Chương 4
Một ngày trước khi diễn ra lễ ra mắt xã hội thượng lưu của Whitney, Whitney thực sự nhẹ nhõm khi nhận được thư của Emily Whilliams thông báo rằng Paul đã tậu một số đất đai ở quần đảo Bahamas và lên kế hoạch ở đó 1 năm . Vì Whitney không hình dung được Paul sẽ yêu một cô nàng thuộc địa cháy nắng, điều đó có nghĩa là nàng sẽ có cả năm để chuẩn bị cho chuyến trở về của mình. Cả một năm không phải lo lắng việc Paul sẽ cưới ai đó.
Để giúp mình trấn tĩnh lại chuẩn bị cho buổi dạ vũ hôm sau, nàng cuộn người trong chiếc tràng kỉ bọc vải hoa hồng trong phòng khách, hạnh phúc đọc đi đọc lại bức thư của Emily được giấu bên trong quyển sách về các nghi thức xã giao. Quá chăm chú đọc Whitney không nhận ra có một người đang lặng lẽ quan sát nàng.
Nicolas Du Ville đứng ở lối vào tay cầm lời nhắn của nàng em gái Theresa, người khăng khăng rằng anh phải giao tận tay cho Cô Stone. Vì Theresa đã thử cả tá các mánh khoé trong tháng qua để đưa Quí cô Stone lọt vào đường đi của anh, Nikki không nghi ngờ rằng việc nhờ anh đưa lời nhắn lại là một mánh khoé nữa của hai cô nàng. Đây không phải là lần đầu tiên em gái anh cố làm cho anh quan tâm đến một trong số những cô bạn nhẹ dạ của mình, và theo kinh nghiệm bản thân Nikki biết cách tốt nhất để phá huỷ những kế hoạch lãng mạn mà ai cũng biết của quí cô Stone giành cho mình đơn giản là hăm doạ và làm bối rối con ranh con cho đến tận khi cô ta vui vẻ rời xa anh.
Chiếu ánh mắt lạnh lùng vào cảnh tượng bầy ra trước mắt mà hiển nhiên là Cô Stone đã dầy công lên kế hoạch sao cho có thể xuất hiện ấn tượng nhất. Ánh mặt trời chiếc rọi qua khuôn cửa sổ bên cạnh nàng làm cho suối tóc tóc sẫm màu của nàng lấp lánh, cuốn tay lơ đễnh một lọn tóc rơi xuống trong khi giả vờ chăm chú vào cuốn sách, chiếc váy màu vàng của nàng xếp nếp một cách duyên dáng trong khi chân nàng cuộn tròn bẽn lẽn bên dưới. Nét mặt nhìn nghiêng của nàng trông thật trầm lặng, hàng mi dài khẽ hạ thấp và nụ cười như sắp hé nở trên đôi môi đầy đặn. Mất hết kiên nhẫn với trò chơi cô bé con bày trước mắt mình, Nicolas bước hẳn vào phòng. "Thật là 1 bức tranh quyến rũ, thưa cô. Tôi có lời ngợi khen đấy."Anh kéo dài giọng xấc xược.
Ngẩng phắt đầu dậy, Whitney đóng quyển sách giấu những lá thư của Emily và đặt nó sang bên khi nàng đứng dậy. Hơi nao núng, nàng nhìn chằm chặp vào người đàn ông xấp xỉ 30 đang khinh khỉnh hạ thấp nàng qua chiếc mũi quí tộc của mình. Anh ta chắc chắn là rất đẹp trai với mái tóc đen và cặp mắt màu nâu vàng.
"Cô có cách nhìn có giáo dục không đấy thưa cô?" Anh hỏi lỗ mãng.
Nhận ra rằng nàng vẫn chăm chú nhìn anh, Whitney cố gắng kìm mình và gật đầu về phía lời nhắn trong tay anh. " Ngài đến gặp dì tôi ư?"
Whitney thực sự ngạc nhiên khi người đàn ông đó lướt vào phòng và thảy mảnh giấy vào nàng "Tôi là Nicolas Du Ville và người quản gia của nàng thông báo với tôi rằng nàng đang chờ tôi. Vì vậy tôi tin rằng chúng ta có thể miễn trừ bộ dạng ngạc nhiên bẽn lẽn của nàng được không thưa quí cô?"
Whitney đứng lặng đi khi người đàn ông chiếu ánh mắt khen ngợi về phía mình bắt đầu từ khuôn mặt rồi trơ trẽn lang thang khắp thân hình cứng nhắc của nàng. Cái nhìn của anh ta nấn ná ở ngực nàng hay chỉ là do quá bối rối nàng đã tưởng tượng ra điều đó?. Khi anh ta kết thúc việc "khám xét" nàng từ phía trước, anh ta dạo bước vòng quanh nàng, xem xét nàng ở mọi góc cạnh như thể nàng là con ngựa mà anh ta đang dự tính mua. "Đừng ngại" , anh ta nói khi Whitney lo lắng mở lời nhắn. " Lời nhắn rằng Theresa bỏ quên vòng tay ở đây nhưng cả nàng và tôi đều biết đó chỉ là cái cớ sắp đặt cho chúng ta gặp nhau."
Cùng một lúc cảm giác giận dữ, xấu hổ, hài hước và bị sỉ nhục ùa đến với Whitney. Theresa nói anh trai cô ấy ngạo mạn nhưng chưa bao giờ Whitney có thể hình dung anh ta lại có thể ghê tởm đến mức này.
Anh ta đi vòng quanh rồi dừng lại trước mặt nàng, " Thực ra nàng không hoàn toàn giống như tôi hình dung." Giọng nói của anh ta như hàm chứa một sự tán thưởng miễn cưỡng.
"Nicolas!" tiếng chào duyên dáng của dì Anne cất lên giải phóng cho Whitney khỏi việc phải đáp trả. "Thật tuyệt khi được gặp cháu. Ta đang chờ cháu - một đứa hầu gái của ta đã tìm thấy chiếc vòng tay của
Theresa ở dưới tấm đệm của ghế sofa. Cái móc của chiếc vòng bị gẫy. Ta sẽ đi lấy cho cháu." Bà vội vã bước ta khỏi phòng.
Nickki bắn một tia nhìn ngạc nhiên về phía Cô Stone. Môi nàng rung rung khi nhướng một chân mày xinh đẹp về phía anh, vui vẻ thưởng thức vẻ chán nản của anh. Nhớ lại sự lỗ mãng của mình, Nikki cảm thấy giờ là lúc cần phải bắt đầu một cuộc nói chuyện lịch sự đúng cách. Anh ngồi xuống và cầm cuốn sách về những lễ nghi xã giao bên trong có những lá thư của Emily lên, liếc nhìn tiêu đề của cuốn sách sau đó về phía Whitney anh hỏi " Nàng đang rèn luyện tính cách phải không thưa quí cô?"
"Vâng," Cô Stone trả lời, mắt nàng lấp lánh vì cố nhịn cười. "Phiền ngài trả lại sách cho tôi được không?"
Lời châm biếm của nàng đã giành được nụ cười ngưỡng mộ đầy phá phách của anh. Anh nói trong tiếng cười trầm đục, " Tôi thấy rằng tôi cần phải bày tỏ mong muốn chuộc lỗi cho cư xử lỗ mãng của mình thưa cô. Làm ơn giành cho tôi một điệu nhảy tối mai?"
Whitney do dự, nhân nhượng trước nụ cười mời mọc và vẻ ngưỡng mộ của anh.
Lầm tưởng sự im lặng của nàng là biểu hiện của sự làm đỏm, Nicolas nhún vai sự ấm áp trong nụ cười của anh nhường lối cho vẻ hài hước châm chọc " Nhìn vẻ do dự của nàng, tôi cho rằng tất cả các điệu nhảy của nàng đã có lời mời trước rồi. Có lẽ là để lần khác vậy."
Whitney nhận ra anh đang tìm cách đánh tháo lời mời và ngay lập tức nàng quyết định người đàn ông này thực sự ngạo mạn và tai ác đúng như nàng đã nghĩ ban đầu. " Tôi chưa nhận được lời mời nào cả," nàng hạ gục anh ta bằng cách thú nhận thẳng thắn. " Như ngài thấy, ngài là quí ông đầu tiên tôi gặp ở Paris."
Việc nàng nhấn nhá cố tình ở từ "quí ông" không thoát khỏi Nikki khiến anh ngả đầu ra sau và cười lớn.
Bà Gilbert bước vội vào phòng. " Cái vòng đây rồi. Và Nicolas này, nhớ nhắc với Theresa là cái móc của nó bị gẫy rồi nhé."
Nikki nhận lấy chiếc vòng và rời khỏi. Anh bước vào xe ngựa, ra lệnh cho người đánh xe đưa về nhà mẹ anh rồi dựa lưng thư giãn trên chiếc ghế bọc da. Họ đánh xe qua công viên hai bên đường mọc đầy hoa mùa xuân tuyệt đẹp. Hai phụ nữ xinh đẹp vẫy tay chào nhưng Nikki không hề liếc mắt đáp trả vì tâm trí anh đang hoàn toàn bị chi phối bởi cô gái trẻ người Anh mà anh vừa gặp.
Mặc dù đã cố gắng nhưng anh không thể hiểu tại sao Whitney Stone và cô em gái ba hoa chích choè của anh lại có thể trở thành những người đồng hành vui vẻ được vì thực sự là họ khác nhau như nước chanh và rượu nặng của Pháp vậy. Theresa có thể là một thứ xinh đẹp, ngọt ngào như nước chanh nhưng cô không đủ sâu sắc để cám dỗ một người đàn ông.
Trong khi đó Whitney Stone là vật báu thực sự với những tính cách trái ngược, lấp lánh như loại rượu vang đỏ đậm đà hứa hẹn những điều ẩn giấu và trêu ngươi. Ở tuổi 17, nàng đã chịu đựng sự khinh bỉ đầy nhạo báng của với một thái độ đáng khâm phục. Nicolas chắc chắn rằng chỉ vài năm nữa thôi nàng sẽ trở nên cực kỳ thú vị. Anh cười lục khục khi nhớ lại cách nàng trả đũa nhận xét của anh về cuốn sách lễ nghi bằng cách đề nghị giao nó cho anh coi sóc.
Sau đó anh quả quyết rằng thật là đáng tiếc nếu để một viên ngọc quí như nàng bị bỏ mặc trong buổi dạ vũ ra mắt tối mai chỉ bởi vì nàng là một người lạ mới tới nước Pháp.
***
Những tấm thảm thêu rực rỡ tô điểm cho một bên của căn phòng khiêu vũ khổng lồ và dãy gương ở bức tường đối diện phản chiếu ánh sáng của hàng ngàn ngọn nến lung linh của các giá nến phía trên đầu. Bắt gặp hình bóng cuả mình trong gương, Whitney lo lắng xem xét vẻ bề ngoài của mình. Chiếc váy khiêu vũ bằng lụa trắng của nàng được trang trí kiểu vỏ sò và được cố định bằng những bông hồng lụa trông rất hợp với những bông được bện lẫn trong những lọn tóc dầy của nàng cuốn thành hình vương miện. Sau đó nàng quyết định rằng cô gái trong gương trông điềm tĩnh hơn nàng nhiều.
Dì Anne thì thầm " Mọi việc sẽ rất tuyệt vời, rồi con sẽ thấy."
Whitney không nghĩ mọi việc sẽ thật tuyệt vời. Nàng biết rằng nàng không có hi vọng cạnh tranh với những cô gái tóc đỏ hay vàng đầy mê hoặc, họ đang cười nói tự nhiên với những quí ông trẻ tuổi mặc dạ phục. Whitney tự nhủ rằng nàng không hề quan tâm một chút nào tới buổi dạ tiệc ngu ngốc này nhưng nàng biết điều đó không đúng. Nàng thực sự quan tâm rất nhiều.
Theresa và mẹ của cô đến chỉ một vài giây trước khi nhạc công bắt đầu cho điệu khiêu vũ mở màn. "Tôi có tin tức tuyệt vời cho bạn," Theresa khẽ thì thầm, trông cô thật ngọt ngào trong bộ váy ren trắng, đôi má hồng và những lọn tóc vàng lấp lánh được cuốn lên thật trang nhã. "Người hầu của tôi có họ hàng với tên hầu riêng của Nikki, tên đó đã nói với cô ta rằng tối nay Nikki sẽ tới dự buổi dạ hội này. Và rằng anh ấy sẽ mang theo ba người bạn nữa – anh ấy cược với họ 500 franc ở trò xúc xắc trong 2h đồng hồ tối nay và nếu họ thua họ phải đến và khiêu vũ với bạn..."
Cô nhún vai đầy vẻ xin lỗi về phía Whitney trong khi tặng một cái nhún chân thật duyên dáng về phía quí ông trẻ tuổi vừa mời cô khiêu vũ.
Tâm trí của Whitney vẫn quay cuồng vì xấu hổ về tin mà Theresa thông báo khi các nhạc công bắt đầu bản nhạc và những thiếu nữ mới ra mắt được bạn nhảy đưa ra sàn khiêu vũ. Không phải là tất cả các thiếu nữ mới ra mắt – Whitney tuyệt vọng nhìn về phía dì Anne. Nàng đã biết từ khi nàng đến đây tối nay rằng nàng sẽ không được mời nhảy ngay nhưng nàng không mong đợi sẽ cảm thấy khốn khổ như thế khi bị bỏ đứng đó cùng với Dì và quí bà DuVille. Cảm giác cay đắng quen thuộc – Như thể nàng đã quay trở về quê nhà Anh quốc nơi những lời mời chỉ để thể hiện tình hành xóm là rất hiếm và nếu nàng đến một buổi dạ hội thì nàng hoặc bị chế giễu hoặc bị lờ đi.
Theresa đã được mời khiêu vũ lần 2 rồi lần 3 trong khi Whitney không nhận được lời mời nào. Đến điệu vũ thứ 4, cảm giác bị xỉ nhục một lần nữa lại trỗi dậy nhiều hơn là nàng có thể chịu đựng. Nghiêng người về phía Dì Anne, Whitney bắt đầu hỏi liệu nàng có thể đi đâu đó cho thoáng nhưng có sự rúng động ở lối vào và nàng tò mò nhìn theo hướng nhìn của những vị khách khác.
Nicolas DuVille và 3 quí ông khác đang đứng bên dưới mái cửa hình vòm ở lối vào phòng khiêu vũ. Trễ nải trong trang phục tối màu thanh lịch của họ, và trái ngược hoàn toàn với đám đông đang nhìn chòng chọc vào mình, họ đang quan sát đám đông. Trong một thoáng bất động, Whitney thấy ánh mắt Nicolas DuVille đang lướt qua một đám các quí cô trẻ mới ra mắt và những quí cô trẻ tuổi ăn mặc sang trọng. Cuối cùng khi nhìn thấy Whitney, anh hơi nghiêng đầu chào và bốn người bọn họ tiến thẳng tới.
Whitney dựa mạnh người vào tường, trong một nỗ lực rất trẻ con muốn mình tiệp luôn vào bức tường đó hoặc nấp sau Dì Anne. Nàng không muốn mạo hiểm một lần nữa đối đầu với Nicolas DuVille. Hôm qua nàng đã quá bất ngờ để cảm thấy bị anh hăm doạ; tối nay niềm tự hào và sự tự tin của nàng đã bị đánh xé tan tành rồi và chẳng dễ chịu gì khi phải công nhận rằng anh thật tao nhã và đẹp trai trong bộ dạ phục đen tuyền.
Nàng quan sát bốn người đàn ông đang rẽ lối xuyên quá đám đông tò mò tiến về phía nàng và thậm chí trong cơn kinh hoàng đến cứng người, Whitney vẫn nhận ra sự nổi bật khác biệt giữa nhóm của Nicolas DuVille và các quí ông khác trong phòng. Anh và nhóm của anh không chỉ già hơn vài tuổi so với phần lớn các quí ông trẻ tuổi còn lại mà ở họ còn toát ra sự tinh tế nhẹ nhàng khiến họ tách biệt hẳn.
Madame DuVill cười ngạc nhiên khi thấy con trai tiến đến chào mình "Nikki, mẹ không thể ngạc nhiên hơn kể cả khi quỉ sứ vừa bước vào phòng."
"Cảm ơn, Mama," anh lầm bầm, khẽ gật đầu với bà. Đột nhiên, anh quay về phía Whitney và cười nhăn nhở khi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng. Nâng tay nàng lên môi, anh cười lục khục giận dữ. " Hãy chấm dứt ngay vẻ mặt ngạc nhiên khi thấy mình là mục tiêu chú ý của tôi, thưa cô. Em nên giả vờ như thể điều này chẳng có gì ngoài sự trông đợi của mình chứ."
Whitney nhìn chằm chặp vào anh với đôi mắt mở lớn, không chắc chắn liệu nàng nên cảm thấy bị sỉ nhục hay biết ơn lời khuyên biếu không của anh.
Nhếch một bên chân mày một cách mỉa mai, như thể anh biết nàng đang nghĩ gì, sau đó anh quay lại và giới thiệu 3 người đồng hành của mình với nàng.
Điệu vũ tiếp theo bắt đầu và không hỏi trước, Nikki nắm lấy tay nàng đặt lên cánh tay mình và đưa nàng vào vòng khiêu vũ. Thật nhẹ nhàng anh dẫn nàng xoay vòng trong điệu valse trong khi Whitney mải mê đếm bước chân mà người dạy nhảy đã dậy nàng.
"Quí cô" Giọng nói của Nikki rung lên đầy hài hước, " Nếu em ngước lên nhìn tôi, em sẽ thấy là tôi đang nhìn xuống em đầy vẻ nồng ấm và ngưỡng mộ cốt để đám khán giả kia nhận ra điều đó. Tuy nhiên nếu em tiếp tục nhìn vào nếp gấp trên cổ áo của tôi, tôi sẽ dừng việc trông như mụ mẫm vì mê đắm và bắt đầu trông mệt mỏi và buồn chán. Và nếu tôi làm điều đó, thay vì được tiếp nhận vào xã hội tối này, em sẽ trở thành người bị ra rìa. Nào giờ thì nhìn lên tôi và mỉm cười."
"Người bị ra rìa ư!" Whitney buột miệng, nhìn chằm chằm vào anh. Nàng trông thấy ánh mắt hài hước của anh và cơn giận của nàng xẹp lép. Nàng thú nhận, "Tôi cảm thấy bị theo dõi. Mọi người trong phòng này dường như đang quan sát chúng ta và..."
"Họ không quan sát chúng ta," anh mỉm cười độ lượng phản đối."Họ đang quan sát tôi và cố gắng quyết định xem điều gì đã lôi cuốn tôi đến chốn đầy những con người tiết hạnh này."
"Và tránh xa sự trụy lạc quen thuộc của ngài nữa chứ ?" Whitney trêu chọc trong khi một nụ cười khiêu khích không ngờ nở bừng trên khuôn mặt tươi sáng của nàng.
"Chính xác" Nikki nhăn nhở đồng tình.
"Trong trường hợp đó" Nàng thì thầm bằng giọng chỉ chực phá lên cười, " Chẳng phải điệu valse này phá huỷ danh tiếng của tôi trước khi tôi thực sự có nó ư?"
"Không hề, nó chỉ có thể huỷ hoại danh tiếng của tôi." Nikki theo dõi cái nhìn sững sờ của nàng và nhẹ nhàng nói, "Hoàn toàn không đúng phong cách của tôi khi xuất hiện trong những buổi dạ vũ ra mắt, thưa cô, và đối với tôi việc tôi đang thích thú khiêu vũ với mới oắt con xấc láo trạc tuổi nàng cũng là điều chưa bao giờ xảy ra."
Whitney đưa mắt rời khỏi khuôn mặt đẹp như được chạm khắc của Nicolas DuVille và liếc mắt nhìn các vị công tử bột trẻ tuổi trong những bộ dạ phục sáng màu. Họ đang nhìn chòng chọc vào Nikki đầy giận dữ và không nghi ngờ gì, bộ dạ phục được cắt may hoàn hảo của Nikki, không khí tinh tế bao quanh anh khiến cho họ cảm thấy họ như mặc quá nhiều và quá non nớt
"Họ vẫn đang nhìn à?" Nikki trêu chọc.
Whitney khẽ nhếch môi cố nín lại tràng cười mà hiển nhiên là đã lấp lánh trong mắt nàng khi nàng ngước mắt nhìn lên khuôn mặt đẹp trai của anh. " Họ vẫn nhìn nhưng tôi thực sự không thể trách họ - Ngài trông giống như một con diều hâu trong một căn phòng đầy chim hoàng yến."
Một nụ cười ngưỡng mộ thoáng qua nét mặt anh , anh thở nhẹ, "Tôi đúng là như vậy đấy". Anh nói thêm "Em có nụ cười thật hấp dẫn, em yêu quí."
Whitney cũng đang nghĩ rằng anh có nụ cười thật tuyệt vời thì nó biến mất sau vẻ mặt cau lại. Nàng hỏi " Có gì không ổn ư?
"Ừ" anh đáp cụt lủn. "Đừng bao giờ để một người đàn ông không cầu hôn em gọi em là " Em yêu quí"
Whitney nhanh chóng hứa hẹn " Tôi sẽ nghiêm mặt nhìn họ nếu họ dám làm thế"
"Tốt hơn rồi đấy" chàng tán thưởng và rồi trâng tráo "...em yêu quí"
Khi điệu Valse kết thúc, anh đưa nàng về bên dì mình, tiếp tục nghiêng đầu về phía nàng như thể anh đang chăm chú dõi theo từng lời nàng nói. Anh đợi ở đó, hiếm khi nhấc mắt khỏi nàng khi nàng khiêu vũ với 3 người bạn của anh.
Whitney cảm thấy hơi chóng mặt, hơi liều lĩnh và tuyệt vời. Có một hàng dài các quí ông đang xếp hàng để được giới thiệu với nàng. Nàng biết đó là nhờ sự chú ý quá mức và không đoán trước của Nicolas DuVille và bạn của anh nhưng nàng thật sự cảm thấy nhẹ nhõm và biết ơn.
Claude Delacroix, một quí ông tóc sáng, đẹp trai cùng đi với Nicolas ngay lập tức khám phá ra rằng Whitney rất yêu ngựa và cả hai đã có một cuộc tranh cãi thú vị về ưu điểm của ngựa nòi hơn các giống ngựa khác. Anh ta thậm chí đã ngỏ lời mời nàng đi cưỡi ngựa với anh vào một ngày rất gần mà điều này chắc chắn nằm ngoài kế hoạch của Nikki.
Whitney cảm thấy thực sự dễ chịu và hãnh diện, nàng mỉm cười khi anh đưa nàng về chỗ dì.
Tuy nhiên Nikki không thích điều đó, anh không cười, và ngay lập tức mời nàng điệu vũ tiếp theo, anh cụt lủn cảnh báo nàng khi tay anh vòng quanh người nàng "Claude Delacroix xuất thân trong một gia đình danh giá lâu đời. Anh ấy là một nghị viên đầy triển vọng, một tay cờ bạc kiệt xuất và một người bạn tốt. Tuy nhiên anh ta không phù hợp để trở thành người đồng hành của em, em cũng không nên nghĩ anh ta là một người phù hợp cho mình. Trong lĩnh vực tình ái, Claude là một chuyên gia nhưng anh ta mất hứng thú rất nhanh và sau đó..."
"Anh ta sẽ huỷ hoại trái tim của người phụ nữ?" Whitney phỏng đoán với vẻ trang trọng mai mỉa.
"Chính xác" Nick giận dữ nói.
Whitney biết rằng trái tim mình đã thuộc về Paul rồi nên nó sẽ không gặp nguy hiểm. Mỉm cười nhẹ nhàng nàng nói "Tôi bảo vệ trái tim mình một cách cẩn trọng.
Ánh mắt của Nikkin nấn ná ở đôi môi mềm mại, mời gọi sau đó nhìn lên đôi mắt xanh lục sáng lấp lánh của nàng. "Có lẽ," anh thốt ra một tràng cười đầy mỉa mai khiến Whitney không thể nắm bắt được "Tôi nên cảnh báo Claude hãy bảo vệ trái tim mình. Nếu em già hơn một chút, thưa quí cô, tôi nghĩ tôi cũng nên làm điều tương tự."
Khi Nikki đưa nàng về cho dì mình, có hàng tá quí ông chầu trực mong muốn được khiêu vũ với nàng. Nikki giữ tay nàng và gật đầu về phía một quí ông trẻ đứng ở cuối hàng "Andre Rousseau có thể trở thành một người chồng tuyệt vời của em."
Whitney bắn một tia nhìn hài hước về phía anh " Ngài thực sự không nên nói những điều như vậy."
Anh nhăn nhở "Tôi biết. Bây giờ thì em thứ lỗi cho sự lỗ mãng của tôi hôm qua chứ?"
Whitney gật đầu hạnh phúc " Tôi có thể nói rằng tôi vừa có một chuyến "ra khơi" đẹp mắt giống như một trong những con tầu của nước Anh"
Nụ cười của Nikki thật ấm áp khi anh nâng tay nàng lên môi "Thượng lộ bình an, em yêu quí"
Và sau đó chàng biến mất.
Whitney vẫn đang nhớ lại buổi tối hôm trước và khẽ mỉm cười khi xuống gác sáng hôm sau, nàng dự định sẽ cưỡi con ngựa thiến khá hung hăng của Chú. Khi Whitney đang thong thả dạo bước qua hành lang, nàng nghe thấy giọng nói của đàn ông vang ra từ phòng khách, vừa lúc đó Dì Anne xuất hiện ở lối ra , khuôn mặt phảng phất nụ cười "Dì đang định lên gọi con." Bà thì thầm "Con có khách đấy."
"Khách của con ư?", Whitney hoảng hốt hỏi lại. Buổi dạ vũ tối qua có thế nói là khá nhàm chán, hẳn là có điều gì đó hấp dẫn và lôi cuốn các quí ông này tới đây thăm viếng nàng vào buổi sáng. Whitney rên rỉ
"Con biết nói chuyện gì với họ bây giờ?", "Con nên làm gì đây?"
" Làm gì ư?" Anne mỉm cười, bà bước sang một bên và khẽ đẩy lưng Whitney "Sao nào, hãy là chính mình, con yêu."
Do dự một chút Whitney bước vào phòng. "Tôi đang định đi cưỡi ngựa trong công viên", nàng giải thích với các vị khách – là 3 quí ông nàng đã khiêu vũ cùng tối qua. Ba quí ông trẻ khẽ cúi người khi tặng hoa cho nàng. Whitney đưa mắt nhìn những bó hoa họ đang cầm, một nụ cười xuất hiên bên khoé miệng nàng " Rõ ràng là 3 người vừa từ đó tới đây."
Ba quí ông nháy mắt với nàng và làm vẻ mặt như thể nàng vừa trêu chọc rằng họ đã xoáy trộm hoa ở công viên mang đến tặng nàng. Và rồi - ngạc nhiên tiếp nối ngạc nhiên khi họ mỉm cười với nàng và tranh cãi ai thực sự đủ tốt để được vinh dự hộ tống nàng tới công viên.
Để tỏ ra công bằng, Whitney sung sướng cho phép cả 3 người cùng hộ tống nàng.
Năm đó, Quí cô Stone được tôn vinh là "Một quí cô độc đáo". Vào thời điểm đó, khi các quí cô trẻ tuổi coi việc làm đỏm bằng cách đỏ mặt và vẻ mong manh dễ vỡ làm hình mẫu thì Whitney thực sự nổi bật và sống động và hơi bốc đồng. Trong khi các quí cô cùng tuổi luôn tỏ ra đoan trang, e lệ thì Whitney luôn thể hiện sự thông minh và trực tính.
Trong suốt năm tiếp theo, Anne dõi theo cách tự nhiên hợp tác với thời gian, khuôn mặt trẻ trung của Whitney với những đường nét sẵn có hứa hẹn sớm trở thành một sắc đẹp rực rỡ. Hàng mi đen dầy rợp bóng quanh đôi mắt thật sự ấn tượng, đôi mắt sẽ chuyển từ màu xanh nước biển sang màu xanh lục bảo đậm bên dưới đôi lông mày đậm vô cùng duyên dáng. Những lọn tóc màu hạt dẻ bóng bẩy bao quanh khuôn mặt đẹp như tranh vẽ với đôi môi dầy gợi cảm và làn da màu kem mượt mà như sa tanh. Cơ thể nàng vẫn mảnh khảnh nhưng bắt đầu nở rộ với những đường cong hấp dẫn đã tạo thành đường nét rõ ràng. Năm đó nàng được mệnh danh là quí cô "có sắc đẹp vô song"
Các quí ông nói với nàng rằng nàng có vẻ đẹp đáng bị đánh cắp và vẻ đáng yêu bỏ bùa mê mọi người, và rằng nàng ám ảnh giấc mơ hàng đêm của họ. Whitney lắng nghe những lời ngợi ca bóng bẩy và sự tận tâm không ngừng của họ với một nụ cười nửa như hài hước không tin nửa như thực sự biết ơn sự tốt bụng của họ.
Nàng khiến Anne nhớ tới một loài chim nhiệt đới hay lảng tránh, luôn đầy sự kinh ngạc và toả ra sự mời gọi, loài chim luôn hạ cánh một cách không quả quyết để rồi bay vụt đi khi có ai định thò tay bắt nó.
Nàng xinh đẹp, nhưng các quí ông đã bỏ bê hàng loạt các quí cô đẹp không kém để quanh quẩn bên nàng, chỉ cần một cái vẫy tay vui vẻ là họ lại tụ quanh nàng cùng vui vẻ theo tính cách của nàng.
Bước vào năm thứ 3 kể từ khi Whitney ra mắt xã hội thượng lưu, Whitney đã trở thành một thử thách cho ngày càng nhiều các quí ông xuất sắc, những người mong hạ gục được trái tim nàng đơn giản để chứng tỏ rằng họ có thể thành công khi mà người khác không thể - để rồi chỉ nhận ra mình lại rơi vào tình yêu vô vọng với người phụ nữ trẻ không hề đáp lại tình cảm của họ. Mọi người đều biết rằng rồi nàng sẽ sớm kết hôn , sau cùng thì nàng cũng đã 19 tuổi rồi. Thậm chí đức ông Gilbert cũng bắt đầu lo lắng nhưng khi ông bày tỏ với vợ rằng Whitney đang trở thành để tài bàn tán om xòm thì bà chỉ mỉm cười.
Bởi vì đối với bà Whitney đang ngày càng trở nên phù hợp với Nicolas DuVille.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42 - Hết