Chương 19
Trong suốt hai tuần sau đó, không gì có thể chọc thủng vầng hào quang hạnh phúc của tôi. Không gì cả. Tôi bay trên mây tới cơ quan, suốt cả ngày ngồi mỉm cười với cái màn hình máy tính, rồi lại lâng lâng bay về nhà. Những lời nhận xét mỉa mai của Paul bị bật ngược lại khỏi tôi như bong bóng. Tôi thậm chí không để ý khi Artemis giới thiệu tôi với đội ngũ quảng cáo đến thăm với tư cách thư ký riêng của cô ta. Họ có thể nói tất cả những gì họ muốn. Bởi vì điều họ không biết là khi tôi mỉm cười với cái máy tính, đó là bởi Jack vừa gửi cho tôi một cái email nho nhỏ vui nhộn khác nữa. Điều họ không biết là chính anh chàng thuê tất cả bọn họ làm việc đang yêu tôi. Chính tôi. Emma Corrigan. Nhân viên cấp dưới.
"Được rồi, tất nhiên, tôi đã có vài cuộc trao đổi chi tiết với Jack Harper về vấn đề này," tôi có thể nghe thấy Artemis đang nói chuyện điện thoại khi tôi đang dọn dẹp trần tủ búp phê. "Đúng zậy. Và anh ấy cảm thấy – cũng như tôi – rằng quan niệm đó cần được nghiên cứu lại."
Nhảm nhí! Cô ta chưa bao giờ có một cuộc trao đổi chi tiết với Jack Harper. Tôi gần như bị xúi bẩy muốn gửi email thẳng cho anh ấy và kể cho anh biết cô ta đang sử dụng tên anh một cách dương dương tự đắc.
Ngoại trừ điều đó hơi hèn hạ.
Và bên cạnh đó, cô ta không phải là người duy nhất. Tất cả mọi người đều chêm Jack Harper vào các cuộc nói chuyện của mình, bên trái, bên phải và ở giữa. Nó cứ như thể bây giờ khi anh ấy đi rồi, mọi người đột nhiên giả vờ như họ là bạn tốt nhất của anh ấy và anh ấy nghĩ ý kiến của họ là tuyệt hảo.
Ngoại trừ tôi. Tôi chỉ giữ đầu bình tĩnh và không hề đề cập đến tên anh.
Một phần vì tôi biết nếu tôi làm thế, tôi sẽ đỏ mặt, hay cười toe toét ngu ngốc hay gì đó. Một phần nữa là vì tôi có một cảm giác kinh khủng là một khi tôi nói về Jack, tôi sẽ không thể ngừng lại được. Nhưng chủ yếu là vì chẳng ai đời nào mang chủ đề đó ra nói với tôi. Sau cùng, tôi sẽ biết gì về Jack Harper kia chứ? Rốt cuộc thì tôi chỉ là một nhân viên dớ dẩn.
" Này!" Nick nói, ngẩng lên khỏi điện thoại. " Jack Harper sắp lên tivi đấy!"
"Gì cơ?"
Tôi cảm thấy choáng váng ngạc nhiên. Jack sắp lên tivi?
Tại sao mà anh ấy không nói với tôi chứ?
" Một nhóm làm truyền hình tới cơ quan à, hay gì đó?" Artemis nói, vuốt mái tóc.
"Hem bít."
" OK mọi người," Paul nói, bước ra khỏi văn phòng của mình. « Jack Harper đã thực hiện một cuộc phỏng vấn trên Business Watch (Theo dõi Thương mại), và sẽ lên sóng lúc 12 giờ. Một chiếc tivi đã được đặt ở phòng họp lớn; bất cứ ai muốn đều có thể qua đó xem. Nhưng chúng ta cần một người ở lại và trực điện thoại." Cái nhìn chằm chặp của ông ta rơi trúng trôi. « Emma. Cô có thể ở lại. »
« Gì cơ? » tôi ngây ra hỏi lại.
« Cô có thể ở lại và trực điện thoại, » Paul nói. « OK? »
"Không được! Ý tôi là...tôi muốn xem! » Tôi lo âu nói. « Ai đó có thể ở lại không? Artemis, cô không thể ở lại sao? »
« Tôi không ở lại đâu! » Artemis đáp ngay tức khắc. « Thật sự thì, Emma, đừng ích kỉ thế. Nó sẽ chẳng thú vị gì với cô đâu."
"Không, có đấy!"
"Không có đâu." Cô ta đảo tròn mắt.
"Nó có đấy," tôi liều nói. "Anh ta...anh ta cũng là ông chủ của tôi mà!"
"Phải, thôi được," Artemis nói giọng mỉa mai, "Tôi nghĩ là có đôi chút khác biệt. Cô thậm chí còn hiếm khi nói chuyện với Jack Harper."
"Tôi có nói!" Tôi buột miệng nói trước khi tôi có thể ngăn mình lại." Tôi có! Tôi...' Tôi ngừng bặt, má tôi chuyển sang màu hồng. "Tôi... từng có lần đến buổi họp có anh ấy ở đó..."
"Và phục vụ một tách trà cho anh ta?" Artemis nhìn vào mắt Nick với một nụ cười mỉm chi điệu đà.
Tôi cáu tiết nhìn chòng chọc cô ta, máu dồn lên tai, thầm ước chỉ một lần mình có thể nghĩ ra thứ gì đó thực sự cay độc và khôn ngoan để hạ gục Artemis .
« Đủ rồi, Artemis, » Paul nói. « Emma, cô sẽ ở lại đây, và đã quyết định xong. »
Đến 12 giờ kém 5 văn phòng đã hoàn toàn trống không. Ngoại trừ tôi, một con ruồi và một cái máy fax kêu ro ro. Chán chường, tôi kéo ngăn bàn ra và lấy ra một thanh Aero (một loại bánh dạng thanh). Và một hộp Flake ( một loại ngũ cốc) cho đủ bộ. Tôi chỉ vừa bóc thanh Aero và cắn một miếng to thì chuông điện thoại reo.
« OK, » giọng Lissy vọng tới qua đường dây, « Tớ sẽ thu video. »
« Cảm ơn nha, Liss, » tôi nói với miệng đầy sô cô la. « Bồ là một ngôi sao. »
« Tớ không thể tin nổi bồ lại không được phép xem. »
« Tớ biết. Thật không công bằng. » Tôi chìm sâu hơn vào ghế của mình và cắn một miếng Aero nữa.
« Thôi, đừng bận tâm, bọn mình sẽ xem lại nó tối nay. Jemina cũng sẽ thu video trong phòng cô ấy, vậy nên bọn mình dứt khoát sẽ xem được thôi. »
« Jemina đang làm gì ở nhà thế? » tôi ngạc nhiên hỏi.
« Cô ấy xin nghỉ ốm một ngày để spa ở nhà ấy mà. Ồ, và ba cậu có gọi đến, » cô ấy thận trọng nói thêm.
« Ồ, được rồi. » Tôi cảm thấy có chút lo sợ. « Ông ấy nói gì? »
Tôi đã không nói chuyện với Ba Má kể từ khi chạy re kèn ở Ngày hội Gia đình Công ty. Tôi chỉ không thể bắt mình làm nổi. Việc đó quá đau đớn và ngượng ngùng, và tất cả những gì tôi biết là, họ đã hoàn toàn đứng về phía Kerry.
Vì thế khi Ba gọi tới đây vào thứ hai kế tiếp, tôi đã bảo tôi thật sự đang rất bận và sẽ gọi lại sau – và chẳng hề làm thế. Và ở nhà cũng vậy.
Tôi biết là mình cũng sẽ phải nói chuyện với họ lúc nào đó. Nhưng không phải bây giờ. Không phải khi tôi đang rất hạnh phúc.
« Bác ấy đã xem đoạn quảng cáo của buổi phỏng vấn, » Lissy nói. « Bác ấy nhận ra Jack và chỉ tự hỏi liệu bồ có biết gì về chuyện đó không. Và bác ấy nói... » Cô ấy ngừng lại. « Bác ấy thật sự muốn nói chuyện với bồ về vài thứ. »
« Ồ, » tôi nhìn chằm chằm vào sổ ghi của mình, nơi tôi đã vẽ nguệch ngoạc một vòng xoắn lên 1 số điện thoại mà tôi cho là phải giữ lại.
« Dù sao thì, bác ấy và mẹ bồ sắp xem đấy, » Lissy nói. « Và ông của bồ nữa. »
Tuyệt. Đúng là tuyệt. Cả thế giới đang xem Jack trên tivi. Cả thế giới ngoại trừ tôi.
Khi bỏ điện thoại xuống, tôi đi lấy cho mình một tách cà phê từ cái máy mới, cái quả thực đã cho một tách cà phê sữa rất ngon. Tôi quay lại và nhìn quanh căn phòng tĩnh lặng, rồi đi tưới nước cam lên cây điếu lan của Artemis. Và cái máy photocopy nào đó cũng hoà điệu cho đủ phần long trọng.
Sau đó tôi thấy hơi xấu tính. Rốt cuộc thì, đó chẳng phải là lỗi của cái cây.
« Xin lỗi nhé, » tôi nói to, và chạm vào một chiếc lá của nó. « Đó chỉ bởi người chủ của mày thật sự là một con bò cái. Nhưng mà, mày hẳn biết điều đó rồi.'
« Đang nói chuyện với anh chàng bí ẩn của em sao? » một giọng nói mỉa mai vang lên phía sau tôi, và tôi choáng váng quay lại, nhìn thấy Conner đang đứng ở ngưỡng cửa.
« Connor ! » tôi nói. « Anh đang làm gì ở đây thế? »
« Anh đang trên đường đi xem buổi phỏng vấn trên tivi. Nhưng anh chỉ muốn nói nhanh vài lời thôi. » Anh tiến vài bước vào phòng, và nhìn tôi với cái nhìn chằm chằm kết tội. « Vậy ra. Em đã nói dối tôi. »
Ồ, khỉ thật. Connor đã đoán ra rồi sao? Liệu anh ấy có thấy gì ở Ngày hội gia đình công ty không?
« Anh có ý gì ? » Tôi lo lắng hỏi.
« Anh vừa tán gẫu một tí với Tristan Bên Thiết kế. » Giọng Conner tăng dần với sự phẫn nộ. « Anh ta là đồng tính ! Em không đi chơi với anh ta chút nào đấy chứ? »
Anh ấy không thể đang nghiêm túc được. Conner không thực sự nghĩ rằng tôi đang hẹn hò với Tristan bên Thiết kế đấy chứ? Ý tôi là, Tristan không thể nhìn đồng tính hơn được nữa nếu anh ta mặc một cái quần bó da báo, mang ví, và đi loanh quanh ư ử mấy bài hát nổi tiếng của Barbra Streisand.
« Không đâu, » tôi nói, cố gắng giữ bộ mặt thẳng thắn. « Em không đi chơi với Tristan. »
« Vậy à! » Conner đáp, gật đầu như thể anh ấy vừa đạt một trăm điểm và không biết phải làm gì với nó. « Được rồi. Anh chỉ không hiểu tại sao em lại cảm thấy cần thiết phải nói dối anh. » Anh vênh cằm lên với vẻ lòng tự trọng bị tổn thương. « Chỉ thế thôi. Anh chỉ nghĩ ít ra chúng ta cũng nên thành thật với nhau một chút. »
« Connor, nó chỉ là...nó rất rắc rối. OK? »
« Tốt thôi. Thế nào cũng được. Đó là đường của em, Emma ạ.'
Một khoảnh khắc yên lặng.
"Nó là cái gì của em?" tôi lúng túng hỏi. "Đường của em ư?' (GT: chính xác là "thuyền" nhưng mình dịch thành "đường" cho dễ hiểu, đại ý là thuyền ai người nấy lái, đường ai người nấy đi.)
"Sân," anh nói với chút bực mình. "Anh muốn nói... bóng đang trên sân của em." (GT: bóng đang trên sân của ai thì người đó tự đá đó, nghĩa là chuyện riêng của mình, mình tự giải quyết theo cách của mình, không phải chuyện để người khác xía vào.)
"Ồ được rồi," tôi nói, chẳng hiểu ra chút nào. "Ờ... OK. Em sẽ ghi nhớ nó trong tâm trí."
"Tốt." Anh nhìn tôi với cái nhìn tổn thương sâu sắc nhất của mình, và bắt đầu đi khỏi.
"Chờ đã," tôi đột ngột nói. "Gượm một phút thôi! Conner, anh có thể giúp em một ân huệ thực sự không?" Tôi chờ cho đến khi anh quay lại, rồi làm bộ mặt phỉnh nịnh. "Anh có thể ở đây trực điện thoại trong khi em đi xem buổi phỏng vấn cuả Jack Harper một tí được không?"
Tôi biết Conner không phải là người hâm mộ số một của tôi vào thời điểm này. Nhưng tôi chính xác là không có nhiều lựa chọn.
"Anh có thể làm gì kia?" Conner ngạc nhiên nhìn tôi.
"Anh có thể trực điện thoại không? Chỉ nửa tiếng thôi. Em sẽ rất biết ơn..."
"Anh không thể tin nổi là em thậm chí lại có thể đề nghị anh việc ấy!" Conner hoài nghi đáp. "Em biết Jack Harper quan trọng với anh thế nào mà! Emma, anh thật sự không thể hiểu nổi em đã trở thành gì nữa."
Sau khi anh ấy hiên ngang đi khỏi, tôi ngồi đó hai mươi phút. Tôi nhận vài tin nhắn cho Paul, một cho Nick và một cho Caroline. Tôi sắp xếp mấy lá thư lại. Tôi ghi địa chỉ lên dăm ba lá thư. Và rồi đột nhiên, tôi nghĩ ra.
Điều này thật ngu ngốc. Còn hơn cả ngu ngốc nữa. Nó thật nực cười. Tôi yêu Jack. Anh ấy yêu tôi. Tôi nên ở đó, cổ vũ anh ấy. Tôi cầm cốc cà phê của mình lên và vội vàng lao ra hành lang. Phòng họp đông nghịt người, nhưng tôi lách vào phía sau, và chen vào giữa hai gã thậm chí còn không thèm xem Jack nữa, mà đang bàn luận mấy trận bóng đá.
"Cô đang làm gì ở đây thế?" Artemis hỏi khi tôi đến bên cô ta. « Thế điện thoại thì sao? »
« Sưu thuế phải được nhân dân chấp thuận, » tôi nghe thấy mình đáp lại điềm tĩnh, điều có lẽ không thật sự thích hợp ở đây ( Tôi thậm chí còn không chắc nó có nghĩa gì nữa.), nhưng lại có tác dụng khiến cô ta im miệng.
(Mình giải thích 1 chút ở đây : Chính xác câu Emma nói là "No taxation without representation", câu này là 1 slogan nổi tiếng, là câu khẩu hiệu của Cách Mạng Hoa Kỳ, 1750-1760, chống lại các khoản sưu thuế nặng nề và vô lý của Anh quốc, lúc đó còn đang đô hộ Mỹ. Ý nghĩa của câu khẩu hiệu là người Mỹ đòi hỏi là tất cả những khoản đánh thuế phải được đại biểu của họ (kiểu như hạ nghị sỹ, đại biểu nhân dân) thông qua, chứ không phải chỉ do Thượng viện Anh áp đặt lên. Câu này Emma nói ra ý nói là việc giao cho cô làm phải được thông qua sự đồng ý của cô chứ không phải chỉ cứ thể áp đặt truyền lệnh bắt cô làm là cô phải làm.)
Tôi nghển cổ lên để nhìn qua đầu mọi người, và mắt tôi chăm chú nhìn vào màn hình – và anh ấy ở đó. Đang ngồi trên một cái ghế ở phòng thu, mặc quần jeans và áo thun màu trắng, và hai phóng viên trông sáng sủa đang ngồi đối diện với anh.
Anh ấy ở đó. Người đàn ông tôi yêu.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy kể từ khi chúng tôi ngủ với nhau, tôi đột ngột nhớ ra. Nhưng gương mặt anh vẫn ấm áp như thế, và cặp mắt anh trông sẫm đen và lấp lánh hơn dưới ánh đèn phòng thu.
Ôi Trời, tôi muốn hôn anh ấy.
Nếu không có ai khác ở đây tôi sẽ tiến tới tivi và hôn lên nó. Tôi thành thật sẽ làm thế.
« Họ đã hỏi anh ấy đến đâu rồi? » Tôi thì thầm với Artemis.
« Họ đang nói chuyện về cách anh ta làm việc thế nào. Cảm hứng của anh ta, mối quan hệ của anh ta với Pete Laidler, đại loại thế. »
"Suỵt! » ai đó nói.
"Tất nhiên là mọi thứ rất khó khăn sau khi Pete chết, » Jack nói. « Nó thật khó khăn cho tất cả chúng tôi. Nhưng gần đây..." Anh ấy ngừng lại. « Cuộc sống của tôi gần đây đã quay lại bình thường và tôi đang tìm thấy lại cảm hứng. Tôi đang hưởng thụ cuộc sống của mình lần nữa."
Cảm giác râm ran li ti chạy khắp người tôi.
Anh ấy nhất định đang ám chỉ đến tôi. Nhất định là như thế. Tôi đã khiến cuộc sống của anh ấy trở lại! Ôi trời ơi. Điều đó thậm chí còn lãng mạn hơn là "Anh đã thấy kết em."
"Anh đã mở rộng sang thị trường đồ uống thể thao," người phóng viên nam nói. "Bây giờ tôi tin là anh đang tính mở rộng sang cả thị trường nữ giới.'
"Cái gì?"
Một cơn rùng mình lan khắp phòng, và mọi người bắt đầu quay đầu ngang ngửa.
"Chúng ta sắp thâm nhập vào thị trường nữ giới sao?"
'Từ khi nào vậy?"
"Tôi đã biết rồi, thật vậy," Artemis nói tự mãn. "Khá ít người biết về việc này lúc trước..."
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, ngay lập tức nhớ tới chuyện những người ngồi trong văn phòng Jack lúc trước. Cái nhuỵ hoa là để cho việc này. Giời ạ, chuyện này thật lý thú quá. Một việc mạo hiểm mới mẻ!
"Anh có thể cho chúng tôi biết thêm bất cứ chi tiết nào về việc đó không?" người phóng viên nam nói. "Nó sẽ là một thứ đồ giải khát bán cho phụ nữ?"
"Đây là những bước đi ban đầu," Jack nói. "Nhưng chúng tôi đang lên kế hoạch cho cả một mặt hàng. Một thứ đồ uống, bao bì, một hương vị. Chúng tôi có một tầm nhìn sáng tạo chắc chắn." Anh ấy mỉm cười với người đàn ông. "Chúng tôi đang rất hào hứng khích động."
"Vậy, thị trường mục tiêu của các anh lần này là gì?" người đàn ông kia hỏi và xem lại những ghi chép của mình. "Các anh có nhắm vào những phụ nữ chơi thể thao không?"
"Không hề," Jack trả lời. "Chúng tôi đang nhắm vào... cô gái trên phố."
""Cô gái trên phố"?" người nữ phóng viên ngồi thẳng lên, có vẻ hơi xấu hổ. "Nó có nghĩa gì? Ai là cô gái trên phố?"
"Cô ấy hai mươi mấy tuổi gì đó," Jack trả lời sau chút dừng lại. "Cô ấy làm việc ở công sở, đi làm bằng tàu điện, đi chơi các buổi tối và về nhà trên bus đêm... chỉ là một cô gái tầm thường, không có gì đặc biệt."
"Có cả ngàn người như thế," người đàn ông kia nói thêm với một nụ cười.
"Nhưng thương hiệu Panther đã luôn gắn với nam giới," người phụ nữ đó ngắt lời, có vẻ ngờ vực. "Với sự đua tranh. Với những giá trị nam tính. Các anh thực sự nghĩ rằng mình có thể nhảy sang thị trường nữ giới sao?"
"Chúng tôi đã nghiên cứu," Jack vui vẻ nói. "Chúng tôi cảm thấy mình hiểu thị trường của mình."
"Nghiên cứu!" cô ta giễu cợt. "Chuyện này không phải chỉ là trường hợp một người đàn ông nữa nói với phụ nữ họ muốn gì sao?"
"Tôi không tin là vậy," Jack đáp, vẫn có vẻ vui vẻ, nhưng tôi có thể thấy một tia khó chịu hơi lướt qua trên mặt anh.
"Rất nhiều công ty đã thử nhảy sang các thị trường khác mà không thành công. Tại sao các anh lại biết mình không phải chỉ là một người nữa trong số họ?"
"Tôi có lòng tin," Jack nói.
Trời, sao cô ta lại quá công kích thế? Tôi phẫn nộ nghĩ. Đương nhiên là Jack biết mình đang làm gì!
"Các anh lấy loanh quanh một loạt phụ nữ trong một nhóm trọng tâm nào đó và hỏi họ một vài câu hỏi! Làm sao như thế có thể nói cho các anh biết gì chứ?
"Đó chỉ là một phần nhỏ của bức tranh toàn cảnh, tôi có thể đảm bảo với cô thế," Jack nói giọng đều đều.
"Ôi, coi nào," người phụ nữ kia nói, ngả người ra sau và khoanh tay. "Liệu một công ty như Panther – một người đàn ông như anh – lại thật sự có thể để tâm đến, như anh nói, một cô gái tầm thường, không có gì đặc biệt?"
"Có, tôi có thể!" Jack nhìn vào cặp mắt chăm chú của cô ta một cách kiên quyết. "Tôi biết cô gái đó."
"Anh biết cô ta?" Người phụ nữ kia nhướng mày.
« Tôi biết cô gái đó là ai, » Jack trả lời. « Tôi biết sở thích của cô ấy là gì ; những màu nào cô ấy thích. Tôi biết cô ấy ăn gì, tôi biết cô ấy uống gì. Tôi biết cô ấy không muốn gì trong cuộc sống. Cô ấy là cỡ 12 nhưng lại thích là cỡ 10. Cô ấy... » anh ấy sải tay ra như thể đang tìm cảm hứng. « Cô ấy ăn sáng bằng Cheerios và nhúng Flake vào cốc cappuccino của mình. » (Flake : 1 loại thanh bánh mỏng sôcôla sữa ; Cherrios : 1 loại ngũ cốc dạng bánh nhỏ để ăn sáng với sữa).
Tôi ngạc nhiên nhìn xuống tay mình, hiện đang cầm một thanh Flake. Tôi đang sắp nhúng nó vào cốc cà phê của mình. Và... tôi đã ăn Cherrios sáng nay.
« Chúng ta hiện đang bị bao quanh bởi những hình ảnh những con người hoàn hảo, hào nhoáng, » Jack nói với sự nhiệt huyết. « Nhưng cô gái này là thực. Cô ấy có những ngày tóc xấu, và những ngày tóc đẹp. Cô ấy mặc quần lót lọt khe cho dù cô ấy thấy chúng bất tiện. Cô ấy viết ra những kế hoạch tập luyện thể dục hàng ngàym rồi lờ chúng đi. Cô ấy giả vờ đọc báo thương mại nhưng giấu những tờ tạp chí nổi tiếng trong chúng. »
Tôi ngây người ra nhìn vào màn hình tivi.
Chỉ là... chờ một phút đã. Tất cả chuyện này nghe có vẻ hơi quen thuộc.
« Đó chính xác là những gì cô làm, Emma, » Artemis nói. « Tôi đã thấy bản sao tờ OK ! của cô bên trong tờ Tuần San Marketing," cô ta quay sang tôi với tiếng cười chế nhạo và nhìn chòng chọc lên cái thanh Flake của tôi.
« Cô ấy yêu thích quần áo nhưng không phải là một nạn nhân của thời trang, » Jack nói trên màn hình. « Cô ấy sẽ có thể mặc một chiếc quần jeans... »
Artemis nhìn chằm chặp không tin nổi vào chiếc Levis của tôi.
« ... và một bông hoa trên tóc cô ấy... »
Sửng sốt, tôi đưa một tay lên và sờ vào bông hồng vải trên tóc mình.
Anh ấy không thể...
Anh ấy không thể đang nói về...
« Ôi... Trời... ơi, » Artemis nói chậm từ từ.
« Gì cơ ? » Caroline đứng cạnh cô ta hỏi. Cô ta nhìn theo cái nhìn chòng chọc của Artemis, và vẻ mặt của cô ấy thay đổi.
"Ôi Trời ơi! Emma! Đó là cô!"
"Không phải đâu," Tôi nói, nhưng giọng tôi lên tiếng một cách khác lạ.
"Đúng đấy!"
Một vài người bắt đầu huých cùi chỏ với nhau và quay sang nhìn tôi.
"Cô ấy đọc mười lăm lá số mỗi ngày và chọn một cái mà cô ấy thích nhất..." Giọng Jack vang lên.
"Đó là cô! Đó chính là cô ! »
« ... cô ấy đọc qua bìa sau những cuốn sách trí thức và giả vờ là mình đọc chúng... »
« Tôi đã biết là cô đã không đọc cuốn Dự tính Vĩ đại mà ! » Artemis nói đắc thắng.
"... cô ấy mê rượu sherry ngọt..."
"Sherry ngọt à?" Nick nói, trở nên ghê sợ. "Anh không thể đang nói nghiêm túc được."
"Đó là Emma!" Tôi có thể nghe thấy có người đang nói từ bên kia phòng. « Đó là Emma Corrigan ! »
« Emma ? » Katie nói, nhìn thẳng vào tôi trong sự ngờ vực. "Nhưng... nhưng..."
"Đó không phải là Emma! » Connor đột nhiên nói ngay lập tức và bật cười. Anh ấy đang đứng ở phía bên kia phòng, dựa lưng vào tường. « Đừng nực cười thế ! Trước tiên, Emma cỡ 8. Không phải cỡ 12 ! »
"Cỡ 8 ư?" Artemis nói với một tiếng cười khụt khịt.
« Cỡ 8 ! » Caroline cười khúc khích. "Một nhận xét chuẩn đấy!"
"Em không phải cỡ 8 sao?" Connor nhìn tôi bối rối. "Nhưng em đã nói là..."
« Em... Em biết em có nói thế." Tôi nuốt nghẹn, mặt tôi nóng như một cái lò. "Nhưng em là... em là..."
"Cô thực sự mua tất cả quần áo của mình ở các cửa hàng tiết kiệm và giả vờ chúng là đồ mới à?" Caroline hỏi, nhìn khỏi màn hình với sự hứng thú.
"Không!" Tôi nói bào chữa. "Ý tôi là, ừ, có lẽ... thỉnh thoảng..."
"Cô ấy nặng 135 pounds (khoảng 61 cân), nhưng giả vờ là mình nặng 125 (khoảng gần 58 cân)," giọng Jack vang lên.
Cái gì? Cái gì?
Cả người tôi choáng váng co rụt lại.
"Tôi không có!" Tôi kêu lên với sự tổn thương vào màn hình. "Tôi không nặng gì 135 pounds cả! Tôi nặng... khoảng ... 128... rưỡi..." Tôi bỏ lửng dần khi cả phòng quay sang nhìn chằm chặp tôi.
"... ghét đồ len móc..."
Có một tiếng thở ra há hốc vọng từ bên kia phòng.
"Cậu ghét đồ len móc sao?" Katie hoài nghi lên tiếng.
"Không!" Tôi nói, sợ hãi quay sang. "Sai rồi! Tớ thích len móc! Cậu biết tớ thích len móc mà."
Nhưng Katie đang điên tiết hiên ngang đi ra khỏi phòng.
"Cô ấy hét lên khi nghe the Carpenters," Jack vẫn đang nói trên màn hình. "Cô ấy thích Abba nhưng không thể chịu nổi nhạc jazz..."
Ôi không. Ôi không ôi không...
Connor đang nhìn tôi chằm chằm như thể tôi đã đích thân đóng cọc vào tim anh ấy.
"Em không thể chịu được... nhạc jazz sao?"
Chuyện này giống như một trong những giấc mơ mà trong đó mọi người có thể nhìn thấy đồ lót của bạn và bạn muốn chạy trốn nhưng không thể. Tôi không thể chạy vút đi khỏi. Tất cả những gì tôi có thể làm là nhìn chằm chằm về phía trước trong sự đau khổ quằn quại khi giọng Jack tiếp tục vang lên một cách không xoay chuyển.
Tất cả mọi bí mật của tôi. Tất cả những bí mật cá nhân, riêng tư của tôi. Đã được tiết lộ trên tivi. Tôi đang trong một trạng thái sốc nặng, tôi thậm chí còn không nghe được hết chúng.
"Cô ấy mặc đồ lót may mắn trong lần hẹn đầu tiên... cô ấy mượn những đôi giầy kiểu cách của bạn cùng nhà và đi chúng ra ngoài như đồ của chính mình... giả bộ chơi quyền anh... mơ hồ về tôn giáo... lo lắng rằng ngực cô ấy quá nhỏ..."
Tôi nhắm mắt lại, không có khả năng chịu đưng nổi việc này. Ngực tôi. Anh ta đề cập đến ngực tôi. Trên tivi.
"Khi cô ấy đi ra ngoài, cô ấy có thể diễn vai chín chắn lõi đời, nhưng trên giường cô ấy..."
Tôi đột nhiên lả đi vì sợ hãi.
Không. Không. Làm ơn đừng thế mà. Làm ơn, làm ơn...
"... cô ấy có một tấm trải giường Barbie."
Một tràng cười ầm ĩ rống lên quanh phòng, và tôi vùi mặt vào lòng bàn tay. Tôi đang còn hơn cả nhục nhã. Không-ai từng biết về tấm trải giường Barbie của tôi. Không-ai cả.
"Cô ấy có gợi cảm không?" người phóng viên hỏi, và tim tôi nảy lên một cú. Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, không có khả năng hít thở vì lo sợ. Anh ta sắp nói gì chứ?
"Cô ấy rất nhục cảm," Jack nói ngay lập tức, và tất cả mọi con mắt quay về hướng tôi, xôn xao. "Đó là một cô gái hiện đại, người mang theo bao cao su trong ví tiền."
OK. Mỗi lần tôi nghĩ rằng chuyện này không thể tệ hơn được nữa, thì nó lại tệ hơn nữa.
Mẹ tôi đang xem đấy. Mẹ tôi.
"Nhưng có thể cô ấy đã không đạt tới hết trọn vẹn tiềm lực của mình... có thể có một mặt của cô ấy cảm thấy nản lòng..."
Tôi không thể nhìn Connor. Tôi không thể nhìn đi đâu được.
"Có lẽ cô ấy sẵn sàng thử nghiệm... có thể cô ấy có – tôi không biết nữa – có một ý nghĩ kỳ quặc đồng tính về bạn thân nhất của cô ấy."
Không! Không! Toàn thân tôi siết chặt trong sự khiếp sợ. Tôi đột nhiên hình dung Lissy đang ngồi trước màn hình ở nhà, mắt mở to, che tay lên miệng. Cô ấy sẽ biết đó là cô ấy. Tôi sẽ không bao giờ có khả năng nhìn vào mắt cô ấy lần nữa.
"Đó chỉ là một giấc mơ, OK?" Tôi liều xoay xở nói khi mọi người trố mắt nhìn tôi. "Không phải là một ý nghĩ kỳ quặc. Chúng khác nhau đấy!"
Tôi cảm thấy muốn ném mình vào tivi. Lấy tay che đậy nó. Dừng anh ta lại.
Nhưng việc đó chẳng ích gì, phải không? Một triệu cái tivi đang bật, trong một triệu ngôi nhà. Mọi người, ở khắp nơi, đang theo dõi.
"Cô ấy tin vào tình yêu và sự lãng mạn. Cô ấy tin rằng cuộc đời mình một ngày kia sẽ trở thành một thứ gì đó tuyệt vời và phấn khích. Cô ấy có những hy vọng và những nỗi sợ hãi và lo âu, chỉ giống như bất kỳ ai. Đôi khi cô ấy cảm thấy hoảng sợ." Anh ấy dừng lại, và nói thêm với giọng êm ái hơn, "Đôi khi cô ấy cảm thấy không được yêu thương. Đôi lúc cô ấy cảm thấy mình sẽ không bao giờ được những người quan trọng nhất đối với cô ấy tán thành.
Khi tôi nhìn chằm chặp vào gương mặt nhiệt tình, nghiêm túc của Jack trên màn hình, tôi cảm thấy mắt mình khẽ nhức nhối.
"Nhưng cô ấy dũng cảm và tốt bụng và đối mặt với cuộc sống để tiến lên phía trước..." Anh ấy lắc đầu một cách sửng sốt ngạc nhiên và mỉm cười với người phỏng vấn. "Tôi... Tôi rất xin lỗi. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây nữa. Tôi đoán là tôi đã bị cuốn đi một chút. Chúng ta có thể..." Bất ngờ người phóng viên ngắt lời anh.
Bị cuốn đi.
Anh ấy đã bị cuốn đi một chút.
Điều đó như thể đang nói rằng Hitler là một thằng nhóc hùng hổ.
"Jack Harper, cảm ơn rất nhiều vì đã nói chuyện với chúng tôi," người phóng viên bắt đầu nói. "Tuần sau, chúng ta sẽ trò chuyện với ông vua lôi cuốn của các video phim, Ernie Powers. Trong khi chờ đợi, rất cảm ơn lần nữa tới..."
Mọi người nhìn chăm chú vào màn hình khi cô ta kết thúc bài diễn thuyết và chương trình ca nhạc bắt đầu. Rồi ai đó tới trước và tắt tivi đi.
Trong vài giây, cả căn phòng im lặng. Tất cả mọi người đều đang há hốc mồm nhìn tôi, như thể họ đang chờ đợi tôi phát biểu gì đó, hay nhảy nhót một chút hay gì đó. Vài khuôn mặt thông cảm, vài khuôn mặt tò mò, vài cái thì hân hoan và vài cái thì chỉ là kiểu Yeee-tôi-thấy-mừng-vì-tôi-không-phải-là-cô.
Giờ thì tôi đã biết chính xác bọn thú ở sở thú cảm thấy thế nào.
Tôi sẽ không bao giờ tới thăm sở thú lần nữa.
"Nhưng... nhưng tôi không hiểu," một giọng vọng tới từ bên kia cản phòng, và mọi cái đầu đều say sưa quay về phía Connorm như trong một trấn đấu quần vợt. Anh ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi."Làm sao Jack Harper lại biết quá nhiều thứ về em thế?"
Ôi Trời. Tôi biết Connor thực sự có trình độ học vấn cao từ Đại học Manchester và mọi thứ nữa. Nhưng đôi lúc anh ấy quá chậm hiểu.
Những cái đầu lại quay lại về phía tôi.
« Em... » Toàn thân tôi râm ran với sự xấu hổ. « Bởi vì chúng em... chúng em... »
Tôi không thể nói to việc đó lên được. Tôi chỉ không thể.
Nhưng tôi không phải làm thế. Mặt Connor từ từ chuyển sang các màu sắc khác nhau.
« Không, » anh ấy nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào tôi như thể anh ấy nhìn thấy một con ma. Và không phải chỉ là bất kỳ con ma già nào. Một con ma to đùng thực sự với những sợi xích kêu loảng xoảng đang đi « Húuuu ! »
« Không, » anh ấy lại nói. « Không. Anh không tin chuyện này đâu."
"Connor..." ai đó nói, đặt một tay lên vai anh, nhưng anh ấy giũ ra.
"Connor, em thực sự rất tiếc," tôi nói vẻ bất lực.
"Cô đang đùa!" gã nào đó trong góc kêu lên, người thậm chí rõ ràng còn chậm hiểu hơn cả Connor, và vừa mới nói rõ cho anh ấy, từng từ một. Anh ấy nhìn lên tôi. "Vậy chuyện này đã xảy ra được bao lâu rồi?"
Cứ như thể anh ấy đã mở cửa thoát lũ vậy. Đột nhiên mọi người trong cả căn phòng bắt đầu ném các câu hỏi vào tôi. Tôi không thể nghe được bản thân mình đang nghĩ gì bởi những tiếng rì rầm.
"Có phải vì thế mà anh ta tới Anh không? Để gặp cô?"
"Cô sẽ lấy anh ta chứ ? »
« Cô biết đấy, cô nhìn không giống như nặng 135 pounds đâu... »
« Có phải cô thật sự có một tấm trải giường Barbie à ? »
« Vậy trong suy nghĩ kỳ quặc đồng tính đó, chỉ là 2 người bọn cô, hay là... »
« Cô có làm tình vợiack Harper ở cơ quan không ? »
« Vì thế mà cô đá Connor phải không ? »
Tôi không thể đương đầu với chuyện này. Tôi phải đi khỏi đây. Bây giờ.
Khong nhìn vào bất kỳ ai, tôi đứng thẳng lên và chuồn khỏi phòng. Khi tôi tiến thẳng ra hành lang, tôi quá sững sờ để có thể nghĩ về bất cứ điều gì khác ngoài việc tôi phải lấy túi xách và đi khỏi. Ngay bây giờ.
Tôi đi vào bộ phận marketing trống trải, nơi điện thoại đang reo ầm ĩ khắp phòng. Thói quen đã ăn sâu, tôi không thể lờ chúng đi được.
« Xin chào ? » Tôi nói, cầm lên một cái điện thoại ngẫu nhiên.
« Vậy ra ! » giọng giận dữ của Jemina vọng tới. « Cô ấy mượn những đôi giầy kiểu cách của bạn cùng nhà và đi chúng ra ngoài như thể là của mình. « Vậy đó có thể là những đôi giầy của ai đây ? của Lissy à ? »
« Nghe này, Jemina, liệu tớ có thể chỉ... Tớ xin lỗi... Tớ phải đi đây, » tôi nói một cách yếu ớt, và đặt điện thoại xuống.
Không nghe điện thoại nữa. Lấy túi xách. Đi thôi.
Khi tôi kéo khoá túi xách với đôi bàn tay run rẩy, một cặp đã theo tôi vào trong văn phòng đã nhấc lên một cái điện thoại nào đó đang reo.
« Emma, ông của cô đang chờ máy này, » Artemis nói, che tay lên ống nói. « Điều gì đó về xe buýt đêm và ông ấy sẽ không bao giờ lại tin tưởng cô nữa ? »
« Cô có một cuộc gọi từ bộ phận quảng cáo Harvey's Bristol Cream, » Caroline xen vào. « Họ muốn biết họ có thể gửi cho cô một hòm rượu xêri ngọt miễn phí tới đâu ? »
« Làm sao mà họ có tên tôi ? Sao chứ ? Lời đồn đã lan rộng rồi sao ? Người phụ nữ ở quầy tiếp tân đã kể cho tất cả mọi người rồi sao ? »
« Emma, bố cô ở đây, » Nick nói. « Ông ấy nói mình cần phải nói chuyện với cô một cách khẩn cấp... »
« Tôi không thể, » Tôi điếng người nói. « Tôi không thể nói chuyện với bất kỳ ai. Tôi phải... Tôi phải... »
Tôi chộp lấy áo vét và gần như chạy ra khỏi văn phòng và đi ra hành lang để xuống cầu thang. Khắp nơi, mọi người đều đang quay lại văn phòng của họ sau khi theo dõi buổi phỏng vấn, và họ đều nhìn tôi chằm chằm khi tôi đang vội vàng chạy khỏi.
"Emma!" Khi tôi gần tới cầu thang, một người phụ nữ tên là Fiona, người tôi ít quen biết, chộp lấy cánh tay tôi. Cô ta nặng khoảng 300 pounds và luôn vận động cho việc những chiếc ghế phải to hơn và cửa giả phải rộng hơn. "Đừng bao giờ thấy xấu hổ với cơ thể của mình. Hãy vui vẻ với nó! Bà mẹ trái đất đã ban tặng nó cho cô! Nếu cô muốn tới xưởng đồ của chúng tôi vào thứ bẩy..."
Tôi giằng cánh tay mình ra trong sự khiếp sợ, và bắt đầu lóc cóc chạy xuống các bậc thang đá hoa. Nhưng khi tôi tới tầng dưới, ai đó khác lại chộp lấy cánh tay tôi.
"Này, cô có thể nói cho tôi cái cửa hàng từ thiện nào cô tới thế?" Đó là một cô gái mà tôi thậm chí còn chẳng nhận ra. "Bởi vì với tôi, cô thực sự luôn trông ăn mặc rất ổn..."
"Tôi cũng thích búp bê Barbie nữa!" Carol Finch bên Kế toán đột nhiên đứng trước mặt tôi. "Chúng ta có thể bắt đầu lập một câu lạc bộ cùng nhau được không, Emma?"
"Tôi... Tôi thực sự phải đi đây."
Tôi lùi đi, rồi bắt đầu chạy xuống cầu thang. Nhưng mọi người vẫn bắt chuyện với tôi từ mọi hướng.
"Tôi không nhận ra mình là một đồng tính nữ cho đến khi tôi 33 tuổi..."
"Rất nhiều người mơ hồ về tôn giáo. Đây là một tờ rơi về nhóm nghiên cứu Kinh thánh của chúng tôi..."
"Hãy để tôi yên!" Tôi la lên đau khổ. « Mọi người hãy để tôi yên đi ! »
Tôi chạy một mạch ra cửa, những giọng nói vẫn đi theo tôi, dội lại trên nền đá hoa. Khi tôi điên cuồng đẩy cánh cửa kính nặng chịch, Dave – người bảo vệ thơ thẩn đứng, và nhìn chằm chặp thẳng vào ngực tôi.
« Chúng nhìn hoàn toàn ổn với tôi, cưng ạ, » anh ta nói khích lệ.
Cuối cùng tôi cũng mở được cánh cửa, chạy ra ngoài và lao xuống phố, mà không nhìn trái phải gì hết. Ít nhất tôi đã tới được chỗ nghỉ chân, ngồi thụp xuống một băng ghế và ôm mặt vào tay.
Co thể tôi vẫn đương còn âm hưởng dội lại với sự choáng váng.
Tôi khó có thể gắn kết được một suy nghĩ nào.
Tôi chưa từng tuyệt đối và hoàn toàn bối rối như thế trong cả cuộc đời mình.