Chương 5
Ông đã thay đổi cuộc đời của tôi, bác sĩ Smith...Đó chính là lời Barbara Tompkins đã nói với ông trong lúc cô ta rời khỏi phòng mạch của ông sáng hôm nay. Và ông biết đó là sự thật. Ông đã thay đổi cô ta và,đồng thời, thay đổi cả cuộc đời của cô ta. Từ một phụ nữ thô kệch, hầu như rụt rè, có vẻ già hơn cái tuổi hai mươi sáu của cô ta, ông đã biến đổi cô ta trở thành một cô gái trẻ đẹp. Thậm chí còn hơn cả một người đẹp. Giờ đây cô ta đã có tinh thần. Cô ta không còn là người phụ nữ thiếu tin tưởng đã đến gặp ông cách đây một năm.
Vào thời kỳ đó, cô ta đang làm việc trong một công ty giao tế nhỏ ở Albany. "Tôi đã trông thấy những gì ông đã làm cho một trong những khách hàng của chúng tôi - cô ta đã nói khi cô ta bước vào phòng mạch của ông ngày đầu tiên hôm ấy. - Tôi vừa được thừa hưởng một số tiền từ một bà dì. Ông có thể làm cho tôi trở nên xinh đẹp hay không?
Ông đã làm hơn thế - ông đã biến đổi cô ta. Ông đã làm cho cô ta trở nên tuyệt đẹp. Giờ đây Barbara đang làm việc cho công ty giao tế lớn nổi tiếng ở Manhattan.
Cô ta vẫn luôn luôn thông minh, nhưng việc kết hợp trí thông minh với sắc đẹp đặc biệt của cô ta đã thực sự thay đổi cuộc đời cô ta.
Bác sĩ tiếp khách hàng cuối cùng trong ngày của ông vào lúc sáu giờ rưỡi. Rồi ông thả bộ qua ba dãy phố của đại lộ 15 tới nhà ông ở Washington News.
Ông có thói quen mỗi ngày về nhà, thư giãn bằng một ly bourbon pha soda trong lúc xem bản tin buổi tối rồi quyết định nơi ông muốn ăn tối. Ông sống một mình và hầu như không bao giờ ăn tại nhà.
Đêm nay, một cơn kích động bất thường xâm chiếm tâm trí ông. Trong tất cả những phụ nữ, Barbara Tompkins là người giống cô ta hơn hết. Chỉ cần trông thấy cô ta là ông đã xúc động cực độ. Ông đã nghe lỏm Barbara trò chuyện với bà Carpenter, kể với bà cô ta đang mời một khách hàng ăn tối vào đêm nay trong Oak Room của khách sạn Plaza.
Gần như miễn cưỡng, ông đứng lên. Chuyện sắp xảy ra là không sao tránh được. Ông sẽ tới Oak Bar, nhìn vào trong Oak Room, xem thử có một bàn nhỏ nào từ đó ông có thể quan sát Barbara trong lúc ông ăn tối.Chắc cô ta sẽ không có khả năng nhận ra sự hiện diện của ông. Nhưng cho dù cô ta nhận ra ông, ông sẽ chỉ cần vẫy tay chào cô ta. Cô ta không có lý do nào để nghĩ rằng ông đang theo dõi cô ta.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99 - Hết