Chương 11 - Sáng kiến mới
Bob Andy ngồi trong bộ tham mưu đang đánh máy những gì đã ghi chép trong ngày. Ba của Bob, làm biên tập cho 1 tờ báo ở Los Angeles, đã dạy cho con trai đánh máy.
Đối diện với Bob, Hannibal đang véo môi bằng 1 bàn tay, còn tay kia vuốt ve con mèo bí ẩn đang kêu gừ gừ trên chân cậu.
- Mười giờ kém 5 rồi mà chưa có tin tức gì của Peter hết! Bob lo lắng nhận xét. Không biết chuyện gì xảy ra với Peter?
- Ba mẹ Peter yêu cầu cậu ấy phải về trước 10 giờ. Mà mình cũng vậy thôi. Mình phải về, nếu không mẹ mình sẽ lo.
- Hay cậu gọi điện về nhà để xin phép ở lâu hơn 1 chút. Như vậy bọn mình sẽ có thời gian nhận điện của Peter.
Bob gọi về cho ba mẹ. Ba cậu thám tử sử dụng điện thoại bộ tham mưu thoải mái; và tự trả tiền thuê bao hàng tháng bằng tiền kiếm được khi giúp ông Titus trong việc kinh doanh đồ cổ.
Bà Andy trả lời. Khi biết con mình đang ở với Hannibal Jones, bà cho phép ở lại thêm nữa tiếng theo yêu cầu, vì bà tin tưởng Hannibal.
Hannibal bỏ con mèo xuống đất. Cậu nâng kính tiềm vọng lên, xem xét vùng xung quanh.Màn đên yên tịnh. Hộp đèn hiệu của Thiên Đường Đồ Cổ và đèn đường sáng 1 bên; bên kia ánh đèn xanh xanh cho biết ông bà Jones đang xem truyền hình trong phòng khách. Ngôi nhà nhỏ nơi Konrad và Hans, 2 công nhân ở vẫn tối, vậy là anh em chưa đi xem phim về, nên không thể hỏi Hans đã cho Peter xuống xe ở đâu.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Hannibal tuyên bố:
- Chúng ta hãy để thêm nữa tiếng nữa cho Peter tự báo về bằng cách này hay cách khác. Rồi sau đó chúng ta hành động.
Bob ngưng đánh máy. Xác ướp thì thầm biến mất, thần đầu chó đi dạo, quả cầu bằng đá granit xoay vòng, chú mèo Abyssinie và lời nguyền rủa Ai Cập, tất cả đang quay cuồng trong đầu Bob.
- Babal ơi - Bob nói, tốt hơn hết là mình về nhà. Suy nghĩ của mình không được liên tục nữa. Mình có cảm giác như đang đi lộn đầu xuống dưới.
- Tất cả chúng ta đều cần 1 đêm ngủ ngon giấc - Hannibal đồng tình. Nhưng mình vẫn ngồi thêm lại đây, phòng trường hợp Peter gọi về.
- Sao cậu không thử radiỏ Bob hỏi. Có thể bây giờ Peter đang cố gắng liên lạc với mình.
- Khi thiết kế mấy cái đài này, mình đã dự kiến tầm quá yếu. Phải điều chỉnh lại. Nhưng cậu nói đúng. Cứ thử xem.
Hannibal nhấn vào nút phát của radio, dùng làm đài phát thu của bộ tham mưu.
- Bộ tham mưu đây. Mình gọi thám tử phó. Cậu có nghe không, trả lời đi.
Hồi âm lại chỉ có tiếng ù ù không rõ.
- Trong lúc này Peter không phát - Hannibal nói. Hoặc cậu ấy ngoài tầm, có lẽ là như vậy. Mình ở lại. Cậu về nhà đi.
Bob buồn bã rời khỏi bộ tham mưu, lấy xe đạp về nhà. Ông Andy thấy ngay là con trai đang lo âu.
- Bob à, sao con có vẻ nghiêm trang wá. Có chuyện gì vậy? Đâu có bài kiểm tra, bây giờ là nghỉ hè mà.
- Có 1 vụ điều tra, Bob - vừa nói vừa ngồi xuống tay cầm ghế bành, nơi ba đang ngồi. Tụi con không làm rõ được vụ bí ẩn này.
- Nếu thích, con kể cho ba nghe đi.
- Thì có 1 con mèo có 1 mắt màu xanh, còn mắt kia màu cam.
- à, ông Andy vừa nói vừa nhồi ống điếu.
- Rồi có 1 xác ướp biết nói chuyện. Làm sao 1 xác ướp 3000 năm tuổi có thể nói chuyện được?
- Có gì khó đâu. Người ta vẫn làm cho mấy thằng hình gỗ nói chuyện được.
- Làm thế nàp hả ba?
- Bằng cách nói tiếng bụng - Ông Andy vừa giải thích vừa nhồi ống điếu. Ta phải lôgíc. Một xác ướp không thể nói chuyện được. Vậy có ai muốn tạo ảo giác như nó đang nói chuyện. Để làm được như vậy, chỉ có 1 cách: nói bụng. Kết luận: hãy tìm người có tài nói bụng.
- Ồ ba! Đó có thể là lời giải. Ba cho phép con gọi điện thoại cho Hannibal nhé?
- tất nhiên - Ông Andy mỉn cười đồng ý. Ông còn nhớ thời thơ ấu của chính mình, còn nhớ đến những bài toán lạ lùng mà ông tự đặt ra cho mình; nên ông sẳn lòng thông cảm con trai.
Hannibal Jones trả lời điện thoại bằng 1 giọng thất vọng.
- Mình cứ hy vọng Peter gọi - Hannibal tuyên bố.
- Nghe này, Bob nói. Mình mới nói về vụ điều tra của bọn mình với ba mình. Theo ba, bọn mình phải tìm 1 người có tài nói bụng.
- Mình đã xem xét khả năng này từ lâu. Nhưng tầm nói của 1 người có tài nói bụng không đử lớn để chọn giả thuyết này.
- Tùy, - Bob trả lời. Một người nào đó có thể trốn sau cánh cửa... Cậu có gọi cho giáo sư để hỏi thử xem Peter có ở nhà bác ấy chưa?
- Chưa. Mình sẽ gọi ngaỵ Ngoài ra, mình sẽ nghiên cứu thêm về khả năng nói bụng.
Bob đi ngủ, rất lo lắng cho Peter, và không biết phải làm gì. Hannibal gọi cho ông Yarborough: không có ai trả lời; rõ ràng là giáo sư vẫn còn ở bệnh viện, bên Wiggins của mình.
Trong lúc đó Peter và Hamid, tập hợp hết sức lực, đang cố gắng đẩy nắp quách lên.
Đột nhiên, có tiếng động làm 2 cậu dừng tay lại. Đó là tiếng xe tải quay về. Màn cửa sắt được kéo lên. Tiếng chân bước vang lên trong gara.
- Mày có sáng kiến hay wá, Joe ơi! giọng Harry nói. Ta sẽ lấy tấm bạt che hòm lại. Không có ai ở đây hết, nhưng biết đâu. Chỉ cần 1 người vào. Phải đề phòng những kẻ hiếu kỳ.
Với tiếng va, 1 tấm bạt rơi xuống quách và trùm lại hoàn toàn.
- Bây giờ, bọn mình sẽ bị ngạt thở, Peter nói khẽ. Tốt hơn hết là nên kêu cứu.
Peter há miệng ra để kêu. Nhưng nghe những gì bọn cướp nói, cậu dừng lại.
- Chương 1 - Một bức thư khác thường
- Chương 2 - Xác ướp thì thầm
- Chương 3 - Hannibal cảm từ xa
- Chương 4 - Lời nguyền rủa của xác ướp
- Chương 5 - Nguy hiểm
- Chương 6 - Một vị khách bất ngờ
- Chương 7 - Thần đầu chó xuất hiện
- Chương 8 - Mắc bẫy
- Chương 9 - Những phát hiện bất ngờ
- Chương 10 - Hai tù nhân không được thoải mái lắm
- Chương 11 - Sáng kiến mới
- Chương 12 - Tẩu thoát
- Chương 13 - Hannibal nghi ngờ
- Chương 14 - Những dấu chấm hỏi
- Chương 15 - Độc mã
- Chương 16 - Thay đổi người ở
- Chương 17 - Những tiết lộ bất ngờ
- Chương 18 - Alfred Hitchcock yêu cầu làm rõ (Hết)