Chương 18.2
Benedict đã ở trong một tâm trạng tệ hại suốt hai tuần rồi. Và, chàng nghĩ khi chàng chậm chạp lê bước trên vỉa hè hướng về phía nhà mẹ chàng, tâm trạng xấu của chàng sắp sửa càng tồi tệ thêm đây. Chàng đã cố tránh không đến đây bởi chàng không muốn nhìn thấy Sophie ; chàng không muốn nhìn thấy mẹ chàng, người chắc chắn là sẽ cảm nhận thấy tâm trạng tệ hại của chàng và chất vấn chàng về nó ; chàng cũng chẳng muốn thấy Eloise, người chắc chắn sẽ nhận thấy sự quan tâm của mẹ chàng và cố tra khảo chàng ; chàng càng không muốn thấy –
Chết tiệt nó đi, chàng chẳng muốn gặp ai cả. Và cân nhắc đến cách chàng quát tháo đến nổ đầu những người hầu của chàng suất tuần rồi, thì phần còn lại của thế giới sẽ yên ổn hơn nhiều nếu họ không gặp chàng đấy.
Nhưng, số phận nguyền rủa thế nào, ngay khi chàng vừa mới đặt chân lên bậc thềm đầu tiên, chàng đã nghe thấy ai đó gọi tên chàng, và khi chàng quay đầu lại, cả hai ông anh em trai của chàng đang đi bước về phía chàng.
Benedict rên rỉ. Không ai hiểu chàng rõ hơn Anthony và Colin, và hai người họ sẽ chẳng chịu để những thứ nhỏ nhắn như một trái tim rỉ máu tuột qua mà không chú ý đến hay không nhắc đến.
"Cả thập kỷ rồi chẳng thấy mặt em," Anthony nói. "Em đã lẩn ở đâu thế hả ?"
"Đây và đó," Benedict nói lảng đi. "Hầu hết là ở nhà." Chàng quay sang Colin. "Thế em đã ở đâu hả ?"
"Wales."
"Wales ? Tại sao ?"
Colin nhún vai. "Em thấy muốn đi thôi. Chưa bao giờ đến đó trước đây mà."
"Hầu hết mọi người cần một lý do hợp lý hơn cho việc lẩn đi ngay giữa mùa lễ hội đấy," Benedict nói.
"Không phải em."
Benedict nhìn chằm chặp vào Colin. Anthony nhìn chằm chặp vào Colin.
"Ôi, được rồi," Colin nói với một cái quắc mắt khó chịu. "Em cần phải trốn đi. Mẹ bắt đầu để ý đến em và lôi em vào cái công cuộc cưới hỏi dã man của bà rồi."
" 'Công cuộc cưới hỏi dã man' ?" Anthony hỏi với một nụ cười đểu giả. "Anh đảm bảo với em rằng, việc ăn nằm với vợ mình không đẫm máu đến thế đâu."
Benedict cố giữ mặt mình thật lạnh tanh không biểu lộ gì. Chàng đã phát hiện ra một vết máu nhỏ dính trên cái ghế sô pha của chàng sau khi chàng làm tình với Sophie. Chàng đã ném một cái gối lên để che nó đi, hy vọng rằng với thời gian lỡ như có một người hầu nào để ý đến nó, họ đã quên mất rằng chàng có đưa một phụ nữ vào đấy. Chàng muốn nghĩ rằng không một ai trong số những người hầu của chàng đã nghe lén qua cửa hoặc buồn chuyện, nhưng chính bản thân Sophie đã từng một lần nói với chàng rằng những người hầu luôn biết tất cả những gì xảy ra trong ngôi nhà, và chàng luôn có khuynh hướng nghĩ rằng nàng đúng.
Nhưng nếu chàng có thực sự đỏ mặt – và má chàng thực sự có thấy âm ấm một chút – thì cũng chẳng anh em trai nào của chàng thấy nó, bởi họ đã chẳng nói câu gì, và nếu có bất kỳ điều gì trên đời này cố định, như là việc mặt trời mọc ở phía động vậy, thì đó là việc một Bridgerton không bao giờ bỏ qua một cơ hội để trêu chọc và hành hạ một Bridgerton khác.
"Mẹ cứ nói về Penelope Featherington không ngừng nghỉ," Colin nói với vẻ mặt cáu kỉnh. "Em nói với hai người, em đã biết cô bé đó từ thủa chúng ta còn mặc quần lửng. E, từ khi em còn mặc quần lửng, ít nhất thế. Cô ấy thì còn mặc ..." Anh chàng cáu tiết hơn nữa, bởi cả hai ông anh đang cười khằng khặc vào mặt anh chàng. "Cô ấy thì mặc bất kể cái gì đó mà những đứa con gái nhỏ tuổi mặc."
"Váy yếm ?" Anthony nói thêm vào đầy giúp đỡ.
"Váy lót ?" là gợi ý của Benedict.
"Điểm chính là," Colin nói nhấn mạnh, "em đã biết cô ấy suốt đời, và em đảm bảo với hai người rằng em còn lâu mới phải lòng cô ấy."
Anthony quay sang Benedict và nói, "Hai đứa nó sẽ kết hôn trong vòng một năm thôi. Nhớ lấy lời anh nhé."
"Có lẽ là hai năm," Benedict nói. "Thằng bé vẫn còn trẻ."
"Không như anh," Colin trả miếng. "Tại sao em lại bị Mẹ quây lấy chứ, tại sao ? Thề có chúa, anh thì đã ba mươi mốt – "
"Ba mươi," Benedict nạt.
"Kể cả thế, anh mới là người Mẹ phải cố mà gán ghép cho chứ."
Benedict cau mày. Mẹ chàng trong suốt vài tuần qua đã trữ lại những ý kiến của bà về việc liên quan tới Benedict và hôn nhân, rồi tại sao chồng và vợ nên gặp nhau sớm.. gì gì đó. Tất nhiên, Benedict đã tránh tới nhà mẹ chàng như tránh hủi, nhưng ngay cả trước đó, bà cũng chẳng đề cập tới vấn đề đó tới một từ.
Thật là quá quái dị.
"Dù sao đi nữa," Colin vẫn đang càu nhàu, "Em sẽ không sớm cưới vợ, và em chắc chắn là sẽ không cưới Penelope Featherington !"
"Ôi !"
Đó là một tiếng "Ôi" nữ tính, và dù không hề nhìn lên, không hiểu sao Benedict vẫn biết chàng sắp trải nghiệm một trong những khoảnh khắc lúng túng khó xử nhất trong cuộc đời con người. Tim ngập đầy nỗi kinh sợ, chàng ngẩng đầu lên và quay về phía cửa chính. Ở đó, trong một tư thế hoàn hảo ngay nơi ngưỡng cửa, là Penelope Featherington, môi cô ấy tách ra vì sốc, mắt ngập tràn nỗi đau.
Và trong chính khoảnh khắc ấy, Benedict nhận ra rằng chàng có lẽ đã quá ngu xuẩn để mà chú ý thấy rằng : Penelope Featherington đã yêu em trai chàng sâu sắc.
Colin hắng giọng. "Penelope," giọng anh the thé, như thể anh bị lùi lại tới mười tuổi và thẳng lại thời kỳ mới dậy thì, "ừm... thật tốt khi được gặp em." Anh nhìn sang các anh trai mình mong chờ một sự giải cứu, nhưng không ai chọn can dự vào.
Benedict nhăn mặt. Đây là một trong những khoảnh khắc đơn giản là không thể cứu được.
"Anh không biết em ở đó," Colin khấp khiểng nói.
"Rõ ràng không," Penelope nói, nhưng những từ ngữ hơi nghẹn ngào.
Colin nuốt xuống một cách đau đớn. "Em vừa mới đến thăm Eloise sao ?"
Cô ấy gật. "Em được mời."
"Anh biết mà..." anh vội vàng nói. "Tất nhiên là em được mời. Em là người bạn tuyệt vời của gia đình anh."
Im lặng. Khoảng lặng kinh khủng, đầy khó xử.
"Cứ như là em sẽ sang mà không được mời ấy," Colin lẩm nhẩm.
Penelope không nói gì. Cô ấy cố mỉm cười, những rõ ràng là cô ấy không thể xoảy xở được hoàn toàn. Cuối cùng, ngay sau khi Benedict nghĩ cô ấy sẽ bước qua bọn họ và bỏ chạy xuống con phố, cô ấy nhìn thẳng vào mặt Colin và nói, "Em chưa bao giờ từng hỏi anh phải cưới em."
Hai má Colin chuyển sang màu đỏ rực lửa, và Benedict chưa bao giờ từng nghĩ ai đó có thể đỏ lên được hơn thế. Colin mở miệng, nhưng không âm thanh nào thoát ra.
Đó là khoảnh khắc đầu tiên – và rất có khả năng là lần duy nhất – trong hồi ức của Benedict mà ông em trai chàng hoàn toàn không biết phải nói gì.
"Và em chưa bao giờ - " Penelope thêm vào, nuốt xuống khó khăn khi những từ ngữ thoát ra với vụn vỡ và khổ đau. "Em chưa bao giờ nói với bất kỳ ai rằng em muốn anh hỏi cưới em."
"Penelope," Colin cuối cùng cũng cất tiếng được, "Anh rất xin lỗi."
"Anh chẳng có gì phải xin lỗi cả," cô nói.
"Không," Colin nhấn mạnh, "Anh có. Anh đã làm tổn thương em, và – "
"Anh không biết em ở đấy."
"Nhưng dù thế - "
"Anh không định cưới em," cô nói giọng đầy khiên cưỡng. "Chẳng có gì sai với điều đó. Em cũng không định cưới anh trai Benedict của anh."
Benedict vốn đang cố gắng không nhìn, nhưng chàng ngay lập tức bật chú ý vào câu nói đó.
"Anh ấy đâu có tổn thương gì khi em tuyên bố rằng em không định cưới anh ấy." Cô quay sang Benedict, đôi mắt nâu của cô tập trung thẳng vào chàng. "Có phải không, Ngài Bridgerton ?"
"Tất nhiên không," Benedict vội vàng trả lời.
"Vậy là xong nhé," cô nói dứt khoát. "Không ai bị tổn thương hết. Nào bây giờ, xin thứ lỗi, các quí ngài, em phải về nhà."
Benedict, Anthony, và Colin tức khắc dãn ra nhường đường như là muối bỏ biển khi cô lao xuống qua những bậc thềm.
"Em không có người hầu đi cùng sao ?" Colin hỏi.
Cô lắc đầu. "Em sống ngay góc phố kia thôi."
"Anh biết, nhưng – "
"Để anh đưa em về," Anthony nói trơn tru.
"Điều đó không cần thiết đâu, thưa ngài."
"Nghe anh đi," anh ấy nói.
Cô gật, và hai người họ bước xuống đường.
Benedict và Colin nhìn theo bóng họ trong im lặng suốt ba mươi giây trước khi Benedict quay sang em trai chàng và nói, "Em làm tốt lắm đấy nhỉ."
"Em không biết cô ấy ở đó !"
"Rõ ràng rồi," Benedict dài giọng.
"Đừng. Em đã thấy tồi tệ lắm rồi."
"Đương nhiên là em nên thế."
"Ồ, và anh chưa bao giờ vô tình từng làm tổn thương một người phụ nữ trước đây ?" Giọng Colin phòng ngự, đủ phòng ngự để khiến Benedict cảm thấy quặn nhói bên trong.
Benedict được cứu không phải đáp lại bởi mẹ chàng đi đến, đứng ngay bậc thềm trên cùng, chắn trước ngưỡng cửa cùng cách Penelope đứng vừa mới vài phút trước.
"Anh trai con đã đến chưa ?" Violet hỏi.
Benedict giật đầu về phía góc đường. "Anh ấy đang họ tống Cô Featherington về nhà."
"Ô, thằng bé rất chu đáo đấy. Mẹ - Con định đi đâu thế, Colin ?"
Colin khựng lại nhưng chẳng hề quay đầu lại khi anh lẩm bẩm, "Con cần uống."
"Vẫn còn quá sớm cho – " Bà dừng lại giữa câu khi Benedict đặt một bàn tay lên cánh tay bà.
"Để cậu ấy đi," chàng nói.
Bà mở miệng như định nói lại, nhưng rồi lại đổi ý và chỉ đơn thuần gật đầu. "Mẹ hy vọng cả nhà tụ họp đông đủ để thông báo một tin quan trọng," bà nói với một cái thở dài, "nhưng mẹ cho rằng điều đó có thể chờ. Trong lúc đó, tại sao con không cùng dùng trà với mẹ. ?"
Benedict nhìn lên cái đồng hồ treo trên sảnh. "Không phải hơi muộn cho giờ trà rồi sao ạ ?"
"Vậy thì bỏ trà đi," bà nói với một cái nhún vai. "Mẹ chỉ đơn giản là đang tìm một cái cớ để nói chuyện với con thôi."
Benedict nặn ra một nụ cười yếu ớt. Chàng chẳng hề trong tâm trạng muốn đàm thoại với mẹ mình. Nói thực ra, chàng chẳng trong tâm trạng muốn đàm thoại với ai cả, một thực tế mà bất kỳ người nào nhỡ gặp chàng trong những ngày gần đây đều có thể thấy cả.
"Chẳng có gì quá nghiêm trọng đâu," Violet nói. "Trời ạ, con trông như thể con đang chuẩn bị sẵn sàng bước lên giá treo cổ ấy."
Có lẽ là sẽ rất thô lỗ nếu chỉ ra rằng đó chính xác là những gì chàng đang cảm thấy lúc này, vì vậy chàng chỉ cúi người và hôn lên má bà.
"Chà, đó là một sự ngạc nhiên ngọt ngào đấy," bà nói, cười rạng rỡ với chàng.
"Nào bây giờ đi với mẹ nào," bà thêm vào, chỉ về phòng chờ tầng dưới. 'Ta có ai đó muốn giới thiệu cho con."
"Mẹ !"
"Cứ nghe mẹ. Đó là một cô gái dễ thương ..."
Giá treo cổ, đúng thế.
- Chương mở đầu 1
- Chương 1.1
- Chương 1.2
- Chương 1.3
- Chương 2.1
- Chương 2.2
- Chương 2.3
- Chương 3.1
- Chương 3.2
- Chương 4.1
- Chương 4.2
- Chương 4.3
- Chương 5.1
- Chương 5.2
- Chương 6.1
- Chương 6.2
- Chương 6.3
- Chương 7.1
- Chương 7.2
- Chương 7.3
- Chương 8.1
- Chương 8.2
- Chương 8.3
- Chương 8.4
- Chương 9.1
- Chương 9.2
- Chương 10.1
- Chương 10.2
- Chương 11.1
- Chương 11.2
- Chương 11.3
- Chương 12.1
- Chương 12.2
- Chương 13.1
- Chương 13.2
- Chương 14.1
- Chương 14.2
- Chương 15.1
- Chương 15.2
- Chương 16.1
- Chương 16.2
- Chương 17.1
- Chương 17.2
- Chương 17.3
- Chương 18.1
- Chương 18.2
- Chương 19.1
- Chương 19.2
- Chương 20
- Chương 21.1
- Chương 21.2
- Chương 22.1
- Chương 22.2
- Chương 23.1
- Chương 23.2
- Chương 23.3
- Chương kết
- Ngoại truyện 1
- Ngoại truyện 2
- Ngoại truyện 3
- Ngoại truyện 4
- Ngoại truyện 5