Chương 2.2
"Cô Featherington !" chàng gọi, cố không rùng mình khi cả ba Cô Featherington cùng quay lại. Chàng nặn ra một thứ có thể coi là một cái mỉm cười yếu ớt, và thêm vào, "Er, tôi muốn gọi Penelope."
Cách xa từ mười feet đằng kia, Penelope cười rạng rỡ với chàng, và Benedict được nhắc nhở lại rằng chàng thực sự thích Penelope Featherington. Thực ra thì cô ấy sẽ không bị xem như là một liều thuốc giải nếu cô ấy không luôn luôn đứng cùng với hai cô chị kinh khủng của cô ấy, những người luôn có thể dễ dàng khiến một người đàn ông trưởng thành ước rằng anh ta đã bị đày lên tàu đi Australia còn hơn là ở cạnh hai cô nàng đó.
Chàng gần như thu hẹp được khoảng cách giữa hai người bọn họ thì chàng chợt nghe thấy rất nhiều tiếng xì xào nổi lên từ phía bên kia của phòng khiêu vũ.
Chàng biết chàng nên tiếp tục đi tiếp và hoàn thành cho xong cái nghĩa vụ nhảy nhót này, nhưng Chúa cứu giúp, sự tò mò trong chàng đã thắng và chàng quay người lại. (nín thở)
Và phát hiện bản thân đang đối mặt với một người phụ nữ choáng ngợp nhất mà chàng từng nhìn thấy.
Chàng thậm chí còn không thể nói rằng nàng có đẹp hay không. Nàng có một mái tóc màu vàng sậm thông thường, và với cái mặt nạ chắn ngang quanh mặt, khiến chàng còn không thể nhìn rõ được đến một nửa mặt nàng.
Nhưng rồi có điều gì đó ở nàng ấy khiến chàng như bị thôi miên. Đó là nụ cười của nàng, sắc thái trong mắt nàng, cái cách mà nàng đứng thẳng người và nhìn quanh phòng khiêu vũ như thể nàng chưa bao giờ từng nhìn thấy điều gì lộng lẫy hơn là hình ảnh tất cả những thành viên ngớ ngẩn của tầng lớp thượng lưu đều đang ăn mặc những bộ trang phục lố lăng. Vẻ đẹp của nàng đến từ bên trong. Nàng thật lung linh. Nàng rực rỡ.
Nàng hoàn toàn sáng chói, và Benedict đột nhiên nhận ra rằng bởi nàng trông thật hạnh phúc. Hạnh phúc vì được ở nơi nàng đang ở, hạnh phúc vì được là chính bản thân nàng.
Hạnh phúc theo một cách mà Benedict chỉ vừa đủ nhớ. Cuộc sống của chàng tốt đẹp, điều đó là sự thật, thậm chí có lẽ là một cuộc sống tuyệt vời. Chàng có bẩy người anh chị em ruột tuyệt vời, một người mẹ đáng yêu, và rất nhiều bạn bè. Nhưng nàng – nàng biết, nàng hiểu rõ thế nào là hân hoan, thế nào là vui sướng. Và Benedict phải biết, phải hiểu rõ nàng.
Quên mất Penelope, chàng tìm đường xuyên qua đám đông cho đến khi chàng chỉ cách nàng vài bước. Có ba anh chàng khác nhanh chân hơn chàng và chẳng mấy chốc đã vây quanh và buông ra những rời tâng bốc và tán dương nàng. Benedict đầy hứng thú quan sát nàng, nàng không hề ứng xử như bất kỳ người phụ nữ nào mà chàng biết.
Nàng không làm dáng. Cũng không hành xử như thể những lời khen ngợi đó là những thứ nàng đáng được hưởng. Nàng không bẽn lẽn cũng nhưng không cười khúc khích, không mỉa mai châm biếm, hay thực hiện bất kỳ hành động nào mà những cô nàng đỏm dáng hay thể hiện.
Nàng chỉ mỉm cười. Cười rạng rỡ, thì đúng hơn. Benedict cho rằng những lời khen thường đem đến sự sung sướng cho người nhận, nhưng chưa bao giờ chàng từng nhìn thấy một ai đó từng phản ứng lại trước những lời khen với niềm hân hoan, hứng khởi thuần khiết và trọn vẹn đến thế.
Chàng bước về phía trước. Chàng muốn niềm hân hoan hạnh phúc ấy cho riêng mình. "Xin lỗi, thưa các quí ngài, nhưng tiểu thư đây vốn đã hứa dành điệu nhảy này cho tôi," chàng nói dối. (wivy : trơ tráo thật)
Lỗ mắt trên mặt nạ của nàng được cắt hơi rộng một chút, và chàng có thể thấy mắt nàng mở lớn, rồi nheo lại với vẻ thích thú. Chàng đưa tay ra đợi nàng, lặng lẽ thách thức nàng dám chỉ ra lời dối trá của chàng.
Nhưng nàng chỉ cười với chàng, một nụ cười rạng ngời, sáng chói đến nỗi nó đâm thẳng qua da chàng và chạy thẳng vào tận tâm can chàng. Nàng đặt bàn tay mình vào trong lòng bàn tay đưa ra của chàng, và chỉ khi đó Benedict mới nhận ra rằng chàng đã nín thở từ nãy.
"Tiểu thư có sự cho phép để nhảy điệu waltz này không ?" chàng thì thầm khi họ đến được sàn khiêu vũ.
Nàng lắc đầu. "Em không khiêu vũ."
"Nàng cứ đùa."
"Em sợ rằng mình không hề đùa cợt chút nào. Thực sự thì – " Nàng dướn người lên với một tia lấp lánh trong nụ cười, "em không biết khiêu vũ."
Chàng ngạc nhiên nhìn nàng. Nàng di chuyển với vẻ duyên dáng uyển chuyển thiên bẩm, vả lại, một tiểu thư con nhà nòi như nàng đến tuổi này rồi mà không hề được học cách khiêu vũ ? "Vậy thì chỉ còn một cách thôi," chàng thì thầm. "Ta sẽ dạy nàng."
Mắt nàng mở lớn, rồi môi nàng hé mở, và bất thình lình nàng bật cười.
"Có gì," chàng hỏi, cố gắng để ra vẻ nghiêm túc, "buồn cười đến vậy ?"
Nàng cười toe toét với chàng -- loại nụ cười mà người ta thường thấy ở chỗ những người bạn thân lâu năm, chứ không phải ở chỗ một cô tiểu thư mới được giới thiệu trước giới thượng lưu lần đầu tiên tại một vũ hội. Vẫn tủm tỉm cười nàng nói, "Ngay cả người như em cũng biết rằng một vũ hội không dành cho những bài tập khiêu vũ."
"Vậy là có ý gì, ta tự hỏi," chàng thì thầm, "khi nàng nói ngay cả nàng ?"
Nàng không nói gì cả.
"Vậy ta nên chiếm thế thượng phong," chàng nói, "và buộc nàng tuân lệnh ta thôi nhỉ."
"Buộc em ?"
Nhưng nàng vẫn cười tủm tỉm khi nàng nói thế, bởi vậy chàng biết nàng không hề bực mình, và chàng nói, "Ta sẽ thật không lịch sự chút nào nếu cho phép tình trạng âu sầu này tiếp tục diễn ta."
"Ngài nói, âu sầu ?"
Chàng nhún vai. "Một tiểu thư xinh đẹp lại không thể khiêu vũ. Điều này dường như là một tội ác chống lại tự nhiên."
"Nếu em cho phép ngài hướng dẫn em ..."
"Khi nàng cho phép ta hướng dẫn nàng."
"Nếu em cho phép ngài hướng dẫn em, vậy thì ngài sẽ thực hiện bài học ở đâu, thưa ngài ?"
Benedict ngẩng cao đầu và nhìn bao quát khắp cả căn phòng. Thật chẳng khó khăn gì khi nhìn qua đầu của hầu hết tất cả những vị khách tham dự tiệc; với chiều cao sáu feet một, chàng là một trong những người đàn ông cao nhất trong cả căn phòng. "Chúng ta sẽ có toàn bộ một sân thượng," cuối cùng chàng nói.
"Sân thượng ?" nàng lặp lại. "Không phải nó sẽ hoàn toàn chật ních người là người sao ?"
Dù sao, đêm nay cũng khá là ấm áp, chàng nghĩ rồi dướn người về phía trước. "Không phải với sân thượng bí mật."
"Ngài nói sân thượng bí mật phải không ạ ?" nàng hỏi, sự thích thú cuộn lên trong giọng nàng. "Và tiểu nữ xin được hỏi, rằng, làm thế nào ngài biết đường đến cái sân thượng bí mật đó ?"
Benedict nhìn nàng sửng sốt. Có thể nào nàng lại không biết chàng là ai ? Không phải là chàng đề cao bản thân khi cho rằng toàn bộ London đều nhận biết danh tính chàng. Chỉ là chàng là một Bridgerton, và nếu một người từng gặp một Bridgerton, thì cũng nghĩa rằng người đó sẽ có thể nhận ra một Bridgerton khác. Và chẳng có một ai ở London lại chưa từng gặp gỡ một người thuộc nhà Bridgerton, Benedict về cơ bản là bị nhận ra ở bất cứ đâu. Kể cả, chàng ảo não nghĩ, khi sự nhận biết đó chỉ đơn giản là "Số Hai."
"Ngài vẫn chưa trả lời câu hỏi của em," vị tiểu thư bí ẩn của chàng nhắc nhở chàng.
"Về cái sân thượng bí mật đó ?" Benedict nâng bàn tay nàng lên trên môi chàng và nhẹ hôn vào lớp lụa của găng tay nàng. "Hãy cứ nói rằng ta có cách của ta."
Nàng có vẻ phân vân, bởi vậy chàng kéo mạnh những ngón tay nàng, đẩy nàng lại gần hơn - chỉ thêm khoảng một inch thôi, nhưng theo một cách nào đó dường như nàng chỉ cách chàng có một nụ hôn. "Đến đây," chàng nói. "Cùng khiêu vũ với ta."
Nàng bước tới một bước, và chàng biết cuộc đời chàng vừa mới thay đổi mãi mãi.
- Chương mở đầu 1
- Chương 1.1
- Chương 1.2
- Chương 1.3
- Chương 2.1
- Chương 2.2
- Chương 2.3
- Chương 3.1
- Chương 3.2
- Chương 4.1
- Chương 4.2
- Chương 4.3
- Chương 5.1
- Chương 5.2
- Chương 6.1
- Chương 6.2
- Chương 6.3
- Chương 7.1
- Chương 7.2
- Chương 7.3
- Chương 8.1
- Chương 8.2
- Chương 8.3
- Chương 8.4
- Chương 9.1
- Chương 9.2
- Chương 10.1
- Chương 10.2
- Chương 11.1
- Chương 11.2
- Chương 11.3
- Chương 12.1
- Chương 12.2
- Chương 13.1
- Chương 13.2
- Chương 14.1
- Chương 14.2
- Chương 15.1
- Chương 15.2
- Chương 16.1
- Chương 16.2
- Chương 17.1
- Chương 17.2
- Chương 17.3
- Chương 18.1
- Chương 18.2
- Chương 19.1
- Chương 19.2
- Chương 20
- Chương 21.1
- Chương 21.2
- Chương 22.1
- Chương 22.2
- Chương 23.1
- Chương 23.2
- Chương 23.3
- Chương kết
- Ngoại truyện 1
- Ngoại truyện 2
- Ngoại truyện 3
- Ngoại truyện 4
- Ngoại truyện 5