Gửi bài:

Chapter 9

Lottie bước lên cầu thang cùng anh, bàn tay bị giữ chặt trong tay anh, hai chân cô có cảm giác nhưng bằng cao su khi cuối cùng họ cũng đến phòng ngủ của anh.

Những tấm rèm đã được vén lên, để lọt ánh sáng xám dịu qua những ô cửa sổ. Giá là bóng tối thì cô thích hơn nhiều. Ý nghĩ nằm khỏa thân trong ánh sáng không thương tiếc của ban ngày làm cô run rẩy từ đầu đến chân.

"Bình tĩnh nào," Nick thì thầm, đến đứng sau lưng cô. Hai bàn tay hơi khép lại trên cánh tay cô. Giọng anh thấp và khàn hơn thường lệ. "Tôi sẽ cẩn thận. Tôi sẽ làm cho nó thật dễ chịu với em, nếu như..."

"Nếu như?"

"Nếu em tin tưởng tôi."

Cả hai cùng lặng im và bất động. Lottie liếm môi, nghĩ đến mình đã không tin bất cứ ai trong những năm qua. Và để đặt niềm tin vào Nick Gentry...người đàn ông vô nguyên tắc nhất cô từng gặp...không còn là sự dại dột nữa, mà là điên rồ. "Vâng," cô nói, ngạc nhiên với chính mình. "Vâng, em sẽ tin anh."

Anh thốt lên một âm thanh khe khẽ, như thể những từ đó đã phá tan hàng rào phòng thủ của anh.

Bàn tay anh từ từ trượt lên phía trên ngực cô, dùng một áp lực nhẹ nhàng ép cô dựa vào người anh. Cô cảm thấy miệng anh trên gáy mình, lưỡi anh đùa nghịch qua những lọn tóc mềm nơi gáy. Anh nếm vùng da phủ lông tơ của cô, rồi ấn gờ răng vào một điểm nhạy cảm khiến cô quằn quại áp vào anh trong khoái cảm. Nương theo con đường của mình tới một bên cổ của cô, anh tiếp tục nhấm nháp tới nơi đầu mút dái tai, trong khi hai bàn tay di chuyển lên phía trước váy áo. Vạt áo tách ra, những mép vải nghiêng xuống để lộ khung áo ngực màu trắng nhạt bên dưới. Những đầu ngón tay của anh lang thang tới cổ họng cô, vuốt ve đường cong yếu đuối, rồi chu du sang đôi cánh của xương đòn.

"Em thật xinh đẹp, Lottie," anh thì thầm. "Cảm giác và hương vị của em...nơi làn da em, mái tóc em..." Anh tháo những cây kẹp khỏi tóc cô, thả chúng rơi lả tả xuống tấm thảm, và lùa tay vào những lọn tóc hơi óng ánh xõa xuống vai cô. Đưa tóc cô lên ngang mặt, anh chà nó và má và cằm mình. Sức nóng tỏa đi trong người cô, tăng cao, mãnh liệt, và cô dựa sát vào hình dáng rắn chắc đằng sau mình.

Anh đẩy chiếc váy xuống tới eo cô, giúp cô rút hai tay ra khỏi ống tay áo, những đầu ngón tay anh lướt nhẹ từ khuỷu tay xuống dọc cánh tay cô. Xoay cô lại đối diện với anh, Nick khéo léo tháo móc áo nịt ngực, giải thoát cô khỏi sự gò bó của những dải buộc và đăng ten, hai bầu ngực cô, bị nâng cao giả tạo trong khung áo, giờ đã được tự do, hai núm vú cứng lại chọc vào lớp vải mut xơ lin mỏng của áo sơ mi. Tay anh đưa lên, chạm vào cô qua lớp vải mỏng manh, trượt những ngón tay vào bên dưới bầu vú tròn đầy, anh cọ ngón tay cái qua hình dáng núm vú cô. Sự tiếp xúc của anh vô cùng nhẹ nhàng, nấn ná nơi đầu vú cho đến khi nó nóng rực lên.

Thở hổn hển, Lottie níu chặt lấy hai vai anh để giữ thăng bằng. Anh trượt một cánh tay rắn chắc ra sau lưng cô trong khi tiếp tục đùa giỡn nhẹ nhàng với cơ thể cô, giữ lấy núm vú trong những ngón tay, vuốt ve dịu dàng. Một cơn nhức nhối của khoái cảm hình thành sâu trong dạ dày cô khi anh nâng bầu vú cô trong tay mình, khum lấy sự tròn đầy vào lòng bàn tay. Đột nhiên cô muốn anh chạm vào bầu vú còn lại của cô. Cô muốn miệng anh trên người cô, mọi chỗ, và để lướt đôi môi cô qua hơi nóng của da anh, và để cảm thấy thân hình không một mảnh vải của anh áp vào người cô. Nản lòng và háo hức, cô giật mạnh áo vét của anh, cho đến khi tiếng cười khùng khục của anh làm rối cả tóc cô.

"Từ từ thôi," anh thì thầm, "cần gì phải vội vã."

Anh cởi bỏ áo vét... áo gi lê...giày và tất...quần dài...áo sơ mi...và cuối cùng là lớp vải lanh che phủ hình thù đáng chú ý của sự khuấy động của anh.

Bất ngờ, Lottie không biết phải nhìn đi đâu. Đáng lẽ anh phải hiện ra với dáng vẻ tổn thương trong tình trạng khỏa thân của mình, nhưng lúc này dường như anh mạnh mẽ hơn cả lúc có đầy đủ quần áo. Cơ thể anh được đẽo gọt với những đường nét hung bạo, to lớn và cơ bắp và vừa khớp đến hoàn hảo. Màu da rám nắng như đồng thau chạy xuống đến thắt lưng, rồi chuyển sang nhạt màu hơn ở cặp hông, một lớp lông đen dày phủ kín ngực anh, và một mảng rậm rạp khác ở háng, viền quanh chiều dài sẫm màu nhô hẳn lên của cái vật dựng đứng.

Ngón tay Nick vạch lên một bên cổ đã đỏ bừng của cô. "Em có biết chuyện gì sẽ xảy ra không?"

Lottie gật đầu thật mạnh. "Có ạ, em nghĩ thế."

Anh vuốt ve bên dưới cằm cô, đầu ngón tay để lại một vết lửa. "Ai nói với em? Mẹ em à?"

"Ồ không, bà sẽ nói với em tất cả mọi thứ vào đêm trước ngày cưới của em với Radnor. Nhưng tất nhiên là chuyện đó chưa bao giờ được tiết lộ." Lottie nhắm mắt lại khi anh vuốt ve cổ cô, bàn tay ấm áp và hơi ram ráp do những nốt chai. "Tuy vậy em đã nghe những chuyện ngồi lê đôi mách trong trường. Một số nữ sinh đã...làm những chuyện ấy...và họ kể lại cho bọn em nghe."

"Làm những chuyện gì?"

"Hẹn hò riêng với những người bạn trai, hoặc anh em họ, và cho phép những người đó có vài quyền tự do. "Lottie mở mắt và nhìn thấy ánh mắt cười cợt của anh, từ chối không nhìn xuống thấp hơn dưới xương đòn của anh.

"Những quyền tự do ấy đi xa đến đâu? Có xa như chúng ta vào đêm hôm nọ không?"

"Có," cô bắt mình phải thú nhận.

"Em có thích cách tôi chạm vào em không?" Anh dịu dàng hỏi.

Sắc đỏ lan khắp mặt cô, và cô xoay sở để gật được đầu.

"Em cũng sẽ thích phần còn lại thôi," anh hứa, với tới vạt áo sơ mi của cô.

Tuân theo sự hối thúc không lời của anh, cô giơ hai cánh tay lên để anh lột chiếc áo ra khỏi đầu. Cô đá đôi dép lê đi và đứng trước mặt anh trong chiếc quần trong dài và đôi tất, với hai cánh tay che ngang bộ ngực trần.

Anh đứng cao vời vợi trước mặt cô, bàn tay vạch một đường dài lên lưng cô, làm gai ốc nổi lên trên từng inch da thịt. "Vòng tay qua người tôi, Lottie."

Cô vụng về làm theo, áp sát cả cơ thể vào người anh. Hai núm vú cô chìm vào thảm lông quăn và cứng trên ngực anh. Cơ thể anh nóng đến khó tin, vật cứng của anh nung đốt cô qua lớp vải mut xơ lin của chiếc quần trong. Nó thúc mạnh vào bụng cô, cho đến khi anh trượt bàn tay xuống dưới mông cô và đẩy cô lên, Bàn tay anh trượt vào giữa cặp mông để ôm cô khít chặt vào anh, và cô cảm thấy anh ấn mạnh vào nơi nữ tính của mình. Một cơn sốc của cảm giác quét qua cô, kèm theo là đợt sóng ham muốn khiến cô khó có thể chịu đựng nổi. Ôm chặt lấy cổ anh, cô vùi mặt vào bắp thịt vồng lên của vai anh. Những ngón tay anh trượt xa hơn vào giữa cặp đùi cô. Lớp vải bên dưới những ngón tay trở nên ẩm ướt khi anh vuốt ve cái rãnh mềm mại trong một nhịp điệu lười biếng. Trong một phút sung sướng kéo dài anh cứ ôm lấy cô như thế, làm ấm cô bằng cơ thể mình cho đến khi cô bắt đầu rướn người áp vào mũi giáo của anh.

Luồn tay vào giữa hai cơ thể, anh kéo những dây buộc của chiếc quần trong tuột ra. Anh thả mảnh vải xuống sàn nhà và nâng cô lên, mang cô tới giường với vẻ thoải mái lạ lùng. Khi Lottie ngả người nằm xuống tấm khăn thêu phủ giường, ánh mắt Nick trượt trên người cô. Một nụ cười giật mạnh đôi môi anh. "Tôi chưa nhìn thấy ai đỏ bừng từ đầu đến chân như thế này bao giờ."

"Chà, Em chưa từng khỏa thân trước mặt một người đàn ông," Lottie bối rối nói. Không thể tin được là cô đang chuyện trò với người khác trong khi không có một mảnh vải trên người, ngoại trừ đôi tất.

Tay anh khép lại quanh mắt cá chân cô. "Em thật đáng ngưỡng mộ," anh thì thầm, và leo lên người cô.

Anh dùng răng kéo mạnh một trong những chiếc nịt bít tất, nới lỏng sợi ruy băng được buộc chặt. Cô thở hổn hển khi anh hôn lên những vết đỏ do dây buộc để lại, và xoa dịu chúng bằng lưỡi mình. Cuộn hai chiếc tất ra khỏi đôi chân cô, anh đẩy hai cặp đùi cô mở rộng ra. Sự lo lắng tăng lên, Lottie dùng tay che mình đi trước tầm nhìn của anh. Đầu anh di chuyển lên trên cô, hơi thở nóng bỏng phả vào da cô. Hai ngón cái lướt qua nụ hoa nhỏ nằm trong nếp gấp mỏng manh giữa hai đùi cô.

"Đừng che lại," anh dỗ dành.

"Em không thể ngăn được," cô nói, vặn vẹo để tránh những cú liếm nhẹ của lưỡi anh, nó đã cả gan đi vào những nơi mà cô chưa bao giờ tưởng tượng có người đàn ông muốn đặt miệng mình vào đó. Không hiểu sao mà cô đã xoay sở để lật được những lớp chăn lên tìm nơi ẩn náu. Cô rùng mình trước những lớp vải lanh mát lạnh mượt mà phủ lên cơ thể trần trụi của mình.

Theo sau cô với một tiếng cười, Nick chuồi người vào trong chăn, cho đến khi nó trùm lên đôi vai rộng của anh. Đầu anh biến mất, và cô cảm thấy hai tay anh ở trên hai đầu gối mình, một lần nữa lại đẩy chúng rộng ra.

Lottie nhìn trân trân mù quáng lên đỉnh màn trên đầu, "Nick," cô khàn giọng hỏi. "Đây có phải là cách thông thường người ta qu..quan hệ với nhau không?"

Giọng anh bị lấp đi nghe nghèn nghẹt. "Cách nào là thông thường?"

Cô hít vào đột ngột khi anh cắn vào đường cong bên trong đùi cô. "Em không chắc lắm. Nhưng em không nghĩ là như thế này."

Giọng anh trầm trầm thích thú. "Tôi biết mình đang làm gì, Lottie."

"Em không có ý nói là anh không...ôi, làm ơn đừng hôn em ở đó!"

Rồi cô cảm thấy anh rung lên với một tiếng cười kìm nén. "Đối với người chưa từng làm chuyện này trước đó, thì em còn hơn cả bảo thủ. Hãy để tôi làm tình với em theo cách tôi muốn, hmmm? Ít nhất là lần đầu tiên?" Anh túm lấy cả hai cổ tay cô và ấn chúng xuống hai bên người cô. "Nằm yên đi nào."

"Nick," cô nhìn chằm chằm khi miệng anh hạ thấp xuống vùng loăn xoăn vàng óng. "Nick..."

Nhưng anh không nghe, hoàn toàn mải mê vào vùng da thịt nữ tính có vị mằn mặn của cô. Hơi thở anh lấp đầy cái khe ẩm ướt bằng hơi nóng. Một tiếng rên dâng lên trong cổ họng cô, và cổ tay cô giãy giụa trong vòng kìm kẹp của anh. Lưỡi anh tìm kiếm xuyên qua những sợi lông quăn cho đến khi chạm tới hai cánh môi hồng ẩn bên dưới. Anh liếm vào bên này, rồi bên kia của bộ phận giới tính của cô, lưỡi anh chải vuốt đầy tinh tế.

Miệng anh chiếm đoạt cô quá đỗi dịu dàng, lưỡi anh trượt trên nơi da thịt tan chảy để tìm lối vào bí mật của cơ thể cô, lấp đầy cô với sức nóng mượt mà...rút lui...rồi tràn ngập. Toàn thân Lottie trở nên yếu ớt, chỗ kín đáo của cô đập rộn lên thôi thúc. Khi anh rúc vào và đùa giỡn với cô, cô cố gắng rướn người lên để anh chạm vào cái đỉnh đang rung rung quá dữ dội. Dường như anh không hiểu điều cô muốn, liếm khắp nơi quanh điểm nhạy cảm đó nhưng không bao giờ chạm hẳn vào nó.
"Nick," cô thì thầm, không thể nào tìm được những từ muốn nói. "Làm ơn, làm ơn."

Nhưng anh vẫn tiếp tục từ chối cô, cho đến khi cô nhận ra anh chủ tâm làm thế. Bực mình quá sức, cô với xuống đầu anh, và cảm thấy tràng cười ngắn bùng ra của anh trong cô. Đột nhiên miệng anh trượt ra và đi xuống dưới, nhấm nháp những nếp nhăn ẩm ướt phía trong đầu gối cô, chuyển xuống hõm mắt cá. Đến lúc anh trên đường trở về chỗ kín đáo của cô, cả cơ thể cô đã ướt mồ hôi, đầu anh lại lảng vảng ở nơi giữa hai đùi cô lần nữa. Lottie nín thở, nhận thấy một dòng ẩm ướt nóng bỏng rỉ ra từ người mình.

Lưỡi anh quét lên cái nụ giới tính của cô trong một cú liếm thăm dò. Lottie không thể kìm nén một tiếng kêu hoang dại khi cô quằn quại trong miệng anh.

"Không," anh thì thầm nơi da thịt ẩm ướt của cô. "Chưa đâu, Lottie. Đợt thêm một chút đã."

"Em không thể, không thể, ôi, đừng dừng lại..." Cô điên cuồng ghì lấy mái đầu đen của anh khi anh đánh lưỡi lên cô một lần nữa.

Túm lấy hai cổ tay cô, Nick kéo chúng qua đầu cô và đặt mình vào giữa hai đùi cô, cẩn thận để không nghiền nát cô, mũi giáo của anh chìm vào thung lũng nóng bỏng giữa hai chân cô. Đôi mắt xanh sẫm nhìn thẳng vào mắt cô khi anh thả tay cô ra. "Để chúng ở đó," anh nói và cô tuân theo trong tiếng thổn thức.

Anh hôn lên hai bầu vú, chuyển từ bên này sang bên kia. Với mỗi cú xoắn khêu gợi của lưỡi anh, cô gần như nhấc mình lên khỏi đệm. Mũi giáo của anh trượt trên cô trong những cú thúc có kỉ luật để chòng ghẹo và chà xát và hành hạ, trong khi miệng anh giằng giật đói khát hai núm vú cô. Cô cong người lên trong những tiếng rên khẩn khoản. Cơn khoái lạc choáng váng hình thành trong người, đạt tới đỉnh điểm...cô lơ lửng bên bờ vực, chờ đợi, chờ đợi...ôi, làm ơn... cho đến khi cực đỉnh cuối cùng cũng chạm vào cô. Cô kêu lên trong sự sửng sốt ngượng ngùng khi những cơn co thắt cứ liên tiếp tỏa ra từ trung tâm cơ thể cô.

"Gì vậy," anh thì thầm trên cổ họng cứng lại của cô, hông anh vẫn nhẹ nhàng di chuyển trên hông cô. Cảm giác đã dịu đi thành những cơn run rẩy kéo dài khi anh vuốt tóc cô ra phía sau khỏi vầng trán ẩm ướt.

"Nick," cô nói với anh giữa hai khoảng nuốt không khí để thở, "Ch...chuyện gì đó đã xảy ra."

"Phải, anh biết. Em đã đạt cực khoái." Giọng anh dịu dàng pha chút thích thú. "Tôi làm lại lần nữa nhé?"

"Không," cô nói ngay lập tức, khiến anh phá lên cười.

"Vậy thì đến lượt tôi." Anh trượt tay xuống bên dưới cổ cô sao cho đầu cô đặt lên phần khuỷu tay gập lại của anh. Anh lại cưỡi lên người cô lần nữa, trọng lượng rắn chắc của đùi anh đẩy hai chân cô ra, và cô cảm thấy phần đầu to lớn của cái vật dựng đứng của anh thúc vào nơi kín đáo dễ bị tổn thương giữa hai chân cô. Nó lướt qua vùng ẩm ướt bằng những vòng tròn chậm rãi, rồi rúc vào cô cho đến khi Lottie cảm thấy một vết bỏng nhẹ. Theo bản năng cô nhích lui khỏi áp lực đó. Giữ yên bất động, Nick nhìn xuống cô, gương mặt anh đột nhiên căng thẳng và tập trung. Anh cúi đầu xuống áp miệng lên khoảng không gian thanh tú nằm giữa cặp lông mày cô. "Xin lỗi em," anh lặng lẽ nói.

"Tại sao-" cô mở miệng, rồi thở hổn hển khi anh xâm chiếm cô chỉ bằng một cú đâm duy nhất. Cô rụt lại để tránh cơn đau, hai chân khép lại theo bản năng, nhưng cô chẳng thể làm gì để ngăn anh không trượt vào sâu hơn nữa. Cô bị kẹt cứng bên dưới cơ thể anh, bị ép chặt trong sự cứng rắn và sức nóng.

Anh thận trọng đẩy vào xa hơn. "Tôi xin lỗi," anh lại nói. "Tôi cứ nghĩ nó sẽ dễ dàng hơn cho em nếu tôi làm thật nhanh."

Nó đau hơn là Lottie nghĩ. Là một cảm giác lạ lùng, khi có một phần cơ thể người khác nằm sâu trong cô. Nó quá khác thường đến mức cô gần như quên cả đau đớn. Cô cảm thấy nỗ lực anh đã phải bỏ ra để giữ yên bất động. Anh đang cố đợi cho đến khi cô trở nên quen với anh, cô nhận ra điều đó. Nhưng sự khó chịu này không giảm bớt, và cô biết cho dù anh có dành cho cô bao nhiêu thời gian đi nữa, nó vẫn sẽ không được cải thiện. "Nick," cô run run nói, "có thể nào anh kết thúc phần này luôn không?"

"Ôi Chúa," anh rầu rĩ lẩm bẩm. "Được, tôi có thể." Một cách cẩn thận anh siết chặt hông lại, và Lottie kinh ngạc nhận ra rằng anh đang đâm vào thậm chí còn sâu hơn, khi đầu mũi giáo của anh ép vào tử cung của cô, cô bị cắt ra trong đau đớn. Đột ngột anh lùi lại một chút, tay anh vuốt ve từ ngực cho đến hông cô. "Lần tới sẽ đỡ hơn," anh nói, giữ những cú thúc của mình nông hơn. "Em ấm áp quá, Lottie, quá đỗi ngọt ngào..." Anh trở nên nín thở, mắt nhắm nghiền, hai bàn tay siết chặt trên đệm. Bất chấp nỗi đau do những chuyển động của anh gây ra, Lottie trải nghiệm một cảm giác lạ lùng của sự che chở...thậm chí cả sự âu yếm. Hai bàn tay cô trượt lên lưng anh, lần theo vòng cung hõm xuống của sống lưng. Cô khép chặt đầu gối ở hai bên hông anh khi cô đón nhận thân hình to lớn của anh, ôm lấy anh vào trong cô, lắng nghe cách hơi thở anh thít lại. Đột nhiên anh chôn vùi toàn bộ chiều dài của mình vào trong cô và bất động. Cô cảm thấy anh giật lên dữ dội khi anh giải phóng niềm đam mê của mình trong một tiếng rên khàn khàn. Vuốt ve lưng anh, cô để những ngón tay tò mò lang thang xuống thấp hơn, thấp hơn, cho đến khi tìm thấy những bắp thịt siết chặt vồng lên ở mông anh, cứng hơn mức độ cô nghĩ da thịt con người có thể đạt được.

Cuối cùng Nick thở dài và mở mắt ra, đó là một ngọn lửa xanh khủng khiếp trên gương mặt bừng bừng đam mê của anh. Cách anh thì thào tên cô gây ra những cơn rùng mình dọc sống lưng cô. Sau khi giắt gọn mép chăn vải lanh xuống dưới hai cánh tay cô, Nick chống người trên một khuỷu tay và nhìn xuống cô. Một cái cau mày hằn giữa khoảng không gian giữa cặp lông mày rậm của anh. "Em ổn chứ?"

"Vâng," một nụ cười uể oải cong lên trên môi cô. "Không tệ chút nào, cho đến phút cuối, em đã nghĩ nó còn tốt hơn cả tắm vòi sen."

Anh thốt lên một âm thanh thích thú. "Đúng, nhưng có tốt như sô cô la không?"

Lottie với lên để vuốt ve gò má anh. Cô không thể không trêu chọc anh được. "Không bằng."

Một tiếng cười nữa bật ra từ anh. "Lạy Chúa, em thật khó chiều." Anh quay mặt vào trong bàn tay cô, hôn lên vùng trũng ẩm ướt của lòng bàn tay. "Vì về phần mình, tôi còn toại nguyện hơn cả một thủy thủ ở fiddler's green."

Lottie tiếp tục khám phá những đường viền sắc nét của khuôn mặt anh bằng những đầu ngón tay. Với một vệt đỏ còn lưu lại trên má anh, và nếp hằn quanh miệng anh đã dịu xuống, nhìn anh trẻ trung hơn thường lệ. "Fiddler's green là gì vậy?"

"Một chốn thiên đường dành cho các thủy thủ. Không có gì khác ngoài rượu, đàn bà, và ca hát cả ngày lẫn đêm."

"Ý nghĩ của anh về thiên đường là gì?"

"Tôi không tin có thiên đường."

Mắt Lottie tròn xoe. "Em đã cưới phải một kẻ ngoại giáo chăng?" cô hỏi, và anh cười.

"Có thể em còn hối tiếc vì không cưới Radnor đấy."

"Đừng đùa như thế," cô nói, quay đi khỏi anh. "Nó không phải trò đùa hài hước đâu."

"Tôi xin lỗi," anh ngắt lời, vòng tay qua eo cô, kéo cô vào nơi che chở của cơ thể mình, lưng cô áp khít vào bộ ngực lông lá của anh. "Tôi không có ý chọc giận em. Đây, dựa vào tôi này." Anh dụi mặt vào vùng sáng vàng óng của tóc cô. "Đúng là một cô bé nóng nảy."

"Em không nóng nảy," Lottie phản đối, vì tính cách ấy khó mà thích hợp với một người tốt nghiệp trường đào tạo quý cô Maidstone.

"Có đấy." Tay anh khum lại trên hông cô đầy sở hữu. "Tôi biết điều đó ngay từ khoảnh khắc chúng ta gặp nhau. Nó là một trong những lí do làm tôi muốn em."

"Anh đã nói anh chỉ muốn em vì sự tiện ích."

"Chà, tôi đã nói thế thật," anh nói với nụ cười toe toét, và lập tức phản ứng khi cô huých vào anh. "Nhưng thật ra, tiện ích chẳng có liên quan gì ở đây. Tôi muốn em hơn bất kì người phụ nữ nào tôi từng gặp."

"Sao anh cứ khăng khăng phải kết hôn, khi em đề nghị trở thành tình nhân của anh?"

"Vì làm một tình nhân sẽ không tốt cho em." Anh ngừng lại trước khi lẳng lặng nói thêm, "em xứng đáng với mọi thứ tôi có thể cho em, bao gồm cả tên tôi."

Một suy nghĩ nghiêm túc làm mờ khoái cảm của Lottie trong lời khen này. "Sau khi mọi người biết anh chính là Lord Sidney, anh sẽ có yêu cầu cao hơn," cô nói. Người đàn  ông với vẻ ngoài như anh, một gia tài, và một tước hiệu đi kèm là sự kết hợp hấp dẫn không thể cưỡng lại. Không nghi ngờ gì là anh sẽ nhận được lượng quan tâm lớn từ phái nữ, những người muốn cám dỗ anh vào chuyện yêu đương.

"Tôi sẽ không đi lạc khỏi em đâu," Nick nói, làm cô ngạc nhiên vì khả năng quan sát của anh.

"Anh không thể chắc chắn được. Một người với đời tư như anh..."

"Em biết gì về đời tư của tôi?" Anh ấn cô nằm ngửa ra và bao phủ lên cô, lách một chân vào giữa hai chân cô.

"Rõ ràng anh rất có kinh nghiệm trong phòng ngủ."

"Đúng vậy," anh thừa nhận, "nhưng như thế không có nghĩa là tôi quan hệ bừa bãi. Thực ra..."

"Thực ra?" Lottie hối thúc.

Anh nhìn đi chỗ khác. "Không có gì."

"Anh đang định nói với em là anh không có nhiều đàn bà đến thế, em cho là vậy." Giọng cô chất chứa đầy hoài nghi. "Mặc dù khái niệm này hoàn toàn là chủ quan. Em tự hỏi đối với anh thì bao nhiêu mới là nhiều? Một trăm? năm mươi? mười?"

"Nó không quan trọng," anh nói với vẻ cau có.

"Em sẽ không tin đâu nếu anh đưa ra bất cứ con số nào dưới hai mươi."

"Vậy thì em đã nhầm."

"Thế em đã vượt mốc đó bao xa?"

"Tôi chỉ có hai người phụ nữ," anh xẵng giọng. "Kể cả em."

"Không phải," cô la lên với tiếng cười nghi ngờ.

"Tùy em tin hay không," anh lầm bầm, lăn khỏi người cô.

Hiển nhiên là anh đã bực mình, như thể anh hối tiếc điều anh vừa nói với cô. Khi anh rời khỏi giường và đi tới tủ quần áo, Lottie quan sát anh trong sự sửng sốt trễ cả quai hàm. Cô thấy khó có thể chấp nhận lời tuyên bố của anh, và không còn lí do nào để anh nói dối cô cả. "Người kia là ai?" Cô không thể ngăn mình không hỏi.

Tấm lưng to lớn đầy cơ bắp của anh cong lại khi anh nhún vai chuồi vào trong chiếc áo choàng nhung màu đỏ tía. "Một quý bà."

"Ý anh là người Pháp hả?"

"Không, kiểu quý bà sở hữu một nhà thổ," anh trả lời huỵch toẹt.

Lottie suýt ngã nhào khỏi mép giường. Cô cố giữ gương mặt được điềm tĩnh tương đối khi anh quay về phía cô. "Có phải là một...tình bạn...kéo dài?"

"Ba năm."

Lottie nghiền ngẫm thông tin này trong im lặng. Cô nhận ra trong sự hoảng hốt là cái sức nặng đè lên ngực cô được gây ra do ghen tuông. "Anh có yêu bà ấy không?" cô bắt mình phải hỏi.

"Không," anh nói không hề do dự. "Nhưng tôi thích bà ấy, đến giờ vẫn còn."

Một nếp nhăn lướt qua trán cô. "Sao anh không còn gặp bà ấy nữa?"

Nick lắc đầu, "Sau một khoảng thời gian, Gemma tin là chẳng còn gì nữa để đạt tới ở khía cạnh khác khi tiếp tục mối quan hệ này. Từ đó tôi đi đến chỗ nhận ra bà ấy đã đúng. Và tôi không ngủ với bất kì ai khác, cho đến khi gặp em. Nên em thấy đấy, tôi không gặp phải vấn đề giữ cho quần mình còn nguyên khuy cúc đâu."

Một làn sóng khuây khỏa tràn qua cô. Nội nguyên nhân vì sao cô quá hài lòng trước nhận thức cô có thể giữ anh hoàn toàn cho riêng mình không phải là điều cô muốn suy nghĩ quá cặn kẽ. Rời khỏi giường, cô vội vã nhặt chiếc váy bị vứt dưới sàn lên, và ôm nó trước ngực. "Em sẽ thú nhận là mình bị bất ngờ," cô nói, cố gắng tỏ ra tự nhiên với sự trần truồng của mình. "Chắc chắn anh là người khó đoán nổi trong bất cứ mặt nào."

Anh lại gần cô và đặt hai tay lên đôi vai trần của cô. "Em thì không," anh đáp. "Tôi chưa bao giờ nghĩ lại nhận được khoái cảm như thế từ một lính mới non kinh nghiệm."

Lấy chiếc váy khỏi tay cô, Nick thả nó xuống sàn và ép người cô vào lớp nhung phía trước áo choàng của anh. Da cô râm ran trước lớp nhung lông mềm mại ve vuốt cô từ hai bầu ngực xuống đến đầu gối. "Có lẽ bởi vì em là của tôi," anh trầm ngâm, bàn tay phủ lên bầu vú trắng mịn tròn đầy của cô. "Chưa có người nào từng thuộc về tôi trước đó."

Lottie mỉm cười nhăn nhó. "Anh làm em giống như một con ngựa anh vừa tậu được ấy."

"Một con ngựa sẽ rẻ hơn," anh đáp, rồi cười toe toét khi cô tấn công anh trong cơn giận dữ giả vờ.

Cô thụi vào ngực anh, và anh vặn cổ tay cô ép sát vào sau lưng cô, khiến hai bầu vú cô vươn về phía trước. "Tiết kiệm sức lực của em đi," anh khuyên, mỉm cười trong tóc cô. Thả hai tay cô ra, anh xoa tấm lưng nhỏ của cô bằng một tay. "Em hẳn đã đau lắm. Tôi sẽ pha một bồn tắm nóng cho em. Khi em tắm xong, chúng ta sẽ ăn gì đó."

Một bồn tắm nóng mới tuyệt vời làm sao. Tuy nhiên ý nghĩ bó mình vào chiếc áo nịt ngực và mặc quần áo cho bữa tối chẳng hấp dẫn tí nào.

"Tôi sẽ gọi mang khay đồ ăn lên đây nhé?" Nick hỏi.

"Vâng," Lottie nói ngay tức khắc và ném cho anh một ánh mắt kì quặc. "Làm sao anh biết? Dường như anh biết mọi điều em đang nghĩ."

"Chúng hiện rành rành trên mặt em đó." Anh cởi áo choàng ra và quấn nó quanh người cô, lớp nhung dày dặn sưởi ấm cô bằng sức nóng còn vương lại từ người anh.

"Em chỉ được ăn trong phòng ngủ duy nhất một lần, khi em bị ốm," cô nói khi anh thắt dải buộc cho cô. "Và nó xảy ra cách đây lâu lắm rồi."

Nick cúi xuống thì thầm vào tai cô. "Cô dâu nồng nàn của tôi...lát nữa tôi sẽ chỉ cho em xem phòng ngủ là nơi tốt nhất có thể cho việc ăn uống."

Anh tự tay tắm cho cô, quỳ cạnh bồn tắm với hai ống tay của áo choàng xắn lên để lộ lớp lông ướt đẫm màu đen trên cánh tay anh. Nhắm hờ mắt, Lottie để ánh mắt mình lang thang từ cổ họng rám nắng của anh đến lớp lông đen phủ kín khoảng cổ chữ V mở ra của chiếc áo choàng. Anh là một tạo vật giống đực cường tráng, và anh còn chạm vào cô với sự dịu dàng đến khó tin. Những làn hơi nóng bốc lên từ mặt nước, làm không khí nóng bỏng và óng ánh. Cô cảm thấy đê mê với hơi nóng và cảm giác hưởng thụ khi bàn tay mạnh mẽ xát xà phòng của anh trượt vào những nơi kín đáo trên người cô.

"Chỗ này có đau không?" anh hỏi, những ngón tay lướt trên lối vào căng mọng của cô.

"Một chút ạ," Cô ngả người dựa vào cánh tay anh, đầu gác lên thành gỗ bóng loáng của chiếc bồn tắm sứ khổng lồ.

Những ngón tay Nick khẽ khàng xoa bóp, như thể anh có thể lắng nghe cô qua sự tiếp xúc. "Tôi đã cố nhẹ nhàng."

"Anh có mà," cô xoay sở để nói, hai chân mở rộng bập bềnh trong nước.

Hàng mi dày của Nick hạ xuống khi anh nhìn chằm chằm vết tím lờ mờ trên cơ thể cô bên dưới làn nước. Những đường nét đẹp trai của anh siết lại với vẻ dữ dội đến mức khuôn mặt anh như thể được đúc ra từ đồng. Mép tay áo xắn lên của anh kéo lê trong nước, lớp nhung trở nên nóng bỏng và ướt sũng.

"Tôi sẽ không làm em đau nữa đâu," anh nói. "Đó là một lời hứa."

Lottie nín thở khi anh tách những nếp gấp mềm mại giữa hai đùi cô ra và khám xét nơi tròn trĩnh mỏng manh chúng đã che giấu. Hông cô nâng lên, trong khi hai tay cô vật lộn để bám vào thành bồn tắm trơn tuột. Anh trượt một cánh tay đỡ sau lưng cô, ôm lấy cô an toàn.

"Ngả ra sau nào," anh lẩm bẩm. "Để tôi làm cho em sung sướng."

Không, cô ngờ vực nghĩ, không phải trong một bồn tắm chứ, với bức tường dày bằng sứ ngăn cách họ. Nhưng cô thư giãn trong vòng ôm của anh và mở ra cho anh khi bàn tay tự do của anh di chuyển qua cơ thể cô. Cô níu nhẹ lấy cổ tay anh, cảm thấy sự di chuyển của gân và bắp thịt khi anh lướt ngón tay cái trên mỗi bên âm hộ, cọ xát những viền mép mượt mà của hai cánh môi bên trong cô lại gần nhau, sự tiếp xúc của anh âu yếm và dịu dàng. Một cách êm ái anh mở rộng cô ra, vuốt ve ngón tay giữa dọc theo đường ranh giới mỏng manh, mỗi lần lại quét qua cái nụ hồng của nơi nữ tính của cô. Anh cười khẽ khi nhìn thấy những mảng sáng màu đỏ xuất hiện trên mặt và ngực cô. "Người Trung Quốc gọi cái này là bậc thềm nạm ngọc," anh thì thầm. Ngón tay anh nhẹ nhàng trượt sâu vào bên trong, chỉ tiến vào một ich, xoay tròn mơn trớn. "Và đây, những sợi dây đàn luýt...và ở đây..." Anh chạm vào nơi sâu kín bí mật nhất của cơ thể cô. "Trái tim của bông hoa. Nó có đau không khi tôi chạm vào em như thế này?"

"Không," cô hổn hển.

Đôi môi anh cọ vào tai cô. "Lần tới chúng ta nằm bên nhau, tôi sẽ chỉ cho em một tư thế gọi là bước chân loài hổ. Tôi sẽ vào trong em từ đằng sau và đi sâu vào trong...và chà xát vào trái tim của hoa hết lần này đến lần khác..." anh mút lấy dái tai cô, giữ nhẹ nó giữa hai hàm răng. Tiếng ấp úng của khoái cảm đi từ ngực đến cổ họng Lottie. Cô đang trôi nổi, không trọng lượng, vẫn được siết chặt an toàn bởi cánh tay sau lưng và bàn tay giữa hai đùi cô.

"Làm sao anh biết những thứ như vậy?" Cô run run hỏi.

"Gemma sưu tập những quyển sách về các phương pháp làm tình. Một trong những cuốn yêu thích nhất của bà ấy là bản dịch viết tay đời vua Đường. Cuốn sách chỉ dẫn cho những người đàn ông tăng sức chịu đựng bằng cách tích tụ khoái cảm của mình càng lâu càng tốt." Ngón tay anh rút ra, và anh vuốt ve da thịt bên trong đùi cô bằng sự nhẹ nhàng như cánh bướm. "Và nó đưa ra những quy định bắt buộc cho lợi ích của sức khỏe...để tăng độ cứng cho xương...nâng cao chất lượng máu...đảm bảo cho tuổi thọ."

"Kể cho em nghe một ít đi," Lottie nói, nuốt xuống khó khăn khi tay anh khum lại trên người cô, phần dưới lòng bàn tay thúc vào nơi cô nhạy cảm nhất một cách nhịp nhàng.

Anh dụi vào má cô, "Nó có tên là Phượng hoàng vút bay, được đặt thế để làm cho một trăm căn bệnh biến mất. Và Những con sếu quấn cổ vào nhau – được cho là rất tốt cho việc nhanh chóng chữa lành vết thương."

"Anh đã thử bao nhiêu cách rồi?"

"Khoảng bốn mươi. Những bậc thầy tiền nhân sẽ coi tôi là kẻ mới học việc."

Lottie lùi ra để nhìn anh chằm chằm trong kinh ngạc, cử động của cô tạo ra một con sóng vỗ tung tóe vào thành bồn tắm. "Vì Chúa, thế trong đó có bao nhiêu?"

"Mười lăm cử động giao cấu áp dụng cho ba mươi sáu tư thế cơ bản...nó cung cấp khoảng bốn trăm sự biến hóa khác nhau."

"D-dường như nó còn hơn cả quá đáng," cô cố gắng thốt ra.

Vẻ thích thú cuộn lên qua giọng nói của anh. "Nó sẽ khiến cho chúng ta bận rộn đúng không?"

Lottie cau mày khi nhận ra anh đang cố trượt hai ngón tay vào bên trong cô. "Nick, em không thể -"

"Hãy hít một hơi thật sâu và thở ra từ từ," anh thì thầm. "Tôi sẽ làm thật nhẹ nhàng." Khi cô làm theo, anh ấn ngón tay giữa qua lối vào chặt khít. Ngón tay cái trêu ghẹo bộ phận nữ tính của cô và xoáy vào trong một nhịp điệu đều đặn.

Rên rỉ, Lottie vùi mặt vào lớp vải nhung trên cánh tay anh khi những bắp thịt bên trong cô bất lực ôm ghì lấy sự xâm lược dịu dàng. Sau khi cơn đau nhói ban đầu dịu đi, cô bắt đầu quằn quại và thở hổn hển trước trước mỗi cú trượt xuyên suốt. "Em ôm lấy tôi thật ngọt ngào ở đây," Nick nói khàn khàn. "Tôi muốn đi vào sâu hơn và sâu hơn...đánh mất mình bên trong em..."

Những lời của anh chìm lấp trong tiếng thình thình của nhịp tim cô, và cô bị cuốn đi trong những cơn rùng mình của niềm vui sướng, những cảm giác của cô thăng hoa trong ngọn lửa sáng trắng.

Một lúc lâu sau, sau khi nước trong bồn đã nguội, Lottie mặt một chiếc váy ngủ mới màu trắng và đi đến chiếc bàn trong phòng ngủ, nơi Nick đang đứng. Cô cảm thấy mình thật sặc sỡ khi khi anh nhìn cô chăm chú với nụ cười nửa miệng. "Tôi thích em trông như thế này," anh nói, quét những ngón tay lên chiếc váy cổ cao. "Rất ngây thơ."

"Không còn được lâu nữa đâu," Lottie nói với nụ cười bối rối.

Anh nhấc cô lên áp vào người anh, mặt anh cọ vào sự ẩm ướt mát lạnh của mái tóc cô. Cái miệng hấp dẫn của anh tìm thấy cổ cô. "Ồ có chứ," anh nói. "Nó phải cần đến một lượng thời gian lớn và nỗ lực để làm em sa ngã hoàn toàn."

"Em có niềm tin rất chắc chắn là anh sẽ thành công," cô nói, và ngồi xuống trước cái khay chất đầy giăm bông, bánh pudding rau, khoai tây, và những chiếc bánh tạc."

"Với hôn nhân của chúng ta," Nick nói, rót một ly rượu đưa cho cô. "Có lẽ nó sẽ tiến triển theo con đường tốt hơn lúc bắt đầu."

Họ nâng ly lên và chạm cốc lanh canh, Lottie uống từ từ, khám phá hương vị kích thích nồng nàn trung hòa với vị mặn của giăm bông.

Đặt ly sang một bên, Nick cầm lấy tay cô đặt lên tay anh và ngắm những ngón tay trần của cô một cách tư lự. "Em không có chiếc nhẫn nào. Tôi sẽ sửa chữa điều đó vào ngày mai."

Lottie cảm thấy một thoáng xấu hổ thích thú trước ý nghĩ này. Cô chưa bao giờ có nổi một mảnh trang sức. Tuy nhiên, cô đã được rèn luyện ở Maid Stone rằng một quý cô nên tránh biểu hiện của tính hám lợi. Cô cố tạo ra một vẻ mặt dửng dưng đến mức sẽ làm những giáo viên cũ của mình hết sức hài lòng. "Không cần thiết đâu," cô nói, "nhiều phụ nữ đã kết hôn cũng không đeo nhẫn mà."

"Tôi muốn bất cứ ai nhìn vào em đều biết rằng em đã có chủ."

Lottie trao cho anh một nụ cười rạng rỡ. "Nếu anh khăng khăng như thế, em nghĩ mình không thể ngăn anh được."

Anh cười trước sự háo hức lộ liễu của cô, ngón tay cái của anh quét lên những điểm mềm mại ở những đốt ngón tay cô. "Em muốn viên đá loại nào?"

"Một viên ngọc bích được không?" cô gợi ý đầy hi vọng.

"Nó sẽ là ngọc bích." Anh vẫn giữ tay cô khi họ nói, lơ đãng đùa nghịch với những đầu ngón tay và móng tay cắt ngắn hình trăng lưỡi liềm của cô. "Tôi nghĩ em sẽ muốn gặp gia đình của mình sớm."

Sự chú ý của Lottie lập tức rời khỏi chủ đề về nhẫn. "Vâng, làm ơn. Em sợ rằng Lord Radnor đã nói với bố mẹ em về chuyện em đã làm. Và em không muốn họ lo lắng họ sẽ bị bỏ lại nghèo túng khi mà giờ đây em đã lấy người khác."

"Không cần phải trông quá tội lỗi như thế," Nick nói, vạch theo những đường gân mỏng manh trên cổ tay cô. "Em không tham gia vào việc kí thỏa thuận ấy –không phải lỗi của em khi em không muốn tán thành nó."

"Nhưng em được hưởng lợi từ nó," Lottie bất đắc dĩ chỉ ra. "Tất cả những năm tháng ở Maidstone...việc học hành của em tốn một khoản tiền lớn. Và giờ thì Lord chẳng nhận lại được gì."

Anh nhíu cặp lông mày đen. "Nếu quan điểm của em là Lord Radnor đã bị lợi dụng –"

"Không, thực sự không phải thế. Chỉ là...chà, em đã làm một chuyện không tốt."

"Phải, không nghi ngờ gì là em nên rơi vào mũi kiếm thay cho cả nhà," anh mỉa mai. "Nhưng với cách này thì cha mẹ em cũng sẽ được chăm sóc chu đáo. Tôi không thể là thằng con rể tồi hơn Lord Radnor được."

"Anh chắc chắn thích hợp làm một ông chồng," cô nói.

Anh mỉm cười trước điều đó, đưa những ngón tay cô lên miệng anh. "Em sẽ thích bất kì ai ngoài Radnor làm một người chồng – em đã thể hiện điều đó khá rõ ràng."

Lottie mỉm cười, kín đáo nghĩ rằng với việc cưới Nick, cô đã kết thúc với một người chồng khác xa mong đợi. "Ngày mai anh sẽ làm gì?" cô hỏi, nhớ lại cuộc đối đầu sáng nay với Sir Ross. Cô chắc rằng Nick sẽ từ bỏ vị trí của mình ở Bow Street mà không một lời phản đối.

Buông tay cô ra, Nick cau mày. "Tôi sẽ đến thăm Morgan."

"Anh có nghĩ rằng ông ấy sẽ đứng về phía anh chống lại Sir Ross?"

"Không có cơ hội đó đâu. Nhưng ít nhất tôi sẽ có sự thỏa mãn trong việc nói cho Morgan biết ông ta là kẻ phản bội thối rữa như thế nào."

Lottie vươn về phía trước để chạm vào ve áo choàng của anh. "Anh có nghĩ đến khả năng là hai người đó đang làm điều mà họ nghĩ là tốt nhất cho anh không? Đó có thể là những lợi ích của chính anh khi phục hồi lại tước hiệu?"

"Sao có thể thế được? Lạy Chúa, tôi sẽ sống trong một cái lồng sơn son thiếp vàng."

"Em sẽ ở trong đó với anh."

Anh chằm chằm nhìn cô, dường như bị chặn đứng bởi những lời đó. Anh nhìn cô quá dữ dội, trong một lúc rất lâu, đến mức cuối cùng Lottie cũng nhúc nhích được để hỏi, "Gì vậy? Anh đang nghĩ gì thế?"

Nick mỉm cười không hề hài hước. "Tôi chỉ đang ngẫm nghĩ sao mà em chuẩn bị cho cuộc đời tôi còn tốt hơn cả tôi."

Mặc dù Lottie đã ngập ngừng mời anh ở lại cả đêm với cô, Nick vẫn rời đi sau bữa tối, rút lui vào phòng dành cho khách cách đó vài cánh cửa.

Em sẽ ở đó với anh. Lời nói của cô đã tác động đến Nick một cách kì lạ, cũng như những lời nhận xét bình thường của cô ở cái giếng ước. Cô có một sở trường khủng khiếp trong việc bóc trần anh ra với một cụm từ đơn giản...những từ ngữ quá đỗi tầm thường, mà lợi hại đáng kể.

Anh không biết nghĩ về Lottie ra sao. Bất chấp cái cách anh lừa gạt cô lúc ban đầu, dường như cô đã chuẩn bị đầy đủ để hành động như một cộng sự của anh. Cô đáp lại anh với niềm đam mê và sự rộng lượng, và trong vòng tay cô anh có thể quên đi những bí mật đã săn đuổi anh trong mười bốn năm qua. Anh khao khát nhiều hơn nữa sự lãng quên ngọt ngào ấy. Những giờ phút vừa qua vô cùng khác lạ so với điều anh đã trải qua cùng Gemma. Khi anh làm tình với Lottie, cơn thèm khát của anh bị mắc vào trong một sự dịu dàng sâu thăm thẳm khiến những hưởng ứng thể xác của anh nhức nhối đến không chịu đựng nổi.

Cô đã xuyên qua hàng rào phòng thủ của anh mà thậm chí dường như không biết mình đang làm gì, và anh không thể cho phép ai có được sự thân mật kiểu đó. Với mức độ này, thì chỉ còn lại vấn đề về thời gian trước khi Lottie phát hiện ra những con quỷ ẩn nấp bên trong anh. Và nếu điều đó xảy ra, cô sẽ rút lui khỏi anh trong sự khiếp sợ. Anh phải giữ một khoảng cách chắc chắn giữa họ, bằng không cô thậm chí sẽ tiến đến chỗ nhìn anh bằng con mắt ghê tởm, hoặc thương hại. Ý nghĩ này làm anh sởn gai ốc.

Anh phải duy trì sự xa cách của mình, khi mà giờ đây anh vẫn khao khát quay trở lại với cô. Trong cả hai mươi tám năm của cuộc đời anh, anh chưa bao giờ cảm thấy nhu cầu đau đớn thế này đối với một người khác. Chỉ cần ở trong cùng một căn phòng với cô ấy.

Chúa ơi, anh nghĩ trong nỗi kinh hoàng đờ đẫn, đến bên cửa sổ và nhìn chằm chằm mù quáng vào màn đêm. Chuyện gì đang xảy ra với tôi thế này?

*****

Sir Grant nhìn lên từ bàn mình khi Nick xông vào văn phòng của ông trước phiên họp buổi sáng. Không có một tia hối lỗi nào trong cặp mắt xanh cứng rắn của ông. "Tôi thấy là cậu đã nói chuyện với sir Ross rồi," ông nói.

Nick bắt đầu tháo nút cho cơn giận dữ của anh bùng ra bằng những từ ngữ thô lỗ từng được hình thành trong lịch sử ngôn ngữ tiếng Anh, bắn ra những lời buộc tội mà sẽ khiến cho bất kỳ người đàn ông nào khác nếu không co rúm lại trong sợ hãi thì sẽ với tới khẩu súng lục gần nhất. Tuy nhiên, Morgan lại lắng nghe điềm tĩnh như thể Nick đang đưa ra một bài miêu tả thời tiết.

Sau một bài diễn văn kéo dài tập trung vào khả năng tiềm tàng là Morgan không là gì khác ngoài một con rối để sir Ross giật dây, ngài chánh quan tòa thở dài và cắt ngang.

"Đủ rồi," ông nói ngắn gọn. "Cậu đang bắt đầu tự mình lặp lại rồi đấy. Trừ khi cậu có điều gì mới để thêm vào, thì cậu có thể cho mình một chút thời gian để thở. Theo lời buộc tội cuối cùng của cậu – rằng tình huống này hoàn toàn do sir Ross gây ra – tôi có thể đảm bảo với cậu rằng trong quyết định loại cậu ra khỏi ngành, thì ý kiến của tôi cực kỳ trùng hợp với ý kiến ông ấy."

Cho đến lúc đó, Nick chưa bao giờ nhận ra quan điểm của Morgan thật quan trọng với anh. Nhưng anh đã trải qua một cú đâm trúng đích của nỗi đau, một cảm giác rã rời của sự phản bội và thất bại. "Tại sao?" anh nghe thấy mình khàn giọng hỏi. "Có phải năng lực của tôi quá kém cỏi? Tôi có thể làm gì hơn? Tôi đã giải quyết tất cả các vụ án và bắt giữ hầu hết những kẻ ông cử tôi đi thực hiện – và tôi hoàn toàn làm theo luật, theo cách mà ông muốn. Tôi đã làm tất cả những gì ông yêu cầu. Thậm chí là hơn."

"Không có vấn đề gì với năng lực của cậu cả," Morgan lẳng lặng nói. "Cậu đã hoàn thành những nhiệm vụ một cách thành thạo như bất cứ ai có thể làm. Tôi chưa từng nhìn thấy bất cứ người nào sánh được với cậu về lòng can đảm và trí thông minh."

"Vậy hãy ủng hộ tôi chống lại Sir Ross," Nick cộc cằn nói. "Bảo với gã ta đi mà nhét cái tờ triệu tập vào mông gã ấy – rằng ông cần có tôi ở Bow Street."

Ánh mắt họ va vào nhau gườm gườm, và rồi trên gương mặt Morgan có điều gì đó thay đổi. Chết tiệt đi nếu ông ta trông giống hệt một ông bố hiền từ, Nick nghĩ với cơn thịnh nộ đùng đùng, bất chấp sự thật là Morgan chỉ hơn anh có mười tuổi.

"Ngồi xuống đi," Morgan nói.

"Không, tôi không –"

"Xin cậu." Lời mời được đưa ra với vẻ lịch sự kiên quyết.

Xin cậu? Nick buông người xuống cái ghế gần nhất, thực tế là đang choáng váng vì sốc. Morgan chưa bao giờ dùng đến từ này cả - Nick còn không nghĩ là nó có trong vốn từ vựng của ông. Siết chặt hai tay lên cái ghế bọc da sứt sẹo, Nick nhìn ông cảnh giác.

Ngài quan tòa bắt đầu nói. Trong ba năm quen biết, Morgan chưa bao giờ nói chuyện với anh như thế này, với sự thân tình, ruột thịt và lo lắng. "Tôi không muốn cậu ở lại Bow Street thêm giây phút nào nữa, Gentry. Chúa biết là nó không dính dáng gì đến năng lực của cậu. Cậu là tay thám tử xuất sắc nhất tôi từng thấy. Từ khi cậu đến đây. Tôi đã cố gẳng chỉ đưa ra chút ít sự chỉ bảo mà tôi nghĩ cậu sẽ chấp thuận, và tôi đã quan sát cậu thay đổi từ một tên khốn ích kỉ thành một người đàn ông mà tôi cho là đáng tin cậy và có trách nhiệm. Nhưng còn một điều mà tôi rất tiếc phải nói là nó vẫn chưa thay đổi. Ngay từ ban đầu, cậu đã lao vào những mối nguy hiểm như muốn tự sát trong khi làm nhiệm vụ vì cậu chẳng màng đến bản thân mình hay bất cứ ai khác. Và trong quan điểm của tôi, cậu sẽ tiếp tục làm thế nếu cậu còn ở đây – để hi sinh cả cuộc đời mình."

"Sao ông lại để tâm thế?"

"Tôi đã làm thám tử trong mười năm, và tôi thấy nhiều người đã chết trong khi làm nhiệm vụ. Bản thân tôi đã giáp mặt nó hơn một lần. Đến khi một người đàn ông trêu ngươi con quỷ quá nhiều lần, và nếu anh ta quá ương ngạnh hay đần độn để nhận ra, anh ta sẽ trả giá bằng máu của mình. Tôi biết khi nào nên dừng lại. Và cậu cũng phải thế."

"Bởi vì những linh cảm nổi tiếng của ông sao?" Nick điên tiết nhạo báng. "Mẹ kiếp, Morgan, ông làm thám tử đến tận ba lăm tuổi! Với cái mốc đó, tôi vẫn còn bẩy năm nữa để đi tiếp."

"Trong ba năm qua cậu đã khiêu khích số phận nhiều hơn mười năm của tôi," Ngài quan tòa phản lại. "Và không như cậu, tôi không sử dụng công việc như một phương cách để xua đuổi ma quỷ."
Nick ngây người, trong khi câu hỏi điên cuồng Làm sao ông ta biết? kêu vo vo và châm chích trong đầu anh. Sophia là người duy nhất biết đầy đủ sự xấu xa trong quá khứ của Nick. Có lẽ chị ấy đã kể với Cannon, đến lượt anh ta có thể đã nói với Morgan –

"Không, tôi không biết những loài ma quỷ đó là gì," Morgan nhẹ nhàng nói, đôi mắt ấm áp với tia sáng của cả lòng trắc ẩn và thương xót. "Mặc dù tôi có thể đoán được phần nào. Không may là tôi chẳng có lời khuyên nào để đưa ra về việc làm sao để hàn gắn bản thân cậu với quá khứ. Tất cả những gì tôi biết là cách thức này không có tác dụng, và tôi sẽ là đồ chết tiệt nếu tôi để cho cậu tự giết mình ngay trước mắt tôi."

"Tôi không biết ông đang nói cái quái quỷ gì."

Morgan nói tiếp như thể ông không nghe thấy anh. "Tôi thà ngả về hướng đồng ý với quan điểm của sir Ross là cậu sẽ không bao giờ tìm thấy sự bình yên cho đến khi cậu ngừng việc sống sau tấm khiên của một cái tên giả mạo. Có thể đối mặt với thế giới với tư cách là Lord Sidney thật khó khăn, tôi vẫn nghĩ đó là cách tốt nhất –"

"Vậy tôi được cho là sẽ làm cái gì khi là một tử tước?" Nick hỏi với tiếng cười đáng sợ. "Sưu tập những hộp thuốc hít và ca vát? Đọc báo trong câu lạc bộ? Khuyên bảo tá điền? Giê su, tôi biết về nghề nông cũng nhiều như ông vậy."

"Có hàng ngàn cách một người đàn ông có thể có ích cho xã hội," Morgan nói dứt khoát. "Tin tôi đi, không ai mong đợi hay ao ước cậu sống một cuộc đời biếng nhác cả." Ông dừng lại và cầm lấy một cuốn sổ dính mực trong bàn tay to lớn của mình, quan sát nó một cách trầm ngâm. "Lực lượng thám tử sẽ bị giải tán sớm, khả năng này rất dễ xảy ra. Rốt cuộc cậu sẽ phải tìm việc gì khác để làm. Tôi đang bị thúc giục làm gấp vấn đề này trong một vài tháng."
Nick cảm thấy màu sắc đang rút khỏi mặt anh. "Cái gì?"

Morgan đột nhiên cười toe toét trước vẻ mặt anh. "Thôi nào, nó đâu có làm cho cậu ngạc nhiên, ngay cả trong khả năng cậu thờ ơ với chính trị. Khi Cannon rời khỏi chức vụ quan tòa, chỉ còn là vấn đề về thời gian cho đến khi lực lượng thám tử bị giải tán. Ông ấy là trái tim và tinh thần của nơi này – ông đã cống hiến tất cả thời gian của mình cho nó trong bao năm qua, cho đến khi..." Ông ý tứ dừng lại, để cho Nick lấp cái khoảng lặng đó.

"Đến khi anh ta gặp chị tôi," Nick cáu kỉnh nói, "và cưới chị ấy."

"Đúng," Morgan dường như chẳng hối tiếc tẹo nào về sự ra đi của Cannon khỏi văn phòng. Thực ra là những đường nét cứng rắn của ông đã dịu lại, và nụ cười vẫn còn vương lại khi ông nói tiếp. "Chuyện tốt đẹp nhất từng đến với ông ấy. Tuy nhiên, nó khó mà là một lợi ích đối với Bow Street. Giờ Cannon đã về hưu, có một động thái trong nghị viện muốn củng cố hoạt động của ngành cảnh sát thủ đô. Nhiều nhà chính trị tin rằng New Police sẽ trở nên được dân chúng ưa chuộng hơn nếu các thám tử không ở đây để cạnh tranh với họ."

"Họ định để toàn bộ Lodon cho cái lũ đần độn đó sao?" Nick ngờ vực hỏi. "Trời đất – Một nửa New Police chẳng có tí kinh nghiệm nào để nói đến, và nửa kia là những con chiên ghẻ hoặc một bọn thiểu năng."

"Có thể đúng thế đấy, công chúng sẽ không bao giờ hoàn toàn ủng hộ New Police nếu như lực lượng thám tử còn duy trì. Những dụng cụ cũ kỹ không thể lắp vào một cỗ máy mới được."

Sửng sốt trước tính dứt khoát trong giọng ngài quan tòa, Nick ghim vào ông một cái nhìn buộc tội. "Ông sẽ không đấu tranh cho nơi này nữa ư? Ông có bổn phận –"
"Không," ngài chánh quan tòa nói đơn giản. "Bổn phận duy nhất của tôi là bổn phận với vợ tôi. Cô ấy và bọn trẻ đối với tôi quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác. Tôi đã làm rõ với Cannon là tôi sẽ không bao giờ hiến cả tâm hồn cho Bow Street như cách ông ấy đã làm trong thời gian quá lâu. Và ông ấy hiểu điều đó."

"Nhưng lực lượng thám tử sẽ trở thành cái gì?" Nick hỏi, nghĩ đến những đồng nghiệp...Sayer, Flagstad, Gee, Ruthven...những con người tài năng đã phục vụ cho xã hội với lòng can đảm và cống hiến, tất cả chỉ được nhận đồng lương còm cõi.

"Tôi nghĩ một hoặc hai người sẽ gia nhập New Police, nơi rất cần những người như họ. Những người còn lại sẽ chuyển sang những nghề nghiệp hoàn toàn khác. Có thể tôi sẽ mở một văn phòng thám tử tư và thuê hai hoặc ba người trong một khoảng thời gian." Morgan nhún vai. Đã tạo được một gia tài tương đối trong những năm ở Bow Street, ông không cần phải làm việc, trừ phi nó là ý thích nhất thời của ông.

"Lạy chúa, tôi đã bỏ đi để nhận một vụ riêng, và rồi trở lại để thấy toàn bộ cái văn phòng chết tiệt này tan rã!"

Ngài quan tòa cười khẽ. "Về nhà với vợ đi, Sidney. Rồi bắt tay lên các kế hoạch. Cuộc đời cậu đang thay đổi, bất kể cậu có gắng sức đến đâu để tránh xa nó."

"Tôi sẽ không làm Lord Sidney," Nick gầm gừ.

Đôi mắt xanh lấp lánh với vẻ bất kính thân tình. "Đó là những nghiệp chướng tồi tệ, thưa ngài. Tước hiệu, đất đai, một người vợ...nếu ngài không thể làm được gì với những điều đó, thì thật sự không còn hi vọng gì ở ngài nữa rồi.

Ngày đăng: 22/04/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?