Chương 1.1
Charles nói đột ngột mà không hề báo trước, "Constantinos đã đến London vào sáng nay."
Jessica nhìn lên, tâm trí cô trống rỗng trong một khoảnh khắc, rồi cô nhận ra những gì anh nói và mỉm cười . "Well, anh đã báo cho em rồi, Charles. Có vẻ như là anh đã đúng." Không phải cô đã từng nghi ngờ anh, vì bản năng của Charles trong công việc thật kì lạ. Anh đã nói với cô rằng nếu cô dùng cổ phần của cô trong ConTech để chống lại những phiếu bầu của Constantinos, cô sẽ hứng xuống đầu cô cơn giận dữ của cổ đông độc thân lớn nhất và cũng là chủ tịch của tập đoàn, Nikolas Constantinos, và điều đó chứng tỏ rằng một lần nữa Charles lại đúng. Lá phiếu cho Dryden đã được bầu đi vào hôm qua. Bất chấp cảnh báo của Charles, cô đã bỏ phiếu chống lại việc tiếp quản và phiếu của cô đã mang theo nhiều sự ủng hộ. Không đầy hai mươi tư giờ sau, Constantinos đã đến London.
Jessica chưa từng gặp anh ta, nhưng cô đã nghe đủ những giai thoại kinh hoàng về anh ta bao gồm cả sự may mắn của chính cô về mối quan hệ này. Theo như những câu chuyện ngồi lê đôi mách, anh ta hoàn toàn tàn nhẫn trong công việc kinh doanh của mình; tất nhiên, đó có nghĩa là anh ta sẽ không bao giờ đạt được vị trí hiện tại bằng việc nhu nhược hay từ tốn hết. Anh ta là một tỉ phú, đầy quyền thế theo những tiêu chuẩn Hy Lạp; cô chỉ là một cổ đông, và cô nghĩ một cách hài hước rằng đó là một trường hợp dùng búa tạ đánh con ruồi để đặt khẩu trọng pháo của anh ta lên cô, nhưng nó trông như thể không vấn đề nào là quá nhỏ với sự chú ý cá nhân của anh ta.
Charles đã chỉ ra rằng cô có thể bỏ phiếu cho việc tiếp quản và và giữ lại cho mình những sự khó chịu, nhưng có một điều rằng Robert đã dạy cô trong 3 năm hôn nhân của họ là hãy tự đứng lên bằng chính bản than mình, hãy tin tưởng bản năng của mình và đừng bao giờ bán đứng bản thân. Jessica đã cảm thấy rằng việc di chuyển Dryden thật lén lút và cô đã bỏ phiếu chống lại nó. Nếu Constantinos không có khả năng chấp nhận được rằng cô đã đúng khi bỏ phiếi cổ phần của cô theo cách cô muốn, rồi anh ta sẽ chỉ phải học cách giải quyết nó. Bất chấp việc anh ta quyền lực như thế nào, cô kiên quyết không lùi lại khỏi nơi cô đang đứng, và Charles đã tìm ra rằng cô có thể rất bướng bỉnh khi cô đã định sẵn điều gì đó trong đầu cô.
"Em phải cực kì cẩn thận với anh ta," Charles chỉ dẫn cô, phá vỡ những ý nghĩ của cô. "Jessica, em yêu, anh không tin là em nhận ra rằng anh ta có thể gây áp lực lên sức chịu đựng của em đến mức nào. Anh ta có thể làm tổn thương em theo cái cách mà em không bao giờ có thể tưởng tượng nổi. Bạn bè của em có thể mất việc; nhà của họ có thể bị thế chấp; các ngân hàng sẽ ngưng làm việc với em. Nó có thể là những việc nhỏ nhất như kiểu cuộc hẹn sửa chữa xe ô tô của em bị hủy hay chuyến bay của em bị hoãn vậy. Em đã bắt đầu nhìn thấy chưa, em yêu?"
Vẻ hoài nghi, Jessica nhìn chằm chằm vào anh. "Ý của em là, Charles, anh có nghiêm túc không đấy? Nó thật khôi hài!"
"Anh tiếc là anh đang rất nghiêm túc đấy. Constantinos muốn mọi thứ hoàn thành theo cách của anh ta, và anh ta có đủ tiền và năng lực để bảo đảm chúng là như vậy. Đừng đánh giá thấp anh ta, Jessica."
"Nhưng nó thật dã man!"
"Và Constantinos cũng vậy, ở cùng một mức độ," Charles nói thẳng thừng. "nếu anh ta cho em quyền lựa chọn bán cổ phần của em cho anh ta, Jessica, then I strongly urge you to do so. Nó sẽ an toàn hơn cho em."
"Nhưng Robert—"
"Ừ, anh biết," anh cắt ngang, mặc dù giọng của anh đã dịu hơn. "Em cảm thấy rằng Robert đã giao phó cổ phần này cho em, và rằng anh ấy cũng sẽ bỏ phiếu chống lại việc tiếp quản Dryden. Robert là một người đàn ông rất dễ thương và đặc biệt, nhưng giờ anh ấy đã chết và anh ấy không thể bảo vệ em nữa. Em phải nghĩ đến bản thân mình, và em không có vũ khí để tranh đấu với Constantinos. Anh ta có thể đánh đổ em."
"nhưng em không muốn tranh đấu với anh ta," cô phản đối. "Em chỉ muốn tiếo tục như em đã luôn vậy. Nó trông thật ngớ ngẩn với anh ta để vượt qua phiếu bầu của em—tại sao anh ta không đích thân làm nó?"
"anh ta không đích thân làm vậy," Charles giải thích. "Anh ta không phải. Nhưng em đã chống lại anh ta và em sẽ bị đặt trong lằn ranh, bất chấp những gì anh ta phải làm để hoàn thành nó. Và đừng nghĩ rằng em có thể cầu khẩn được cái bản chất tốt hơn của anh ta—"
"Em biết," cô chen ngang, khóe miệng dịu dàng của cô cong lên trong một nụ cười. "Anh ta không có cái đó!"
"Chính xác," Charles nói. "Hay anh ta cũng không thể nhân từ với em được đâu; ghi chép của em trong cuộc bỏ phiếu chống lại anh ta, em yêu, gần như là rất hoàn hảo."
"Oh, anh yêu," cô nói gượng gạo. "Em đã không nhận ra. Nhưng ít nhất là em trước sau như một!"
Charles bật cười miễn cưỡng, nhưng đôi mắt lạnh lùng của anh ánh lên thích thú. Jessica luôn luôn có vẻ kiểm soát được bản thân, có tài nhìn xa trông rộng và giảm thiểu cơn khủng hoảng trở thành điều bực mình, mặc dù anh e rằng lúc này cô đang làm quá sức mình. Anh không muốn cô bị tổn thương; anh không bao giờ muốn nhìn thấy cái nhìn trong mắt cô sau khi Robert chết nữa, sự tuyệt vọng, nỗi đau đớn quá sâu sắc. Cô đã che dấu lại, cô là một người phụ nữ mạnh mẽ và là một chiến binh, nhưng anh luôn luôn cố gắng bảo vệ cô khỏi bất kì nỗi đau nào nữa. Cô đã chịu đựng đủ trong cuộc đời trẻ trung của mình rồi .
Điện thoại reo lên và Jessica bước đến để nghe điện, chuyển động của cô, vẫn luôn luôn như vậy, uyển chuyển và duyên dáng như của một con mèo vậy. Cô nhấc máy lên và kẹp nó vào giữa vai cô. "nhà Stanton đây."
"Làm ơn cho tôi gặp bà Stanton," một giọng đàn ông lạnh lùng, khách quan nói, và tai cô bắt lấy dấu trọng âm. Là Constantinos à?
"tôi là Bà Stanton đây," cô trả lời.
"Bà Stanton, tôi là thư kí của ngài Constantinos . ngài ấy sẽ thích được nhìn thấy cô vào chiều nay—chúng ta có thể nói chuyện vào 3h30 được không?"
"3h30?" cô lặp lại, liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Chỉ còn khoảng gần 2 tiếng nữa
"cảm ơn cô, Bà Stanton," giọng nói hài lòng vang lên. "Tôi sẽ nói với Ngài Constantinos để chờ cô. Chúc một ngày tốt lành."
Tiếng lách cách từ ống nghe khiến cô nhấc nó ra khỏi tai và nhìn chằm chằm không tin nổi vào nó. "Well, thật là táo tợn," cô ngẫm nghĩ, gác điện thoại lại. Nó có thể là anh ta đã lấy lời lặp lại của cô là lời chấp nhận, nhưng bản năng của cô lại nói khác. Không, nó chỉ đơn giản là cô không được chờ đợi tạo nên bất kì sự phản đối nào, và nó cũng sẽ không thành vấn đề nếu cô phản đối.
"Ai vậy, em yêu?" Charles nói lơ đãng, gom lại đống giấy tờ mà anh đã mang đến cho cô ký.
"Thư kí của ngài Constantinos . em vừa mới được triệu đến một cuộc gặp hoàng gia—vào 3h30 chiều nay."
Đôi long mày thanh nhã của Charles nhướn lên. "vậy thì anh nghĩ em nên nhanh lên."
"em có một cuộc hẹn khám răng lúc 4h15," cô lăn tăn.
"hủy nó đi"
Cô trao cho anh một cái nhìn lạnh lùng và anh bật cười. "Anh xin lỗi, em yêu, và anh rút lại lời gợi ý. Nhưng hãy cẩn thận, và cố gắng nhớ rằng sẽ tốt hơn nếu bán cổ phần cho anh ta hơn là đấu tranh với Constantinos đấy nhé. Anh phải đi bây giờ, nhưng anh sẽ gọi cho em sau."
"Vâng, tạm biệt anh," cô nói, nhìn anh rời đi. Sau khi anh đi khỏi, cô lao lên tầng và tắm, rồi bắt đầu lãng phí thời gian của chính mình khi cô chọn váy. Cô không chắc chắn sẽ mặc cái gì và đã đứng một lúc để khảo sát tủ quần áo của cô; sau đó, vội vã với chính mình, cô lấy xuống một cái váy dệt kim màu be mát lạnh và bước vào trong nó. Nó trông có vẻ đơn giản kiểu cổ điển và cô mặc nó với một đôi guốc cao 4 inch để giúp cô có đủ chiều cao để trông không như một đứa trẻ vậy.
Cô không cao lắm, và bởi vì cô quá mỏng manh nên cô trông sẽ như 16 tuổi nếu cô không sử dụng chút mẹo nhỏ để khiến cô trông trưởng thành hơn. Cô mặc một bộ quần áo đơn giản, thanh khiết với những đường cắt, và một đôi guốc cao bất cứ khi nào có thể. Mái tóc dài mềm mại của cô được buộc lại thả sau lưng, một kiểu tóc rất mộc mạc để lộ niềm kiêu hãnh, một đường nét hoàn hảo cho khuôn mặt cổ điển thể hiện rõ tuổi trẻ của cô. Trang điểm quá nhiều sẽ khiến cô như một đứa trẻ chơi trò học làm người lớn, vậy nên cô chỉ điểm nhẹ một chút phấn hồng trên má, một lớp phấn mắt huyền ảo và màu son môi tự nhiên. Khi cô nhìn vào trong gương, cô thấy tóc cô dửng dung và biểu hiên của cô lạnh lùng va dè dặt; cô trông không bao giờ quyến rũ được lâu, hàng mi nặng nề trên đôi mắt xanh lá hay đường cong khiêu khích nơi đôi môi mềm mại của cô. Thế giới của việc tán tỉnh và quan hệ tình dục quá xa so với sự hiểu biết của cô và cô không có chút khái niệm nào về việc mình đáng khao khát hết. Cô đã là một đứa trẻ khi Robert đặt cô bên dưới đôi cánh bảo vệ của anh—một đứa trẻ e dè, ủ rũ, mập mờ—và anh đã thay đổi cô trở thành một người lớn có trách nhiệm, nhưng anh đã chưa bao giờ thử dạy cô bất cứ điều gì về mặt thể xác trong hôn nhân và cô hai mươi ba tuổi hôm nay cũng không được chạm vào như cô đã được vào lúc cô sinh ra.
Khi cô đã sẵn sàng, cô kiểm tra đồng hồ lần nữa và nhận thấy rằng cô có 45p' nữa để đến tòa cao ốc ConTech, nhưng với giao thông ở London thì cô sẽ cần mọi khoảng thời gian. Cô vồ lấy cái cặp và chạy xuống dưới tầng để kiểm tra con chó của cô, Samantha, nó đang mang thai. Samantha nằm trong giường nó, đang ngủ rất thoải mái mặc dù mặt nó trông that lố bịch với những con cún con mà nó đang mang. Jessica đổ đầy nước uống cho nó, rồi để bản than ra ngoài và đến gần chiếc xe của cô, một chiếc xe thể thao thời trang xanh đen bóng mượt. Cô yêu cái động cơ êm ru của nó và giờ cô cần mọi năng lượng của nó để tang tốc.
Giao thông thật chật vật với cô và cô bước ra khỏi chỗ để xe riêng ở tòa cao ốc ConTech đúng 3h29 phút. Một người tiếp tân dẫn cô qua những căn phòng sang trọng và cô mở cánh cửa gỗ sồi nặng nề đúng giờ chót.
Căn phòng rộng lớn trải ra trước mắt cô, lặng lẽ với tấm thảm màu nâu sô-cô-la và những chiếc ghế được phủ màu nâu và vàng. Đặt bên cách cửa đôi to lớn là một chiếc bàn rộng, và ngồi trong bàn là một người đàn ông mảnh khảnh, đen thui đang kiễng trên chân của anh ta khi cô bước vào.
Một đôi mắt đen lạnh lùng nhìn lên và xuống cô khi cô bang qua căn phòng đến chỗ anh ta, và cô bắt đầu cảm thấy như thể cô đã xâm phạm quy tắc vậy. "Xin chào," cô nói, giữ tất cả những tâm trạng ra khỏi giọng nói. "Tôi là bà Stanton."
Đôi mắt đen quét qua cô một lần nữa trong biểu cảm gần như là coi thường. "À, vâng. Làm ơn ngồi chờ đã, thưa bà Stanton. Tôi tiếc rằng ngài Constantinos đã lỡ hẹn, nhưng ngài ấy sẽ rảnh để gặp cô ngay thôi."
Jessica gật đầu và chọn lấy một chiếc ghế thoải mái, ngồi xuống và vắt đôi chân duyên dáng của cô lên. Cô đảm bảo rằng mặt mình vô cảm, nhưng bên trong cô lặng nhìn những biểu cảm của người đàn ông. Biêu hiện của anh ta khiến cô cắn răng vào lưỡi; người đàn ông có một luồng không khí hạ cố quanh mình, và một sự khó chịu chắc chắn khiến cô thấy anh ta trông thật bảnh chọe.
Mười phút sau cô tự hỏi mình phải làm guốc cô tê cứng đến bao giờ cho đến khi Constantinos chiếu cố nhìn đến cô nữa. Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cô quyết định cô sẽ chờ thêm 5 phút nữa, rồi cô sẽ phải đi nếu cô vẫn còn thời gian đến cuộc hẹn khám răng.
Chiếc máy điện thoại vang lên trong yên lặng khi cô nhìn lên để thấy người thư ký đang nhấc một trong ba chiếc điên thoại trên bàn lên. "Vâng, thưa ngài," anh ta nói quả quyết, và gác điện thoại. Anh ta lấy một tập tài liệu từ trong chiế tủ sắt bên cạnh anh ta ra và mang nó vào phòng làm việc riêng bên trong, trở lại gần như ngay lập tức và đóng cánh cửa đôi lại sau lưng. Từ tất cả những biểu hiện đó, sẽ phải mất một lúc nữa thì Constantinos mới ảnh, và 5 phút cô chấp nhận đã đi qua. Cô để chân xuống và đứng dậy.
Đôi lông mày nâu lãnh đạm nhướng lên hỏi ý định của cô .
"Tôi có một cuộc hẹn khác," cô nói êm ái, từ chối xin lỗi vì sự rời đi của cô. "Có lẽ là ngài Constantinos sẽ gọi cho tôi khi ngài ấy có nhiều thời gian hơn."
Sự tổn thương ngạc nhiên hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt người đàn ông khi cô với lấy chiếc cặp của mình và chuẩn bị rời đi. "nhưng cô không thể đi—" anh ta bắt đầu.
"ngược lại đấy," cô ngắt ngang anh ta, rồi mở cửa. "Ngày mới tốt lành."
- Chương 1.1
- Chương 1.2
- Chương 2.1
- Chương 2.2
- Chương 3.1
- Chương 3.2
- Chương 3.3
- Chương 4.1
- Chương 4.2
- Chương 5.1
- Chương 5.2
- Chương 5.3
- Chương 6.1
- Chương 6.2
- Chương 6.3
- Chương 6.4
- Chương 7.1
- Chương 7.2
- Chương 8.1
- Chương 8.2
- Chương 9.1
- Chương 9.2
- cHƯƠNG 10.1
- Chương 10.2
- Chương 11.1
- Chương 11.2
- Chương 12.1
- Chương 12.2
- Chương 13