Chương 12.1
Những lời phỏng đoán tiếp tục xoay quanh vấn đề về sự biến mất của Benedict Bridgerton. Theo lời của Eloise Bridgerton, em gái của anh ta, anh ta đã về lại thành phố từ vài ngày trước.
Nhưng như chính tự bản thân Eloise thừa nhận, một người đàn ông ở độ tuổi và vóc người của Ngài Bridgerton khó mà cần phải báo cáo vị trí nơi ăn chốn ở của mình ở cho cô em gái của anh ta.
Phu nhân Whistledown của tờ Nhật báo Xã hội,
Ngày 9 tháng 5 năm 1817.
"Ngài muốn tôi trở thành tình nhân của ngài," nàng thẳng thừng nói. Chàng đưa cho nàng một cái nhìn băn khoăn, nàng không chắc lắm rằng cái nhìn ấy là do lời tuyên bố của nàng quá rõ ràng hay là do chàng phủ nhận sự lựa chọn từ ngữ của nàng.
"Ta muốn nàng ở cùng ta," chàng nhấn mạnh.
Khoảnh khắc ấy quá đỗi đớn đau, vậy mà nàng vẫn thấy mình gần như nặn ra một nụ cười. "Ở cùng ngài khác gì với việc trở thành tình nhân của ngài ?"
"Sophie –"
"Khác ở chỗ nào ?" nàng lặp lại, giọng nàng dằn lại.
"Ta không biết, Sophie." Giọng chàng có vẻ nôn nóng. "Điều đó có quan trọng không ?"
"Đối với tôi nó quan trọng."
"Tốt thôi," chàng bật ra. "Tốt thôi. Trở thành người tình của ta, và nàng sẽ có điều này."
Sophie chỉ có vừa đủ thời gian để thở hắt ra trước khi môi chàng đột ngột hạ xuống môi nàng với sự dữ dội khiến hai đầu gối nàng trở nên mềm nhũn. Nó không giống bất kỳ nụ hôn nào họ từng chia sẻ trước đây, nó thô bạo với khát khao và nỗi giận dữ vô hình.
Miệng chàng như nuốt lấy nàng trong một vũ điệu nguyên thủy của ham mê. Bàn tay chàng có mặt khắp mọi nơi, trên ngực nàng, quanh eo nàng, thậm trí cả dưới váy nàng nữa. Chàng sờ, chàng nắn, chàng vuốt ve và mơn trớn.
Và trong suốt thời gian đó, chàng ép chặt cơ thể nàng dính liền với chàng đến nỗi nàng chắc rằng nàng đang tan chảy vào trong da chàng.
"Ta muốn nàng," chàng sống sượng nói, đôi môi chàng tìm thấy chỗ hõm nơi cổ nàng. "Ta muốn nàng ngay bây giờ. Ta muốn nàng ngay ở đây."
"Benedict –"
"Ta muốn có nàng trên giường của ta," chàng gầm gừ. 'Ta muốn có nàng bên cạnh ta vào ngày mai. Và ta muốn nàng vẫn ở bên cạnh ta cả vào ngày tiếp theo nữa."
Nàng đang bị phù phép, nàng đang yếu đi, và nàng chợt chịu thua khoảnh khắc này, hơi nghiêng đầu ra cho phép chàng dễ dàng chạm tới nàng hơn. Môi chàng thật tuyệt vời trên làn da của nàng, gửi những cơn run rẩy và râm ran đến tận tâm can nàng. Chàng khiến nàng mong mỏi chàng, mong mỏi những thứ nàng không thể có, và nguyền rủa những thứ mà nàng có thể có.
Và rồi bằng cách nào đó nàng đã nằm dài trên nền đất, và chàng ở đó với nàng, nửa nằm trên người nàng, nửa nằm dưới đất. Chàng dường như thật to lớn, thật mạnh mẽ, và trong khoảnh khắc này, chàng hoàn toàn là của nàng. Một phần rất nhỏ trong trí óc của Sophie vẫn còn hoạt động, và nàng biết rằng nàng phải nói không, phải ngừng ngay sự cuồng điên này, nhưng Chúa cứu giúp, nàng lại không thể. Vẫn chưa thể.
Nàng đã trải qua rất nhiều thời gian để mộng tưởng về chàng, cố gắng đến tuyệt vọng để nhớ về mùi hương trên da chàng, âm thanh trong giọng nói của chàng. Đã có quá nhiều đêm khi mà những ảnh ảo của chàng là tất cả để nàng bầu bạn.
Nàng đã sống dựa vào những giấc mơ, và nàng không phải là người phụ nữ có thể đạt được những giấc mơ của mình. Và ngay tại đây, nàng không muốn mất đi giấc mơ này, không phải lúc này.
"Benedict," nàng thì thầm, vươn tay lùa vào mái tóc quăn mềm mại của chàng và giả vờ - giả vờ rằng chàng chưa hề đề nghị nàng trở thành tình nhân của chàng, rằng nàng là một người khác - bất kỳ một ai đó khác.
Bất kỳ ai ngoại trừ là đứa con gái ngoài giá thú của một vị bá tước đã qua đời.
Tiếng thủ thỉ của nàng dường như khuyến khích chàng, và bàn tay chàng, bàn tay vẫn đang vân vê nơi đầu gối nàng bắt đầu dịch chuyển lên phía trên, nhẹ nhàng nắn bóp phần da thịt mềm mại phía trong đùi nàng. Nhiều năm trời làm việc vất vả đã khiến nàng trở nên gầy gò, mảnh khảnh, nhưng dường như chàng không hề để ý. Thực tế, nàng thậm chí còn có thể cảm nhận trái tim chàng bắt đầu đập điên cuồng hơn, có thể nghe thấy hơi thở chàng trở nên gấp gáp và khàn đục hơn.
"Sophie, Sophie, Sophie," chàng rên, đôi môi chàng điên cuồng di chuyển khắp khuôn mặt nàng cho đến khi chúng tìm thấy miệng nàng lần nữa.
"Ta cần nàng." Chàng cọ xát hông chàng gần thật gần vào hông nàng. "Nàng có cảm nhận được ta cần nàng đến thế nào không ?"
"Em cũng cần chàng," nàng thì thào. Và thực sự là như thế. Ngọn lửa nồng cháy bị kìm nén trong nàng nhiều năm trời nay đã lại cháy lên. Chàng đã làm nó cháy lên, những cái chạm của chàng như dầu lửa đẩy nàng đến bờ vực cuồng điên.
Những ngón tay chàng vật lộn với những chiếc nút đằng lưng váy nàng. "Ta sẽ đem đốt sạch chiếc váy này đi," chàng làu bàu, bàn tay kia của chàng không ngừng ve vuốt phần da mềm mượt đằng sau đầu gối của nàng. "Ta sẽ để nàng mặc lụa là, gấm vóc." Chàng dịch chuyển đến tai nàng, gặm nhấm dái tai nàng, liếm láp phần da nơi giữa tai và má nàng. "Ta sẽ để nàng chẳng mặc gì trên người cả."
Sophie cứng người lại trong vòng tay chàng. Chàng đã xoay sở để nói được một thứ có thể nhắc nàng nhớ lại tại sao nàng lại ở đây, tại sao chàng lại đang hôn nàng. Nó không phải là tình yêu, hay bất kỳ xúc cảm âu yếm nào mà nàng từng mơ về, nó chỉ là dục vọng mà thôi. Và chàng muốn biến nàng thành gái bao của chàng.
Giống như mẹ nàng vậy.
Ôi, Chúa ơi, điều đó mới quyến rũ làm sao. Quyến rũ đến không thể tin được. Chàng đang cho nàng một cuộc sống xa hoa và sang trọng, một cuộc sống với chàng.
Với cái giá là chính linh hồn nàng.
Không, điều đó không phải là toàn bộ sự thật, hay toàn bộ vấn đề. Nàng có thể sống một cuộc đời với vai trò là nhân tình của một người đàn ông. Lợi lộc có được – và làm thế nào nàng có thể xem một cuộc sống bên cạnh Benedict là bất kỳ cái gì ngoài lợi lộc được – có thể hoàn toàn vượt quá cả những bất tiện trong nó. Nhưng trong khi nàng có thể sẵn lòng chấp nhận những quyết định đó với cái giá là chính cuộc sống và thanh danh của nàng, thì nàng cũng không thể làm điều đó với đứa con của nàng được. Và sao lại không thể xuất hiên một đứa con được chứ ? Tất cả những cô nhân tình đều dần có những đứa con mà.
Với một tiếng thét đau đớn, nàng đẩy chàng ra và vặn mạnh người, lăn sang bên cho đến khi nàng tìm thấy bản thân chống người trên tay và đầu gối của nàng được, rồi ngưng lại một lúc để hít thở trước khi dợm người đứng dậy.
"Em không thể làm được, Benedict," nàng nói, gần như không thể nhìn thẳng vào chàng.
"Ta không thể thấy được lý do tại sao không," chàng làu bàu.
"Em không thể làm người tình của chàng được."
Chàng cũng đứng dậy. "Và lý do là gì ?"
Có gì đó ở chàng đang châm chích nàng. Có lẽ đó là do sự ngang ngạnh trong giọng chàng, hay có lẽ đó là do sự xấc xược trong thái độ của chàng. "Bởi vì em không muốn," nàng quát.
Mắt chàng nheo lại, nhưng không phải với sự nghi hoặc mà là với sự giận giữ. "Vài giây trước nàng đã muốn."
"Chàng đang không công bằng," nàng nói khẽ khàng. "Lúc đó em không nghĩ được."
Cằm chàng nhếch lên. "Nàng đáng ra không thể nghĩ. Đó là tất cả mục đích của chuyện đó."
Mặt nàng đỏ bừng khi nàng cài lại hàng nút. Đúng là chàng đã làm rất tốt trong việc khiến nàng không thể nghĩ. Nàng gần như đã vứt bỏ mọi lời thề và lý trí đạo đức của cuộc đời nàng, tất cả chỉ với một nụ hôn xấu xa.
"Dù sao, em cũng sẽ không trở thành tình nhân của chàng," nàng lặp lại lần nữa. Có lẽ nếu nàng lặp lại câu nói này nhiều lần, nàng sẽ cảm thấy tự tin hơn và chàng sẽ không thể phá vỡ được bức tường phòng thủ của nàng.
"Và thay vì thế nàng định làm gì ?" chàng rít. "Lăn ra làm việc như một người hầu quét dọn ?"
"Nếu em phải làm thế, em cũng vẫn làm."
"Nàng thà chờ đợi mệnh lệnh của người khác – đánh bóng đồ bạc của họ, cọ rửa những cái bô dơ dáy của họ - chứ không thèm đến và sống một cuộc sống bên cạnh ta ?"
Nàng chỉ nói một từ duy nhất, "Vâng."
Mắt chàng ánh lên nỗi tức giận. "Ta không tin nàng. Không ai lựa chọn điều đó cả."
"Có em."
"Và nàng thật ngốc."
Nàng chẳng nói gì.
"Nàng có hiểu mình đang từ bỏ những thứ gì không ?" chàng nhấn mạnh, cánh tay chàng vung vẩy loạn cả lên khi chàng nói. Và nàng nhận ra rằng nàng đã làm chàng tổn thương. Nàng đã làm chàng đau đớn và đâm xuyên vào lòng tự trọng của chàng, và chàng đang cuồng nộ như một con gấu bị thương.
Sophie gật, dù cho lúc này chàng không hề nhìn vào mặt nàng.
"Ta có thể trao tặng nàng bất kỳ điều gì nàng muốn," chàng dằn ra từng tiếng. "Váy ao, trang sức - Quỉ thật, quên hết tất cả những thứ quần áo và trang sức đi, ta có thể trao cho nàng một mái nhà, và kể cả thế cũng đã đủ hơn tất cả những gì nàng đang có lúc này rồi."
"Điều đó đúng," nàng lặng lẽ nói.
Chàng dướn người, mắt chàng thiêu đốt mắt nàng. "Ta có thể cho nàng tất cả mọi thứ."
Bằng cách nào đó nàng trống đỡ để đứng thẳng người được, bằng cách nào đó nàng trụ vững để không bật khóc. Và bằng cách nào đó nàng thậm chí còn giữ được giọng nàng đều đều khi nàng nói, "Nếu chàng nghĩ rằng đó là tất cả mọi thứ, thì có lẽ chàng sẽ chẳng thể hiểu tại sao em lại phải từ chối cả."
Nàng lùi lại một bước, định quay đầu về phía Nhà Tranh Của Chàng và đóng gói đồ đạc, nhưng chàng rõ ràng là vẫn chưa xong việc với nàng, bởi chàng ngừng nàng lại với một câu hỏi, "Nàng đang định đi đâu ?"
"Quay trở lại ngôi nhà," nàng nói. "Để lấy túi vật dụng."
"Và nàng nghĩ là nàng sẽ đi đâu với cái túi đó ?"
Miệng nàng há hốc. Chắc chắn rằng chàng không cho rằng nàng phải ở lại chứ.
"Nàng có tìm được việc làm chưa ?" chàng tra hỏi. "Một nơi để đi ?"
"Không," nàng đáp, "nhưng –"
Chàng chống hai bàn tay lên hông và lườm nàng. "Và nàng nghĩ ta sẽ để nàng cứ thế mà đi khỏi đây, khi trong túi nàng chẳng có tý tiền bạc hay kế hoạch nào ?"
Sophie quá mức ngạc nhiên đến mức nàng cứ chớp mắt không ngừng. "Th – thì," nàng lắp bắp, "Em không nghĩ rằng –"
"Không, nàng không nghĩ," chàng quát.
Nàng chỉ biết đứng đó trân chối nhìn chàng, mắt nàng trợn tròn và môi hơi há ra, chẳng thể tin được những gì nàng đang nghe.
"Nàng là cái đồ ngốc nhất trần đời," chàng tiếp tục mắng. "Nàng có biết rằng một phụ nữ một thân một mình gặp nhiều nguy hiểm đến thế nào không hả ?"
"Er, có chứ," nàng cố để nói. "Thực ra là em có biết."
Nếu chàng có nghe nàng, chàng cũng chẳng biểu lộ gì, chỉ chăm chú tiếp tục thuyết giảng về "những gã đàn ông khốn nạn" và "phụ nữ không tự bảo vệ được mình" rồi cả "số mệnh còn tồi tệ hơn cả cái chết." Sophie không chắc lắm, nhưng nàng nghĩ hình như nàng còn nghe thấy cụm từ "thịt bò nướng và bánh pudding." Sau khi nghe được khoảng một nửa bài diễn văn tràng giang đại hải của chàng, nàng mất khả năng tập trung để nghe được những từ ngữ của chàng. Nàng cứ đơ ra đó tiếp tục ngó theo chuyển động của miệng chàng và lắng nghe âm giọng của chàng, và trong tất cả thời gian đó nàng cố gắng lĩnh hội thực tế rằng chàng dường như lo lắng rõ rệt cho sự an toàn của nàng, dù cho nàng vừa mới ngay tức thì từ chối chàng.
"Nàng có nghe những gì ta vừa mới nói không đấy ?" Benedict nạt.
Sophie chẳng gật đầu cũng chẳng lắc đầu, thay vào đó nàng làm một sự kết hợp kỳ quặc của cả hai hành động trên.
Benedict tuôn ra một tràng chửi thề. "Thế đấy," chàng bực bội tuyên bố. "Ta chịu đủ rồi. Nàng sẽ quay về London với ta !"
Câu đó dường như làm nàng chợt bừng tỉnh. "Em vừa mới nói rằng em sẽ không – làm – tình – nhân - của – chàng."
"Nàng không phải làm tình nhân cái của khỉ gì của ta cả," chàng gần như hét tướng cả lên. "Nhưng ta sẽ không để nàng tự mình xoay xở lấy một mình."
"Em đã tự nuôi sống bản thân mình khá thỏa đáng từ trước khi em gặp chàng cơ."
"Thỏa đáng ?" chàng thở phì phì. "Như là tại nhà Cavender ? Nàng gọi đó là thỏa đáng ?"
"Chàng chẳng chơi đẹp chút nào !"
"Và nàng thì chẳng có tý thông minh nào cả."
Benedict nghĩ lời tranh cãi của chàng là vô cùng hợp lý rồi, nó chỉ hơi độc đoán chút thôi, nhưng Sophie thì rõ ràng là chẳng đồng ý tý nào, bởi, cho sự sững sờ của chính chàng, chàng tìm thấy bản thân mình ngã bổ ngửa ra trên nền đất, bị đo ván bởi một cú đấm tay phải cực kỳ đáng tán thưởng.
"Đừng có bao giờ gọi tôi là đồ ngu," nàng rít.
Benedict chớp mắt, cố gắng đẩy tầm nhìn của chàng về điểm nơi chàng chỉ nhìn thấy 'một' nàng thôi. "Ta không có –"
"Có, chàng có đấy," nàng đáp lại trong chất giọng thấp và giận giữ. Rồi sau đó nàng quay gót, và trong một tích tắc trước khi nàng kịp bước đi, chàng nhận ra rằng chỉ có một cách để ngăn nàng đi tiếp. Chàng chắc chắn là chẳng kịp đứng dậy và đuổi kịp nàng với tình trạng hoa mày chóng mặt này của chàng, vì vậy chàng vươn người và chộp lấy mắt cá chân của nàng bằng cả hai tay, khiến nàng ngã nhào xuồng nền đất mềm ngay bên cạnh chàng.
Đó chẳng phải là một hành vi ra dáng quý ông gì cả, nhưng con người phải bằng lòng với những gì có thể có được thôi, hơn nữa, nàng là người đấm chàng trước mà. "Nàng sẽ không đi đâu cả," chàng gầm gừ.
Sophie chậm chạp nâng đầu lên, khuôn mặt dính đầy bùn đất lườm chàng cay cú. "Em không thể tin được," nàng mỉa, "là chàng vừa mới làm thế."
Benedict thả chân nàng ra và chống tay để chuyển được sang tư thế bò. "Tin đi."
"Chàng –"
Chàng giơ giơ tay lên. "Đừng nói gì lúc này cả. Ta xin nàng đấy."
Mắt nàng trố lồi. "Chàng xin em ?"
"Ta đang nghe thấy giọng nàng," chàng nói giọng tố cáo, "bởi vậy cho nên nàng chắc chắn là lại đang nói."
"Nhưng –"
"Và về phần cầu xin," chàng nói, cực kỳ hiệu quả trong việc ngắt lời nàng lần nữa, "ta bảo đảm với nàng rằng đó chỉ là hình thái tu từ thôi."
Nàng chực há mồm để nói cái gì đó, rồi rõ ràng là nghĩ kỹ hơn, và ngậm chặt miệng lại nhìn chàng hờn dỗi với cái nhìn của một đứa bé ba tuổi. Benedict thở ra, rồi đưa tay chàng ra để đỡ nàng. Dù sao, lúc này nàng vẫn đang ngồi trên đất và trông cũng chẳng hạnh phúc gì với cái tư thế ấy.
Nàng nhìn vào tay chàng với sự giận giữ điên cuồng, rồi sau đó chuyển ánh nhìn của nàng lên mặt chàng đăm đăm đến nỗi Benedict phải tự hỏi xem có phải chàng vừa mới mọc thêm một cặp sừng nào không. Và rồi vẫn chẳng nói thêm một từ, nàng lờ đi lời đề nghị giúp đỡ của chàng và từ mình lồm chồm đứng dậy.
"Tùy nàng thôi," chàng làu bàu.
"Một sự lựa chọn từ ngữ nghèo nàn," nàng quát, rồi bắt đầu đùng đùng rời đi.
Lúc này Benedict đã đứng dậy sẵn rồi, chàng cảm thấy không cần phải ngăn nàng lại. Thay vì thế, chàng theo sát từng bước chân của nàng, giữ khoảng cách giữa chàng và nàng chỉ khoảng hai bước chân. Cuối cùng, một phút sau, nàng quay người và bực dọc nói. "Làm ơn để tôi một mình."
"Ta e rằng ta không thể," chàng nói.
"Không thể hay không chịu ?"
Chàng nghĩ về điều đó một lúc. "Không thể."
Nàng sừng sộ lườm chàng và tiếp tục bước đi tiếp.
"Ta cũng thấy điều đó khó tin như nàng mà," Benedict nói với theo, giữ chặt khoảng cách với nàng.
Nàng dừng lại và quay người. "Điều đó là không thể tin được."
"Ta chẳng ngăn được điều đó," chàng nói với một cái nhún vai. "Ta nhận thấy bản thân ta hoàn toàn không sẵn lòng để nàng đi một tý nào cả."
" 'Không sẵn lòng' không phải là 'không thể.' "
"Ta không cứu nàng khỏi Cavender chỉ để nàng phí phạm cuộc sống của nàng như thế."
"Đó không phải là vấn đề của chàng."
Nàng có lý ở điểm này, nhưng chàng vẫn chưa có ý sẵn sàng để chịu thua nàng. "Có lẽ thế," chàng thừa nhận, "nhưng ta sẽ làm nó trở thành vấn đề của ta. Nàng sẽ về London cùng với ta. Và chúng ta sẽ không thảo luận thêm gì về vấn đề này nữa."
"Chàng đang cố trừng phạt em," nàng nói, "bởi em đã từ chối chàng."
"Không," chậm rãi, chàng vừa nói vừa cân nhắc những từ ngữ của nàng. "Không, không phải là ta đang trừng phạt nàng. Ta muốn trừng phạt nàng, và hiện tại thậm trí tâm trí ta còn cho rằng nàng đáng bị trừng phạt, nhưng đó không phải là lý do ta hành động như thế này."
"Vậy thì tại sao ?"
"Đây là vì tốt cho chính bản thân nàng thôi."
"Đó là điều ngang ngạnh khó chịu nhất mà ---"
"Ta chắc là nàng nói đúng," chàng thừa nhận, "nhưng kể cả thế, trong trường hợp này, trong giây phút này, ta biết điều gì là tốt nhất cho nàng, và vì nàng rõ ràng không tự nhận thấy, vì vậy --- đừng có hòng đấm ta lần nữa," chàng cảnh cáo.
Sophie nhìn xuống nắm tay của chính nàng, thứ mà nàng thậm chí còn không nhận ra rằng đã co lại và sẵn sàng bắn ra. Rõ ràng người đàn ông này đang biến nàng thành một con quỷ. Chẳng thể nào có lời giải thích khác được. Nàng không nghĩ rằng sẽ có ngày nàng đánh ai đó trong suốt cả cuộc đời của nàng, Thế mà lúc này đây nàng lại sẵn sàng giơ nắm đấm lần thứ hai trong cùng một ngày.
Không hề rời mắt khỏi tay mình, nàng từ từ thả lỏng nắm đấm, dãn những ngón tay thẳng ra như những con sao biển rồi đếm đến ba. Sau đó nàng hỏi trong chất giọng vô cùng thấp. "Thế, chàng định ngăn em đi đường em chọn bằng cách nào ?"
"Điều đó có quan trọng không ?" chàng hỏi, thờ ơ nhún vai. "Ta chắc chắn rằng ta sẽ nghĩ ra cái gì đó."
Miệng nàng há hốc. "Chàng định nói rằng chàng sẽ trói em lại và –"
"Ta không hề nói cái gì như vậy đâu nhé," chàng ngắt lời nàng với một nụ cười nhăn nhở xấu xa. "Nhưng cái ý tưởng đó nghe cực kỳ khả thi đấy."
"Chàng thật đáng khinh," nàng nạt.
"Và nàng nghe như một nhân vật nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết lãng mạn rẻ tiền vậy," chàng đáp. "Mà sáng nay nàng nói nàng đọc cái cuốn gì ấy nhỉ ?"
Sophie có thể cảm thấy các phần cơ trên má mình chuyển động điên cuồng, cảm thấy quai hàm nàng đang nghiến chặt vào nhau đến nỗi nàng chắc chắn rằng răng nàng dễ có thể bị vỡ lắm. Làm thế nào Benedict xoay xở để cùng lúc trở thành một người đàn ông tuyệt vời nhất nhưng cũng kinh khủng nhất trên đời này, nàng chẳng bao giờ hiểu được. Ngay lúc này, dù vậy, mặt đáng ghét trong chàng dường như đang thắng thế, và nàng khá là chắc - bỏ qua mấy thứ logic - rằng nếu nàng còn đứng đây nghe chàng xỏ xiên thêm một giây nào nữa, đầu nàng sẽ nổ tung mất.
"Tôi đi !" nàng nói, với thái độ, theo quan điểm của nàng, khá là kịch tính và kiên quyết.
Nhưng chàng chỉ trả lời nàng với một nụ cười nửa miệng ranh ma và quỷ quyệt, rồi nói, "Ta theo."
Và đúng là cái người đàn ông khó chịu đó cứ khư khư theo sau nàng với khoảng cách chỉ hai bước chân đáng ghét trong suốt cả quảng đường về nhà.
- Chương mở đầu 1
- Chương 1.1
- Chương 1.2
- Chương 1.3
- Chương 2.1
- Chương 2.2
- Chương 2.3
- Chương 3.1
- Chương 3.2
- Chương 4.1
- Chương 4.2
- Chương 4.3
- Chương 5.1
- Chương 5.2
- Chương 6.1
- Chương 6.2
- Chương 6.3
- Chương 7.1
- Chương 7.2
- Chương 7.3
- Chương 8.1
- Chương 8.2
- Chương 8.3
- Chương 8.4
- Chương 9.1
- Chương 9.2
- Chương 10.1
- Chương 10.2
- Chương 11.1
- Chương 11.2
- Chương 11.3
- Chương 12.1
- Chương 12.2
- Chương 13.1
- Chương 13.2
- Chương 14.1
- Chương 14.2
- Chương 15.1
- Chương 15.2
- Chương 16.1
- Chương 16.2
- Chương 17.1
- Chương 17.2
- Chương 17.3
- Chương 18.1
- Chương 18.2
- Chương 19.1
- Chương 19.2
- Chương 20
- Chương 21.1
- Chương 21.2
- Chương 22.1
- Chương 22.2
- Chương 23.1
- Chương 23.2
- Chương 23.3
- Chương kết
- Ngoại truyện 1
- Ngoại truyện 2
- Ngoại truyện 3
- Ngoại truyện 4
- Ngoại truyện 5