Chương 32
Đã hai ngày, Courtney chỉ ngồi bên cửa sổ phòng để nhìn ra ngoài phố. Bà Mama Alvalez la rấy nàng về chuyện này, nàng chỉ mỉm cười mơ hồ, không tranh luận. Nàng biết bà có lý. Chandos mới đi có hai ngày, nàng chờ đợi gì ở anh lúc này?
Nàng gác cái chân đâu lên ghế, lơ đãng nhìn theo sinh hoạt trên đường phố, nhưng lại suy nghĩ nhiều về mình. Nàng phải tự nhận với lòng mình, dù có viện lý do nào, có lập luận cách nào, một sự thật không chối cãi được là: nàng yêu Chandos. Nàng nhận rõ rang nàng yêu anh nhiều hơn nàng tưởng, yêu những gì trước kia nàng nghĩ về một người nữ có thể yêu một người nam.
Có thể vì anh làm cho nàng cảm thấy an toàn. Đấy là một yếu tố quan trọng, nhưng ở anh lại có cái gì cần thiết cho nàng. Lạy Chúa! Sao nàng lại cần có anh đến thế. Có thể anh dịu dàng lúc nàng cần dịu dàng, có thể anh yêu thương nàng khi nàng cần yêu thương. Và cái thói độc lập cô đơn, cái thái độ không thích gần ai cả của anh.
Những tật đó làm cho con người anh như rất dễ bị tổn thương, khó gần gũi. Nhưng ngược lại, dù có muốn lừa dối mình đến đâu, nàng cũng vẫn biết rằng Chandos không thuộc về nàng, dù nàng có cần đến anh bao nhiêu đi nữa. Anh không nhận những quan hẹ tình cảm lâu dài – Anh không hề giấu diếm điều đó – Nàng phải rất thực tế. Không có chuyện hôn nhân với Chandos.
Ngày thứ hai ở nhà bà Mama Alvalez thì Courtney gặp con gái bà, Calida Alvalez: cô ta xông vào phòng Courtney không gõ cửa và sau đó tự giới thiệu . Courtney nhớ lại tên nàng mà Chandos nói trong lúc hôn mê vì rắn cắn, còn cô ta nhìn người đàn bà mà Chandos đã đem giao gửi cho mẹ cô. Thế là hai người gặp nhau trong cái thế thù ghét.
Calida đẹp nẩy lửa, tóc đen bong, cặp mắt lúc nào cũng lóe lên tinh quái vốn hơn Courtney bốn tuổi, cô gái người Mễ có đủ kinh nghiệm để tỏa ra sức sống đam mê, lòng tin và thái độ rất bản lãnh mà Courtney không thể có được. Trái lại, Calida thấy đối thủ của mình là một cô gái trẻ, một lady có cái kiểu cách lạnh lung rất điềm tĩnh, nhưng vẫn hơn hết là những đường nét vừa "chớm nắng". Làn da màu ngà sáng, suối tóc nàng nâu sáng lóe lên cặp mắt xếch một góc như mắt mèo, nhưng lại là màu vàng của thứ uýt ki nồng đượm. Courtney là con sư tử tuyền màu vàng và Calida muốn móc hai con mắt của con sư tử đó. Thực tế cô chỉ tấn công được bằng ngôn từ:
- Ta tin cô phải có ý đồ khi đi cùng với gã Chandos nhà ta.
- Chandos nhà cô?
- Chứ sao? Chandos của ta đó, ả ta không hề lên giọng.
- Vậy sao anh ấy không ở nhà?
Không ngờ bị tấn công, ả loạng choạng, rồi chống chế.
- Nhà này vẫn là nơi anh ở nhiều hơn bất kỳ ở đâu.
- Thế cũng chưa đủ chứng tỏ anh ấy thuộc về cô. Còn nếu cô nói anh ấy là chồng cô. ..
Nàng bỏ lửng và nhìn Calida cười mơ hồ.
- Tao đã có lần từ chối hôn nhân (với hắn). Còn nếu tao muốn lấy hắn, tao chỉ cần ngoắc tay... cô bấm cho ngón tay kêu lách cách. Courtney thấy nổi cơn giận. Không biết Chandos có biết rằng Calida Alvalez nói chắc như thế không? Nó nói có cơ sở không?
- Chuyện cô nói hay lắm. Nhưng nếu cố gắng chưa có nhẫn trên ngón tay, chuyện tôi đi với anh Chandos làm ìg cô không nên xen vào.
Courtney đóng sập cửa lại sau khi cô ả ra hỏi phòng nàng, nhưng nàng cũng nhận thấy cánh tay mình run run, nàng không biết lời đe dọa của Calida đúng đến mức nào?
Calida sồng sộc đi vào quán rượu của Mario để chuẩn bị làm chiều.
Calida ở nhà mẹ, nhưng kiếm sống riêng, nên tự quyết cách sống, làm việc gì, ả toàn quyết quan trọng bỏ ngoài tai những lời bà Mama.
Ả khoái bán rượu vì thích cái không khí gây cấn, bắn sung, đấm đá nhiều vụ xảy ra vì ả. Có khi ả xúi bọn đàn ông đánh nhau, có khi cuỗm đàn ông của mấy bà "ăn thêm" và rồi chờ xem bi kịch gia đình diễn ra. Ả chưa bao giờ lép vế, hay thất bại trong những mưu toan này.
Calida bực bội có thể không có chuyện gì xảy ra giữa Chandos và con Mỹ cái ấy. Còn cái hôn mà Mama kể chắc chẳng đáng kể... nhưng trước đây Chandos có bao giờ đi cùng phái nữ? Hắn là con người cô đơn.
Chandos là một tay đấu súng. Dân đấu súng thường coi thường pháp luật, bốc đồng, luôn có cuộc sống nguy hiểm, có nhiều gã phạm luật, trốn về vùng đất da đỏ, ghé vào Alameda. Calida biết nhiều gã, ngủ với nhiều gã, nhưng với Chandos, ả vẫn có biệt nhãn. Hắn chẳng bao giờ nói chuyện yêu đương, chẳng bao giờ tán tỉnh khi cần ngủ với ả, hắn nói ra và ngủ với ả. Còn nếu ả dở trò hờn ghen, giận dữ, gã lẳng lặng bỏ đi. Cái lạnh lung đó làm Calida lúc nào cũng thắc mắc, sẵn sàng đến với gã khi gã đến thị trấn này, dù lúc đó ả đang ngủ với ai, đang tán gã đàn ông nào khác.
Khi Chandos đến ở khách sạn của Mama, Mama cũng biết rằng con gái hay đưa gã lên phòng ả. Nhưng ả cũng đưa nhiều gã khác lên phòng, Mairo, anh em họ của Calida nữa. Nhưng từ lâu rồi bà già không nghĩ đến chuyện dạy dỗ con gái nữa. Có nói nó cũng làm theo ý nó và có cấm nó cũng tìm cách làm cho được.
Thế mà hôm nay, cái người đàn ông ả coi đương nhiên là của riêng ả, lại đưa người đàn bà khác đến ở, còn yêu cầu bà mẹ săn sóc cho cái con đó nữa, điên thật.
Làm sao mà mắt như tóe lửa đó! Sói con "cái con đó – cái con đó".... Ả ngưng bặt nhìn Mario ra chiều suy nghĩ. Không sao, không sao. Cho xin ly uýt ki rồi còn làm việc đây, không đá nhé.
Ả nhìn Mario, người anh họ xa, khi cái tiểu bang miền Nam Hoa Kỳ còn cấm người Mễ buôn bán, chỉ có Almeda ở mãi xa biên giới là rộng rãi cho họ. Mama đến mở cửa hàng ăn ở đây. Bà nấu ăn ngon, dễ thương, nên được mọi người yêu quý. Vì thế đến khi Mario mở quán rượu ở đối diện quán cơm của Mama chẳng ai ngăn cản.
Thế là Mario trở thành người tình của Calida lúc rảnh rỗi. Mario bằng lòng cười ngay Calida nhiều gã khác cũng thế nhưng Calida không thích lấy chồng. Nhiều khi ả cũng cần Mario, gã cũng đẹp trai với cặp mắt màu nâu và bộ râu cá chốt mảnh mai như hình ảnh một nhà quyền quý Tây Ban Nha. Nhưng Mario rất hèn nhát, chẳng khi nào hắn "chiến đấu" vì Calida đâu.
Calida nhìn Mario, rồi cười với gã khi gã trao cho ly uýt ki hay nhen nhúm một ý đồ.
- Mama có khách, một con Mỹ cái đẹp lắm. Nhưng Mama không hề biết nó là con đượi – puta.
- Thế sao em biết.
- Ả tâm sự chỉ ở đây cho lành chân, rồi sang làm việc với Bertha.
Mario sáng mắt. Nhà điếm của Bertha đang rất cần ả điếm đẹp. Nhưng bao giờ gã mới
được ngủ với ả mới này?
- Thế em có nói cho Mama biết không?
- Hừ, con nhỏ rất dễ thương, cởi mở và thật tình em thương nó. Nó cần có bạn, mà chẳng có ai ở đây.
- Ả nói với em vậy à?
Calida gật đầu, choài qua quầy rượu thì thào.
- Nó còn nói với em có biết ai không. Anh thích không?
Gã nheo mắt nhìn Calida và ả cười lớn.
- Thôi mà Mario. Tôi biết anh sẽ thích nó. Và anh đừng đợi cho đến khi nó rách tả tơi mà không nhào vô khi nó cần đàn ông?
Ả nắm được gã rồi. Ả hiểu hơn ai hết cái nhìn này. Gã đang khoái khi gã nghĩ là người đầu tiên chiếm đoạt cô nàng mới vào nghề.
- Thế còn bà Mama thì sao?
- Đợi tối mai bà đi ăn sinh nhật bà sẽ đi khi nhà hết khách. Bà sẽ không ở đó lâu đâu vì mai còn đi nhà thờ. Nhưng đừng có sợ, con Mỹ cái đó sẽ muốn anh ở suốt đêm và anh sẽ ra về lúc bà đi nhà thờ.
- Cô có bảo trước nó chờ tôi không?
- À, không, anh phải làm cú bất ngờ. Tôi không muốn con bé mắc nợ tôi. Cứ làm sao cho nó đừng kêu lên khi sự đã rồi.
"Chắc là Coudert sẽ về kịp đúng lúc cuộc vui bất ngờ này. Sẽ ngoạn mục đây, mình chỉ việc chờ xem".
- Chương 1
- Chươgn 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43