng với rất nhiều người tình như con thì phải có vẻ hiểu biết trên mặt, và mặt con thì ngây thơ không hề có những vẻ hiểu biết đó. Ta đã quên rằng những lời ngồi lê đôi mách có thể lan rộng như căn bệnh ung thư như thế nào và nó có thể mở rộng ra sao, nhưng con đã nhắc ta nhớ lại và ta hứa là ta sẽ không quên lần nữa."
Được khuyến khích, Jessica nói một cách ngập ngừng, "Nikolas đã nói với con rằng mẹ là một người bạn của Robert."
"Đúng vậy," quý bà Constantinos khẳng định. "Ta đã biết Robert Stanton gần như là cả cuộc đời ta; ông ấy là một người bạn thân của cha ta, và được cả gia đình yêu mến. Lẽ ra ta nên nhớ rằng ông ấy nhìn nhận mọi thứ rõ ràng hơn tất cả chúng ta. Ta đã nghĩ rất nhiều thứ khó chịu về con trong quá khứ, con yêu, và ta thật sự xấu hổ về bản thân. Con có thể làm ơn tha thứ cho ta?"
"Đương nhiên, đương nhiên là được ạ," Jessica nói, nhảy lên để ôm chầm người đàn bà lớn tuổi và lau những giọt nước mắt lại vừa tuôn ra. "Nhưng con muốn kể cho mẹ nghe chuyện đó là như thế nào, làm thế nào con lấy Robert. Rốt cục, mẹ có quyền được biết, vì con sắp lấy con trai người."
"Nếu con muốn kể cho mẹ nghe, thì hãy kể đi, nhưng đừng cảm thấy con nợ mẹ một lời giải thích," quý bà Constantinos trả lời. "Nếu Niko thoải mái, thì ta cũng vậy."
Mặt của Jessica xìu xuống. "Nhưng anh ấy không thoải mái," cô nói hơi gay gắt. "Anh ấy tin vào tất cả những câu chuyện thêu dệt mà anh ấy đã nghe, và anh anh ấy ghét con cũng nhiều như anh ấy muốn con."
"Không thể nào," người phụ nữ lớn tuổi phản đối. "Niko không thể ngu ngốc đến như thế; rõ ràng con không thể là một phụ nữ trăng hoa mưu mẹo!"
"Ồ, anh ấy tin tưởng vào những chuyện đó, tất cả! Một phần là do lỗi của con," cô thừa nhận một cách đau khổ. "Đầu tiên, khi con muốn giữ khoảng cách với anh ấy, con để anh ấy nghĩ con – con sợ bởi vì con đã bị ngược đãi. Kể từ đó con đã cố giải thích cho anh ấy, nhưng anh ấy chỉ đơn giản là không lắng nghe; anh ấy từ chối nói chuyện về 'những cuộc tình trong quá khứ' của con và anh ấy bực bội bởi vì con không muốn lên giường với anh ấy – " Cô dừng lại, kinh ngạc với những gì cô vừa nói với mẹ của anh, nhưng quý bà Constantinos trao cho cô một cái nhìn ngạc nhiên rồi sau đó biến thành một tràng cười.
"Ừ, ta có thể hình dung ra việc đó có thể khiến nó điên lên, bởi vì nó giống tính cha nó." Bà cười khúc khích. "Vậy thì con phải làm cho thằng con mù quáng, ngang bướng của ta tin rằng những kinh nghiệm của con tất cả chỉ là tưởng tượng. Con có ý tưởng nào về việc con thực hiện điều đó như thế nào không?"
"Anh ấy sẽ biết," Jessica nói lặng lẽ. "Đêm nay. Khi anh ấy nhận ra rằng con có quyền mặc một chiếc váy cưới màu trắng."
- Chương 1.1
- Chương 1.2
- Chương 2.1
- Chương 2.2
- Chương 3.1
- Chương 3.2
- Chương 3.3
- Chương 4.1
- Chương 4.2
- Chương 5.1
- Chương 5.2
- Chương 5.3
- Chương 6.1
- Chương 6.2
- Chương 6.3
- Chương 6.4
- Chương 7.1
- Chương 7.2
- Chương 8.1
- Chương 8.2
- Chương 9.1
- Chương 9.2
- cHƯƠNG 10.1
- Chương 10.2
- Chương 11.1
- Chương 11.2
- Chương 12.1
- Chương 12.2
- Chương 13