Chương 19
Sáng hôm sau, Whitney gửi tiếp một lời nhắn nữa cho vị hôn phu của mình, nàng mô tả chi tiết về cơn đau dai dẳng mà nàng đang phải chịu đựng vì bị ngã cầu thang, và rằng nàng rất tiếc không thể gặp chàng hôm nay. Dù điều đó có nghĩa là nàng lại phải trải qua một ngày dài nàng đơn nữa trong phòng mình vì nàng không thể mạo hiểm ra ngoài để bị bắt gặp dưới gác cùng với những người họ hàng nếu chẳng may Clayton quyết định đích thân ghé qua hỏi han về cái mắt cá chân của nàng, Whitney cảm thấy thà nàng phải chịu cảnh nàng đơn một mình còn hơn là phải hứng hậu quả của nó – không chỉ là vì nàng có thể tránh mặt Clayton mà còn bởi vì nàng cũng cảm thấy thỏa mãn không kém khi có thể tỏ ra láu cá hơn chàng!
"Con thực sự nghĩ làm điều này là khôn ngoan ư, con yêu?". Anne nhíu mày khi đọc lời nhắn thông minh của Whitney. "Nếu con liên tục làm ông ấy tức giận như thế, ta không thể biết ông ấy sẽ làm gì."
"Ông ấy chẳng thể làm gì đâu, dì Anne", Whitney đảm bảo và niêm phong lời nhắn rồi đưa cho Clarissa gửi đi. "Dì chắc đã viết thư bảo chú Edward đến đây càng nhanh càng tốt. Khi chú đến, chú sẽ giúp con nghĩ ra cách nào đó thoát khỏi chuyện này. Trong khoảng thời gian đó, con sẽ tiếp tục trò hề với chiếc mắt cá chân của con càng lâu càng tốt, sau đó con sẽ nghĩ ra điều gì khác. Có lẽ con có thể khiến Đức ngài tránh xa con", Whitney cười lớn.
Clarissa quay về thông báo với giọng khẩn trương rằng công tước đã lướt qua lời nhắn và nhìn bà bằng một cách rất đỗi kỳ quặc.
"Clarissa, làm ơn đi, u có thể tả chi tiết hơn không?" Whitney nôn nóng cầu xin " Chính xác "cách kỳ quặc" là gì?"
"Àh, ông ta đọc nó", Clarissa nhớ lại. " Sau đó ông ấy nhìn như thể ông ấy định mỉm cười. Nhưng không chính xác là ông ấy cười, và ông ấy ra lệnh cho một trong số những người hầu tự cao tự đại của ông ấy đưa tôi ra."
Whitney cắn môi khi nàng hình dung ra phản ứng đáng ngại của Clayton, sau đó nhún vai mỉm cười, nàng gạt vấn đề đó ra khỏi đầu. "Cả ba chúng ta thực sự nên ngừng lo lắng về từng lời nói, từng cử chỉ của ông ta. Sau tất cả..." nàng hớn hở vừa nói vừa thả người xuống chiếc ghế dài, "dù ông ấy có nghĩ tôi nói dối hay không, thì ông ấy có thể làm gì cơ chứ?"
Câu trả lời cho câu hỏi đó đễn ngay sau bữa trưa trong chiếc xe ngựa đen, bóng loáng có đính gia huy của công tước Westmoreland được kéo bởi bốn con ngựa đen được đóng những bộ yên cương bạc tung vó tiến vào trước cửa. Một quí ông bệ vệ mặc bộ quần áo màu thẫm bước ra khỏi xe và nhanh thoăn thoắt tiến vào nhà. Tay trái của ông ta xách một chiếc cặp da đen lớn; tay phải là một chiếc card hoa văn nhỏ mà ông ta đưa nó cho Sewell. "Tôi là bác sĩ Whitticomb", ông ta nói với người quản gia. "Tôi được phải đến từ London và được chỉ dẫn là phải gặp Phu nhân Gilbert."
Khi Anne chào hỏi ông ta trong phòng khách, Bác sĩ Whitticomb lịch sự mỉm cười khi nhìn thấy ánh mắt bối rối của bà và giải thích "Đức ngài, Công tước Claymore đã phái tôi đến để kiểm tra mắt cá chân cho Tiểu thư Stone."
Phu nhân Gilbert mặt trắng bệch tới mức Bác sĩ Whitticomb sợ rằng bà có thể bị ốm, nhưng sau khi xin ông ngồi chờ, bà rời phòng, tóm lấy chiếc váy của mình, bà lao vội ra ngoài hành lang, rồi chạy vụt lên gác với một tốc độ và sự nhanh nhẹn tới mức thật đáng kinh ngạc ở một phụ nữ khỏe mạnh dù tuổi chỉ bằng nửa độ tuổi của bà.
"Ông ta đã làm gì cơ?" Whitney run rầy, nhảy dựng lên và quẳng hết luôn cuốn sách "Kiêu hãnh và định kiến" trên đùi nàng xuống sàn nhà. "Tại sao cái đồ quỉ quyệt, thấp hèn đó...."
"Sẽ còn thời gian để nói tới chuyện đó sau, nếu chúng ta sống sót qua chuyện này." Anne hổn hển, vừa vuốt lại chiếc váy của Whitney bằng những ngón tay run rẩy và tròng nó qua đầu nàng.
Clarissa đang chỉnh lại ga giường, rồi chạy như bay về phía tủ quần áo nơi bà vừa lấy chiếc váy xốp nhẹ.
"Sao dì không bảo với ông ta rằng con đang ngủ hay gì đó, và bảo ông ta quay trở lại London?" Whitney van nài khi nàng chui vào giường và kéo chăn đắp lên mình.
"Bác sĩ Whitticomb," Anne nói, cố điều hòa lại nhịp thở của mình "không phải là tên ngốc, để tin dì. Ông ấy được phái đến đây để điều trị mắt cá chân của con, và ông ấy có ý định làm chính xác điều đó." Bắn một tia nhìn nghi ngờ thoáng qua về phía Whitney, bà nói "Clarissa, mang hai chiếc gối tới và đặt nó dưới mắt cá của Whitney. Sau đó chạy tới phòng ta mang lọ thuốc đựng bột sừng hươu và đặt nó lên chiếc bàn cạnh giường. Ta nghĩ, sự sắp xếp này sẽ ổn thôi." Bà bước tới cửa ra vào " Ta sẽ tranh thủ thời gian của Bác sĩ Whitticomb lâu nhất như ta có thể để cho con thêm thời gian, nhưng đừng có trông cậy vào điều đó quá vài phút đấy."
Clarissa vẫn đứng chôn chân một chỗ, mắt bà vô hồn, tay nắm chặt thành ghế. "Clarissa!" Phu nhân Anne nói lớn " Đừng có vẻ như là sẽ bất tỉnh như thế."
"Cảm ơn bà, phu nhân Gilbert, nhưng không," Bác sĩ Whitticomb nói, từ chối được ra ngoài dạo hít thở không khí trong lành lần thứ ba, một hành vi hiển nhiên thể hiện sự lịch sự quá mức, điều mà phu nhân Gilbert liên tục ép ông. Ông đã trả lời những câu hỏi của bà về thời tiết ở London, thời tiết ở bên ngoài và cả chuyến đi dễ chịu của ông từ London tới đây rồi. Khi bà thử lôi ông vào cuộc thảo luận về việc mùa đông tới liệu có nhiều tuyết không, Bác sĩ Whitticomb cụt lủn nói "Tôi băn khoăn liệu tôi có thể tới gặp Tiểu thư Stone bây giờ được không."
Phu nhân Gilbert dẫn ông lên gác và đi dọc hành lang tới căn phòng thứ tư bên tay trái. Sau một hồi phải chờ đợi tương đối lâu, cửa phòng cuối cùng cũng xịch mở bởi một người hầu gái già, cương quyết đang đội một chiếc mũ trùm ngật ngưỡng phía sau để lộ mái tóc màu xám xoăn tít của bà ta. Bác sĩ Whitticomb, người không lạ gì với tính cách thất thường của những Tiểu thư trẻ tuổi giàu có, được nuông chiều ngay lập tức kết luận rằng Cô Stone đang giận sôi lên và đổ lên đầu người hầu tội nghiệp của mình cho tới tận khi bà ta trông như sắp chết tới nơi.
Kết luận này được củng cố thêm khi ông tự mình quan sát diện mạo bệnh nhân của mình, một Tiểu thư trẻ với vẻ ngoài đẹp mê hồn đang nằm nghiêng trên một chiếc chiếc lớn phủ trướng, mắt ông bắt gặp vẻ phản kháng không mấy che giấu của nàng. Đôi mắt xanh ngọc hơi nheo lại khi nhìn mặt ông, sau đó lướt tới chiếc áo khoác màu đen và đóng đinh báo động ở chiếc túi đen mà ông xách theo.
Cố gắng bằng một cách mềm mỏng nhất để xua tan nỗi lo sợ thường trực của bệnh nhân khi nhìn thấy dụng cụ hành nghề của mình, bác sĩ Whitticomb đặt nó xuống bên cạnh giường và nhẹ nhàng nói "Đức ngài, công tước Claymore, thực sự rất quan tâm tới cô."
Hai đốm sáng xuất hiện trên gò má cao của nàng. Bằng giọng bối rối, nàng thì thầm, "Ông ta là hiện thân của sự tốt bụng và quan tâm."
"Đúng vậy", bác sĩ Whitticomb nhất trí, không thể tin được vẻ mỉa mai mà ông ta nghĩ là mình vừa nghe thấy. "Theo như tôi hiểu, Tiểu thư Stone," ông bắt đầu tóm tắt " cô bị ngã xuống cầu thang.". Với tay cầm lấy tấm phủ giường, ông nói "Hãy để tôi xem mắt cá chân cho cô, cho phép tôi nhé?"
"Không!", nàng kêu lên, nắm chặt chiếc chăn phủ giường kéo lên tới tận cằm mình và nhìn ông chống đối.
Trong khoảnh khắc ông kinh ngạc nhìn nàng, nhưng rồi ông nhận ra điều gì đang làm nàng lo âu và nét mặt ông giãn ra. Kéo chiếc ghế bên cạnh giường, ông ngồi xuống. "Cô gái thân mến," ông tốt bụng nói " chúng ta đã qua thời kỳ đen tối lâu rồi khi mà một phụ nữ phải chối bỏ sự chăm sóc của một bác sĩ có chuyên môn chỉ bởi vì ông ta là một người đàn ông và cô ta là phụ nữ. Tôi rất hoan nghênh tính e lệ của cô – Chúa biết rằng chúng ta giờ thật hiếm khi thấy điều đó ở giới nữ trẻ bây giờ - nhưng điều này là không đúng thời điểm, vì tôi đoan chắc rằng dì cô cũng sẽ nói với cô như thế. Nào giờ thì...". Vươn tay ra, ông cố kéo tấm chăn xuống, nhưng hai nắm tay cứng nhắc của bệnh nhân của ông cũng giật lại với một sức mạnh tương đương để giữ nguyên vị trí.
Bác sĩ Whitticomb buông tay ra và nhíu mày phiền lòng giận dữ, "Tôi là một bác sĩ có chuyên môn cao có vô số nữ bệnh nhân, trong đó có cả Nữ hoàng, nếu điều đó có thể làm cho cô an tâm hơn, Tiểu thư Stone."
"A, điều đó chẳng hề làm tôi cảm thấy an tâm hơn chút nào!" bệnh nhân của ông cũng điên lên đáp trả bằng chất giọng mạnh mẽ khó lòng có ở một người đang phải chịu cơn đau giày xéo.
"Cô gái trẻ," ông cảnh báo, "Tôi được lệnh đặc biệt của Đức ngài tới để kiểm tra mắt cá chân cho cô và kê ra liệu pháp điều trị hợp lý. Và, " ông giận dữ nói thêm "ông ấy cũng yêu cầu tôi phải cưỡng bách cô, nếu cần thiết, để làm được điều đó."
"Cưỡng bách!' Whitney bùng nổ " Cái đồ trơ tráo rành rành, không thể tin được! Ông ta nghĩ mình là ai mà dám làm thế..." Nàng nghẹn lời không thể nói tiếp, như đang thấy Clayton sải bước vào phòng ngủ của nàng bất chấp những qui tắc về sự lịch sự và chủ quyền riêng, và dùng vũ lực ấn nàng trên giường để bác sĩ Whitticomb có thể kiểm tra mắt cá chân của nàng.
Điên cuồng, nàng cố tìm ra cách nào đó để ngăn bác sĩ kiểm tra mình. Sự e lệ quá mức là hi vọng duy nhất. Mí mắt nàng nhấp nháy, sau đó mở ra để quan sát người đàn ông hiển nhiên là đang vô cùng bối rối. Rụt rè, nàng giật mạnh chiếc chăn phủ "Tôi biết trông tôi thật là ngu ngốc, bác sĩ Whitticomb, nhưng tôi đơn giản là cảm thấy thật khổ sở nếu bị trưng ra...cho một người hoàn toàn xa lạ, dù ông có là bác sĩ giỏi tới mức nào đi nữa."
"Cô gái thân mến, rốt cuộc thì chúng ta chỉ đang nói về việc "trưng ra" mắt cá chân của cô thôi."
"Nhưng tôi không thể giả vờ như không cảm thấy gì cả," Whitney nghiêm túc phản đối "Ông không biết tôi, nhưng chắc chắn Đức ngài, người biết rõ tôi, nên quan tâm tới cảm giác mềm yếu nhất của tôi trong chuyện này. Tôi thật sự sốc khi biết ông ta không hề quan tâm tới cảm giác... cảm giác...?"
"Sự nhạy cảm trinh nữ?" bác sĩ tự động nói, trong đầu lại nghĩ Claymore sẽ có chuyện để lo vào đêm tân hôn của ông ấy với người phụ nữ trẻ này, và rằng đó thật là một điều tốt khi vị công tước không phải là tay mơ ở những nơi có liên quan tới phụ nữ.
"Chính xác! Tôi biết là ông sẽ hiểu."
Bác sĩ Whitticomb miễn cưỡng đầu hàng. "Tốt thôi, Tiểu thư Stone, tôi sẽ không kiểm tra mắt cá chân của cô nữa với một điều kiện: cô phải cho phép một bác sĩ trong vùng kiểm tra nó."
"Ngay lập tức!" Whitney đồng ý, chiếu nụ cười sáng rỡ vào ông.
Nghiêng người ra trước, ông đóng nắp chiếc cặp da của mình và nhấc nó lên, "Cô có biết ai có kinh nghiệm với việc chỉnh khớp và gãy xương – một người mà cô cảm thấy thoải mái không?"
"Một người có kinh nghiệm với việc chỉnh khớp và gãy xương?"
Whitney lặp lại, điên cuồng tìm kiếm một cái tên phù hợp để nói với ông ta "Tất nhiên là có, có, tôi có biết", nàng tuyên bố hùng hồn.
"Ai vậy?" Bác sĩ Whitticomb khăng khăng hỏi và đứng dậy "Tên anh ta là gì?"
"Thomas", Whitney nhanh chóng cung cấp, cười toe toét trước sự nhanh trí của mình "Tôi hoàn toàn tin cậy ông ta, mọi người trong vài dặm quanh đây cũng vậy – bất kỳ khi nào có người bị trật khớp hay gẫy xương, người ta luôn gọi Thomas tới điều trị cho mình." . Nở nụ cười duyên dáng, nàng nói " Tạm biệt, bác sĩ Whitticomb. Tôi rất cám ơn vì ông đã tới, và tôi vô cùng tiếc vì những bất tiện mà ông phải chịu, Clarissa sẽ đưa ông ra."
"Chưa cần phải chào từ biệt tôi vội đâu." Bác sĩ Whitticomb đảm bảo "Tôi sẽ gặp lại cô sau khi tôi nói chuyện với bác sĩ Thomas."
"Ôi, chúa lòng lành", Clarissa hổn hển, quờ quạng bám vào cột giường để đứng vững.
Bác sĩ Whitticomb lờ đi cơn giận dữ của nàng, Ông thò tay vào túi áo khoác, rút ra chiếc đồng hồ bằng vàng nặng, liếc xem giờ, sau đó đóng nắp lại. " Người đánh xe của công tước và cỗ xe đang chờ, vì thế nếu có ai tốt bụng đưa tôi tới gặp bác sĩ Thomas, tôi sẽ gặp ông ta và tự mình đảm bảo về khả năng tin cậy của ông ta, sau đó đưa ông ta tới đây cùng với tôi."
Whitney chống cả hai tay nhổm lên "Để làm gì cơ? Ý tôi là, tôi vừa đảm bảo với ông rằng ông ấy có đủ trình độ. Ông có thể tin lời tôi mà."
"Không, tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể. Thậm chí nếu tôi sẵn sàng tin cậy giao phó sức khỏe của tôi cho một người đồng nghiệp không tiếng tăm, điều mà tôi chắc là không thể, tôi có thể đảm bảo với cô rằng Công tước sẽ không bao giờ cho phép điều đó. Thực ra, chúng tôi đã thảo luận xem có nên gọi Grundheim ở Đức tới không; ông ta là một người rất giỏi chữa trị những vết thương kiểu này. Và có cả bác sĩ Johannsen ở Thụy điển..."
"Ông ta sẽ không dám đâu!" Whitney vặn.
"Thực ra," Bác sĩ Whitticomb đau khổ thú nhận "Chính tôi đã đưa ra ý tưởng gọi họ tới kiểm tra mắt cá chân cho cô. Claymore nghĩ tốt nhất là tôi đến khám cho nàng trước. Ông ấy chắc chắn – àh – nghi ngờ về mức độ trầm trọng ở vết thương của cô. Phu nhân Gilbert, " ông nói "Bà làm ơn đưa tôi chỉ cho tôi đường tới tìm bác sĩ Thomas được không?". Ông tiến ra cửa, nhưng dừng lại nửa chừng khi, từ phía giường, có một tiếng rên rỉ tắc nghẹn, sau đó là một tràng dài những lời nhận xét chua cay về phẩm chất và tính cách của ai đó, tự do thêm mắm thêm muối bằng những từ như là " tên côn đồ, đồ độc ác xấu xa, quân đê tiện, và kẻ giả nhân giả nghĩa."
Bác sĩ Whitticomb ngạc nhiên quay lại. Đâu rồi Tiểu thư trẻ tuổi đoan trang, nhút nhát người vừa mới thở dài và héo hon trên giường một giây trước đây. Môi ông cong lên vì cười và ngưỡng mộ khi ông ngắm nghía người đẹp giận dữ đang ngồi nhổm dậy bên gối, đang hết sức bình sinh bộc lộ sự bất bình điên cuồng.
"Bác sĩ Whitticomb," người đẹp nạt ông "Tôi thực sự không thể chịu đựng điều này thêm nữa. Vì tình yêu của Chúa, hãy nhìn mắt cá chân tôi trước khi người đàn ông đó mang tất cả thầy lang ở Châu Âu này tới bên giường tôi."
"Cá nhân tôi không được tính là thầy lang," Bác sĩ Whitticomb nhận xét khi ông sải bước quay lại giường và đặt túi dụng cụ của ông xuống. Lần này không hề có sự kháng cự nào khi ông kéo tấm phủ giường xuống. Ông kéo chiếc váy của nàng lên dưới đùi, trưng ra cặp chân thon dài, một chân được đặt lên một chồng gối.
"Thật kỳ quặc," ông nói, cố nhịn cười khi ông liếc nhìn bệnh nhân đang nôn nóng. "Nhưng thực tế - tôi băn khoăn về vết bướu chân mà chồng gối này tạo ra."
Whitney cau mày nhìn ông ta. "Tôi không thể nhận ra bất kỳ thứ gì dù là có chút "kỳ cục" nhất về hai chiếc gối đặt dưới một chiếc mắt cá chân bị đau."
"Tôi hoàn toàn đồng ý với cô ở điểm đó." Bác sĩ Whitticomb nháy mắt "Nhưng trừ phi tôi đọc nhầm lời nhắn mà cô gửi cho công tước, trong đó ghi chân trái của cô bị thương. Nhưng đây lại là chân phải của cô đang được đặt trên chồng gối này."
Ngón tay của ông buộc tội chỉ về cái chân đặt nhầm của Whitney khiến nàng đỏ bừng mặt "Ồ, điều đó là..." nàng hấp tấp nói " Chúng tôi kê chân phải lên cao là để giữ cho nó không chạm vào chân trái."
"Suy nghĩ rất nhanh, cô bạn". Bác sĩ Whitticomb cười khúc khích.
Whitney nhắm mắt thất vọng. Nàng hoàn toàn không thể đánh lừa ông ấy.
"Không hề có vết sưng nào," Những ngón tay của ông nhẹ nhàng xem xét mắt cá chân bên phải của nàng, sau đó là bên trái, rồi lại xem chân phải "Cô có cảm thấy đau ở đây không?"
"Bác sĩ Whitticomb," Whitney nói với một nụ cười miễn cưỡng rung nhẹ trên môi, "Ông có tin, thậm chí dù chỉ trong một giây, là tôi liệu có bị đau chút nào không?"
"Không, tôi e là không, thực sự vậy", ông thú nhận với vẻ vô tư tương tự như nàng. "Nhưng tôi phải nói rằng tôi khâm phục khả năng nhận biết của cô về việc khi nào thì nên quăng bài đi và chấp chận thua cuộc." Ông kéo lại chăn phủ cho nàng và dựa người ra sau ghế, trầm ngâm nhìn nàng.
Ông không thể không khâm phục tinh thần của nàng. Nàng đã bịa ra một âm mưu và nàng đã làm hết khả năng để giải quyết chuyện đó. Và giờ, khi nàng bị đánh bại, nàng thú nhận rằng ông đã thắng mà không hề có sự hằn thù quanh co, không có những cái sụt sịt hờn dỗi điệu bộ màu mè, không nước mắt hay cầu xin. Chết tiệt nếu ông không thích nàng vì điều đó! Sau một giây, ông duỗi thẳng người và nhanh nhẹn nói "Tôi hi vọng chúng ta có thể thảo luận xem tôi nên làm gì tiếp theo."
Whitney lắc đầu. "Không cần phải giải thích. Tôi biết ông phải làm gì."
Bác sĩ Whitticomb liếc mắt hài hước về phía nàng. "Trước hết, tôi sẽ kê một đơn thuốc để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng hoàn toàn trên giường trong khoảng 24h tới. Không chỉ cho cô"... ông cười khi nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của Whitney – "mà là cho người hầu gái đồng mưu tội nghiệp của cô đang đứng sau tôi, người mà chắc là đang bị giằng xé giữa việc tóm lấy một vật gì đó thật nặng gần đây để choảng tôi đến bất tỉnh hoặc buông tay ngất xỉu luôn.". Với tay lấy lọ bột sừng hươu trên bàn cạnh giường, ông đưa nó cho Clarissa. "Nếu bà muốn lời khuyên miễn phí từ một bác sĩ có tiếng là đắt giá kinh khủng, "ông nghiêm khắc nói với bà, "thì bà sẽ không để mình dính líu vào những mưu đồ của cô gái lanh chanh đáng yêu này nữa. Bà không đủ thể chất để chịu đựng điều đó. Ngoài ra, chính vẻ mặt của bà đã tiết lộ chuyện của chủ nhân bà."
Khi Clarissa đóng cửa phòng lại sau lưng bà, Bác sĩ Whitticomb quay lại nhìn Phu nhân Gilbert, người đang đi vòng qua chiếc giường và ngồi xuống bên cạnh Whitney, chờ đợi như thể là một kẻ cùng hội cùng thuyền đang muốn san sẻ từng câu chỉ trích với nàng cháu gái của mình "Còn bà, phu nhân Gilbert, bà cũng không khá hơn bà u già đó đâu. Hãy ngồi xuống đi."
"Tôi chắc là ổn thôi." Phu nhân Anne lẩm bẩm, sau đó bà gieo mình xuống giường.
"Thậm chí còn tốt hơn nhiều từ ổn nữa cơ" Bác sĩ Whitticomb cười khúc khích. "Rất đẹp, tôi nên nói vậy. Bà chưa bao giờ phản bội cô cháu gái của mình thậm chí dù chỉ trong một cái nháy mắt." Whitney là đối tượng tiếp theo nhận ánh mắt xuyên thấu của vị bác sĩ " Giờ thì, cô nghĩ người chồng tương lai của cô sẽ phản ứng thế nào trước trò lừa đảo của cô?"
Whitney nhắm mắt cưỡng lại hình ảnh đáng sợ của một Clayton nổi khùng, đôi mắt xám của chàng lạnh băng và giọng chàng rung lên giận dữ lạnh lùng. "Ông ta sẽ giận lắm" nàng thầm thì " nhưng tôi chấp nhận mạo hiểm."
"Vậy thì không còn gì phải nấn ná trước khi thú nhận trò lừa đảo của mình, phải không?"
Whitney choàng mở mắt "Tôi thú nhận áh? Tôi nghĩ ông sẽ nói với ông ta sự thật."
"Sự thật mà tôi phải nói, cô gái trẻ, sẽ là thế này "Có một vết thương, một vết trật, bất kỳ vết trật nào, có thể là quá khó, thậm chí là không thể, chẩn đoán. Mặc dù không thấy có vết sưng, tôi không thể hoàn toàn loại trừ khả năng rằng mắt cá chân của cô đúng là bị thương như cô nói. Ngoài ra, bất cứ sự tiết lộ nào khác sẽ phải đến từ cô. Tôi ở đây với tư cách là một bác sĩ, cô biết đấy, chứ không phải là một người đưa tin."
Tinh thần của Whitney lên cao vút. Nàng giật lấy chiếc gối bên cạnh mình và ôm chặt nó vào ngực, cười toe toét vì nhẹ nhõm và biết ơn. Sau khi cảm ơn ông ấy tới ba lần, nàng nói, "Tôi không cho rằng ông có thể nói với Đức ngài rằng tôi nên ở nguyên trên giường?"
"Không," Bác sĩ Whitticomb dứt khoát nói "Tôi không thể và sẽ không làm thế."
"Tôi hiểu rồi," Whitney độ lượng nói, "Đó chỉ là ý nghĩ chợt đến."
Vươn tay ra, ông cầm lấy tay Whitney và mỉm cười, "Cô bạn, tôi là một trong những người bạn của gia đình Westmoreland bao năm qua. Cô cũng sẽ sớm trở thành thành viên của Westmoreland, và tôi muốn nghĩ rằng ta rồi cũng sẽ là bạn. Phải không nào?"
Whitney sẽ không trở thành thành viên của Westmoreland, nhưng nàng gật đầu chấp nhận đề nghị trở thành bạn của ông ấy.
"Tốt. Vậy thì cho phép tôi thể hiện tình bạn mới mẻ của chúng ta bằng cách nói với cô rằng từ chối sự đồng hành của vị hôn thê của cô để đạt được bất kỳ điều gì cô muốn không chỉ là một cách làm rất ngu ngốc mà còn mạo hiểm nữa. Có một điều hiển nhiên với tôi là công tước rất quan tâm tới cô, và tôi thực sự nghĩ rằng ông ấy sẽ cho cô bất kỳ điều gì mà cô muốn nếu cô đơn giản là trao cho ông ấy nụ cười đáng yêu của cô và yêu cầu ông ấy làm điều đó."
Nhấn mạnh hơn ông nói, " Lừa dối và quanh co sẽ không làm cho cô có được điều mình muốn, cô bé, và còn hơn thế nữa, những điều đó sẽ làm cô không đi tới đâu với Công tước cả. Ông ấy biết những người đàn bà còn điêu luyện hơn trong chuyện lừa đảo và mưu đồ hơn cả cô, và tất cả những gì những người đàn bà đó lấy được từ ông ấy là cơ hội để trở thành trò tiêu khiển trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Trong khi đó cô, chỉ cần nói thẳng và trực tiếp như tôi cảm thấy là cô luôn thế, lại đạt được chính xác điều mà những người phụ nữ khác khát khao nhất. Cô," ông nói "đã có được lời cầu hôn của công tước."
Pháo hoa nổ tưng bừng trong mắt Whitney; tiếng chuông reo lảnh lót trong tai nàng. Tại sao mọi người hành động như thể nàng được trao cho vương miện chỉ bởi vì Clayton Westmoreland hạ cố từ địa vị cao sang của ông ta và ban phát chút may mắt cho nàng là lời đề nghị hôn nhân chứ? Thật là một điều sỉ nhục ! Hạ cấp! Dù sao nàng cũng tìm được cách gật đầu và nói "Tôi biết lời khuyên của ông rất có ý nghĩa, bác sĩ Whitticomb. Tôi...tôi sẽ suy nghĩ về điều đó."
Ông đứng lên và mỉm cười với nàng. "Cô sẽ suy nghĩ về điều đó, nhưng cô không định làm theo nó, phải không cô gái?" Khi Whitney không trả lời, ông cúi xuống vỗ lên vai nàng. "Có lẽ cô là người biết rõ nhất nên cư xử thế nào với ông ấy. Cô biết đấy, ông ấy thực sự đã bị cô hớp hồn. Thực sự tôi chưa bao giờ nghĩ có một ngày nào đó có bất kỳ điều gì hay bất kỳ ai có thể làm cho công tước mất bình tĩnh. Chỉ có cô, cô bạn, đã gần đến mức làm được điều đó rồi. Khi tôi rời London sáng nay, tôi thấy ông ấy đang ở lưng chừng của mức nửa như tức giận nửa như muốn bật cười. Trong một giây, ông ấy dường như đã rất sẵn sàng bẻ gãy chiếc cổ xinh đẹp của cô vì dám nghĩ ra trò này, tôi tin ông ấy nghĩ như thế. Ngay một phút sau ông ấy lại phá lên cười và kể cho tôi rất nhiều chuyện về cô. Người đàn ông đó đang bị giằng xé giữa sự vui vẻ và ham muốn giết người."
"Vậy thì khi ông ấy không thể chọn lựa được giữa hai cách, ông ấy đã phái ông tới đây với mục đích dạy cho tôi một bài học" Whitney cau có kết luận.
"À, vâng", Bác sĩ Whitticomb vừa nói vừa cười "Tôi thì nghiêng về giả thiết đó là ý định của ông ấy hơn. Tôi phải thú nhận rằng tôi cảm thấy rất tức giận khi tôi phát hiện ra người bệnh khiến tôi lao vội ra khỏi nhà và đi một chuyến dài bằng một nửa chiều dài Anh quốc lại là một bệnh nhân giả vờ bất cần nhất. Nhưng giờ thì tôi đã ở đây, tôi dám nói tôi hoàn toàn không nuối tiếc điều đó."
Tối đó khi Whitney ngồi ăn tối với khách khứa nàng nghĩ rằng đó không phải là cách thể hiện sự khốn khổ mà là tức giận. Nhưng sau đó, dường như điều đó cũng chẳng giúp ích gì. Trong một nỗ lực nhằm kéo tinh thần của mình lên cao, nàng đã cẩn thận kiểm tra bề ngoài của mình và thậm chí còn mặc một trong số những chiếc váy mới – một bộ váy màu xanh nhạt nhẹ nhàng. Cổ và tai nàng đeo đồ trang sức bằng kim cương có đính đá saphia màu xanh mà nàng đã mua vào ngày cuối cùng của nàng ở Paris. Tóc nàng được kéo hết ra phía sau để lộ trán và quấn một chiếc vòng kim cương quanh đầu, phần đuôi tóc thả nhẹ tự nhiên xuống vai và chảy dài xuống lưng.
Mình là một người phụ nữ bị giam giữ, nàng nghĩ khi nàng cắt chiếc lườn gà trên đĩa của mình. Chàng đã trả tiền cho số quần áo nàng đang mặc, đồ trang sức, thậm chí cả đồ lót của nàng nữa. Tâm trạng ủ dột của nàng thậm chí còn tệ hơn khi người anh họ của nàng Cuthbert đang nhìn thèm thuồng vào phần da thịt hở ra của nàng.
Nàng ghi nhận rằng cha nàng đang vui vẻ giả tạo, tuyên bố với các vị khách của ông rằng ông thực sự hạnh phúc vì họ đã tới, và mô tả ông sẽ buồn thế nào khi họ rời đi ngày mai. Whitney nghĩ rằng ông có thể cảm thấy nuối tiếc khi để họ đi thật. Sau cùng thi ông đang dùng khách khứa của mình như là tấm khiên để tránh cho ông khỏi phải đối mặt với cơn giận đang treo lơ lửng của nàng. Như thế tốt hơn nhiều, Whitney nghĩ. Nàng không muốn phải đối đầu với ông. Tất cả những gì nàng cảm thấy ở ông bây giờ là cảm giác vô vọng lạnh lùng.
Sau khi hút xì gà xong, các quí ông gia nhập cùng các quí bà trong phòng khách, nơi đặt bàn sẵn sàng để chơi bài whist. Cuthbert kiên trì trông theo nàng, anh ta bắt đầu tiến về phía bàn của nàng. Anh ta trông thật vênh vang, đầu hói và, với Whitney, anh ta thật ghê tởm. Lẩm bẩm nhanh lời xin lỗi tới Anne rằng không thể chơi bài whist. Whitney vội vã đứng lên và rời khỏi phòng.
Nàng lang thang đi dạo ở hành lanh phía sau và bước vào thư viện, nhưng không tìm thấy gì thú vị giữa hàng trăm cuốn sách xếp thẳng hàng trên giá. Tất cả các phòng khách đều được dùng cho trò parlor và Cuthbert thì đang ở trong phòng khách chính.. Dù thế nào thì Whitney không thể chịu đựng được thêm một giây nào bên cạnh anh ta nữa và thế thì nàng chẳng còn cách nào khác ngoài việc quay về phòng ngủ của mình và tiếp tực với những vấn đề mơ hồ đang ám ảnh mình ở đó, hoặc cách nữa là vào phòng đọc của cha nàng.
Nàng chọn giải pháp sau và, sau khi Sewell mang tới cho nàng một bộ bài và thêm một thanh củi để lửa trong lò bùng to hơn, Whitney ngồi xuống chiếc ghế lưng cao cạnh lò sưởi. Mình đang trở thành một ẩn sĩ, nàng nghĩ, chậm rãi xáo bài rồi sắp xếp các quân trên chiếc bàn trước mặt. Nàng nghe tiếng cửa mở "Chuyện gì vậy, Sewell?" nàng hỏi mà không nhìn lại.
"Không phải Sewell, em họ Whitney," một giọng nói ẽo ợt như hát vang lên " Là tôi đây, Cuthbert". Anh ta tản bước tới và ngồi xuống bên cạnh ghế của nàng nơi anh ta có thể lợi dụng vị trí của mình để có thể nhìn thấy phần da thịt trồi lên trên cổ áo của nàng. "Em đang làm gì vậy?"
"Trò này gọi là solitaire", Whitney giải thích bằng giọng lạnh lùng, vô cảm " hay còn gọi là Napoleon ở St.Helena. Trò này chỉ có thể chơi bằng 1 người thôi."
"Tôi chưa bao giờ nghe thấy trò đó," Cuthbert nói "nhưng em có thể chỉ cho tôi cách chơi."
Nghiến chặt răng, Whitney tiếp tục chơi. Mỗi lần nàng nghiêng người về phía trước để đặt quân bài lên bàn, Cuthbert cũng nghiêng người theo, giả bộ quan tâm tới cách chơi trong khi mắt anh ta dán chặt vào khuôn ngực của nàng. Không thể chịu đựng điều đó thêm một giây nào nữa, Whitney dằn mạnh bộ bài xuống và đứng bật dậy trong cơn giận dữ. "Anh cứ phải nhìn tôi chằm chặp thế à?", nàng độp luôn. "Vâng, " Cuthbert hổn hển, tóm lấy tay nàng và kéo nàng về phía anh ta, "Tôi phải làm vậy."
"Cuthbert," Whitney cố kiềm chế cảnh báo " Tôi sẽ cho anh ba giây để rút tay anh khỏi người tôi trước khi tôi bắt đầu hét toáng lên gọi mọi người xuống."
Bất ngờ, Cuthbert làm theo mệnh lệnh của nàng, nhưng khi tay anh ta buông thõng xuống, thì cả cơ thể anh ta cũng sụp xuống theo. Quỳ trên một chân, anh ta đặt tay lên tim mình, sẵn sàng cho lời đề nghị hôn nhân. "Em họ Whitney," anh ta khàn giọng lầm bẩm, chìm đắm trong cái nhìn say mê từ ngón chân lên đến tận đầu nàng rồi lại nhìn xuống. "Tôi phải nói với em những gì đang ngự trị trong trái tim và trong trí óc của tôi..." "Tôi biết những gì trong đầu anh," Whitney ghê tởm ngắt lời "Anh đã cố liếc mắt đưa tình với tôi suốt nhiều giờ đồng hồ. Giờ thì đứng lên đi.!"
"Tôi phải nói ra", anh ta vẫn kiên trì nâng cao giọng. Hai bàn tay ngắn ngủn béo mập của anh ta mân mê gấu váy của nàng và Whitney giật mạnh váy nàng ra gần như tin rằng anh ta có ý định nhấc nó lên và nhòm vào dưới váy nàng. Bị giật khỏi gấu váy nàng, tay anh ta lại quay trở lại đặt lên tim mình "Tôi ngưỡng mộ em từng giây phút trong đời. Tôi giành sự quan tâm sâu sắc nhất cho...". Thở hổn hển, anh ta sụp xuống, đôi mắt mở lớn đóng đinh vào một điểm phía sau lưng nàng. "Tôi chân thành hi vọng," một giọng nói trêu trọc lơ đễnh lè nhè từ phía cửa ra vào vang lên, "rằng tôi không làm đứt quãng giờ cầu nguyện của một người đàn ông mộ đạo?". Sải bước tới đứng bên Whitney, Clayton nhìn xuống Cuthbert đang giận dữ cho đến tận khi người anh họ của Whitney cuối cùng cũng chịu lê chân bước đi.
"Cô em họ của tôi đang dậy tôi cách chơi bài mới, và chỉ một người mới có thể chơi," anh ta nói.
Vẻ hài hước trên nét mặt của Clayton biến mất. Gật đầu cụt lủn về phía cửa ra vào, chàng nói "Và giờ thì anh đã học được rồi, đi tập luyện đi."
Cuthbert nắm chặt tay, do dự, liếc nhanh khuôn hàm rắn đanh của chàng, rồi bỏ đi. Whitney nhìn cánh cửa phòng đứng lại sau lưng anh ta và ngước lên nhìn Clayton với vẻ biết ơn nhẹ nhõm "Cảm ơn ngài, tôi..."
"Ta nên bẻ gẫy cổ em!" Clayton ngắt lời.
Quá muộn khi Whitney nhận ra rằng nàng không nên đứng suốt như vậy với một chiếc mắt cá "bị thương" của mình.
"Cho phép tôi chúc mừng nàng đã có một ngày tốt lành, thưa quí cô," chàng lạnh lùng nói "Trong vòng chưa đầy 12h, nàng đã khiến Whitticomb đứng về phía mình và khiến Cuthebert quì gối dưới chân."
Whitney chăm chú nhìn chàng. Dù giọng nói của chàng nghe thật chết chóc, nhưng một bên khóe môi của chàng cong lên trông có vẻ gần như là chàng đang cười. Nghĩ lại nàng đã run lên vì sợ khi nghĩ rằng chàng đang giận dữ! "Ngài là đồ quỉ!", nàng thầm thì, giằng co dữ dội giữa nên tỏ ra giận dữ hay cười phá lên.
"Ta cũng khó mô tả em như một thiên thần," Clayton mỉa mai.
Suốt cả ngày, tình cảm của Whitney nghiêng ngả điên cuồng giữa giận dữ, chết chóc, sợ hãi và nhẹ nhõm, đóng lại tấm thảm kịch trước mắt để mở ra một lối thoát hẹp tiếp đó. Và giờ, ngước lên nhìn khuôn mặt đẹp trai đang tối sầm lại như muốn trêu chọc nhiều hơn là giận dữ, như nàng hi vọng, chút vết tích kiềm chế cuối cùng của nàng trôi tuột đi. Những giọt nước mắt nhẹ nhõm kiệt sức dâng đầy trong đôi mắt xanh của nàng. "Thật là một ngày tồi tệ nhất trong đời", nàng thầm thì.
"Có thể bởi vì em đã rất nhớ ta chăng", chàng nói với vẻ chế nhạo mỉa mai tới mức vai của Whitney rung lên vì cười.
"Nhớ ngài ư?", nàng cười khúc khích không ngờ "Tôi chỉ có thể vui nếu giết được ngài."
"Vậy thì ta sẽ quay về ám em," chàng đe dọa với nụ cười nhăn.
"Và đó," nàng nói, "là lý do duy nhất mà tôi thậm chí còn chưa thử." Không báo trước, những gì bắt đầu khiến nàng cười khúc khích giờ lại khiến nàng rơi nước mắt nghẹn ngào, má nàng chan hòa nước mắt.
Cánh tay Clayton nhẹ nhàng trượt xuống ôm nàng. Chàng trao cho nàng sự an ủi, và Whitney chấp nhận điều đó. Quay vào vòng tay chàng, nàng giấu mặt mình trong chiếc áo khoác màu xám của chàng và khóc cho trôi đi mọi nỗi khổ của mình trong vòng tay ôm ấp của chính người đàn ông gây ra điều đó. Khi nước mắt nàng cuối cùng cũng ngừng rơi, Whitney vẫn đứng đó trong vòng tay chàng, má nàng áp vào bờ ngực vững chãi, chỗ dựa an ủi nàng.
"Giờ cảm thấy tốt hơn rồi chứ?" chàng lầm bầm.
Whitney ngoan ngoãn gật đầu và nhận chiếc khăn tay của chàng, thấm thấm lên mắt. "Tôi không thể nhớ có khóc lần nào sau khi tròn 12 tuổi không, nhưng từ khi tôi trở về đây mới được vài tuần, mà có vẻ như tôi cứ không ngừng rơi nước mắt." Liếc mắt nhìn lên, Whitney ngạc nhiên khi nhìn thấy vẻ hối tiếc trong mắt chàng. "Tôi có thể xin ngài một điều được không?" nàng nhẹ nhàng hỏi.
"Bất cứ điều gì." Clayton trả lời.
"Trong khả năng quyền lực của ngài, và hợp lý, tất nhiên rồi". Whitney nhắc chàng với nụ cười mếu máo.
Chàng chấp nhận vẻ trái khoáy nho nhỏ của nàng bằng một cử chỉ nghiêng đầu hài hước.
"Điều gì khiến ngài làm điều "rất cổ hủ" này?", nàng lặng lẽ hỏi chàng, không có chút ác ý nào. "Điều gì khiến ngài tới gặp cha tôi, mà không báo trước cho tôi và cũng gần như chưa biết gì về tôi cả?" Dù nét mặt của chàng không hề biến đổi, Whitney cảm thấy cơ bắp của chàng căng lên, và nàng nhanh chóng giải thích "Tôi chỉ đang cố gắng hiểu xem ngài đang nghĩ gì. Chúng ta cư xử với nhau không tốt lắm ở buổi dạ hội nhà Armand. Tôi đã móc máy tước hiệu của ngài và cự tuyệt khi ngài muốn tiến xa hơn, nhưng ngài lại quyết định là ngài muốn cưới tôi, trong bao nhiêu người đó. Tại sao lại là tôi?" "Tại sao em nghĩ là ta chọn em?" "Tôi không biết. Không người đàn ông nào lại cầu hôn một người phụ nữ mà lại đẩy người đó tới hoàn cảnh khốn khổ và hủy hoại cuộc sống của cô ta cả, vì thế hẳn là ngài phải có lý do gì khác."
Dù những lời nói của nàng không có chút hàm ý sỉ nhục nào, Clayton cười. Nàng đã để chàng nắm được nàng, và chàng cảm thấy hoàn toàn có thể thông cảm cho nàng. "Em không thể chỉ trích ta vì muốn em, trừ phi em chỉ trích tất cả những người đàn ông khác cũng muốn điều tương tự. Và những cuộc hôn nhân sắp đặt có thể rất lạc hậu, nhưng đó đã là truyền thống trong những gia đình danh giá nhất trong nhiều thế kỷ rồi."
Whitney thở dài. " Có lẽ đó là quan niệm của ngài, nhưng không phải của tôi. Và tôi không thể tin được rằng trong những cuộc hôn nhân kiểu đó có ít nhất một cơ hội nhỏ nhoi khiến cho hai người trong cuộc có thể tiến tới chỗ thích người kia, thậm chí còn có thể phát triển tình cảm sâu sắc với người kia được."
"Em có thể chân thực mà nói rằng em không tình cờ cảm thấy có chút cảm tình với ta không?" chàng khăng khăng hỏi. "Thậm chí dù điều đó trái với mong muốn của em?". Không hề có ý cạnh khóe hay thách thức trong giọng nói của chàng chỉ để gây tranh cãi, và tính công bằng bẩm sinh của Whitney khiến nàng không thể tấn công chàng khi không cảm thấy bị kích động. Nàng nhún vai không thoải mái và quay đi.
"Cũng thi thoảng.".
"Nhưng đều luôn luôn đi ngược lại ý muốn của em?", Clayton trêu. Tự phản bội lại mình, Whitney mỉm cười. "Ngược lại ý muốn của tôi, và ngược lại sự phán đoán luôn được cho là tốt của tôi.". Đôi mắt của chàng ấm lại và Whitney thận trọng thay đổi chủ đề. "ngài hứa sẽ nói với tôi tại sao ngài muốn cưới tôi nhưng ngài vẫn chưa nói."
" Làm sao ta biết được điều đó khi ta đến đây em đã định sẵn việc em coi thường ta ngay từ lúc em trông thấy ta được?"
"Clayton!" Whitney kêu lên, sau đó đông cứng người vì ngạc nhiên khi nghe thấy cách mình kêu tên tục của chàng. Vội vã, nàng sửa lại sai lầm của mình. " Công tước...". "Ta thích cách em gọi trước đó hơn nhiều". "Thưa công tước," nàng bướng bỉnh nhắc lại khi thỏa thuận ngừng bắn của họ dường như đang lung lay, "ngài đang trả lời câu hỏi của tôi bằng cách đặt câu hỏi! Điều quái gì khiến ngài lao tới đây và cầu hôn tôi?. Cuối cùng Whitney nhận ra rằng tay chàng đã vòng quanh người nàng, và nàng giằng ra. "Và đừng nghĩ tới việc thử nói cho tôi nghe rằng ngài nghĩ ngài yêu tôi"
"Ta không yêu," Clayton đồng ý. "Như em vừa mới chỉ ra, ta biết rất ít về em."
Whitney quay lưng lại với chàng, không thể hiểu tại sao câu trả lời của chàng lại khiến nàng tổn thương. "Tuyệt vời!" nàng cay đắng nói "Giờ thì mọi thứ hoàn toàn rõ ràng rồi. Ngài gặp tôi một hai lần gì đó và, chẳng biết chút gì về tôi – cũng chẳng quan tâm chút nào tới tôi – ngài tới Anh quốc và mua tôi từ người cha tham lam, không một xu dính túi của tôi, người đã mặc cả rất tốt và sau đó bắt tôi về đây để trao tôi cho ngài!" nàng quay người một vòng, rõ ràng..là mong ...một cuộc chiến, nhưng Clayton vẫn đứng im ở đó, bình tĩnh và trơ ra như đá, từ chối lời thách đấu của nàng.
Tuyệt vọng vì giận dữ, Whitney đổ người xuống ghế mà nàng đã ngồi trước đó, và nhặt các quân bài lên. "Đây là trò chơi một người," nàng nói, lờ chàng đi khi tiếp tục chơi ván bài mà nàng chưa hoàn thành. "Nó là thịnh hành ở Pháp, nhưng nó chỉ có thể chơi một người thôi."
Clayton quan sát nàng. "Lúc này, cô nương của tôi, nó dường như cần hai người chơi." Cúi người xuống chàng chọn bốn quân bài mà Whitney đã bỏ qua bởi vì Cuthbert cứ cố tình nhìn qua vai nàng.
"Cảm ơn," Whitney nói. "Nhưng tôi muốn chơi một mình hơn."
Quay người lại, chàng bước ra cửa, và Whitney nghĩ cuối cùng chàng cũng chịu rời đi. Thay vào đó chàng nói nhỏ điều gì đó với người hầu và một giây sau chàng quay lại bàn, đặt lên một hộp chạm khắc rất tinh xảo trước nàng, chiếc hộp đó của cha nàng. Mở nắp hộp, chàng xếp những chiếc thẻ bằng gỗ lên, Whitney nhận ra chúng giống như loại thẻ mà chú Edward và bạn của chú ấy vẫn thường chơi.
Một cơn run rẩy phấn khích chạy xuyên qua nàng khi nàng nhận ra Clayton rõ ràng đang định dạy nàng chơi chúng. Thật là một điều gây sốc, mang tiếng xấu nếu chàng định làm điều đó...nhưng Whitney nghĩ rằng nàng không phản đối. Nàng quan sát khi Clayton cởi áo khoác và quăng nó trên chiếc bàn của cha nàng. Ngồi đối diện với nàng, chàng cởi cúc tay áo màu xám, rồi ngả người ra lưng ghế, chàng hất đầu về phía những tấm thẻ. "Chơi chứ", chàng nói.
Whitney sợ tới mức nàng cảm thấy căng thẳng và nàng biết nàng chắc không thể tráo những quân bài đó đúng cách được. Nàng xếp chúng lại và đẩy về phía Clayton. Như bị thôi miên, nàng quan sát những quân bài tráo rất điệu nghệ trong tay chàng, phát ra những tiếng kêu lách cách khi chàng xáo chúng với nhau. Giọng nàng lộ vẻ hâm mộ miễn cưỡng. "Tôi cược là anh quen thuộc với mọi sòng bài ở London."
"Tường tận nữa", chàng đồng ý. Đặt úp các quân bài trên bàn, chàng nhếch một bên lông mày về phía nàng. "Rút bài đi", chàng nói.
Whitney do dự, cố gắng tỏ ra lạnh lùng, vô cảm với chàng nhưng không thể, làm sao nàng có thể tỏ ra như vậy được khi mà chàng trông đẹp trai không tưởng và có vẻ phóng đãng rất thanh lịch như vậy được? Ngồi uể oải với vẻ thờ ơ trên chiếc ghế đó, với chiếc áo gile mở banh ra đằng trước, chàng là hình mẫu của một quí ông giàu sang bên bàn chơi bài – và chàng sẽ dạy nàng cách chơi. Ngoài ra, nàng biết rất rõ rằng chàng đang cố làm nàng vui lên và khiến nàng xao lãng không nghĩ tới những khó khăn của mình nữa. "Tôi hi vọng là ngài biết," nàng nói, vươn người về phía trước, tay nàng do dự không biết nên chọn thẻ bài nào, " rằng nếu có bất kỳ ai thấy tôi làm điều này, danh tiếng của tôi sẽ bị hủy hoại."
Clayton liếc mắt nhìn nàng đầy ý nghĩa "Một nữ công tước có thể làm những gì mà cô ấy muốn."
"Tôi không phải là một nữ công tước," Whitney trả đũa.
"Nhưng rồi em sẽ trở thành một nữ công tước", chàng nói với vẻ hoàn toàn chắc chắn.
Whitney mở miệng định cãi lại nhưng chàng lại gật đầu về phía cỗ bài "Rút quân đi."
Hai giờ sau, khi Whitney gian lận xếp những thẻ bài, nàng nghĩ đánh bài kiểu này khiến người ta có những cảm giác cực kỳ xấu xa và suy đồi. Dù nàng không quen với cách chơi này, nàng chơi rất tốt và chỉ mất chút ít tiền. Nàng cảm nhận rằng Clayton rất tự hào khi thấy nàng học rất nhanh, nhưng những quí ông khác mà nàng biết, thậm chí là Nikki, hẳn sẽ kinh hãi khi biết nàng rất có năng khiếu chơi bài. Tại sao nhỉ, nàng lơ đãng tự hỏi, khi nhìn Clayton cài cúc chiếc áo gile và mặc áo khoác của mình, sao chàng lại khâm phục nàng ở những điều khiến những người cầu hôn khác của nàng cảm thấy phát hoảng và đe dọa? Khi nàng ở bên Paul, nàng phải rất cẩn thận để luôn tỏ ra thật nữ tính, nhưng Clayton dường như thích nàng nhất khi nàng tỏ ra xấc xược quá độ nhất. Nếu Paul biết nàng chơi bài thế này, anh sẽ hoảng và không vui, còn Clayton lại dạy nàng chơi và cười vui với nàng với vẻ ngưỡng mộ không che giấu khi nàng chơi tốt.
Những ý nghĩ của nàng tan tành khi Clayton vươn người về phía ghế của nàng và đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nàng. "Chúng ta sẽ đi cưỡi ngựa ngày mai lúc 11h nếu thời tiết cho phép", chàng nói rồi bỏ đi.
Bác sĩ Hugh Whitticomb ngồi trước lò sưởi nhâm nhi ly rượu brandy tuyệt hảo khi Clayton trở về. "Ngài tìm thấy bệnh nhân trẻ của tôi thế nào?", ông hỏi với vẻ lơ đễnh giả vờ khi Clayton tự rót cho mình ly rượu trước khi đi ngủ.
Ngồi xuống, Clayton gác chân lên chiếc bàn thấp giữa họ, và bất bình nhìn vị bác sĩ. "Tôi thấy nàng ở tình trạng cũng giống như ông thấy trưa hôm nay – đứng vững trên cả hai chân của mình."
"Ngài nói nghe có vẻ như không vui về điều đó," Bác sĩ Whitticomb thoái thác.
"Tôi tìm thấy nàng," Clayton nói rõ hơn với nụ cười dữ tợn "đang nhận lời cầu hôn của một trong những người họ hàng của nàng."
Bác sĩ Whitticomb tỏ vẻ kinh ngạc cố giấu khi nhấm nháp ly brandy trong khi ông nỗ lực để giữ mặt lạnh tanh. "Tôi có thể hiểu điều đó có thể khiến ngài ngạc nhiên tới mức nào."
"Tôi đã đi một quãng dài để vượt qua điểm mà bất kỳ điều gì Whitney làm có thể khiến tôi ngạc nhiên." Chàng nói, nhưng giọng nói giận dữ của chàng hoàn toàn đi ngược lại những lời nói thản nhiên của mình.
Sau một giây do dự, bác sĩ Whitticomb nói "Tôi là một người quan sát khách quan và không có kinh nghiệm khi phải đối đầu với trí óc của đàn bà. Nếu ngài thứ lỗi cho tôi với tư cách là một người bạn lâu năm trong gia đình, có lẽ tôi có thể đưa ra vài lời khuyên chăng?" Coi sự im lặng của công tước là sự bằng lòng, bác sĩ Whitticomb tiếp tục. "Tôi đã nhận biết được một điều rằng Tiểu thư Stone muốn điều gì đó mà ngài không sẵn lòng trao cho cô ấy. Cô ấy muốn điều gì vậy?"
"Những gì nàng muốn", Clayton mỉa mai đáp lại " là được giải phóng khỏi hợp đồng đính ước."
Bác sĩ Whitticomb cười phá lên khủng khiếp. "Ôi chúa tôi! Hèn gì cô ấy chiếu ánh mắt giận dữ vào tôi khi tôi đề xuất ý kiến rằng cô ấy nên xử sự thế nào để giữ chân được ngài." Những ý nghĩ trái ngược giằng co nhau trong đầu ông – thật kinh ngạc khi phát hiện ra rằng quí cô trẻ tuổi đó có thể thấy thật là sai lầm khi nhận được lời cầu hôn của một quí ông độc thân danh giá nhất, được nhiều người theo đuổi nhất nước Anh; thật khâm phục trước sự bình tĩnh của Clayton khi đối đầu với cơn nổi loạn của nàng; và thật hoang mang khi không hiểu tại sao lời tuyên bố đính ước được mong chờ nhất trong cả thập kỉ nay lại bị giữ kín. " Lý do gì khiến con con chim uyên đáng yêu đó phản đối lời cầu hôn của ngài?" cuối cùng ông hỏi.
Ngả đầu ra lưng ghế, Clayton nhắm mắt thở dài. "Vì tôi quên không hỏi cô ấy trước."
"Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại đổ lỗi cho ngài vì việc đó. Nhưng nghĩ lại, ngài hẳn biết cá tính rất độc lập của cô ấy, tại sao ngài không hỏi cô ấy trước?"
Clayton mở mắt "Vì nàng thậm chí không biết tên tôi lúc đó, tôi cảm thấy rằng thật vụng về nếu thảo luận chuyện hôn nhân với nàng."
"Cô ấy thậm chí không biết... Ngài không có ý nói với tôi rằng với một nửa đàn bà khắp Châu Âu này quăng mình trước mặt ngài, ngài lại cầu hôn với một phụ nữ trẻ mà ngài thậm chí còn không biết!"
"Tôi biết nàng. Nàng không biết tôi."
"Và ngài tự động kết luận rằng một khi cô ấy biết về tước hiệu và sự giàu có của ngài, cô ấy tự nhiên sẽ bằng lòng," bác sĩ Whitticomb suy xét, mắt của ông hấp hãi vì cảm giác hài hước. Sự kìm nén của công tước khiến ông tạm thời yên lặng. "Ai,", ông hỏi khi đột nhiên ông nhớ ra một chuyện "Ai là Paul Sevarin?"
Clayton lè nhè, "Tại sao ông hỏi thế?"
"Bởi vì tôi dừng chân trong làng buổi trưa hôm nay sau khi thăm bệnh cho Tiểu thư Stone, và nói chuyện với tay dược sĩ. Hắn là một kẻ lắm mồm – loại người sẽ nói với ngài mọi thứ mà ngài không cần hỏi trước khi hắn trả lời một câu hỏi đơn giản, và sau đó truy cho tới cùng với hàng tá câu hỏi của mình. Cuối cùng hắn khám phá ra tên bệnh nhân của tôi, và nói điều gì đó mà lúc ấy tôi bỏ qua như một điều vô nghĩa."
"Như là gì ?"
"Như là sự thực rằng anh chàng Sevarin này đang sốt sắng theo đuổi Tiểu thư Stone, và cả làng dường như đang sốt vó mong chờ lời tuyên bố đính hôn chính thức. Họ dường như nghĩ rằng việc đính hôn đã được dàn xếp rồi và chắc chắn là giữa Sevarin và người vợ tương lai của ngài."
"Thành thực mà nói", Clayton lè nhè " Tôi chẳng màng gì... "
"Về lời đồn đại?" Hugh Whitticomb cẩn trọng hỏi lại "Hay về Sevarin?" "Hay về cô gái?". Khi Clayton không trả lời, Hugh nghiêng người về phía trước và hỏi thẳng " Ngài có yêu, hay không yêu người phụ nữ trẻ đó?"
"Tôi sẽ cưới nàng," Clayton lạnh lùng nói "Còn điều quái gì cần nói nữa?". Nói xong câu đó, chàng chúc vị khách của mình ngủ ngon và bằng bốn sải chân dài, rời khỏi phòng, để mặc Hugh Whitticomb nhìn chằm chặp vào lò sưởi lòng băn khoăn e ngại. Tuy nhiên, một giây sau, nét mặt của vị bác sĩ sáng rỡ lên. Ông bắt đầu cười khúc khích và sau đó ông cười lớn. "Chúa giúp ông ấy", ông cười như nắc nẻ. "Ông ấy không nhận ra rằng ông ấy yêu cô ta. Và thậm chí nếu ông ta có nhận ra đi chăng nữa, ông ấy cũng sẽ không thú nhận điều đó."
Trong căn phòng ngủ nhỏ, Clayton giật chiếc áo khoác ra, quăng nó trên ghế. Tiếp đó là cái áo gile của chàng. Cởi cúc chiếc áo sơ mi, chàng rảo bước tới bên cửa sổ và đút hai tay vào túi quần.
Chàng cảm thấy giận dữ khi biết rằng dân làng tin rằng lễ đính hôn đã được sắp xếp. Thực sự, chàng muốn Whitney có được sự thỏa mãn khi chứng tỏ cho họ rằng nàng có thể khiến Sevarin theo đuổi mình, nhưng chàng chưa bao giờ mơ rằng chuyện này lại đi xa tới mức đó. Whitney chưa bao giờ đính hôn với bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài chàng, và chàng sẽ không cho phép bất kỳ ai nghĩ khác. Nàng không yêu Sevarin, bất kể nàng có nghĩ gì đi chăng nữa. Nàng đơn giản là có khái niệm ngốc nghếch về chuyện đó, một trong những giấc mơ thời con nít, là giằng được anh ta khỏi tay con gái nhà Ashton.
Nàng cũng không yêu chàng, nhưng Clayton không quan tâm điều đó. "Tình yêu" và tất cả những hành xử ám ảnh liên quan tới điều đó, chỉ là một thứ tình cảm lố bịch, ngu xuẩn. Chàng kinh ngạc khi Hugh Whitticomb đề cập tới từ đó với chàng tối nay. Không ai trong giới của chàng từng thừa nhận bất kỳ cảm giác gì mạnh hơn là sự "mềm lòng" hoặc sự gắn kết mãi mãi thậm chí dành cho vợ chồng của họ. Tình yêu là khái niệm lãng mạn, ngu ngốc không có chỗ trong cuộc sống của chàng.
Cơn giận dữ của chàng gần như bốc hơi khi chàng nhớ lại vài giờ cuối chàng ở cùng với Whitney. Chàng có thể cảm nhận rằng nàng đang từ từ đầu hàng chàng. Nàng tìm kiếm sự êm dịu, giải tỏa trong vòng tay ôm ấp của chàng, và nàng thậm chí đã thú nhận tự nguyện yêu thích chàng. Điều thực sự đang ngăn cản mối quan hệ của họ là sự cuốn hút đang nhạt dần của nàng với Paul Sevarin, và cơn giận có thể lý giải được của nàng với cách mà người cha ngu ngốc của nàng thông báo cho nàng về sự đính ước của nàng với Clayton. Chỉ nghĩ về đêm đó cũng khiến Clayton tức điên người. Vì sự vô cảm độc ác của Stone, Clayton đã bị tước đi niềm vui sướng khi được tán tỉnh và chiến thắng Whitney. Dù mối quan hệ lúc thăng lúc trầm của họ, chàng đã được hưởng thụ từ thời gian tìm hiểu kỳ lạ của mình, tính cả những lúc Whitney ngạo mạn từ chối. Nàng khiến chàng phải nỗ lực để thu dần khoảng cách tới từng phân, nhưng mỗi một phân đó lại là một chiến thắng tới choáng váng đầu óc, có ý nghĩa hơn nhiều bởi vì nó là chiến thắng rất khó khăn.
Nhưng gần đây có nhiều lần sự điềm tĩnh, kiên trì của chàng gần như mất đi khi phải nỗ lực cưỡng lại ham muốn của chính chàng. Khi nàng xỏ xiên và đấu khẩu với chàng, nó gần như tước đi giới hạn kiềm chế của chàng để không kéo nàng vào vòng tay chàng và nhấn chìm sự nổi loạn của nàng bằng tay và miệng chàng. Chàng đang lơ đễnh với công việc kinh doanh và việc quản lý điền sản của chàng, nhưng chỉ khi chàng quyết định rằng nàng sẽ phải tự mình làm quen với lễ đính hôn của họ sau khi họ cưới nhau, nàng sẽ nhìn chàng với đôi mắt xanh tới không thể tin được của nàng, và chàng không thể khiến mình tước đi khả năng mà chàng đang nắm giữ bằng cách buộc nàng phải cưới chàng.
Thở dài, Clayton quay người rời khỏi cửa sổ. Chưa một giây phút nào chàng nghi ngờ việc Whitney sẽ cưới chàng. Nàng sẽ cưới chàng dù nàng có sẵn lòng hay không. Trong trường hợp nàng không sẵn lòng, sự cân bằng của thời gian tìm hiểu và những cuộc chiến của họ sẽ phải diễn ra trên giường của chàng.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42 - Hết