Chương 65
Kerry đã định rời văn phòng sớm để nàng có thể có mặt tại phòng mạch của bác sỹ Smith đúng lúc ông ông khám xong bệnh nhân cuối cùng. Tuy nhiên, nàng đã đổi ý, nhận thức rằng tốt hơn nên chờ cho tới lúc nàng có được những yếu tố chính xác hơn về mối quan hệ giữa ông và con gái.
Nàng cũng muốn về nhà với Robin.
Bà Reardon tin rằng thái độ của Smith đối với Suzanne là "bệnh hoạn", nàng nghĩ.
Vì Frank Green đã nhận thấy Smith tỏ ra hoàn toàn dửng dưng trước tòa như thế nào.
Skip Reardon đã nói bố vợ anh ta đã không đến nhà họ thường xuyên, và mỗi khi Suzanne gặp ông hai người thường gặp riêng.
Mình cần phải nói chuyện với một ai quen biết những người này và không có lợi ích trong vụ này, Kerry nghĩ. Mình cũng cần nói chuyện với bà Reardon một lần nữa, một cách bình tĩnh hơn. Nhưng mình có thể nói gì với bà ta? Rằng ngay lúc này tình cờ tòa đang xét xử một vụ trùm mafia được biết đã gọi Suzanne là Em Yêu khi ông ta chơi golf với cô ta hay sao? Rằng một nhân viên phục vụ đã nghĩ hai người có một chuyện gì đó hay sao?
Những phát hiện này chỉ có tác dụng đóng đinh quan tài của Reardon chặt thêm một chút mà thôi, nàng ngẫm nghĩ. Với tư cách một công tố viên, mình có thể tranh luận rằng cho dù Skip muốn ly hôn để có thể trở về với Beth, anh ta vẫn rất có thể tức giận nếu anh ta hay biết rằng Suzanne đang hẹn hò với một tay triệu phú và bắt anh ta trả ba nghìn đô la cho bộ đồ nhãn hiệu Saint Laurent.
Nàng vừa định rời khỏi văn phòng lúc năm giờ thì Bob gọi điện thoại. Nàng nghe được vẻ căng thẳng trong giọng nói của anh. - Kerry, anh cần gặp em một lát. Em sẽ ở nhà trong khoảng một giờ nữa chứ?
- Vâng.
- Lúc đó anh sẽ gặp em. - Anh nói và cúp máy.
Chuyện gì khiến Bob phải đến nhà? Nàng tự hỏi. Lo ngại về tấm ảnh của Robin nàng đã nhận? Hay là anh vừa trải qua một ngày quá vất vả ở tòa án? Rất có thể như thế, như thế, nàng tự bảo, nhớ lại lời Frank Green đã tuyên bố cho dù không có lời chứng của Haskell Chính phủ vẫn có thể buộc tội Jimmy Weeks. Nàng lấy chiếc áo choàng và khoác túi qua cánh tay lên vai, buồn rầu nhớ lại trong một năm rưỡi hôn nhân của nàng, nàng đã vui sướng như thế nào khi nàng hối hả từ sở trở về nhà để trải qua buổi tối cùng với Bob Kinellen.
Khi nàng về tới nhà, Robin nhìn nàng bằng ánh mắt trách móc.
- Mẹ, tại sao Alison lại đón con tại trường và đưa con về tận nhà? Chị ấy không chịu nói rõ lý do và con cảm thấy mình như một con ngốc.
Kerry nhìn cô giữ trẻ.
- Cháu có thể về, Alinson. Cảm ơn cháu.
Khi họ chỉ còn lại một mình, nàng nhìn vào bộ mặt tức giận của Robin.
- Chiếc xe hơi đã khiến con hoảng hồn hôm kia...- nàng mở lời.
Khi nàng nói xong, Robin ngồi im.
- Đó là một kiểu hăm dọa, phải không mẹ?
- Phải, đúng vậy.
- Có phải đó là lý do khi mẹ về nhà đêm hôm qua mẹ đã có vẻ hết sức mệt mỏi và rã rời?
- Mẹ đã không nhận thức được mình đã như vậy, nhưng đúng là như thế, mẹ đã khá lo lắng.
- Và đó là lý do chú Geoff đã chạy đến?
- Phải, đúng vậy.
- Con ước gì mẹ đã kể cho con nghe đêm qua.
- Mẹ đã không biết phải nói như thế nào với con, Rob. Mẹ đã quá căng thẳng.
- Như vậy lúc này mình phải làm gì?
- Đề phòng mọi chuyện có thể gây rắc rối cho tới lúc chúng ta tìm ra kẻ đã ở bên kia đường hôm thứ Ba và tại sao hắn ta đã ở đó.
- Mẹ có nghĩ hắn ta sẽ trở lại, và lần tới hắn sẽ cho xe cán lên mình con?
Kerry muốn gào to lên: "Không, mẹ không nghĩ". Thay vì vậy, nàng đi đến gần chiếc sofa nơi Robin đang ngồi và choàng một cánh tay quanh mình nó. Robin gục đầu lên vai mẹ.
- Nói một cách khác, nếu chiếc xe đó phóng vào con một lần nữa, con sẽ tránh.
- Chính vì vậy, chiếc xe đó sẽ không có cơ hội một lần nữa đâu, Rob.
- Ba biết chuyện này chứ?
- Mẹ đã gọi điện thoại cho ba đêm qua. Lát nữa ba sẽ tới.
Robin ngồi thẳng người.
- Bởi vì ba lo lắng vì chuyện này?
Nó có vẻ sung sướng, Kerry nghĩ, như thể Bob đã ban cho nó một đặc ân.
- Lẽ tất nhiên, ba lo lắng cho con.
- Tuyệt. Mẹ, con có thể kể cho Cassie nghe về chuyện này chứ?
- Không, lúc này chưa được. Con phải hứa, Robin. Cho tới lúc chúng ta biết được ai đang làm trò này...
- Và đã còng tay hắn ta? – Robin ngắt lời.
- Đúng vậy. Ngay sau khi việc đó được giải quyết xong, lúc đó con mới có thể kể ra.
- Đồng ý. Chúng ta sẽ làm gì đêm nay?
- Chỉ nghỉ ngơi. Chúng ta sẽ bảo người ta mang bánh pizza tới. Trên đường về nhà, mẹ đã ghé thuê hai cuốn phim.
Vẻ láu lỉnh mà Kerry rất thích, chợt hiện ra trên mặt của Robin.
- Con hy vọng đó là những phim hay.
Nó đang cố gắng làm cho mình cảm thấy dễ chịu hơn, Kerry nghĩ. Nó sẽ không để lộ cho mình biết nó đang lo sợ như thế nào.
Lúc sáu giờ kém mười, Bob đến. Kerry nhìn Robin lao mình vào tay của anh với một tiếng reo mừng.
- Tại sao ba nghĩ con đang gặp nguy hiểm? - nó hỏi.
- Em sẽ để cho hai bố con trò chuyện trong lúc em lên gác thay quần áo. - Kerry thông báo.
Bob buông Robin ra. - Đừng lâu quá, Kerry. – Anh vội vàng nói - anh chỉ có thể ở lại ít phút.
Kerry trông thấy nỗi đau đớn thoáng qua trên mặt Robin và chỉ muốn bóp cổ Kinellen. Anh nên thỉnh thoảng tỏ ra một chút thương mến, nàng tức giận nghĩ. Cố gắng giữ giọng nói bình thường, nàng trả lời:
- Em sẽ trở xuống ngay thôi.
Nàng nhanh chóng thay đổi y phục,mặc quần tây và áo thun, nhưng cố tình chờ trên gác chừng mười phút. Rồi, trong lúc nàng sắp sửa đi xuống, có tiếng gõ cửa phòng nàng và Robin gọi:
- Mẹ.
- Con vào đi. – Kerry lên tiếng, - mẹ xong rồi, - rồi nói tiếp khi trông thấy vẻ mặt của Robin. – Có chuyện gì vậy?
- Không có gì. Ba muốn con chờ trên này trong lúc ba nói chuyện với mẹ.
- Mẹ hiểu.
Bob đang đứng ở giữa phòng khách, rõ ràng không thoải mái, rõ ràng nóng lòng muốn đi. Anh thậm chí đã không cởi áo khoác, Kerry nghĩ. Và việc anh làm đã khiến Robin buồn? Anh quay người lại khi nghe thấy tiếng bước chân của nàng.
- Kerry, anh phải trở về văn phòng. Có nhiều việc anh phải làm cho phiên tòa ngày mai. Nhưng có một điều rất quan trọng anh phải nói với em.
Anh rút một mảnh giấy nhỏ ra khỏi túi.
- Chắc em đã nghe nói tới chuyện vừa xảy ra với Barney Haskell và Mark Young?
- Tất nhiên.
- Kerry, Jimmy Weeks có một cách lấy thông tin. Anh không rõ bằng cách nào, nhưng đúng là như vậy. Chẳng hạn, ông ta biết em đã đi gặp Reardon trong tù hôm thứ Bảy.
- Thế à? – Kerry nhìn người chồng cũ. – Ông ta làm như vậy với mục đích gì?
- Kerry, em đừng đùa bỡn, anh hết sức lo ngại. Jimmy đang ở trong tình thế tuyệt vọng. Anh vừa nói với em ông ta có cách tìm ra bất cứ những gì ông ta muốn tìm. Em hãy xem cái này.
Kinellen đưa cho nàng một mẩu giấy dường như là một bản sao chụp một ghi chú viết trên một mảnh giấy xé từ một cuốn sổ tay. Trên đó là sau nốt nhạc khóa đô, với một dòng chữ gạch bên dưới, "Anh yêu em". Cuối cùng là chữ ký tắt "J".
- Cái này có nghĩa là gì? – Kerry hỏi, thậm chí trong lúc nàng trầm ngâm ngắm mấy nốt nhạc.
Rồi, trước khi Bob kịp trả lời, nàng chợt hiểu và máu như đóng băng trong người nàng. Đó là những nốt nhạc mở đầu cho bài ca Xin cho tôi gọi cô là em yêu.
- Anh đã tìm thấy cái này ở đâu và nó có nghĩa là gì? – nàng dằn giọng hỏi.
- Người ta đã tìm thấy bản thảo gốc trong túi ngực của Young khi họ lục soát quần áo của ông ta tại nhà xác. Đó là nét chữ của Haskell, được viết trên một tờ giấy xé ra từ cuốn sổ bên cạnh máy điện thoại của Young. Cô thư ký nhớ vừa mới đặt cuốn sổ mới ở đó đêm qua; như vậy Haskell chắc hẳn đã viết lên đó trong khoảng bẩy giờ và bẩy giờ rưỡi sáng nay.
- Vài phút trước khi ông ta chết?
- Đúng thế, Kerry, anh biết việc này có liên quan với sự kiện Haskell đang thương lượng với công tố.
- Thương lượng? Anh muốn nói vụ giết người rải hoa hồng mà ông ta đang ám chỉ ông ta có thể buộc tội Jimmy Weeks? – Kerry không thể tin điều nàng đang nghe. – Jimmy đã liên hệ mật thiết với Suzanne Reardon, phải không? Bob, có phải anh đang nói với em rằng tên đã chụp ảnh Robin và suýt cán phải nó là tay chân của Jimmy Weeks, và đây là cách ông ta muốn làm cho em phải hoảng sợ?
- Kerry, anh không biết nói gì hết ngoài việc em hãy bỏ vụ này đi. Xin em hãy vì Robin, bỏ vụ này đi.
- Jimmy có biết việc anh đến đây?
- Ông ta biết, vì Robin, anh sẽ phải cảnh giác em.
- Chờ một lát. – Kerry nhìn người chồng cũ với vẻ hoài nghi. – Để em nói thẳng điều này. Anh đến đây để cảnh báo em hãy bỏ cuộc vì khách hàng của anh, tên côn đồ và sát nhân mà anh đại diện đã yêu cầu anh hăm dọa em, một cách gián tiếp. Lạy
Chúa, Bob, anh đã thấp hèn đến thế hay sao?
- Kerry, anh đang cố gắng cứu tính mạng đứa con của anh.
- Đứa con của anh? Đột nhiên nó quan trọng đối với anh đến thế hay sao? Anh có biết đã bao nhiêu lần anh hủy hoại cuộc đời của nó khi anh đã không giữ lời hứa đến thăm nó? Thật đáng sỉ nhục. Bây giờ anh hãy đi đi.
Trong lúc anh quay người, nàng giật mảnh giấy khỏi bàn tay của anh.
- Nhưng em sẽ lấy cái này.
- Đưa cái đó cho anh.
Kinellen nắm chặt bàn tay của nàng, buộc mấy ngón tay của nàng mở ra và kéo mảnh giấy khỏi tay nàng.
- Ba, hãy bỏ mẹ ra!
Cả hai người cũng xoay người và trông thấy Robin đang đứng ở ngưỡng cửa, khuôn mặt xanh mét nhợt nhạt của nó càng làm nổi bật những vết sẹo đang mờ.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99 - Hết