Chương 1.2
"Cái khay đó dường như khá nặng ?"
Sophie chớp mắt, rời khỏi khúc hồi tưởng của nàng và tập trung vào Posy, người đang với tới cái bánh qui cuối cùng trên khay. Phải gió. Nàng đang hy vọng được xoáy lấy chúng cho mình. "Vâng," nàng lầm bầm. "Vâng, nó khá nặng. Mình thực sự nên đem nó về bếp thôi."
Posy mỉm cười. "Vậy mình sẽ không giữ bạn lại lâu hơn nữa, nhưng khi ban xong việc, bạn có thể là cái váy hồng của mình không ? Mình định mặc nó tối nay. Oh, và mình cho rằng đôi giày đồng bộ cũng nên được chuẩn bị sẵn sàng. Mình làm dính tý bùn lên nó vào lần cuối mình đi đôi đó, và bạn biết Mẹ kinh khủng đến thế nào về những đôi giày rồi đấy. Dù cho bạn thậm chí còn không thể nhìn thấy chúng dưới váy mình. Bà vẫn sẽ chú ý đến cái vết bẩn tý xíu đó ngay khi mình nâng váy lên và trèo lên những bậc thang.
Sophie gật đầu, lặng lẽ thêm những yêu cầu của Sophie vào danh sách những việc làm hàng ngày của nàng.
"Vậy mình sẽ gặp lại bạn sau nhé !" Nhai xong chiếc bánh qui cuối cùng, Posy quay đi và mất dấu đằng sau phòng ngủ của cô ấy. Còn Sophie thì lê bước về phía bếp.
Một vài ngày sau, Sophie đang quì, ghim những cái kẹp giữa hai hàm răng khi nàng sửa lại lần cuối bộ trang phục hóa trang của Araminta. Bộ váy Nữ hoàng Elizabeth, tất nhiên, được đưa đến từ nhà may đã vừa vặn lắm rồi, nhưng Araminta khăng khăn cho rằng cái eo váy rộng hơn khoảng một phần tư inch.
"Thế nào thì sao ạ ?" Sophie hỏi, nói xuyên qua hàm răng để những cái kẹp không bị rơi.
"Quá chật."
Sophie điều chỉnh lại vài cái kẹp. "Còn thế này ?"
"Quá rộng."
Sophie kéo ra một cái kẹp và cắm nó lại chính xác đúng vị trí cũ. "Đó. Thế là được rồi chứ ạ ?"
Araminta quay theo chiều này rồi chiều kia, rồi cuối cùng cũng tuyên bố. "Được rồi."
Sophie mỉm cười với bản thân khi nàng đứng dậy giúp Araminta cởi chiếc váy ra.
"Ta sẽ cần nó hoàn thành trong một giờ để chúng ta đến kịp buổi dạ vũ," Araminta nói.
"Tất nhiên rồi," Sophie lẩm bẩm. Nàng nhận thấy dễ nhất là cứ nói "tất nhiên" trong nhưng câu đối thoại với Araminta.
"Buổi dạ vũ này rất quan trọng," Araminta nói gay gắt.
"Rosamund phải chọn được một hôn nhân có lợi trong năm nay. Bá tước mới – " Bà ta rùng mình với sự chán ghét; bà ta vẫn cho rằng bá tước mới là kẻ xâm phạm, mặc kệ rằng anh ta là người họ hàng nam còn sống gần nhất với ngài bá tước cũ. "Thì, hắn ta nói với ta rằng năm nay là năm cuối chúng ta có thể sử dụng Dinh thự Penwood ở London. Tên đàn ông trơ tráo. Ta là nữ bá tước, hơn tất cả, Rosamund và Posy là con gái của bá tước."
Con kế, Sophie lặng lẽ sửa.
"Chúng ta có mọi quyền được dùng Dinh thự Penwood trong mùa lễ hội. Hắn ta định làm gì với ngồi nhà, ta sẽ chẳng bao giờ biết được."
Có lẽ anh mong tham dự mùa lễ hội và tìm một người vợ," Sophie gợi ý. "Anh ta sẽ muốn một người thừa kế mà."
Araminta cau có. "Nếu Rosamund không cưới được ai đó giàu có, ta không biết chúng ta sẽ làm thế nào. Rất khó để tìm một ngôi nhà ổn thỏa để thuê. Và giá thì cũng rất đắt đỏ."
Sophie chịu đựng cố không chỉ ra rằng ít nhất Araminta không phải trả tiền thuê một cô hầu phòng. Thực tế, cho đến khi Sophie bước sang tuổi hai mươi, bà ta đã nhận được bốn nghìn bảng mỗi năm, chỉ để có một cô hầu phòng.
Araminta bật ngón tay. "Đừng quên rằng Rosamund sẽ cần tóc được đánh phấn."
Rosamund định hóa trang thành Marie Antoinette. Sophie đã hỏi liệu cô ta có định đặt một chiếc nhẫn máu nhân tạo quanh cổ cô ta. Rosanmund đã chẳng vui vẻ tý nào.
Araminta quàng chiếc áo khoác ngoài của bà ta vào, cột chặt chiếc đai thắt lưng với những chuyển động nhanh và sít sao. "Và Posy –" Mũi bà ta nhăn lại. "Ờ thì, Posy sẽ cần sự giúp đỡ của mày trong khá nhiều vấn đề, ta chắc đấy."
"Con luôn vui khi được giúp Posy," Sophie đáp lời.
Araminta nheo mắt lại khi bà ta cố thử tìm hiểu xem có phải Sophie vừa mới xấc láo không. "Để xem mày có thể làm gì," bà ta cuối cùng nói, những âm tiết của bà ta líu lại. Bà ta oai vệ bước vào phòng tắm.
Sophie chào mừng khi cánh cửa đóng lại đằng sau nàng.
"Ah, mày đây rồi, Sophie," Rosamund nói khi cô ta ồn ào chạy vào trong căn phòng. "Tao cần mày giúp ngay lập tức."
"Em sợ rằng việc đó sẽ phải đợi cho đến khi –--"
"Tao nói ngay lập tức !" Rosamund quát tướng lên.
Sophie thẳng vai lên và tặng cho Rosamund một cái nhìn sắt đá. "Mẹ chị muốn em sửa lại váy của bà."
"Cứ kéo những cái kẹp ra và nói với bà ấy mày đã kéo nó vào rồi. Bà ấy sẽ chẳng bao giờ chú ý sự khác biệt."
Sophie đã định làm như thế, và nàng rên lên. Nếu nàng làm như Rosamund đề nghị, Rosamund sẽ ba hoa về nàng ngay ngày hôm sau, và rồi Araminta sẽ cường điệu và thịnh nộ cả tuần. Giờ đây nàng sẽ chắc chắn phải sửa lại cẩn thận.
"Chị cần gì, Rosamund ?"
"Có một chỗ rách trên đường viền trên trang phục của tao. Tao chẳng biết tại sao nó xảy ra."
"Có lẽ khi chị cố thử mặc --- "
"Đừng có mà xấc láo !"
Sophie kẹp chặt miệng lại. Thật quá khó để nhận lệnh từ Rosamund so với Araminta, có lẽ bởi họ đã từng ngang hàng, chia sẻ cùng phòng học và gia sư.
"Nó phải được sửa lại ngay lập tức," Rosamund khụt khịt mũi.
Sophie thở dài. "Cứ đem nó đến đây. Em sẽ sửa nó ngay sau khi em hoàn tất với cái váy của mẹ chị. Em hứa chị sẽ còn nhiều thời gian để chuẩn bị."
"Tao sẽ không đi trễ buổi dạ vũ này," Rosamund cảnh cáo. "Nếu tao bị trễ, tao sẽ cho đầu mày lên đĩa."
"Chị sẽ không bị trễ." Sophie hứa.
Rosamund tạo một âm thanh kiêu kỳ, rồi vội vã ra khỏi phòng để lấy trang phục của cô ta.
"Ốooi !"
Sophie nhìn lên và thấy Rosamund va vào Posy, người đang bước qua cánh cửa.
"Nhìn đường mày đi đi, Posy !" Rosamund quát.
"Chị cũng nên nhìn đường khi chị đi nữa," Posy chỉ ra.
"Tao đã nhìn. Nhưng lại không thể nào tránh khỏi đường đi của mày, đồ vô dụng to béo ạ."
Má Posy dần chuyển sang màu đỏ, và cô ấy bước sang một bên.
"Bạn cần gì sao, Posy ?" Sophie hỏi, ngay khi Rosamund biến mất.
Posy gật. "Liệu bạn có thể chìa ra chút thời gian để làm tóc cho mình tối nay ? Mình tìm thấy một vài dải ruy băng màu xanh lá trông khá giống rong biển."
Sophie thở dài. Những sợi ruy băng màu xanh sẽ không nổi lắm giữa mái tóc sẫm màu của Posy, nhưng nàng không nhẫn tâm để chỉ ra điều đó. "Mình sẽ thử, Posy, nhưng mình sẽ phải mạng lại váy của Rosamund và sửa lại váy của mẹ bạn."
"Oh." Posy trông tiu nghỉu hẳn đi. Điều đó gần như làm tan vỡ trái tim của Sophie. Posy là người duy nhất đối sử tốt với nàng trong nhà của Araminta, trừ những người hầu ra. "Đừng lo mà," nàng đoan chắc với cô bạn. "Mình sẽ đảm bảo tóc bạn trông thật đẹp dù cho chúng ta có bao nhiêu thời gian."
"Oh, cám ơn bạn, Sophie ! Mình ---"
"Mày đã bắt đầu sửa cái váy của ta chưa vậy ?" Araminta la lối khi bà ta quay trở về từ phòng tắm.
Sophie nuốt vào. "Con đang nói chuyện với Rosamund và Posy. Rosamund làm rách váy của chị ấy và –--"
"Đi làm việc đi !"
"Vâng. Ngay lập tức ạ." Sophie ngồi phịch xuống chiếc trường kỷ và lộn trái chiếc váy để nàng có thể sửa cái eo váy. "Nhanh hơn cả ngay lập tức," nàng lầm bầm. "Nhanh hơn cả cánh con chim ruồi. Nhanh hơn cả ---"
"Mày đang nói huyên thuyên cái gì đấy ?" Araminta yêu cầu.
"Không gì ạ."
"Được thôi, ngừng cái chuyện tầm phào của mày ngay lập tức. Ta thấy tiếng giọng mày thật chói tai."
Sophie nghiến chặt răng lại.
"Mama," Posy nói, "Sophie định làm tóc con tối nay như --- "
"Tất nhiên là nó sẽ làm tóc cho mày. Đừng phí thì giờ nữa và đi ép gạc lên mắt mình để chúng trong không béo phị nữa đi."
Mặt Posy trĩu xuống. "Mắt con trông béo phị sao ?"
Sophie lắc đầu vớt vát nhỡ trong trường hợp Posy quyết định nhìn xuống nàng.
"Mắt nó luôn luôn béo phị," Araminta đáp lại. "Con có nghĩ vậy không, Rosamund ?"
Posy và Sophie cả hai đều quay về phía cửa. Rosamund vừa mới bước vào, cầm theo bộ váy Marie Antoinette của cô ta. "Luôn luôn," cô ta đồng ý. "Nhưng một cái gạc sẽ giúp, con chắc đấy."
"Con trông thật lộng lẫy tối nay," Araminta nói với Rosamund. "Và con thậm chí còn chưa hề chuẩn bị gì. Màu vàng trên váy con cực hợp với mái tóc."
Sophie bắt một cái nhìn cảm thông về phía mái tóc sẫm màu của Posy, người chưa bao giờ từng nhận được lời khen như vậy từ mẹ mình.
"Con nhất định sẽ gài được một trong số anh em trai nhà Bridgerton," Araminta tiếp tục. "Ta chắc chắn đấy."
Rosamund kín đáo nhìn xuống. Nó là một biểu lộ rằng cô ta hoàn hảo, và Sophie phải công nhận rằng nó nhìn rất đẹp trên cô ta. Nhưng một lần nữa, hầu hết mọi thứ trên Rosamund nhìn đều đẹp. Mái tóc vàng rực rỡ và đôi mắt xanh của cô ta đều là mốt thịnh hành năm đó, và nhờ khoản hồi môn rộng rãi được lập cho cô ta bởi bá tước trước, cô ta được cho rằng sẽ kiếm được một mối hôn nhân rực rỡ trước khi mùa lễ hội kết thúc.
Sophie liếc lại về phía Posy, cô ấy đang nhìn chăm chú vào mẹ mình với một vẻ mặt thật buồn và đăm chiêu. "Bạn nhìn cũng rất đáng yêu mà, Posy," Sophie hấp tấp nói.
Posy ngước mắt lên. "Bạn thực sự nghĩ vậy sao ?"
"Chắc chắn đấy. Và bộ váy của bạn thì bình thường kinh khủng. Mình chắc sẽ chẳng có cô nàng tiên cá nào khác trong buổi dạ vũ đâu."
"Làm sao mày biết, Sophie ?" Rosamund hỏi với một tràng cười. "Nó không phải kiểu như mày đã từng ra ngoài xã hội."
"Mình chắc chắn bạn sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời, Posy," Sophie nhấn mạnh, lờ đi lời chế giễu của Rosamund. "Mình cực kỳ ghen tị đấy. Mình thực sự ước rằng mình có thể đi."
Tiếng thở dài nho nhỏ và lời ước của Sophie gặp phải một sự im lặng tuyệt đối ... theo sau đó là một tràng cười khàn khàn của cả Araminta và Rosamund. Ngay cả Posy cũng rúc rích cười một chút.
"Oh, thật vui không thể chê được," Araminta nói, chỉ vừa đủ để thở. "Sophie bé nhỏ tại vũ hội nhà Bridgerton. Họ không cho phép những đứa con hoang thò ra ngoài xã hội đâu, mày biết đấy."
"Con không nói con mong chờ được đi," Sophie trả lời tự vệ, "chỉ là con ước con có thể."
"Vậy thì, mày thậm chí còn không nên tự làm mình phiền phức bằng cách nghĩ như thế," Rosamund chen vào. "Nếu mày ước về những gì mày không thể hy vọng đến, mày sẽ chỉ bị thất vọng thôi."
Nhưng Sophie không hề nghe những gì cô ta nói, bởi trong khoảnh khắc ấy, chuyện kỳ quặc nhất đã xảy ra. Khi cô quay mặt về phía Rosamund, cô nhìn thấy bà trưởng quản đứng ở ô cửa. Đó là Bà Gibbons, người đã từ nhà Penwood Park ở vùng quê lên London khi bà trưởng quản của căn nhà trên phố này mất đi. Và khi mắt Sophie chạm phải mắt bà ấy, bà đã nháy mắt.
Nháy mắt !
Sophie không nghĩ rằng mình đã bao giờ từng nhìn thấy Bà Gibbons nháy mắt.
"Sophie ! Sophie ! Mày có nghe ta nói không đấy ?"
Sophie quay ánh nhìn xao lãng về phía Araminta. "Con xin lỗi," nàng lí nhí. "Lệnh bà đang nói ?"
"Ta đang nói," Araminta nói trong chất giọng cáu kỉnh, "rằng mày tốt nhất là nên sửa cái váy của ta nhanh đi. Nếu chúng ta bị muộn, mày sẽ phải trả lời vào ngày mai đấy."
"Vâng, tất nhiên rồi ạ," Sophie nhanh chóng nói. Nàng đâm cây kim vào trong lớp vải và bắt đầu khâu nhưng tâm trí nàng vẫn để chỗ Bà Gibbons.
Một cái nháy mắt ?
Sao tự nhiên bác ấy lại nháy mắt ?
- Chương mở đầu 1
- Chương 1.1
- Chương 1.2
- Chương 1.3
- Chương 2.1
- Chương 2.2
- Chương 2.3
- Chương 3.1
- Chương 3.2
- Chương 4.1
- Chương 4.2
- Chương 4.3
- Chương 5.1
- Chương 5.2
- Chương 6.1
- Chương 6.2
- Chương 6.3
- Chương 7.1
- Chương 7.2
- Chương 7.3
- Chương 8.1
- Chương 8.2
- Chương 8.3
- Chương 8.4
- Chương 9.1
- Chương 9.2
- Chương 10.1
- Chương 10.2
- Chương 11.1
- Chương 11.2
- Chương 11.3
- Chương 12.1
- Chương 12.2
- Chương 13.1
- Chương 13.2
- Chương 14.1
- Chương 14.2
- Chương 15.1
- Chương 15.2
- Chương 16.1
- Chương 16.2
- Chương 17.1
- Chương 17.2
- Chương 17.3
- Chương 18.1
- Chương 18.2
- Chương 19.1
- Chương 19.2
- Chương 20
- Chương 21.1
- Chương 21.2
- Chương 22.1
- Chương 22.2
- Chương 23.1
- Chương 23.2
- Chương 23.3
- Chương kết
- Ngoại truyện 1
- Ngoại truyện 2
- Ngoại truyện 3
- Ngoại truyện 4
- Ngoại truyện 5