Chương 5.2
"Hiển nhiên là," bà ta đáp, "chồng của tôi không có bất kỳ anh em nào cả, bởi tước vị đã bị truyền ra ngoài gia đình."
Benedict biết chàng nên giữ mồm mình ngậm lại, nhưng có gì đó ở cái bà này thật quá khó chịu khiến chàng phải bật ra, "Ngài ấy có thể có một người em trai qua đời trước ngài ấy chăng."
"Ồ không, ngài ấy không có."
Rosamund và Posy quan sát cuộc đối thoại với sự thích thú cực kỳ, đầu họ lắc lư ra trước và sau như những quả bóng trong một trận đấu tennis vậy.
"Có bất kỳ chị em gái nào không ?" Benedict dò hỏi. "Lý do duy nhất tôi hỏi là vì tôi đến từ một gia đình rất đông đúc." Chàng hướng về phía Rosamund và Posy. "Tôi không thể tưởng tượng ra việc chỉ có duy nhất một anh chị em gái. Tôi nghĩ có lẽ các con gái của phu nhân có thể có các anh chị em họ để bầu bạn."
Đó, chàng nghĩ, chẳng thể gọi là một lời giải thích, nhưng đến đâu hay đến đấy vậy.
"Ngài có một cô em gái," bà bá tước đáp với một cái khịt mũi khinh khi. "Nhưng bà ta sống và chết như một bà cô không chồng. Bà ta là một phụ nữ với cái thứ gọi là niềm tin bất diệt," bà bá tước giải thích, "và chọn dành cả đời cho những việc từ thiện."
Quá nhiều cho cái giả thiết kia.
"Tôi đã vô cùng vui thích với buổi dạ hội hóa trang tối qua của ngài," Rosamund đột nhiên nói.
Benedict nhìn vào cô ta ngạc nhiên. Cả hai cô gái đã quá im lặng đến nói chàng quên tiệt đi mất rằng họ có thể nói. "Đó là buổi dạ vũ của mẹ tôi," chàng trả lời. "Tôi không hề can dự vào việc tổ chức. Nhưng tôi sẽ chuyển lời khen ngợi của tiểu thư đến mẹ mình."
"Vâng," Rosamund nói. "Vậy ngài có tận hưởng buổi dạ vũ không, ngài Bridgerton ?"
Benedict nhìn chăm chú vào cô ta một lúc trước khi trả lời. Cô ta có một cái nhìn kỳ lạ trong mắt, như thể cô ta đang tìm một mảnh thông tin đặc biệt gì đó. "Thực sự thì tôi có," cuối cùng chàng nói.
"Tôi có chú ý rằng ngài đã dành ra một khoảng thời gian dài cho riêng một vị tiểu thư," Rosamund kiên trì.
Quí bà quay ngoắt ra nhìn chàng, nhưng bà ta chẳng nói gì cả.
"Vậy sao ?" Benedict lầm bầm.
"Cô ấy mặc màu bạc," Rosamund nói. "Cô ấy là ai vậy ?"
"Một tiểu thư bí ẩn," chàng nói với một nụ cười khó hiểu. Họ chẳng cần phải biết rằng nàng cũng là một bí ẩn với chàng nữa.
"Chắc chắn rằng ngài có thể chia sẻ tên của cô ấy với chúng tôi chứ," Quí bà Penwood nói.
Benedict chỉ tiếp tục mỉm cười và đứng dậy. Chàng sẽ chẳng có thêm được chút thông tin nào từ đây cả. "Tôi sợ rằng đã đến lúc tôi phải đi," chàng niềm nở nói, dành cho họ một cái cúi mình uyển chuyển.
"Ngài vẫn chưa nhìn thấy những cái thìa," Quí bà Penwood nhắc nhở chàng.
"Tôi e rằng tôi phải để dành vinh hạnh đó vào một dịp khác," Benedict nói. Rất có khả năng rằng mẹ chàng đã nhầm lẫn trong việc nhận diện gia huy nhà Penwood, và hơn nữa, nếu chàng tiêu tốn thêm thời gian để nói chuyện với cái bà bá tước vùng Penwood cứng nhắc và dễ cáu này, chàng sẽ nôn ọe ra mất.
"Tôi đã có một khoảng thời gian rất dễ chịu," chàng nói dối.
"Đúng vậy," Quí bà Penwood nói, đứng dậy để tiễn chàng ra cửa. "Ngắn ngủi, nhưng dễ chịu."
Benedict chẳng thèm bận tâm cười lịch sự lần nữa.
"Rút cuộc," Araminta nói khi bà ta nghe thấy tiếng cửa trước đóng lại sau lưng Benedict Bridgerton, "thế là thế nào vậy ?"
"Ừ thì," Posy nói, "anh ta có lẽ --"
"Ta không hỏi mày," Araminta bật ra.
"Vậy thì, mẹ định hỏi ai vậy ?" Posy đáp trả với một tinh thần không giống cô chút nào cả.
"Có lẽ anh ta nhìn thấy con từ xa," Rosamund nói, "và –"
"Anh ta chẳng nhìn thấy con từ xa đâu," Araminta quát khi bà ta xồng xộc bước ngang qua căn phòng.
Rosamund loạng choạng lùi lại trong kinh ngạc. Mẹ cô ta hiếm khi nói với cô ta với cái giọng khó chịu như thế.
Araminta tiếp tục, "Tự con cũng đã nói rằng anh ta bị mụ cả người bởi một đứa con gái mặc váy bạc nào đó."
"Chính xác con không có nói 'mụ cả người' ..."
"Đừng có cãi với ta về những thứ tầm phào như thế. Có mụ cả người hay không thì anh ta cũng không đến đây để tìm đứa nào trong số cả hai cả," Araminta nói với sự chế nhạo rõ ràng. "Ta không biết anh ta định làm cái trò gì. Anh ta ..."
Giọng bà ta lạc đi khi bà ta đến được chỗ cái cửa sổ. Kéo cái tấm rèm ra, bà ta nhìn thấy ngài Bridgerton đứng đó trên vỉa hè, kéo ra thứ gì đó từ túi áo của anh ta. "Anh ta đang làm cái gì thế ?" bà ta thì thào.
"Con nghĩ anh ta đang cầm một cái găng tay," Posy nói.
"Nó không phải là một cái –" Araminta tự động bật ra, quá quen việc bác bỏ mọi thứ Posy nói. "Ồ, đúng, nó là một cái găng tay."
"Con biết thế nào là một cái găng khi con nhìn thấy nó mà," Posy lầm bầm.
"Anh ta đang nhìn vào cái gì thế ?" Rosamund nói, đẩy em gái mình sang một bên để tranh chỗ.
"Có gì đó trên cái găng," Posy nói. "Có lẽ đã là một mẩu thêu trang trí. Chúng ta cũng có vài cái găng với gia huy nhà Penwood thêu trên đường viền mà. Có lẽ cái găng đó cũng có."
Araminta trở nên trắng bệch.
"Mẹ ổn chứ, thưa Mẹ ?" Posy hỏi. "Mẹ trông khá nhợt nhạt đấy."
"Anh ta đến để tìm cô ta," Araminta thì thào.
"Ai cơ ?" Rosamund hỏi.
"Con bé trong bộ đồ bạc ấy."
"Ồ, vậy thì anh ta sẽ không tìm ra cô ấy ở đây đâu," Posy đáp, "như con nhớ thì con là một nàng tiên cá và Rosamund là Marie Antoinette. Và mẹ, tất nhiên, là Nữ hoàng Elizabeth."
"Đôi giày," Araminta há hốc. "Đôi giày."
"Giày gì cơ ?" Rosamund hỏi cáu.
"Chúng bị xước. Có ai đó đã xỏ vào giày của ta." Mặt Araminta, vốn đã nhợt nhạt đến không thể tin được, này lại càng tái hơn. "Là nó. Làm sao nó có thể làm được ? Phải là nó."
"Ai cơ ?" Rosamund gặng hỏi.
"Mẹ, mẹ có chắc là mẹ ổn không đấy ?" Posy hỏi lại lần nữa. "Mẹ dường như không phải chính mẹ chút nào." Nhưng Araminta đã chạy ra khỏi căn phòng rồi.
"Giày ngốc, chiếc giày ngốc," Sophie càu nhàu, kỳ cọ cái gót của một trong những đôi giày cũ nhất của Araminta. "Bà ta thậm chí còn chưa xỏ vào đôi này hàng năm trời rồi." Nàng hoàn tất việc đánh bóng phần mũi giày và đặt nó về chỗ của nó. Nhưng trước khi nàng có thể với tới đôi giày khác, cánh cửa phòng chứa đồ đột ngột mở tung, đập vào tường với một lực khiến Sophie gần như thét lên vì kinh ngạc.
"Ôi, chúa tôi, lệnh bà làm con giật mình," nàng nói với Araminta. "Con không nghe thấy lệnh bà đến, và ---"
"Đóng gói đồ đạc của mày đi," Araminta nói với cái giọng khẽ khàng nhưng cũng thật tàn nhẫn. "Ta muốn mày cút khỏi ngôi nhà này vào lúc bình minh."
Cái giẻ Sophie đang dùng để lau bóng những đôi giày rơi khỏi tay nàng. "Cái gì ?" nàng hổn hển. "Tại sao ?"
"Ta có cần một lý do không ? Cả hai chúng ta đều biết ta đã không còn nhận được bất kỳ khoản tiền nào để phải lo cho mày từ gần một năm trước rồi. Điều đó đã đủ để ta không muốn mày ở đây lâu hơn nữa."
"Nhưng con sẽ đi đâu ?"
Mắt của Araminta nheo lại thành một đường ty hý. "Đó không phải việc của ta, phải không ?"
"Nhưng –"
"Mày hai mươi tuổi. Chắc chắn là đã đủ để tự nuôi sống rồi. Chẳng còn chút nâng niu nào từ ta đâu."
"Bà chưa bao giờ nâng niu tôi cả," Sophie nói khẽ khàng.
"Đừng có mà nói mỉa lại ta."
"Tại sao không ?" Sophie đáp trả, giọng nàng trở nên rin rít. "Tôi còn gì để mất ? Dù sao thì bà cũng đuổi tôi ra khỏi nhà rồi."
"Mày phải sử xự với ta với chút kính nể," Araminta rít lên, dí giày của bà ta vào váy của Sophie khiến nàng bị ghìm xuống trong tư thế quì, "khi xét đến việc ta đã cho mày quần áo và chỗ ở trong suốt năm qua, đó là nhờ vào lòng tốt của ta."
"Bà chẳng có chút gì gọi là lòng tốt cả." Sophie giật mạnh váy mình, nhưng nó hoàn toàn bị dính cứng dưới gót giày của Araminta. "Lý do thực sự để bà giữ tôi lại đây là gì ?"
Araminta mỉa. "Mày rẻ hơn một con hầu bình thường, và ta có thích việc ra lệnh và bắt mày làm đến thừa sống thiếu chết."
Sophie ghét việc bị coi là nô lệ cho Araminta, nhưng ít nhất Dinh thự Penwood đã là nhà của nàng. Bà Gibbons là bạn của nàng, và Posy luôn cảm thông với nàng, và phần còn lại của thế giới thì ... nó khá là... đáng sợ. Nàng sẽ đi đâu ? Nàng sẽ làm gì ? Làm thế nào nàng có thể nuôi sống bản thân mình ? "Tại sao lại là lúc này ?" Sophie hỏi.
Araminta nhún vai. "Mày chẳng còn hữu dụng cho ta nữa."
Sophie nhìn vào hàng dài giày mà nàng vừa mới đánh bóng. "Tôi không còn hữu dụng nữa ?"
Araminta dí mạnh cái gót nhọn của bà ta vào váy của Sophie, xé toạc lớp vải ra. "Mày đã tham dự vũ hội tối qua, phải không ?"
Sophie cảm thấy máu dồn khỏi mặt nàng, và nàng biết rằng Araminta nhìn thấy sự thật trong mắt nàng. "K-không," nàng dối. "Làm thế nào tôi –"
"Ta không biết làm thế nào mày làm được, nhưng ta biết mày đã ở đó." Araminta đá một đôi giày về phía Sophie. "Xỏ đôi này vào."
Sophie nhìn chằm chằm vào đôi giày. Chúng được bao phủ bởi satin trắng, thêu chỉ bạc. Chúng là đôi giày mà nàng đã đi đêm trước.
"Xỏ chúng vào !" Araminta hét lên. "Ta biết chân của Rosamund và Posy quá to. Mày là đứa duy nhất có thể đi và làm xước đôi giày của ta vào tối qua."
"Và từ điều đó bà nghĩ tôi đã đi đến buổi dạ vũ ?" Sophie hỏi, giọng nàng phủ đầy với kinh hãi.
"Xỏ đôi giày vào, Sophie."
Sophie làm những gì nàng được bảo. Và tất nhiên, đôi giày vừa vặn một cách hoàn hảo.
"Mày đã vượt quá giới hạn của mình," Araminta nói trong chất giọng thấp. "Ta đã cảnh cáo mày từ nhiều năm trước rằng đừng bao giờ quên chỗ đứng của mày trong thế giới này. Mày là một đứa con hoang, một đứa không được thừa nhận, là sản phẩm của –"
"Tôi biết thế nào là một đứa con hoang," Sophie quát.
Araminta nhướng một bên lông mày ngạo mạn, lặng lẽ mai mỉa cơn bùng phát của Sophie. "Mày chẳng phù hợp để được trộn lẫn vào với tầng lớp thượng lưu," bà ta tiếp tục, "vậy mà mày vẫn dám giả vờ mày tốt như chúng ta bằng cách tham gia buổi dạ vũ hóa trang."
"Đúng đấy, tôi dám," Sophie hét, chẳng thèm quan tâm việc Araminta bằng cách nào đó đã phát hiện ra bí mật của nàng. "Tôi dám, và tôi dám lần nữa. Dòng máu của tôi cũng như dòng máu của bà thôi, và trái tim tôi còn tốt hơn bà gấp bội phần, và ---"
Một phút trước Sophie còn đứng trên đôi chân mình, hét vào Aramintam, và một phút sau nàng lại nhào trên sàn, tay khum má, bầu má hồng hào của nàng giờ đây đỏ rực bởi bàn tay của Araminta.
"Đừng bao giờ dám so sánh mày với ta," Araminta cảnh cáo.
Sophie vẫn ở đó trên sàn nhà. Làm sao cha nàng có thể làm thế với nàng, để lại nàng dưới sự bảo hộ của một người đàn bà hoàn toàn rõ ràng khinh bỉ nàng ? Có phải ông chẳng thèm chú ý ? Hay ông đơn giản là chẳng thấy gì ?
"Mày sẽ cút khỏi đây vào tảng sáng," Araminta nói. "Ta không bao giờ muốn nhìn thấy mặt mày lần nữa."
Sophie bắt đầu bước ra phía cửa.
"Nhưng," Araminta nói, bấu chặt tay vào vai Sophie, "không phải cho đến khi mày hoàn thành công việc ta đã giao cho mày.
"Để hoàn thành nó tôi sẽ phải làm đến sáng mất," Sophie phản kháng.
"Đó là vấn đề của mày, không phải của ta." Và như thế, Araminta dập cửa lại, đóng khóa cửa với một tiếng click rất to.
Sophie nhìn xuống ánh nến lung linh mà nàng đã đem vào để giúp xóa bớt cái tối tăm trong căn phòng mù mịt này. Chẳng có cách nào để cây nến tiếp tục cháy cho đến sáng cả.
Và không bao giờ - tuyệt đối sẽ không bao giờ - nàng đánh bóng nốt phần còn lại số giày của Araminta.
Sophie ngồi bệt xuống sàn, tay khoanh lại và chân cũng co lại, nhìn chằm chằm vào ánh lửa cho đến khi mắt nàng mờ đi. Sáng mai khi mặt trời mọc, cuộc đời nàng có lẽ sẽ biến đổi mãi mãi. Dinh thự Penwood có thể không phải là một nơi chào đón tốt đẹp, nhưng ít nhất thì nó cũng an toàn.
Nàng gần như chẳng có chút tiền nào. Nàng chẳng nhận được gì trong suốt bảy năm phục vụ Araminta cả. May là, nàng vẫn còn có tý chút tiền nàng nhận được hồi cha nàng còn sống và nàng vẫn còn được đối xử như đứa trẻ được bảo hộ bởi cha, không phải là nô lệ cho vợ ông. Đã có rất nhiều dịp để dùng nó, nhưng Sophie đã luôn biết rằng ngày này sẽ đến, và dường như sẽ là khôn ngoan hơn khi giữ chúng lại.
Nhưng khoản tiền vài bảng của nàng sẽ không giúp gì nhiều được cho nàng cả. Nàng cần vé để đi khỏi London, và nó sẽ tốn tiền. Có lẽ sẽ quá nửa số tiền nàng tiết kiệm được. Nàng cho rằng nàng có thể ở lại trong thành phố một khoảng thời gian ngắn, nhưng những khu nhà ổ chuột của London thì thật kinh khủng và đầy rẫy hiểm nguy, và Sophie biết rằng với số tiền nàng có nàng sẽ chẳng kiếm được chỗ ở nào với những người hàng xóm tốt bụng cả. Hơn nữa, nếu nàng phải sống bằng sức mình thì nàng muốn quay lại vùng đồng quê mà nàng yêu thích.
Đấy là chưa kể việc Benedict Bridgerton ở đây. London là một thành phố rộng lớn, và Sophie chẳng nghi ngờ gì việc nàng có thể né tránh chàng một cách thành công trong nhiều năm, nhưng nàng lại sợ rằng nàng sẽ không muốn tránh chàng, rằng nàng sẽ thấy mình nhìn vào ngôi nhà chàng ở, hy vọng dù là thoáng qua được nhìn thấy bóng chàng khi chàng bước qua cửa trước.
Và lỡ như chàng nhìn thấy nàng... Thôi thì, Sophie cũng chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra. Chàng có thể sẽ nổi điên vì sự dối trá của nàng. Chàng có thể sẽ muốn biến nàng thành tình nhân của chàng. Chàng cũng có thể sẽ chẳng nhận ra nàng chút nào cả.
Điều duy nhất nàng chắc chắn là chàng sẽ không ném mình xuống dưới chân nàng, và cầu xin nàng kết hôn với chàng.
Con trai của một tử tước sẽ chẳng cưới một kẻ xuất thân hèn kém. Ngay cả trong những cuốn tiểu thuyết lãng mạn điều đó cũng không xảy ra.
Không, nàng sẽ phải rời khỏi London. Giữ nàng xa khỏi sự cám dỗ. Nhưng nàng sẽ cần nhiều tiền hơn, đủ để giúp nàng tiếp tục đi được cho đến khi nàng tìm được ai đó thuê nàng. Đủ để --
Mắt Sophie chợp nhìn thấy gì đó lấp lánh - từ một đôi giày trong góc. Ngoại trừ việc nàng vừa mới lau sạch đôi giày đó một giờ trước, và nàng biết rằng cái thứ lấp lánh đó không phải là từ đôi giày mà từ một đôi ghim giày trang trí, chúng rất dễ tháo và đủ nhỏ để vừa với túi áo nàng.
Nàng có dám không ?
Nàng nghĩ đến toàn bộ số tiền Araminta đã nhận được chỉ để giữ nàng, số tiền mà Araminta không bao giờ đáng được hưởng.
Nàng nghĩ đến toàn bộ những năm tháng nàng làm việc cực nhọc như một con hầu, mà không có chút tiền lương nào.
Nàng nghĩ đến lương tâm của mình rồi nhanh chóng giẫm bẹp nó. Trong những thời điểm như thế này, nàng không có chỗ trống dành cho lương tâm.
Và nàng lấy đôi ghim giày.
Và rồi, vài giờ sau đó khi Posy đến (chống lại ý của mẹ cô ấy) và thả nàng ra, nàng đóng gói tất cả những gì nàng có và rời đi.
Và cho sự ngạc nhiên của chính nàng, nàng không hề quay đầu nhìn lại.
Dù chỉ một lần.
- Chương mở đầu 1
- Chương 1.1
- Chương 1.2
- Chương 1.3
- Chương 2.1
- Chương 2.2
- Chương 2.3
- Chương 3.1
- Chương 3.2
- Chương 4.1
- Chương 4.2
- Chương 4.3
- Chương 5.1
- Chương 5.2
- Chương 6.1
- Chương 6.2
- Chương 6.3
- Chương 7.1
- Chương 7.2
- Chương 7.3
- Chương 8.1
- Chương 8.2
- Chương 8.3
- Chương 8.4
- Chương 9.1
- Chương 9.2
- Chương 10.1
- Chương 10.2
- Chương 11.1
- Chương 11.2
- Chương 11.3
- Chương 12.1
- Chương 12.2
- Chương 13.1
- Chương 13.2
- Chương 14.1
- Chương 14.2
- Chương 15.1
- Chương 15.2
- Chương 16.1
- Chương 16.2
- Chương 17.1
- Chương 17.2
- Chương 17.3
- Chương 18.1
- Chương 18.2
- Chương 19.1
- Chương 19.2
- Chương 20
- Chương 21.1
- Chương 21.2
- Chương 22.1
- Chương 22.2
- Chương 23.1
- Chương 23.2
- Chương 23.3
- Chương kết
- Ngoại truyện 1
- Ngoại truyện 2
- Ngoại truyện 3
- Ngoại truyện 4
- Ngoại truyện 5