Chương 3
- Con không thích bác sĩ Smith,
Robin thẳng thắn nói trong lúc Kerry lái xe ra khỏi bãi đậu trên đường 9 và chạy vào đại lộ 5. Kerry nhìn nhanh Robin.
- Tại sao?
- Ông ấy làm cho con sợ. Ở nhà, khi con gặp bác sĩ Wilson, ông ấy luôn luôn kể nhiều câu chuyện đùa. Nhưng bác sĩ Smith thậm chí không mỉm cười. Ông ấy như đang tức giận con. Ông ấy nói một số người được trời cho sắc đẹp trong lúc nhiều người khác phải cố gắng mới có được, nhưng không ai được lãng phí trong bất cứ trường hợp nào.
Robin được thừa hưởng ngoại hình đặc biệt của cha, và quả thực khá xinh đẹp. Đúng là một ngày nào đó điều này có thể trở nên một gánh nặng, nhưng tại sao vị bác sĩ lại nói chuyện kỳ lạ như thế với một đứa bé? Kerry tự hỏi.
- Đáng lẽ con không nên kể với ông ấy rằng con chưa thắt dây an toàn xong khi chiếc xe tải đụng vào xe của ba, - Robin nói thêm, - thế là bác sĩ Smith bắt đầu lên lớp con.
Kerry liếc con gái. Robin vẫn luôn luôn thắt dây an toàn. Việc lần này nó không kịp thắt có nghĩa là Bob đã khởi động xe quá nhanh. Kerry cố gắng che giấu nỗi tức giận trong lúc nàng nói:
- Có lẽ ba đã vội vàng ra khỏi bãi đậu xe.
- Ba đã không nhận thấy con không có thời gian thắt dây, - Robin tự biện hộ, nhận thức vẻ bực tức trong giọng nói của mẹ.
Kerry chợt cảm thấy đau lòng cho con gái. Bob Kinellen đã bỏ rơi hai mẹ con nàng khi Robin còn rất bé. Hiện nay, anh đã kết hôn với con gái của người cùng hùn vốn và là cha của một đứa con gái năm tuổi và một đứa con trai ba tuổi. Robin tôn thờ cha nó,và Bob luôn luôn tràn đầy ân cần mỗi khi ở bên cạnh nó. Nhưng anh thường xuyên làm cho nó thất vọng bằng cách gọi điện thoại vào phút cuối để hủy bỏ một cuộc hẹn. Bởi vì bà vợ thứ hai của anh không thích được nhắc nhở rằng anh còn có một đứa con gái khác. Robin chưa bao giờ được mời tới nhà anh. Do đó nó thậm chí hầu như không biết cô em gái và cậu em trai cùng cha khác mẹ.
Vào đúng dịp hiếm hoi anh đến đúng hẹn và đưa nó đi chơi, thì lại có chuyện xảy ra, Kerry nghĩ. Tuy nhiên, nàng cố hết sức che giấu nỗi tức giận, quyết định không tiếp tục vấn đề này.
- Con phải ngủ một chút cho tới lúc chúng ta đến nhà ông Jonathan và bà Grace, - nàng gợi ý.
- Dạ. - Robin nhắm mắt.- Con cá là ông bà đã mua cho con một món quà.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99 - Hết