Gửi bài:

Chương 5

"Tôi biết là anh đang vô cùng điên tiết khi bị giữ lại đây, nhưng đấy không phải lỗi của Lissianna và con bé thật sự cần anh giúp đỡ đấy."

Greg thở ra một hơi dài thậm thượt. Anh đã nín thở phải vài phút rồi ấy chứ, trong lúc chờ gã đàn ông lên tiếng, nhưng điều anh ta nói lại không phải điều anh trông chờ. Thật ra anh chả có ý niệm gì rõ ràng về điều anh đang trông ch, nhưng đơn giản đấy không phải điều vừa được thốt ra.

Người đàn ông Lissianna gọi là Thomas trông khoảng trên dưới ba mươi tuổi, trẻ hơn Greg một chút. Anh ta cũng đẹp như mọi người trong cái nhà điên khùng này với mái tóc sẫm màu và đôi mắt màu xanh bạc thấu suốt như Lissianna và mẹ cô, nhưng vì cả hai lần Greg nhìn thấy anh ta, Thomas đều luôn cười một cách tốt bụng, anh đã nghĩ là Thomas không phải kiểu người phải viện đến sự khẩn cầu nhiều lắm. Vậy mà giờ đây có vẻ anh ta đang khẩn cầu giùm cho Lissianna.

Greg nhìn anh chàng trẻ tuổi rảo bước tới chân giường và quay lại. "Nghe này, Lissianna..." Anh ngập ngừng và nói. "Chúng tôi khá thân nhau. Mẹ tôi mất không lâu sau khi tôi ra đời và không may là cha tôi chả biết làm gì với tôi cả, nên dì Marguerite đã đón lấy tôi. Dì ấy cũng làm thế với cô em gái Jeanne Louise của tôi." (Chả biết dịch sao về cách Thomas gọi Marguerite, vì Marguerite lấy em trai của cha Thomas tức là vợ của chú Thomas, LV hông có chú, nên ko biết gọi sao, nhưng LV thấy dịch là dì nghe nó thân thiết hơn, bà con thông củm)

"Anh và em gái anh được nuôi lớn cùng với Lissianna ư?"

"Chúng tôi chơi cùng nhau, đi học cùng nhau... chúng tôi rất... gần gũi." Anh ta kết thúc một cách bất lực.

"Như người nhà," Greg nói, vẻ hiểu biết.

"Phải, chính xác đấy." Thomas mỉm cười. "Lissianna không khác gì em gái với tôi, và dì Marguerite không khác gì mẹ tôi cả."

"Được rồi," Greg gật đầu, anh đã hiểu.

"Thế nên, tôi rất hiểu tại sao dì Marguerite lại mang anh về đây. Tôi biết dì ấy đã vô cùng lo lắng về Lissianna. Chứng bệnh của con bé..." Anh lắc đầu ảo não. «... nó rất tồi tệ. Cũng giống như anh xỉu khi nhìn thấy đồ ăn và không thể ăn được gì nữa ấy. Nó ảnh hưởng tới toàn bộ cuộc sống của con bé, và từ hàng năm nay rồi."

Thomas nhíu mày và lại rảo bước về chân giường rồi quay lại trước khi nói tiếp. "Mọi việc không tệ lắm khi Jean-Claude còn sống. Lissianna sẽ để dì Marguerite truyền tĩnh mạch cho nó, nhưng..."

"Jean-Claude là ai?" Greg ngắt lời.

"Chồng của dì Marguerite, cha của Lissianna."

"Tại sao ông ta với anh chỉ là Jean-Claude thay vì 'chú', trong khi Marguerite lại được gọi là dì?" Greg tò mò hỏi.

Môi Thomas mím lại. "Vì ông ta không giống một ông 'chú' được nhiều cho lắm. Ông ta cũng chẳng giống chồng hay cha chút nào. Ông ta rất gia trưởng và thật sự là lạc hậu, và tôi muốn nói là vô cùng lạc hậu ấy. Ông ta cũng hèn hạ như một con rắn ấy và khiến dì Marguerite lẫn Lissi khốn khổ khi ở gần ông ta."

"Thế còn anh thì sao?"

"Còn tôi thì sao là sao?" Thomas bối rối hỏi.

"Ừhm thì anh nói anh cũng được dì mình nuôi cùng với Lissianna ; tôi đoán là anh cũng phải đối mặt với chú của anh nữa chứ. Ông ta có khiến anh khốn khổ như họ

"Ồh," Thomas phẩy tay cho qua như thể điều đó không quan trọng. "Ông ta không tệ với tôi lắm, với lại tôi không phải chịu đựng ông ta lâu, tôi rời ra ngoài sống năm mười chín tuổi."

"Lissianna cũng có thể làm vậy mà," Greg chỉ ra nhưng Thomas lắc đầu.

"Không đâu, Jean-Claude muốn con bé sống ở nhà tới khi nó lấy chồng."

"Cô ấy có thể nổi loạn kia mà," anh lại gợi ý, và nhận thêm một cái nhìn không tin nổi của Thomas.

"Anh không thể nổi loạn với Jean-Claude được." Thomas nghiêm giọng nói với anh. "Hơn nữa, Lissi sẽ không bao giờ bỏ dì Marguerite lại đối mặt với ông ta một mình đâu. Tâm trí Jean-Claude hầu như hoàn toàn biến đổi vào lúc cuối đời. Ông ta khá là đáng sợ."

"Vậy là ông ta đã qua đời." Greg lẩm bẩm. "Ông ta chết thế nào?"

"Lửa. Ông ta uống vào quá nhiều... ờ... rượu và thiếp ngủ với điếu thuốc trên tay. Nó châm lửa bùng lên và ông ta cũng 'đi' cùng với nó."

Greg gật đầu.

"Dù sao..." Thomas lại bắt đầu đi đi lại lại. "Đấy là điều tốt nhất ông ta có thể làm cho dì Marguerite và Lissi, nhưng lại khiến Lissi rơi vào cơn hoảng loạn. Con bé bắt đầu lo lắng về việc nếu lỡ dì Marguerite qua đời thì sao? Ai sẽ nuôi sống nó? Thế nên nó quyết định nó phải độc lập hơn. Nó bắt đầu làm việc ở nhà tế bần, và giờ thì nó chuyển ra sống riêng và cố tự nuôi sống bản thân, nhưng dì Marguerite rất lo lắng và chúng tôi cũng vậy."

"Lo chuyện gì cơ?" Greg quan tâm hỏi. Với anh, mọi chuyện có vẻ như cái chết của cha mình đã khiến Lissianna chuyển mình bước vào sự trưởng thành. Cô như con chim non đang chập chững đập những sải cánh đầu tiên ấy.

"Lo là cô ấy sẽ giống như Jean Claude."

"Cha cô ấy á, gã nát rượu á?" Greg bối rối hỏi. "Cô ấy uống rượu sao?"

"Không, ít nhất là không cố tình." Thomas chậm chạp nói. "Nhưng đấy là chứng sợ hãi của nó."

Greg lắc đầu. Anh bị mất phương hướng hoàn toàn rồiước khi anh kịp hỏi rõ thêm điều gì, Thomas cứng người, đầu hướng về phía cửa.

"Tôi phải đi rồi, dì Marguerite đang đến." Anh ta bước đến cửa ra vào rồi dừng lại nói. "Tôi biết anh chưa hiểu rõ, nhưng tôi không có thời gian. Sáng mai hẳn dì Marguerite sẽ giải thích mọi chuyện cho anh. Và khi dì ấy làm thế, làm ơn cố nhớ rằng mọi chuyện không phải lỗi của Lissianna. Con bé không bắt anh tới đây, nhưng nó thật sự cần anh giúp đỡ."

Nói xong, anh ta lặng lẽ chuồn khỏi phòng. Một lúc sau Greg nghe thấy tiếng thì thầm trong hành lang rồi sau đó là yên lặng, rồi một tiếng cửa đóng lại đâu đó xa xăm. Có vẻ mọi người đều đi ngủ cả rồi.

Thở dài, anh lại để đầu rơi xuống gối và nhìn lên trần nhà, đầu vẩn vơ nghĩ về những gì Thomas vừa nói. Vậy là cuộc sống của nàng Lissianna xinh đẹp không dễ dàng cho lắm. Greg vừa nhăn nhó vừa nghĩ chả mấy người có cuộc sống dễ dàng. Có lẽ đó là do sự bi quan tự nhiên mà nghề nghiệp của anh bắt anh phải chịu, nhưng sau hàng năm trời giúp đỡ an ủi những người bị lạm dụng và tàn phá, anh thấy có vẻ rất ít người có được một tuổi thơ yên bình không vết sẹo nào.

Anh cũng có một vài 'vết sẹo' như thế. Mẹ anh luôn ấm áp và tràn đầy tình thương, các chị em của anh cũng rất tuyệt vời, cũng như các dì và các anh chị em họ và phần còn lại của đại gia đình, nhưng cha anh thì không hề. Ông ta là một kẻ tán gái có hạng và đầy nóng tính. Điều tốt nhất ông ta từng làm cho gia đình là bỏ rơi nó khi Greg còn bé, nhưng điều đó khiến anh thành người đàn ông trẻ thơ trong nhà. Anh đã lớn lên với những lời nói lặp đi lặp lại rằng anh là 'người đàn ông duy nhất tốt đẹp trên đời'. Đó là một gánh nặng lớn với một đứa trẻ, và đó là một phần lý do anh vẫn còn độc thân. Anh không muốn biến từ 'người đàn ông duy nhất tốt đẹp trên đời' trong mắt mẹ và các chị em gái của mình thành một gã tồi tệ làm rối tung mọi thứ lên như đám đàn ông còn lại.

Suy nghĩ của Greg bị ngắt quãng một cách đột ngột khi cánh cửa phòng ngủ lại mở lần nữa. Nhấc đầu lên, anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mới vào, cô nàng tóc nâu mặc váy đỏ (Elspeth, chị họ của Lissi ). Cô khẽ khép cánh cửa lại và rồi thở ra một hơi nhẹ nhõm, rõ ràng là vì đã vào được đây mà không bị phát hiện. Quay lưng lại cái cửa, cô đi lại gần giường.

"Ôi tuyệt, anh đang thức." Cô thì thầm, miệng cười khẽ.

Greg nhướng mày lên tự hỏi cái gì sẽ diễn ra tiếp theo khi cô ngừng lại và ngồi xuống cạnh giường, nhìn anh

"Mọi người nghĩ là tôi đi toilet, nhưng tôi chuồn lên đây gặp anh đấy." Cô giải thích và rồi nói thêm. "Tôi là Elspeth, và tôi muốn nói chuyện với anh về cô em họ Lissianna."

"À há." Greg gật đầu, cố không nhìn chằm chằm vào phần da thịt màu trắng ngà lồ lộ sau cái váy ngủ búp bê thiếu vải của cô ta. Anh sẽ thật bất lịch sự nếu bị phát hiện là nhìn hau háu cô ấy, anh dám chắc đấy.

"Tôi biết là dì Marguerit mang anh tới để chữa bệnh cho Lissianna, nhưng Lissi cho là anh bực mình vì cách dì ấy mang anh tới đây, và do đó sẽ từ chối giúp nó, trong khi nó thật sự, rất rất rất cần anh giúp đỡ." Elspeth ngưng lại chờ đợi.

"Tôi hiểu." Greg thì thầm để xóa tan sự im lặng, nhưng cô đơn giản chỉ nhìn anh đầy trông đợi, nên anh hỏi lại. "Thế chứng bệnh sợ hãi của Lissianna thật ra là sợ cái gì?"

Cô gái tóc nâu tròn mắt ngạc nhiên. "Ý anh là chưa ai nói với anh sao?"

Anh lắc đầu.

"Ôi," cô cắn môi. "Vậy chắc là tôi không nên nói với anh rồi. Ý tôi là, Lissianna có nói cô ấy không đọc được suy nghĩ của anh trong khi dì Marguerite rõ ràng có thể, và nếu dì ấy đọc được là anh biết chứng sợ của con bé là gì trong khi dì ấy chưa nói với anh, dì ấy có thể tìm hiểu xem làm sao anh biết và nhận ra là tôi đã lẻn lên đây để..." Mắt cô trợn lên sợ hãi và cô đột ngột đứng lên. "Chết tiệt thật ! Dì ấy có thể nhận ra tôi đến đây rồi còn đâu."

Greg chỉ biết nhìn cô. Lissianna có nói cái gì đó về việc không đọc được tâm trí anh lần đầu tiên cô tới, giờ tới người phụ nữ này cũng lảm nhảm điều đó. Có chuyện gì với đám người này nhỉ? Chắc không phải tất cả bọn họ đều nghĩ họ đọc được suy nghĩ người khác chứ?

Tất nhiên là thế rồi, anh nhận ra khi anh nhớ lại rằng bà mẹ đã làm đúng như thế. Có lẽ khả năng này di truyền trong gia đình chăng, anh đoán, thật thú vị.

"Ôi tôi phải đi thôi." Cô nàng tóc nâu giờ bối rối lo âu kinh khủng. "Nhưng xin anh cố quên là tôi đã ở đây đi nhé. Chỉ là – anh làm ơn giúp Lissianna được không? Con bé thật sự rất ngọt ngào đáng yêu hài hước và thông minh, và cái chứng bệnh chết tiệt đó là một gánh nặng với nó. Anh thật sự nên giúp nó. Anh cũng sẽ thích nó thôi nếu anh tìm hiểu nó, và nếu anh giúp nó thì anh sẽ có cơ hội tìm hiểu nó," cô nói, đi giật lùi về cửa. "Giờ thì làm ơn quên việc tôi vừa ở đây đi và cố đừng nghĩ đến điều đó khi dì Marguerite lên thăm anh vào sáng mai, được không?"

Elspeth không chờ anh trả lời mà mở cửa, ló đầu ra để xem có ai ngoài đó không, rụt đầu lại vẫy chào anh lần cuối rồi lách ra khỏi phòng.

Greg lại thả rơi đầu mình xuống gối sau khi lắc đầu khe khẽ. Anh cảm giác như mình vừa tham gia vào một tập trong serie phim The Twilight Zone (phim khoa học viễn tưởng kinh dị - search trên wiki ), và tập này anh chưa xem bao giờ.

Chữa bệnh cho Lissianna ư? Tất cả bọn họ đều cần chữa trị thì có, anh nghĩ thầm và rồi cứng người khi cánh cửa lại mở ra lần nữa. Lần này anh không thèm ngóc đầu ngó xem ai vào nữa mà nằm chờ, mắt nhắm nghiền và lắng nghe tiếng thì thầm xuýt xoa khi cánh cửa được khép lại nhẹ nhàng, và rồi có tiếng xột xoạt của nhiều hơn một người đang lại gần chiếc giường.

"Ôi chán thế, anh ta ngủ rồi." Một trong số họ thì thầm đầy thất vọng.

"Vậy thì chúng ta chỉ việc dựng anh ta dậy thôi Juli." Tiếng người thứ hai thì thầm lại đầy thực tế. "Việc này quan trọng mà. Anh ta phải giúp chị Lissi thôi."

"Ừh em nói đúng Vicki." Ngừng một lát, và rồi... "Làm sao dựng anh ta dậy?"

Quyết tâm là anh không muốn biết họ lên để làm gì, Greg mở choàng mắt ra và thấy mình đang nhìn cặp sinh đôi tuổi teen với mái tóc nâu vàng. Họ mỗi người đứng một bên giường, và anh nhìn hết nàng mặc váy hồng đào đến cô mặc váy xanh, tự hỏi cô nào là Juli còn cô nào là Vicki.

"Ôi Vicki, anh ta tỉnh rồi, mắt anh ta mở kìa." Cô gái váy xanh nói nhẹ nhõm. Greg đoán điều đó nghĩa là cô ta tên Juli.

"Tốt," Vicki nói rồi hướng sang anh. "Chúng tôi đang định đánh thức anh."

"Chúng tôi nói với những người khác là chúng tôi lấy đồ uống, nhưng thật ra chúng tôi muốn nói chuyện với anh," Juli nói thêm.

"Về chị họ của chúng tôi," Vicki nói nốt.

"Sao tôi không ngạc nhiên chút nào khi nghe thế nhỉ?" Greg mỉa mai và cặp sinh đôi ném cho nhau một cái nhìn không chắc chắn qua người anh, rồi cả hai nhún vai cùng một lúc như một và cả hai cùng ngồi xuống hai bên giường,

Đây sẽ là một đêm dài cho xem, Greg thở dài nghĩ.

Mười lăm phút sau, cánh cửa phòng đóng lại sau lưng họ, để lại một Gregory nằm ngẫm nghĩ về cuộc nói chuyện với hai cô gái sinh đôi. Họ là một cặp khá dễ thương và rõ ràng là rất quan tâm tới Lissianna, nhưng rồi không phải tất cả mọi người đã vào phòng này đêm nay đều quan tâm tới cô sao. Kể cả mẹ cô, và đó là lý do anh nằm đây đấy thôi.

Là do hành động của Marguerite khiến tất cả mọi người đều cảm thấy cần giải thích gì đó. Tất cả bọn họ đều lo anh sẽ phản ứng lại Lissianna vì mẹ cô mang anh tới đây, và vì thế anh sẽ từ chối giúp cô. Điều đó chỉ khiến Greg thêm băn khoăn tợn. Anh đã tự mình trèo vào thùng xe, tự mình trèo lên gác để bị trói lại và khi mà anh còn không hiểu nổi hành động của mình, thì làm sao anh có thể buộc tội Marguerite vì điều đó được? Liệu có thể không nhỉ?

Không thể trả lời câu hỏi của chính mình, Greg liếc về phía cửa ra vào, tự hỏi liệu nó có mở ra nữa không. Nếu anh nhớ không lầm thì có sáu người với Lissianna khi anh thức giấc lần đầu và họ đứng xung quanh anh. Bốn người đã lẻn quay lại gặp anh. Anh đoán điều đó nghĩa là có thể anh sẽ được viếng thăm bởi ít nhất hai vị khách nữa.

Anh đoán không sai. Chỉ một lúc sau cánh cửa lại khe khẽ mở ra, và một người phụ nữ mặc váy búp bê màu xanh tím nhạt (Jeanne Louise – em gái Thomas ). Greg nhìn người đó lại gần giường và thầm lắc đầu ). Nếu có điều gì để nói về cái gia đình này, thì đó là họ có gu thật tuyệt vời đối với ... đồ ngủ, anh nghĩ. Trừ thành viên nam duy nhất anh gặp, tất nhiên, anh thêm vào sau khi nhớ ra bộ đồ ngủ kiểu Người Nhện của Thomas.

"Xin chào, tôi xin lỗi đã làm phiền anh." Người mới tới nói khẽ khi cô tiến lại gần giường. "Nhưng tôi là Jeanne Louise, em họ chị Lissianna, và tôi muốn nói chuyện với anh về chị ấy."

"Jeanne Louise," Greg lẩm bẩm. "Cô là em gái của Thomas."

Khi cô gật đầu ngạc nhiên, anh thêm vào. "Và mọi người nghĩ là cô đang trong phòng tắm khi thật ra cô lên đây để mong tôi đừng giận cái cách tôi bị đưa đến đây cũng như đừng để điều đó ảnh hướng tới quyết định liệu tôi có giúp Lissianna hay không."

"Wow," Jeanne Louise sững sờ.

"Và cô muốn khẩn cầu tôi làm ơn giúp cô ấy."

Greg nói tiếp. "Bởi vì cô ấy thật sự cần sự giúp đỡ của tôi và cô thì rất là lo lắng cho cô ấy."

"Wow," Jeanne Louise thả người ngồi xuống cạnh giường, mắt mở to. "Anh thật là giỏi đấy. Tôi không biết là các nhà tâm lý học có thể đoán ra những điều như thế chỉ sau có một chút..."

"Anh trai cô nói chuyện với tôi hồi nãy và có nhắc đến cô em gái tên là Jeanne Louise." Greg ngắt lời cô để giải thích. "Anh ta cũng nói nhiều về sự quan tâm của anh ta tới Lissianna và đề nghị tôi không nên sự giận dữ với việc mẹ cô ấy mang tôi đến đây ngăn cản tôi giúp cô ấy."

"Ồ," Jeanne Louise cười yếu ớt. "Phải rồi, thế nào anh ấy cũng nói. Anh ấy và chị Lissianna luôn thân thiết với nhau."

"Việc đó có khiến cô buồn không?" Greg tò mò hỏi. (Cha này tò mò như đàn bà ấy nhỉ)

Cô ta có vẻ ngạc nhiên với câu hỏi của anh nhưng rồi lắc đầu. "Ồ không đâu, chị ấy với tôi cũng thân thiết mà. Mẹ tôi mất không lâu sau khi tôi ra đời, và dì Marguerite cũng nuôi tôi lớn nhu dì ấy làm với anh Thomas."

"Cùng một người mẹ với Thomas hay..."

"Không, mẹ tôi là người khác." Jeanne Louise nói với anh và làm mặt nhăn nhó. "Cha chúng tôi không gặp may lắm với phụ nữ. Tôi là con gái của ông ấy với vợ thứ ba. Mẹ của Thomas là vợ thứ hai của cha tôi."

"Thế cô có anh chị em nào từ người vợ thứ nhất không?" Greg lại tò mò hỏi.

Jeanne Louise lắc đầu. "Vợ đầu của ông ấy đang mang thai thì qua đời, nhưng bà ấy chưa có đứa con nào."

"Đúng là không may với phụ nữ thật." Greg đồng tình và hỏi tiếp. "Nhưng cô cũng được dì Marguerite nuôi lớn với Lissianna và Thomas khi mẹ cô mất sao?"

"Thomas đã chuyển ra sống riêng lúc đó, nhưng Lissianna vẫn ở đây." Jeanne Louise nói. "Chị ấy đã lớn hơn nhiều và giúp dì chăm sóc tôi. Tôi đoán là khi tôi còn bé, chị ấy giống như bà mẹ thứ hai hay là cô dì ruột của tôi ấy. Giờ thì chúng tôi là bạn bè."

Greg ngânhìn cô, trí não anh phản đối những gì cô vừa nói. Thomas đủ lớn để chuyển ra sống riêng vào lúc cô gái này ra đời sao? Và Lissianna đủ lớn để chăm sóc cô ta như người mẹ thứ hai sao? Những điều cô ta vừa nói không thể đúng được. Tuổi của bộ ba này trông có vẻ rất gần nhau, khiến anh khó mà tin điều đó. Anh có thể chấp nhận việc Jeanne Louise ít hơn hai người còn lại một vài tuổi, nhưng chỉ thế thôi.

Trước khi anh kịp nói ra lời nhận xét của mình, cửa phòng lại mở ra lần nữa và lần này là cô gái có đuôi tóc màu hồng tươi rói mặc chiếc váy ngủ búp bê màu xanh lá cây (Mirabeau, bạn của Lissi, 400 tuổi). Cô ngập ngừng khi nhìn thấy Jeanne Louise rồi làm mặt nhăn trước khi đóng cửa lại.

"Chị đã nghĩ là chị nên nói chuyện với anh ta." Cô thì thầm khi lại gần giường ngủ.

"Em biết mà Mirabeau. Em cũng tới để nhờ anh ta giúp chị Lissi." Jeanne Louise thú nhận rồi toét miệng cười. "Họ có nghĩ là chị dùng phòng tắm không?"

Mirabeau mỉm cười nhẹ nhàng. "Không, chị nói chị đi lấy nước uống."

"Và thay vào đó tất cả các cô hùa nhau lên đây." Greg nói tiếp, khiến cả hai cô gái ngạc nhiên.

"Tất cả chúng tôi ư?" Mirabeau hỏi.

Greg gật đầu. "Thomas tụt lại phía sau khi các cô xuống nhà. Sau đó một cô tóc nâu mặc váy búp bê đỏ lẻn vào."

"Elspeth," Jeanne Louise báo với anh.

Greg lại gật đầu. "Rồi đến hai cô sinh đôi... Juli và Vicki?"

"Đúng rồi." Jeanne Louise nói.

"Giờ tới cô và..." Ánh mắt anh hướng sang người phụ nữ với mái tóc đen và đuôi tóc hồng khi anh hỏi. "Mirabeau phải không?"

Cô gật đầu.

"Ừhm..." Jeanne Louise thở dài. "Tôi đoán là nếu những người khác đã ở đây, Mirabeau và tôi sẽ mất thời gian và làm phiền anh vô ích rồi."

"Không vô ích đâu." Anh đảm bảo với cô. "Tôi đã hiểu thêm nhiều việc."

Cô trông có vẻ nghi ngờ nhưng không nói thêm gì cả. Mirabeau thì nói. "Vậy chúng tôi nên lại phòng trước khi Martine hay Marguerite đánh hơi thấy chúng tôi và quyết định điều tra."

Jeanne Louise gật đầu đứng lên rồi ngập ngừng nói. "Lissianna thật sự cần anh giúp đấy. Anh có thể khiến cuộc sống chị ấy dễ dàng hơn nhiều nếu anh chữa khỏi chứng sợ hãi của chị."

"Phải đấy, và chúng tôi sẽ rất biết ơn anh về điều đó." Mirabeau nghiêm giọng, và hai cô gái cùng rời khỏi phòng.

Greg nằm lại xuống gối. Anh vẫn chả có ý niệm gì về chứng bệnh gì đó của Lissianna. Sau phản ứng hoảng hốt của Elspeth, anh không dám hỏi bất kỳ ai khác về nó. Mà anh cũng có tí cơ hội nào để hỏi cặp sinh đôi sau đó đâu. Hai cô bé cứ như một đội thi nói ấy, cô này ngừng thì cô kia cất tiếng và ngược lại. Họ chỉ ngồi hai bên giường, thông báo với anh đơn giản là anh PHẢI giúp chị họ của họ, và điều đó có ý nghĩa sống còn với sự tồn tại của cô ấy trong tương lai, và cô ấy đáng được hưởng một cuộc sống vui vẻ. Cô ấy là một người tốt, và đơn giản là rất đau lòng khi chứng kiến cô phải chịu đựng cái chứng bệnh sợ hãi đó. Và theo họ cô ấy không phải người duy nhất bị ảnh hưởng. Dì Marguerite của họ cũng đau khổ cùng với con gái cũng như những người yêu mến cô, và điều này đơn giản là PHẢI bị ngăn lại. Họ chân thành hi vọng là anh sẽ có thể chữa cho chị họ mình và sẽ biết ơn anh tới lúc vô cùng nếu anh làm được điều đó.

Khoảng thời gian bị hạn chế với Jeanne Louise và Mirabeau sau đó so với cặp sinh đôi quả là dễ chịu hơn nhiều, nhưng Greg vẫn chưa hỏi họ chứng bệnh sợ hãi đó là gì. Cho tới lúc đó anh đã nghĩ là anh hiểu. Thomas đã nói nó như là anh ngất xỉu khi thấy đồ ăn ấy. Lúc đó anh nghĩ anh họ Lissianna chỉ dùng ví dụ đó để cho thấy sự kinh khủng của chứng bệnh đó, nhưng rồi anh ta cũng nhắc đến việc cô phải truyền tĩnh mạch để nuôi sống cơ thể và gì nữa ấy, và anh kết luận quả là cô ngất xỉu khi nhìn thấy thức ăn, hoặc nó làm cô không thể ăn được. Cả hai điều đúng là chứng bệnh cần phải chữa trị.

Greg chỉ không hiểu rượu thì liên quan gì đến chứng bệnh của cô, nhưng có thể cô bắt đầu chìm vào ma men trong nỗ lực quên đi những vấn đề trong cuộc sống của mình.

Không, anh không bận tâm hỏi xem nỗi sợ hãi của cô là gì, nhưng anh đã nói sự thật khi bảo với Jeanne Louise rằng việc cô lên gặp anh hoàn toàn không vô ích chút nào. Anh đã hiểu thêm được khá nhiều điều. Greg giờ biết rằng Lissianna rất được những người chung quanh cô yêu mến, và họ nhìn cô như một người thông minh, tốt bụng, thương người, tốt tính, và tất cả bọn họ đều mong cô khỏe mạnh và sống tốt. Dường như Lissianna không chỉ có một vẻ ngoài xinh đẹp đáng yêu, mà có cm hồn xinh đẹp đáng yêu nữa.

Biết được điều này cũng tốt, Greg nghĩ, và tự thừa nhận là anh cũng muốn giúp cô. Đừng nhầm, nếu anh trung thực với bản thân, thì thật ra ngoài việc anh có ấn tượng với việc mọi người rất quan tâm tới cô, anh muốn giúp cô còn vì cái khoản hôn hít nút vai nút cổ nho nhỏ vừa nãy nữa.

Trợn mắt với bản thân, Greg chợt thấy ngứa ở vai kinh khủng và tự động cố với tay gãi nó, để rồi nhận ra tay anh vẫn đang bị trói ở cổ tay. Chớp mắt ngạc nhiên, anh nhìn chằm chằm vào chỗ bị trói, rồi nhắm mắt lại và thả mình xuống giường với một cái thở dài căm ghét bản thân. Anh có tới chín người vào phòng trong cả buổi tối. Sáu cô gái ăn mặc thiếu vải, một gã muốn làm Người Nhện, và dì Martine và dì Marguerite. Phần lớn trong số họ thậm chí còn ở trong phòng hơn một lần, và anh thì làm gì nào? Anh có thuyết phục họ thả tự do cho anh hay thậm chí là yêu cầu họ cởi trói cho anh không? Không, Greg tự để mình bị lôi vào cái màn bi kịch của cái gia đình điên khùng này và hoàn toàn mất lý trí về cái đáng ra phải là ưu tiên hàng đầu của anh... VỀ NHÀ CHUẨN BỊ LÊN MÁY BAY ĐI NGHỈ PHEP !

Thầm đá cho mình một cái, Greg nhìn quanh phòng nhưng không có cái đồng hồ nào cho anh xem giờ. Nhưng anh nghĩ chắc phải gần sáng rồi. Còn đủ thời gian cho anh lên máy bay nếu anh tháo dây trói sớm. Không phải như thể anh có khả năng tự cởi trói, nhưng nếu ai đó lên nói chuyện với anh tiếp, có lẽ anh nên thuyết phục người đó thả anh ra chăng.

Anh quyết định anh sẽ hứa chữa bệnh cho Lissianna khi từ Mexico về nếu họ cởi trói cho anh lúc này, và rồi nghiêm chỉnh suy nghĩ lại cái quyết định đó. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu để ai đó khác anh chữa cho cô ấy. Greg quen vài nhà tâm lý học có thể giúp cô tốt như anh. Ý anh là không phải anh không muốn chữa cho cô, mà chỉ là sau màn hôn hít hồi nãy, cộng với những cảm xúc không-phải-của-bác-sĩ-với-bệnh-nhân dành cho cô, có lẽ sẽ tốt hơn nếu nhờ ai đó khác giúp cô. Điều đó cũng sẽ giúp anh tự do theo đuổi mối quan hệ, để anh có thể khám phá sâu hơn những cái cảm xúc không-phải-của-bác-sĩ-với-bệnh-nhân đó.

Greg sẽ không nói với họ về điều này, tất nhiên rồi. Anh thậm chí sẽ không cho phép những suy nghĩ đó lọt vào óc mình vì có khả năng rất lớn là Marguerite sẽ đọc được nó. Anh sẽ chỉ đơn giản là đồng ý chữa cho cô khi anh đi nghỉ về. Khi anh về, lúc đó sẽ đủ sớm để đề cập đến vấn đề tìm người chữa trị thay thế anh.

Thỏa mãn với kế hoạch đó, Greg nhìn về cửa ra vào đầy trông đợi. Nãy giờ chả khác gì Ga xe lửa trung tâm cả mọi người cứ nườm nượp ra vào. Anh chắc chắn là sẽ không phải chờ lâu để có người tiếp theo lên gặp anh đâu. Có khi lần này sẽ là chính Lissianna ấy chứ.

Ngày đăng: 12/09/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?