Chương 12
Tôi chưa bao giờ thấy Jemina quá đỗi thất kinh đến thế.
"Anh ta biết tất cả bí mật của cậu ư?" Cô ấy nhìn tôi như thể tôi đang rất tự hào thông báo rằng tôi sẽ hẹn hò với một kẻ giết người hàng loạt vậy. "Cậu nói vậy là có ý quái gì thế?"
"Tớ đã ngồi cạnh anh ấy trên một chuyến bay và kể cho anh ấy nghe mọi điều về mình."
Tôi cau mày nhìn vào gương và nhổ một sợi lông mày nữa. Bây giờ là 7h. Tôi đã tắm, đã sấy khô tóc và giờ thì đang trang điểm.
"...Và giờ thì anh ta đã mời cô ấy đi chơi." Lissy vòng tay ôm chặt đầu gối và nói "Điều đó không quá lãng mạn sao?"
"Cậu đang đùa đấy à?" Jemina hốt hoảng kêu lên. "Hãy nói với tớ đó chỉ là một trò đùa đi!"
"Tất nhiên là tớ không đùa rồi! Bộ có vấn đề gì sao?"
"Cậu sẽ đi chơi với một anh chàng biết tất cả mọi điều về cậu ư?"
"Đúng vậy"
"Và cậu hỏi tớ rằng có vấn đề gì sao?" Giọng cô ấy vút cao lên một cách ngờ vực. "Cậu điên rồi chắc?"
"Đương nhiên là tớ không điên rồi"
"Tớ biết là bồ đã phải lòng anh ấy," Lissy lặp lại điều ấy cả tỷ lần. "Tớ biết mà. Ngay từ khi bồ bắt đầu kể về anh ta" Cô ấy nhìn vào hình ảnh của tôi ở trong gương. "Lúc này là tớ thì sẽ để yên lông mày bên phải"
« Thật à? » Tôi nhìn kỹ vào mặt mình.
"Emma, cậu không được kể với bọn đàn ông tất cả mọi điều về bản thân! Cậu phải giữ lại điều gì đó chứ! Mẹ tớ đã luôn bảo tớ rằng, con không bao giờ nên để cho một gã đàn ông nào biết được cảm giác của mình hay đồ đạc trong túi xách tay."
"Được thôi, quá trễ rồi" tôi nói nhỏ một cách bướng bỉnh. "Anh ấy đã biết hết rồi"
"Vậy thì sẽ không đi đến đâu cả." Jemina nói "Anh ta sẽ không bao giờ tôn trọng cậu"
"Anh ấy có"
"Emma" Jemina nói, gần như tỏ ra thương hại "Cậu không hiểu sao? Cậu đã đánh mất điều đó rồi."
"Tớ không đánh mất điều gì cả!"
Đôi khi, tôi nghĩ Jemina nhìn nhận đàn ông không phải là một con người mà là rô-bốt ngoài hành tinh vậy, và họ phải bị chinh phục bằng bất cứ giá nào.
"Cậu thật không giúp được gì nhiều cả, Jemina" Lissy nói "Coi này. Cậu đã hẹn hò với hàng đống gã thương nhân giàu có. Cậu phải đưa ra được lời khuyên nào hữu ích chứ!"
"Thôi được rồi" Jemina đặt túi xách của cô nàng xuống. "Đây là một mục tiêu vô vọng, nhưng tớ sẽ cố hết sức." Cô ấy bắt đầu búng tay. "Điều đầu tiên là phải trông chải chuốt nhất có thể."
"Chứ cậu nghĩ tại sao tớ phải đi nhổ lông mày cơ chứ?" Tôi nhăn nhó nói.
"Tốt. OK, điều tiếp theo là cậu phải tỏ ra quan tâm tới sở thích của anh ấy. Vậy, anh ấy thích gì nào?"
"Hem bít. Ôtô, tớ nghĩ vậy. Hình như anh ấy đã từng nói anh ấy có những chiếc xe cổ trong gara."
"Vậy tốt rồi" Jemina tươi tỉnh lên hẳn. "Rất tốt. Hãy giả bộ là cậu thích ôtô, và đề nghị đến xemmột buổi triển lãm xe. Cậu có thể tìm thấy trong một cuốn tạp chí về ô tô trên đường tới chỗ hẹn."
"Tớ không thể" Tôi nói và uống một ngụm từ cốc Harvey's Bristol Cream – đồ uống thư giãn tiền-hẹn hò của tôi. "Tớ đã nói với anh ấy trên máy bay là tớ ghét xe cổ rồi."
"Cậu đã làm gì chứ?" Jemina trông như thể cô ấy muốn thụi cho tôi một cái vậy. "Cậu nói với người mà cậu sẽ hẹn hò rằng cậu ghét thú vui ưa thích của anh ta ư?"
"Tớ không biết tớ sẽ hẹn hò với anh ấy, được chứ?" tôi nói bào chữa và với lấy hộp kem nền. "Và dù sao đi nữa thì đó là sự thật. Tớ ghét xe cổ. Đám người đi xe cổ lúc nào trông cũng có vẻ quá tự mãn và kiêu căng về bản thân vậy."
"Sự thật thì làm được cái gì chứ?" Jemina cất cao giọng khích động. "Emma, tớ xin lỗi. Tớ không thể giúp cậu được. Chuyện này là một thảm họa. Cậu thật hết thuốc chữa. Cứ như là đi chiến đấu mà mặc đồ đi ngủ í."
"Jemina, đây không phải là một cuộc chiến." Tôi vặn lại, đảo tròn mắt. "Và đây cũng không phải là một ván cờ. Chỉ là đi ăn tối với một người đàn ông dễ thương mà thôi."
"Cậu hay nghi ngờ quá đó, Jemina" Lissy phụ hoạ. "Tớ nghĩ chuyện này thật sự lãng mạn! Họ sẽ có một buổi hẹn hò hoàn hảo, bởi vì sẽ không có bất kỳ một rắc rối nào hết. Anh ấy biết Emma thích cái gì. Anh ấy biết cô ấy quan tâm tới điều gì. Họ rõ ràng là một cặp hoàn toàn xứng đôi"
"Được thôi, tớ đi rửa tay đây." Jemina nói, vẫn đương lắc đầu. "Cậu sẽ mặc cái gì?" cô ta nheo mắt lại "Đồ của cậu đâu?"
"Cái đầm màu đen của tớ." Tôi trả lời một cách vô tội. "Và đôi xăng đan có quai" Tôiởa hiệu về phía đằng sau cánh cửa nơi treo cái đầm đen của mình.
Jemina còn nheo mắt hơn nữa. Cô ta sẽ có thể trở thành một nhân viên SS giỏi đó, tôi thường nghĩ vậy. (Notes: Tổ chức SS được thành lập năm 1934 với mục đích chính là bảo vệ cho Hitler)
"Cậu sẽ không mượn cái gì của tớ chứ?"
"Không!" Tôi nói phẫn nộ. "Thành thật thì Jemina, tớ có quần áo của riêng mình, cậu biết mà."
"Tốt. Được rồi. Chúc một buổi tối tốt lành."
Lissy và tôi đợi đến khi tiếng bước chân của cô ta đi xuống hành lang và tiếng cửa trước đóng sầm lại.
"Được rồi!" Tôi nói một cách khích động, nhưng Lissy giơ một tay lên.
"Đợi đã,"
Cả hai chúng tôi ngồi im lìm trong đôi phút. Rồi chúng tôi nghe thấy tiếng cửa trước được mở ra rất khẽ khàng.
"Cô ta đang cố bắt tận tay chúng mình đó" Lissy rít lên. "Chào" Cô ấy cất cao giọng. "Có ai ngoài đó không?"
"Ồ! Chào" Jemina nói, xuất hiện ở cửa phòng. "Tớ quên thỏi son bóng". Mắt cô ta quét nhanh qua phòng.
"Tớ không nghĩ là cậu sẽ tìm thấy nó ở đây đâu." Lissy nói vô tội.
"Không. Được rồi." Mắt cô ta đảo nghi ngờ quanh phòng một lần nữa. "OK. Chúc một buổi tối tốt lành."
Tiếng bước chân xuống hành lang của cô ta lại vang lên và cửa trước đóng sầm lại lần nữa.
"Tốt rồi!" Lissy nói "Đi thôi"
Chúng tôi không vội bóc băng dính khỏi cánh cửa phòng Jemina, mà Lissy đánh một dấu nhỏ lên chỗ đó. "Đợi chút!" cô ấy nói, khi tôi định đẩy cửa mở. "Có một cái khác ở phía dưới cùng"
"Bồ nên làm điệp viên." Tôi nói trong khi nhìn cô ấy cẩn thận bóc băng dính ra.
"OK" cô ấy nói, nhăn trán một cách tập trung. Cần phải có thêm vài cái bẫy khờ khạo nữa."
"Có băng dính trên tủ quần áo nữa" tôi nói " Và... ôi Trời ơi!" Tôi chỉ lên. Một ly nước đặt cân bằng trên đầu tủ, sẵn sàng trút xuống đầu chúng tôi nếu chúng tôi mở cửa ra.
"Đồ bò cái!" Lissy nói khi tôi với lên. "Bồ biết không, tớ đã phải mất cả tối để nghe điện thoại giúp cô ta đêm hôm nọ, và cô ta thậm chí không hề biết ơn."
Cô ấy đợi cho đến khi tôi hạ ly nước xuống cẩn thận, rồi với tới cánh cửa. "Sẵn sàng chưa?"
"Sẵn sàng"
Lissy hít một hơi thật sâu, sau đó mở cửa tủ quần áo. Ngay lập tức, một tiếng còi báo động vang lên lanh lảnh " Hú ...hú ....hú ..."
"Chết tiệt" cô ấy nói, đóng sầm cánh cửa tủ. "Chết tiệt! Sao cô ta còn làm thế cơ chứ?"
"Nó vẫn kêu kìa!" Tôi kêu lên kích động "Làm cho nói dừng lại đi. Làm cho nó dừng lại đi !"
"Tớ không biết làm cách nào cả! Có lẽ bồ cần một mật mã đặc biệt!"
Chúng tôi cùng điên cuồng đánh mạnh và vỗ vào cái tủ, tìm nút tắt.
"Tớ không thể tìm thấy cái nút, công tắc hay bất cứ cái gì ..."
Đột nhiên tiếng ồn ngừng lại, và chúng tôi thở hổn hển nhìn chòng chọc vào nhau.
"Thật ra thì," Lissy nói sau một khoảng lâu ngừng lại. "Thật ra thì, tớ nghĩ có thể có một cái còi báo trộm xe ô tô trong đó"
"Ồ" Tôi nói. « Ôi đúng rồi. Phải, chắc là thế."
Có vẻ rụt rè, Lissy với tới cánh cửa lần nữa, và lần này nó yên lặng. « OK » cô ấy nói. "Lại đây"
"Wow" chúng tôi thở hắt ra ngay khi cô ấy đẩy cánh cửa mở.
Tủ quần áo của Jemina như là một rương đầy châu báu. Nó giống như là chiếc bít tất Giáng sinh. Đó là những bộ quần áo vừa mới, vừa sáng bóng và lộng lẫy, hết cái này đến cái khác, tất cả các ngăn đều gọn gàng, và treo đầy ắp trên những cái móc thơm, giống như trong cửa hiệu vậy. Tất cả những đôi giày được đựng trong tủ giày với lớp kính chống nắng gắn phía trước Tất cả dây nịt được treo gọn gàng trên móc. Tất cả túi xách được xếp thẳng hàng trên kệ. Một lát sau tôi mượn bất kỳ thứ gì của Jemima, và mọi món đồ đơn lẻ có vẻ đã bị thay đổi từ lúc đó.
"Cô ta chắc phải bỏ ra cả tiếng đồng hồ mỗi ngày để giữ cho chúng ngăn nắp thế này" tôi nói và khẽ thở dài một cái, nghĩ tới đống lộn xộn trong tủ đồ của mình.
"Cô ta làm thật đó" Lissy nói "Tớ đã nhìn thấy"
Nói bạn hay, tủ đồ của Lissy là tệ nhất. Nó gồm cả cái ghế trong phòng cô ấy, tất cả bị chất lên thành một đống tướng trên đấy. Cô ấy nói cất đồ đi làm cô ấy đau đầu, và miễn là nó sạch sẽ, có vấn đề gì đâu chứ?
"Vậy !" Cô ấy nói với một nụ cười xếch mang tai, và với lấy chiếc đầm óng ánh màu trắng. "Tối nay Madame thích trông như thế nào?"
Tôi không mặc chiếc đầm trắng óng ánh. Nhưng tôi cũng đã mặc thử nó. Trên thực tế, cả hai chúng tôi đã cùng thử cả đống đồ, và rồi rất cẩn thận, để chúng trở lại chỗ cũ. Bên ngoài, một tiếng còi báo động ô tô vang lên, và chúng tôi cùng hốt hoảng nhảy dựng lên khiếp đảm, sau đó lập tức ra vẻ như chúng tôi không hề bối rối.
Cuối cùng, tôi quyết định mặc cái áo xẻ vai mới tuyệt diệu màu đỏ của Jemina, nó sẽ thích hợp với cái quần bằng vải the màu đen hiệu DKNY của tôi (Giá 25 bảng mua từ của hiệu Notting Hill Housing Trust) và đôi giày cao gót màu bạc hiệu Prada của Jemima. Và sau đó, mặc dù không có ý định trước, vào phút cuối tôi chộp lấy cái túi xách nhỏ màu đen hiệu Gucci.
"Bồ trông thật tuyệt diệu!" Lissy nói khi tôi xoay một vòng. "Hoàn toàn kỳ diệu!"
"Trông tớ không quá ăn diện chứ hả?"
"Đương nhiên là không rồi! Coi nào, bồ sẽ đi ra ngoài ăn tối với một triệu triệu phú chứ bộ."
"Đừng nói như vậy mà!" Tôi kêu lên, cảm thấy dạ dày mình nhộn lên. Tôi nhìn đồng hồ. Bây giờ gần 8 giờ rồi.
Ôi Trời. Bây giờ thì tôi thực sự đang bắt đầu cảm thấy lo lắng rồi đó. Trong lúc vui vẻ chuẩn bị, tôi đã quên khuấy đi mất tất cả chuyện này thực sự là cái gì.
Hãy giữ bình tĩnh nào, tôi tự nhủ. Chỉ là đi ăn tối thôi mà. Tất cả chỉ có thế. Không có gì đặc biệt cả. Không có gì ngoài tầm kiểm...
"Chết thật!" Lissy nhòm ra ngoài cửa sẩttong phòng. "Chết tiệt! Có một chiếc ô tô vĩ đại đậu bên ngoài!"
"Cái gì? Đâu?" Tôi vội nhoài ra cùng cô ấy, tim tôi như đập nhanh. Khi tôi nhìn theo tia nhìn chằm chằm của cô, tôi hầu như không thể thở nổi.
Một chiếc ô tô sang trọng khổng lồ đang đợi bên ngoài căn hộ của chúng tôi. Ý tôi là, nó thực sự là khổng lồ đó. Nó màu bạc và sáng bóng, và đập ngay vào mắt một cách đáng kinh ngạc trên con đường bé tí xíu của chúng tôi. Trên thực tế tôi có thể thấy vài người đang nhòm ra hiếu kỳ từ mấy căn hộ đối diện.
Và ngay lập tức tôi cảm thấy thực sự sợ hãi. Tôi đang làm gì đây? Đó là thế giới mà tôi chẳng biết gì cả. Khi chúng tôi ngồi cùng nhau trên máy bay, Jack và tôi chỉ như hai người ngang hàng. Nhưng bây giờ hãy nhìn chúng tôi xem. Hãy nhìn thế giới mà anh ấy sống – và nhìn thế giới mà tôi sống.
"Lissy" Tôi nói giọng lí nhí. "Tớ không muốn đi."
« Có cậu phải đi! » Lissy nói – nhưng tôi có thể thấy cô ấy cũng đang ngẩn người ra giống như tôi.
Tiếng còi chợt vang lên, và chúng tôi nhảy dựng lên.
Tôi cảm thấy mình có thể sắp nôn ra đến nơi.
OK. OK. Tôi đi đây.
"Chào!" Tôi nói qua máy điện thoại nội bộ. "Em sẽ...em sẽ xuống ngay đây." Tôi đặt điện thoại xuống và nhìn Lissy.
"Được rồi", tôi nói bằng giọng run run. "Tới rồi"
"Emma" Lissy túm lấy tay tôi. "Trước khi cậu đi. Đừng để tâm đến bất cứ điều gì Jemima đã nói. Chúc một buổi tối đáng yêu nhé." Cô ấy ôm chặt tôi. "Hãy gọi cho tớ nếu có cơ hội nhé."
"Tớ sẽ gọi"
Tôi ngắm lại mình trong gương lần cuối, sau đó mở cửa và đi xuống cầu thang.
Tôi mở cửa và Jack đứng đó, thắt cà vạt và khoác một chiếc veston. Anh ấy mỉm cười với tôi, và tất cả nỗi sợ hãi của tôi bay biến đi mất như đàn bươm bướm. Jemima đã nhầm rồi. Không phải là tôi đấu lại anh ấy. Mà là tôi cùng với anh ấy.
"Chào!" Anh ấy nói, mỉm cười ấm áp. "Em trông rất xinh"
"Cám ơn. "
Tôi tiến đến mở cửa, nhưng một người đàn ông đội mũ vành đã xông đến mở cửa cho tôi.
"Mình khờ quá!" Tôi nói một cách lo lắng.
Tôi không thể tin mình đang ngồi trên chiếc xe này. Tôi. Emma Corrigan. Tôi cảm thấy mình như một công chúa. Tôi thấy mình như một ngôi sao điện ảnh vậy.
Tôi ngồi xuống cái ghế bọc lông, cố gắng không nghĩ cái này khác bất kỳ chiếc xe nào tôi từng ngồi qua ra sao.
"Em OK chứ?" Jack hỏi.
"Vâng! Em ổn!" Giọng tôi vút lên lo lắng.
"Emma" Jack nói, "Chúng ta sẽ vui vẻ thôi, anh hứa đó. Em đã uống một ly rượu sherry ngọt tiền-hẹn hò chưa?"
Sao anh ấy lại biết...
Ồ đúng rồi. Mình đã nói cho anh ấy ở trên máy bay rồi.
"Vâng, thực ra em đã uống rồi" Tôi thừa nhận.
"Em có muốn uống thêm một chút không?" anh ấy mở quầy bar ra và tôi trông thấy chai Harvey's Bristol Cream đặt trên một cái đĩa bằng bạc.
"Anh đặc biệt dành thứ đó cho em ư?" Tôi hỏi ngờ vực.
"Không, đây là loại rượu ưa thích của anh mà" Gương mặt anh đờ ra tấu hài, tôi không thể ngăn mình cười phá lên. "Anh sẽ uống cùng em" anh nói khi đưa chiếc ly tôi. "Anh chưa bao giờ thử thứ này trước đây," Anh ấy rót cho mình một lượng lớn rồi nhấp một ngụm và thổi phì phì ra. "Em không đùa đó chứ?"
"Ngon tuyệt! Nó có vị như Lễ Giáng Sinh!"
"Nó có vị như..." Anh lắc đầu. "Anh không muốn nói cho em biết nó có vị giống gì đâu. Anh sẽ dùng whisky nếu em không phiền."
"OK" Tôi nói và rùn vai. "Nhưng anh đừng có hối tiếc nhé" Tôi uống thêm một ngụm và cười toe toét một cách hạnh phúc với anh. Tôi đã cảm thấy hoàn toàn thoải mái rồi.
Đây sẽ là một buổi hẹn hò hoàn hảo.