Chương 3
Bên trong chiếc cổng được chế tác tinh xảo bằng sắt, ngôi nhà đậm phong cách Paris của ông bà Gilbert trông thật oai nghiêm nhưng cũng đầy sinh động. Ánh sáng chiếu ra từ những chiếc cửa sổ hình vòm, những tác phẩm hội hoạ đem lại không khí thanh lịch đầy màu sắc trải dài từ phòng khách đến dãy phòng ngủ ở tầng 2. " Những căn phòng này là của con, con yêu quí," Anne nói khi mở một cánh cửa thông với dẫy phòng được trải thảm màu xanh nhạt.
Whitney đứng như bị thôi miên trên ngưỡng cửa, ánh mắt nàng thèm thuồng nhìn chiếc ga trải giường bằng sa tanh trắng có in hình hoa lan hồng và xanh. Một chiếc tràng kỉ xinh xắn được bọc vải hợp với tông màu của cả căn phòng. Những chiếc bình sứ trang nhã cắm đầy hoa phong lan hồng và xanh. Chợt cảm thấy buồn, Whitney quay về phía dì, " Dì Anne, con sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều nếu dì có thể tìm cho con một căn phòng khác miễn là nó đừng quá đẹp hay dễ vỡ thế này." Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của Anne, Whitney giải thích " Bất kỳ ai ở quê cũng sẽ bảo với dì rằng con sẽ làm vỡ tan tành bất kỳ thứ gì mỏng manh quanh mình"
Anne quay sang phía người hầu đang xách hòm hành lý nặng trĩu của Whitney và gật đầu về phía căn phòng màu xanh tuyệt đẹp, " Đặt nó xuống đây."
Whitney thở dài "Đừng trách là con chưa cảnh báo dì nhé." rồi cởi mũ và thả người xuống chiếc tràng kỉ. Giờ thì nàng có thể chắc rằng Paris là một thiên đường.
Ba ngày sau, hàng đoàn người đến theo lời gọi của Anne, những cô thợ may nói chuyện không ngừng về kiểu dáng, chất liệu vải, đo đi đo lại người Whitney.
Bốn mươi phút sau khi họ rời khỏi, Whitney bắt đầu đi tới đi lui trong phòng với một cuốn sách trên đầu trước cặp mắt cú vọ của một phụ nữ phúng phính, người được Anne tin tưởng giao cho một nhiệm vụ kinh khủng để dạy Whitney cái gọi là "sự duyên dáng xã hội"
" Tôi chắc phải là người vụng về khủng khiếp, bà Froussard ạ," Whitney đỏ mặt giải thích khi cuốn sách trên đầu nàng rơi xuống sàn lần thứ ba.
" Không phải đâu" Bà Froussard phản đối, khẽ lắc những lọn tóc màu bạch kim được cuốn một cách công phu " Tự bản thân Cô Stone đã có sẵn vẻ duyên dáng và một dáng điệu tuyệt vời rồi. Nhưng cô sẽ phải học cách không được đi như thể cô đang trong một cuộc đua."
Sau khi Madame Frousard rời khỏi, người dạy khiêu vũ đến, Whitney được dìu xoay vòng trong một điệu van-xơ tưởng tượng và được nhận xét "Mới trong giai đoạn luyện tập thì không phải là hoàn toàn vô vọng."
Trong vài tháng tiếp theo, Madame Froussard tới 2 giờ mỗi lần, 5 lần mỗi tuần để dạy Whitney về cách giao tiếp xã hội. Dưới sự giám sát không ngừng của bà, Whitney đã chăm chỉ luyện tập để học hỏi mọi điều chỉ để trong tương lai nàng có thể giành được sự hâm mộ trong mắt Paul.
" Chính xác thì con đã học hỏi được gì từ Madame Froussard?" Chú Edward hỏi khi họ đang ăn tối.
Vẻ ngại ngùng thoáng qua gương mặt của Whiney, " Bà ấy dạy con đi dạo chứ không phải phi nước kiệu." Nàng chờ đợi nửa như mong chú sẽ nói rằng điều đó thật là lãng phí thời gian một cách vô ích nhưng thay vào đó ông chỉ mỉm cười tán thưởng. Whitney cười đáp, cảm thấy hạnh phúc dễ chịu. Nàng trêu " Chú biết không, con đã từng tin rằng tất cả những gì người ta cần là đi bộ đúng cách, điều mà giờ nghe thật ngu ngốc."
Từ tối đó trở đi, những giai thoại hài hước của Whitney về những nỗ lực của nàng trở thành đề tài ưa thích trong bữa tối của họ. Một tối nàng hoan hỉ hỏi chú: "Thưa chú, Chú có biết rằng phải rất nghệ thuật để xoay vòng trong chiếc váy triều phục có đuôi dài lê thê không?
" Chiếc áo chầu của chú không đòi hỏi nhiều đến thế" ông hài hước nói.
Whitney cảnh báo ông với vẻ nghiêm trang giả vờ, " Hãy thử làm không đúng xem, người ta sẽ thấy mình bị bó chặt trong cái đuôi dài lê thê đó rồi biến thành một miếng garo ( băng bó vết thương)."
Một tháng sau nàng chuồi vào ghế và tay phe phẩy một chiếc quạt bằng lụa, đưa mắt nhìn chú lúng liếng qua thanh quạt. " Con yêu quí, trông con có vẻ như đang rất nóng" Edward hỏi nàng trong khi đã thực sự cảm thấy buồn cười lắm rồi.
"Một chiếc quạt không phải chỉ có mỗi một nhiệm vụ làm mát", Whitney tỏ giọng khuyên nhủ, cố tình chớp mắt làm đỏm quá mức khiến Anne phá lên cười. " Một chiếc quạt còn là dụng cụ để tán tỉnh. Nó cũng làm cho tay người cầm trở nên bận rộn một cách duyên dáng và để vỗ vào tay của những quí ông đi quá đà."
Tràng cười biến mất trên khuôn mặt của Edward. Ông nghiêm khắc hỏi "Quí ông nào đã đi quá đà vậy?"
"Sao chứ, không có ai cả. Con thậm chí chưa được làm quen với bất kỳ quí ông nào."
Anne theo dõi hai nguời nói chuyện, bà mỉm cười sung sướng khi nhận ra rằng Whitney giờ đây đã chiếm một chỗ trong tim của Edward và của bà như thể cô là con gái của họ.
***
Một buổi tối tháng năm, một tháng trước khi Whitney chính thức được ra mắt xã hội thượng lưu, Edward mang về 3 chiếc vé xem Opera. Đưa chúng một cách thờ ơ trước mặt Whitney, ông ngỏ lời rằng liệu có thể thu xếp lịch học tập kín đặc của nàng để cùng với dì và chú của mình đến buổi biểu diễn tại đại sứ quán được không.
Cách đây 1 năm,Whitney hẳn sẽ nhảy lên vỗ tay reo hò nhưng giờ nàng đã thay đổi, thay vào đó nàng chỉ nhìn lấp lánh về phía chú và nói " Chú Edward, con muốn điều đó hơn bất cứ thứ gì."
Nàng đứng im lặng trong khi Clarissa, trước kia là người hầu của Susan Stone giờ trở thành người đồng hành và u già của con gái Susan, chải tóc và cuốn nó lên thành một chiếc vương miện. Nàng mặc một chiếc váy satin trắng có đính những dải duy băng bằng nhung màu xanh nhạt ở eo váy và đường diềm đăng ten xếp nếp dưới chân vay. Chiếc áo choàng không tay màu xanh nhạt hoàn thiện vẻ ngoài của nàng. Whitney đứng trước gương nhìn chằm chặp vào hình ảnh của mình. Ngập ngừng một chút nàng nhún gối thật thấp, đầu nghiêng một góc hoàn hảo, nàng lẩm bẩm, "Cho phép tôi được giới thiệu Cô Whitney Stone, người đẹp của Paris."
Sương mù tan dần khiến đường phố Paris lấp lánh dưới ánh trăng. Whitney rúc sâu hơn vào những nếp gấp của chiếc áo choàng sa tanh, thích thú cái cảm giác của vải áo cọ vào cằm của mình trong khi nhìn ra ngoài cửa sổ về phía đám đông đang tập trung dọc theo đại lộ ướt nước mưa.
Phía ngoài nhà hát những đám đông ăn mặc đẹp đẽ như thách thức khí trời ẩm ướt. Các quí ông đẹp trai trong những chiếc áo khoác sa tanh và những chiếc quần ống bó nghiêng người gật đầu chào những quí cô lấp lánh đầy đồ trang sức. Bước xuống xe Whitney nhìn đầy ngưỡng mộ vào các quí cô lộng lẫy đến khó tin trong cách họ đứng, đĩnh đạc và tự tin nói chuyện với những người đi cùng. Ngay lúc đó nàng quả quyết rằng họ là những người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới và trong một giây nàng từ bỏ hi vọng trở thành "Biểu tượng sắc đẹp của Paris". Dù vậy thì nàng cũng không cảm thấy nuối tiếc là mấy vì niềm phấn khích tuyệt vời đang nhấn chìm tất cả.
Khi 3 người bước vào nhà hát, chỉ mình Anne nhận ra ánh mắt của các quí ông trẻ tuổi lười biếng lướt qua Whitney rồi sau đó quay trở lại ngắm nàng lâu hơn. Sắc đẹp của Whitney đang nở rộ, những đường nét sinh động và đầy mầu sắc hứa hẹn sẽ sớm bộc lộ. Sự yêu đời và tinh thần sống động của nàng như một điểm nhấn chói lọi, những đặc điểm đó thể hiện trong vẻ tự chủ đấy vương giả của nàng, cách nàng đương đầu với nghịch cảnh trong nhiều năm.
Trong khoang riêng của lãnh sự quán, Whitney chỉnh lại váy và phe phẩy quạt đúng như cách mà Madame Froussard đã hướng dẫn. Nàng cảm thấy buồn cười khi nghĩ trông mình thật ngốc nghếch vì đã lãng phí thời gian để học ngôn ngữ và toán học trong khi tất cả những gì nàng thực sự cần để làm vui lòng Paul và cha nàng thật quá sức đơn giản. Tại sao ư, đơn giản là chiếc quạt trong tay nàng còn hữu ích hơn cả tiếng Hy Lạp.
Nàng vui sướng quan sát hàng biển những kiểu tóc công phu trang trí bằng những chuỗi hạt lóng lánh đung đưa hay những chiếc lông kiểu cách. Nàng trông thấy một quí ông nhận được một cái vỗ nhẹ trêu chọc bằng quạt của một quí bà và nàng cảm thấy có một sự giống nhau ở tất cả phụ nữ, rồi nàng băn khoăn quí ông đó đang thì thầm điều gì không đứng đắn với quí bà của ông ta khiến bà ấy trông có vẻ thích thú hơn là giận dữ.
Khi vở kịch khai màn Whitney nhanh chóng quên lãng mọi thứ xung quanh, như lạc lối khi nàng đắm chìm những giọng ca ám ảnh. Tất cả điều này vượt ra ngoài giấc mơ hoang dại nhất của nàng. Khi tấm màn khép lại, không khí trong khán phòng thay đổi đưa Whitney quay trở lại với thực tại. Phía sau cô, bạn bè của dì và chú nàng đến khoang của họ, hoà giọng vào không khí ầm ĩ đầy tiếng nói cười trong phòng.
Khẽ chạm vào vai Whitney, dì Anne khẽ gọi "Quay lại đây để dì có thể giới thiệu con với những người bạn thân của chúng ta."
Vâng lời Whitney quay lại và được giới thiệu với ông bà Du Ville. Họ chào hỏi ấm áp và cởi mở trong khi con gái họ, Theresa, một quí cô tóc vàng trạc tuổi Whitney, chỉ nhướng một mắt lên tò mò quan sát Whitney. Vẻ tự tin của Whitney thực sự bị lung lay dưới cái nhìn chòng chọc của cô gái. Nàng chưa bao giờ biết cách nói chuyện với người cùng tuổi mình và lần cuối cùng trước khi rời Anh quốc nàng cảm thấy vụng về và phát ốm. Cuối cùng nàng cũng tìm được cách mở lời, "Cô thích buổi nhạc kịch chứ?"
Theresa để lộ lúm đồng tiền, " Không, vì tôi chẳng thể hiểu một từ nào cả."
Ngài Eđward tự hào thông báo "Whitney có thể. Cô còn hiểu tiếng Latinh, Hi lạp, tiếng Ý và một chút tiếng Đức."
Whitney muốn chui xuống đất vì xấu hổ, chú nàng đã khoe khoang biến nàng thành một con mọt sách trong mắt gia đình nhà Du Ville. Nàng buộc mình chấp nhận ánh mắt kinh hoàng của Theresa.
" Tôi hi vọng là cô không chơi được piano và hát nữa chứ?" Cô gái tóc vàng khẽ trề môi duyên dáng.
Whitney vội vã trấn an, " Ôi không, tôi không biết cả 2 thứ đó."
"Tuyệt vời." Theresa tuyên bố với nụ cười rộng mở khi ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh Whitney, " Vì đó là hai thứ duy nhất tôi có thể nói là giỏi. Bạn đang trông chờ lễ ra mắt của mình phải không?" Cô vui vẻ nói trong khi liếc mắt đầy ngưỡng mộ về phía Whitney.
Whitney thành thực thú nhận " Không chỉ trông chờ mà là vô cùng mong ngóng."
"Tôi cũng vậy. Mặc dù đối với tôi, lễ ra mắt chỉ mang tính hình thức. Hôn nhân của tôi đã được sắp đặt cách đây 3 năm. Nó chỉ tuyệt vời vì giờ tôi có thể giành toàn bộ tâm trí để có thể tìm cho bạn một tấm chồng. Tôi sẽ nói cho bạn biết biết quí ông nào thích hợp. ví dụ như có những người đẹp trai nhưng không có tiền và tương lai, sau đó khi nào bạn tìm được người thực sự phù hợp tôi sẽ tới dự đám cưới và thông báo cho mọi người biết rằng tôi là bà mai từ đầu chí cuối." Cô kết thúc với một nụ cười không thể cưỡng lại.
Whitney mỉm cười đáp trả, hơi lúng túng với cách mà Theresa không ngần ngại muốn kết bạn với mình. Nụ cười của nàng là tất cả những gì Theresa cần để tiếp tục " Tất cả chị gái của tôi đã có những cuộc hôn nhân tuyệt vời, chỉ còn lại mình tôi và tất nhiên là cả anh trai Nicolas của tôi nữa."
Whitney cố kìm chế để không cười thật to trước ý nghĩ liệu Nicolas Du Ville có hợp với tiêu chí "thích hợp" hay "chỉ đẹp trai" thì Theresa đã nhanh chóng trả lời khi chưa được hỏi, " Nick không chỉ thích hợp. Xem nào, anh ấy thực sự rất thích hợp bởi vì anh ấy giàu có và vô cùng đẹp trai. Chỉ có điều là Nicolas vẫn chưa sẵn sàng lấy vợ. Đó là điều nuối tiếc và thất vọng của cả gia đình vì Nikki là con thừa tự duy nhất và là con trưởng."
Thực sự tò mò, tuy nhiên Whitney tìm cách để trả lời một cách lịch sự rằng nàng hi vọng rằng Ngài Du Ville không phải chịu bất kỳ sự phiền trách nào.
Theresa cất tiếng cười du dương. " Không đâu, trừ phi có ai coi sự nhàm chán quá mức và sự ngạo mạn kinh người là một nỗi thống khổ. Tất nhiên Nicolas có quyền như vậy vì đàn bà bám theo anh ấy hàng đoàn. Mama tôi nói rằng nếu như phụ nữ có quyền được cầu hôn với nam giới thì Nicolas sẽ có nhiều lời cầu hôn hơn tất cả lũ con gái chúng tôi hợp lại ."
Vẻ ngoài quan tâm lịch sự của Whitney bị phá vỡ , nàng cười lớn " Tôi không thể hình dung tại sao, nhưng với tôi anh ấy có vẻ thật là đáng ghét."
"Sức quyến rũ" Theresa trang trọng nói " Nicolas có sức quyến rũ." Sau một hồi ngừng lại ngẫm nghĩ cô tiếp tục, " Thật tiếc là Nikki quá khó khăn bởi vì nếu anh ấy tham dự lễ ra mắt của chúng ta và để mắt đến bạn thì bạn sẽ thành công ngay lập tức." Cô thở dài, "Tất nhiên, chẳng có gì trên thế giới này có thể thuyết phục anh ấy tham dự một buổi dạ hội ra mắt cả. Anh ấy từng nói những buổi dạ hội như thế hết sức buồn chán. Tuy nhiên tôi sẽ kể cho anh ấy về bạn, có thể anh ấy sẽ giúp."
Chỉ có sự lịch sự hết sức mới ngăn Whitney nói rằng nàng chẳng bao giờ mong được gặp người anh ngạo mạn của Theresa.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42 - Hết