Chương 19
Gần cuối tháng 5 khi Alex vừa ăn cơm trưa trở về làm việc lại trong một phiên trực hai ngày, thì người chuyên viên ở bàn trước bảo cô có điện thoại. Ngay hôm trước đây cô đã hưởng ngày cuối tuần rất thoải mái, và công việc hiện tại ở bệnh viện cũng khá yên, không có trường hợp khẩn cấp nào.
- Ai gọi vậy? - Alex hỏi khi nhấc máy lên.
- Tôi không biết - đó là đường dây nội bộ - Alex nghĩ có lẽ là một bác sĩ nào đó gọi cô.
- Bác sĩ Madison đây.
- Chà, nghe vui quá! - Alex không nhận ra tiếng của ai - Cô hỏi lại: Ai gọi đấy?
- Jimmy đây. Tôi đến làm vài xét nghiệm ở phòng thí nghiệm, nhân thể gọi cô. Cô có bận lắm không? Chuyện trò một lát được không?
- Không, chẳng bận gì lắm. Anh gọi đúng lúc đấy. Hình như mọi người đang ngủ cả, cả ngày nay không có trường hợp cấp cứu nào cả. Anh đang ở đâu vậy? - Alex vui khi nghe thấy giọng nói của anh anh. Cuộc trò chuyện trước đây cho thấy anh ta là một người tốt, và sự bất hạnh khiến cô lúc nào cũng thấy bất nhẫn, muốn có cơ hội thỉnh thoảng chia sẻ bớt gánh nặng ấy, nếu anh ta cần.
- Tôi đang ở phòng thí nghiệm chính - Giọng anh ta có vẻ hơi bỡ ngỡ - Alex không biết có phải anh anh đến vì vấn đề sức khỏe không. Chắc bị căng thẳng... Hay sầu muộn.
- Anh lên đây được không - Tôi không thể rời đây được, nhưng có thể mời anh một tách cà phê rất tồi của bọn chúng tôi, nếu bao tử anh chịu được.
- Vâng, được chứ - tuy có chút e ngại là đã quấy rầy cô, Jimmy vui vẻ nhận lời vì đây cũng là hy vọng của anh khi gọi điện thoại. Alex sau đó chỉ rõ lối đi cho anh ta.
Trông thấy anh từ thang máy đi ra, từ bàn giấy Alex đưa tay vẫy. Lúc ấy cô đang nói chuyện điện thoại với một bà mẹ của một đứa bé được đem về nhà và đang hồi phục rất nhanh sau năm tháng điều trị.
- A, đây là chỗ cô làm việc! Jimmy nhìn quanh vẻ thán phục. Phía sau bàn giấy cô là một bức tường kính và anh có thể nhìn thấy vô số những dụng cụ y khoa và những lồng nuôi trẻ, ánh đèn sáng rực, và nhiều người mặc áo quần bệnh viện, đeo mặt nạ quanh quẩn trong phòng bên. Alex cũng có một chiếc mặt nạ lòng thòng trên cổ cùng với một ống nghe bệnh và bộ đồ xanh bệnh viện mà cô mặc suốt ngày. Jimmy có ấn tượng mạnh đối với quanh cảnh chung. Đây là thế giới của cô, một ngôi sao riêng của Alex.
- Jimmy, rất vui được gặp anh - Alex vui vẻ đưa anh ta vào văn phòng bé nhỏ của cô, nơi có một chiếc giường nhỏ, chăn đệm vẫn còn chưa xếp. Xin lỗi, tôi hơi tò mò một chút nhé. Anh đến đây để xét nghiệm gì đó à?
- Chỉ là một cuộc kiểm tra thường lệ - Tôi phải đi kiểm tra toàn bộ sức khỏe cho công tác, chụp X quang, lao phổi,... nhưng đã quá hạn. Họ gửi giấy thông báo mãi nhưng tôi chẳng có thời gian để đi. Sau cùng họ bảo tuần tới tôi không thể làm việc nếu không chịu đi khám. Vì vậy mà tôi đã đến đây. Phải nghỉ cả buổi chiều vì không biết sẽ kéo dài bao lâu. Đây cũng là lý do khiến tôi cứ chần chừ mãi. Chắc tôi phải làm việc vào ngày thứ Bảy để bù lại.
Alex mỉm cười.
- Nghe có vẻ chẳng khác gì tôi - Cô yên tâm khi nghe anh ta chẳng có vấn đề gì trầm trọng. Nhìn vào đôi mắt nâu sẫm của Jimmy, cô lại thấy lòng quặn đau nghĩ đến những đau khổ anh đã trải qua - Chính xác thì anh làm những công việc gì?
Cô cầm ly cà phê đưa cho Jimmy. Anh ta cười nói.
- Tôi thấy ở đây cô cũng có thứ cà phê thuốc chuột này. Ở chỗ tôi còn có một vị khác nữa, có thêm cả cát - Alex bật cười lớn. Cô đã quen với thứ cà phê này, tuy chẳng ưa nó tí nào - Tôi làm những công việc gì à? Tôi đi lôi những đứa trẻ ở nhà bị đánh đập, hay bị bố, chú hay anh làm chuyện đồng tính luyến ái ra khỏi nhà chúng. Tôi đưa những đứa trẻ bị những vết bỏng vì thuốc lá đầy người vào bệnh viện... Tôi lắng nghe những bà mẹ vô cùng lo sợ không kềm được những say mê tình dục làm hại đến lũ con sau này, vì dù có đem phiếu thực phẩm họ cũng không có đủ thực phẩm để nuôi 7, 8 đứa con mà ông bố chúng lại hay đánh đập chúng... tôi lập những chương trình đặc biệt cho những đứa trẻ 11 tuổi, có khi 9 tuổi đã trưởng thành đột ngột... có khi tôi chỉ lắng nghe... hoặc đá banh chơi đùa với đám trẻ. Cũng như những công việc của cô, tôi cố gắng thay đổi phương thức làm mỗi khi có thể, và nhiều khi chẳng thay đổi được gì dù rất muốn - quả là những công việc đầy ấn tượng đối với cô. Alex nói:
- Chắc tôi không làm được những việc như anh đâu, vì chúng làm tôi mất tinh thần khi phải nhìn thấy những cảnh đấy hàng ngày. Tôi giải quyết những vấn đề của những con người bé tí tẹo vừa mới bước vào thế giới mà đã bị những cú đấm sinh tử, và cố gắng hết sức đưa chúng vào sân chơi cân bằng với chúng. Nhưng tôi nghĩ là công việc của anh chắc sẽ làm tôi mất cả hứng khởi về loài người chúng ta.
- Điều lạ là nó lại không thể - Jimmy nhấp ly cà phê rồi nhăn mặt. Thứ cà phê này đúng là còn tệ hơn thứ anh đang dùng ở văn phòng nữa. Thỉnh thoảng nó vẫn cho ta hy vọng, vì mình luôn tin rằng sẽ có thay đổi, và đôi khi có thay đổi thật. Như thế cũng đủ khiến ta tiếp tục công việc. Cho dù cảm thấy thế nào, sự hiện diện của mình ở đấy cũng cần, vì nếu không mọi việc sẽ tồi tệ thêm, chắc chắn là vậy. Và nếu... Giọng anh vang lên đều đều.
Alex chợt nảy ra ý kiến:
- Anh muốn đi xem một vòng không?
- Khu ICU này à? - Jimmy có vẻ sửng sốt trước đề nghị của cô.
- Đi được không?
- Nếu có người hỏi, tôi sẽ bảo anh là bác sĩ ở ngoài đến thăm - Nhưng nếu gặp trường hợp bệnh khẩn cấp, anh đừng nhúng tay vào nhé! - cô đưa cho Jimmy một chiếc áo choàng trắng. Người anh trung bình nhưng lực lưỡng, nên mặc chiếc áo vào hơi khó khăn, tay có hơi ngắn. Nhưng chắc chắn cũng chẳng ai để ý. Ở đây, vấn đề người ta quan tâm là công việc chứ không phải cách ăn mặc.
- Đừng lo, nếu có trường hợp như thế tôi sẽ bỏ chạy ngay.
Nhưng chẳng có gì xảy ra cả, Alex cũng không bị gọi vì một ca đặc biệt nào trong lúc cô đưa Jimmy đi quanh khu vực và giải thích cho anh nghe trong mỗi trường hợp, mỗi tình thế, và cách săn sóc chữa trị cho những bệnh nhân tí hon đang nằm trong các lồng nuôi, nhỏ đến nỗi hầu hết không có đến tã lót. Anh chưa bao giờ nhìn thấy quá nhiều ống thở, nhiều máu me, hay nhiều trẻ sơ sinh bé nhỏ đến thế. Bệnh nhân bé nhỏ nhất đang điều trị tại đây cân nặng chỉ một cân rưỡi Anh, và chắc chẳng sống được. Alex giải thích cho Jimmy biết cô từng có ca với những đứa trẻ nhỏ hơn thế nữa. Cơ hội sống sót của chúng gia tăng thêm theo trọng lượng, nhưng những đứa bé to lớn cũng có những hiểm nguy nữa. Jimmy thấy lòng đau thắt khi nhìn thấy những bà mẹ sờ soạng mấy ngón tay, ngón chân bé tí ấy, chờ đợi một cơ may nào đó. Nỗi sung sướng nhất của họ khi sinh được đứa bé, giờ đã biến thành một điều hết sức kinh khủng mà đôi khi họ phải sống trong nhiều tháng mới dần dần nguôi ngoai được. Đối với anh, đó là sự căng thẳng không sao tưởng tượng được. Anh vẫn cảm thấy bàng hoàng khi cả hai rời khỏi khu vực.
- Ôi, Alex! Thật không sao tin được! Làm thế nào cô chịu đựng được áp lực đó? - Nếu họ phạm một sai lầm nào, chỉ trong một giây thôi, hay không làm một điều gì cần phải làm là sinh mạng của một người có thể lâm nguy, và dòng lịch sử của gia đình có thể thay đổi vĩnh viễn. Đó là một gánh nặng mà anh thấy mình không sao chịu nổi, nên vô cùng khâm phục những gì Alex đã làm ở đây - Tôi tin chắc mình sẽ sợ phát khiếp lên nếu phải làm việc ở đây hàng ngày.
- Không, anh sẽ không như thế đâu. Công tác anh đang làm cũng khó khăn như vậy. Nếu anh quên làm một việc gì đó, hoặc không phát hiện sự việc đang xảy ra, hoặc di chuyển quá nhanh thì một đứa bé đáng thương nào đó có thể chết hay bị giết, hay bị thương tổn vĩnh viễn. Anh phải có được một trực giác như tôi vậy. Cùng một ý tưởng, chỉ khác vị trí thôi.
- Cô cũng phải có một trái tim vàng làm được những việc như thế - Anh nhẹ nhàng bảo Alex. Quả thật, Jimmy đã nhận thấy được điểm này và đó là lý do khiến anh thắc mắc về mối liên hệ giữa Alex và Coop. Ông ta là con người chỉ biết có mình còn cô thì lại luôn lo cho kẻ khác. Có thể vì thế mà họ kết hợp tốt chăng?
Hai người đứng trò chuyện ở bàn giấy một lát, thì bệnh viện cần Alex đến khám cho một bệnh nhân và trao đổi cùng vị bác sĩ đang chăm sóc bệnh nhân đó, nên Jimmy từ giã cô.
- Cám ơn cô đã đưa tôi lên đây xem. Nó đã tạo cho tôi một ấn tượng đầy kinh ngạc.
- Đó là công việc của một nhóm người, mà tôi chỉ là một phần rất nhỏ trong đó thôi - Alex nói với vẻ khiêm tốn trong khi Jimmy ôm cô chào từ biệt và bước vào thang máy, đưa tay vẫy chào trước khi cửa đóng lại.
Mãi đến chiều thứ Bảy kế đó, Alex mới gặp lại anh ta. Cô được nghỉ ngày Thứ Bảy và phải làm việc ngày Chủ Nhật. Lúc ấy Alex đang cùng Taryn và Coop ở hồ bơi cùng với Mark và mấy đứa nhỏ, thì Jimmy từ ngôi nhà cạnh cổng thơ thẩn đến. Taryn đội cái nón thật lớn và Coop như thường lệ, ngồi dưới bóng cây. Ông ta bảo làn da đẹp và trẻ trung của ông sở dĩ có được là do ông không bao giờ ngồi dưới ánh nắng mặt trời. Ông hài lòng thấy Taryn cũng theo gương ông, còn Alex thì thường thích phơi người dưới nắng. Trông Jimmy lần này có vẻ bớt căng thẳng. Alex tự động ghi nhận điểm đó. Cô vẫn tự cười mình vì cái thói quen nghề nghiệp hay nhìn mọi người như những bệnh nhân, thường để ý đến vẻ mặt, hành động và cử chỉ của họ. Jimmy mỉm cười khi thấy cô rồi đến bắt tay Coop - Mark và Taryn. Thời tiết đẹp này ở hồ bơi thường có đám trẻ tụ họp vui đùa, nhưng lần này mấy đứa trẻ của Mark không mời bạn bè đến bơi, chỉ có những người sống trong khu dinh thự nên bầu không khí trở nên yên tĩnh và Coop thấy dễ chịu. Kể từ khi Taryn dời vào ở đây, Coop trở nên vui vẻ hẳn. Ông đưa con gái đi ăn trưa ở Spago và Le Done và những nơi ông thường lui tới, thỉnh thoảng giới thiệu mọi người Taryn là con gái mình. Taryn cũng thích Hollywood, một thế giới hoàn toàn mới và rất vui đối với cô. Sớm muộn gì cô cũng phải quyết định trở lại New York, hay trù tính một kế hoạch sinh hoạt gì ở đây, nhưng chuyện này chẳng có gì gấp. Cô đang sống rất vui vẻ, và cũng chẳng có áp lực gì buộc phải lấy quyết định này cả.
Alex nghĩ Taryn đã tạo được một ảnh hưởng tốt ở Coop. Dù trước đây ông đã là một người tuyệt vời, nhưng cô cũng vừa chợt thấy con người ông như ổn định hơn và quan tâm nhiều hơn đến cuộc sống của người khác, không còn chỉ tập trung chú ý vào mình nữa. Ông còn nói cả đến công việc của Alex ở bệnh viện, làm như ông quan tâm đến chúng. Nhưng khi được cô giải thích, ông lại có vẻ như chẳng hiểu gì cả. Những can thiệp phức tạp về y học mà cô đang thực hiện dường như vượt quá sự hiểu biết của ông, cũng như hầu hết những người khác. Nhưng dù sao hiện tại ông sung sướng hơn và ít khó tính hơn trước.
Coop bảo ông cũng có việc để làm chút ít, nhưng thế chưa đủ. Anbe thì vẫn phàn nàn với ông về vấn đề tài chính - Liz cũng có liên lạc và tỏ vẻ ngạc nhiên về số người đang ở trong khu dinh thự; cô sợ mấy đứa nhỏ của Mark làm ông bực mình, và tỏ vẻ xúc động khi nghe câu chuyện Taryn tìm bố. "Tôi vừa đi được có một lúc là ông đã có một thế giới quanh mình rồi". Cũng như Alex, Liz thấy Coop có vẻ trầm tĩnh và bằng lòng với hoàn cảnh hơn trước đây nhiều. Khi được hỏi về Alex, ông đã trả lời có vẻ mơ hồ. Ông cũng tự đặt cho mình những câu hỏi như thế, nhưng không chia sẻ chuyện này với ai cả. Càng ngày ông càng thấy ý nghĩ cưới cô để không phải đi làm việc nữa, cứ lớn dần lên trong đầu óc. Vì nếu không làm thế, ông sẽ còn phải vật lộn với vai diễn của những màn kịch nho nhỏ ấy mãi. Sức cám dỗ muốn để mình buông trôi theo cách giải quyết vấn đề một cách nhẹ nhàng như thế cũng rất mạnh, và cũng thực tiễn nữa, nhưng ông ghét phải làm chuyện đấy. Lợi dụng một người rất thành thật, đàng hoàng, đúng đắn và làm việc vất vả như Alex, là điều ông không muốn làm tí nào. Còn một khía cạnh khác của cái lối thoát dễ dàng ấy đã khiến ông e sợ, là có thể cô thấy mình có quyền kiểm soát, bắt ông phải làm theo những gì cô muốn hay ít nhất cũng có dễ làm thế. Và đó đúng là một sự sỉ nhục đối với Coop. Vào lúc này vấn đề trên vẫn rất nan giải. Alex không biết gì về những dằn vặt lương tâm của ông, cứ cho là mối nội tâm ấy dường như cứ lớn dần lên như một cục ung bướu trong ông. Từ trước đến giờ, những thắc mắc lương tâm như thế chẳng làm Coop bận trí, nhưng Alex đã đưa vào cuộc đời ông một nguyên tố mới, một luồng ánh sáng rực, làm tăng trưởng một vài thứ và xóa bỏ những thứ khác. Những trao đổi, tiếp xúc của ông với Taryn càng làm nổi bật thêm điều đó. Cả hai cô gái đều là những mẫu người rất đặc biệt đã tạo ảnh hưởng sâu đậm ở người ông, những ảnh hưởng không bao giờ ông nghĩ đến hay muốn có trước đây. Không có gánh nặng lương tâm ấy, trước đây cuộc sống của ông thật là đơn giản. Dù thích hay không, tiếng nói ấy vẫn căng lên mãi trong đầu óc, bắt ông phải đi tìm những câu trả lời cho những câu hỏi.
Chiều ngày thứ bảy hôm đấy, Jimmy đưa Jason đi mua vài dụng cụ thể thao mới. Jessica ngồi ở cuối hồ bơi, cắt móng tay với đám bạn. Mark và Taryn đang trò chuyện, trong khi Coop đang ngủ dưới bóng cây, thì Alex đưa mắt nhìn nhanh qua Taryn, thấy cô này gật đầu nhẹ, nên đã thay mặt tất cả nhận lời mời. Khi Coop thức dậy và những người khác đã rời đi, cô đã nói cho ông nghe chuyện đó.
- Chúng ta cứ gặp bọn họ hoài - ông phàn nàn. Lúc đó Mark và Taryn đang chơi quần vợt ở sân, không có ai quanh đó, nên cô đã nói thật với Coop.
- Em nghĩ là Taryn thích anh Mark. Anh ta chắc cũng thích anh ấy, và cô ấy muốn em nhận lời mời. Nếu anh không muốn đi, thì chúng ta chẳng phải đi, cô ấy có thể đi một mình.
- Không, đi cũng được. Anh sẽ làm bất kỳ điều gì cần cho cô con gái duy nhất của anh - Ông cười - Hy sinh về con thì có gì là phiền hà đâu. Nói xong câu trên, ông lại sự nhớ đến vụ Charlene. Gần đây ở Bel Air. Cô ta còn muốn dùng hồ bơi của ông nữa, vì thấy trong người mệt không đi xa được. Coop đã nổi khùng lên khi nghe một luật sư của ông gọi bảo thế. Ông bảo sẽ không cung cấp gì thêm cho cô ta cho đến lúc ấy, và có phần chắc chắn cả về sau này nữa, với các cung cách đối xử với cô ta vừa qua, thì cô ta sẽ là người không được hoan nghênh ở dinh thự của ông hay bất cứ nơi nào khác có liên quan đến Coop. Thông điệp giận dữ ấy của ông đã được vị luật sư của ông trau chuốt lại rồi chuyển sang cho đối phương.
Alex thấy thương hại Coop. Đúng là một tình thế mà Coop rất thù ghét, và cô thông cảm. Nó cũng tạo nên mối căng thẳng cho cả hai. Cô biết ông đang lo âu đến những hệ lụy về tài chính của nó. Gần đây đã có một trường hợp trong đó một cô gái nọ được hưởng trợ cấp hai mươi ngàn đô la mỗi tháng. Nhưng Alex cũng cho Coop biết bố đứa bé nọ là một ngôi sao nhạc "rốc" với số lợi tức khổng lồ.
Coop hoàn toàn không ở trong một vị thế như thế, cô biết rõ điều đó sau cuộc trò chuyện với bố cô. Chẳng bao giờ ông nói với cô về những món nợ, cứ tiếp tục tiêu xài rộng rãi. Nhưng cô biết sâu thẳm trong tâm trí ông vẫn có mối lo về món trợ cấp cho Charlene, nếu đứa bé ấy là của ông.
Đúng 7 giờ tối hôm ấy, cả ba qua khu phòng khách của Mark. Taryn mặc bộ đồ lụa màu xanh nhạt rất đẹp mà cô vẽ kiểu lần chót trước khi đóng cơ sở ở New York. Alex mặc quần lụa màu đỏ, áo sơ mi trắng mang đôi giày gót cao màu vàng trông như người mẫu hay một vũ công, khác xa với bộ đồ xanh bệnh viện, đôi guốc và mái tóc cột lại. Jimmy thấy thích ngay lối ăn mặc tương phản của cô, Taryn phụ giúp Jessica dọn món mỳ ống Cazborana do Mark nấu, Jimmu góp thêm món xà lách, điểm tâm có món taramisu và Coop cũng mang theo hai chai rượu nho Pouilly Fruiseé. Trong bữa ăn, Jimmy đã thuật cho mọi người nghe chuyến viếng thăm của CIU của anh hôm trước. Ai cũng ngạc nhiên khi anh mô tả công việc của Alex. Chính cô cũng không khỏi thán phục trí nhớ và sự thông hiểu của Jimmy, chỉ sửa lại chút ít về trường hợp một đứa bé có vấn đề về tim và phổi. Phần còn lại anh nhớ rất đúng.
- Dường như anh ta biết rất nhiều về công việc em đang làm - Coop đưa ra nhận xét trên khi cả hai đang bước trên bậc thang về phòng ngủ. Lúc đó đã quá nửa đêm, Taryn còn nán lại thêm một lúc, trò chuyện với Mark và Jimmy. Mấy đứa nhỏ đã đi chơi cùng đám bạn và ở lại luôn nhà bạn. Buổi tối đã trôi qua trong bầu không khí thoải mái.
- Anh ta đến thăm em ở bệnh viện hồi nào vậy? - Alex ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói có vẻ lạnh lùng hơn thường lệ của Coop, và nhận rõ là ông ghen với Jimmy. Tuy cho đây là chuyện hiểu lầm, cô cũng cảm động khi biết ông rất thương yêu mình.
- Anh ấy đi làm cái kiểm tra sức khỏe ở phòng thí nghiệm trong tuần để có thể tiếp tục làm việc. Sau đó ghé lại chỗ em uống một ly cà phê, rồi em đưa anh ta đi vòng xem ICU. Chắc anh ấy rất chú ý đến công việc ở đấy.
- Chú ý quá kỳ đi chứ! - Coop hiểu rõ đàn ông hơn cô. Ông cũng để ý lúc tối Jimmy không những ngồi kề bên Alex mà còn cố bắt chuyện với cô suốt cả bữa ăn. Alex hoàn toàn không để ý đến chuyện đó, cứ đưa mắt nhìn về phía đầu bàn, nơi Coop đang ngồi giữa Taryn và Mark. Nhưng từ vị trí đầu bàn theo sự sắp xếp của Mark, ông đã có thể nhìn tổng quát và theo dõi Jimmy suốt cả buổi tối.
- Anh thấy anh ta để mắt nhiều đến em đấy. Coop bảo thẳng Alex với vẻ không vui. Jimmy cũng suýt soát tuổi cô và những mối quan tâm giữa hai người cũng không đến nỗi cách biệt lắm. Những quan tâm của ông lại hoàn toàn xa cách với cô như ở một cõi trời xa lạ. Ông không muốn tranh đua với một người chỉ bằng phân nửa tuổi mình. Đấy là một sự lăng nhục mà ông sẽ không tha thứ và chẳng bao giờ chịu làm. Ông vẫn quen với việc xem mình là ngôi sao duy nhất trên bầu trời của mình, chỉ thích thấy mọi thứ chuyển động quanh mình thôi.
- Đừng kỳ cục thế Coop! - Alex trách ông - anh ta buồn chán đến thế còn nghĩ đến chuyện tán tỉnh ai. Kể từ lúc vợ chết đi, anh ta như người mất hồn, anh ta bảo không ngủ được, ăn không thấy ngon, thật ra em cũng thấy quan tâm khi nghe anh ta nói thế hôm nọ. Em nghĩ anh ta cần điều trị bằng thuốc chống chán nản, buồn phiền. Nhưng em chẳng nói gì vì không muốn làm anh ta buồn.
- Sao em không kê toa thuốc cho anh ta? - thấy Coop vẫn có vẻ không vui, cô ôm cổ hôn ông.
- Em không phải là bác sĩ của anh ta và em muốn kê toa thuốc này cho anh - Cô luồn tay dưới áo sơ mi ông, và Coop hơi cúi người xuống. Rõ ràng là ông chẳng thích bữa ăn tối vừa rồi, nhưng Alex thì lại nghĩ khác. Cô thích chuyện trò với những người khác, và thấy vui có những người hợp tính tình với mình ở gần quanh trong khu dinh thự này - À này, nhân nói về vấn đề tình yêu, em thấy Mark và Taryn có vẻ thắm thiết với nhau. Anh có thấy không?
Ông ngần ngừ một chút rồi gật đầu. Ông cho Mark là con người đáng chán - Nó xứng đáng có một người hơn thế. Taryn là đứa con gái phi thường. Anh muốn giới thiệu nó với một vài nhà sản xuất phim ảnh mà anh quen biết, trước đây nó đã có một cuộc sống buồn tẻ, chán ngắt với một ông chồng ngốc nghếch rồi. Anh nghĩ, nó cần một người sáng chói và hấp dẫn hơn - Alex cho là ông đã nhìn sai vấn đề. Taryn không hề có những mơ mộng viển vông như thế. Cô ta rất thực tế, khôn ngoan và cần con người thực tế như thế. Nhưng thiện chí của ông muốn giới thiệu con gái với bạn bè và đồng nghiệp cho thấy ông tự hào về Taryn.
- Chúng ta hã chờ xem - Alex nói.
Sau đó cả hai cùng đi ngủ.
Sáng hôm sau, khi Coop thức dậy thì Alex đã trở về bệnh viện làm việc. Ông và Taryn đi Malibu thăm vài người bạn, đến mười giờ tối mới gọi điện thoại cho Alex, hầu như đã quên mất chuyện bực bội đêm trước. Cô bảo sẽ gặp ông đêm hôm sau, khi hết phiên trực vào lúc 6 giờ chiều. Ông hứa sẽ đưa cô đi xem một bộ phim trước đây cô ao ước được xem. Alex cùng trò chuyện trong máy với Taryn một lát. Taryn cho biết sẽ đi ăn tối với Mark ngày hôm sau.
Một lát sau, Alex lên giường ngủ. Trong phiên trực, lúc nào cô cũng mặc bộ đồ xanh bệnh viện, đặt đôi guốc sẵn sàng bên giường để có thể chạy đi gấp khi cần. Không bao giờ cô ngủ say trong phiên trực. Lúc nào cũng như sẵn sàng nghe tiếng chuông điện thoại, ngay cả trong giấc ngủ. Và chuông đã reo lên lúc 4 giờ sáng, Alex bật dậy cầm ngay máy. Vài giây đồng hồ sau, Alex đã tỉnh hẳn.
- Madison đây, cô trả lời và sửng sốt khi nghe giọng nói của Mark, tưởng đã có chuyện không hay xảy đến cho mấy đứa nhỏ của anh hay cho cả Coop nữa. Nhưng sau đó cô nghĩ ngay nếu là Coop thì Taryn đã gọi rồi. Giờ giấc của cú điện khiến cô lên tiếng hỏi ngay:
- Có chuyện gì xảy ra à?
- Một tai nại, giọng Mark như lạc hẳn đi
- Ở nhà à? - có lẽ cả Coop và Taryn đều bị thương chăng?
- Một tai nạn xe hơi - Mark nói nhanh.
- Coop à? - Alex nín thở, cô thấy ngay tình yêu của mình đối với Coop sâu đậm đến mức nào. Chẳng cần đến một tai nạn mới lộ ra.
- Không. Jimmy. Tôi chẳng biết xảy ra như thế nào nữa. Hôm nọ chúng tôi ngồi bàn chuyện với nhau, bảo không có ai thân thích để thông báo khi một người trong chúng tôi bị đau ốm. Chắc anh ấy đã ghi tên tôi vào giấy tờ của anh ấy. Họ mới gọi cho tôi, bảo đã đưa anh ấy vào UCLA. Có lẽ là vào phòng bệnh nhân bị chấn thương hay gì đó. Tôi nghĩ có thể nhờ cô vào đấy xem thử anh ấy ra sao. Tôi và Taryn tối hôm ấy đã ngủ lại chỗ Jimmy, vì cả mấy đứa nhỏ đều đi chơi và ngủ lại nhà bạn.
- Họ có báo tình trạng anh ấy ra sao không? - Alex lo lắng hỏi.
- Không. Chỉ bảo là trầm trọng. Xe anh ấy bị lạc tay lái ở Malibu, rơi xuống hố sau độ 100 bộ. Chiếc xe hư hỏng hoàn toàn.
- Ối - Alex chợt có cảm tưởng chưa chắc đây là một tai nạn như họ tưởng. Anh anh tinh thần suy sụp hẳn từ khi Maggie mất.
- Mark, anh có gặp anh ấy ngày hôm nay không?
- Không, tôi không gặp. Đêm hôm trước đó trông anh ấy cũng bình thường nhưng như vậy cũng không có nghĩa là không có chuyện gì xảy đến - có nhiều trường hợp, những vụ tự vẫn đối với một số người còn sung sướng hơn là sống trong đau khổ. Có khi còn có cảm giác vui vẻ nữa. Nhưng trong bữa ăn tối thứ bảy, Alex chẳng thấy có gì bất thường ở anh ta cả.
- Tôi sẽ đến phòng chấn thương ngay khi nhờ được người lo hộ công việc ở đây. Alex liền gọi điện thoại cho một bác sĩ thường trực quen biết, từng trực thay cho nhiều lần trước đây, giải thích hoàn cảnh của mình và bảo rằng mình chỉ cần nửa tiếng đồng hồ để xuống khu trên xem xét nội vụ. Vị bác sĩ nọ đồng ý. Ba mươi phút sau, Alex đã có mặt ở đấy với đôi mắt hãy còn chưa tỉnh hẳn sau giấc ngủ. Lúc ấy, cô đã gọi phòng chấn thương và chỉ được biết là Jimmy đang trong tình trạng nguy kịch, được đưa vào đấy độ một tiếng đồng hồ và toán bác sĩ đang làm việc. Khi Alex đến nơi và gặp vị bác sĩ trưởng nhóm thường trực thì được ông này cho biết, Jimmy bị gãy cả hai chân, một cánh tay, bể xương chậu, bị thương ở đầu và trong tình trạng hôn mê nặng. Cô bước vào phòng, đứng ở một khoảng cách để khỏi làm trở ngại công việc của nhóm bác sĩ và y tá đang làm việc. Cả chục máy được nối liền với người anh ta bằng các ống túp, các cơ quan nội tạng chính hoạt động không đều, mặt bị bầm giập đến độ cô không nhận ra anh chàng nữa.
- Vết thương ở đầu thế nào? - Alex lên tiếng hỏi vị bác sĩ thường trực và ông này lắc đầu đáp.
- Chúng tôi chưa biết. Có thể cũng còn cơ may. EEG có vẻ cũng khá tốt, nhưng trong tình trạng hôn mê nặng. Tất cả còn tùy thuộc bộ óc anh ta bị sưng đến mức nào. Điều này tôi không tiên đoán được. Cũng không biết liệu anh ta có tỉnh lại không - nhưng vào lúc này, họ quyết định không giải phẫu để làm giảm áp lực, hy vọng rồi nó sẽ tự hạ xuống dần. Thời gian là vấn đề chủ chốt, và may mắn nữa. Alex lặng lẽ tiến đến bên cạnh Jimmy, thấy chân và tay anh đã được cho ráp nối lại, được lau sạch sẽ, nhưng thương tích trông rất trầm trọng. Cô thấy ruột gan đau thắt khi nhìn thấy tình trạng của Jimmy.
Cô bước ra phòng khách chờ. Ra đến nơi, cô đã thấy Mark và Taryn ở đấy rồi, vẻ hốt hoảng:
- Tình trạng anh ấy thế nào? - Mark chưa kịp nói, Taryn đã lên tiếng hỏi.
- Rất trầm trọng - Alex lặng lẽ đáp - Có thể còn tệ hơn nữa trước khi được cải thiện - Cô định nói là không biết có khá hơn được không nhưng kịp dừng lại.
- Theo cô thì chuyện xảy ra thế nào? - Mark hỏi. Jimmy không uống rượu nhiều nên không có chuyện lái xe trong khi say. Cô không muốn cho hai người biết nỗi ngờ vực của mình. Alex có nói chuyện này với vị bác sĩ đang săn sóc Jimmy. Tuy hiện tại nó chẳng giúp ích được gì nhiều, nhưng có thể cần sau này. Nếu là trường hợp tự vẫn, họ sẽ phải canh chừng kỹ bệnh nhân sau khi anh ta hồi tỉnh. Ông này đã hỏi cô:
- Cô có biết anh ấy không? - và Alex đã bảo Jimmy là bạn, rồi kể cho ông nghe câu chuyện về Maggie. Ông ghi chú lên bản đồ với một dấu hỏi trong một khoanh tròn đỏ.
Alex giải thích một cách đơn giản cho Mark và Taryn mối nguy hiểm của tình trạng sưng não.
- Như vậy có thể dẫn đến tình trạng tê liệt não bộ không? - Mark hốt hoảng hỏi.
- Có thể, nhưng chúng tôi hy vọng chuyện này không xảy ra. Tất cả tùy thuộc vào lúc nào và anh ấy hồi tỉnh nhanh đến đâu. Hiện giờ thì vẫn ghi nhận được những làn sóng hoạt động của não bộ, và họ đã gắn máy kiểm soát theo dõi. Có biến đổi gì sẽ biết ngay.
Mark đưa tay lên vuốt tóc, vẻ lúng túng như người quẫn trí khiến Taryn cũng lo không kém.
- Có lẽ nên gọi cho má anh ấy biết.
- Tôi cũng nghĩ thế - Alex lặng lẽ nói. Báo những tin xấu như thế thường là công việc khó khăn mà cô vẫn phải miễn cưỡng làm. Nhưng có lẽ, cô gọi dễ dàng hơn họ.
- Không, để tôi gọi cho bà ấy. Tôi có bổn phận với Jimmy - Mark bước lại chiếc điện thoại, lấy trong ví ra số máy Jimmy đã cho anh đề phòng gặp phải những biến cố như thế này, một sự phòng xa mà lúc ấy Mark không hề nghĩ là mình sẽ dùng đến.
- Trông anh ta thế nào? - Taryn hỏi nhỏ Alex trong khi Mark đi gọi điện thoại.
- Tồi tệ. Tôi rất buồn vì chuyện xảy đến với anh ta. Hai cô nắm tay nhau chờ Mark. Anh đã lau nước mắt, cố lấy lại bình tĩnh trước khi bước lại gặp hai cô gái.
- Tội nghiệp bà ta - Mark nói - Tôi có cảm tưởng như mình là một kẻ sát nhân. Theo Jimmy, anh chỉ có bà là người thân nhất. Bà góa chồng và anh ấy là con độc nhất.
- Bà có già lắm không? - Alex hỏi
- Tôi cũng không biết. Không hỏi Jimmy - Mark trầm ngâm đáp
- Nghe giọng nói thì có vẻ không già lắm, nhưng tôi cũng không dám chắc. Vừa nghe tin, bà ấy đã bật khóc. Bà ấy bảo sẽ qua đây ngay trong chuyến bay tới, và sẽ đến đây trong vòng 8, 9 tiếng đồng hồ.
Alex vào phòng xem lại tình trạng của Jimmy, và thấy không có gì thay đổi nên để Taryn và Mark ở lại phòng khách chờ, trở lại làm việc. Mark hỏi cô có gọi cho Coop biết không. Lúc ấy mới 5 giờ sáng, còn hơi sớm.
- Tôi chờ vài tiếng đồng hồ nữa, độ 8 giờ sẽ gọi - Alex đáp rồi để lại số điện thoại và máy nhắn để họ có thể gọi cô nếu có chuyện gì xảy ra.
Buổi sáng hôm ấy may thay không khí ở khu làm việc khá yên tĩnh, và đến 8 giờ Alex gọi Coop. Lúc ấy, ông vẫn còn đang ngủ và tỏ vẻ ngạc nhiên khi nghe cô gọi, nhưng bảo cũng chẳng sao vì có hẹn với người huấn luyện viên thể dục lúc 9 giờ, dù sao ông cũng phải dậy và điểm tâm ngay khi Paloma đến.
- Jimmy bị tai nạn đêm hôm qua - Alex buồn rầu báo tin cho ông biết khi ông đã tỉnh ngủ hẳn.
- Sao em biết? - giọng Coop đầy vẻ ngờ vực.
- Mark gọi em. Anh ấy và Taryn đang ở tầng dưới trong phòng chấn thương. Jimmy lái xe trên đường MalibuCanyon thì bị nạn gãy xương và đang hôn mê.
Coop cũng ngạc nhiên khi nghe tin trên, nhưng trong đời ông đã từng chứng kiến bao nhiêu cảnh rủi ro, buồn rầu như thế. Dù với bao nhiêu hy vọng, bao nhiêu niềm tin, những chuyện tệ hại như thế vẫn xảy ra với người tốt - Em thấy anh ta có hy vọng qua khỏi không?
- Vào thời điểm này rất khó nói. Có thể có mà cũng có thể không. Phần lớn tùy thuộc vết sưng trong não, nó làm tổn hại não đến mức nào, anh ấy qua khỏi cơn hôn mê nhanh chóng ra sao. Nhưng chỗ xương bị gãy thì không sao.
- Tội nghiệp anh ta! Xui xẻo liên tiếp. Mất vợ rồi đến tai nạn này. Alex không nói cho ông biết mối ngờ vực của mình về tai nạn này vì đây cũng chỉ là một linh cảm. Vả lại, cô cũng chưa biết anh anh nhiều lắm - Vậy có gì thêm em cho anh biết.
- Anh có muốn đến ngồi chờ cùng Taryn và Mark không? - cô ngỡ là khi nghe tin trên, ông tình nguyện làm chuyện này. Nhưng với Coop, ông cho chuyện ngồi chờ như thế chẳng giúp ích gì thêm cho Jimmy. Vả lại, Coop rất ghét bệnh viện. Chúng làm ông căng thẳng, ngoài những dịp ông đến gặp Alex ngồi chờ ở tầng dưới - Anh chẳng thấy lợi ích gì đến ngồi chờ với họ. Và cũng quá trễ không hủy được cuộc hẹn với người huấn luyện viên ấy được - Alex cho lý do đó kỳ cục, nhưng Coop đã phát triển nó một cách tự nhiên.
Ông thấy khó chịu khi nhìn thấy cảnh Jimmy trên người chằng chịt những ống tuýp.
- Mark và Taryn đều rất buồn về chuyện này - Alex cố nhấn mạnh thêm nhưng Coop vẫn không nhượng bộ. Ông vẫn cố tránh, không muốn nhìn thẳng vào thực tế của tình hình, chỉ lặng lẽ bảo.
- Anh đã khám phá ra nhiều năm nay là ngồi chờ ở bệnh viện chẳng giúp được ai cả, chỉ làm mình xuống tinh thần và quấy rầy các bác sĩ ở đấy. Em bảo hai người là đến giờ ăn trưa, nếu họ còn ở đấy anh sẽ đến đón họ đi ăn.
- Em chắc họ không muốn bỏ Jimmy một mình ở đấy đâu - Alex cho là họ chẳng còn lòng dạ nào đi ăn. Nhưng với Coop, đó là nơi ông nhất định không đến trong bất cứ trường hợp nào.
- Nếu những gì em nói là thật, và anh tin là thật thì Jimmy sẽ chẳng thấy sự khác biệt giữa việc họ xúm nhau buồn rầu khổ sở ở phòng chờ với việc họ đi ăn trưa ở Spago - Alex cho ý nghĩ trên của ông là kỳ quái, một lối nhìn hoàn toàn khác biệt cô nhưng không nói gì. Qua kinh nghiệm, cô biết nhiều người có phản ứng rất kỳ cục trước những căng thẳng. Coop dường như nhất định tránh né chuyện này. Cô lại gọi xuống phòng chấn thương hỏi thăm lúc 10 giờ, và được biết vẫn không có gì thay đổi. Mark cho cô biết là bà O'Lonnor đã lên phi cơ và sẽ đến bệnh viện vào xế trưa, nếu không có gì trục trặc. Khi có được thời gian tạm nghỉ, Alex xuống xem tình hình. Mark và Taryn vẫn ngồi ở chỗ cũ. Cô đi ngay vào phòng và thấy họ đã tách riêng Jimmy ra để theo dõi sát hơn. Alex nói chuyện với các y tá vài phút, được biết anh vẫn đang trong cơn hôn mê nặng. Có vẻ ít hy vọng.
Cô lặng lẽ đứng bên cạnh Jimmy, đưa tay sờ nhẹ đôi vai trần của anh, nơi những tấm điện cực được nối với máy theo dõi bằng những sợi dây. Cả hai cánh tay đều có những mũi kim truyền máu để bổ sung số lượng máu bị mất ở nội tạng.
- Chào anh - Alex lặng lẽ nói khi cô y tá bước ra ngoài, để mình cô trong phòng. Cô ta biết Alex cũng có khả năng theo dõi máy như mình vậy. Tôi nghĩ giờ anh nên tỉnh lại đi...
Nước mắt cô trào ra khi lẩm bẩm những câu trên với Jimmy. Những tấn thảm kịch như thế này cô vẫn nhìn thấy trong công việc hàng này, nhưng trường hợp này khác. Jimmy là bạn và cô không muốn anh ta chết - Jimmy, tôi biết anh nhớ Maggie nhưng tất cả chúng tôi đều yêu mến anh... Ở đây vẫn có một cuộc sống cho anh. Jason sẽ vô cùng khổ sở nếu có điều gì xảy đến với anh... giờ anh phải trở lại đi, Jimmy... anh phải ... - nước mắt chảy dài xuống má cô trong khi thì thầm với Jimmy. Ở đấy gần nửa tiếng đồng hồ. Sau cùng, cô hôn lên má anh ta, sờ cánh tay anh ta rồi quay trở ra.
- Anh ấy thế nào? Mark lên tiếng hỏi ngay. Trông anh vẫn rất bơ phờ và Taryn đang nhắm mắt tựa người ra ghế, ngồi thẳng dậy khi nghe tiếng Alex.
- Vẫn thế - có lẽ nghe tiếng bà má anh ta có thể tỉnh lại.
- Cô nghĩ chuyện đó có hiệu quả tốt à? - Taryn chợt giật mình hỏi. Cô cũng có nghe đến chuyện đó nhưng không tin.
- Tôi không biết - Alex thành thật trả lời - Tôi có nghe họ nói là trong tình trạng hôn mê, người bệnh có thể nghe ta nói. Nhiều người đã được xem từ bờ vực của cõi chết trở về thế giới bằng những điều lạ lùng. Y học là một môn khoa học, và cũng là nghệ thuật nữa. Nếu chuyện này mà giúp gì được cho mấy đứa bé của tôi trên ấy, tôi sẵn lòng làm bất cứ gì. Chuyện trò với anh ấy như thế cũng chẳng hại gì.
- Có lẽ tất cả chúng ta nên làm thế - Mark nói ngay. Anh đang nóng lòng gặp mẹ của Jimmy, và ý kiến vừa rồi của Alex càng làm anh sốt ruột thêm. Anh không biết là bà bao nhiêu tuổi. Nếu bà quá lớn tuổi và ốm yếu, không biết có chịu được cảnh này không?
- Chúng tôi vào đấy xem anh ấy thế nào được không? - Cả hai đã được nhìn thấy Jimmy một lần trong chốc lát khi đứng ngoài cửa nhìn vào.
Alex vào hỏi trước rồi ra dấu cho hai người vào. Không như Alex vốn đã quen với cảnh này, Taryn chỉ ở lại trong phòng vài phút rồi vội bước ra ngoài, chỉ còn Mark vẫn trung thành đứng cạnh giường thì thầm với bạn. Nhưng chỉ vài phút sau, giọng anh nghẹn ngào không nói được nữa. Sắc mặt Jimmy trông như người sắp chết đến nơi, ngay cả Mark cũng nhận thấy điều ấy. Cả ba sau đó trở ra phòng bên ngoài ngồi, buồn rầu, ủ rũ.
Alex lên lại phòng làm việc sau đó, nhưng trước khi cô rời phòng, Mark đã hỏi Coop có đến thăm không.
- Chắc không - cô lặng lẽ trả lời - Ông ấy có một cuộc hẹn trước. Cô không dám nói thật cho hai người biết cuộc hẹn với viên huấn luyện thể dục của ông, và biết đó chỉ là cái cớ của Coop. Cô có cảm tưởng ông sợ phải đến đây. Đó chính là điểm yếu của ông.
Alex gọi đến phòng chấn thương để biết tin tức hàng giờ. Đến 12 giờ 30, Mark gọi báo cho cô biết là bà O'Lonnor đã đến và đã vào ngay phòng Jimmy.
- Bà ấy trông thế nào?
- Rất thiểu não. Nhưng ai mà chẳng vậy. Mark nói như đang khóc. Alex cảm thấy anh đã có mặt ở đấy từ sáng sớm. Taryn cũng vậy. Cô gái chẳng biết Jimmy nhiều mà cũng bị tấn thảm kịch trên làm suy sụp tinh thần không ít.
- Vài phút nữa tôi sẽ xuống đấy - Alex hứa với Mark như thế, nhưng mãi gần đến 2 giờ cô mới rời công việc được, vì có một ca bệnh khẩn cấp. Sau khi xin lỗi vì sự chậm trễ này, Alex hỏi ngay: Má của anh ấy đâu rồi?
- Vẫn còn trong phòng với anh ấy, gần một tiếng đồng hồ rồi - cả hai không biết đó là tín hiệu tốt hay xấu. Nhưng Alex thông cảm với bà. Dù đã 33 tuổi, Jimmy vẫn là cậu bé thân yêu của bà, và tâm trạng bà cũng chẳng khác gì những bà mẹ khắc khoải ngồi chờ ở khu cô làm việc hàng ngày. Alex nghĩ chắc bà đang đau lòng lắm.
- Tôi không muốn vào quấy rầy bà - Alex thận trọng nói. Nhưng do sự thúc giục của Mark và Taryn, cô đã vào trong phòng, tự nhủ sẽ rút lui ngay nếu thấy sự có mặt của mình không thích hợp lắm. Cô đã vô cùng ngạc nhiên trước những gì nhìn thấy. Trước mặt cô không phải là một bà cụ mà là một thiếu phụ nhỏ nhắn, hãy còn trẻ, chỉ độ 50 tuổi và rất hấp dẫn. Với mái tóc đen buộc lại thành đuôi ngựa, mặt không trang điểm, trông bà còn trẻ hơn số tuổi đó nữa. Từ Boston qua, bà chỉ mặc chiếc quần jean, áo thun dài tay, cổ ôm màu đen, và ngoài cái thân hình mảnh mai hơn, đôi mắt lớn và xanh thay vì nâu sẫm, trông bà giống hệt Jimmy.
Bà đang đứng yên cạnh đầu giường, dịu dàng trò chuyện với con như Alex làm lúc sáng và chợt nhìn lên khi Alex bước vào. Bà nghĩ cô là một y tá hoặc là một bác sĩ, vì tất cả đều cùng mặc bộ đồ bệnh viện và mang dụng cụ như nhau, nên đã đưa mắt nhìn lên máy kiểm soát rồi nhìn qua Alex hỏi vẻ hoảng hốt:
- Có gì trục trặc chăng?
- Không, tôi xin lỗi... Tôi là bạn của Jimmy... Tôi làm việc ở đây. Chỉ ghé lại thăm anh ấy thôi - Valeria O'Lonnor buồn bã nhìn cô. Hai người phụ nữ nhìn nhau một lát, rồi bà quay lại tiếp tục thì thầm chuyện trò với Jimmy.
Khi nhìn lên lại, thấy Alex vẫn còn đó. Bà nói:
- Cám ơn cô.
Trở ra lại phòng ngoài, Alex thấy yên tâm vì bà hãy còn trẻ, đủ sức chịu đựng cú sốc này. Trông hãy còn quá trẻ để có một đứa con ở tuổi Jimmy. Lúc bình thường, có thể bà trông còn trẻ hơn cả chục tuổi so với số tuổi hiện tại.
- Trông bà ấy có vẻ là người tốt - Alex ngồi xuống cạnh Mark và Taryn, người chợt thấy mệt mỏi rã rời. Lo cho bệnh nhân ít mệt hơn là lo cho một người bạn.
- Jimmy thương mẹ lắm - Alex đề nghị nhưng cả hai lắc đầu.
- Tôi không ăn được - Taryn nói như người bị ốm.
- Tôi cũng thế - Mark nói thêm. Anh đã nghỉ việc cả ngày hôm nay, và chờ đợi ở đây trong suốt 9 tiếng đồng hồ từ sáng sớm.
- Coop có đến không? - Mark lại hỏi. Anh ngạc nhiên thấy ông ta không đến.
- Tôi không biết. Để tôi gọi ông thử - Độ ba tiếng rưỡi đồng hồ nữa là cô hết phiên trực, và định quanh quẩn ở bệnh viện để xem tình trạng của Jimmy như thế nào. Lúc đó, chắc Mark đã phải về nhà để lo cho mấy đứa nhỏ. Taryn cũng cần nghỉ ngơi đôi chút vì trông cô ta đã quá mệt mỏi.
Trở lại phòng làm việc, Alex gọi Coop, lúc ấy cũng vừa làm một giấc ngủ trưa ngắn ở hồ bơi.
- Nội vụ ra sao rồi, bác sĩ Kildare? - ông vui vẻ trêu cô. Alex hơi sửng sốt trước câu đùa không thích hợp ấy, và chợt nhận ra ông không hiểu tình trạng của Jimmy trầm trọng đến mức nào, nên giải thích chi tiết cho ông rõ - Anh biết, anh biết rõ em bé à - ông nhẹ nhàng nói - nhưng anh cũng chẳng làm gì được trong trường hợp này nên cũng chẳng cần để mình mất tinh thần với nó làm gì. Cả ba người bọn em bối rối, lo lắng như vậy là đủ rồi, có thêm anh vào nữa đâu có giúp ích gì cho anh ta đâu? Ông nói cũng đúng. Nhưng cô vẫn khó chịu khi nghe ông nói thế. Dường như ông cho chuyện này chẳng có gì đáng để tâm trong khi cô lại nghĩ ông nên đến đấy với Jimmy, dù có ghét bệnh viện hay không. Dù là người trong nghề y, thường sống với những trường hợp tương tự, cô thấy mình không sao không quan tâm khi biết một người mình từng quen biết sắp chết bất cứ giờ phút nào. Có lẽ sự sống hay cái chết ở tuổi của ông chẳng có gì ghê gớm hay đáng sợ. Có lẽ cái chết của một người nào đó mà ông từng quen biết, không còn là chuyện bất thường đối với ông. Nhưng thái độ trốn tránh ấy của ông đã làm Alex sửng sốt - ngoài ra, anh rất ghét đến bệnh viện, trừ khi đến gặp em. Các thứ lỉnh kỉnh ấy ở bệnh viện làm thần kinh anh căng thẳng, rất khó chịu.
Cuộc sống đôi khi vẫn có những thứ khó chịu như thế, Alex thầm nghĩ. Cô nghĩ đến bao nhiêu thứ khó chịu mà Jimmy đã phải đối phó khi Maggie chết đi. Anh từng nói với Alex là đã tự mình săn sóc vợ cho đến khi Maggie trút hơi thở cuối cùng, không chịu để y tá hay ai khác giúp. Nhưng con người chẳng phải ai cũng giống nhau. Coop chẳng bao giờ ứng phó giỏi với những thứ không đẹp đẽ, không dễ chịu đối với ông. Những tai nạn, những cơn hôn mê hay tình trạng Jimmy hiện tại đều là những thứ làm ông không thấy dễ chịu chút nào. Nhưng khi tránh né chúng, Coop tỏ ra là người chỉ biết có mình thôi, chẳng giúp được ai.
- Chừng nào thì em về? - ông hỏi như không hề có vụ Jimmy - Chúng mình vẫn đi xem xi nê chứ? Alex chợt thấy đau nhói khi nghe Coop hỏi.
- Coop, em không thể đi được. Em sẽ quanh quẩn ở đây xem có thể giúp đỡ gì cho bà má anh ấy không. Mark và Taryn phải về nhà và như vậy chỉ còn một mình bà ở thành phố xa lạ với một người con trong tình trạng hôn mê. Chẳng có ai khác cả.
- Thật cảm động! Giọng Coop có chút mỉa mai - Em không nghĩ mình đã đi hơi quá xa sao, Alex? Anh ta không phải là bồ của em mà - Câu nói với giọng ghen tuông không đúng chỗ và hoàn toàn không thích hợp vào lúc này của Coop, thật vô thức và xúc phạm. Alex ngỡ ngàng không buồn đáp lại, cô chỉ nói gọn:
- Em sẽ về nhà sau.
- Có lẽ Taryn sẽ đi xem xi-nê với em vậy - câu nói có vẻ hờn dỗi của ông làm Alex cảm tưởng như có một làn hơi lạnh thấm qua người. Thái độ của ông chẳng khác gì một đứa bé hư hỏng, không phải một người đàn ông đã trưởng thành. Nhưng đôi khi, Coop là một đứa bé thật, và đó cũng là một phần tạo nên sức quyến rũ của ông.
- Em chắc cô ấy sẽ không đi đâu, nhưng anh cứ hỏi thử. Sẽ gặp anh xong - cô nói xong rồi gác máy, lòng cảm thấy buồn phiền trước phản ứng ấy của Coop.
Cô xong phiên trực lúc 6 giờ, và lúc xuống bên dưới thì Mark và Taryn cũng vừa rời nơi đó. Bà mẹ của Jimmy đang lặng lẽ ngồi ở phòng chờ. Trông bà có vẻ trầm tĩnh nhưng buồn bã. Với bà, ngày hôm ấy cũng là một ngày dài với mẩu tin chấn động về đứa con trai và chuyến bay dài từ Boston sang. Nhưng trước mắt cô là một thiếu phụ trầm lặng, có bản lĩnh và khiêm nhường. Alex đề nghị kiếm cho bà một tô súp, xăng uých hay một tách cà phê.
Bà Valeria mỉm cười nhìn cô nói:
- Cô tử tế quá, nhưng tôi chẳng ăn gì được. Sau cùng bà cũng đồng ý ăn một miếng bánh xốp và một chén súp. Alex mang đến từ phòng ăn của các y tá - Thật may là có cô thông thuộc khu này - bà cầm chén súp từ tay Alex nhấp từng hớp - tôi thật không tin được chuyện này sẽ xảy ra. Jimmy đã phải trải qua một thời kỳ hết sức khó khăn rồi, thoạt đầu vợ ốm, sau đó chết, rồi lại đến vụ này. Tôi lo quá.
- Tôi cũng thế - Alex nhẹ nhàng nói thêm.
- Tôi rất biết ơn những người bạn tốt của nó ở đây. Cảm ơn nó đã cho Mark số điện thoại của tôi - cả hai ngồi chuyện trò trong một lúc. Bà hỏi về công việc của Alex. Jimmy cũng đã cho bà biết ít nhiều về Coop rồi. Mark cũng giải thích cho bà biết tình trạng của Alex, để bà khỏi hiểu nhầm cô là bồ của Jimmy. Nhưng bà cũng biết Alex không phải là bồ bịch của Jimmy, vì anh vẫn liên lạc thường xuyên với bà. Bà biết con bà chẳng có một người phụ nữ nào kể từ khi Maggie mất đi, mà còn sợ là chẳng bao giờ còn có người đàn bà nào khác nữa. Cuộc hôn nhân của con bà, thật hoàn hảo cho cả hai, cũng giống như của bà trước đây. Bà đã góa chồng 10 năm rồi, và kể từ đấy không gặp người đàn ông nào để yêu thương cả. Dưới con mắt bà, không người đàn ông nào trên thế gian được như bố của Jimmy. Họ lấy nhau 20 năm và bà cho thế cũng là đủ cho cuộc đời của mình rồi. Không ai có thể thay thế ông, và bà cũng chẳng muốn thử kiếm một người nào khác.
Hai người cùng trò chuyện một lúc lâu. Sau đó, bà rủ Alex đi cùng bà vào thăm Jimmy để bà có thêm can đảm. Rồi bà bật khóc, bảo không rõ cuộc sống của mình sẽ ra sao khi không còn Jimmy nữa. Anh là người thân duy nhất của bà trên đời, dù hiện tại bà cũng khá bận rộn với công tác thiện nguyện giúp người mù và những kẻ không nhà ở Boston. Nhưng Jimmy là đứa con duy nhất, nên dù chỉ biết được sự hiện diện của anh ở bất cứ nơi nào trên thế gian này thôi cũng đủ làm cho cuộc sống của bà có ý nghĩa.
Đến 11 giờ tối, Alex bảo một nữ y tá ở bệnh viện một chiếc giường cho bà Valeria ở phía sau hành lang.. Bà không muốn rời con dù Alex đã đề nghị lái xe đưa bà về ngôi nhà gần cổng của Jimmy. Bà muốn ở lại bệnh viện trong trường hợp có việc gì xảy ra. Alex gọi Coop lúc 10 giờ rưỡi nhưng ông không có nhà. Taryn bảo ông đã đi xem xi-nê.
- Tôi nghĩ là mọi thứ ở bệnh viện làm cho ông bồn chồn khó chịu, Taryn giải thích. Tuy Alex nhận thấy điều đó nhưng cô vẫn khó chịu khi thấy cả ngay mọi cố gắng để thuyết phục, ông cũng không chịu làm.
- Nhờ cô nói lại với ông là tối nay tôi sẽ ở lại bệnh viện. Sáng mai 5 giờ tôi đã trở lại đây rồi, nên ở luôn đây tiện hơn. Tôi không muốn làm ông thức giấc khi tôi đi.
- Để tôi ghi lại trên mảnh giấy để lại cho ông. Tôi đây cũng mệt muốn chết. Alex còn cho Taryn biết là không có biến chuyển gì ở bệnh trạng của Jimmy. Không tốt hơn, cũng không xấu hơn, hay có nhiều hy vọng hơn.
Và đến khi cô vào chào Valeria thì bà đã ngủ. Alex rón rén trở lại phòng. Đêm ấy, nằm dài trên giường, cô nghĩ đến Coop, cô tìm rõ những cảm nghĩ của mình về ông. Trằn trọc một lúc lâu trước khi giấc ngủ đến, cô nhận ra mình không giận Coop mà chỉ thấy thất vọng về ông. Lần đầu tiên, sau tai nạn của Jimmy, cô đã nhìn thấy mặt khác của ông mà cô không ưa thích. Cô biết là dù yêu ông đến đâu cô cũng mất sự kính nể với ông. Cùng với tai nạn của Jimmy, đây cũng là mẩu tin vô cùng tai hại với cô.