Gửi bài:

Chương 15

Bastien đang làm gì thế?" Kate hỏi. Người đại diện tổ chức vừa mới kết thúc việc nói những lời khuyên cuối cùng, chúc họ buổi tối vui vẻ, và tiến lên nói chuyện với người điều phối lễ cưới.
Lucern liếc xuống cô, sau đó theo cái nhìn của cô đến nơi em trai chàng đang đứng lặng lẽ và khuôn mặt nhăn nhó bên cạnh Terri. "Đứng bên kia" anh nói.

"Được, em có thể thấy được. Nhưng tại sao cậu ta không nói chuyện với Terri?" Kate lắc đầu cáu tiết. "Cậu ấy thậm chí còn không cười với cô ấy khi bọn em đến, cậu ấy chỉ gật đầu"

"Thì sao? Đó cũng là tất cả những gì cô ấy làm" Luc chỉ ra.

"Chỉ bởi vì đó là những gì cậu ta làm. Terri không chắc phải chào hỏi cậu ấy thế nào, và cô ấy chờ sự chào hỏi của cậu ta để biết mình nên làm thế nào. Cậu ta lạnh lùng, vì thế cô ấy cũng lạnh lùng"

"Em đã đọc suy nghĩ của cô ấy" anh buộc tội. Tuy nhiên giọng anh có vẻ trêu chọc.

"Anh đúng, em đã làm thế. Terri thật kín miệng như một con sò. Nếu em không đọc suy nghĩ của nó, em sẽ không có chút manh mối nào về chuyện đang diễn ra giữa bọn họ" Kate nhìn em họ cô và Bastien không vui "Em không biết tại sao cậu ấy không ôm lấy nó và hôn nó. Đó là những gì nó mong đợi"

"Cậu ấy có lẽ cũng muốn thế, nhưng anh cho là Bastien nghĩ Terri sẽ không hoan nghênh nó vì những hành động của cô ấy khi cô ấy gặp em hôm qua." Lucern giải thích, nhận ra mình cũng đang nhìn. Cặp đôi đang phớt lờ nhau một cách cố tình.

"Cái gì?" Kate liếc anh. "Cô ấy hành động thế nào với em hôm qua? Và cái gì đã khiến Bastien nghĩ cô ấy không muốn cậu ta hôn?"

"Thôi được, cô ấy đã quá chú ý đến em vào thời điểm chúng ta mới về, và hơi phớt lơ cậu ấy"

"Và cậu ta ghen à? Với em?" Kate hỏi mà không tin

"Không. Không phải ghen. Nhưng Bastien nói cô thậm còn thậm chí không nhìn nó. Anh nghĩ nó lo rằng có lẽ nó chỉ... à, như là một trò giải trí thay thế khi không có em"

"Ôi, vì Chúa. Terri không phải như thế"

"Có lẽ là không. Nhưng Bastien không biết điều đó. Hay ít nhất, nó không thể chắc điều đó. Chúng chỉ gặp hơn một tuần cách đây"Lucern chỉ ra, sau đó mắt anh nheo lại. "Nhìn kìa. Chúng đang nói chuyện. Có lẽ chúng sẽ giải quyết chuyện đó ngay thôi"

***

Băng qua căn phòng, Terri nói, "Em nên cảm ơn anh đã cho phép em ở lại trong căn hộ." Cô nói những lời này gần như tuyệt vọng. Sự căng thẳng đang giết chết cô. Cô và Kate đã đến nhà thờ cùng lúc với cái xe mang Bastien và Lucern đến. Bọn họ gặp nhau ngay lối đi bên cạnh, và Kate với Lucern thì hôn nhau và ôm nhau thắm thiết như thể họ sẽ bị chia xa mãi mãi vậy. Terri quan sát họ cười nhỏ, sau đó liếc qua Bastien để thấy chàng cũng đang nhìn như thế. Sau đó, như thể cảm nhận được ánh mắt cô nhìn chàng, chàng quay về phía cô, chờ đợi một chút như là trông chờ cô nói gì đó, sau đó chàng gật đầu và lầm bầm một câu xin chào lịch sự.

Terri thất vọng hoàn toàn như bị giáng một đòn chí tử, nhưng cố che giấu nó đi, chỉ gật đầu chào lại. Và bọn họ cứ như thế từ lúc đó. Suốt cả buổi nghi lễ diễn tập, họ đã cứng nhắc và lịch sự. Terri vẫn bắt gặp ánh mắt của Bastien liếc nhìn cô một hay hai lần gì đó, với một vẻ đói khát mà chàng đã nhanh chóng che giấu đi bất cứ khi nào cô quay lại và bắt gặp. Một lần, cô thấy chàng nhìn cô với một biểu hiện cô nghĩ có thể là mong đợi, nhưng Terri không dám chắc. Chàng che đậy ngay khi cô nhìn về phía chàng.

"Không cần phải cảm ơn tôi. Em còn nhiều hơn là được chào đón trong nhà của tôi. Và tôi rất thích có em làm người bạn đồng hành"

Terri suy nghĩ những lời của chàng: Em còn nhiều hơn là được chào đón trong nhà của tôi. Và tôi rất thích có em làm người bạn đồng hành. Cả hai câu đó đều ở thì hiện tại, không phải thì quá khứ như là bất cứ thứ gì họ đã trải qua. Cô không chắc phải nói gì đáp lại hay Bastien đang cảm thấy thế nào. Và tất cả những điều đó là cô ước gì họ có cơ hội nói chuyện. Sự không chắc chắn đang giết cô. Terri không còn chút kiên nhẫn cho trò chơi này, không ao ước lãng phí thời gian để đoán mò những việc người ta nghĩ gì hay cảm thấy gì. Cô luôn muốn có những quân bài trên bàn. Nó luôn tốt hơn theo cách đó và khi nó có thể gây ra đau đớn vào những thời điểm đi nữa, thì ít nhất nó cũng ngăn chặn sự hiểu lầm. Terri quyết định tình huống này là không ngoại lệ; cô muốn biết cô đứng ở đâu. Tối qua cô đã nghĩ chờ xem chàng làm gì sẽ là một bước cờ khôn ngoan, nhưng giờ thì chàng quá lịch sự và cô vẫn không có một manh mối gì, Terri quyết định cô cũng sẽ tìm ra.

Thở thật sâu, cô quay lại phía chàng và thốt lên, "Em thích anh. Em không biết anh cảm thấy thế nào về em, hay những việc chúng ta đã làm có ý nghĩa thế nào với anh, nhưng em thích anh. Nếu nó chỉ là đùa vui, và anh không muốn Kate với Lucern biết về điều đó, hay nếu nó_"

Quân cờ mở đầu của Terri đã bị chặn đứng đột ngột giữa chừng khi Bastien đột nhiên giữ lấy khuôn mặt cô trong hai tay và kéo cô về phía chàng để phủ lên môi cô. Cô thở hổn hển trong miệng chàng với sự an tâm khi chàng hôn cô, không bận tâm rằng họ đang đứng giữa nhà thờ. Chàng hôn hít âu yếm cô một cách điên cuồng, thật ra, cô đã quyết định chỉ sau một giây khi cánh tay cô vòng qua eo chàng. Người đàn ông này không chỉ cho cô một nụ hôn chào hỏi.

"Được rồi, hai người, cắt thôi. Người chủ hôn đang lo lắng đấy"

Bastien kết thúc nụ hôn khi nghe những lời Lucern nói, nhưng không vội vã. Chàng thoát ra khỏi nụ hôn, sau đó quay tới nhấn nhá đôi môi của Terri. Một lần, sau rồi đến lần thứ hai, sau cùng chàng thẳng người lên cười toe toét.

"Hi," chàng nói với một nụ cười tươi gợi cảm nhất mà Terri được thấy

Cô mỉm cười và phủ lên bàn tay vẫn còn khum ôm lấy mặt cô. "Xin chào lại," cô thì thầm.

"Vậy, khi nào đến đám cưới? Và tôi được mời chứ?" Chris Keyes hỏi.

Terri đỏ bừng mặt như một cánh hồng và quay sang nhăn mặt với người biên tập. Anh ta vừa mới được thả về hôm nay, chỉ trong thời gian mọi người đang diễn tập cho đám cưới. Lucern đã chọn người này làm phù rể thứ ba cho anh, để bù vào cho khớp với con số phù dâu của Kate. Etienne và Thomas là hai người. Bastien dĩ nhiên là phù rể chính, và Terri là phù dâu chính. Và hai người chị của Kate và một người bạn cùng là đồng nghiệp của cô Leah là những phụ dâu.. Dù vậy,Leah, Terri, Chris và Bastien là những thành viên duy nhất của bữa tiệc cưới có mặt trong thành phố cho buổi diễn tập.Những người khác sẽ không có mặt cho đến cuối tuần.

"Nếu hai người đã xong, có lẽ chúng ta đi đến nhà hàng ngay bây giờ được rồi," Lucern nói, ngăn lại bất kì sự gây rối nào khác từ người biên tập.

"Được" Bastien đồng ý. "Lucern, anh lái xe với Kate. Terri đi với em" Chàng ngừng lại và đưa mắt nhìn Chris và Leah với điều có lẽ là hơi lo. "Hai người đến đây bằng cách nào?"

"Anh có xe để cho họ đi nhờ, bọn anh và hai người họ sẽ đi chung" Lucern thông báo. Anh nói thêm, "Người tài xế cũng sẽ đưa họ đến nhà hàng, sau đó chở họ về nhà mỗi người sau đó"

Terri liếc C.K ngạc nhiên. "Anh sau đó quay lại căn hộ của mình à?"

"Vâng"C.K cười hì hì. "Họ đã sơn xong tối qua, đó là thứ cuối cùng. Tối nay sẽ là đêm đầu tiên tôi ở nhà"

"Ôi chúa!" Terri kêu lên. "Tôi chắc sẽ rất an tâm cho anh khi anh trở lại giường của mình"

"Tôi đang trông mong nó đây." Người biên tập thừa nhận.

"Được rồi, hãy tiệc tùng đi nào" Kate nói, chỉ về cửa nhà thờ

"Nghĩ hay đấy" Bastien giờ đã thư giãn hơn rất nhiều khi chàng biết rằng chàng sẽ không đi chung trong một cái xe. "Đi nào, cưng"

Terri đỏ bừng mặt với cử chỉ yêu thương trìu mến của chàng khi chàng dẫn cô đến lối ra. Chàng đã gọi cô là cưng nữa! Ngay trước mặt mọi người! Chàng không che giấu mối quan hệ của họ gì cả. Thánh thần ơi, cô chắc là sẽ phải rất đau đớn đây nếu điều này đi đến sai lầm.
Nhăn mặt vì những suy nghĩ của mình, Terri vòng tay cô quanh eo của Bastien và tập trung vào việc đều bước với chàng.

"Đêm qua anh nhớ em," chàng nói, lặng lẽ kéo cô vào vòng tay chàng khi họ đã ngồi vào ghế sau của chiếc xe có tài xế lái. Sau đó chàng nói thêm, "Khi anh không lo lắng"

"Lo lắng?" Terri ngạc nhiên giật ra khi chàng cố hôn cô. "Tại sao anh lo lắng?"

Chàng lưỡng lự. "Thôi được, em giống như thay đổi ngay lập tức khi Kate và Lucern đến. Anh đã..." chàng nhún vai. "Chỉ lo rằng có lẽ em không muốn họ biết về chúng ta, hay gì đó"

"Ôi," cô nói dịu dàng, sau đó mỉm cười. "Em đã lại lo là chính anh có thể cảm thấy thế"

"Anh rất mừng vì cả hai ta đều sai," Bastien nói. Chàng hôn cô khi người tài xế bắt đầu lùi xe ra khỏi chỗ đậu xe.

Terri thở dài và tựa vào chàng. Một lát sau, cô nắm chặt tay chàng cười như bị bóp ngặt. Nó đã lang thang xuống dưới đùi cô, sau đó lại cố lần mò lên trên bên dưới cái váy màu xanh em bé của cô.

"Hãy ngoan nào" cô lầm rầm vào miệng chàng, cố ngồi cho thật vững.

"Anh muốn là người xấu hơn" chàng thì thầm, dò tìm môi chàng xuống cổ của cô.

Ý thức được người tài xế, Terri ngăn lại tiếng rên mà suýt trượt khỏi môi cô. Phấn khích đang nhộn nhạo khắp người cô, được mang đến bởi những lời nói của Bastien lẫn những hành động chàng đang làm. Bastien đã xoay sở được_ chỉ với một nụ hôn_ để mang khao khát căng tràn trở lại bên trong cô. Cô đã quá vui mừng đến nỗi phải nói ra. Im lặng có thể là vàng, nhưng giao tiếp tốt được với nhau là vô giá.
Terri đã thật sự ao ước họ có thể lướt qua bữa tối của buổi diễn tập và quay lại khu căn hộ của chàng cho một trận đấu giải tỏa mệt mỏi 101 giữa Bastien và Terri. Hay một trận dài cũng được. Có lẽ là một trận thật sự dài. Nhiều ngày có thể sẽ rất tốt đấy. Nhưng, dĩ nhiên, điều đó là không thể. Bastien không phải là người duy nhất thở dài hối tiếc khi họ đến nhà hàng và phải gỡ thoát ra khỏi tay nhau.

"Anh biết chúng ta sẽ không có thời gian nào một mình với nhau tối nay, chàng nói khi lướt ra khỏi xe. Chàng nắm tay cô để đỡ cô bước ra. "Nhưng hình như là chúng ta thật sự phải gặp lại nhau vào ngày mai cho một cuộc họp"

"Một cuộc họp á?" Terri hỏi với vẻ buồn cười. Cô thẳng người trên vỉa hè bên cạnh chàng.

"Vâng. Để thảo luận về hươu đực và hươu cái"

Terri chớp mắt. Nụ cười quỷ quái của Bastien đã bảo cô rằng chàng muốn làm nhiều hơn là chỉ thảo luận về điều gì đó. Nhưng sự nhắc nhở của chàng về "Hươu đực và hươu cái" làm cô nhận ra rằng cô đã quên  tất cả về ý định của mình là sắp xếp một buổi tiệc làm dâu cho Kate. Terri đã có ý định tổ chức làm việc ngay khi cô vừa đến, và giữ nó đến khi có thể. Cô biết nó sẽ là vào phút cuối, nhưng việc ở Anh đã làm nó khó được tổ chức, và cô hy vọng bạn của Kate sẽ hiểu. Tuy nhiên, sự hỗn loạn đã diễn ra sau khi cô đến đã chiếm hết tâm trí của cô. Giờ cô mới được nhắc nhớ ra. Một bữa tiệc con hượu đực và con hươu cái sẽ đáp ứng được nhu cầu của một bữa tiệc làm dâu, điều đó thật tuyệt. Nó sẽ rất vui vẻ. Mọi người sẽ đến đó. Bastien có thể đến đó.

"Vâng. Chúng ta phải ở bên cạnh nhau. Em có thể đến văn phòng của anh và gặp anh vào bữa trưa" cô đề nghị.

"Hoàn hảo." Bastien hôn lại cô, sau đó họ bước vào nhà hàng.

***

"Chào" Terri ngừng lại trước cái bàn bên ngoài của văn phòng và mỉm cười thật rộng. "Meredith phải không? Tôi là Terri"

"Ồ" Người phụ nữ đứng lên ngay lập tức và bắt lấy tay Terri giơ ra. "Cô Simpson, thật vui mừng làm sao được gặp cô như thế này"

"Terri" cô lập lại chắc chắn. "Và cũng thật vui được gặp chị. Cảm ơn rất nhiều cho tất cả những việc chị đã giúp về người bán hoa và dịch vụ nhà hàng. Thật đấy, chị thật tuyệt"

"Ồ" Meredith đỏ mặt và phẩy tay xua đi. Cô bắt đầu nhìn loanh quanh cái bàn. " Không có gì đâu. Chỉ là công việc của tôi thôi"

Người thư kí chỉ cho Terri đi theo khi cô tiến đến cửa văn phòng của Bastien. "Ngài Argeneau nói là cô đang đến. Những người cung cấp thức ăn vẫn chưa đến, nhưng họ sẽ xuất hiện ở đây ngay thôi." Meredith mở cửa và bước sang một bên cho Terri bước vào. "Ngài ấy đang họp với những người của phòng thí nghiệm từ trung tâm Nghiên Cứu Y Khoa ở tầng ba, nhưng nói rằng ngài ấy sẽ quay lại vào buổi trưa. Có thể hơn nhanh hơn một chút. Trong lúc đó, cô được mời vào văn phòng ngồi đợi"

"Tôi đến hơi sớm một chút," Terri xin lỗi khi cô bước vào văn phòng. Thật sự, cô đã sớm 15 phút. Không phải rằng cô hăng hái hay là gì, Terri khô khan thầm nghĩ. Cô thật sự bước ra khỏi taxi trước mặt tòa nhà này là hơn nửa tiếng trước, nhưng, biết rằng nó còn quá sớm, cô đã đi ngắm các cửa hàng một chút và ghé vào quán café Starbucks để uống vài ly mát lạnh trước khi quay trở lại tòa nhà.

"Ngồi chỗ nào cũng được," Meredith nói. "Có tạp chí để trên bàn. Sách thì trên kệ. Thậm chí còn có tivi và dàn âm thanh nữa để thư giãn nếu cô thích. Tôi lấy cho cô thứ gì để uống khi chờ nhé?" Người thư kí đề nghị. Sau đó khi cô không trả lời, cô ta nói, "Terri? Tôi có thể lấy đồ uống cho cô chứ?"

"Ồ" Terri khép cái miệng há hốc của mình lại. Cô quay sang nháy mắt với người phụ nữ. "Không, cảm ơn"

"Được thôi." Meredith cười khì. "Không sao, nếu cô đổi ý, thì có một tủ lạnh đầy ắp chúng đằng sau cái quầy kia. Dĩ nhiên, cũng có chất có cồn nữa. Tự nhiên nhé. Và nếu cô cần bất kì thứ gì khác, chỉ cần nói với tôi. Tôi sẽ ở ngoài này cho đến khi Ngài Argeneau quay trở lại."

"Cảm ơn" Terri gọi với theo khi người phụ nữ bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Sau đó cô quay lại há hốc nhìn văn phòng lần nữa. Chúa ơi, cô chưa bao giờ trông thấy bất kì thứ gì giống như nó cả! Văn phòng của Bastien thật rộng lớn hơn cả toàn bộ căn nhà tranh của cô ở Huddersfield. Mở to mắt, cô nhìn ngang dọc khắp nơi khi cô đi vào bên trong chút nữa. Một cái bàn khổng lồ kích thước to bằng một cái giường đôi đặt trước tấm vách có cửa sổ với một tầm nhìn ra thành phố tuyệt đẹp. Có quầy bar mà Meredith đã chỉ ở trong góc, một cái ghế dài bọc da màu đen, hai cái ghế đồng bộ với nó...

Oa thật ngạc nhiên! Một nửa văn phòng là một phòng khách cho người độc thân, với một dàn thiết bị giải trí và một quầy rượu, và nửa còn lại là liên quan đến kinh doanh với một cái bàn làm việc, máy tính, máy fax, những ngăn kéo đầy nhóc, và một cái bàn to lớn để cho hội họp.

"Gì chứ" Terri lầm bầm, sau đó lắc đầu. Cô thật sự không nên bị ấn tượng mới đúng. Sau tất cả thì, căn nhà của chàng mới khá là ấn tượng. Mà chàng vẫn còn làm việc trong một văn phòng như thế này à? Ôi trời, cô ước gì mình có được một cái tốt chỉ bằng nửa thế này. Hay thậm chí một phần tư cũng được. Văn phòng của cô ở trường đại học thì không rộng hơn một cái tủ chứa đồ. Chỉ vừa đủ cho cái bàn làm việc của cô và một cái ghế cho khách.

Terri di chuyển đến cái ghế đằng trước bàn làm việc của Bastien và ngồi xuống, đặt cái túi xách của cô lên sàn nhà khi cô ngồi. Sau khi ngồi ở đó, nhìn chằm chằm trong một lát, cô xoay sở không yên, đứng lên, và đi tới cái kệ sách mà Meredith đã chỉ. Terri thích thú lướt qua những đầu sách, nhận ra rằng_ trong hầu hết mọi thứ_ khẩu vị của Bastien không khác với cô là bao. Nhưng bắt đầu một cuốn sách mà cô chỉ dự định có 15 phút để đọc thì hình như hơi ngốc. Quay đi, cô băng qua phòng đến cái bàn café trước cái ghế dài để lướt qua những tờ tạp chí nằm đó. Có rất nhiều sự lựa chọn: tạp chí phụ nữ, tạp chí nam giới, kinh doanh, thời trang, chuyện của sao.

Terri nhặt một tờ tạp chí về phụ nữ và ngồi sâu vào trong cái ghế dài, sau đó nhớ ra cái túi xách của mình. Cô mang tờ tạp chí đi lên để nhặt cái túi, sau đó mang cái túi của cô lại ghế, đặt nó bên cạnh né khỏi bước đi của cô, và bắt đầu lướt qua tờ tạp chí lần nữa. Terri chỉ lật vài trang và cô nhận ra rằng cô khát nước. Đó chắc là do việc đi bộ. Ngẩng đầu lên, cô nhìn tới quầy bar và ngần ngừ. Meredith đã nói là tự nhiên.

Đặt tờ tạp chí xuống cái bàn, Terri đứng lên và tiến đến sau quầy bar. Có vô số chai rượu đặt trong những cái kệ sọc chéo có gương sau lưng. Nó gần giống như một quầy bar chuyên nghiệp. Nhưng cô không hứng thú với rượu. Quay đi, cô thăm dò khắp khu vực đằng sau quầy bar, nhận ra rằng có hai cái tủ lạnh. Một cái nhỏ và một cái lớn hơn. Terri thử mở cái nhỏ đầu tiên và nhận ra rằng nó đã bị khóa. Cô thử tới cái lớn hơn và nó mở ra ngay lập tức. Cái lạnh này chứa đầy đồ uống tươi mát của mỗi loại khác nhau. Nước hoa quả, các loại kem, thậm chí là sữa chứa trong đó. Nhưng cũng có hai cái lọ nhỏ đựng một thứ chất lỏng sạch.

Terri cầm cái bình đựng nhỏ lên xem tò mò. Cô đã nhận ra cái lọ đó. Cô đã nhìn thấy chúng đủ_ trước tiên, khi mẹ cô bị bệnh, sau đó là đến khi Ian hấp hối. Chúng là những lọ dùng trong y khoa, và cả hai đều có chung một kì hạn khó hiểu và biểu tượng về thuốc ở trên đó.

Terri đặt chúng trở lại, bối rối bao trùm lấy cô. Tại sao Bastien có những cái lọ đặc biệt như thế trong tủ lạnh của chàng? Cô phải mất vài giây để đi đến câu trả lời. Phòng thí nghiệm về y tế là một trong những nguồn thu lợi nhuận của công ty chàng.Những ngân hàng máu, nghiên cứu về y khoa, và phòng thí nghiệm y khoa là những chuyên môn của Tập đoàn Argeneau. Thực tế, Meredith đã nói Bastien đang có một cuộc họp với những người trong phòng nghiên cứu. Đây có thể là có chuyện gì đó phải làm với nó.

Hài lòng, Terri đặt cái lọ trở lại tủ lạnh và khảo sát nước giải khát. Cô chọn Coca cho người ăn kiêng, nhặt lấy một cái ly từ bộ sưu tập bên dưới quầy bar và rót đồ uống của cô vào, sau đó mang nó lại ghế ngồi. Dĩ nhiên Terri quên mất về cái túi xách của cô, cái mà cô đã để trên sàn nhà tránh ngay lối đi. Nhưng không đủ xa khỏi đường đi. Cô vấp vào cái thứ chết tiệt đó và, lộn nhào tới trước.

Cô xoay sở để cứu mình khỏi bị chúi xuống xa hơn đầu gối của mình bằng cách túm lấy cái ghế, nhưng cô phải vứt cái ly nước đi thì mới làm được điều đó.

"Chết tiệt thật" cô thở mạnh, nhìn vào vũng nước bị đổ trên thảm. Cô nhìn theo nó với một câu nguyền rủa và nhảy vào hành động. Ấn mình xuống chân, cô quay một vòng đến hướng mà cô vừa đi và vội vã tới bên dưới quầy bar tìm một cái khăn hay một miếng giẻ gì đó. Nhưng, đương nhiên, không có cái nào cả. Terri quay lại căn phòng, mắt cô lia xung quanh đến khi nó đậu xuống một cái cửa trên tấm vách đối diện.

"Làm ơn hãy là cái phòng tắm đi" Terri cầu nguyện khi cô vội vã chạy theo hướng đó. Cô có thể hét lên nhẹ nhõm khi cô thấy đó là gì. Và có khăn tắm ở đó. Những cái thuộc loại mịn như tơ màu trắng và đắt tiền. Cô sẽ thay chúng nếu cô phải thế. Dường như tốt hơn là cái khăn bị hủy hoại chứ không nên là cái tấm thảm.

***

"Những người phục vụ đồ ăn đã đến đây với bữa trưa chưa, Meredith?" Bastien hỏi khi chàng bước tới bên ngoài văn phòng , nới lỏng chiếc cà vạt. Chàng ghét mang cái thứ chết tiệt này, và chàng ném nó đi mỗi khi chàng có cơ hội. Chàng không làm thế lúc này và không đeo nó lại cho đến lúc cần thiết.

"Chưa, thưa ngài, nhưng Terri_ ý tôi là, cô Simpson đã đến được một lúc rồi. Cô ấy đang ở trong văn phòng, thưa ngài."

"Cô ấy à?" Bastien mỉm cười vì tin đó, sau đó nói thêm, "Nếu cô ấy bảo cô gọi cô ấy là Terri , vậy thì cứ làm thế đi, Meredith. Không cần phải gọi cô ấy là Cô Simpson với tôi đâu"

"Vâng, thưa ngài." Thư kí của chàng mỉm cười "Tôi sẽ đi ăn trưa trong một phút nữa. Tôi sẽ chuyển đường dây lên cho bàn tiếp tân để họ nhận tin nhắn giúp nhé?"

"Vâng, xin vui lòng," chàng nói. "Chúc ăn trưa ngon miệng"

"Ngài cũng vậy, thưa ngài"

Bastien gật đầu khi chàng bước đến cửa văn phòng; nhưng chờ ở đó cho Meredith thu dọn túi xách của cô và rời văn phòng trước khi chàng mở cửa bước vào trong. Cảnh tượng mà mắt chàng nhìn thấy làm chàng khựng lại ngay lối đi và nhìn chằm chằm. Terri đang bò bằng 2 tay và chân, phía sau của cô vừa đủ được che lại trong cái váy màu xanh đậm, vung vẩy đánh từ bên này sang bên kia khi cô chà cái khăn tắm lên tấm thảm. Sự bước vào của chàng không làm bối rối cô. Cô không nghe thấy cửa mở, bởi vì cô đang lầm bầm.

Bastien quá thu hút bởi cảnh tượng đó, mất một phút sau để những lời nói của cô được ghi nhận. Cô đang lầm bầm nguyền rủa thứ gì đó về việc cô là con ngốc như thế nào. Điều đó đủ để chàng vừa để mắt canh chừng phía sau của cô, và đóng cửa lại nhẹ nhàng, và tiến lên trước.

"Terri? Chuyện gì xảy ra vậy?"

Cô cứng người lại, thân hình cô bất động, sau đó cô liếc nhìn sắc bén qua vai vào người chàng và rên rĩ. "Ồ, Bastien, em xin lỗi. Em thật là một con ngốc vụng về. Em vấp cái túi xách và ngã và đổ hết nước Coca của mình lên cái tấm thảm đáng yêu của anh. Em_"

"Sh,sh,sh,sh. Không sao đâu mà," chàng ngắt lời. Tiến đến, chàng nắm cánh tay cô và kéo cô đứng lên.

"Không, nó không phải là không sao. Chỉ nhìn thấy nó. Em_"

"Nó sẽ sạch," Bastien đảm bảo với cô, lấy cái khăn tắm của cô ra và thả nó trên vết bẩn mà thậm chí không nhìn. "Em không bị sao khi ngã đấy chứ, phải không?"

"Không. Nhưng em_ em không biết Coca có dây bẩn không, nó có bị thế không, em nghĩ là em đã làm hư tấm thảm của anh rồi"

"Terri, nó chỉ là tấm thảm. Một đồ vật. Vật có thể thay thế được. Miễn là em không sao, đó mới là tất cả vấn đề."

"Nhưng_"

Khi ánh mắt cô rơi xuống vết bẩn lần nữa, chàng nắm lấy cánh tay cô và dìu cô khỏi cái ghế. Chàng đưa cô đến bàn làm việc của chàng tránh cho cô không nhìn nó nữa.

"Đừng lo về chuyện đó nữa" Bastien lại nói, nhưng chàng biết những lời chàng nói với cô không đạt được nhiệm vụ. Terri vẫn lo lắng; cô dường như không thể giúp được mình. Đó là đặc tính tự nhiên của cô khi chịu trách nhiệm về hành động của mình và lo lắng về những thứ giống như chàng vậy. Nếu chàng cho cô một nửa cơ hội, cô sẽ khăng khăng trả tiền cho việc giặt hoặc thay tấm thảm. Chàng không định cho cô cơ hội đó. Một sự xao lãng là cần thiết và Bastien quyết định thế, nếu chàng phải hy sinh bản thân để gây ra việc đó, chàng còn mong muốn làm thế nhiều hơn nữa.

"Tại sao anh cười tươi thế?" Terri hỏi.

"Anh chỉ đang nghĩ đến một sự xao lãng là thứ duy nhất sẽ làm em không lo lắng về việc làm đổ nước ngọt nữa"

"Một sự xao lãng?" Cô dường như bối rối

"Ừm. Và anh đã quyết định rằng anh sẽ hy sinh thân mình để cho sự nghiệp đó"

Terri chớp mắt vì lời tuyên bố ấy, và với cái cách lấc xấc mà chàng nói; sau đó môi cô xoắn lại bắt đầu buồn cười. "Anh sẵn lòng hy sinh thân mình vì nghĩa lớn đó, thật à?"
Bastien tự chúc mừng bản thân. Sự xao lãng của chàng đã hiệu quả rồi. Xích lại gần hơn, chàng nâng một tay đặt lên một bên hông cô. "Vâng. Anh sẵn sàng đi đến cuối đường, nếu cần thiết để hoàn thành sứ mệnh này."

"Đến cuối đường?" Terri giờ đã hoàn toàn bị xao lãng, và buồn cười.

"Đến cuối đường," chàng cam đoan với cô, nghiêng mình hôn lên má cô và kéo trượt đến tai.

"Anh thật vị tha," cô thở mạnh. Chàng tiến đến hôn cô vào má bên kia.

"Ừm," Bastien lầm rầm. "Anh là người có lòng vị tha mà" Sau đó chàng hôn cô mạnh mẽ, phủ lên môi cô. Terri mở miệng ra cho chàng, một tiếng thở dài nhẹ lướt ra và cuốn qua môi chàng. Chàng yêu nó khi cô làm thế. Bastien yêu nó khi cô thở dài, và khi cô rên rĩ. Chàng cũng yêu khi cô xoay chuyển hay cong người, hay quằn quại vào lòng chàng. Chàng yêu cách chàng âu yếm cô, và chàng yêu những tác động mà cô không bao giờ thất bại khi gây ra cho chàng. Hây, chàng chỉ đơn giản yêu cô thôi.

Suy nghĩ đó làm Bastien ngừng lại. Chàng yêu Terri. Đó là một điều tuyệt vời. Nếu cô không quay đi khỏi chàng như Josephine đã từng.
Terri bị kéo trở lại khi Bastien đột ngột bất động. Cô nhìn chàng chế giễu, tự hỏi với những biểu hiện trên mặt chàng. Nó trông có vẻ đau khổ. Bắt đầu lo lắng, cô giơ một tay lên vuốt ve má chàng. "Anh khỏe không Bastien? Có gì không đúng à?"

Chàng chớp mắt, như thể mới đến từ một nơi xa hay trở lại từ những suy nghĩ sâu sắc, nhưng không trả lời cô, Bastien lại hôn cô. Lần này nó không phải là một nụ hôn dỗ dành nhẹ nhàng như trước, nó mãnh liệt và có chút dữ dội. Ngạc nhiên đón nhận, Terri lùi lại một bước, tiến đến dựa vào cạnh bàn. Bastien ngay lập tức thoát ra nhẹ nhàng, nhưng không ngừng hôn. Không phải cô muốn chàng làm thế. Sau một tuần có chàng bên cạnh mỗi phút trôi qua, thì hai ngày qua là thật đau khổ. Terri đã nhớ chàng_ sự bầu bạn của chàng, tiếng cười của chàng, cách chàng ra hiệu với một tay khi nhấn mạnh điều gì, cách đôi mắt chàng lấp lánh khi chàng trêu ghẹo, nụ cười nửa miệng chàng luôn có trên khuôn mặt để lại trong tâm trí cô. Cô nhớ việc nói chuyện với chàng, và lắng nghe chàng nói. Và mặc dù mới có hai ngày, nó như thể là mãi mãi từ khi họ được bên nhau lại như thế này, trong tay nhau, cơ thể ép chặt vào nhau, miệng hòa làm một.

Bastien tống lưỡi vào miệng cô, và Terri hăng hái nhấm nháp nó, cánh tay cô vòng quanh cổ chàng. Cô ưỡn cong người vào chàng. Cô cảm thấy bàn tay chàng lướt nhẹ xuống lưng cô, nhưng giật mình khi chàng tóm vào sau đùi cô và nhấc cô lên ngồi lên bàn.

Ngoại trừ vài buổi tối trong những nhà hàng dễ thương, quần jean và áo thông thường là đồng phục của cô cho đa số những chuyến đi này, nhưng hôm nay là một ngoại lệ. Biết rằng họ sẽ ăn trong văn phòng, Terri đã mượn một cái váy màu xanh đậm của Kate. Cô không muốn trông như một kẻ lang thang lười biếng giữa những người làm việc của Argeneau trong quần áo làm việc của họ. Cô cũng mượn một cái áo lụa kiểu màu xanh để kết hợp với nó. Bastien tiến đến giữa chúng và bắt tay vào giải quyết cái nút.

Chàng thật giỏi với chúng, Terri lơ đãng nhận thấy khi chàng mở cái nút cuối cùng có thể chạm đến được và giật tung cái áo ngoài cái váy của cô để mở vài cái còn lại. Ngay lập tức đã xong, chàng lôi cái áo rộng  ra và thôi hôn để nhìn vào những gì đã lộ ra. Những ngón tay chàng ngay lập tức tiến đến nhẹ nhàng chạy lên cái vòng cong tròn của ngực cô và lên đầu của cái áo ngực màu trắng của cô.

"Đẹp quá" chàng thầm thì, và Terri liếc xuống. Ngực cô hồng nhạt và được phủ tròn quanh bởi cái lớp vải màu trắng, đóng khung sang bên kia bởi cái rìa của cái áo màu xanh của cô. Sau đó Bastien kéo áo cô ra khỏi vai, và tiến đến đằng sau để tháo cái áo ngực của cô. Nó quá dễ tháo ra.

Terri rên lên khi tay chàng thay cho cái khung bằng đăngten, mắt cô khép hờ khi chàng vuốt ve ngực cô. Cô ngắm nhìn giây lát, hơi thở cô trở nên nhanh hơn với mỗi giây trôi qua, sau đó cô tiến đến cái nút áo của chàng. Cô không thành thạo như Bastien. Terri cũng bị xao lãng chút ít bởi những việc chàng đang làm với cô, nhưng cô cũng xoay sở được để tháo nút cái áo của chàng. Cô thả tay lướt lên da chàng, xoa đều chúng vòng ra sau lưng chàng, khi chàng đột ngột quỳ xuống cho cú liếm đầu tiên và sau đó mút ngay ngực cô.

"Bastien," cô thở không nổi, cong người lên cho chàng. Terri yêu những điều chàng làm cho cô. Cô yêu cách chàng làm cho cô cảm nhận. Cô yêu cách chàng làm cô cười, cách làm cô cảm thấy an toàn. Cô yêu chàng.

Suy nghĩ đó làm cô giật mình, và Terri chớp mắt mở ra, nhìn đăm đăm mù quáng vào văn phòng qua vai chàng. Bastien tiếp tục mơn trớn cô. Tâm trí bị giật mình của cô vật lộn với những cảm xúc của cô, cố gắng bao bọc nó quanh chúng. Cô đã yêu Bastien rồi sao?

Câu hỏi đó đã bị đẩy ra khỏi tâm trí cô khi chàng lướt một tay dọc theo phía trên chân cô, đẩy cái váy trước. Khi tay chàng xoa nhẹ, trượt lách vào giữa hai chân cô, Terri giải phóng ra một tiếng rên. Nó bị cắt lấy bởi cái miệng của Bastien khi chàng thả tự do cho núm vú chàng đang mút và nâng môi lên để đón lấy môi cô. Cô hôn chàng điên cuồng, thở hổn hển trong miệng chàng và cong lên trên mặt bàn khi những ngón tay của chàng luồn vào bên dưới mép quần lót của cô.

Bastien di chuyển thật nhanh làm cô xoay tít, nhưng xoay tít với ham muốn. Tại sao chàng lại làm xong với cô nhanh như vậy? Cô lo lắng tự hỏi, nhưng trong những giây tiếp theo cô không quan tâm nữa. Chàng lướt một ngón vào bên trong cô. Terri mút lấy lưỡi chàng điên cuồng khi chàng rút ra sau đó lại đẩy vào. Sau cùng chàng quét nhẹ vào cái điểm trọng yếu đó là trung tâm gây khoái cảm của cô với ngón cái của chàng, và cô gần như nảy lên khỏi bàn phản ứng lại, cơ thể cô xóc nảy dưới những cú bắn đột ngột của khoái lạc mà tỏa ra từ cái điểm nhạy cảm nhỏ bé ấy. Miệng cô như xé ra, Terri dựa đầu ra sau, hổn hển hít lấy không khí. Miệng Bastien lướt theo kéo xuống cổ cô và những ngón tay của chàng thì tiếp tục mơn trớn và kích thích cô.

"Bastien. Làm ơn," cô cuối cùng nói, thẳng lên bám lấy vai chàng "em cần anh"

Đó là tất cả cô cần phải nói.Bastien tóm lấy hông cô và đẩy tới cạnh bàn, thậm chí khi chàng vừa với tới cái dây kéo của cái quần dài. Trong giây tiếp theo, chàng đã tháo được nó ra và lướt vào trong cô.

"Ôi" Terri hổn hển la lên khi chàng lấp đầy bên trong cô, sau đó rên rĩ khi chàng rút ra.

Bastien quay đầu và bắt lấy tiếng rên tiếp theo của cô trong miệng chàng, hôn cô, tay chàng lướt bên dưới mông cô để giữ cô yên một chỗ khi chàng tống mạnh vào trong. Terri giật lấy tóc chàng, ngón tay cô xoắn và giật mạnh một cách không chú ý khi miệng cô trở nên đòi hỏi hơn. Sau đó cô quấn chân cô vòng qua hông chàng, và giữ ở đó.

Nó nhanh và mạnh mẽ, không ai trong hai người mong muốn hay có thể để làm chậm lại để kéo dài khoái cảm. Trong vài phút trôi qua, cả hai cùng hét to và giải thoát chúng ra. Sau đó họ ngồi lại, dựa vào nhau yếu ớt, cố gắng hít thở.

"Được rồi,"Bastien thì thào sau một giây. Lấy sức nặng ra khỏi người cô, chàng nắm lấy mặt cô trong tay và hôn lên trán cô. "Xin chào" Chàng tiếp theo hôn lên mũi của Terri khi nó nhăn lại bối rối, và giải thích,

"Anh có lẽ đã quên nói khi anh bước vào"

"Ồ. Em nghĩ em có thể cũng quên." Terri cười thở không nổi. "Xin chào"

Bastien hôn lên miệng cô lần nữa, không ép nó mở ra lúc này, mà chỉ đơn giản di chuyển môi chàng lên đó. Sau đó chàng mút nhanh lên môi dưới bầu bĩnh của cô, nhưng bị cắt ngang bởi một tiếng gõ cửa. Chàng giật nhẹ và liếc qua vai chàng đến cái âm thanh ngay cửa đó. Khi tiếng gõ thứ hai vang lên, chàng quay lại và mỉm cười với cô tỉnh khô. "Anh nghĩ là bữa trưa của chúng ta đấy"

Ngày đăng: 11/04/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?