Chương 69
Buổi tối thứ Sáu, Geoff Dorso đến ăn tối tại nhà cha mẹ anh ở Essez Fells. Đó quả thực là một bữa ăn vui vẻ. Một cách bất ngờ em gái của anh, Marian, chồng cô, Don, và hai đứa con sinh đôi lên hai của họ đến từ Boston vào kỳ nghỉ cuối tuần. Mẹ anh đã lập tức cố gắng quy tụ lại bốn người con khác, vợ chồng họ và con cái họ, để đón tiếp khách mời. Thứ Sáu là đêm duy nhất tất cả mọi người đều có thể rảnh rang.
- Như vậy con có thể hoãn mọi dự tính khác, được không, Geoff? - Mẹ anh đã nửa nài nỉ nửa ra lệnh khi bà gọi điện thoại cho anh buổi chiều hôm ấy.
Geoff không có dự tính, nhưng dự phòng một trường hợp khẩn cấp, anh né tránh trả lời thẳng.
- Con không chắc đâu, mẹ. Con cần phải sắp xếp lại một việc, nhưng...
Ngay lập tức anh hối tiếc vì đã chọn cách này. Giọng nói của mẹ anh thay đổi, tỏ ra hết sức quan tâm trong lúc bà ngắt lời anh.
- Ồ, con đã có hẹn, Geoff! Chắc con gặp được một cô bạn xinh xắn? Thế thì con đừng lỡ hẹn. Con hãy mang bạn theo. Mẹ rất muốn gặp cô ấy!
Geoff than thầm trong lòng.
- Thực ra, mẹ, con chỉ nói đùa thôi. Con không có hẹn với ai hết. Con sẽ gặp mẹ vào khoảng sáu giờ.
- Thôi được, con.
Hiển nhiên, niềm vui của mẹ anh khi nghe anh nhận lời đã có vẻ giảm bớt vì không được làm quen với cô gái rất có thể là con dâu tương lai của bà.
Trong lúc anh cúp máy, Geoff nghĩ nếu được mời vào tối mai, không chừng anh sẽ gợi ý với Kerry rằng nàng và Robin có thể đến ăn tối tại nhà cha mẹ anh. Có lẽ nàng sẽ từ chối ngay, anh nghĩ.
Đột nhiên anh cảm thấy lo ngại nhận ra rằng nhiều lần trong ngày hôm ấy một ý nghĩ cứ thoáng qua đầu anh: mẹ anh sẽ rất có cảm tình với Kerry.
Lúc sáu giờ, anh lái xe tới ngôi nhà kiểu Tudor xinh đẹp nhưng cây cối mọc bừa bãi mà cha mẹ anh đã mua được cách đây hai mươi bảy năm với giá chỉ bằng một phần mười giá trị hiện nay. Đây là một ngôi nhà lý tưởng cho cả gia đình khi mình còn bé, anh nghĩ, và giờ đây vẫn còn lý tưởng cho tất cả con cháu. Anh đậu xe phía trước
căn nhà để xe nay là chỗ ở của cô em gái út vẫn còn độc thân. Tất cả bọn họ đã luân phiên sử dụng căn nhà này trong thời gian học đại học. Bản thân anh đã ở đấy lúc còn là sinh viên luật tại Columbia, rồi trong hai năm sau đó.
Mình đã rất may mắn, anh nghĩ trong lúc hít thở không khí lạnh tháng Mười một và thưởng thức hơi ấm của ngôi nhà mời mọc, thắp đèn sáng trưng. Suy nghĩ của anh chợt quay về Kerry. Mình vui mừng vì mình không phải con một, anh tự bảo. Mình cảm tạ Chúa vì ba đã không qua đời khi mình còn đang học đại học và mẹ không tái giá và đến ở cách đây ba nghìn cây số. Mọi chuyện không thể dễ dàng đối với Kerry.
Lẽ ra mình phải gọi điện thoại cho nàng hôm nay, anh nghĩ. Tại sao mình đã không gọi? Mình biết nàng không muốn bất cứ một ai lảng vảng quanh nàng, nhưng, mặt khác, nàng quả thực không có một ai cùng san sẻ những nỗi lo âu. Nàng không thể bảo vệ Robin theo cách gia đình mình có thể bảo vệ một trong những đứa con nếu có một mối đe dọa.
Anh bước lên lối đi và hòa vào không khí ấm áp ồn ào, hết sức tiêu biểu khi ba thế hệ của dòng họ Coble quy tụ.
Sau những lời chào mừng dạt dào tình cảm với nhánh Boston, và một tiếng hello bình thường với những người anh thường xuyên gặp gỡ, Geoff thoát khỏi bọn họ để đi tìm cha anh trong phòng khách.
Với những cuốn sách luật đều là bản in đầu tiên sắp thành hàng dài, đây là căn phòng bọn trẻ thường không được phép đặt chân vào. Edward Geoff rót một ly scotch cho con trai, và một ly cho chính ông. Bảy mươi tuổi, ông là một luật sư nghỉ hưu đã từng là chuyên gia trong lĩnh vực kinh doanh và nhiều khách hàng nằm trong số 500 công ty dẫn đầu của tạp chí Fortune.
Edward quen biết và quý mến Mark Young và đang nóng lòng nghe bất cứ tin tức hậu trường nào về vụ ông ta bị giết mà rất có thể Geof đã nghe qua ở tòa án.
- Con không thể kể gì nhiều với ba đâu. - Geoff nói. Thật khó tin nổi sự ngẫu nhiên là một hoặc mấy tên trấn lột chỉ tình cờ thất bại trong một vụ trộm và giết Young, đúng lúc nạn nhân thứ hai, Haskell đang định thương lượng với công tố để làm chứng chống lại Jimmy Weeks.
- Ba đồng ý. Hôm nay, ba đã ăn trưa ở Trenton với Summer French. Ba đã hay biết một điều rất có thể con sẽ quan tâm. Cách đây mười năm, có một thành viên trong một ủy ban quy hoạch ở Philadenphia đã cung cấp nhiều tin tức nội bộ cho Weeks, về một xa lộ đang được dự tính xây dựng giữa Philly và Lancaster. Weeks đã chớp được một vài khu đất có giá trị và kiếm một số lãi khổng lồ khi bán lại cho các nhà phát triển khi kế hoạch về xa lộ được công bố.
- Đó không phải là lần đầu tiên người ta lợi dụng những tin tức nội bộ.- Geoff nhận xét. - Đây là một thực tế của cuộc sống mà cảnh sát cũng đành bó tay. Và thông thường rất khó chứng minh, con có thể nói thêm như thế.
- Ba đã nhắc tới chuyện này vì một lý do. Ba biết Weeks đã mua được những khu đất đó với giá chẳng đáng là bao bởi người được quyền bán đang rất cần tiền mặt.
- Con có quen biết người đó?
- Khách hàng thân thiết của con, Skip Reardon.
Geoff nhún vai.
- Chúng ta đang nói loanh quanh, ba biết rõ mà. Đó là một trong những nguyên nhân khiến Skip suy sụp. con còn nhớ hồi đó Tim Farrell đã nói rằng Skip thanh lý tất cả mọi thứ để thuê luật sư biện hộ. Trên giấy tờ, tình trạng tài chính của Skip có vẻ dồi dào, nhưng anh ta đã đứng tên nhiều lô đất, với hợp đồng cầm cố một ngôi nhà quá đáng, và một bà vợ dường như nghĩ mình đang kết hôn với một ông hoàng. Nếu Skip không vào tù, giờ đây anh ta sẽ là một người giàu có, bởi vì anh ta là một nhà kinh doanh tài giỏi. Nhưng con tin con còn nhớ anh ta đã bán các lô đất theo giá thị trường.
- Không đúng là giá thị trường, nếu người mua có những tin tức đặc biệt. - Cha anh nói với vẻ cau có. - Một trong những tin đồn mà ba nghe được là Haskell, kế toán viên của ông ta từ thời đó, cũng hay biết về dịch vụ này. Dù sao đi nữa, một phần của những tin tức như thế có thể hữu ích theo một cách nào đó, vào một ngày nào đó.
Trước khi Geoff kịp trả lời, nhiều giong nói vang lên từ bên ngoài phòng khách.
- Ông. Bác Geoff, bữa ăn tối đã sẵn sàng.
- Bổn phận đang kêu gọi chúng ta... - Edward Dorso vừa nói vừa đứng lên và vươn vai.
- Ba đi trước đi. Con sẽ đi ngay sau ba. Con muốn kiểm tra các tin nhắn.
Khi anh nghe giọng nói thấp, khàn của Kerry trên băng nhắn tin, anh áp ống nghe sát vào tai.
Phải chăng quả thực Kerry đang nói nàng muốn đi đến nhà tù và gặp lại Skip? Nàng muốn cả mẹ của anh ta và Beth Taylor cùng ở đó?
- Lạy chúa! - Anh lớn tiếng thốt lên.
Tóm lấy bàn tay của đứa cháu tên Justin đã được bảo tới gọi anh, Geoff vội vàng đi về phía phòng ăn, nơi anh biết mẹ anh đang nóng lòng chờ một người ngồi xuống để cùng cầu nguyện.
Khi cha anh kết thúc lời cầu nguyện, mẹ nói thêm:
- Và ba mẹ hết sức vui mừng vì có cả Marian và Don cùng hai cháu.
- Mẹ, nghe mẹ nói cứ như chúng con đang sống ở Bắc cực,- Marian vừa phản đối vừa nháy mắt với Geoff. - Boston chỉ cách đây khoảng ba giờ rưỡi.
- Nếu mẹ con có thể, chắc là đã có một đại gia đình ở đây. Cha anh bình luận với một nụ cười thích thú. Và tất cả các con sẽ ở ngay đây, dưới con mắt canh chừng của mẹ.
- Tất cả các con có thể cười mẹ. - Mẹ anh nói. - nhưng mẹ rất thích trông thấy toàn bộ gia đình với nhau. Thật là tuyệt vời khi có ba cô con gái đã có gia đình riêng và Vickey có một bạn trai vững vàng đáng mến như Kenvin.
Geoff chăm chú nhìn trong lúc bà hướng mắt rạng rỡ về phía Vickey và Kevin.
- Bây giờ nếu con trai duy nhất của mẹ có thể tìm được một cô gái tương xứng...- Giọng nói của bà chợt dừng lại trong lúc mọi người quay sang Geoff với một nụ cười trìu mến.
Geoff nhăn mặt, rồi mỉm cười theo, anh nhớ lại thời mẹ anh là một phụ nữ rất hấp dẫn, đã dạy văn chương trung đại ở trường đại học Dreww trong hai mươi năm. Thực ra, anh đã được đặt tên là Geoffey do bà rất ngưỡng mộ Chaucer.
Nhân lúc đổi món ăn, Geoff lẻn vào căn phòng nhỏ đặt máy điện thoại để gọi Kerry. Anh rất mừng nhận thấy giọng nói của nàng có vẻ vui.
- Kerry, chị có thể gặp Skip ngày mai hay không? Tôi biết mẹ anh ta và Beth sẽ bỏ mọi việc để tới đó khi chị đến.
- Tôi rất muốn Geoff, nhưng tôi không biết có thể được hay không. Tôi không an tâm khi rời xa Robin, thậm chí bỏ nó ở nhà Cassie. Bọn trẻ luôn luôn thích ra ngoài và nơi đó quá trống trải.
Geoff không biết anh đã có một giải pháp cho tới lúc anh nghe mình nói.
- Tôi có một ý hay hơn. Tôi sẽ đến đón cả hai mẹ con chị, và chúng ta có thể gửi Robin ở nhà cha mẹ tôi trong lúc chúng ta đi. Em gái tôi và chồng cô ấy cùng bọn trẻ đều đang ở đây. Mấy đứa cháu khác cũng sẽ đến chơi. Robin sẽ có nhiều người để làm bạn, và nếu như thế vẫn còn chưa đủ, em rể tôi là đại úy cảnh sát bang Massachusetts. Chị hãy tin tôi đi, Robin sẽ rất an toàn.
Thứ Bảy, ngày 4 tháng 11
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99 - Hết