Chương 12.2
Benedict không phải là người hay đi trêu tức làm người khác khó chịu (tất nhiên anh em của chàng thuộc vào trường hợp đặc biệt ngoại lệ), nhưng Sophie Beckett rõ ràng là đã lôi ra con quỷ ở trong chàng. Chàng đứng trơ tráo trên ngưỡng cửa phòng nàng khi nàng đóng gói đồ đạc, hờ hững đứng tựa vào khung cửa. Tay chàng khoanh lại trong một tư thế mà bằng cách nào đó chàng biết nó sẽ chọc tức nàng, và chân phải chàng hơi duỗi ra, phần mũi ủng nhẹ gác lên cánh cửa.
"Đừng quên cái váy của nàng nhé," chàng vờ vĩnh.
Nàng lườm.
"Cái xấu xí ấy," chàng thêm vào, như thể sự gạn lọc đó là cần thiết.
"Cả hai cái đều xấu !" nàng nạt.
A, một phản ứng. "Ta biết."
Nàng hậm hực quay lại công việc nhồi nhét vật dụng vào trong cái túi nhỏ của nàng.
Chàng vui vẻ vẫy vẫy một cánh tay. "Cứ tự do mà lấy vật lưu niệm."
Nàng thẳng người, hai bàn tay chống giận giữ lên hông. "Thế vật lưu niệm đó có tính cả cái khay trà bằng bạc không ? Bởi vì em có thể sống vài năm trời với số tiền bán được từ nó đấy."
"Nàng chắc chắn có thể lấy cái khay trà," chàng ân cần đáp, "cũng như nàng sẽ không được rời khỏi ta một bước nào đâu."
"Em sẽ không trở thành tình nhân của chàng," nàng rít. "Em đã nói với chàng rồi, em sẽ không làm thế. Em không thể làm thế."
Có gì đó trong cách nàng dùng từ "không thể" đập vào chàng như một dấu hiệu. Chàng nghiền ngẫm nó trong vài phút trong khi nàng vơ nốt số vật dụng của nàng và buộc chặt cái túi của nàng lại.
"Chính thế," chàng lẩm bẩm.
Nàng lờ chàng, nhanh chóng bước về phía cửa và ném cho chàng một cái nhìn sắc nhọn.
Chàng biết nàng muốn chàng biến ra khỏi đường đi để nàng có thể bước qua. Nhưng chàng lại chẳng cử động dù là một cái múi thịt, trừ một ngón tay đang hững hờ day day nơi quai hàm. "Nàng là con ngoài giá thú," chàng nói.
Máu dồn ngược khỏi mặt nàng.
"Chính thế," chàng nói, gần như là tự nói với bản thân hơn là nói với nàng. Lạ lùng rằng, chàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn bởi phát hiện này. Nó giải thích được sự từ chối của nàng, khiến điều đó trở thành cái gì đó không hề do lỗi tại chàng mà là do chính bản thân nàng.
Nó giải thích mọi thứ.
"Ta không quan tâm dù nàng là một đứa con ngoài giá thú," chàng nói, cố không mỉm cười. Đây là một khoảnh khắc nghiêm túc, nhưng thề có Chúa, chàng muốn bật ra một nụ cười toe toét bởi bây giờ nàng sẽ về London với chàng và là tình nhân của chàng. Chẳng còn trở ngại nào nữa, và –
"Chàng không hiểu gì cả," nàng nói, nhẹ lắc đầu. "Đó không phải do em cảm thấy mình không đủ phẩm cách để trở thành tình nhân của chàng."
"Ta sẽ chăm sóc bất kỳ đứa con nào của chúng ta," chàng nói, đứng thẳng người.
Tư thế đứng của nàng trở nên đông cứng hơn nữa, nếu điều đó là có thể. "Thế còn vợ chàng ?"
"Ta không có vợ."
"Không bao giờ ?"
Chàng cứng người. Một hình ảnh về người con gái trong buổi dạ vũ hôm nào nhảy qua tâm trí chàng. Chàng đã tưởng tượng về nàng trong rất nhiều cách. Đôi khi nàng mặc chiếc váy dạ hội màu bạc của nàng, đôi khi nàng chẳng mặc gì cả.
Đôi khi nàng mang trên mình một tà váy cưới.
Mắt Sophie nhíu lại khi nàng quan sát biểu lộ trên gương mặt chàng, rồi nàng khịt mũi nhạo báng khi nàng bước qua chàng.
Chàng theo. "Đó không phải là một câu hỏi công bằng, Sophie," chàng nói, bám sát gót nàng.
Nàng bước dọc theo hành làng, không hề dừng lại một chút nào kể cả khi nàng bước tới chỗ những bậc thang. "Em nghĩ câu hỏi đó còn hơn cả công bằng."
Chàng chạy xuống qua những bậc thang cho đến khi chàng xuống dưới trước nàng, chặn giữa đường của nàng. "Một ngày nào đó rồi ta sẽ phải kết hôn."
Sophie đứng lại. Nàng phải làm thế; chàng đang ngáng đường nàng mà. "Đúng thế," nàng nói. "Nhưng em không định làm tình nhân cho bất kỳ ai cả."
"Cha nàng là ai, Sophie ?"
"Không biết," nàng dối.
"Mẹ nàng là ai ?"
"Bà đã chết khi sinh em."
"Ta tưởng nàng đã nói bà ấy là một quản gia."
"Rõ ràng là em đã nói sai sự thật," nàng nói, mặc kệ việc mình đã hớ hênh để lộ ra sự thật.
"Nàng đã lớn lên ở đâu ?"
"Điều đó chẳng có gì đáng tìm hiểu cả," nàng nói, cố tìm đường lách qua chàng.
Một bàn tay của chàng đưa ra nắm chặt lấy khuỷu tay nàng, khiến nàng đứng yên tại chỗ. "Ta lại thấy điều đó rất là đáng tìm hiểu đấy."
"Buông em ra !"
Tiếng hét của nàng xé toạc khoảng không tĩnh lặng trên hành lang, đủ lớn để nhà Crabtree phải chạy đến để cứu nàng. Ngoại trừ việc Bà Crabtree đã đi vào trong làng, và Ông Crabtree đang ở ngoài, quá tầm nghe. Chẳng có đến cứu nàng được, nàng hoàn toàn dưới sự kiểm soát của chàng.
"Ta không thể buông nàng ra được," chàng khẽ nói. "Nàng sẽ không được tiếp tục cuộc sống nô bộc này nữa. Nó sẽ giết nàng."
"Nếu nó có thể giết em," nàng đáp trả, "nó đã phải làm thế từ nhiều năm trước rồi."
"Nhưng nàng không cần phải làm công việc đó nữa," chàng nhấn mạnh.
"Đừng có làm ra vẻ việc này là vì em nữa," nàng nói, gần như run rẩy vì kích động. "Chàng không làm việc này vì quan tâm đến em. Chàng chỉ không thích không được như ý mình mà thôi."
"Điều đó cũng đúng," chàng thừa nhận, "nhưng ta cũng không muốn nhìn thấy nàng phải tiếp tục sống lang bạt."
"Em đã sống như thế suốt cả cuộc đời mình," nàng thì thào, rồi những giọt nước mắt chát chúa chực rơi nơi khóe mắt. Chúa ơi, nàng không muốn khóc trước mặt người đàn ông này. Không phải lúc này, khi mà nàng đang cảm thấy thật yếu đuối và chơi vơi.
Chàng chạm nhẹ lên cằm nàng. "Hãy để ta làm chỗ dựa cho nàng."
Sophie nhắm mắt lại. Cái chạm của chàng thật ngọt ngào đến đớn đau, và một phần không nhỏ trong nàng đang nhức nhối thúc giục nàng chấp nhận lời đề nghị của chàng, để rời bỏ cuộc sống mà nàng đã bị buộc phải sống và phó mặc tất cả cho chàng, người đàn ông phi thường, tuyệt diệu, nhưng cũng khiến người khác phải điên cả lên này, người đàn ông đã ám ảnh trong những giấc mơ của nàng suốt những năm qua.
Nhưng nỗi đau trong năm tháng tuổi thơ của nàng vẫn còn mới quá. Và vết nhơ là con hoang giống như một dấu sắt nung đỏ trong tâm hồn nàng.
Nàng sẽ không để điều đó xảy ra với con nàng.
"Em không thể," nàng khẽ khàng. "Em ước rằng –"
"Nàng ước gì ?" chàng gấp gáp hỏi.
Nàng lắc đầu. Nàng suýt nói với chàng rằng nàng ước rằng nàng có thể, nhưng nàng biết những từ ngữ đó là không khôn ngoan chút nào cả. Bởi chàng sẽ bám lấy chúng và nặn ra những lý do mới.
Và điều đó sẽ khiến lời từ chối trở nên khó khăn hơn.
"Vậy nàng khiến ta không còn lựa chọn nào khác," chàng dứt khoát.
Mắt nàng nhìn lên.
"Hoặc là nàng về London cùng ta, và –" Chàng đưa tay ra dấu im lặng khi nàng định phản đối. "Và ta sẽ tìm cho nàng một vị trí trong nhà của mẹ ta," chàng nhấn mạnh thêm vào.
"Hoặc ?" nàng hỏi, giọng nàng sưng sỉa.
"Hoặc ta sẽ báo với nhà chức trách rằng nàng đã ăn trộm của ta."
Miệng nàng đột nhiên có vị chua như axit. "Chàng sẽ không làm thế," nàng thì thào.
"Ta chắc chắn là chẳng muốn làm thế tý nào."
"Nhưng chàng sẽ."
Chàng gật. "Ta sẽ."
"Họ sẽ treo cổ em," nàng nói. "Hoặc đày em đến Australia."
"Họ sẽ không làm thế nếu ta yêu cầu khác đi."
"Và chàng sẽ yêu cầu cái gì ?"
Đôi mắt nâu của chàng trông ảm đạm một cách lạ kỳ, và nàng đột nhiên nhận ra rằng chàng không hề thích thú với cuộc trò chuyện này hơn nàng tý nào.
"Ta sẽ yêu cầu," chàng nói, "rằng nàng sẽ được thả ra dưới sự giám sát của ta."
"Thế thì tiện lợi cho chàng quá nhỉ."
Những ngón tay của chàng vốn vẫn chạm vào cằm nàng suốt cuộc chuyện trò, nay trượt xuống bờ vai nàng. "Chỉ cố cứu nàng khỏi chính bản thân nàng thôi."
Sophie bước đến khung cửa sổ gần đó và nhìn ra ngoài, ngạc nhiên rằng chàng không hề thử ngăn nàng. "Chàng đang khiến em ghét chàng đấy, chàng biết không," nàng cất tiếng.
"Ta có thể sống với điều đó."
Nàng gật đầu cộc lốc. "Vậy, em sẽ chờ chàng dưới thư viện. Em muốn khởi hành ngay hôm nay."
Benedict nhìn nàng bước đi, rồi đứng đó lặng lẽ và im lìm khi cánh cửa thư viện đóng lại đằng sau nàng. Chàng biết nàng sẽ không bỏ chạy. Nàng không phải loại người nuốt lời
Chàng không thể để nàng đi. Nàng ấy đã bỏ đi – người con gái thần bí ấy, chàng nghĩ với một nụ cười chát chúa - người con gái duy nhất đã từng chạm đến trái tim chàng. Nhưng người con gái ấy còn chẳng hề cho chàng một cái tên. Nhưng giờ đây có Sophie, và nàng khiến chàng cảm thấy rất nhiều thứ. Những thứ mà chàng đã không hề còn cảm nhận được từ sau nàng. Chàng đã phát ốm vì cứ tương tư một người con gái gần như không hề tồn tại rồi. Sophie ở đây, và Sophie sẽ là của chàng.
Và, chàng nghĩ với quyết tâm không lay chuyển được, Sophie sẽ không được rời bỏ chàng.
"Ta có thể sống cùng với sự oán ghét của nàng," chàng nói với cánh cửa đã khép kín. "Ta chỉ không thể sống mà không có nàng."
- Chương mở đầu 1
- Chương 1.1
- Chương 1.2
- Chương 1.3
- Chương 2.1
- Chương 2.2
- Chương 2.3
- Chương 3.1
- Chương 3.2
- Chương 4.1
- Chương 4.2
- Chương 4.3
- Chương 5.1
- Chương 5.2
- Chương 6.1
- Chương 6.2
- Chương 6.3
- Chương 7.1
- Chương 7.2
- Chương 7.3
- Chương 8.1
- Chương 8.2
- Chương 8.3
- Chương 8.4
- Chương 9.1
- Chương 9.2
- Chương 10.1
- Chương 10.2
- Chương 11.1
- Chương 11.2
- Chương 11.3
- Chương 12.1
- Chương 12.2
- Chương 13.1
- Chương 13.2
- Chương 14.1
- Chương 14.2
- Chương 15.1
- Chương 15.2
- Chương 16.1
- Chương 16.2
- Chương 17.1
- Chương 17.2
- Chương 17.3
- Chương 18.1
- Chương 18.2
- Chương 19.1
- Chương 19.2
- Chương 20
- Chương 21.1
- Chương 21.2
- Chương 22.1
- Chương 22.2
- Chương 23.1
- Chương 23.2
- Chương 23.3
- Chương kết
- Ngoại truyện 1
- Ngoại truyện 2
- Ngoại truyện 3
- Ngoại truyện 4
- Ngoại truyện 5