Chương 3.1
Hắn muốn kéo tấm ga trải giường phủ lên người nhưng bàn tay hắn quờ quạng mãi mà chẳng thấy gì. Hắn mở một mắt và lấy tay xoa xoa lớp râu chớm mọc. Lucas ngửi thấy mùi hơi thở của mình và tự nhủ rằng thuốc lá và rượu quả thật chẳng hề nên đi chung với nhau. Đồng hồ trên chiếc radio báo thức chỉ sáu giờ hai mươi mốt phút. Bên cạnh hắn, chiếc gối co rúm nằm chỏng chơ. Hắn nhỏm dậy và đi về phía phòng khách nhỏ, người trần như nhộng. Amy cuộn tròn quanh mình tấm ga phủ giường, đang nhai rau ráu một quả táo đỏ vừa nhón được từ giỏ đựng hoa quả.
- Em làm anh thức giấc hả? - Cô hỏi.
- Gián tiếp thôi! Ở đây có cà phê không nhỉ?
- Em đã tự cho phép mình gọi phục vụ mang lên tận phòng rồi, em tắm qua rồi sẽ đi ngay đây.
- Nếu em không ngại, - Lucas đáp, - thì anh muốn em về nhà tắm có được không, anh bị muộn lắm rồi!
Amy đứng lặng người. Cô lập tức đi về phía phòng ngủ và thu nhặt đồ đạc của mình vứt rải rác trên sàn. Cô vội vã mặc quần áo, vớ lấy đôi giầy cao gót và đi thẳng ra hành lang qua của ngách. Lucas từ buồng tắm thò đầu ra hỏi:
- Em không uống cà phê nữa hả?
- Không, cà phê em cũng sẽ về nhà uống luôn, xin cảm ơn vì quả táo!
- Không có gì, em có muốn lấy thêm một quả nữa không?
- Không, thế là đủ lắm rồi, em đã hài lòng lắm, xin chúc anh một ngày tốt lành.
Cô kéo sợi xích an toàn và xoay nắm đấm cửa. Lucas bước lại gần :
- Anh có thể hỏi em thêm một câu nữa được không?
- Em nghe đây!
- Em thích loại hoa nào nhất?
- Lucas, anh quả là một người có nhiều gu, nhưng chủ yếu toàn những thứ gu kém thẩm mỹ! Đôi tay anh quả là khéo léo, đúng là em đã có một đêm tuyệt vời với anh, song tốt nhất ta nên dừng lại ở đây!
Khi ra đến ngoài, cô đụng ngay phải anh chàng phục vụ tầng đang bê chiếc khay đựng đồ ăn sáng tới. Lucas nhìn Amy.
- Em có chắc em không muốn uống cà phê không, họ mang tới rồi đây này.
- Giúp anh đi nào, hãy nói với anh về chuyện hoa!
Amy hít một hơi thật sâu, rõ ràng cô đã chán ngấy.
- Chẳng ai hỏi những điều như vậy đối với người mình đang quan tâm cả, thế thì còn gì là thú vị nữa, chẳng lẽ từng này tuổi rồi mà anh không biết điều đó hay sao?
- Tất nhiên là anh biết chứ, - Lucas đáp bằng giọng của một đứa trẻ đang hờn dỗi, - nhưng em đâu phải là người anh đang quan tâm!
Amy quay gót, thiếu chút nữa thì va phải anh chàng phục vụ vẫn đang đứng chờ trước cửa phòng. Hai anh chàng đứng sững để nghe Amy hét lên từ cuối hành lang: "Hoa xương rồng, nếu anh thích thì cứ ngồi thẳng lên đó mà xem!" Câm lặng, họ đưa mắt dõi theo bóng cô. Một tiếng chuông khẽ vang lên: thang máy đã tới. Trước khi cửa thang máy khép lại, Amy nói thêm: "Một chi tiết nữa, Lucas ạ, anh vẫn còn đang trần truồng đấy!"
- Chị đã không chợp mắt suốt cả đêm.
- Chị vẫn thường ngủ rất ít....
- Zofia, chị đang lo nghĩ chuyện gì vậy?
- Chẳng có gì đâu!
- Một người bạn luôn biết nghe cả những điều mà người kia không nói ra.
- Chị có nhiều việc quá, Mathilde ạ, chị chẳng biết nên bắt đầu từ đâu nữa. Chị sợ mình quá tải, sợ không đáp ứng được những gì mọi người mong đợi ở chị.
- Đây đúng là lần đầu tiên em thấy chị mất tự tin.
- Nếu vậy thì có lẽ chị em mình đúng là đang trở thành những người bạn thực thụ của nhau.
Zofia tiến về phía góc bếp. Cô bước lại sau bức tường lửng và đổ đầy nước vào chiếc ấm đun siêu tốc. Từ giường của mình kê trong phòng khách, Mathilde có thể nhìn thấy mặt trời mọc trên vịnh, dưới lớp mưa phùn lâm thâm buổi ban mai. Những đám mây buồn bã che lấp bầu trời.
- Em căm ghét tháng Mười, - Mathilde nói.
- Nó làm gì em?
- Đó là tháng kết liễu mùa hè. Vào mùa thu mọi thứ đều dè sẻn: ngày ngắn đi, mặt trời chẳng mấy khi xuất hiện, cái lạnh mãi chẳng tới, mình cứ phải nhìn những chiếc áo len mà chẳng thể nào mặc vào được. Mùa thu đúng là một mùa lười biếng đáng nguyền rủa, chỉ toàn ẩm ướt, hết mưa rồi lại đến mưa.
- Chị tưởng chị mới là người ngủ không ngon chứ nhỉ!
Chiếc ấm đun nước bắt đầu sôi sùng sục. Tiếng lẫy bật tách lên cắt đứt tiếng sôi của nước. Zofia mở nắp chiếc hộp sắt, lấy ra một gói trà Earl Grey, đổ nước sôi vào một chiếc tách thật to và thả gói trà vào cho ngấm. Cô bày bữa sáng cho Mathilde lên khay, nhặt tờ báo mà bà Reine đã nhét qua khe cửa như thường lệ vào buổi sáng rồi mang tới đưa cho bạn. Cô giúp bạn ngồi dậy, xếp gối lại cho gọn gàng rồi quay về phòng mình. Mathilde đẩy cánh cửa sổ lên. Làn không khí ẩm ướt cuối mùa lùa vào tận chân cô, đánh thức một nỗi đau nhoi nhói, cô nhăn mặt.
- Chị đã gặp lại cái gã gửi hoa súng cho chị tối hôm qua! - Zofia hét lên từ trong phòng tắm.
- Chị và gã không rời nhau được nữa rồi! - Mathilde đáp lại bằng cách hét to không kém.
- Em cứ nói đùa! Đúng hơn là gã cũng đến ăn trong cùng một nhà hàng với chị.
- Gã đến với ai?
- Một cô gái tóc vàng.
- Trông thế nào?
- Tóc vàng!
- Còn gì nữa?
- Thì là kiểu hãy đuổi theo tôi đi, anh sẽ dể dàng tóm được tôi thôi, gót giày của tôi cao lắm!
- Thế chị có nói chuyện với gã không?
- Vài câu thôi. Gã lúng búng bảo rằng cô ta là nhà báo và gã đã đồng ý để cô ta phỏng vấn.
Zofia đứng vào dưới vòi sen. Cô xoay những chiếc khóa vòi gỉ sét và gõ một cái thật mạnh vào cái vòi sen làm nó kêu khục khục, nước chày dọc trên mặt và trên người cô. Mathilde mở tờ San Francisco Chronicle, một bức ảnh đã thu hút sự chú ý của cô.
- Gã ta không nói dối đâu! - Cô hét lên.
Zofia, vừa mới đổ rất nhiều dầu gội lên tóc, mở mắt ra. Cô cố gắng lấy mu bàn tay chùi bớt bọt xà phòng đang làm cô cay mắt nhưng chỉ khiến cho mắt càng bị xà phòng tràn vào.
- Chỉ có điều tóc cô ta màu hung... - Mathilde tiếp lời, - và trông cô ta cũng không đến nỗi tệ!
Tiếng nước từ vòi sen ngưng bặt, Zofia lập tức hiện ra trong phòng khách. Cô quấn một chiếc khăn tắm bông dày quanh eo và mái tóc vẫn còn phủ đầy bọt.
- Em vừa mới bảo gì cơ?
Mathilde ngắm nhìn cô bạn gái.
- Chị có bộ ngực thật là đẹp!
- Đã là thánh thì tất nhiên phải đẹp, nếu không đã chẳng gọi là thánh.
- Sáng nào em cũng tìm cách nói như vậy với bộ ngực của em khi đứng trước gương.
- Chính xác là em đang nói gì vậy, Mathilde?
- Em nói đến cặp tuyết lê của chị ấy! Em ước ao giá như mình có được bộ ngực đáng hãnh diện như vậy.
Zofia vội lấy tay che lên ngực.
- Em đang nói gì, trước đó cơ?
- Có lẽ là nói về cái vấn đề khiến chị phải chạy ngay ra khỏi buồng tắm mà chẳng kịp tráng sạch người!
- Cô vừa nói vừa vung vẩy tờ báo.
- Làm thế nào mà bài báo có thể được đăng ngay như vậy nhỉ?
- Máy ảnh kỹ thuật số và Internet! Chị trả lời phỏng vấn, chỉ vài giờ sau chị đã xuất hiện trên trang nhất của một tờ báo và ngày hôm sau người ta sẽ dùng chị để gói cá tươi ở cửa hàng!
Zofia đã định lấy tờ báo từ tay Mathilde nhưng cô gái giật lại.
- Đừng có đụng vào! Người chị ướt rượt kia kìa!
Mathilde bắt đầu đọc thật to những dòng đầu tiên của bài viết trải trên hai cột báo "SỰ THẬT VỀ BƯỚC THĂNG TIẾN CỦA TẬP ĐOÀN A&H": đúng là một bài hết lời ca tụng Ed Heurt trong đó cô nhà báo dùng tới ba mươi dòng để tán dương sự nghiệp của con người mà không ai có thể phủ nhận được công lao to lớn đối với sự phát triển của nền kinh tế địa phương. Bài báo kết luận rằng cái công ty nhỏ bé trong những năm 1950, nay đã trở thành một tập đoàn khổng lồ, hoàn toàn dựa vào đôi vai của Ed Heurt.
Cuối cùng thì Zofia cũng giành được tờ báo và tự đọc nốt bài bình luận có kèm theo một tấm ảnh màu nhỏ. Bài báo được ký tên Amy Steven. Zofia gấp tờ báo lại và không thể giấu được một nụ cười.
- Tóc cô ta màu vàng! - Cô nói.
- Chị sẽ gặp lại gã ta chứ?
- Chị đã nhận lời ăn trưa.
- Khi nào?
- Thứ Ba.
- Thứ Ba mấy giờ?
Lucas sẽ ghé đón cô vào khoảng giữa trưa, Zofia đáp. Mathilde liền chỉ tay về phía của buồng tắm và gật đầu.
- Vậy là còn hai tiếng nữa chứ gì!
- Hôm nay là thứ Ba ư? - Zofia vừa hỏi vừa cuống quít nhặt đồ đạc lên.
- Thì trên tờ báo ghi như vậy!
Zofia bước ra từ phòng thay quần áo chỉ sau đó vài phút. Cô mặc một chiếc quần bò và một chiếc áo dệt len mũi thô, cô đến đứng trước mặt bạn, chờ đợi một lời khen ngợi. Mathilde liếc cô một thoáng rồi lại chúi mũi vào đọc tiếp.
- Có điều gì không ổn cơ nhỉ? Có phải màu sắc không hợp không? Hay tại cái quần này, phải không? - Zofia hỏi.
- Chúng ta sẽ nói chuyện tiếp khi nào chị đã xả tóc thật sạch, - Mathilde vừa đáp vừa lật qua những trang giới thiệu chương trình phát sóng truyền hình.
Zofia soi mình qua tấm gương để trên bệ lò sưởi. Cô cởi áo ra và quay người lại, khom người đi về phía phòng tắm.
- Đây đúng là lần đầu tiên em nhìn thấy chị quan tâm đến cách ăn mặc của mình... Chị cố thanh minh với em rằng chị không thích gã, rằng đó không phải loại đàn ông dành cho chị, rằng gã quá "trầm trọng"... chỉ để thử xem chị sẽ nói những điều đó như thế nào thôi! - Mathilde nói thêm.
Có tiếng cào nhẹ vào cửa báo hiệu bà Reine chuẩn bị vào. Hai tay bà khệ nệ ôm một giỏ rau tươi và một hộp giấy được thắt nơ rất xinh xắn cho thấy bên trong chắc chắn là đồ ngọt.
- Xem ra thì thời tiết hôm nay đang lúng túng chẳng biết phải vận trang phục thế nào, - bà vừa nói vừa bày bánh ra.
- Chẳng phải chỉ có thời tiết thôi đâu bác ạ, - Mathilde hùa theo.
Bà Reine quay lại đúng lúc Zofia từ phòng tắm đi ra, lần này thì tóc xù bông lên. Cô cài nốt chiếc khuy quần cuối cùng và sửa lại dây giày thể thao.
- Cháu ra ngoài hả?
- Cháu có hẹn ăn trưa, - Zofia vừa trả lời vừa hôn nhẹ lên má bà.
- Bác sẽ ngồi lại với Mathilde vậy. Tất nhiên là nếu cô bé đồng ý! Thậm chí kể cả cô bé thấy phiền thì cũng đành chịu thôi, vì bác mà ở một mình dưới nhà thì còn buồn hơn ấy chứ!
Một hồi còi xe réo lên giục giã từ ngoài phố. Mathilde nhoài người qua cửa sổ.
- Đúng hôm nay là thứ Ba rồi! - Mathilde nói.
- Anh ta đến hả? - Zofia hỏi, nép mình sau cửa sổ.
- Không, là công ty Federal Express! Giờ họ đi giao bưu phẩm bằng xe Porsche mui trần cơ đấy. Từ khi họ nhận Tom Hanks vào làm việc, họ chẳng còn lùi bước trước bất cứ điều gì nữa!
Chuông cửa ngân lên hai tiếng, Zofia hôn tạm biệt Mathilde và bà Reine, ra khỏi căn hộ và nhanh chóng xuống cầu thang.
Ngồi sau tay lái, Lucas nâng cặp kính mát lên và cười độ lượng với cô. Zofia vừa mới kịp đóng cửa xe thì chiếc xe mui trần đã lao vút trên mạn đồi Pacific Heights . Chiếc xe chạy thẳng vào PresidioPark, băng ngang qua công viên và đâm vào dãi đường dẫn tới Golden Gate. Phía bờ vịnh bên kia, những ngọn đồi Tiburon nhọc nhằn ngoi lên khỏi lớp sương mù.
- Tôi đưa cô đi dùng bữa trưa trên bờ biển! - Lucas hét lên trong tiếng gió. Món cua bể ngon nhất vùng này! Cô thích món cua bể mà, phải không?
Để giữ phép lịch sự, Zofia gật đầu. Cái lợi của việc không cần ăn uống gì là có thể dể dàng chấp nhận những món trước sau gì mình cũng không ăn.
Tiết trời mát mẻ, con đường rải nhựa thẳng tắp trôi bon bon dưới bánh xe và tiếng nhạc phát ra từ chiếc radio nghe thật du dương. Thời khắc này thật giống như một mảnh hạnh phúc đáng được mang ra chia sẻ. Chiếc xe rời đường cao tốc và rẽ vào một con đường nhỏ chạy theo hình chữ chi tới tận ngư cảng Sausalito . Lucas đậu xe vào bãi đối diện đê chắn sóng. Hắn đi vòng quanh xe và mở cửa xe phía Zofia ngồi.
- Mời cô vui lòng theo tôi.
Hắn đưa cánh tay cho cô vịn và giúp cô ra khỏi xe. Họ đi bộ trên vỉa hè dọc theo bờ biển. Phía bên kia đường, một người đàn ông đang bị một chú chó retriever tuyệt đẹp với bộ lông màu cát vàng lôi đi xềnh xệch. Khi đi ngang tầm họ, ông ta nhìn Zofia và đâm sầm ngay vào cột đèn trước mặt.
Cô muốn băng qua đường ngay để giúp đỡ ông ta, nhưng Lucas đã giữ tay cô lại: loại chó này là chuyên gia trong việc cứu người. Hắn kéo cô vào bên trong nhà hàng. Cô phục vụ cầm hai tờ thực đơn và đưa họ tới bên một chiếc bàn ngoài sân. Lucas mời Zofia ngồi xuống chiếc ghế rộng nhìn ra biển. Hắn gọi một ly rượu vang trắng nổi bọt. Cô lấy một miếng bánh mì ném cho một con mòng biển đang đậu trên lan can theo dõi cô. Con chim lượn mình đớp miếng bánh mì và bay vút lên trời, chao ngang mặt vịnh bằng những cú sải cánh thật rộng.
Cách đó vài cây số, phía bờ bên kia, ông Jules đang đi bộ dọc theo những bến cảng. Ông tiến lại gần bờ nước và dùng chân đá mạnh vào một viên sỏi khiến nó này thia lia bảy lần trước khi rơi tõm xuống nước. Ông thọc sâu hai bàn tay vào túi quần cũ bằng vải tuýt và nhìn bóng bờ vịnh bên kia tỏa xuống cắt ngang mặt nước. Vẻ mặt ông dập dờn như sóng nước, tâm trạng ông cũng thấp thỏm không kém. Chiếc xe của thanh tra Pilguez vừa rời khỏi quán Fisher's Deli và bắt đầu hú còi trên đường chạy về phía trung tâm thành phố đã kéo ông ra khỏi luồng suy tư. Một cuộc xô xát đã diễn biến thành vụ ẩu đã trong Chinatown, tất cả các đội tuần tra đều được gọi tới để hổ trợ. Ông cau mày. Ông làu bàu rồi quay lại vòm cầu của mình. Ngồi trên một thùng hàng bằng gỗ, ông ngẫm nghĩ: có điều gì đó khiến ông không yên tâm. Một tờ báo bay theo gió rơi xuống vũng nước ngay trước mặt ông. Nó dần dần ngấm nước, từng chút từng chút một, tấm ảnh của Lucas ở mặt sau từ từ hiện ra qua ánh nước. Ông Jules không hề thích cơn rùng mình vừa chạy dọc sống lưng.
Cô phục vụ đặt lên bàn một cái xoong nhỏ đựng đầy càng cua đang bốc khói. Lucas tiếp thức ăn cho Zofia và ném nhanh một cái nhìn về phía những chiếc khăn ăn gài ngực để kèm với thau đựng nước rửa tay. Hắn mời cô nhưng cô từ chối, hắn cũng quyết định sẽ không gài một chiếc quanh cổ.
- Tôi phải thú nhận rằng khăn gài ngực trông chẳng hợp chút nào. Cô không ăn hả? - Hắn hỏi.
- Tôi nghĩ là không.
- Cô ăn chay!
- Ý nghĩ phải ăn các con vật luôn khiến tôi có một cảm giác kỳ lạ.
- Đó là một quy luật, có gì kỳ lạ đâu.
- Nhưng tất cả các sinh vật trên trái đất đều ăn một con gì khác để sống.
- Phải, song những con cua này có làm gì tôi đâu. Tôi xin lỗi, - cô vừa nói vừa đẩy nhẹ chiếc đĩa, rõ ràng nó làm cô cảm thấy hơi ghê.
- Cô nhầm rồi, chính thiên nhiên đã sắp đặt như vậy. Nếu như nhện không ăn côn trùng, thì chính lũ côn trùng đó sẽ ăn thịt chúng ta.
- Nếu vậy thì thật đúng, những con cua cũng là những con nhện to, vì thế cần để cho chúng yên!
Lucas quay người lại và gọi cô phục vụ. Hắn yêu cầu được xem thực đơn các món tráng miệng và rất nhã nhặn thông báo họ đã ăn xong.
- Anh đừng vì tôi mà không ăn gì, - Zofia nói, mặt đỏ lên.
- Cô đã kết nạp được tôi vào hội những người bảo vệ hải sản.
Hắn mở tờ thực đơn ra và lấy tay chỉ món trứng đánh sô-cô-la.
- Tôi nghĩ là với món này, chúng ta sẽ chỉ làm hại chính bản thân mình mà thôi. Khéo phải có đến cả ngàn calori trong một món như thế này!
Tò mò muốn kiểm tra độ chính xác của trực giác về những Thiên thần Kiểm soát, Zofia hỏi Lucas về công việc thật sự của hắn, hắn lẩn tránh không trả lời. Có nhiều chủ đề khác thú vị hơn mà hắn muốn chia sẻ cùng cô, mà trước hế là chuyện cô còn làm gì khác nữa trong cuộc sống, ngoài việc giám sát an ninh ở khu cảng thương mại. Cô làm gì những khi có thời gian rỗi? Cho dù chỉ sử dụng ở số ít, thì khái niệm thời gian rỗi cũng khiến cô cảm thấy xa lạ. Ngoài những lúc làm việc trên bến cảng, cô tham gia hoạt động ở nhiều hội từ thiện, dạy học ở trung tâm dành cho người khiếm thị, chăm sóc những người già và những đứa trẻ trong bệnh viện. Cô thích ở bên họ, giữa họ với cô dường như có một mối liên hệ thần kỳ. Chỉ có người già và trẻ nhỏ mới có khả năng nhìn thấy những điều mà rất nhiều người bỏ qua, lãng phí thời gian để làm người lớn. Trong mắt cô, nếp nhăn của tuổi già tạo thành những nét chữ đẹp nhất viết về cuộc sống, nhờ đó trẻ thơ có thể đọc được những giấc mơ.
Lucas nhìn cô khâm phục.
- Cô thực sự làm tất cả những điều đó hả?
- Đúng vậy.
- Nhưng tại sao?
Zofia không trả lời. Lucas nuốt ngụm cuối cùng của tách cà phê hắn đang uống dở để che giấu thái độ của mình rồi lại gọi thêm một tách nữa. Hắn sẽ uống cà phê mãi, cho dù nó có trở nên nguội ngắt, hay màu trời xám xịt có thể tối sầm lại cũng được. Hắn ước sao buổi gặp này sẽ không kết thúc, không phải ngay bây giờ, không phải lúc này. Hắn đề nghị Zofia đi dạo trên bờ biển. Cô khép cổ áo cho kín rồi đứng lên. Cô cảm ơn hắn vì món tráng miệng, đây là lần đầu tiên cô nếm thử sô-cô-la và cô phát hiện ra mùi vị thật tuyệt vời. Lucas nói với cô rằng hắn tin chắc cô đang chế nhạo hắn, nhưng nhìn vẻ mặt vui sướng của cô gái khi nói với hắn điều đó, hắn biết cô đã không nói dối. Còn một điều nữa khiến hắn càng thêm hoang mang: chính vào cái thời khắc đó, Lucas đọc được một điều khó tả từ đáy mắt của Zofia - cô không bao giờ nói dối! Lần đầu tiên hắn biết đến sự hoài nghi và hắn đứng đó, miệng há hốc.
- Lucas, tôi không biết tôi đã nói gì, nhưng nếu không có nhện thì có lẽ anh đang mạo hiểm ghê gớm đấy!
- Cô nói gì cơ?
- Nếu anh cứ há miệng mãi như thế thì thể nào anh cũng hớp phải một chú ruồi!
- Cô không lạnh hả? - Lucas vừa nói vừa vươn mình đứng thẳng như một cây gậy.
- Không, tôi không sao, nhưng nếu chúng ta đi vài bước thì sẽ tốt hơn.