Chương 9.1
Thường hay nghe nói rằng những bác sĩ điều trị lại chính là những bệnh nhân khó chiều nhất, nhưng theo quan điểm của Bổn tác giả thì bất kỳ người đàn ông nào cũng là một bệnh nhân kinh khủng cả. Có ai đó đã nói phải có nhiều kiên nhẫn lắm mới làm một bệnh nhân được, và chỉ có trời biết, những giống đực của loài chúng ta đều thuộc loại thiếu kiên nhẫn dạt dào.
Phu nhân Whistledown của tờ Nhật báo Xã hội,
Ngày 2 tháng 5 năm 1817.
Điều đầu tiên Sophie làm trong buổi sáng tiếp theo là hét.
Nàng ngủ gục ngay trên chiếc ghế cạnh giường Benedict, ườn ra trong một tư thế thiếu tế nhị nhất, đầu nàng thì nghẹo sang một bên trong một vị trí khá là bất tiện. Lúc đầu nàng chỉ ngủ lơ mơ, tai nàng căng ra để lắng nghe bất kỳ tiếng rên khó chịu nào phát ra. Nhưng sau một hay hai giờ gì đấy, hoàn toàn chỉ có sự tĩnh lặng, và rồi cơn mỏi mệt chiếm hữu nàng và nàng ngủ, hoàn toàn ngủ ấy, kiểu giấc ngủ của một người cảm thấy bình yên và sẽ thức dậy với một nụ cười ấm áp trên môi ấy.
Đó có lẽ là lý do tại sao, khi nàng mở mắt và thấy hai con người lạ mặt đang lom lom nhìn nàng, nàng kinh hoàng đến nỗi tim nàng có lẽ phải ngừng đập đến gần năm phút ấy chứ.
"Hai người là ai ?" Những từ ngữ tuột ra khỏi miệng Sophie trước khi nàng kịp nhận ra họ chính xác phải là ai : Ông và Bà Crabtree, những người trông coi Nhà Tranh Của Ta.
"Thế cô là ai ?" người đàn ông yêu cầu, dù chẳng có chút dữ dội nào trong giọng ông cả.
"Sophie Beckett," nàng vừa nuốt vừa nói. "Tôi ..." Rồi nàng chỉ tuyệt vọng vào Benedict. "Ngài ấy ...."
"Nói thẳng ra đi, cô gái !"
"Đừng tra tấn cô ấy," đến từ cái tiếng khàn khàn như ễng ương phát ra từ giường.
Ba cái đầu xoay chéo chèo chẹo về phía Benedict.
"Ngài tỉnh rồi !" Sophie la lên.
"Và ước với Chúa rằng ta chưa tỉnh," chàng lầm bầm. "Họng ta như bị lửa nung vậy."
"Ngài có cần tôi lấy cho ngài thêm chút nước không ?" Sophie hỏi quan tâm.
Chàng lắc đầu, "Làm ơn trà đi."
Nàng bật đứng dậy. "Tôi sẽ lấy ngay đây."
"Tôi sẽ lấy," Bà Crabtree cứng rắn nói.
"Bác có cần giúp không ạ ?" Sophie bẽn lẽn nói. Có gì đó ở cặp đôi này khiến nàng cảm thấy mình như đứa trẻ mười tuổi vậy. Cả hai người họ đều mập và thấp, nhưng ở họ toát ra vẻ uy quyền.
Bà Crabtree lắc đầu. "Ta là loại quản gia gì mà lại không chuẩn bị một tách trà được chứ."
Sophie nuốt. Nàng không thể nói được rằng Bà Crabtree đang phật ý hay là đùa cợt nữa. "Tôi không bao giờ có ý –"
Bà Crabtree xua luôn đi lời xin lỗi của nàng. "Tôi cũng đem cho cô một tách chứ ?"
"Bác không cần phải đem bất kỳ cái gì cho tôi," Sophie nói. "Tôi là một ---"
"Đem cho cô ấy một tách đi," Benedict ra lệnh.
"Nhưng --"
Chàng chỉ thẳng một ngón tay về phía nàng, càu nhàu, "Im lặng," trước khi quay sang Bà Crabtree và dành cho bà ấy một nụ cười có thể làm tan chảy cả một núi băng ấy chứ. "Liệu bà có thể tốt bụng thêm một tách trà cho Cô Beckett đây vào khay không ?"
"Tất nhiên rồi, Ngài Bridgerton," bà ấy đáp, "nhưng liệu tôi có thể nói ---"
"Bà có thể nói bất kỳ điều gì bà thích khi bà quay trở lại với trà," chàng hứa.
Bà ném cho chàng một cái nhìn nghiêm nghị. "Tôi có nhiều thứ để nói lắm đấy."
"Ồ, cái đó thì tôi chẳng nghi ngờ."
Benedict, Sophie, và Ông Crabtree chờ trong im lặng trong khi Bà Crabtree rời khỏi căn phòng, và rồi, khi bà ấy an toàn ở ngoài tầm nghe, Ông Crabtree phá lên cười nắc nẻ giòn giã, nói, "Cậu gặp rắc rối lớn rồi đấy, Ngài Bridgerton ạ !"
Benedict mỉm cười yếu ớt.
Ông Crabtree quay sang Sophie và giải thích, "Khi Bà Crabtree có nhiều thứ thể nói, thì có nghĩa là bà ấy có rất nhiều thứ để nói."
"Oh," Sophie đáp. Nàng cũng muốn nói cái gì đó rõ ràng hơn, nhưng "oh" thực sự là điều tốt nhất nàng có thể thốt ra.
"Và khi bà ấy có nhiều thứ để nói," Ông Crabtree tiếp tục, nụ cười của ông ấy càng ngày càng rộng và quỷ quyệt, "bà ấy thích nói với sự hăng hái mãnh liệt."
"May mắn thay," Benedict nói trong chất giọng khô khốc, "chúng ta sẽ có trà để mà bận rộn."
Dạ dày của Sophie rền lên to tướng.
"Và," Benedict tiếp tục, bắn cho nàng một cái lườm thích thú, "và một chút đồ ăn sáng nữa, nếu tôi không nhầm về Bà Crabtree."
Ông Crabtree gật. "Đã có sẵn rồi, Bridgerton. Chúng tôi thấy ngựa của cậu trong chuồng ngựa khi chúng tôi trở về từ nhà con gái chúng tôi buổi sáng nay, Bà Crabtree đã làm bữa sáng ngay lập tức. Bà ấy biết cậu thích trứng mà."
Benedict quay sang Sophie và cho nàng một nụ cười bí ẩn. "Ta có thích trứng."
Dạ dày nàng lại sôi lên lần nữa.
"Dù vậy, chúng tôi không biết là sẽ có hai người." Ông Crabtree nói.
Benedict khúc khích, rồi nhăn nhó vì đau. "Ta lại không thể tin được rằng Bà Crabtree lại không làm đủ thức ăn để nhồi nhét cho cả một binh đoàn nhỏ."
"Thì, bà ấy không có thời gian chuẩn bị một bữa sang đầy đủ với thịt bò và cá," Ông Crabtree nói, "nhưng tôi tin rằng bà ấy có thịt xông khói, thịt muối, trứng và bánh mì nướng."
Dạ dày Sophie gần như lại sôi nữa. Nàng ấn mạnh tay vào bụng nàng, chỉ vừa đủ để kiềm lại không rít lên, "Im đi nào !"
"Mà đáng ra cậu nên nói với chúng tôi là cậu sẽ đến," Ông Crabtree xỏ thêm vào, lại còn phẩy phẩy ngón tay vào Benedict nữa chứ. "Chúng tôi sẽ chẳng bao giờ đi thăm con gái nếu chúng tôi biết cậu sẽ đến."
"Đó là một quyết định bất ngờ không tính trước." Benedict nói, tự bẻ cổ sang bên. "Đến một bữa tiệc chán và quyết định đi về thôi."
Ông giật đầu về phía Sophie. "Thế cô ấy là từ đâu ra ?"
"Cô ấy ở bữa tiệc,"
"Tôi không ở bữa tiệc," Sophie sửa lại. "Tôi chỉ là có mặt ở đó thôi."
Ông Crabtree liếc về phía nàng nghi nghi. "Thế thì khác gì nhau ?"
"Tôi không tham dự vào bữa tiệc. Tôi là người hầu trong nhà."
"Cô là một người hầu ?"
Sophie gật. "Tôi đang cố nói với bác điều đó mà."
"Cô trông không giống một người hầu." Ông Crabtree quay sang Benedict. "Trông cô gái này có giống một người hầu với cậu không ?"
Benedict nhún vai. "Ta chẳng biết cô ấy trông giống gì cả ?"
Sophie quắc mắt cau có vào chàng. Đó không phải là một lời lăng mạ, nhưng đó chắc chắn cũng chẳng phải một lời khen.
"Nếu cô ấy là người hầu của người khác," Ông Crabtree kiên trì, "thế cô ấy đang làm gì ở đây ?"
"Liệu ta có thể giữ lời giải thích cho đến khi Bà Crabtree quay lại không ?" Benedict hỏi. "Bởi ta chắc chắn rằng bà ấy sẽ lập lại tất cả những câu hỏi của ông ?"
Ông Crabtree nhìn chàng một chốc, rồi chớp mắt, và gật, rồi quay lại chỗ Sophie. "Tại sao cô lại ăn mặc như thế ?"
Sophie nhìn xuống và kinh hoàng nhận ra rằng nàng đã hoàn toàn quên mất việc mình đang mặc quần áo của đàn ông.
Và bộ quần áo đó to đến nỗi nàng chỉ vừa đủ giữ cho cái quần ống túm này khỏi rơi xuống khỏi chân nàng. "Quần áo của tôi bị ướt hết cả," nàng giải thích, "bởi cơn mưa."
Ông Crabtree gật đầu thông cảm. "Bão tối qua khá kinh. Đó là lý do tại sao chúng tôi lại quyết định ở lại qua đêm ở nhà con gái. Chúng tôi đã định về nhà rồi đấy chứ."
Benedict và Sophie gật.
"Con bé cũng chẳng xa đây lắm," Ông Crabtree tiếp. "Chỉ ở đầu kia của ngôi làng thôi." Ông liếc về phía Benedict, người gật ngay lập tức, lần nữa !.
"Mới thêm một đứa cháu nữa," ông bổ xung. "Một bé gái."
"Xin chúc mừng," Benedict nói, và Sophie có thể thấy từ mặt chàng rằng chàng không phải chỉ đang đơn thuần là tỏ ra lịch sự. Chàng thực sự có ý đó.
Một tiếng loạng xoạng phát ra từ cầu thang; chắc chắn đó là Bà Crabtree trở lại cùng bữa sáng. "Tôi nên ra giúp," Sophie nói, và lao ra ngoài cửa.
"Một lần là người hầu, mãi mãi là người hầu," Ông Crabtree nói có vẻ nghiêm trang.
Benedict không chắc lắm, nhưng chàng nghĩ chàng thấy Sophie nhăn mặt.
Một phút sau, Bà Crabtree bước vào, bưng theo một khay trà bằng bạc tuyệt đẹp.
"Sophie đâu ?" Benedict hỏi.
"Tôi để cô bé đó xuống lấy phần còn lại," Bà Crabtree đáp. "Sẽ lên ngay ấy mà. Cô bé ngoan," bà ấy thêm vào với chất giọng hơi - bị - nghiêm - túc, "nhưng cô bé đó sẽ cần một cái thắt lưng cho cái quần ống túm mà ngài cho mượn đấy."
Benedict thấy có gì đó siết chặt trong ngực chàng với ý nghĩ về Sophie - cô - hầu - - gái, với cái ống túm ngang mắt cá chân. Chàng liền nuốt vào một cách không thoải mái khi chàng nhận ra cái cảm giác chặt khít này rất có thể là dục vọng.
Rồi chàng rên lên và chộp vào họng chàng, bởi một cái nuốt vào không thoải mái này còn khó chịu hơn cả một đêm ho đến toác họng.
"Ngài cần một liều thuốc bổ của tôi," Bà Crabtree nói.
Benedict điên cuồng lắc đầu trong kinh hoàng. Chàng đã từng 'hưởng thụ' cái bài thuốc bổ của bà ấy trước đây, và nó khiến chàng nôn ọe ói mửa trong ba giờ đồng hồ liền.
"Tôi sẽ không chấp nhận câu trả lời không đâu," bà ấy cảnh cáo.
"Bà ấy chẳng bao giờ làm thế cả," Ông Crabtree xỏ thêm một tý.
"Trà sẽ có hiệu quả kỳ diệu mà," Benedict vội vàng nói, "Ta chắc mà."
Nhưng sự chú ý của Bà Crabtree đã để sang chỗ khác rồi. "Cô bé đó đâu rồi không biết ?" bà ấy lẩm bẩm, bước lại về phía cửa và nhòm ra ngoài. "Sophie ! Sophie !"
"Nếu ông có thể giữ không thể bà ấy đem cho ta một cái 'liều bổ dưỡng' ấy," Benedict gấp rút thì thào hoảng loạn với Ông Crabtree, "thì coi như ông đã có đồng năm bảng trong túi."
Ông Crabtree cười rạng rỡ. "Cứ coi như việc đã hoàn tất !"
"A, đây rồi," Bà Crabtree bật ra. "Ôi, lạy Chúa."
"Có gì thế, bà xã ?" Ông Crabtree hỏi, thong thả bước về phía cửa.
"Cô bé tội nghiệp không thể vừa bưng cái khay và đồng thời còn giữ cho cái quần không bị tuột," bà ấy đáp, tặc lưỡi thương cảm.
"Thế không ai định giúp cô gái tội nghiệp đó sao ?" Benedict hỏi với ra từ giường.
"Ồ, vâng, tất nhiên rồi." Bà Crabtree vội đi ra.
"Tôi sẽ quay lại ngay," Ông Crabtree nói qua vai. "Không muốn bỏ lỡ cảnh hay ho."
"Có ai đó đem cho cô nàng một cái thắt lưng đi !" Benedict hét tướng gắt gỏng. Thật chẳng công bằng chút nào khi mọi người đều ra ngoài hành lang và xem show diễn trong khi chàng thì lại bị kẹt trên giường thế này.
Và rõ ràng là chàng bị kẹt ở đây rồi. Chỉ nghĩ đến việc đứng dậy đã đủ khiến chàng thấy mọi thứ xoay vòng vòng.
Chàng chắc phải ốm hơn chàng tưởng. Chàng không còn thấy những cơn ho kéo đến mọi giây nữa, nhưng cơ thể chàng thì rã rời cả ra. Những bắp thịt thì nhức mỏi, họng chàng thì đau như quỷ. Ngay cả răng chàng cũng có gì không ổn.
Chàng có lờ mờ nhớ lại ký ức về tối qua khi Sophie chăm sóc chàng. Cô gái ấy đã đắp những cái khăn lạnh lên trán chàng, trông nom chàng, thậm chí còn hát ru cho chàng nữa. Nhưng chàng vẫn chưa nhìn rõ được mặt cô ấy. Hầu hết thời gian chàng không có năng lượng để mà mở mắt, và ngay cả khi chàng làm được, thì căn phòng cũng rất tối, hình dáng cô ấy cứ luôn lưu lại trong bóng tối, làm chàng nhớ đến ---
Chàng đột nhiên nghẹt lại, tim chàng đập điên cuồng trong lồng ngực khi, mọi thứ đột nhiên rõ ràng, và chàng nhớ lại giấc mơ đêm qua.
Chàng đã mơ về nàng.
- Chương mở đầu 1
- Chương 1.1
- Chương 1.2
- Chương 1.3
- Chương 2.1
- Chương 2.2
- Chương 2.3
- Chương 3.1
- Chương 3.2
- Chương 4.1
- Chương 4.2
- Chương 4.3
- Chương 5.1
- Chương 5.2
- Chương 6.1
- Chương 6.2
- Chương 6.3
- Chương 7.1
- Chương 7.2
- Chương 7.3
- Chương 8.1
- Chương 8.2
- Chương 8.3
- Chương 8.4
- Chương 9.1
- Chương 9.2
- Chương 10.1
- Chương 10.2
- Chương 11.1
- Chương 11.2
- Chương 11.3
- Chương 12.1
- Chương 12.2
- Chương 13.1
- Chương 13.2
- Chương 14.1
- Chương 14.2
- Chương 15.1
- Chương 15.2
- Chương 16.1
- Chương 16.2
- Chương 17.1
- Chương 17.2
- Chương 17.3
- Chương 18.1
- Chương 18.2
- Chương 19.1
- Chương 19.2
- Chương 20
- Chương 21.1
- Chương 21.2
- Chương 22.1
- Chương 22.2
- Chương 23.1
- Chương 23.2
- Chương 23.3
- Chương kết
- Ngoại truyện 1
- Ngoại truyện 2
- Ngoại truyện 3
- Ngoại truyện 4
- Ngoại truyện 5