Chương 11.2
Benedict chưa bao giờ là một người mê tín cả, và chàng chắc chắn rằng chàng chưa bao giờ nghĩ chàng có cái gì đó, ừm, liên quan đến giác quan thứ sau cả, nhưng cũng có một hay hai lần trong đời chàng, chàng trải nghiệm qua một cảm giác nhận biết dấy lên kỳ lạ, một kiểu cảm giác râm ran thần bí báo trước với chàng rằng có gì đó quan trọng sắp xảy đến.
Lần đầu tiên là vào ngày cha chàng mất. Chàng chưa bao giờ từng kể với ai khác về điều này cả, kể cả với anh trai chàng Anthony, người đã bị tàn phá đến cùng cực bởi cái chết của cha họ, nhưng đúng là chiều hôm đó, khi chàng và Anthony cưỡi ngựa qua cánh đồng của Kent trong một cuộc đua ngựa ngốc nghếch nào đó, đột nhiên chàng cảm thấy một cảm giác kỳ quặc, tê cóng buốt lên từ tay và chân chàng, theo sau đó là những tiếng đập thình thịch lạ kỳ nhất nổi lên trong đầu chàng. Nó không đau, hoàn toàn, nhưng như thể nó đã hút hết không khí ra khỏi lồng ngực chàng và bỏ lại chàng với một cảm giác kinh hoàng dữ dội nhất mà chàng chưa bao giờ từng tưởng tượng ra được.
Chàng thua cuộc đua, tất nhiên; thật khó để cầm cương khi những ngón tay từ chối hoạt động hoàn toàn. Và khi chàng về đến nhà, chàng tìm ra rằng nỗi kinh hoàng đó của chàng không phải là vô cớ. Cha chàng đã chết, ông ngã xuống sau khi bị chích bởi một con ong. Benedict bây giờ vẫn khó để tin được rằng một người đàn ông khỏe mạnh và đầy sức sống như cha chàng lại có thể bị chết bởi một con ong, nhưng lại chẳng hề có lời giải thích nào khác cả.
Lần thứ hai nó xảy ra, tuy nhiên, cảm giác lại hoàn toàn khác biệt. Đó là buổi tối diễn ra buổi vũ hội hóa trang của mẹ chàng, ngay trước khi chàng nhìn thấy người con gái trong bộ váy màu bạc ấy. Cũng như lần trước, cảm giác ấy buốt lên từ tay và chân chàng, nhưng thay vì cảm thấy tê cóng, lần này chàng lại cảm nhận được một cảm giác râm ran lạ kỳ, như thể chàng đột nhiên vừa mới sống lại sau hàng năm trời mộng du.
Rồi chàng quay người và nhìn thấy nàng, và chàng biết, chàng biết nàng là lý do để chàng có mặt tối đó, là lý do để chàng sống nơi đây, đất Anh này; quỉ thật, nàng là lý do để chàng có mặt trên đời.
Tất nhiên, sau đó nàng đã bỏ đi và chứng minh rằng chàng đã sai bằng cách biến mất vào trong không khí, nhưng khi đó chàng đã tin tất cả những điều ấy, và nếu như nàng cho chàng một cơ hội, chàng đã có thể chứng minh tất cả cho nàng.
Còn lúc này, khi chàng đứng đây, trong một cái hồ nước, với những đợt sóng bập bềnh nơi bụng chàng, ngay trên rốn chàng, và một lần nữa chàng lại bị điểm vào bởi cái cảm giác kỳ quặc rằng bằng cách nào đó chàng đang trở nên thực sự được sống hơn chàng vừa mới một giây trước đó. Đó là một cảm giác tuyệt vời, một nỗi xúc cảm kích thích khiến chàng không kịp thở.
Nó y như trước đây. Khi chàng gặp nàng.
Có gì đó sắp sửa xảy ra, hoặc có ai đó đang ở gần chàng.
Và đời chàng lại sắp đổi thay.
Và chàng thì ở đây, chàng nhận ra với đôi môi giật giật đầy châm chọc, trần trụi như ngày chàng vừa mới sinh. Và điều này thì chính xác là chẳng đặt một người đàn ông vào tình trạng có lợi thế nhất, ít nhất là không phải khi anh ta nằm giữa những cái chăn lụa cùng với một cô nàng quyến rũ nằm bên cạnh.
Hoặc ở bên dưới.
Chàng bước thêm một bước nữa để dấn sâu người xuống nước hơn một chút, lớp bùn dưới đáy hồ quánh quanh những ngón chân chàng. Lúc này khi nước với cao hơn một vài inch, khiến chàng bị cóng như quỷ vậy, nhưng ít nhất chàng gần như được che thân, ừm hầu hết.
Chàng lướt nhìn quanh bờ hồ, rồi nhìn lên trên những rặng cây và nhìn xuống những bụi rậm. Phải có ai đó ở đây. Chẳng thể có gì khác để có thể gây ra cái cảm giác kỳ lạ, râm ran đang lan tỏa khắp cơ thể chàng thế này.
"Ai ở ngoài đó ?" chàng lớn tiếng.
Không có câu trả lời. Chàng cũng chẳng thực sự mong chờ có một lời trả lời, nhưng dù sao cũng đáng để thử mà.
Chàng nheo mắt lại khi nhìn ngó tìm kiếm qua bờ hồ lần nữa, quay đúng ba trăm sáu mươi độ khi chàng chăm chú kiếm tìm xem có bất kỳ dấu hiệu của sự chuyển động nào không. Chàng chẳng nhìn thấy gì cả ngoài những tán lá rào rạc dưới gió, nhưng khi chàng ngó quanh cả khu vực xong, bằng cách nào đó chàng biết.
"Sophie !"
Chàng nghe thấy một tiếng thở hắt ra, theo sau đó là tiếng rộn rạo to tướng.
"Sophie Beckett," chàng hét, "nếu cô chạy khỏi ta ngay lúc này, ta thề ta sẽ đuổi theo cô đấy, và ta sẽ chẳng phí phạm thời gian để mặc quần áo vào đâu đấy."
Những tiếng động vang từ bờ hồ trở nên chậm hơn.
"Ta sẽ bắt kịp được cô đấy," chàng tiếp, "vì ta khỏe hơn và nhanh hơn. Và ta rất có thể sẽ cảm thấy bị buộc phải vật cô xuống đất, chỉ để chắc chắn rằng cô sẽ không chạy thoát được đấy."
Tiếng chuyển động của nàng dừng lại.
"Tốt," chàng nói. "Ra đi."
Nàng không làm thế.
"So-phie," chàng cảnh cáo.
Sau một nhịp lặng thinh, theo sau đó là tiếng bước chân chậm chạp lưỡng lự, và rồi chàng thấy nàng, đứng đó bên bờ hồ trong một trong những cái váy kinh khủng mà chàng muốn nhận chìm xuống tận đáy sông Theme.
"Cô đang làm gì ở đây hả ?" chàng gặng.
"Tôi đi bộ. Thế ngài làm gì ở đây ?" nàng vặn lại. "Ngài đang bị ốm. Cái đó" – nàng vẫy vẫy tay về phía chàng và, bằng cách duỗi tay, về phía cái hồ - "chẳng thể nào tốt cho ngài cả.'
Chàng lờ đi câu hỏi của nàng và nhận định. "Cô theo dõi ta đấy à ?"
"Tất nhiên không," nàng đáp, và chàng tin nàng. Chàng không nghĩ rằng nàng có tài diễn xuất sắc đến mức có thể nói dối với bộ mặt thế kia.
"Tôi chẳng bao giờ bám theo ngài đến chỗ ngài tắm cả," nàng tiếp tục phân trần. "Như thế sẽ chẳng đứng đắn chút nào cả."
Và chính lúc đó mặt nàng đỏ lên như gấc vậy, bởi cả hai người bọn họ đều biết nàng chẳng có lý lẽ gì để bào chữa trong vấn đề này cả. Nếu nàng thực sự để ý đến những vấn đề lễ nghi đứng đắn, nàng đã phải rời khỏi bờ hồ ngay khi nàng thấy chàng, dù vô tình thấy hay không cũng thế.
Chàng nâng một bàn tay lên khỏi mặt nước và chỉ thẳng về phía nàng, rồi quay quay cổ tay khi chàng ra hiệu cho nàng quay người lại.
"Quay lưng lại trong khi cô chờ ta," chàng ra lệnh. "Ta chỉ mất một lúc để mặc lại quần áo thôi."
"Tôi sẽ về nhà ngay lúc này," nàng đề nghị. "Và ngài sẽ tiếp tục được tận hưởng khoảng thời gian riêng tư của mình, và .."
"Cô ở nguyên đó," chàng kiên quyết nói.
"Nhưng –"
Chàng khoanh tay ngang ngực. "Trông ta có giống người có tâm trạng để mà tranh cãi lại không ?"
Nàng nhìn chàng hậm hực.
"Nếu cô mà dám chạy," chàng cảnh cáo, "ta sẽ bắt cô lại đấy."
Sophie đo lường bằng mắt khoảng cách giữa họ, rồi cố ước đoán khoảng cách từ đây về đến Nhà Tranh Của Ta. Nếu chàng ngưng lại để mặc quần áo, nàng có lẽ sẽ có cơ để thoát được, nhưng nếu chàng không...
"Sophie," chàng nói, "Ta gần như có thể nhìn thấy hơi nước bốc ra từ tai cô. Đừng có mất công tính toán vô ích nữa và làm như ta bảo đi."
Một bàn chân của nàng giật giật. Bất kể là nó (cái bàn chân ấy) định dợm bước chạy về nhà hay chỉ đơn thuần là để quay lại, nàng chẳng bao giờ biết.
"Ngay bây giờ," chàng lệnh.
- Chương mở đầu 1
- Chương 1.1
- Chương 1.2
- Chương 1.3
- Chương 2.1
- Chương 2.2
- Chương 2.3
- Chương 3.1
- Chương 3.2
- Chương 4.1
- Chương 4.2
- Chương 4.3
- Chương 5.1
- Chương 5.2
- Chương 6.1
- Chương 6.2
- Chương 6.3
- Chương 7.1
- Chương 7.2
- Chương 7.3
- Chương 8.1
- Chương 8.2
- Chương 8.3
- Chương 8.4
- Chương 9.1
- Chương 9.2
- Chương 10.1
- Chương 10.2
- Chương 11.1
- Chương 11.2
- Chương 11.3
- Chương 12.1
- Chương 12.2
- Chương 13.1
- Chương 13.2
- Chương 14.1
- Chương 14.2
- Chương 15.1
- Chương 15.2
- Chương 16.1
- Chương 16.2
- Chương 17.1
- Chương 17.2
- Chương 17.3
- Chương 18.1
- Chương 18.2
- Chương 19.1
- Chương 19.2
- Chương 20
- Chương 21.1
- Chương 21.2
- Chương 22.1
- Chương 22.2
- Chương 23.1
- Chương 23.2
- Chương 23.3
- Chương kết
- Ngoại truyện 1
- Ngoại truyện 2
- Ngoại truyện 3
- Ngoại truyện 4
- Ngoại truyện 5